Tô Anh cảm giác được có người hôn lên mắt nàng, chỉ qua đụng chạm nhẹ nhàng đó, nàng cũng có thể cảm nhận được sự quan tâm và yêu thương của đối phương dành cho mình.
Ngay sau đó, khuôn mặt ấm áp thoải mái khiến nàng luyến tiếc đành phải mở mắt, nhưng trong đầu dường như nhớ đến gì đó, buộc nàng phải tỉnh lại.
Hàng lông mi dài run rẩy mở ra, những gì nàng nhìn thấy là khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Lục Xung.
Nàng chưa kịp nói thì đã nghe thấy một loạt câu hỏi của Lục Xung.
“Anh Anh, nàng tỉnh rồi à?”
“Có cảm thấy khó chịu ở nói nào không?”
“Nàng có đói không? Muốn ăn gì không?”
“……”
Giọng nói háo hức của Lục Xung đưa tâm trí thất thần của Tô Anh trở về thực tại.
Tô Anh nhìn hắn, đồng tử đen láy của Lục Xung hiện tơ đỏ chằng chịt, đôi mắt ửng hồng, ánh mắt đè nén, đôi môi mỏng kinh ngạc mở ra, môi hắn nhợt nhath.
Trông hắn nhìn rất tiều tụy.
Cánh tay bên hông Tô Anh giơ lên, thân thể yếu ớt, cánh tay cũng không có nhiều sức lực.
Lục Xung chú ý tới động tác của nàng, vội vàng vứt chiếc khăn đang cầm trên tay để giúp nàng lau mặt lúc nãy, bàn to ấm áp đỡ lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.
Tô Anh nhờ lực của hắn nâng cánh tay lên, đầu ngón tay mềm mại của nàng vuốt ve sườn mặt hắn, lòng bàn tay chạm vào cằm hắn, râu cứng thô ráp chọc vào tay, Tô Anh vuốt ve hai cái, đầu ngón tay lại sờ đến mi mắt hắn.
Tuy chạm nhẹ, nhưng nàng có thể cảm thấy làn da quanh mắt hắn hơi căng chặt, so với bên ngoài cũng nóng hơn một chút.
Tai Tô Anh dường như vẫn còn văng vẳng tiếng khóc không kìm được của hắn trước khi nàng chìm vào hôn mê, Tô Anh vừa chua xót vừa buồn cười.
Lục Xung cúi người bên mép giường không dám nhúc nhích, khi nàng nhìn hắn, thân thể hắn có chút cứng đờ, không tự nhiên chớp chớp mắt, lông mi chạm vào đầu ngón tay Tô Anh, ngứa ngáy, ngón tay nhỏ bé yếu ớt của Tô Anh khẽ run lên, mắt cong cong.
Sắc mặt nàng tái nhợt, đôi môi như cánh hoa lúc trước cũng mất đi huyết sắc, Lục Xung dùng bàn tay mình bao lấy bàn tay nàng lại, cúi đầu hôn lên môi nàng, nhìn cánh môi nàng đỏ lên, trong giọng nói có chút khàn khàn: “Anh Anh, nàng thật sự rất lợi hại!”
Tô Anh không ngừng cười, thỏa mãn cọ cọ chóp mũi hắn, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đã làm cha mẹ rồi.”
Lục Xung nặng nề gật đầu.
“Thiếp muốn gặp con bé.” Tô Anh thấy chiếc võng nhỏ bên giường trống không.
Giọng nói của Lục Xung nhẹ nhàng nhưng hơi tức giận: “Nhũ mẫu đã cho con đi uống sữa rồi, lát nữa sẽ quay lại, chúng ta lấp đầy bụng trước đi đã hé?”
Tô Anh đã ngủ nửa ngày rồi. Lục Xung lo lắng rằng nàng sẽ đói, hắn đỡ nàng ngồi dậy rồi kê một cái gối sau lưng.
Thân thể Tô Anh vẫn còn đau, nhưng nàng cảm thấy cơ thể mình rất thoải mái, có người đã lau người thay quần áo sạch sẽ cho nàng, nhìn bộ dạng Lục Xung thì chỉ có thể là tự tay hắn làm tất cả mọi việc.
Thị nữ do Lục Xung sắp xếp đã mang đồ ăn tới, đều là những món ăn thanh nhẹ, rau xào, thịt bò xào, tôm hầm, canh gà đen luộc, và một chén cơm nhỏ.
Lượng thức ăn vừa đủ cho một người.
Tô Anh ngửi thấy mùi thơm của thức ăn mới cảm thấy đói bụng, nàng nhịn không được nuốt nước bọt, cầm đũa lên.
Tuy nhiên, Lục Xung phất tay nàng ra, bê một chén canh gà: “Uống chút súp để lót bụng trước đã.”
Lục Xung thổi súp thìa sup vừa được múc và đưa tới môi Tô Anh.
Tô Anh liếc nhìn thị nữ đứng một bên, cảm thấy có chút ngượng ngùng, yếu ớt nói: “Thiếp tự mình làm!”
Lục Xung lại cố chấp không chịu cử động tay, khuôn mặt tái nhợt của Tô Anh nổi lên một tia ửng hồng, hơi cúi cổ uống hết thìa canh gà.
Lục Xung vừa lòng.
Nước canh gà hầm với ngô hơi ngọt, thấm vào trong khoang miệng cùng đầu lưỡi kích thích vị giác, Tô Anh cảm thấy thân thể như được kéo giãn ra rất nhiều.
Chờ khi Tô Anh dùng bữa xong, nàng vội vàng dùng ánh mắt thúc giục Lục Xung, để hắn mang tiểu công chúa của bọn họ trở về.
Lục Xung đưa cho nàng một bát nước để súc miệng, nhìn nàng nằm ổn thỏa xong mới rời đi.
Rẽ vào căn phòng áp mái, tiểu công chúa của bọn họ đang nằm yên trên trên giường, xung quanh là vài nhũ mẫu và ma ma, Châu Châu cũng ngồi bên cạnh quan sát.
Tuy Lục Xung đã mua lại con gà con khác cho Châu Châu, nhưng Lục Xung vẫn để lại bóng ma quá lớn trong lòng cô bé, hắn là một con quái vật lớn, còn muội muội thì lại nhỏ nhắn đáng yêu…
Bàn tay nhỏ của Châu Châu giữ lấy chiếc nôi, để đề phòng Lục Xung.
Lục Xung liếc mắt nhìn hành động của nàng, đôi mắt phượng mở to, cố ý đe dọa nàng.
Đôi vai nhỏ bé của Châu Châu co giật, nàng sợ hãi co rụt lại, nhưng nàng vẫn dũng cảm bảo vệ chiếc nôi bên cạnh.
Lục Xung vui vẻ.
Trân nương đỏ mặt, bước tới ôm lấy Châu Châu đi, nói nhỏ vào tai nàng vài câu, miệng Châu Châu mím thành một đường thẳng, đầu nhỏ vùi vào vai Trân nương, nàng buồn bã liếc nhìn Lục Xung, ai bảo hắn là cha của muội muội đáng yêu chứ!
Lục Xung đi đến trước nôi cẩn thận bế tiểu công chúa đã ăn no nê đang say giấc nồng.
Đứa nhỏ mặc một chiếc áo ngắn, mỏng manh yếu ớt, cả người đỏ bừng, nhưng có thể thấy được ngũ quan thanh tú, tinh xảo của con békhi lớn lên nhất định sẽ là một tiểu cô nương xinh đẹp.
Động tác Lục Xung vẫn chưa quen, hắn duỗi tay, lo lắng ôm đứa nhỏ rồi chậm rãi trở về phòng.
Nhìn thấy thế những người thị nữ và bảo mẫu đi đằng sau hắn đều đề phòng bất trắc.
Hắn đặt đứa bé vào trong vòng tay Tô Anh như báu vật.
Hai người ghé đầu vào nhau, nín thở nhìn đứa bé đang say ngủ không dám chớp mắt.
“Tiểu Nại Nại” Tô Anh nhẹ nhàng gọi nàng.
Nại Nại là nhũ danh của tiểu công chúa, một đêm hai người bàn bạc với nhau rất lâu mới quyết định được.
Nó có thể được sử dụng cho cả nữ hài và nam hài.
Tiểu Nại Nại có đôi môi cánh hoa giống Tô Anh, hơi mấp máy, như thể nàng biết rằng mẫu thân đang gọi mình.
Sống mũi Tô Anh trở nên chua xót, hốc mắt mắt nàng hơi nóng lên.
Lục Xung vội vàng lau nước mắt cho nàng, thấp giọng nói: ”Không được khóc, nàng đừng khóc.”
Tô Anh khịt mũi, nhìn hắn với đôi mắt ướt át, gật đầu nói: “Thiếp không khóc!”
Lục Xung dùng lòng bàn tay nhẹ lau đi nước mắt nàng, nhẹ giọng nói: “Sao vậy?”
Tô Anh nghẹn ngào nói: “Thiếp có chút vui mừng.”
Tô Anh cúi đầu nắm lấy bàn tay to của hắn cùng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Nại Nại.
Tay của Tiểu Nại Nại quá nhỏ, không lớn bằng tay Tô Anh, huống chi là của Lục Xung.
Ba bàn tay lớn nhỏ không đồng nhất nắm lấy nhau, hô hấp Lục Xung tựa như ngừng lại.
Tô Anh hơi nghiêng đầu, tựa đầu vào bờ vai rộng lớn của Lục Xung, ôn nhu nói: “Lục Xung, chàng xem, chúng ta có giống người một nhà không?”
Giọng Lục Xung trầm thấp, mê hoặc rũ mắt nhìn xuống ba bàn tay: “Không giống.”
Trái tim Tô Anh thắt lại, có chút sững sờ.
Lục Xung trầm giọng cười, ngữ khí kiên định: “Giống là giống thế nào? Phải là chúng ta chính là người một nhà.”
Trái tim Tô Anh run lên, ngón tay siết chặt, nắm chặt lấy hắn: “Ừm!”
Lục Xung trở tay đem tay nàng và tiểu Nại Nại đặt trong lòng bàn tay, đưa đến bên môi, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống.
“Anh Anh, chúng ta đã có nhà rồi.”
Tô Anh rất thích những lời này, nó dường như có thể hàn gắn mọi tiếc nuối, buồn phiền trong lòng nàng.
Nó khiến nàng cảm thấy rằng sự khổ cực của nàng trong mười chín năm đầu đời là một thử thách mà trời cao cho nàng.
Chỉ cần nàng còn sống, sẽ có một tương lai đầy hoa tươi và hy vọng.
Tiểu Nại Nại dường như ngủ không được ngon, con bé nâng đôi mi mỏng lên, liếc nhìn họ một cái.
Sau đó ngáp một cái, lại nhắm mắt, an tâm chìm vào giấc ngủ.
Lông mi dài ngoan ngoãn ở trên gương mặt mịn màng, cái mũi nhỏ khẽ nhúc nhích, thật ngoan ngoãn!
Tô Anh lúc đầu có chút lo lắng, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt yên bình đang ngủ say, trái tim nàng cũng buông lỏng xuống.
Ngây ngốc nói: “Tiểu Nại Nại cũng rất thích chúng ta phải không?”
Lục Xung nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi mới trịnh trọng gật đầu: “Đương nhiên.”
Khóe môi Tô Anh vui vẻ nhếch lên.
Lục Xung lấy lại tinh thần, cảm thấy bọn họ thật ngốc, cằm cọ cọ lên đỉnh đầu nàng: “Có muốn ngủ tiếp một lát không?”
Tô Anh do dự một lát: “ Thiêos muốn ngủ với con.”
Lục Xung liền đỡ nàng nằm xuống, lại đặt tiểu Nại Nại bên cạnh nàng: ” Ngủ đi! “
” Còn chàng? “
Mặc dù làn da màu lúa mạch che đi, nhưng Tô Anh vẫn nhìn thấy đôi mắt thâm sạm hắn, có chút đau lòng, lúc nàng chưa tỉnh lại, hắn cũng không dám đi ngủ chút nào sao?
“Ta ngồi trông nàng, đừng lo, nếu mệt thì ta sẽ đi ngủ.” Lục Xung sờ đầu nàng nói.
Hắn còn muốn chăm sóc hai mẹ con nàng, nên chắc chắn hắn sẽ không để mình gục ngã.
Cơn buồn ngủ của Tô Anh ập đến, mí mắt nặng trĩu, nàng mơ màng gật đầu, liếc nhìn hắn, sau đó nhìn Tiểu Nại Nại, rơi vào giấc mộng.
Lục Xung không rời mẹ con nàng một khắc, chỉ ngồi ở đầu giường, nhìn hai người bọn họ, môi mỏng thỉnh thoảng nhếch lên.
Hai người có miệng giống hệt nhau.
Đôi mắt phượng sắc bén của Lục Xung trở nên mềm mại hơn, nhưng tâm tình càng lúc càng trào dâng.
Lục Xung hít sâu hai lần, hắn vẫn còn cảm giác kích động trước đó.
Sự kích động trong lòng Lục Xung vốn không thể giải tỏa được, nhưng sau khi nhìn thấy Tô Anh an toàn tỉnh lại, hắn không kìm được muốn hét lớn một phen.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Lục Xung nhướng mày, tựa hồ như nhớ tới điều gì.
Hắn lặng lẽ ngồi sang một bên cầm bút mực, viết một bức thư thật dày, cho người đưa đến kinh thành báo tin vui.
Tin tốt như thế này cần được chia sẻ!
Lục Xung mỉm cười đắc ý, đi quanh căn phòng yên tĩnh một lúc mới trở nên bình tĩnh lại một chút, hắn lại ngồi lại tiếp tục canh bên cạnh Tô Anh và tiểu Nại Nại.
Nhưng hắn đã hai ngày chưa chớp mắt, thân thể cũng biết mệt mỏi, không biết đã ngủ gục trên đầu giường từ lúc nào.
Khi mở mắt ra lần nữa, trong phòng đã thắp sẵn nến, tầm mắt tối tăm, nhưng thân ảnh Tô Anh trên giường đã biến mất, chỉ còn lại tiểu Nại Nại vẫn đang ngủ ngon lành.
Lục Xung giật nảy mình lập tức thanh tỉnh, mồ hôi lạnh chảy trên trán, hắn đứng dậy đi ra ngoài, đi được vài bước thì nhanh chóng xoay người ôm lấy tiểu Nại Nại.
Nhưng vừa mới bế tiểu Nại Nại lên, thì Lục Xung bỗng khựng lại, nhắm mắt chăm chú lắng nghe, rồi chậm rãi đặt đứa nhỏ lại chỗ cũ, xoay người đi về phía sau giường.
Phía sau giường có một cái vách ngăn nhỏ, Lục Xung dừng ở cửa, phát hiện Tô Anh.
Tô Anh đang cởi xiêm y, nghe được động tĩnh, liền ngước mắt lên nhìn hắn, đôi mắt tròn đầy lệ.
Lục Xung sững sờ tại chỗ, mặt đỏ lên.
______________________________________
Kể từ hôm nay, ta và Tô Anh đã có thêm một nử nhi bé bỏng rất giống nàng ấy.
—— ” Sổ tay ghi chép của Lục Xung.”