CẢNH SÁT NHÂN DÂN CÓ NGƯỜI YÊU RỒI

Tần Tiểu Mặc theo bản năng né người qua bên phải, đồng thời cũng nhắm bắn một phát vào đùi Tiêu Quyến, tuy nàng né được một viên đạn nhưng không né được viên thứ hai.
Mà ở thời điểm bảo tiêu nổ súng bắn Tần Tiểu Mặc, Tiểu Vương và một bộ đội đặc chủng khác không chút suy nghĩ cùng lúc đưa tay bắn hai tên bảo tiêu, mỗi người một viên, không bắn chỗ nguy hiểm, nhưng khẳng định cũng làm bọn chúng không dễ chịu.
"A!" Viên đạn không hề trì hoãn, tiếp xúc da thịt Tần Tiểu Mặc, nghe được tiếng gào của Tần Tiểu Mặc, Tiểu Vương buông súng hai ba bước chạy nhanh đến đỡ nàng.
"Chị Tần!!"
"Không sao, sát thương ngoài da thôi". Tần Tiểu Mặc cười cười với Tiểu Vương, buông cánh tay bị bắn ra. Tuy viên đạn không đi vào trong thịt, nhưng uy lực cũng khá lớn, nhìn tay Tần Tiểu Mặc chảy đầy máu cũng biết, lỗ hổng khẳng định không nhỏ. Nhưng Tiểu Vương vẫn thở phào một hơi, vết thương thoạt nhìn có vẻ khủng bố, trên thực tế cũng chỉ là bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại, không thương tổn xương cốt, rất nhanh sẽ khỏi thôi.
Về phần ba tên tội phạm kia, sớm đã bị vài bộ đội đặc chủng thân thủ mạnh mẽ còng tay lại, đại thế đã mất.
"Ha ha ha... Em thắng , cho tới bây giờ tôi vẫn không thắng được em". Tiêu Quyến cười lớn doạ Tần Tiểu Mặc và Tiểu Vương hoảng sợ.
"Nếu ông ta không cần anh, sẽ không bỏ rơi anh em tôi, lựa chọn ở bên mẹ con các người.... anh trai à". Tần Tiểu Mặc nói.
Nghe được Tần Tiểu Mặc gọi mình là anh trai, Tiêu Quyến ngẩn người, hốc mắt lập tức đỏ lên.
"Thật xin lỗi."
"Anh không cần xin lỗi tôi, đây là công tác của tôi, anh nên xin lỗi chính là những cảnh sát đã bị anh hại chết, còn có những người bởi vì thuốc phiện của anh mà tan nhà nát cửa."
"Tốt lắm, còn lại lời gì thì để dành lên toà nói đi". Tần Tiểu Mặc nhún vai.
"Chúng ta lên trên xem đi, không biết mấy người Tiểu Lưu thế nào rồi" Tần Tiểu Mặc quay qua nói với Tiểu Vương.
"Không động tĩnh gì, hẳn là bắt xong rồi, thân thủ của Tiểu Lưu không tồi, mà những người trên đó chắc cũng không có súng, nên không có gì nguy hiểm đâu".
"Uh".
"Chị Tần, lên đó tôi giúp chị băng bó một chút, không để máu chảy hoài được". Tiểu Vương nhíu nhíu mày, tổn thương không nghiêm trọng, nhưng mất máu quá nhiều thì không ổn.
"Được, đi thôi" Tần Tiểu Mặc và Tiểu Vương đi ở phía trước, Tiêu Quyến bị bọn họ áp giải phía sau. Về phần hai tên bảo tiêu kia, cũng chỉ có thể nằm đó chờ đợi cứu viện.
Lúc Tiểu Vương giúp đỡ Tần Tiểu Mặc ra tới ngoài, mọi chuyện gần như xong rồi, người cần bắt đều bị bắt, thành khẩn ngồi xổm ôm đầu, Tiểu Lưu đứng đó nhìn bọn chúng chằm chằm, sợ có người muốn chạy trốn.
"Tiểu Lưu, lấy thuốc cầm máu lại đây." Tiểu Vương đi ra liền gọi Tiểu Lưu.
"Cái gì? Chị Tần bị làm sao vậy? ! ! !" Tiểu Lưu sốt ruột chạy tới, ngay cả thuốc cầm máu cũng quên mang.
"Không có gì, viên đạn xẹt qua thôi, không trọng thương" Tần Tiểu Mặc nói.
"Chảy nhiều máu quá, chờ, tôi đi lấy thuốc" Tiểu Lưu chạy về lấy, Tiểu Vương thì giúp đỡ Tần Tiểu Mặc ngồi xuống.
"Đến đây đến đây." Tiểu Lưu mang hộp y tế chạy tới.
"Kéo, bông gòn, dung dịch ô-xy già."
"A"
Trước hết Tiểu Vương cắt bỏ mảnh áo bên cạnh miệng vết thương, sau đó dùng dung dịch ô-xy già giúp Tiểu Mặc khử trùng.
"A...." lúc rửa thuốc khử trùng, Tần Tiểu Mặc đau đến hít thật sâu. Đau quá...
"Tiểu Vương, anh nhẹ chút " Tiểu Lưu ở bên cạnh nhìn mà sốt ruột, vội vàng nói.
"Tốt rồi, chị Tần, chị kiên nhẫn chút nữa, lập tức xong rồi"
"Được... tôi lúc nào mà không kiên cường, viên đạn đều kề bên, cái này thì tính là gì" Tần Tiểu Mặc miễn cưỡng cười đùa.
"Aizz, chị đừng nói bị đạn xẹt qua cũng không đau nha"
"Kia cũng vậy,...đều thật đau..." Tần Tiểu Mặc nhíu mày, tận lực phân tán tinh lực, thật vất vả mới khử trùng xong.
Sau đó Tiểu Vương giúp Tần Tiểu Mặc đắp thuốc, rồi dùng băng gạc băng lại miệng vết thương.
"Tốt lắm, cảm ơn anh nha Tiểu Vương".
"Chuyện nhỏ mà".
"Chúng ta đi thôi, xong việc rồi, áp giải bọn họ đi, tôi trở về tổng cục báo cáo". Tần Tiểu Mặc nói.
"Uh".
Tin tức đã sớm truyền đến tổng cục, chỉ chốc lát sau xe cảnh sát từng chiếc hú còi kéo đến, đè bọn tội phạm lên xe áp giải đi. Mấy người Tần Tiểu Mặc cũng theo lên xe.
Ở trên xe, Tần Tiểu Mặc lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Tử báo bình an.
"Chị Diệp ..."
"Haizz! Làm chị lo chết, chờ điện thoại em cả một ngày, sao rồi, có bị gì không?" Diệp Tử vừa nghe máy đã nói một hơi, nghe giọng cũng biết cô đang rất sốt ruột, Tần Tiểu Mặc biết Diệp Tử lo cho nàng, trong lòng rất hạnh phúc.
"Không có việc gì không có việc gì, đều bắt hết rồi, tận diệt, chút nữa em quay về tổng cục báo cáo một chút sau đó mới về nhà được". Tần Tiểu Mặc nói.
"Vậy thì tốt, chị yên tâm rồi, sợ em xảy ra chuyện gì" Biết Tần Tiểu Mặc không sao, Diệp Tử thở ra nhẹ nhõm.
Tần Tiểu Mặc lại bắt đầu âu sầu, nếu như bị chị Diệp biết nàng bị thương mà không thèm nói, chắc nàng sẽ gặp rắc rối lớn.
"Tốt lắm, em làm đi, chị làm đồ ăn chờ em về".
"Ừ."
Nói xong, Diệp Tử liền cúp điện thoại, có lẽ lo đi chuẩn bị cơm trưa cho Tần Tiểu Mặc.
Trở lại tổng cục, Tần Tiểu Mặc vừa đi vào văn phòng, đập vào mắt là một cái bánh kem thật lớn và một chai rượu đỏ.
"Công thần đã trở lại" Trần An Khánh nói.
"Chị Tiểu Mặc !" Hiểu Yến đứng lên gọi nàng một tiếng, mấy người tổ chuyên án đều xông tới.
"Các người đang làm gì vậy..."
"Ăn mừng a, vụ án này xem như phá rồi, tổ chuyên án chúng ta lập công lớn, cũng không được mở tiệc mừng chút sao". Trần An Khánh nói.
"A, cái bánh này chính là tôi gấp rút chạy ra tiệm bánh mua, không phải vì chờ chị trở về sao". Tiểu Nguyên chớp mắt vài cái với Tiểu Mặc.
"Công lao chính là mọi người, công tác hậu cần rất quan trọng." Tần Tiểu Mặc khiêm tốn nói.
"Được rồi, mau cắt bánh kem đi, tôi đều đói đến ngất xỉu" Bác Văn kêu lên.
"Phải phải, cắt bánh đi".
Ăn mừng xong, Tần Tiểu Mặc khẩn cấp chạy về nhà, vượt qua sinh tử càng tưởng niệm đến người nàng yêu, tuy rằng nàng rời khỏi chị Diệp còn chưa đến một ngày.
"Chị Diệp, em đã trở về!"
"Về rồi a? Mau tắm rửa rồi ăn..." Diệp Tử từ phòng bếp đi ra, trong tay còn cầm chén, đang muốn kêu nàng tắm rửa ăn cơm, thì nhìn thấy cánh tay quấn băng gạc của nàng.
"Em bị thương? ! ! ! ! ! !" Diệp Tử cầm chén chạy tới Tiểu Mặc.
"Không có sao, chỉ là thương tổn ngoài da". Tần Tiểu Mặc không muốn làm cho Diệp Tử lo lắng, vội vàng giải thích.
"Thật chứ? Băng kín như vậy ..."
"Tiểu Vương băng cho em đó, cũng không phải đến bệnh viện, nên đâu cẩn thận được, chứ không có gì đâu" Tần Tiểu Mặc cường điệu.
"Đau không?" Diệp Tử vẫn là đau lòng, cho dù là vết thương ngoài da cũng đau lòng.
"Lúc bôi thuốc có chút đau, hiện tại không đau nữa." Tần Tiểu Mặc nói.
"Vậy là tốt rồi." Diệp Tử cau mày, hôn lên trán Tần Tiểu Mặc.
"Chị Diệp, em lợi hại không, bắt được hắn, em có thể bảo hộ dân chúng, có thể bảo hộ chị". Tần Tiểu Mặc ngẩng đầu, khoe công với Diệp Tử.
"Lợi hại, Tiểu Mặc của chị là lợi hại nhất." Diệp Tử ôn nhu nói.
"Hehe... Hôn một cái?"
"Uhh"
Nói xong, Diệp Tử liền cho Tần Tiểu Mặc một cái hôn sâu triền miên, đến khi không thở nổi hai người mới dừng lại.
"Thật hạnh phúc, cảm giác mọi chuyện sáng tỏ, em có thể cùng chị quay về Anh rồi." Tần Tiểu Mặc ôm Diệp Tử, nói.
"Nếu em muốn ở lại đây, chị sẽ theo em". Diệp Tử nói.
Tần Tiểu Mặc lắc lắc đầu. "Không đâu, sự nghiệp chị còn ở bên Anh, huống hồ anh trai em cũng ở đó, quay lại em cũng sẽ mang mẹ qua theo".
"Uhm tốt rồi" Diệp Tử nghĩ nghĩ, cũng hiểu được quay về Anh tương đối thoả đáng, dù sao thế lực của cô cũng ở bên kia, ở chỗ này gò bó tay chân, làm việc gì cũng không thuận tiện.
Mấy ngày kế tiếp, Tần Tiểu Mặc dành thời gian cáo biệt các đồng nghiệp và tham dự lễ khen thưởng, có rất nhiều lãnh đạo cấp cao đến dự, cũng trao cho nàng huy chương nhất đẳng công, chuyện này đối với nàng mà nói là vinh dự lớn lao, trọng điểm là... người yêu nàng cũng có mặt ở đó. Đối với chuyện Tiểu Mặc từ chức, mọi người đều có phản ứng rất lớn, không ai hy vọng nàng rời đi, ngoại trừ Tần Kì. Nhưng Tần Tiểu Mặc đã quyết ý rồi, cho nên xin từ chối ý tốt muốn giữ nàng lại của mọi người.
"Ngày mai đi rồi, chút nữa ghé qua chỗ mẹ em một chuyến đi" Diệp Tử nói.
"Uhm". Nhắc tới bà Tần, Tiểu Mặc liền không cười nổi, rầu rĩ ngồi trên sopha.
Diệp Tử quay qua nhìn thấy khuôn mặt u sầu của nàng, đành phải buông quần áo trong tay, đi đến an ủi nàng.
"Không có gì đâu mà".
"Uh. Không biết khi nào thì mẹ mới có thể tha thứ em..." Tần Tiểu Mặc hít một hơi, tựa vào vai Diệp Tử.
"Yên tâm đi, bác gái vẫn luôn yêu thương em, làm sao để em khổ sở được".
"Tốt lắm, giữ vững tinh thần, giúp tôi thu thập quần áo rồi đi."
"Được".
Tần Tiểu Mặc giúp Diệp Tử thu dọn xong quần áo, hai người liền nắm tay ra cửa, lái xe hướng về Tần gia.
"Leng keng leng keng." Tần Tiểu Mặc run rẩy đè chuông cửa.
"Đến liền." Là thanh âm bà Tần, nghe ra tâm tình không phải rất tệ, Tần Tiểu Mặc nuốt nước miếng, hơi khẩn trương.
Bà Tần mở cửa, nhìn thấy Tần Tiểu Mặc và Diệp Tử đứng bên ngoài, chính là sửng sốt một chút.
"Vào đi." Bà Tần xoay người đi vào.
Diệp Tử hướng Tần Tiểu Mặc chớp mắt vài cái, vậy cũng là có tiến bộ , ít nhất không có bỏ các nàng ngoài cửa.
"Mẹ, con làm xong nhiệm vụ rồi..." Tần Tiểu Mặc nói.
"Ta biết, coi TV có thấy, a, không nghĩ tới... ba của con thật là hay, tốn nhiều năm như vậy nuôi lớn một tên trùm ma tuý". Bà Tần châm chọc cười cười.
"Uhm..."
"Ngày hôm qua ông ấy tới tìm ta." Bà Tần nói.
"Cái gì? ! ! Không phải ông ta đáp ứng anh em con không tới tìm mẹ sao!" Tần Tiểu Mặc vừa nghe liền nổ tung.
"Hắn nói... hy vọng con và cữu cữu con có thể giúp Tiêu Quyến."
"Không thể nào, nói ông ta hết hy vọng đi, loại tình huống này, vô luận như thế nào đều là tử hình. Hơn nữa... ông ta dựa vào cái gì cho rằng con muốn giúp chứ".
"Đúng vậy, ta cũng nói với hắn như thế, khi con trai hắn hại con gái của ta bị thương sao không thấy có người đến thăm hỏi câu nào đâu chứ" bà Tần cúi đầu hé miệng cười cười.
"Mẹ!" Tần Tiểu Mặc vui sướng gọi bà Tần một tiếng, rốt cuộc mẹ đã thừa nhận mình là con gái của mẹ rồi.
"Uh".
"Mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ..." Tần Tiểu Mặc nhào vào trong ngực bà Tần, không ngừng kêu lên.
"Tốt lắm tốt lắm, đừng gọi nữa, không biết xấu hổ" bà Tần vỗ nhẹ Tần Tiểu Mặc, trong lời nói tất cả đều là cưng chiều.
"Hai đứa con đó, phải thật tốt với nhau". Bà Tần nhìn thoáng qua Diệp Tử, nãy giờ vẫn luôn đứng mỉm cười, thâm tình nói.
"Yên tâm đi, mẹ." Diệp Tử lên tiếng.
"Mẹ... con xong việc ở đây rồi, ngày mai cùng chị Diệp bay về Anh tìm anh Tiêu Nhuận" Tần Tiểu Mặc nói.
"Qua bên kia ở luôn sao?"
"Dạ, mẹ cũng qua đó được không, anh và gia gia đều rất nhớ mẹ" Tần Tiểu Mặc làm nũng nói.
"Để ta suy nghĩ đã, con cứ qua trước, nghĩ xong rồi ta sẽ gọi điện cho con biết". Bà Tần hình như không còn kháng cự về chuyện qua Anh sống như hồi trước nữa.
Nhiều năm như vậy, cái gì cần buông cũng nên buông, còn lại nửa đời người, liền hưởng thụ cuộc sống thật tốt thôi.
"Tốt quá, mẹ nghĩ nhanh lên nha. Đến lúc đó con và anh bay về đón mẹ".
"Uh".
Buổi chiều, Tần Tiểu Mặc cùng Diệp Tử mang theo bà Tần đi ra ngoài ăn cơm, sau đó chở bà về nhà, lúc này hai người mới rời đi.
Khi đi ngang qua thị cục, Tần Tiểu Mặc kêu Diệp Tử ngừng xe.
"Xuống xe thôi!" Tần Tiểu Mặc hưng phấn nói với Diệp Tử.
"Sao?"
"Phía sau thị cục có con đường, hai bên đều là hoa tử kinh**, hiện tại đang mùa hoa nở, mình đi dạo một chút".
"Được." Diệp Tử tự nhiên nghe theo Tần Tiểu Mặc, tuỳ ý để nàng kéo cô đi.
Phía sau thị cục đúng như Tiểu Mặc miêu tả, có một con đường nhỏ yên tĩnh lại xinh đẹp với đầy hoa tử kinh, sắc hồng phủ kín, đi vào đường nhỏ thậm chí có thể ngửi được hương hoa thơm ngát.
"Đẹp không?"
"Đẹp lắm"
Trong tình cảnh này, với giai nhân đang ở trước mắt, Diệp Tử không nhịn được, dựa vào thân cây ôm Tần Tiểu Mặc trao một cái hôn thật dài.
Thị cục vẫn còn văn phòng sáng đèn, Tần Tiểu Mặc tựa vào người Diệp Tử, ngửa đầu nhìn văn phòng đó.
"Bọn họ là những người rất vất vả, cảnh sát nhân dân yêu nhân dân". Tần Tiểu Mặc nói.
"Cảnh sát nhân dân có người yêu..." Diệp Tử nhẹ nhàng thì thầm bên tai Tần Tiểu Mặc.
"Đương nhiên, em có người yêu thật xinh đẹp." Tần Tiểu Mặc được dịp nói.
"Em hạnh phúc chứ?" Diệp Tử hỏi.
"Hạnh phúc."
"Vậy mình vẫn luôn hạnh phúc như vậy nha".
----------HOÀN CHÍNH VĂN---------
_____________________
**Hoa Tử Kinh hay Dương Tử Kinh - loài hoa được chọn là biểu tượng của Hồng Kông năm 1965. Kể từ năm 1997, nó đã trở thành loài hoa biểu tượng cho đặc khu hành chính Hồng Kông của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa và nó xuất hiện trên lá cờ của Hồng Kông, cũng như trên các đồng đô la Hồng Kông.
Cánh hoa tương tự như hoa Phong Lan, có mùi thơm thông thường có kích thước cỡ 10 - 15cm, nở từ tháng11 năm trước đến cuối tháng 3 năm sau. Đôi khi nó còn được gọi là Lan Hồng Kông.
Hình dáng của lá lưỡng thúy tương tự như hình trái tim, với kẽ nứt phân chia phần đỉnh phiến lá, người Hồng Kông gọi lá này là thông minh diệp - lá thông minh, và coi nó như là biểu tượng của sự thông minh.
Có kèm hình.
----------------------------
Ôi đã xong
ta thấy mình cũng nên được trao huy chương nhất đẳng công...(= ̄∇ ̄)
chào tạm biệt. (◍'౪'◍)ノ゙.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi