CẢNH XUÂN TRÊU NGƯỜI

Tuyết bay đầy trời, khí lạnh thấu xương như muốn bao trùm cắn nuốt người ta trong nháy mắt.

Lục Xung đi ra từ tiệm thuốc, đứng ở cửa tùy ý để gió tuyết đánh vào mặt, tay rũ bên người, ngón tay gắt gao nắm chặt thành nắm đấm, hít thật sau một ngụm khí lạnh, thân thể lay động.

Hắn không tìm thấy Tô Anh.

Tô Anh để lại quá ít dấu vết, nàng không có người nhà, chỉ có một tỷ muội thân thiết là Diệp Thanh, hiện giờ nàng không nói một lời đã rời đi, giống như bốc hơi khỏi thế gian vậy, không ai có thể tìm được nàng.

Tần đại phu nhìn thân ảnh qua tấm bình phong, nhíu mày, ẩn giấu sự lo lắng cho Lục Xung, do dự một chút, vừa muốn gọi hắn thì thấy hắn xoay người lên ngựa chạy vào trong làn tuyết đang rơi.

Hắn “ai” một tiếng, đi ra ngoài, tuyết lớn ngăn trở tầm mắt của hắn, đã không còn nhìn thấy thân ảnh kia đâu.

Tần đại phu chỉ có thể xoay người trở lại, đóng cửa, nghĩ nghĩ liền đến hậu viện.

Diệp Thanh đã sinh vào nửa tháng trước, hiện tại còn chưa ở cữ xong, lúc nãy Lục Xung cố chấp đứng ngoài cửa nửa canh giờ vì muốn nàng cho hắn biết Tô Anh đang ở đâu.

Lục Xung giống như cầu xin mà nói, âm thanh đó dường như vẫn quanh quẩn bên tai Diệp Thanh, dáng vẻ nôn nóng như vậy, bất lực như vậy thật sự không giống như người mà nàng biết trước đó, trước nay nàng chỉ thấy hắn kiêu ngạo, hắn sinh ra vốn không dành cho chốn hèn mọn này.

Nhưng mặc kệ hắn thế nào, Diệp Thanh cũng không thể cho hắn đáp án.

Bởi, Diệp Thanh cũng không biết Tô Anh đang ở đâu, nàng còn không biết Tô Anh đã rời khỏi núi Nhạn Hàng lúc nào.

Diệp Thanh nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, ưu sầu than một tiếng.

Nghe thấy động tĩnh Tần đại phu vào nhà, nàng mới thấp giọng nói: “Cũng không biết Anh Anh hiện đang ở nơi nào?”

Tần Đại phu nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai nàng, lại không biết nói gì để an ủi nàng, rốt cuộc một tiểu cô nương không nơi nương tựa lại biến mất không một chút giấu vết, cho dù là ai cũng không thể yên tâm.

Diệp Thanh nhìn bé con trong tã lót nghĩ đến một chuyện: “Năm trước có một hôm, chàng nói trên quầy đột nhiên có thêm hai thỏi bạc đúng không?”

Tần đại phu gật đầu: “Hình như hôm đó là ngày hai mươi hai tháng mười hai âm lịch.”

Trong trí nhớ của Diệp Thanh, ngày đó cũng là lần cuối cùng nàng gặp Tô Anh, dựa theo cách nói của Lục Xung, sợ là hai thỏi bạc đó là của nàng để lại, nàng dúng tiền đó để mua thuốc mê.

Bây giờ nghĩ lại, chẳng trách trước khi rời đi, Tô Anh lại nói nhiều lời cảm ơn như vậy, thì ra là lời từ biệt.

Đôi mắt Diệp Thanh ửng hồng: “Tất cả đều là do hắn.”

Diệp Thanh chính là đang nói Lục Xung, Diệp Thanh nói: “Hắn đã lừa Anh Anh cái gì vậy chứ! Ta đã bảo hắn không đáng tin mà.”

Tần đại phu cười khổ một tiếng, tuy là lúc trước đã nhận ra Lục Xung không phải là người đơn giản, ai lại nghĩ hắn có thân phận như này.

Hắn vậy mà lại là thống lĩnh mấy chục vạn binh mã Tây Bắc, đại tướng quân Lục Xung, hơn nữa bây giờ còn là……

Tần đại phu vẫn thường đi xem bệnh cho quan nhân, vô tình cũng nghe thấy vài câu trong đại sự trong truyều đình, việc Tây Bắc đại tướng quân Lục Xung đăng cơ cản bản không phải chuyện bí mật, những gia tộc có nhân mạch trong kinh thành có tin tức, đã sớm khơi thông quan hệ, nghĩ biện pháp lấy lòng tân đế.

Nhìn bộ dáng phẫn hận của Diệp Thanh, Tần đại phu nghĩ, hắn vẫn nên chờ nàng mắng đủ đi, rồi nói cho nàng nghe sau vậy.

Lục Xung ròi tiệm thuốc liền chạy đến tiệm cầm đồ

Trưởng quầy hiệu cầm đồ nhanh tay tìm kiếm sổ sách: “Quan gia, quan gia ngài để ta tìm xem.”

Luc Xung trầm mặt xuống, nhìn hắn chằm chằm, không dám bỏ lỡ một cái chớp mắt: “Không cần vội.”

Lục Xung cùng đường, tìm kiếm toàn bộ những nơi có chút liên hệ với Tô Anh, cuối cùng lại đi tới tiệm cầm đồ này, muốn tìm cho được chút dấu vết còn lại.

Trưởng quầy nhìn ánh mắt hắn sắc nhọn, trán đều chảy đầy mồ hôi, rốt cuộc tìm được giấy tờ từ nửa năm trước: “Tìm được rồi! quan gia ngài xem, ở đây là tháng bảy năm trước Tô Anh cô nương thế chấp khế đất đã ký tên cùng ấn dấu tay.”

Trưởng quầy vội vàng sai tiểu nhị đi lấy khế đất.

“Đây là biên lai cùng khế đất, ngài giữ lại đi.” Trưởng quầy nói lấy lòng.

Khế đất là loại vật phẩm quý trọng luôn cất ở kho trong, nửa năm nữa mới có thể đem ra bán.

Lục Xung nhìn ngày tháng trên biên lai, đây là thời điểm họ mới vừa ở cùng nhau không lâu, nàng cần nhiều bạc như vậy làm gì?

Lục Xung để cấp dưới đưa tiền chuộc cho trưởng quầy, nắm chặt hai tờ giấy mỏng manh xoay người rời đi.

Ngồi trên chiến mã hung hãn, Lục Xung bỗng nhiên kéo kéo cổ áo, bông tuyết lạnh giá vô tình rơi vào cổ áo của hắn làm hắn thanh tỉnh chỉ trong chớp mắt.

Lục xung che kín tơ máu đỏ trong mắt phượng, dây cương trong lòng bàn tay cộm lên khiến tay hắn tê dại, cái đồ ngốc Tô Anh Anh kia muốn mấy trăm lượng bạc hẳn là để chuẩn bị cho hắn đi đường!

Vậy tại sao lại không đưa? 

Lục Xung rũ mắt, một giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt lạnh băng, hắn khó khăn mà thở, bởi vì nàng biết hắn lừa nàng sao.

Lục Xung nhận ra mình đã vô ý giẫm đạp Tô Anh quá nhiều, rốt cuộc hắn cũng không chống đỡ nổi, trước mắt tối sầm, ngã xuống ngựa.

Nằm trên nền tuyết dày, Lục Xung tùy ý để nước mắt chảy qua tóc mai, cả thân thể đều sụp đổ, tiếng nức nở bị kìm nén như chó nhà đi lạc.

Một tháng sau.

Ở trong một con ngõ khói bếp lượn lờ, một thị trấn nhỏ sát biên giới cách Tây Bình hơn bốn trăm dặm.

Tháng hai Tây Bắc vẫn giá lạnh như cũ.

Tô Anh mặc áo dày, ngồi trên bàn với nhiều món ăn phong phú, bụng kêu rầm rì.

“Cô nương đói bùng thì ăn đi! không cần chờ chúng ta.” Một vị phụ nhân tầm ngoài ba mươi nói.

Khi phụ nhân kia nói chuyện, phu quân của vị phụ nhân ôm một bé gái nhỏ ba bốn tuổi đi vào phòng.

Trong nháy mắt cửa mở ra, gió lạnh ùa vào.

Phụ nhân nhíu mày nói: “Còn không mau đóng cửa, lạnh cóng cô nương bây giờ.”

Nam tử kia vội buông đưa nhỏ xuống, xoay người đóng cửa lại, lại áy náy xin lỗi Tô Anh.

Tô Anh cười tủm tỉm lắc đầu, đưa tay xoa má bé gái vừa chạy đế chỗ nàng: “Ta mặc rất nhiều, Thu đại ca mau đến ngồi đi.”

Đây là một nhà ba người, nam nhân tên Thu Minh, là con trai của Thu nãi nãi(1).

Là người hầu mà Tô gia để lại chăm sóc cho Tô Anh ở trên núi.

Nhà Thu nãi nãi rất khó khăn, nếu không cũng sẽ không để bà đi làm người hầu ở Tô gia.

Thu Minh vì duy trì kế sinh nhai, chỉ có thể dẫn thê tử cùng nữ nhi bôn ba không ở nơi cố định, làm khuân vác đồ.

Tô Anh gặp được họ vừa đúng lúc cuối năm, cả nhà họ nhà trở lại ăn tết ở Tây Bình.

Tô Anh đưa bọn họ dọn tới trấn nhỏ yên tĩnh này, mua một tiểu viện.

Mỗi tháng nàng cho bọn họ hai lượng bạc, để họ giúp mình trông coi tiểu viện, chủ yếu là nấu cơm, giặt giũ, quét dọn, nặng nhất cũng chỉ là gánh củi nhóm lửa.

“Cho cô nương nè.” bé gái cọ khuôn mặt nhỏ vào lòng bàn tay mềm mại của Tô Anh, giơ cánh tay lên, cho Tô Anh viên đường trong tay.

Tô Anh cảm động, nhận lấy viên đường, nhịn không được cúi đầu hôn cái trán của cô bé: “Châu Châu thật ngoan, đừng gọi ta là cô nương nữa, gọi là dì đi.”

Đứa nhỏ liếc nhìn phụ mẫu một cái, đến gần tai Tô Anh nhỏ giọng gọi một tiếng: “Dì.”

Tô Anh cong mắt, duỗi tay bế cô bé ngồi lên ghế.

Thê tử Thu Minh vội ngăn nàng lại: “Cô nương cẩn thận, không cần ôm đứa nhỏ đâu, để ta làm là được.”

Tô Anh buông tay xuống, “Ai nha” một tiếng, rũ mắt nhìn bụng mình, cách tầng áo bông thật dày cũng có thể cảm nhận được đường cong phồng lên chỗ bụng, nàng đỏ mặt ngượng ngùng mà cười: “Ta quên mất.”

Châu Châu nghiêm túc nói với giọng non nớt: “Tì có tiểu bảo bảo, không thể ôm con nha.”

Nói xong cũng không cần người đỡ, tự mình ngồi lên ghế.

Tô Anh xoa bóp tay cô bé: “Châu Châu thật giỏi.”

“Cô nương đừng khen nó nữa, người mau ăn cơm đi! Đồ ăn gần nguội rồi.” Trân nương cười nói.

Bời vì trong bụng có sinh mệnh nhỏ, nên Tô Anh không dám ăn uống qua loa giống như trước, để Trân nương chuẩn bị đồ ăn phong phú hơn, xào rau hầm canh, rau dưa trứng thịt đều có đủ.

Tô Anh sớm đã đói bụng, liền cầm đũa.

Lúc dùng cơm, Thu Minh cũng đem tình hình ngoài cửa hàng nói cho Tô Anh: 

“Người môi giới dẫn ta đi xem ba bốn gian hàng, vị trí đều không tồi, chờ cô nương có thời gian có thể đến xem thử.”

Sau khi Tô Anh mua tiểu viện, trên người còn dư lại hơn ba trăm lượng, nàng tính toán mua hai gian hàng cho thuê, thu tiền thuê để chi trả tiền sinh hoạt hằng ngày.

“Ngày mai đi.” Tô Anh nuốt thức ăn, nói.

“Vậy ta sẽ đi cùng cô nương.” Thu Minh nói.

Tô Anh gật đầu, nhìn thấy một ánh mắt đang tha thiết nhìn mình, khóe môi nàng khẽ nhếch, quay đầu nhìn về phía Châu Châu: “Đưa Châu Châu đi cùng đi.”

Châu Châu vui vẻ gật gật đầu, bím tóc nhỏ trên đầu động theo nhìn rất đáng yêu.

Bời vì ngày mai phải đi xem cửa hàng nên dùng xong bữa tối, mọi người đều về phòng nghỉ ngơi.

Một nhà ba người Thu Minh ngủ ở tây phòng, Trân nương nhìn nữ nhi ngủ dưới ánh nến, duỗi tay sờ khuôn mặt Châu Châu: “Má Châu Châu mũm mĩm lại còn mềm, hèn gì cô nương thích xoa mặt Châu Châu, đến thiếp còn thích maf.”

Thu Minh cũng đi qua nhìn, trong phòng đốt một chậu than, chăn đệm đều mới tinh, rộng rãi lại chắc chắn, ủ hồng khuôn mặt Châu Châu, nhìn rất đáng yêu.

Thu Minh vén góc chăn cho Châu Châu, thì thầm nói: “Năm nay gia đình chúng ta cũng đỡ vất vả rồi, Châu Châu không cần phải theo chúng ta bôn ba ngoài kia nữa.”

“Ngày tháng tốt như vậy đều nhờ cô nương, chúng ta phải luôn nhớ ơn của nàng cả đời này đó, ngàn lần không được làm chuyện có gì lỗi với cô nương.” Trân nương nhắc nhớ Thu Minh.

“Phải vất vả lắm mới tìm được vài cửa hàng ổn, sắp tớp chắc không mệt lắm đâu.”

Thu Minh trong lòng đương nhiên biết, cô nương vì tình cảm với mẫu thân hắn nên mới cho bọn họ hầu hạ bên mình.

Nếu lấy tiền nàng cho bọn họ mỗi tháng mua một người hầu, có khế ước ở trong tay so vẫn đáng tin hơn là thuê bọn họ.

Sống trong tiểu viện tốt như vậy, cô nương lại là người hiền lành, không bắt bọn họ lằm việc nặng việc dơ, ăn uống đều do cô nương chi tiền, bọn họ căn bản không cần dùng đến tiền trong tay, biết đi đâu tìm được công việc nhẹ nhàng như vậy.

Hắn còn không cảm ơn thì đúng là không bằng súc sinh.

Thu Minh nói: “Ta tự hiểu mà, ta sẽ cẩn thận để không gây phiền toái cho cô nương đâu.”

Nghe phu quân nói như vậy, Trân nương liền yên tâm: “Này, cô nương đáng thương như vậy, chúng ta càng phải chăm sóc cho nàng cẩn thận hơn.”

Lòng tốt đổi lòng tốt, Tô Anh đối với bọn họ tốt, Trân nương cũng đau lòng cho nàng nhiều hơn.

Trân nương từ miệng Tô Anh biết được, Tô gia đem nàng vội gả cho người ta, sau đó tình cảm phu thê rạn nứt rồi hòa li, ai ngờ sau khi hòa li mới phát hiện mình có thai.

Bên trong đông phòng, Tô Anh cởi áo ngoài, chỉ mặc trung y chui vào ổ chăn.

Trên giường để hai bình nước nóng, hong ổ chăn, ấm áp vô cùng, Tô Anh nhắm mắt lại, một lúc sau liền thiếp đi.

Sau khi mang thai, nàng thường xuyên thức dậy vào đêm khuya, nên nàng vẫn để ngọn nến trên bàn nhỏ. Ánh nến lung lay lờ mờ phản chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Tô Anh, lông mày đẹp như tranh vẽ, mũi cao thanh tú, đôi môi như cánh hoa, khuôn mặt lúc ngủ cũng ngọt ngào như trái đào căng mọng.

Đột nhiên, đôi lông mày của nàng hơi nhướng lên, khóe môi dần mím lại, đầu nhỏ bất an chuyển động, giống như đang gặp ác mộng.

Ngọn nến lung lay mãnh liệt, Tô Anh đột nhiên mở mắt, từ trên môi truyền ra một tiếng thì thầm: “Chu Huyền Diễm!”

Đôi mắt màu nâu đầy hoảng sợ, khi nàng nhìn thấy căn phòng mình đang nằm mới nhận ra hiện thực, mũi hơi chua xót, nằng nằm úp xuống.

Tô Anh nhìn chằm chằm trần nhà, chậm rãi phun ra ngụm sương trắng, khóe mắt chớp chớp, dòng lệ chậm rãi lăn ở hai má, sau đó nàng vùi mình vào trong chăn bông, đặt lòng bàn tay lên chiếc bụng căng phồng, vuốt ve hai lần, sụt sịt: “Không sao đâu, ta sẽ sớm quen thôi.”

Cơ thể Tô Anh dần thả lỏng, lông mày giãn ra, trái tim đang đập thình thịch cũng ổn định trở lại, ôm lấy bụng căng phồng của mình ngủ tiếp.

Một đêm không mộng mị cho đến bình minh.

Ngày hôm sau trời nắng.

Tuyết đọng bắt đầu tan dần, trong ngõ nhỏ lộ ra gạch ướt, chỉ cần không chú ý một chút là sẽ bị trượt chân, Châu Châu nắm tay Tô Anh, lo lắng nói: “Dì đi cần thận.”

“Được, được!” Tô Anh cười thành tiếng ngọt ngào, cúi đầu cẩn thận nhìn dưới chân.

Thu Minh đưa Tô Anh đi xem qua những cửa hàng hắn nhớ hôm qua.

Có hai cái rất vừa lòng, Tô Anh ghi nhớ trong lòng, để Thu Minh đi thương lượng với người môi giới, còn bản thân mình mang theo Châu Châu đi đến tiệm điểm tâm mua đồ.

Hôm nay trời ấm áp hơn, trên đường cũng có nhiều người hơn, Tô Anh từ trong túi giấy lấy ra một khối bánh sữa bò cho Châu Châu.

Châu Châu cầm bằng hai tay, cắn một miếng, ngọt quá, cô bé ngửa đầu nhìn Tô Anh: “Dì ơi, ăn ngon lắm!”

Tô Anh sờ sờ đầu cô bé, dỗ nó: “Dì không ăn được, Châu Châu ăn đi.”

Châu Châu ngốc ngốc mà chớp chớp mắt.

“Mau nhường đường, nhường một chút đi.”

Bỗng phía sau truyền đến tiếng hô quát, Tô Anh lôi kéo Châu Châu vào ven đường né tránh.

Một đội ngựa xe đi tới.

Tô  Anh nghe người bán hàng rong phía sau nói: “hình như là khâm sai từ kinh thành tới, đưa lương thảo đi Gia Dục Quan, đi ngang qua nơi này của chúng ta.”

Tô Anh mẫn cảm với hai chữ kinh thành, theo bản năng mà nhìn xe ngựa đi qua, vừa lúc từ cửa sổ xe có một ánh mắt nam tử trong xe nhìn ra bên ngoài.

Phụ trách áp giải lương thảo là binh bộ thị lang Kỷ Thầm chậm rì rì khép cửa sổ xe lại.

Hầu phó để chung trà ấm vào trong tay hắn.

Kỷ Thầm dựa vào gối, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ vào thành ly, một đôi mắt hồ ly xinh đẹp hơi hơi nhéo lại, trong đầu hiện lên một bức họa, họa một nữ tử vẻ ngoài vô cùng giống với nữ tử vừa hắn vừa thấy.

Mà chủ nhân bức họa lại là đương kim hoàng thượng.

Là cận thần thiên tử, hắn đương nhiên biết hoàng đế đang tìm nữ tử ở bức họa kia.

Kỷ Thầm bảo hầu phó tới gần, nhỏ giọng phân phó.

______________________________________ 

Ta đã từng muốn xây dựng một gia đình cho Tô Anh, nhưng nàng lại nỡ lòng đập vỡ hết tường gạch mà ta đang xây nên.

—— ” Sổ tay ghi chép của Lục Xung.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi