CAO MÔN NỮ CHỦ XUYÊN THÀNH HÀO MÔN NỮ PHỤ


(*) Đội nón xanh: bị cắm sừng
Cuốn sách này không phải là cuốn sách mà ai cũng có thể đọc được, phong cách kỳ lạ,… Cố Tuyết Nghi sẽ đọc dạng sách này sao? Trần Vu Cẩn áp xuống cảm giác kỳ quái dưới đáy lòng.
“Cảm ơn, không cần đâu.” Trần Vu Cẩn cúi đầu nhìn vào đĩa trái cây mà Cố Tuyết Nghi đẩy tới, lên tiếng từ chối.

Thủ đoạn của Yến phu nhân không ít, hắn vẫn nên cẩn thận phòng bị một chút.
Lúc lên tiếng, Trần Vu Cẩn cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, làm thế nào để phản ứng với trò lật mặt của Cố Tuyết Nghi.
Nhưng Cố Tuyết Nghi chỉ gật gật đầu, tâm tình trên mặt cũng chẳng có chút biến hóa gì.

Cô chậm rãi tự mình ăn, vừa ăn vừa hỏi Trần Vu Cẩn: “Thư ký Trần tới đây là vì chuyện của Giản tiên sinh, là có điều gì muốn nhắc nhở tôi sao?”
Trên mặt Trần Vu Cẩn vẫn mang theo ý cười, nhìn trên nét mặt ôn hòa đó, rất dễ khiến người ta tiếp nhận tất cả những gì mà hắn sẽ nói ra.

“Tôi hi vọng Yến phu nhân đến lúc đó xin đừng lên tiếng.”
Nhưng lời nói phát ra từ miệng hắn, lại không hề ôn hòa, thậm chí còn mang theo chút tàn khốc không lưu tình.
Cố Tuyết Nghi ngừng một chút, con ngươi hơi hướng lên, cô đang suy tư.

Đối với cái thế giới này, cô vốn là vô tình lọt vào, thứ cần học vẫn còn rất nhiều.

Trần Vu Cẩn so với cô chuyên nghiệp hơn nhiều, có Trần Vu Cẩn ra mặt, cô không cần mở miệng cũng tốt, tránh nói ra lời sai, dẫn đến những sai lầm không cần thiết.
“Được.” Cố Tuyết Nghi đáp ứng.

Lần này tới lượt Trần Vu Cẩn ngớ người.

Sao lại dễ nói chuyện như vậy?
Trần Vu Cẩn nhanh chóng thu lại biểu tình, mỉm cười đáp: “Như vậy thì tốt.”
Đến lúc này, có tiếng bước chân lên tầng.

Nữ hầu sắc mặt phức tạp đi lên tầng hai, bước tới trước mặt Cố Tuyết Nghi: “Phu nhân, Giản Nhuế tiểu thư tới rồi, còn có… còn có Cố tiên sinh và Cố phu nhân.”
Cố Tuyết Nghi nhíu mày.

Còn có cả vợ chồng Cố Học Dân nữa sao? Chắc là đi cùng vị Giản Nhuế kia rồi.
Nghĩ tới đây, Cố Tuyết Nghi không khỏi quay đầu nhìn Trần Vu Cẩn.

Trần Vu Cẩn bị cô nhìn có chút cảm giác vi diệu, chậm rãi đối mắt lại, trong đầu lại thăm dò, sau đó lại lộ ra chút thần sắc hỏi han.
Cố Tuyết Nghi trong lòng đang đánh giá vị thư ký này, xem như tăng thêm một cấp bậc.

Hắn xem như thông minh, lúc vào cửa, như cũ chặn lại Cố Học Dân, không sợ động chạm người khác.

Dưới khuôn mặt mỉm cười ôn hòa kia, là một kẻ thủ đoạn vô cùng dứt khoát.

Cố Tuyết Nghi rất thích người như vậy.
“Nếu đã tiến vào, vậy mời bọn họ uống trà ở tầng dưới đi.” Cố Tuyết Nghi nói xong, quay đầu hỏi lại Trần Vu Cẩn: “Giản Nhuế là gì của Giản Xương Minh?”
Trần Vu Cẩn trầm mặc.

Cố Tuyết Nghi là thực sự không biết? Không đúng nha, nhà họ Cố vì muốn có thể nhận được lợi ít, không phải đã sớm điều tra rõ ràng nhà họ Giản rồi hay sao?
Trần Vu Cẩn: “Cô ấy là cháu gái của Giản tiên sinh.”
Cố Tuyết Nghi gật đầu.

sau đó vẫn ngồi ở đó không động.
Trần Vu Cẩn cho rằng cô sẽ chuẩn bị đứng dậy đi nghênh đón, nhưng một lúc lâu vẫn thấy cô giữ nguyên tư thế, đáy lòng lại lần nữa kinh ngạc.

Nhà họ Cố quá thích lợi dụng kiếm lợi kinh doanh, luôn trong tình huống không thích hợp, biểu hiện ra sự nhiệt tình của bản thân.

Nhưng lại quên mất hiện tại họ đã kết thân với nhà họ Yến, bọn họ cũng là một phần bộ mặt của nhà họ Yến.


Cũng nên biết nhà họ Yến căn bản không để ý tới những thứ này…..
Trần Vu Cẩn làm sao biết được, không ai so với Cố Tuyết Nghi hiểu những lễ nghi này.
Sớm đã từ chỗ Yến Văn Gia biết được mối quan hệ giữa Yến Triều và Giản Xương Minh, hai người là bạn tốt cũng có nghĩa là hai bên quan hệ bình đẳng.

Mà Giản Nhuế là cháu gái của Giản Xương Minh, xem như là vãn bối.

Bất luận như thế nào, cũng không tới lượt cô đứng dậy đi tiếp đón.
Bình thường cũng xem như vậy, hiện tại vào lúc nhà họ Yến không người, cô là phu nhân đương thời của nhà họ Yến, sao có thể tùy tiện làm mất mặt nhà họ Yến, đặt nhà họ Yến vào thế thấp được?
Dưới lầu.

người hầu mời vợ chồng Cố Học Dân ngồi một bên uống trà.

Cố Học Dân vẫn còn có chút thất lạc, ông ta muốn gặp Giản Xương Minh, ai biết được người tới lại là một con nha đầu nào chứ! Nhưng ông ta lại không thể đi tới Yến thị gặp người.

Yến thị ông ta không thể vào.
Đàm phán đàm phán, Giản Nhuế cũng được.

Cố Học Dân không muốn rời đi.
“Tuyết Nghi ở trên lầu sao? Tôi đi lên gặp con bé.”
Nữ hầu lại không biết nên nói gì, hình như phu nhân cũng không có ý không muốn gặp bọn họ.

Nữ hầu nhất thời cảm thấy ngượng ngập.
Giản Nhuế đợi một lúc, vẫn không đợi được người xuống lầu, cũng đã hiểu rõ ý tứ.

Đây là đang đợi bọn họ đi lên.

Giản Nhuế nhìn Cố Học Dân một cái, Cố phu nhân đang ngồi bên cạnh ông ta, gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, chúng ta lên lầu xem Tuyết Nghi, gần đây chắc con bé chịu không ít đau khổ.”
Nữ hầu nhớ lại dáng vẻ của Cố Tuyết Nghi.

Trong lòng nói, hình như không có nha….
Giản Nhuế nhìn cũng không thèm nhìn nữa, đi thẳng lên trên lầu.

Nhà họ Cố thật sự là một sui gia phiền phức.

Yến tiên sinh là nhân vật phong quang tuyết nguyệt như vậy, sao lại cưới một người vợ như thế này chứ?
Mắt thấy Giản Nhuế đi lên lầu ròi, Cố Học Dân cũng không đợi nữa, trực tiếp đi thẳng lên lầu.

Nữ hầu dưới lầu cũng không biết ngăn như thế nào, chỉ có thể mắt mở to nhìn từng người đi lên.
“Yến phu nhân.” Giản Nhuế đi tới bậc cầu thang cuối cùng, queo một khúc cua, liền tới phòng khách.

Trước khi đi tới, trong đầu cô đã kết hợp từ những tranh ảnh trên tạp chí cùng báo đài để tưởng tượng ra dáng vẻ của Cố Tuyết Nghi.

Nhưng đợi tới khi cô gặp người thật, Giản Nhuế liền đơ ra rồi.
Cô gái trẻ tuổi ngồi trên sô pha, nâng mắt nhìn cô, mỹ mạo như họa, khí chất tao nhã xuất chúng.
“Mời ngồi.” Cố Tuyết Nghi khẽ động môi: “Cà phê hay trà?”
Giản Nhuế theo bản năng trả lời: “Cà phê, cảm ơn.”
Đáp xong, cô mới chậm rãi ngồi xuống sô pha.

Đáy lòng vẫn còn chút choáng váng chấn động chưa mất đi, liền tay chân đều có cảm giác không chân thật.

Cô vừa rồi….

bị khí thế của Cố Tuyết Nghi áp chế?
Giản Nhuế chậm rãi hồi thần, lúc này mới lại chú ý đến bên kia sô pha vẫn còn một người.


Người này Giản Nhuế gặp không ít, cô lập tức lên tiếng chào hỏi: “Hóa ra Trần tổng cũng ở đây, chú nhỏ của tôi vừa đi tới Yến thị rồi, nói là ở đó đợi Trần tổng.”
Trần Vu Cẩn là hạ thủ vạn năng dưới tay của Yến Triều, trong giới không ít người biểu hiện tôn kính đối với hắn, đều gọi hắn một tiếng “Trần tổng”, nói chung không có mấy người dám gọi tiếng “thư ký Trần”.
“….Vậy thì không trùng hợp rồi.” Trần Vu Cẩn trả lời lại.

Nhưng hắn cũng đã ở đây, cũng thích hợp rời đi.

Hắn có thể không lưu mặt mũi Cố Tuyết Nghi, nhưng không thể như thế trước mặt người ngoài.

Dù sao cũng là mặt mũi của nhà họ Yến.
Mắt thấy Trần Vu Cẩn vẫn ngồi yên tại đó, không có ý tứ rời đi ngay, đáy lòng Giản Nhuế có chút nghi hoặc.

Không đúng nha.

Cố Tuyết Nghi trông không có vẻ ngu ngốc, không cần phải có Trần Vu Cẩn ngồi bên cạnh như vậy…..
Giản Nhuế còn đang muốn mở miệng nói cái gì đó.

Cô trong giới cũng được xem như là loại người có khả năng giao tiếp đi, nhưng đối mặt với Cố Tuyết Nghi, đột nhiên cô lại không biết nên nói gì mới tốt.
“Nhìn khí sắc của Yến phu nhân không tệ.” Giản Nhuế nói.

Đợi nói xong cô mới phát hiện lời này có chút vẻ chế giễu….
Cố Tuyết Nghi gật đầu: “Ừ, ăn tốt, ngủ tốt.”
Nghe được lời này, khóe miệng Trần Vu Cẩn không nhịn được co rút.

Giản Nhuế cũng ngớ ra.

Không lẽ Cố Tuyết Nghi không quan tâm Yến tiên sinh sao?
“Đặc biệt là món dâu tây này, vị không tệ.” Cố Tuyết Nghi đẩy đĩa trái cây: “Muốn thử chút không?” Đây là món vừa nãy Cố Tuyết Nghi không đưa cho Trần Vu Cẩn.
Còn, còn thân thiết như vậy? Giản Nhuế ngớ ra tiếp nhận đĩa trái cây: “Cảm ơn, tôi sẽ thử.”
Trần Vu Cẩn nhìn không khí hòa hợp này, nhịn không được nhấc mày.

Nhưng lúc này, Cố Tuyết Nghi lại quay đầu nhìn hắn: “Thư ký Trần nên đi tới Yến thị đi.”
Cố Tuyết Nghi có thể chủ động mở miệng, này quá tốt rồi.

Trần Vu Cẩn mỉm cười dứng dậy: “Được, vậy tôi không quấy rầy nữa.”
Cố Tuyết Nghi cũng chậm rãi đứng lên, thân hình càng thêm thon thả.

Cô đáp: “Tôi cũng đi.”
Trần Vu Cẩn:?
Trong nháy mắt, hắn cho là mình nghe nhầm.

Giản Nhuế lập tức bỏ trái cây xuống, cùng đứng dậy nói: “Yến phu nhân cũng đi? Không cần đâu.

Yến phu nhân cứ ở đây, chúng ta cùng nhau trò chuyện.

tôi vẫn còn nhiều lời muốn tâm sự cùng cô.” nếu để Cố Tuyết Nghi tới quấy rầy, chú nhỏ không phải sẽ rất tức giận sao?
“Tuyết Nghi.” Ở bên kia vang lên tiếng của Cố Học Dân.

Giản Nhuế nháy mắt cảm thấy đau đầu.

Cục diện sao càng ngày càng loạn thế này?
“Tuyết Nghi.” Mẹ của nguyên chủ Trương Hân cũng đi tới phía trước, nhưng đợi đi tới gần, nhìn thấy dáng vẻ của Cố Tuyết Nghi, Trương Hân cũng bị chấn động mạnh.


Đợi qua mấy giây,mới nói tiếp: “….Con dạo này thế nào?”
“Tôi rất khỏe.” Cố Tuyết Nghi hạ mí mắt, gặp cha mẹ, sơ với lúc nói chuyện với Giản Nhuế, hoàn toàn là hai dáng vẻ khác nhau, đây là loại lạnh lùng từ trong phát ra.

Cô ngừng một lúc, mới nói tiếp: “Em trai của Yến Triều đứa nào cũng rất săn sóc.”
Yến Văn Gia vừa bước tới phòng khách liền ngừng bước.

Là cậu nghe nhầm? Hay là Cố Tuyết Nghi nói nhầm?
Trong phòng khách.

Khóe miệng Trần Vu Cẩn lại lần nữa co rút.

Đến cả Trương Hân cũng không biết nên tiếp lời như thế nào.
Ai mà không biết quan hệ giữa Cố Tuyết Nghi với người nhà họ Yến không tốt? Sao, sao đột nhiên lại bảo là săn sóc?
Nhưng nói cho cùng vẫn là cố kỵ đại cục.

Trần Vu Cẩn trong lòng nghĩ.

So với trước đây mà nói thì quá…..

không, nói chính xác thì không quá giống cùng một người.
“Thời gian không còn sớm nữa, cũng không thể để Giản tiên sinh đợi lâu.” Cố Tuyết Nghi nói xong, lại không để mắt tới vợ chồng Cố Học Dân nữa, quay đầu nhìn Trần Vu Cẩn: “Chúng ta đi thôi.”
Cố Tuyết Nghi lại nói thêm: “Văn Gia.”
Từ trước tới giờ chưa ai gọi Yến Văn Gia như vậy.

Trong giới giải trí đều gọi cậu Nguyên ca, Yến Triều gọi cả họ lẫn tên của cậu, cha cậu gọi cậu là “Lão nhị”…..

chỉ có đây là lần đầu.

Quan hê giữa hai người, như phảng phất kéo gần lại thêm một bước, rõ ràng chỉ là hai chữ vô cùng bình thường, nhưng mất đi cái họ, đột nhiên trở nên thân thiết đến lạ.
Yến Văn Gia xoa đầu ngón tay, không đưa ra bất kỳ phản ứng nào.
“Giản tiểu thư đi đường xa, không bằng ở đây nghỉ ngơi? Tôi cùng với thư ký Trần đi tới Yến thị một chuyến, để Văn Gia tiếp đãi cô nhé.” Cố Tuyết Nghi bình thản nói, lễ nghi không thiếu chút nào.
Giản Nhuế không hề nghĩ là bản thân được sắp xếp nhanh đến thế.

Cô còn có thể nói cái gì đây? Trần Vu Cẩn còn không nói đươc gì mà.
“Đươc thôi.”Giản Nhuế gật đầu.

Ai bảo cô để cho vợ chồng Cố Học Dân vào chứ? Xem ra, Cố Tuyết Nghi cũng không muốn gặp bọn họ.

Hơn nữa Trần Vu Cẩn còn tới sớm hơn cô, đến hắn còn không cho họ vào.

Nói rõ rằng Trần Vu Cẩn cũng không hoan nghênh bọn họ.
Yến Văn Gia cũng không nghĩ tới bản thân bị sắp xếp vào.

Việc của nhà họ Yến tới giờ chưa từng tới lượt cậu phí tâm, cậu cũng không nguyện ý tới làm.

Nhưng lần này….

Yến Văn Gia bĩu môi, đi làm.
Giản Nhuế nghe được tiếng bước chân, quay đầu sang nhìn.

Nhà họ Giản và nhà họ Yến qua lại lâu như vậy, cô đương nhiên biết Nguyên Văn Gia chính là nhị thiếu của nhà họ Yến.

chỉ là lúc nhìn đến Yến Văn Gia, cô không nhịn được than thở.

Gen di truyền nhà họ Yến thật quá tốt rồi….
“Nhị thiếu.” Giản Nhuế lên tiếng chào hỏi.
Đâu bên kia Cố Học Dân ầm ừ một chút, cũng đứng ra chào hỏi.
Đến phiên Cố Tuyết Nghi nhẹ nhàng lên tiếng: “Được rồi, tôi đi trước đây.” Trần Vu Cẩn chỉ có thể cùng Cố Tuyết Nghi đi xuống lầu.

Cố Tuyết Nghi dù sao cũng là vợ hợp pháp của Yến tổng, nói khó nghe chính là, Yến tổng nếu thực sự chết rồi, cô liền có quyền kế thừa gia sản này.

Cô đường nhiên có thể hỏi đến việc của Yến tổng.


Vừa nghĩ xong, Giản Xương Minh vốn dĩ muốn trực tiếp tới nhà họ Yến, cũng không sai đi.
Cố Học Dân vẫn là muốn lôi kéo đi chung, nhưng cũng biết Trần Vu Cẩn không phải là người dễ dãi, lại không biết làm sao lấy được hứng thú của vị Giản Nhuế này? Ông ta cùng với Trương Hân mắt đối mắt, đáy lòng càng chấn kinh đối với sự thay đổi của Cố Tuyết Nghi.
“Con bé từ khi nào có thể chỉ thị được cả nhị thiếu của nhà họ Yến rồi?” hai người dùng mắt đối thoại.
Thật ra nếu như bọn họ để tâm một chút, thì sẽ phát hiện, người hầu nhà họ Yến đều đã có sự thay đổi ăn ý, đều ngoan ngoãn nghe lệnh từ phía Cố Tuyết Nghi.
*
Đầu bên kia, lên xe.

Trần Vu Cẩn quay lại nhìn Cố Tuyết Nghi một cái, Cố Tuyết Nghi như cũ mang theo cuốn sách kia.

Cô một chút thời gian cũng không lãng phí, lập tức cúi đầu chậm rãi lật từng trang cuốn .
Nếu không phải là người thân thiết, không ai có thể biết rõ sở thích của hắn.

Trần Vu Cẩn rất nhanh co rằng Cố Tuyết Nghi đây là đang giả vờ, đang cố gắng lấy sự hảo cảm của hắn…..
Trần Vu Cẩn thu lại ánh mắt.

Còn có việc Yến Văn Gia nghe lời, cũng đủ kỳ quái rồi.

Người như Yến Văn Gia, nói khó nghe một chút, thì chính là một tên hỗn đãn cố chấp.

Ai cũng không xem xét mặt mũi, tùy ý tùy hứng một nhập thiên….

đến cả Yến tổng cũng không thể khống chế được cậu.
Trần Vu Cẩn đột nhiên lên tiếng: “Thời gian trước, tứ thiếu cùng với Giang Tĩnh nhà họ Giang bị bắt tới cục cảnh sát vì tội đánh nhau?”
“Ừ.”
“Giang tổng đã tới cửa thăm hỏi?”
“Ừ.”
Cố Tuyết Nghi chậm rãi ngẩng đầu, một tay giữ trang sách.

Mí mắt Trần Vu Cẩn khẽ giật, cúi đầu nhìn động tác của cô, lại phát hiện động tác giữ trang sách của cô vô cùng nhẹ nhàng.

Trần Vu Cẩn né tránh ánh mắt, sau đó nghe được Cố Tuyết Nghi hỏi lại: “Giang Nhị tìm cậu cáo trạng?”
Trần Vu Cẩn buồn cười: “Giang tổng cũng cần mặt mũi.

Nếu như muốn đi cáo trạng, cũng là hướng Yến tổng, sẽ không tìm đến tôi.”
Cố Tuyết Nghi gật đầu: “Ừ, vậy thì không phải là được rồi sao?”
“Tôi không hề có ý hoài nghi ngài, chỉ là có chút hiếu kỳ, ngài làm thế nào mà xử lý vậy?”
Cố Tuyết Nghi nhíu mày.

Nâng tay ra, tiếng gần tới bên mặt của Trần Vu Cẩn.

Trần Vu Cẩn còn chưa kịp phòng hờ, tim đập nhanh vô cùng, hít thở cũng ngưng trệ.

Nhưng tay Cố Tuyết Nghi còn chưa đánh tới, liền lui về.
Cô nhấc mày, vẻ mặt lạnh lùng, hỏi: “Sợ không?”
Tim Trần Vu Cẩn đập như sấm.
Cố Tuyết Nghi: “Xử lý như vậy.”
Nói xong, cô lại tiếp tục cúi đầu lật sách, giống như động tác vừa rồi không hề tồn tại.
Trần Vu Cẩn lại bị đẩy vào mớ suy nghĩ hỗn loạn.

Câu trả lời này, không chỉ không thể lý giải tất cả, Cố Tuyết Nghi vì sao lại biến thành như vậy….

mà câu hỏi dưới đáy lòng càng ngày càng nhiều hơn.
Xử lý như vậy? Cô ấy xoa mặt Giang Nhị?
Nếu mất đi lớp trang điểm, lại thu lại vẻ bại hoại, hung hăng càn quấy,… Cố Tuyết Nghi thực sự rất đẹp, đẹp có thể nói là phù hợp với tiêu chuẩn thẫm mỹ của rất nhiều người.

Người có thể chịu được vẻ đẹp đó thật rất ít.

Nhưng chuyện này….

Trần Vu Cẩn nhíu chặt đầu mày.
Chậc, cái này mẹ nó lớn chuyện rồi.
Lần này trên đầu Yến tổng phải đội cái nón xanh rồi sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi