CẢNH XUÂN TƯƠI ĐẸP


Cuối tháng tư, hôn lễ của Thẩm Minh Lam và Tào Kiên đã được định ra vào ngày hai mươi sáu tháng mười, kéo dài hơn một tháng so với dự định của Tam phu nhân.
Ngu Ninh Sơ cùng biểu tỷ ngồi sửa sang lại vải gấm được đưa tới dùng để làm đồ nữ hồng.

Khi xuất giá, các cô nương đều phải tự mình làm một ít nữ hồng tặng nữ quyến nhà trai để thể hiện khả năng nữ hồng của mình.
Dưới ánh nắng ôn hòa, hai biểu tỷ muội ngồi đối diện nhau vừa phân loại châm tuyến vừa tỉ tê trò chuyện.
Ngu Ninh Sơ vẫn có chuyện không hiểu nên hỏi: “Gả sớm cũng là gả, gả muộn cũng là gả.

Vì sao biểu tỷ nhất định phải trì hoãn thành thân đến cuối tháng mười? Hơn nữa, muội cảm thấy tháng chín rất tốt.

Trời mùa thu trong xanh, khí trời mát mẻ còn tháng mười rất có thể trời sẽ có tuyết rơi.”
Thẩm Minh Lam ra vẻ già dặn nói: “Dù tỷ có nói thì muội cũng không hiểu đâu, chờ muội lập gia đình rồi thì tỷ sẽ nói cho muội nghe.”
Nàng đã nghe Tống Tương nói về những chuyện sẽ xảy ra trong đêm động phòng hoa chúc.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh cùng Tào Kiên thân mật, rồi còn bị hắn nhét thứ đó vào người thì Thẩm Minh Lam liền hận không thể sang năm thậm chí năm sau nữa mới gả.
Ngu Ninh Sơ không hỏi thăm được gì nên cũng không hỏi nữa.
Thời gian Tam phòng gả nữ nhi còn xa nên mọi người từ trên xuống dưới đều rất nhàn nhã.

Còn Đại phòng bên kia thì lại rất bận rộn, bọn họ vừa mới gả đích nữ xong bây giờ lại tất bật chuẩn bị rước nàng dâu vào cửa.
Hôn lễ của Thẩm Trác được ấn định vào sau Tết Đoan Ngọ.
Tết Đoan Ngọ những năm trước, mấy huynh muội bọn họ đều rảnh rỗi nên thường rủ nhau ra ngoài du ngoạn, đi xem đua thuyền rồng hoặc là đi ngoại ô hái dược liệu.

Năm nay, hầu như mọi người đều bận rộn nên Thẩm Minh Lam đề nghị mọi người cùng nhau đón Tết ở trong hoa viên.

Đây cũng là cái Tết Đoan Ngọ đầu tiên của biểu muội ở kinh thành nên nàng không muốn tổ chức tùy tiện cho qua.

Sau khi thương lượng cùng các ca ca, bọn họ quyết định tổ chức một cuộc đua thuyền nhỏ giữa các huynh muội bọn họ.
Trong Bình Tây Hầu phủ có một hồ sen rất lớn.

Trong hồ chỉ có một phần dùng để trồng hoa sen còn ba phần còn lại để trống vừa đủ để tổ chức một cuộc đua thuyền rồng nhỏ.
Thẩm Trác cho người lấy từ bên ngoài về năm chiếc thuyền rồng đôi rồi cho an bài bên bờ hồ từ sáng sớm.
Sau khi tất cả mọi người đến đông đủ, Thẩm Minh Lam mang ra một ống tăm trúc rồi nói quy tắc với bốn huynh đệ Thẩm gia và Tống Trì: “Ở chỗ này có năm cái tăm trúc lần lượt dán tên của muội, A Tương, A Vu, Phương Thảo và San Hô.

Các huynh lần lượt rút thăm để chọn người cùng đội với mình.

Sau đó, năm đội chúng ta sẽ thi xem ai đến bờ bên kia trước.”
Nếu chỉ có các thiếu niên cùng so tài thì quá ít người sẽ rất nhàm chán.

Nhưng nếu chia năm người thành năm đội, các cô nương cũng tham gia cùng thì sẽ náo nhiệt hơn nhiều.

Tết thì phải để tất cả mọi người cùng được chơi mới vui.
Thẩm Khoát lại trêu nàng: “A Tương và A Vu đều biết chút công phu nên khí lực sẽ lớn hơn bình thường một chút.

Phương Thảo, San Hô cũng thường xuyên làm việc nặng nên chắc chắn khí lực của bọn họ cũng sẽ lớn hơn muội.


Vậy chẳng phải nếu huynh bốc trúng muội thì không phải đội chúng ta chắc chắn sẽ thua sao?”
Thẩm Minh Lam hậm hực nói: “Muội cũng không muốn cùng đội với huynh đâu.

Trong năm vị biểu ca thì huynh là người lùn nhất đấy.”
Thẩm Khoát đỏ mặt nhưng khi hắn nhìn về phía bốn vị huynh trưởng đang đứng bên cạnh thì quả thật hắn là người thấp bé nhất.
Thẩm Mục đứng bên cạnh lắc lắc cây quạt gấp trong tay hắn nói: “Trước tiên, chúng ta hãy quy định vật phẩm đặt cược đi rồi hãy rút thăm phân đội sau.

Thắng mà không có phần thưởng thì chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Tống Trì cười nói: “Ta đặt cược một chiếc kim diệp tử.” Nói xong, hắn từ trong hà bao lấy ra một chiếc lá bằng vàng.
Loại kim diệp tử này mỗi lá có thể đổi được mười hai lượng bạc trắng.
Tống Tương cũng đoạt từ ca ca một chiếc rồi cười lớn nói: “Muội cũng cược một chiếc.”
Tống Trì có chút bất đắc dĩ mà nhìn tiểu muội nhà mình.
Thẩm Trác lại nói: “Vậy mỗi người chúng ta đều cược một chiếc kim diệp tử đi.

Ta sẽ đưa thay cho Minh Lam và A Vu, ba người còn lại thì các đệ tự mình ra đi.”
Thẩm Minh Lam và Ngu Ninh Sơ đều cười.

Thẩm Mục, Thẩm Khoát và Thẩm Dật đều la lối rằng đại ca quá thiên vị.
Bọn nha hoàn thì khẳng định không cần ra tiền.

Cuối cùng, mọi người bỏ hết tám chiếc kim diệp tử vào một hà bao rồi treo lên gốc một cây hoa ở bên kia hồ.

Đội nào có thể chèo thuyền rồng sang bên kia đầu tiên và thành công cướp được hà bao thì chính là đội chiến thắng.
Kế tiếp là phần rút thăm chia đội.
Thẩm Khoát là người rút đầu tiên.

Sau khi hắn xem xong tăm trúc vừa rút thì chuyển ánh mắt đầy ghét bỏ về phía Thẩm Minh Lam.
Thẩm Minh Lam dậm chân: “Muội không muốn cùng huynh ấy một tổ đâu…”
Thẩm Mục lại nói: “Tổ chức rút thăm là do muội đề nghị, bây giờ muội lại như thế.

Muội không được chơi xấu như vậy chứ.”
Hắn là người rút thứ hai, người hắn rút được là nha hoàn Phương Thảo.
Thẩm Dật thì rút được Tống Tương.
Đến lúc này, trong ống tre còn sót lại hai cái tăm, một là của Ngu Ninh Sơ, một là của San Hô.
Ngu Ninh Sơ không muốn cùng đội với Tống Trì.

Nàng vừa nhìn về phía Thẩm Trác thì thấy Thẩm Trác đã bước lên trước rút ra một tăm tre rồi nhìn về phía San Hô.
“Làm phiền Đại công tử chiếu cố nô tỳ với ạ.” San Hô cười rồi bước lên đứng phía sau Thẩm Trác.
Cứ như thế, Tống Trì không cần rút thăm cũng thành một đội với Ngu Ninh Sơ.
Thần sắc Ngu Ninh Sơ bình tĩnh bước đến đứng sau hắn.
Thẩm Mục phân tích thế cục một chút.

Ngoại trừ tổ Thẩm Khoát và Thẩm Minh Lam sẽ chắc chắn thua, bốn tổ còn lại đều có khả năng chiến thắng.


Đua thuyền rồng không chỉ dựa vào thể lực mà còn phải dựa vào sự phối hợp giữa các thành viên trong đội.
Lúc này, Thẩm Trác nói: “Mọi người chuẩn bị một chút đi, một khắc sau chúng ta sẽ xuất phát.”
Cái gọi là chuẩn bị chính là các nam nhân sẽ chỉ điểm cho các cô nương của đội mình làm thế nào để chèo thuyền.
Khoảng cách giữa hai thuyền rồng với nhau là một trượng.

Lúc này trên thuyền, người thì nói người thì chăm chú lắng nghe, cộng thêm âm thanh của mái chèo khi chèo thuyền nên chẳng ai có thời gian để lắng nghe xem người ở trên thuyền rồng khác nói gì.
Tống Trì mang theo Ngu Ninh Sơ đi tới trước thuyền rồng của bọn họ, đó là chiếc thứ hai nằm bên trái.
Thuyền rồng đậu ở ngay sát bờ hồ.

Tống Trì một chân dẫm vào bên trong thuyền rồng, vừa nói vừa đưa tay ra đỡ Ngu Ninh Sơ: “Huynh được biết biểu muội rất tin vào duyên phận.”
Ngu Ninh Sơ: “Muội chỉ tin vào chính mình.

Trong lúc rút thăm, muội không làm gì cả.”
Nói xong, nàng không cần đỡ tay Tống Trì mà cúi người xuống, hai tay đỡ lấy boong thuyền rồi cẩn thận bước lên ngồi vào phía bên trong, hai tay giữ hai bên để giữ thăng bằng.
Tống Trì cũng bước lên.
Thân thuyền lay động giống như muốn trôi về phía trước.

Mặt mũi Ngu Ninh Sơ tái nhợt, hai cánh tay nàng nắm thật chặt mạn thuyền.
Tống Trì ngồi xuống ở đối diện nàng.

Hắn nhìn bộ dạng khẩn trương của nàng liền cười nói: “A Tương và Minh Lam vì muốn làm cho muội vui vẻ mới nghĩ đến trò này.

Bây giờ xem ra là họ đã làm trái với mục đích ban đầu rồi.”
Ngu Ninh Sơ nhìn về phía bên kia hồ sen liền thấy hai biểu tỷ đang hứng trí bừng bừng học chèo thuyền.

Nàng rủ mắt nói: “Biểu ca dạy muội cách chèo thuyền đi.”
Nàng cũng không hề bài xích học cách chèo thuyền.

Giống như khi nàng học võ hay học cưỡi ngựa, lúc đầu quả thật nàng rất sợ nhưng khi tập quen rồi thì nàng lại cảm nhận được niềm vui của nó.
Tống Trì cầm lấy hai mái chèo của hắn rồi dạy cho Ngu Ninh Sơ cách sử dụng chúng.
Ngu Ninh Sơ nhìn từng cử chỉ cầm mái chèo của hắn rồi bắt chước theo.
Sau đó, Tống Trì lại dạy nàng cách đặt chân và cách phối hợp cả cơ thể khi chèo thuyền.
Dưới sự hướng dẫn tận tình của hắn, chiếc thuyền của bọn họ cũng chậm rãi di chuyển từ nằm ngang sang thẳng.

Chờ thuyền rồng chạy đến vị trí xuất phát thì Tống Trì không chèo nữa và bảo Ngu Ninh Sơ đem thuyền rồng chèo quay lại vị trí ban đầu.
Lúc đầu, động tác của Ngu Ninh Sơ xiêu xiêu vẹo vẹo đến chính nàng cũng thấy ngượng nhưng nàng thấy Tống Trì chỉ nhìn các động tác của nàng mà không hề có ý giễu cợt nào nên nàng cũng thả lỏng hơn phần nào.
Các thuyền bên cạnh thỉnh thoảng truyền đến tiếng la hét và cười đùa của Thẩm Minh Lam và Tống Tương.

Tất cả mọi người đều đang rất hưởng thụ trò chơi mới này.
Ngu Ninh Sơ không dám suy nghĩ lung tung, các động tác phối hợp tay chân của nàng dần dần thuần thục hơn, đem thuyền của bọn họ lao nhanh về phía trước.
Sau hai phiên dày vò, tay cùng chân nàng đều cảm thấy ê ẩm.
Sau khi thấy nàng đã học được cách chèo thuyền, Tống Trì mới lên tiếng: “Muội nghỉ ngơi một lát lấy lại sức đi.


Trận đấu sắp bắt đầu rồi.” Sau đó, Tống Trì quay mặt về phía trước rồi lái thuyền về chính xác vị trí ban đầu.
Chờ tất cả mọi người chuẩn bị xong, Thẩm Trác lên tiếng nhắc nhở mọi người: “Thắng thua không quan trọng nhưng mọi người phải chú ý đừng để rơi xuống nước.

Nếu ai để người phía sau mình rơi xuống nước thì phạt hắn chép sách ba ngày.”
Thẩm Khoát lớn tiếng đáp ứng.

Hắn thà chạy bộ ba ngày còn hơn là phải chép sách.
Thẩm Minh Lam cười nói: “Đại ca, nếu như muội cố tình rơi xuống nước thì Tứ ca có bị phạt không?”
Thẩm Trác nói: “Đương nhiên là phạt.

Cả hai người cùng nhau chịu phạt.”
Thẩm Minh Lam lập tức im lặng.
Thẩm Trác nhìn về hai bên sau đó hai tay hắn nắm chặt mái chèo cao giọng nói: “Tất cả xuất phát!”
Ngay khi có lệnh, năm chiếc thuyền rồng lập tức lên đường.

Nhưng sự phối hợp giữa các đội khác nhau nên tốc độ cũng khác nhau.
Ngu Ninh Sơ nghe theo kế hoạch của Tống Trì, lúc đầu nàng cũng không có động thủ mà toàn bộ đều dựa vào Tống Trì tự mình chèo thuyền rồng ra ngoài.

Mặc dù vậy, khi Ngu Ninh Sơ nhìn hai bên trái phải lại phát hiện bọn họ đang xếp thứ hai.

Ngoại trừ, Thẩm Trác và San Hô đi trước bọn họ, còn thuyền của Thẩm Mục và Phương Thảo, Thẩm Dật và Tống Tương vừa tiến về phía trước vừa lắc lư hai bên ở phía sau.

Riêng thuyền của Thẩm Khoát và Thẩm Minh Lam lại xoay tròn tại chỗ.
Rất nhanh sau đó, ba huynh đệ Thẩm Mục đều phát hiện chiến thuật của hai vị huynh trưởng nên yêu cầu các cô nương ngồi sau ngồi im để bọn họ tự mình chèo.
Mặc dù vậy, bọn họ cũng đã để vuột mất cơ hội để đuổi kịp hai chiếc thuyền rồng phía trước.
“Muội muốn thắng không?” Tống Trì bỗng nhiên hỏi.
Ngu Ninh Sơ suy nghĩ một chút rồi hỏi ngược lại hắn: “Vậy huynh muốn thắng không?”
Tống Trì: “Muốn.

Đây là cái Tết cuối cùng huynh trải qua cùng mọi người ở Hầu phủ nên huynh muốn cố gắng hết sức một lần.”
Vào lúc này, San Hô ngồi phía sau Thẩm Trác cũng bắt đầu chèo thuyền.

Thẩm Trác chèo hai lần thì nàng chèo một lần, mỗi lần đều có thể phối hợp nhuần nhuyễn với Thẩm Trác.
Ngu Ninh Sơ nghĩ nếu nàng có thể thắng thì biểu tỷ chắc chắn sẽ vô cùng cao hứng.

Còn Đại biểu ca thắng lại không có gì mới mẻ cả.
“Vậy chúng ta cùng nhau cố gắng đi.” Ngu Ninh Sơ nắm chặt mái chèo, nói với Tống Trì.
Tống Trì: “Được.”
Ngu Ninh Sơ đã luyện thương pháp được hơn hai tháng, ngày nào nàng cũng kiên trì tập luyện ít nhất hai khắc đồng hồ.

Mặc dù, thương của nàng tương đối nhẹ nhưng ngày nào cũng luyện tập làm cho cánh tay của nàng có sức hơn so với cô nương bình thường.

Ngay cả đại nha hoàn Phương Thảo và San Hô cũng không cần làm công việc tốn sức như vậy.
Nàng bám sát tiết tấu của Tống Trì, hai người phối hợp với nhau rất nhịp nhàng.

Không bao lâu sau, thuyền của bọn họ đã đuổi kịp thuyền của hai người Thẩm Trác.
Thẩm Trác nghiêng đầu nhìn thấy khuôn mặt chuyên chú của Tống Trì.

Phía sau hắn là Ngu Ninh Sơ với khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt nhìn chằm chằm tay của Tống Trì, hai tay thì liên tục khua mái chèo.
San Hô kinh ngạc nói: “Biểu cô nương thật khỏe.


Đại công tử, chúng ta làm sao bây giờ?”
Thẩm Trác nói: “Chúng ta phải xuất toàn lực ứng phó mới được.

Ngươi cố gắng đuổi kịp nhịp chèo của ta đi.”
Ngay lập tức, San Hô hiểu rằng Đại công tử cũng muốn thắng.
Hai chiếc thuyền rồng rượt đuổi nhau rất sát sao.

Ba chiếc thuyền còn lại phía sau đã buông bỏ, bọn họ vừa thong thả chèo thuyền vừa tập trung nhìn phía trước xem náo nhiệt.
Ngu Ninh Sơ đã liên tục chèo không biết bao nhiêu lần, cánh tay nàng càng ngày càng đau nhưng nhịp chèo rất quan trọng, nàng phải liên tục điều chỉnh nhịp chèo để phối hợp với nhịp chèo của Tống Trì.
Trên thuyền rồng bên cạnh, San Hô đã không còn khí lực nên ngoan ngoãn ngồi im bất động theo mệnh lệnh của Thẩm Trác.
Thuyền rồng của Ngu Ninh Sơ và Tống Trì cập bến trước nhưng lúc Tống Trì xoay người muốn đỡ Ngu Ninh Sơ lên bờ thì thuyền rồng của Thẩm Trác cũng đến.

Hắn cười cười với Tống Trì rồi quay sang dặn dò San Hô ngồi vững.

Sau đó, đột nhiên hắn tung người nhảy thẳng lên bờ.
Ngu Ninh Sơ lập tức nói với Tống Trì: “Huynh mau đi cướp phần thưởng đi, muội sẽ tự mình lên bờ!”
Tống Trì gật đầu: “Muội ngồi chắc vào!”
Ngu Ninh Sơ biết hắn sắp nhảy lên bờ, vội vàng duỗi hai tay nắm chặt mạn thuyền hai bên.
Tống Trì nhảy lên bờ, chiếc thuyền rồng nho nhỏ bởi vì động tác này của hắn mà xoay tròn tại chỗ, đuôi thuyền vừa vặn nghênh đón đầu một chiếc thuyền rồng khác quay sang.
Ngu Ninh Sơ kinh hoảng nhìn về phía San Hô.
San Hô vẻ mặt ngơ ngác.
“Rầm” một tiếng, hai chiếc thuyền rồng va chạm nhau.

Hai chiếc thuyền lắc lư, San Hô rơi thẳng xuống nước, Ngu Ninh Sơ bên này cũng vô cùng nguy hiểm.

Ngay khi nàng cảm giác thân thuyền sắp lật thì một cỗ lực đạo đột nhiên đè thân thuyền lại.
Ngu Ninh Sơ sợ hãi nhìn về phía bờ.
Tống Trì một chân giẫm lên trong nước, vạt áo đã ướt đẫm, hai tay hắn lại vững vàng đỡ một đầu thuyền rồng.
Cách đó không xa, Thẩm Trác vô cùng kinh ngạc, hắn xoay người đi vòng trở lại.
Bờ hồ nước cạn, San Hô tự mình bò lên bờ.

Tống Trì nhanh chóng cởi ngoại bào ném cho nàng, San Hô nhanh chóng bọc mình lại, may mắn đang là mùa hè nên nước cũng không lạnh lắm.
Thẩm Trác đã về tới nơi, hắn lo lắng hỏi: “Ngươi không bị sao chứ?”
San Hô liên tục lắc đầu.

Tiểu nha hoàn bình thường rất thích cười, lúc này nàng cũng cười hì hì cho thấy trong lòng nàng cũng đang rất vui.
Giữa hồ nước, Thẩm Mục, Thẩm Dật, Thẩm Khoát và Thẩm Minh Lam đột nhiên đồng thanh kêu lên: “San Hô rơi xuống nước rồi, Đại ca phải chép sách ba ngày!”
Thẩm Trác: …
Hắn nhìn về phía Tống Trì thì thấy Tống Trì đang cẩn thận đỡ Ngu Ninh Sơ còn đang kinh hoảng lên bờ.

Đối diện với tầm mắt Thẩm Trác, Tống Trì vẻ mặt vô tội nói: “Quy định là do đại ca tự mình đặt ra.

Không liên quan gì đến đệ cả.”
Thẩm Trác mím môi.
Ngu Ninh Sơ nhìn hai chiếc thuyền rồng còn đang trôi dạt trên mặt hồ, bên tai lại vang lên câu “ngồi chắc” của Tống Trì.
Không phải hắn cố ý đấy chứ?
Nhưng nghĩ đến lúc Thẩm Trác định ra quy củ với ngữ khí nghiêm túc, bây giờ người bị phạt chép sách lại là hắn thì nàng lại cảm thấy vô cùng buồn cười.
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi