CAO MÔN NỮ CHỦ XUYÊN THÀNH HÀO MÔN NỮ PHỤ


“Tưởng Mộng đâu rồi?” đạo diễn lý đứng trong đoàn phím, tức đến gào thét.
“Xin….

xin nghỉ.” Trợ lý đạo diễn cẩn thận trả lời.
“Xin nghỉ với ai?”
“Phó đạo diễn.”
Đạo diễn Lý còn chưa thấy đủ liền mắng thêm một câu: “Xem nơi này là chợ rau sao, thích đến thì đến, thích đi thì đi.”
Đợi quay đầu lại, bên kia còn có một vị đại gia đang ngồi.
Đạo diễn Lý hít sâu một hơi, cảm nhận sâu sắc bản thân năm nay không thuận lợi.

Nhưng nghĩ tới một màn mà Yến Văn Gia diễn, lại cảm thấy bản thân vẫn có thể nhẫn nhịn.
Đại gia là do mình đi mới đến, còn có thể trách ai được?
Đạo diễn Lý đi tới chỗ Yến Văn Gia.
Đợi tới gần, ông mới phát hiện động tác của Yến Văn Gia.

Cậu đang hạ mắt, sắc mặt lạnh nhạt âm trầm.

Cầm điện thoại trong tay, tay liên tục lướt weibo một cách vô ý thức, mỗi lần kéo chỉ cách nhau chưa đến năm giây.

Không giống như đang xem mấy báo lá cải lắm.

Đạo diễn Lý biết tính khí kỳ quái của Yến Văn Gia, sợ cậu lại chơi trò mất tính, bèn thẩm nhủ với bản thân, mình là đạo diễn, cũng nên quan tâm các diễn viên trong đoàn phim mới đúng.

Thế là đạo diễn Lý lên tiếng: “Cậu đang làm gì vậy?”
Động tác của Yến Văn Gia khựng lại, cổ tay rụt vào trong, đem điện thoại thu về.
“Không có gì.” Khóe miệng lạnh lẽo lại kéo kéo, “Chỉ đang đợi tin tức.”
Trần Vu Cẩn thật sự sẽ tận tâm tận lực giúp đỡ Cố Tuyết Nghi sao? Không thể nào.
Yến Văn Gia ném điện thoại sang một bên, đứng dậy: “Làm việc thôi.”
Đạo diễn Lý nháy mắt cười híp cả hai mắt: “Được, được, hôm nay quay cảnh số 79.”
Yến Văn Gia lấy găng tay da đặt bên cạnh, chậm rãi đeo vào, bình thản đáp: “Quay cảnh 81 đi.” Cậu sinh ra vốn đã có dáng vẻ quý khí, lại them cái mác thiếu gia nhà giàu chính hãng, khí thế không cần nói cũng đủ áp chế đạo diễn Lý rồi.
Đạo diễn Lý ngẩn ra: “Được, vậy thì 81…”
Cảnh này Yến Văn Gia cần phải vào vai quân phiệt*, xử lý kẻ “gián điệp” đã bị bắt… đáy lòng đạo diễn Lý khẽ khựng lại.
*Quân phiệt là tình trạng quân nhân dựa vào lực lượng quân đội cậy thế lực chiếm quyền binh trong nước đàn áp dân thường.
Nhị thiếu sao lại không vui?
Nhưng nghĩ kỹ lại thì, Nhị thiếu có lúc nào là vui đâu? Ái chà.
Cùng lúc đó, một nhóm người từ quán KTV kế trường học đi ra, thời gian đã khá trễ.
Hôm nay không có xe nhà họ Yến đứng đợi ngoài cửa, vài người quét mắt mình, rồi bá vai Yến Văn Bách: “Tứ thiếu hôm nay thế nào cũng phải đi với tụi này rồi.”
Yến Văn Bách khẽ hé miệng, trong lòng gấp gáp vô cùng, chỉ là không có biểu hiện ra bên ngoài.
“Không đi.” Cậu thấp giọng nói.
“Sao thế?” “Không phải chứ, rốt cuộc là sao thế?” “Mấy người bên cạnh ngẩn ra.
“Từ hôm đánh nhau với Giang Tĩnh thì Tứ thiếu quyết định sau này bắt đầu làm con ngoan trò giỏi rồi sao?” Một người khác lỡ miệng nói ra, không hề suy nghĩ.
Vừa nói xong, người đó liền hối hận, dù sao lời này cũng quá mang ý trào phúng rồi.
Yến Văn Bách nhíu mày, lạnh lùng nhìn người đó một cái.

Người đó bị nhìn như vậy, nhất thời cũng không còn hối hận nữa, ngược lại tức giận nói: “Nếu như không phải như vậy, vậy thì tứ thiếu có ý kiến với chúng tôi sao?”

Trước đây Yến Văn Bách tựa hồ mỗi ngày đều đi chung với bọn họ, chơi bóng, đua xe, đi chơi bằng du thuyền, tham gia các bữa tiệc và hoạt động đặc sắc…..

vào lúc đó cũng không có cảm thấy chỗ nào không hòa hợp.
Yến Văn Bách cũng nghĩ không ra, sao chỉ mới có vài ngày không đi chung, mấy người này lại phản ứng lớn như vậy, giống như cậu thiếu nợ họ vậy.
Nói cho cùng do tuổi tác còn trẻ, vẫn còn tâm tính thiếu niên.

Mấy người này vừa tỏ vẻ, đáy lòng Yến Văn Bách cũng phát giận, trực tiếp lấy chìa khóa xe rời đi.

Cậu có một chiếc xe luôn đậu sẵn tại trường, lúc này chỉ cần lái đi là được.
Những người khác nhìn bóng lưng cậu rời đi, có chút không kịp phòng hờ.
“Không phải chứ? Mẹ nó vậy mà giận rồi?”
“Yến Văn Bách rốt cuộc nghĩ cái gì vậy? Lẽ nào muốn thật sự trở mặt với chúng ta?”
Mọi người đối mắt nhìn nhau, thậm chí có người còn đạp một phát vào chân cái người vừa mới trào phúng Yến Văn Bách: “Cậu không thể ngậm miệng lại sao?”
Đáy lòng Yến Văn Bách phiền tới phát rồ rồi, cậu lái xe ra khỏi trường, trở mặt với đám người kia, nhưng vẫn không thể áp lại sự phiền não trong đầu cậu.
Yến Văn Bách mở định vị trên điện thoại.

Nhập vào vị trí của khách sạn Srika.
Chỉ lần này thôi.

Đây là để trả ơn cô ta, trả ơn việc cô ta phải mặc đồ ngủ dép lê vội vàng đến đồn cảnh sát đón cậu, còn cả việc cô ta đánh Giang Tĩnh nữa.
Qua nửa tiếng, xe của Yến Văn Bách gia nhập vào trong làn xe đang di chuyển, cuối cùng đến được cửa lớn khách sạn Srika.
Cậu mở cửa xe bước ra, đáy lòng vẫn còn khó chịu.
Rốt cuộc nên dùng biểu tình gì để đối mặt với cô ta? Nên dùng giọng điệu như thế nào để nói chuyện? Còn nữa, nên nói với cô ta cái gì? Nói “Tôi thuận đường đi ngang qua đây” sao, hay là trực tiếp nói “Tôi tới đây xem thế nào”?
Yến Văn Bách vừa nghĩ lung tung, vừa đi vào cửa.

Bên trong vẫn có nhân viên phục vụ đi qua đi lại, nhưng trừ bọn họ ra thì…… vắng vẻ không bóng người.
Vắng vẻ không bóng người?
Yến Văn Bách: ……………
*
Cố Tuyết Nghi quay về phòng ngủ, tháo đôi giày cao gót trên chân, lại bảo nữ hầu giúp bản thân cởi bộ lễ phục ở phía sau.
Nữ hầu vội vàng nhịn một chút cái lưng trắng bóng của cô, chỉ là không dám nhìn quá lâu.

Trong phòng rất nhanh chỉ còn lại một mình Cố Tuyết Nghi.

Nhà họ Yến hiển nhiên khả yên tĩnh.

Cố Tuyết Nghi lúc này mới nhớ ra là Yến Văn Gia đang ở đoàn phim.
Cô nghĩ một chút, lại gọi điện cho Trần Vu Cẩn.
“Thư ký Trần.”
Cánh tay đang nới lỏng cà vạt của Trần Vu Cẩn khẽ khưng lại: “Phu nhân?”
Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, mười giờ năm phút.

Đây thuộc khung giờ nghỉ ngơi của anh, cho dù anh vẫn thường hay dùng thời gian nghỉ ngơi để tăng ca.
“Thư ký Trần có số điện thoại của đạo diễn Lý chứ?” Cố Tuyết Nghi hỏi.
Trần Vu Cẩn lại lần nữa ngẩn ra.


Anh phát hiện Cố Tuyết Nghi giống như đang xem anh như một công cụ có hình dạng con người.
Trần Vu Cẩn: “Có.” “Tôi sẽ gửi tin nhắn cho phu nhân.”
“Được.” Cố Tuyết Nghi đáp lại, sau đó không có lập tức cúp máy.
Trần Vu Cẩn nắm chặt điện thoại, cũng không lập tức cúp ngang.

Anh ẩn ẩn nghe được tiếng hít thở từ đầu bên kia, khe khẽ.

Sau đó anh lại nghe thấy giọng của Cố Tuyết Nghi.
“Thư ký Trần, hôm nay cực khổ cho anh rồi.” Ngữ khí của cô cực kỳ chân thành.
Không có gì.

Lời nói theo quy củ vừa đi tới cửa miệng của Trần Vu Cẩn, nhưng anh chưa kịp nói ra, thì đầu bên kia lại truyền đến một âm thanh khe khẽ.
“Ngủ ngon.”
Điện thoại đã cúp.
Trần Vu Cẩn nắm chặt điện thoại đứng trước cửa phòng tắm, áo khoác đã cởi ra.

Một cơn gió từ ngoài cửa đột nhiên thổi tới.

Gió tại những căn hộ cao tầng có chút lạnh, Trần Vu Cẩn không tự giác rùng mình một cái, sau đó mới ý thức được bản thân từ lúc nghe điện thoại đến giờ vẫn đứng tại chỗ này không hề cử động.
Ngủ ngon.
Trần Vu Cẩn không tự giác ở trong lòng đáp lại.
Cố Tuyết Nghi lấy được số điện thoại, liền gửi tin nhắn cho đạo diễn Lý.
[Chào đạo diễn Lý, tôi là Cố Tuyết Nghi.

Làm phiền ngài chăm sóc cho Yến Văn Gia.

Khi nào cậu ấy có bất kỳ dị trạng gì, xin hãy báo cho tôi đầu tiên.]
*
Đầu bên kia đạo diễn Lý đột nhiên nhận được tin nhắn, không cần biết vui sướng đến cỡ nào.
Đầu bên này, Cố Tuyết Nghi đã đi vào phòng tắm.
Yến Văn Bách lúc này cũng quay về nhà họ Yến.

cậu trầm mặt đi lên lầu, kết quả đụng phải Yến Văn Xu.
“Về khi nào vậy? Yến Văn Bách khó chịu hỏi.
“Hôm nay.”
“Đi tới bữa tiệc rồi?”
“Đi rồi.”
“Bữa tiệc kết thúc vào lúc mấy giờ?” Yến Văn Bách không chút dấu vết cắn chặt răng.
“Chín giờ rưỡi.”
“Sao lại sớm như vậy?” Hại cậu chạy một chuyến không công.
Yến Văn Xu lộ vẻ kỳ quái: “Bởi vì….


bởi vì Cố Tuyết Nghi bảo, cô ấy muốn ngủ sớm.”
Yến Văn Bách:?
Yến Văn Xu nhìn thấy biểu tình vừa khó hiểu vừa chấn kinh của Yến Văn Bách, tâm trạng lúc này mới bình ổn.

Cô cũng cảm thấy kỳ lại, không, là chấn kinh.
Giản Xương Minh, Giang Việt, Trần Vu Cẩn, còn mấy người khác nữa… thế mà đều chấp nhận đề nghị của Cố Tuyết Nghi, đúng 9 giờ rưỡi liền tàn tiệc!
Yến Văn Bách lách qua người Yến Văn Xu, đi nhanh lên lầu.
“Đi tìm Cố Tuyết Nghi sao?” Yến Văn Xu nhịn không được lên tiếng.
Cô muốn nhắc nhở cậu, Cố Tuyết Nghi hiện tại rất khó đối đầu.

Nhưng nghĩ nghĩ, lại thôi.

Đợi tới khi quay đầu lại thì bóng của Yến Văn Bách đã biến mất.
Đây là lần đầu tiên Yến Văn Bách chủ động tìm đến phòng Cố Tuyết Nghi.

Cậu nghĩ cũng không thèm nghĩ liền gõ cửa, lại gõ rất gấp.

Thực ra với khí lực của cậu, cậu cảm thấy đã rất nhẹ nhàng rồi.

Nhưng Yến Văn Bách lại không biết, vì sao bản thân lại tức giận đến như vậy.
Cửa rất nhanh mở ra.
“Hửm? Có việc gì?” Theo tiếng nói vang lên, thân ảnh của Cố Tuyết Nghi cũng xuất hiện phía sau cửa.

Cô mặc trên người một bộ đồ ngủ, tóc vẫn còn ướt, mi mắt vẫn còn vương chút nước.
Lời lên tiếng cuống họng của Yến Văn Bách liền bị khựng lại.

Cậu lập tức xoay đầu đi chỗ khác.
Thực ra Cố Tuyết Nghi mặc như vậy cũng bình thường, nhưng người trẻ tuổi, luôn có những cái suy nghĩ kỳ quái….

Yến Văn Bách vội vàng ép chết cái suy nghĩ trong đầu kia, đáy lòng vẫn cảm thấy xấu hổ.
“Không….

không có gì.” Yến Văn Bách nặn ra một câu, sau đó quay đầu đi nhanh xuống lầu.
Đi tới lầu 2, Yến Văn Bách mới quay đầu lại.

Cậu lại lần nữa gõ cửa phòng của Cố Tuyết Nghi.
Tóc của Cố Tuyết Nghi vừa mới sấy tóc được một nửa, mắt cô khẽ híp, vẻ mặt như cũ ôn hòa an tĩnh, nhưng ánh mắt lại lạnh nhạt, thậm chí là có chút sắc bén.
“Nếu như lần này vẫn không nói rõ….”
Yến Văn Bách căng chặt phần lưng: “Bữa tiệc…..

thuận lợi chứ?”
“Rất thuận lợi.” Cố Tuyết Nghi ngẩn ra: “Đã biết quan tâm người khác rồi? Ừ, có tiến bộ.”
Yến Văn Bách nghe cô dùng lời lẽ nghiêm túc khen đến mức lưng càng căng, trên mặt cảm thấy nóng rát.
Cậu trước giờ chưa từng được khen bởi những chuyện nhỏ như vậy.

Mà Cố Tuyết Nghi lại xoay người đi vào trong phòng.
Yến Văn Bách nháy mắt căng thẳng, cô sẽ không….

sẽ không đi lấy thắt lưng chứ?
Đợi Cố Tuyết Nghi quay lại, cô mở bàn tay ra, là một huy hiệu gắn trên ngực.

Huy hiệu nhìn qua chẳng có vẻ cao quý gì cả, chỉ là một cái đế hình tròn, mặt trên có vẽ hình đồ ăn, ở giữa khắc một ngôi sao.
“Phần thưởng.” Cố Tuyết Nghi đặt ngôi sao vào trong tay cậu, sau đó đóng cửa lại.

Yến Văn Bách đứng tại đó, không tự giác mà đem huy hiệu nắm chặt trong tay.
Đây là lần đầu tiên cậu nhận được…..

“Phần thưởng”.
*
Trong đoàn phim, Yến Văn Gia cũng đợi được tin tức mà cậu muốn.
#Yến hội Srika#
Xếp hạng hotsearch đứng thứ 26.
Nhưng đợi tới lúc Yến Văn Gia quay xong phân cảnh, lần nữa ngồi xuống đọc —-
Hotsearch thứ 3.
@Người đáng yêu như tôi: [Ảnh] [Ảnh]…… hình ảnh từ một người bạn làm phóng viên lấy được! Cố Tuyết Nghi thật sự quá đẹp! Quá đẹp! Tôi xem hết mấy bực ảnh mẹ nó quá kinh ngạc.

Đội tạo hình cho cô ấy là The moon, thật quá đáng sợ! Tôi phục rồi! Cố Tuyết Nghi cũng rất tuyệt! Thật mẹ nó cường cường liên hợp, tôi muốn cầu khách sạn đặt thảm đỏ dưới chân cô ấy! Bạn có thể tưởng tượng một đại mỹ nhân mang khí chất cổ điển, mỹ mạo như họa như một bức tranh thu thủy, đây là khí chất mười phần sao? #Yến hội Srika#
Ánh mắt Yến Văn Gia trừng to.

Là đại mỹ nhân.

Là người bất động thah sắc xâm nhập lớp phòng ngự của đối phương.

Là một người trang điểm dịu dàng trên môi mang theo ý cười lễ phép, xoay đầu liền có thể ấn người khác vào trong nước.
Ánh mắt của cậu lại dời xuống.
@Phúc Đại thấy tôi: F* F* F* Ngạc nhiên chưa! Giang Nhị thế mà lại chạy tới yến hội của nhà họ Yến! giành cho các bạn không hiểu, tôi sẽ nói qua một chút….

người đứng đầu hiện tại của Giang thị chính là Giang Việt tiên sinh, hay được gọi là Giang Nhị.

Từ trước đến giờ không hề hòa hợp với Yến Triều tiên sinh của Yến thị.

Chỉ cần là người trong giới, không ai lầ không biết.

Nhưng buổi yến hội này của nhà họ Yến, anh ấy đi, anh ấy đi! Yến phu nhân còn tự mình ra tiếp đón, hình ảnh làm chứng [Ảnh] Cung cấp thêm cho mọi người tin tức trước đó.

Nghe nói là em trai Giang Nhị đánh nhau với Yến tứ thiếu.

Giang Nhị tới tận cửa tìm lại công bằng, kết quả lúc rời đi còn mang theo một túi dây tây lớn! không biết mọi người nghĩ thế nào, thực ra tôi cảm thấy Yến Triều tiên sinh có thể không cần về nữa.

CP này, hít sâu, có chút ngon.
[??? Nhìn thấy ID của chủ nhà, liền hiểu được chủ nhà vì sao lại có cái suy nghĩ to gan như vậy rồi.]
[Nhỏ tiếng chút, thật ra tôi cũng ăn.

Dù sao thì Yến tổng cùng Tưởng Mộng cũng có một chân, nhíu mày.]
Yến Văn Gia: …………..
Cậu khẽ nâng ngón tay lên, sau đó nhẹ nhàng ấn vào nút báo cáo.
*
Châu Phi.
Người đàn ông trẻ tuổi từ trong tay thủ hạ tiếp nhận cuộn băng y tế mới, mắt cũng không ngó mà ấn thẳng lên trán.
Người đàn ông trẻ tuổi lấy diện thoại ra.
Chỉ có một tin nhắn ngân hàng gửi tới gần đây nhất.
“Số đuôi tài khoản **** của ngài ngày 17 tháng 10 đã thanh toán nhanh 11,00 tệ (Chi nhánh kem Phấn Phấn tại đường Lâm Kim Lợi)….”
Cô chỉ mua một cây kem?
Thời tiết nơi này nóng bức, lũ muỗi lượn quanh, bệnh tật khắp nơi, hoàn cảnh rách nát.
Nhưng mỗi ngày nhận được một tin nhắn ngân hàng như vậy cũng là một thú vui..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi