CẢNH SÁT NHÂN DÂN CÓ NGƯỜI YÊU RỒI

"Tiểu Vương! Bên này..." Các nàng mới vừa đi gần lên phía trước, đã có người hướng các nàng kêu lên, Tần Tiểu Mặc nhìn qua phía thanh âm, là một người nam có trang bị đầy đủ, có lẽ là bộ đội đặc chủng.
"Suỵt...." Tiểu Vương liếc nhìn hắn một cái, làm cho hắn nhỏ giọng lại, sau đó kéo Tiểu Mặc đi qua đó.
"Thế nào rồi ?" Tiểu Vương hỏi.
"Uhm.. nãy giờ chỉ có bốn, năm người đi đến, mấy người trước hình như chỉ là công nhân lao động bình thường, người vào cuối thì giống như là ông chủ." Người nam nói.
"Uh, người của tổ điều tra thì ở đâu?" Tần Tiểu Mặc nghĩ nghĩ, hỏi.
"Bên kia." Người nam chỉ chỉ bên phải, Tần Tiểu Mặc thật miễn cưỡng mới phát hiện một đồng sự tổ trinh sát, bọn họ trốn ở sâu trong đám cây cối, mũ và quần áo trên người đều là màu xanh.
"Cảm ơn." Tần Tiểu Mặc đi qua hướng bên kia, Tiểu Vương cùng Tiểu Lưu cũng vội vàng đi theo.
"Lão Mã." Tần Tiểu Mặc nhỏ giọng gọi một tiếng.
"A, cô tới rồi." Lão Mã nhìn thấy Tần Tiểu Mặc, vội vàng cười cười với nàng.
"Anh mai phục ở đây đêm hôm qua rồi phải không, thế nào ?" Tần Tiểu Mặc hỏi.
"Bước đầu dự đoán đại khái có 8 người, bọn chúng đến tối sẽ đi ra, sau đó để một tên ở ngoài canh gác, và một tên đứng thủ phía dưới." Lão Mã đem kết quả điều tra nói cho Tần Tiểu Mặc.
"Chỉ hai người?" Tần Tiểu Mặc nhíu mày, có chút không tin.
"Chỉ hai thôi, quá càn rỡ." Lão Mã cũng không tin nổi, nhưng kết quả bọn hắn điều tra được chính là như vậy.
"A, rất có tự tin, phỏng chừng là bỏ ra rất nhiều tiền mua chuộc hải quan và người của bến tàu". Tần Tiểu Mặc cười thầm hai tiếng, gã anh trai kia vừa nhìn thấy chính là một tên tự kỷ, không biết đến một ngày nào đó hắn có hối hận vì mình tự kỷ hay không nữa.
"Cũng chỉ có thể đoán vậy". Lão Mã gật gật đầu.
"Vừa rồi Tiêu Quyến đi vào, chúng ta dùng thiết bị nghe trộm, nghe nói hắn còn có thể đến vào ngày mai".
"Vậy hiện giờ tính thế nào?" Tần Tiểu Mặc hỏi.
"Tổ trưởng nói nghe lời cô, chúng tôi đều chờ cô, cô nhiều chủ ý, mau suy nghĩ một chút."
"Chuyện này nên tốc chiến tốc thắng, chờ càng lâu thì mọi người tiêu hao tinh lực càng nhanh, huống hồ Tiêu Quyến mới vừa nói ngày mai lại đến thì có lẽ sau đó sẽ không đến nữa, tối nay và ngày mai là có thể đem chuyện này giải quyết, anh nói tổ trưởng thừa dịp hôm nay bầu trời tối đen, phái nhiều người đến đây." Tần Tiểu Mặc nói.
"Được"
"Cụ thể thì... để tôi cùng mọi người thương lượng một chút."
"Ok"
Tần Tiểu Mặc triệu tập mấy người tổ điều tra, tổ kỹ thuật, gồm cả Tiểu Vương và Tiểu Lưu. Cả đám nằm sấp núp sau bụi cỏ, bắt đầu thương lượng sự tình.
"Lão Mã, gọi điện thoại cho tổ trưởng, kêu hắn thu phục cho xong người của bến tàu và hải quan, không cần kinh động bên này, tay chân nhẹ nhàng một chút, hắn biết nên làm thế nào".
"Uh" Lão Mã nhận được mệnh lệnh, lập tức đi liên hệ Trần An Khánh .
"Như vậy đi, đêm nay có hai tên canh gác, thời điểm rạng sáng, hạ gục hai tên đó, cái này không thành vấn đề chứ?" Tần Tiểu Mặc hỏi.
"Chị Tần, để đó cho hai chúng ta, tôi và Tiểu Lưu nhanh nhạy mà loại chuyện này cũng làm nhiều rồi" Tiểu Vương và Tiểu Lưu ăn ý nháy mắt với nhau.
"Được, vậy hai người. Đừng bứt dây động rừng, bọn chúng đều ở bên kia, cách không xa đâu".
"Yên tâm." Tiểu Vương ra hiệu Ok.
"Tổ kỹ thuật, vấn đề mở khoá, các ngươi có thể chứ?" Tần Tiểu Mặc hỏi.
"Không thành vấn đề, loại khóa tiên tiến nhất cũng ngăn không được chúng tôi" người bên tổ kỹ thuật thoạt nhìn rất tự tin, tất nhiên Tần Tiểu Mặc cũng hiểu được Trần An Khánh sẽ không an bài mấy tên phế vật đến đây.
"Hạ xong hai tên lính canh thì các người liền đi mở khoá, để Tiểu Vương và Tiểu Lưu vào thu phục mấy gã trong kia, sau đó...chúng ta sẽ vào thu thập chứng cứ, mang thêm vài người, thu xong chứng cứ thì để Lão Mã mang đi trước, mấy người chúng ta ở phía dưới chờ Tiêu Quyến ra mặt" Tần Tiểu Mặc nói.
"Vậy bên ngoài..."
"Bên ngoài đương nhiên xếp đặt nhiều người, chờ tất cả bọn chúng vào hết rồi thì bao vây nơi này, bọn chúng có chắp cánh cũng không trốn được". Tần Tiểu Mặc nói.
"Kế hoạch này, có phải quá đơn giản hay không?" Có người nêu ra ý kiến.
"Đây cũng không phải kịch bản phim truyền hình, bắt được người là xong rồi" Bác Văn nói.
"Sẽ được, theo tôi đi vào, chọn vài người có thể đánh nhau". Tần Tiểu Mặc cười cười, nói.
"Người bên chúng ta có thể đánh rất tốt." Tiểu Vương chỉ chỉ mấy người bộ đội đặc chủng phía sau.
"Tôi không lo lắng chuyện này, có hai người các anh hẳn là không sao, chọn giúp ta vài người thông minh nha ." Tần Tiểu Mặc nói.
"Ok"
Lúc này, Lão Mã cùng Trần An Khánh cũng tán gẫu xong rồi, hắn vội vàng lại báo cáo cho Tiểu Mặc.
"Tổ trưởng nói chuyện đó không thành vấn đề, khi nào cô bàn xong kế hoạch nói cho mọi người biết cũng nói hắn biết một tiếng". Lão Mã truyền đạt lời tổ trưởng.
"Được. Tôi sẽ nói với tổ trưởng".
"Bác Văn anh nói lại kế hoạch cho Lão Mã nghe đi, nếu khả thi, chút nữa tôi sẽ nói cho mọi người biết."
"Hiểu rồi".
Tần Tiểu Mặc gọi điện thoại cho Trần An Khánh, nói ra kế hoạch, trên tổng thể là được đồng ý, chỉ sửa thêm vài chi tiết, Tần Tiểu Mặc cảm thấy Trần An Khánh nói có lý, có chút phương diện nàng không có được kinh nghiệm như Trần An Khánh, còn phải học hỏi nhiều.
"Tổ trưởng, anh thực hiểu biết tâm lý tội phạm a." Tần Tiểu Mặc nói.
"Tôi làm nghề này nhiều năm như vậy mà còn không biết thì hết nói nổi".
"Cũng phải."
"Nếu làm lâu cô cũng có thể như tôi, hiện giờ đừng nói nhiều lời vô nghĩa, cô an bài qua cho bọn họ đi".
"Tôi lập tức đi nói."
"Uh".
"Cô nhớ đêm nay cho người đến ứng nha" Tần Tiểu Mặc lại một lần nữa dặn dò.
"Dong dài, yên tâm đi." Trần An Khánh cúp điện thoại. Tần Tiểu Mặc nhìn di động hít một hơi, đi qua phía đồng nghiệp nói lại phương án sau khi sửa đổi, bọn họ đồng ý rồi Tần Tiểu Mặc mới báo kế hoạch hết cho mọi người.
"Nhớ kỹ, chút nữa cô nhớ giấu tên kia đi, bịt miệng hắn lại rồi hãy hành động tiếp, đừng để hắn phát ra âm thanh." Tần Tiểu Mặc dặn dò Tiểu Vương.
"Được".
"Sau đó... Tiểu Vương, anh..." Tần Tiểu Mặc muốn hỏi Tiểu Vương chọn ai đi vào với nàng, nhưng lại ngại hỏi ra ngoài miệng, giống như mình đang kỳ thị người khác.
"A, Tưởng Đại, cậu lại đây, còn có..." Tiểu Vương chỉ vài người, kêu bọn họ qua bên này, thoạt nhìn đều sáng sủa, Tần Tiểu Mặc cũng hiểu là họ không tệ.
"Được, vậy các người theo tôi đi vào thôi, có mặc áo chống đạn chưa, tôi sợ Tiêu Quyến và bọn bảo tiêu bên cạnh hắn có mang súng" Tần Tiểu Mặc hỏi.
"Chị Tần, chị đừng lo lắng chuyện này, đội ngũ chúng tôi tuyệt đối mang trang bị đầy đủ, cô nhìn lại mình kìa, cái gì cũng chưa chuẩn bị." Tiểu Vương nói xong liền lấy bộ áo chống đạn đưa cho Tần Tiểu Mặc.
"Của chị đây".
"Cảm tạ! Thật là có tâm..." Tần Tiểu Mặc lộ ra tươi cười.
"Không có gì, chị có súng chưa?"
"Có, không cần cho tôi." Tần Tiểu Mặc sờ sờ khẩu súng bên hông, mỉm cười, nàng còn bảo bối cất giấu mà.
"Vậy quyết định thế nhé, kế tiếp... các người qua bên kia, chỗ đó đó, từ đó đi qua." Tần Tiểu Mặc chỉ điểm.
Thời gian trôi qua cũng rất nhanh, sau khi ăn uống no đủ rồi, Tần Tiểu Mặc an tâm chờ đợi bộ đội bên ngoài đến viện trợ.
Trần An Khánh quả nhiên giữ lời, còn chưa đến mười giờ, người đều đến đông đủ. Tần Tiểu Mặt nhìn đến hoa mắt, đây cũng quá lố đi, 30 người sao?!
"Các người tới đây sao không có động tĩnh gì vậy?" Tần Tiểu Mặc hỏi.
"Xe đậu tuốt bên kia, sợ gây chú ý, nên chúng tôi đi bộ tới." Đội trưởng trong nhóm trả lời Tần Tiểu Mặc.
"Vất vả cho các người rồi." Tần Tiểu Mặc chân thành nói.
"Không có gì, vì nhân dân phục vụ thôi." Đội trưởng là một người chuyên nghiệp, nở nụ cười hiền lành.
"Được rồi, phiền toái các người tìm chỗ ẩn mình, khi nào đến thời cơ các người cũng biết chứ?" Tần Tiểu Mặc hỏi.
"Uh, biết, đến lúc đó chúng tôi sẽ bao vây kín bên ngoài, yên tâm, hắn trốn không thoát đâu". Đội trưởng vỗ ngực cam đoan với Tiểu Mặc.
"Tôi tin các người." Các nàng là đoàn đội tác chiến, kiêng kị nhất chính là không tín nhiệm, Tần Tiểu Mặc cho đội hữu của mình nguyên vẹn tín nhiệm, nàng tin tưởng nàng cùng mọi người sẽ hợp tác với nhau thật ăn ý.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, người ở bên trong tựa hồ cũng lục tục đi ra, bao gồm cả Tiêu Quyến. Tần Tiểu Mặc nhìn hắn lái xe thong thả rời đi, phát thệ nhất định phải đem hắn ra trước pháp luật, chị Diệp còn ở nhà chờ đợi mình trở về còn gì.
"Mọi người nghỉ ngơi một chút đi, giữ thể lực để rạng sáng khởi công." Bác Văn nói.
"Uhm nghỉ ngơi chút đi, đừng ngủ say như chết là được, không chú ý liền dễ dàng gặp chuyện không may." Tần Tiểu Mặc nói thêm vào.
Trời đã muốn khuya, mấy người công nhân canh gác tựa hồ cũng bắt đầu buồn ngủ, Tần Tiểu Mặc nhìn chằm chằm mấy tên đó, tìm kiếm thời cơ ra tay.
Chờ đến rạng sáng 4 giờ, đám người đó mới ngủ, còn phát ra vài tiếng ngáy to, mọi người sớm đã nóng lòng muốn hành động, Tần Tiểu Mặc nhìn đồng hồ thấy đến lúc rồi, liền đẩy người Tiểu Vương.
"Tiểu Vương, bắt đầu động thủ đi, nhớ cẩn thận, anh có thể làm được". Tần Tiểu Mặc vỗ vỗ bả vai của nàng.
"Yên tâm." Tiểu Vương tự tin cười cười, từ sau rừng cây tiến ra.
Tất cả mọi người gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng Tiểu Vương rời đi.
Tiểu Vương đến phía sau tên canh gác, hắn quả thật ngủ rất say, hoàn toàn không ý thức có nguy hiểm đến gần. Chỉ thấy Tiểu Vương giơ tay bịt miệng hắn, hắn thậm chí không kịp phản ứng, đã bị Tiểu Vương làm cho bất tỉnh.
"Thành công, tổ kỹ thuật ! Mau, mở khóa." Tần Tiểu Mặc thúc giục.
"Rõ." Ba người tổ kỹ thuật cầm công cụ hướng đi ra.
"Này, đèn nè!" Lão Mã cầm đèn pin đuổi theo phía sau, các đồng nghiệp đều nhịn cười, Tần Tiểu Mặc càng là nhịn không được cười lên tiếng, không khí nhất thời thoải mái chút ít.
"Tôi đi qua xem, ổn thì gọi các người" Tần Tiểu Mặc quay qua nói với Tiểu Lưu.
"Được, cầm đèn ra hiệu là tôi biết".
"Uh".
Tần Tiểu Mặc đứng lên, từ phía sau lẻn đến chòi canh gác, nhìn người tổ kỹ thuật mở khoá.
Tần Tiểu Mặc mở to mắt nhìn, đây là khoá vân tay, thoạt nhìn kiểu dáng rất tân tiến.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi