[CANH TRIỆT ĐỒNG NHÂN] YÊU TINH GIAI NHÂN

Trăng lạnh như nước,

Lý Tú Mãn đứng ở đình viện đưa lưng về phía Hàn Canh. Gió đêm thổi qua, bầu không khí vốn chứa một tia quỷ dị lại càng làm cho người ta mao cốt tủng nhiên. (1)

“Tú Mãn đại sư, không biết đã trễ thế này, ngài tìm ta có chuyện gì?” Hàn Canh áp chế phẫn nộ trong lòng, bình tĩnh hỏi Lý Tú Mãn.

“Hàn Canh, ngươi hẳn là biết chuyện Hi Triệt bị hạ độc.” Lý Tú Mãn xoay người, con ngươi sâu thẳm trong đêm tối lóe sáng như sài lang.

“Tại sao?” Hàn Canh tiến lên, nắm chặt tay. Đều là bởi vì người này, Hi Triệt của hắn vẫn chưa tỉnh lại, hiện giờ sinh tử chưa biết. Nếu là nói hận mình, vì sao không một đao chém chết mình đi, hà tất suy nghĩ sâu xa như vậy?

“Ha ha ha.” Lý Tú Mãn khẽ cười một chút “Hi Triệt, đích thật là một mỹ nhân.”

“Ngươi muốn làm gì Hi Triệt?” Hàn Canh vừa nghe Lý Tú Mãn nhắc tới Hi Triệt, hắn liền mao cốt tủng nhiên. Chính mình cho dù là liều mạng này, cũng phải cố chết bảo vệ Hi Triệt. Không phải lấy thân phận thiếu gia, mà là thân phận ái nhân.

“Nếu muốn lấy được giải dược, ngươi phải làm việc cho ta.” Tiếu dung trên mặt Lý Tú Mãn từng chút từng chút mở rộng. “Ta bảo ngươi làm cái gì, ngươi phải làm cái đó. Hiểu không?”

“Được, ta biết rồi.” Hàn Canh cắn chặt răng, đáp ứng.

“Sảng khoái, tốt lắm. Chuyện thứ nhất ta muốn ngươi làm chính là giết võ lâm minh chủ hiện tại Trịnh Duẫn Hạo.” Lý Tú Mãn không chút hoang mang ra lệnh cho Hàn Canh.

“Không được, chuyện này không được.” Hàn Canh kiên quyết lắc đầu. Duẫn Hạo là trượng phu của Tại Trung, nếu giết hắn, Tại Trung sẽ thương tâm đến chết, Hi Triệt cũng sẽ hận mình cả đời.

“Vậy, ngươi chờ nhặt xác Kim Hi Triệt đi.” Lý Tú Mãn hung tợn nói.

“Chờ chút, có phải ta giết Trịnh Duẫn Hạo, Hi Triệt sẽ có được giải dược không?” Hàn Canh nghĩ đến khuôn mặt tái nhợt của Hi Triệt, tâm liền đau đớn không kìm chế được.

“Đúng, ta nói được làm được.” Lý Tú Mãn âm ngoan cười, phảng phất như sứ giả đòi mạng từ địa ngục phái đến.

Hàn Canh, chỉ cần ngươi giết Trịnh Duẫn Hạo, ngươi sẽ thân bại danh liệt. Kim Tại Trung và Kim Hi Triệt sẽ xem ngươi là địch, võ lâm sẽ xem ngươi là nỗi hổ thẹn. Hàn Duẫn Thiên phạm lỗi, ngươi phải gánh vác. Hàn Canh ơi Hàn Canh, có trách thì trách ngươi là con của Hàn Duẫn Thiên.

“Được, ta đáp ứng ngươi.” Hàn Canh gật gật đầu, xem như đáp ứng.

“Sau khi chuyện thành, ta lập tức đưa cho Hi Triệt giải dược. Hoàng hôn ngày mai, đem đầu Trịnh Duẫn Hạo tới gặp.” Lý Tú Mãn hung tợn nói.

Hàn Canh, ngươi chờ mà nếm trải tư vị năm đó của ta đi!

Nến đỏ lập lòe, tiếu nhan tái nhợt trên giường ánh lên một mạt sắc thái diễm lệ.

Hàn Canh cầm bàn tay lạnh lẽo của Hi Triệt, ánh mắt ôn nhu như nước. “Hi Triệt,” Hàn Canh chậm rãi mở miệng: “Ta ngày mai sẽ không còn là Hàn Canh của ngươi nữa.”

Nước mắt lạnh lẽo rơi trên bàn tay Hi Triệt, làm ướt một mảnh. “Từ nay về sau, ta ngươi là người lạ qua đương. Nếu hận ta, liền rút kiếm giết ta, ta không hề oán hận. Là ta vô năng, để ngươi chịu khổ.” Hàn Canh sâu sắc nhìn dung nhan mỹ lệ của Hi Triệt, “Thực xin lỗi, lời thề chưa thành kia, từ nay liền xóa bỏ đi. Hàn Canh đi đây.”

Sâu sắc nhìn Hi Triệt một lần cuối cùng, dường như muốn đem cả đời y khắc sâu vào trong đầu.

‘Tái kiến’ Hàn Canh thì thầm trong lòng, lấy bảo kiếm treo trên tường, không quay đầu lại ly khai nơi làm cho hắn thương tâm.

(1) Mao cốt tủng nhiên: sởn gai ốc

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi