CẢNH XUÂN TƯƠI ĐẸP


Bởi vì chuyện cũ của mẫu thân cùng Tấn Vương nên sau khi Ngu Ninh Sơ vào kinh luôn cư xử đúng mực với các biểu ca trong Hầu phủ, đặc biệt là với Tống Trì, chất tử ruột của Tấn Vương.
Ngày thường, tuy rằng Tống Trì có vài lần lén lút đùa giỡn nàng nhưng ở trước mặt mọi người hắn luôn duy trì bộ dáng quân tử.

Vậy nên mỗi lần gặp mặt Tống Trì, Ngu Ninh Sơ cũng cố gắng ứng phó cho phải phép.
Nàng vẫn luôn lưu ý để tránh tị hiềm như vậy nhưng ở lần Thẩm Minh Y bị Tống Trì cự tuyệt, Thẩm Minh Y lại hỏi hắn nếu nàng thích Tống Trì thì liệu Tống Trì có chấp nhận hay không.
Rõ ràng Thẩm Minh Y vẫn luôn coi nàng là tình địch.
Nhưng bây giờ thì không sao nữa rồi.

Chỉ cần chuyện Tống Trì luôn coi thường nàng truyền ra ngoài thì tin chắc từ Thái phu nhân đến các cữu mẫu cũng như Thẩm Minh Y cũng sẽ không hoài nghi nàng và Tống Trì có gì với nhau nữa.
Buổi chiều Thẩm Minh Lam ăn tiệc trở về, Ngu Ninh Sơ liền tìm biểu tỷ tố cáo chuyện Tống Trì mắng nàng.
Mặc dù, Tống Trì không mắng nàng nhưng Tống Trì đã nhiều lần khinh bạc nàng nên nàng cảm thấy để hắn mang tiếng như vậy cũng không tính là oan uổng hắn.
Ngu Ninh Sơ nói xong lại khóc thêm một hồi nữa.
Thẩm Minh Lam giận dữ nói: “Trì biểu ca thực sự đã nói như vậy sao? Tỷ sẽ đi nói cho mẫu thân biết chuyện này, cho dù hắn là Quận Vương đi nữa thì cũng không thể khi dễ người khác như vậy được.”
Ngu Ninh Sơ: “Không được.

Ít ngày nữa là qua năm mới rồi, muội không muốn mọi chuyện ầm ĩ lên đâu.”
Cuối cùng thì Ngu Ninh Sơ cũng thuyết phục được Thẩm Minh Lam.
Bất quá, Ngu Ninh Sơ đã bảo Hạnh Hoa, Vi Vũ lặng lẽ đem việc này truyền đến chỗ Thái phu nhân và Hàn thị.
Về phần Đông viện, Tống Tương đã chuyển đến ở chỗ Nhị phu nhân Tống thị nên chắc chắn Nhị phu nhân cũng đã biết được việc này.
Vậy nên, hầu như tất cả nữ quyến trong phủ đều biết nhưng đều ăn ý không đem việc này nói cho nam nhân trong phủ, quả thật giống như Ngu Ninh Sơ đã dự liệu.

Nếu các nàng nói cho các cữu cữu biết thì chắc chắn các cữu cữu sẽ làm chủ cho nàng, có thể sẽ tạo khoảng cách với Quận Vương.

Nhưng nếu không ai ra mặt cho nàng thì lại giống như Hầu Phủ đang sợ Tống Trì.

Vậy nên, việc này chỉ có thể xem như các tiểu bối tranh luận với nhau, không đáng để truy đến cùng.
Đêm giao thừa, trong Bình Tây Hầu phủ giăng đèn kết hoa.
Đêm nay mọi người đều phải thức đêm để đón giao thừa, qua giờ Tý mới có thể đi ngủ.

Vì để trải qua đêm dài đằng đẵng, Thái phu nhân cùng ba con dâu chơi đánh bài ở Đông Noãn Các, ba huynh đệ Bình Tây Hầu thì ở Tây Noãn Các vừa uống trà vừa nói chuyện quốc gia đại sự.
Thẩm Trác mang theo một đám huynh đệ tỷ muội đến bên hồ sen trong hoa viên bắn pháo hoa.
Tống Tương vẫn đi theo Ngu Ninh Sơ, Thẩm Minh Lam chơi bắn pháo hoa còn Tống Trì thì một mình trở về Mặc Hương Đường sau khi kết thúc bữa tiệc tối.
Trên đường đi về phía hoa viên, Thẩm Minh Y liếc mắt nhìn Ngu Ninh Sơ rồi quay sang nói với Tống Tương: “A Tương, bây giờ cũng sắp giao thừa rồi, muội đừng giận dỗi với Trì biểu ca nữa.

Muội mời huynh ấy đến đây chơi chung đi.

Mấy năm trước, vào giờ này chúng ta đều ở cùng một chỗ, năm nay Trì biểu ca chỉ có một mình sẽ rất cô đơn đó.”
Nàng tự nhận không ai biết chuyện nàng đi tìm Tống Trì tỏ tình nên khi nhắc tới Tống Trì trước mặt mọi người, Thẩm Minh Y nói chuyện vô cùng tự nhiên hào phóng giống như hai người chỉ là quan hệ biểu huynh biểu muội.
Tống Tương bĩu môi nói: “Muốn mời thì tỷ đi mà mời.

Muội mới không muốn nói chuyện với huynh ấy đâu.”
Ca ca đã làm sai chuyện, nàng chỉ muốn ca ca nhận lỗi với Ngu Ninh Sơ thôi mà ca ca lại không đồng ý.


Chừng nào ca ca còn chưa xin lỗi thì nàng sẽ không nói chuyện với huynh ấy.

Để nàng xem ai kiên trì được lâu hơn.
Thẩm Minh Y liền nhìn về phía Ngu Ninh Sơ nói: “Sự tình này cũng vì biểu muội mà ra.

Biểu muội còn không mau khuyên nhủ A Tương đi.

Hay là biểu muội muốn nháo chuyện này đến năm sau luôn?”
Trong khi Ngu Ninh Sơ còn chưa lên tiếng, Tống Tương và Thẩm Minh Lam cũng chưa kịp biện hộ thay Ngu Ninh Sơ thì Thẩm Trác đã lên tiếng trước: “Thôi được rồi.

Từ xưa đến giờ Tử Uyên luôn thích yên tĩnh, những hoạt động náo nhiệt thế này có mời hắn cũng sẽ không đến đâu.”
Đột nhiên Thẩm Minh Y cảm thấy vô cùng bực bội, nàng phát hiện mỗi lần nàng nhằm vào Ngu Ninh Sơ thì ca ca đều sẽ thiên vị Ngu Ninh Sơ.

Đâu có giống như Tống Trì, chỉ cần liếc mắt liền biết Ngu Ninh Sơ là người tâm cơ, huynh ấy thà rằng chiến tranh lạnh với muội muội cũng không muốn nàng thân thiết với người ngoài.
Ngu Ninh Sơ thấy Thẩm Minh Y ngoan ngoãn ngậm miệng liền nói sang chuyện khác.
Sau khi tới hồ sen, mọi người thống nhất ý kiến bắn pháo hoa bên hồ nước đóng băng sẽ an toàn hơn.
Hạ nhân chuẩn bị ba rương pháo hoa, Thẩm Mục và Thẩm Dật cùng đi mở nắp rương rồi gọi mọi người tiến lại gần để lấy.
Thẩm Minh Lam vừa đi vừa giải thích với Ngu Ninh Sơ: “Muội đừng sợ.

Bắn pháo hoa rất an toàn, không giống như đốt pháo đâu.”
Nói rồi nàng đưa cho Ngu Ninh Sơ hai cây pháo hoa.
Thẩm Mục bảo mọi người đừng vội vàng đốt mà đợi tám huynh muội lần lượt xếp hàng trên mặt hồ nước đóng băng rồi mới đốt pháo theo thứ tự.
Ngu Ninh Sơ là người xếp hàng đầu tiên bên trái và cũng là người đốt đầu tiên.

Nàng châm lửa đốt rồi ngẩng đầu nhìn lên.
Một đóa pháo hoa gào thét bay lên trời cao, nổ tung tạo thành điểm sáng năm màu.

Đúng lúc này, đóa thứ hai, đóa thứ ba… đóa thứ tám cũng lần lượt bay lên.

Ngay sau khi pháo của Ngu Ninh Sơ bên này vừa tắt thì đóa thứ tám mới bùng lên sáng ngời.
Sau khi đốt xong, Thẩm Mục hô lớn: “Lại một lần nữa, lần này mọi người cùng đốt, tất cả cùng nghe theo hiệu lệnh của ta nhé!”
Cùng với một tiếng “phóng” của Thẩm Mục, tám đóa pháo hoa đồng thời bay lên cao.
Mọi người vừa đốt vừa chơi, ba rương pháo hoa phải đốt hết nửa canh giờ mới chấm dứt.
“Còn có ba canh giờ nữa, chúng ta làm sao trải qua đây?” Thẩm Khoát vừa xoa xoa tay nói, ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc về phía Ngu Ninh Sơ.

Đêm nay, tiểu biểu muội mặc một chiếc áo choàng thật dày và đội mũ trùm, lông cáo ở viền cổ áo và vành mũ cơ hồ che kín gần hết khuôn mặt nàng, chỉ lộ ra đôi mắt ngập nước vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.
Thẩm Trác lại nói: “Tổ mẫu đã nói cho ta biết, đêm nay bà có sai hạ nhân treo chín cái đèn hoa đăng nhỏ phía dưới chín cái đèn lồ ng.

Chỉ cần chúng ta có thể tìm được thì có thể mang đến chỗ bà sẽ đổi được hà bao vào lúc giao thừa.

Trong đó, tám hà bao sẽ có một ngân nguyên bảo còn một hà bao có một kim nguyên bảo.

Nếu chúng ta có thể tìm được tất cả thì sẽ tiến hành rút thăm.”
“Đêm nay trong phủ treo nhiều đèn như vậy làm sao mà tìm đây?”

“Toàn bộ Hầu phủ, ngoại trừ phòng hạ nhân và phòng khách bên kia thì bất kỳ một ngọn đèn lồ ng nào khác đều có khả năng có treo đèn hoa đăng nhỏ.”
“Ừm, khó như vậy chơi mới đã.

Chứ mới đi tìm mà đã lập tức tìm ra hết thì còn gì là thú vị nữa.”
Thẩm Trác: “Tổ mẫu còn nói, chúng ta không được sai hạ nhân hỗ trợ mà phải tự mình tìm mới được tính.

Vậy thì, bốn người chúng ta tự mình hành động phụ trách tìm trong hoa viên này còn bốn cô nương thì chia thành hai tổ đi tìm các viện còn lại nhé.”
Dù sao ban đêm ở hoa viên vừa có núi có hồ đi tìm cũng bất tiện hơn.
Hắn vừa nói xong, Tống Tương liền ôm lấy cánh tay Ngu Ninh Sơ.
Thẩm Minh Lam thấy vậy cũng không tranh Ngu Ninh Sơ với Tống Tương, nàng xoay người nhìn Thẩm Minh Y cười nói: “Vậy muội với tỷ tỷ thành một đội nhé?”
Tống Tương đều đã chọn trước rồi thì Thẩm Minh Y làm gì còn đường cự tuyệt nữa chứ?
Trước khi tách ra, Thẩm Mục phát cho mỗi người hai cây pháo hoa để người nào tìm được thì đốt lên để mọi người cùng biết.

Như vậy sau khi đã tìm được cả chín cái đèn thì những người khác không cần đi tìm vô ích nữa.
Toàn bộ Hầu phủ được chia làm bốn phần.

Đông viện, Tây viện, Trung viện và Vinh An Đường là nơi ở của Thái phu nhân.
“Muội cùng A Vu nhỏ nhất nên cho bọn muội phụ trách Đông viện cùng Vinh An Đường đi.

Hai viện còn lại thì làm phiền hai vị tỷ tỷ chịu khó chạy xa hơn một chút nhé.” Tống Tương cười làm nũng nói.
Thẩm Minh Y vốn muốn đi Mặc Hương Đường ở Đông viện nhưng nghe nàng nói vậy nên đành phải chấp nhận.
Thẩm Minh Lam lại có chút lo lắng nhìn về phía Ngu Ninh Sơ, nàng chỉ sợ biểu muội lại gặp Tống Trì ở Đông viện.
Ngu Ninh Sơ cười trấn an biểu tỷ.

Có Tống Tương đi cùng nàng, cho dù gặp phải Tống Trì thì hắn có thể làm gì nàng chứ?
Vì vậy, nàng đi theo Tống Tương đến Vinh An Đường trước.
Hai người vừa đi nhìn ngó lên các ngọn đèn lồ ng trên đường đi nhưng vẫn không phát hiện được gì.
Sau khi kiểm tra xong, hai nàng chào hỏi các trưởng bối rồi đi về phía Đông viện.
Từ Vinh An Đường đến Đông viện, có một con đường lớn và một con đường nhỏ.

Tống Tương đề nghị các nàng đi tìm trên đường lớn trước, lúc trở về sẽ tìm trên đường nhỏ sau.
Ngu Ninh Sơ tự nhiên đồng ý, miễn sao không để nàng đi một mình là được.
Trong Đông viện, Ngu Ninh Sơ phát hiện một hoa đăng nhỏ ở trong viện của Thẩm Nhị gia.
Hai người vô cùng vui vẻ bắn một cây pháo hoa làm ám hiệu.
Đột nhiên, trong hoa viên cũng truyền đến một chùm pháo hoa nở rộ tựa như hưởng ứng cùng hai nàng.
Hai người lại tiếp tục tìm những nơi khác ở Đông viện nhưng đều không có, chỉ còn xót lại Mặc Hương Đường là chưa đi.
Tống Tương lôi kéo Ngu Ninh Sơ đi đến ngã rẽ dẫn tới Mặc Hương Đường.

Sau một hồi do dự, nàng mới thấp giọng nói với Ngu Ninh Sơ: “A Vu, muội đi cùng ta một chuyến được không? Ta sẽ thử khuyên ca ca một lần nữa để hắn xin lỗi muội.

Muội không tha thứ cho huynh ấy cũng được nhưng xem như cho tỷ một lý do, tỷ không muốn chiến tranh lạnh với huynh ấy nữa đâu.”
Lời còn chưa dứt, nước mắt Tống Tương liền rơi xuống.

Ngu Ninh Sơ biết đây mới chính là nguyên nhân chân chính Tống Tương muốn cùng tổ với nàng đêm nay.
Tống Tương luôn đối xử với nàng rất chân thành và Ngu Ninh Sơ cũng rất trân quý đoạn tình cảm này.

Hơn nữa, Tống Tương cũng giống như nàng, từ nhỏ đã mất đi mẫu thân, phụ thân lại không quan tâm che chở nên Ngu Ninh Sơ có thể hiểu được sự ỷ lại của Tống Tương với Tống Trì.
Thêm nữa, chuyện nàng vu hãm Tống Trì mắng nàng đã đem đến nhiều điều có lợi cho nàng nhưng cũng khiến Tống Tương rơi vào tình thế khó xử.
Tuy rằng, những lời Thẩm Minh Y nói có chút khó nghe nhưng không phải không có đạo lý.

Bây giờ cũng sắp qua năm mới rồi, nàng cũng không muốn Tống Tương vì nàng mà tiếp tục giẫn dỗi với Tống Trì.
“Biểu tỷ đừng khóc nữa, muội đi theo tỷ là được.

Nhìn tỷ khóc muội cũng thấy khó chịu lắm.”
“Chuyện này thì liên quan gì đến muội chứ, rõ ràng là ca ca tỷ sai mà.” Tống Tương vừa khóc vừa không quên an ủi Ngu Ninh Sơ.
Ngu Ninh Sơ không nói nhiều nữa, lấy khăn ra giúp Tống Tương lau nước mắt: “Biểu tỷ đừng khóc nữa, nhỡ mắt bị sưng lên thì Trì biểu ca lại càng ghét muội hơn đấy.”
Tống Tương bị nàng chọc cười, một lúc sau nàng cũng ngừng khóc.
Sau đó, hai người nắm tay nhau đi vào Mặc Hương Đường.
A Cẩn, A Mặc đều đang ở trong viện.

Nhìn thấy hai người đến vội vàng bước lên nghênh đón.
Tống Tương: “Ca ca ta đang ở đâu?”
A Cẩn cười nói: “Thưa Quận chúa, Quận Vương đang ở hậu viện.

Quận Chúa không có ở đây nên Quận Vương chỉ có thể đến đó nhìn vật nhớ người.”
Tống Tương bĩu môi nói: “Ngươi nói huynh ấy nhớ ta? Nói không chừng, huynh ấy còn đang suy nghĩ việc đem hậu viện sửa thành thư phòng như thế nào thôi!”
A Cẩn: “Làm sao có chuyện đó được ạ.

Mấy ngày nay, Quận Vương vẫn cho người đốt địa long bên kia đấy ạ, ngài ấy vẫn luôn ngóng trông người sớm trở về.”
Tống Tương không thèm nghe những lời nịnh nọt của hắn, ra vẻ không thèm để ý nói: “Huynh ấy muốn ở đâu thì kệ.

Hôm nay, ta chỉ tới để tìm hoa đăng của Thái phu nhân thôi.”
Nói xong, nàng lôi kéo Ngu Ninh Sơ đi tìm ở những ngọn đèn dưới mái hiên.
A Cẩn nháy mắt bảo A Mặc mau đi thông báo cho chủ tử.
Sau khi Tống Tương và Ngu Ninh Sơ kiểm tra xong ở tiền viện thì thấy Tống Trì xuất hiện ở góc hành lang.

Lúc này, hắn vẫn đang mặc một thân cẩm bào màu đỏ như lúc dự tiệc tối ở Hầu phủ, màu sắc này không chỉ làm nổi bật làn da trắng như ngọc của hắn mà còn làm nổi bật thân hình hắn trong bóng đêm.
A Cẩn, A Mặc thức thời lui ra.
Tống Trì đứng dưới mái hiên nhìn hai cô nương đang đi tới.
Tống Tương vô cùng kiêu ngạo, trừng mắt nhìn hắn rồi lôi kéo Ngu Ninh Sơ rời đi.
Ngu Ninh Sơ lại âm thầm dùng sức kéo nàng trở lại, thấp giọng khuyên nhủ: “Biểu tỷ đã đến đây rồi hay là…”
Đúng lúc này, Tống Trì mở miệng: “A Tương, hôm nay là đêm giao thừa, muội mau dọn đồ về đi.”
Hắn vừa mở miệng, Tống Tương liền không cầm được nước mắt.

Nàng không muốn để bất cứ ai nhìn thấy nên quay đầu chạy lại tiền viện.
Ngu Ninh Sơ nhìn về phía Tống Trì.

Nếu Tống Trì chịu đi dỗ Tống Tương thì nàng sẽ không cần đi nữa.

Nàng biết, thời khắc này Tống Tương cần nhất là sự quan tâm của huynh trưởng nàng.
Nhưng Tống Trì lại đi về phía nàng.
Trong lòng Ngu Ninh Sơ co rụt lại, theo bản năng nhìn về phía sau.
“Biểu muội yên tâm, ta chỉ muốn nói chuyện với muội thôi.” Tống Trì dừng lại cách nàng năm bước, hai tay cũng chắp sau lưng.
Ngu Ninh Sơ cảnh giác nói: “Huynh muốn nói chuyện gì?”

Tống Trì: “Cái vòng kia…”
“Bên bờ hồ sen có ba lỗ băng để câu cá, muội đã vứt nó vào cái lỗ đầu tiên rồi.

Huynh muốn tìm thì đợi vào xuân băng tan rồi là có thể tìm được.

Nếu huynh không tìm thì có mất cũng không phải lỗi do muội nha.” Ngu Ninh Sơ nghiêng về phía hắn nói rõ sự tình.

Ban đầu, nàng muốn đập nát chiếc vòng kia nhưng lại sợ Tống Trì sẽ tìm nàng đòi lại nên nàng không dám đập mà chỉ đem nó vứt đi.
Tống Trì nở nụ cười: “Biểu muội tính toán thật chu đáo.”
Ngu Ninh Sơ không vui nói: “Tương biểu tỷ khóc thương tâm như vậy sao huynh còn chưa chịu đi dỗ tỷ ấy nữa?”
Tống Trì: “Muội ấy khóc còn không phải do biểu muội sao.”
Ngu Ninh Sơ: “Huynh biết rõ nguyên nhân tại sao muội làm vậy mà.”
Tống Trì: “Đúng vậy, tất cả là lỗi của huynh.

Huynh chân thành xin lỗi biểu muội, mong rằng từ nay về sau biểu muội đừng đổ oan cho huynh trước mặt A Tương nữa nhé.

Huynh chỉ có một muội muội này thôi nên không muốn làm muội ấy khó chịu.”
Hai mắt Ngu Ninh đỏ lên, nàng quay lưng lại về phía Tống Trì nói: “Nếu có người khi dễ Tương biểu tỷ thì huynh sẽ làm thế nào?”
Tống Trì: “Ta sẽ khiến hắn phải trả giá.”
Ngu Ninh Sơ: “Vậy nên huynh liền khi dễ một người không chỗ dựa như muội sao?”
Ngay từ khi nghe nàng hỏi như vậy thì hắn đã biết nàng muốn nói gì.
Cho dù hắn có thể thay đổi được những việc đã làm trong quá khứ thì cũng không có ý nghĩa gì.
Cho dù hắn thực sự làm quân tử trước mặt nàng thì cũng sẽ không nhận được bất kỳ hảo cảm nào của nàng.

Hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng gả cho người khác.
Thay vì như vậy, hắn thà làm một kẻ tiểu nhân còn hơn.
“Cho dù biểu muội có thân ca ca đi nữa thì huynh cũng sẽ tìm cách lấy lòng muội.”
Hắn xem những hành vi cợt nhả kia là đang lấy lòng nàng?
Rốt cuộc, Ngu Ninh Sơ không thể nào nghe được nữa, cắn răng đi về phía trước.
Phía sau lại truyền đến tiếng bước chân đến gần, Ngu Ninh Sơ hoảng hốt bỏ chạy nhưng cổ tay nàng lại bị hắn bắt được.

Hắn dùng sức kéo nàng vào trong lòng hắn!
Ngu Ninh Sơ không dám la, cũng biết không thể tránh thoát được.

Dưới cơn giận dữ, nàng cúi đầu xuống cắn mạnh vào cổ tay hắn.
Tống Trì hít một hơi thật sâu rồi nhìn vào cái ót của tiểu cô nương trong ngực.

Đầu nàng bị cái mũ trùm lông hồ ly màu trắng che chắn trông giống như một con mèo nhỏ.

Hắn nở nụ cười, cúi người xuống bên tai nàng nói: “Đây có được xem là tiếp xúc thân mật không?”
Ngu Ninh Sơ ghê tởm đến mức không thèm cắn nữa, nàng đẩy mạnh hắn ra.
Tống Trì lại đột nhiên ôm nàng vào lòng, mặc cho nàng đấm đá tay chân nói: “Muội chọc A Tương khóc nên phải diễn với huynh một vở kịch, khi nào diễn xong thì huynh sẽ thả muội đi.”
Ngu Ninh Sơ thấy hắn quả thật đi về phía hậu viện liền tỉnh táo lại, rũ mắt nói: “Được.

Muội diễn cùng huynh nhưng huynh phải thả muội ra trước đã.”
Tống Trì nhìn nàng thật sâu rồi thực sự thả nàng ra nhưng tay hắn vẫn bá đạo nắm lấy tay nàng.
“Trời tối, biểu muội cẩn thận vấp ngã.”
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi