CAO MÔN NỮ CHỦ XUYÊN THÀNH HÀO MÔN NỮ PHỤ


Vì để bảo mật, Tào Gia Diệp không dám dẫn theo quá nhiều người, trừ một vệ sĩ kiêm tài xế, chính là tên thanh niên sắc mặt trắng bệch trông như tên nghiện kia.

Khí lực của người đàn ông nhiều hơn so với phụ nữ.

Tào Gia Diệp ôm cách nghĩ như vậy, sau khi thành công trói được Yến Văn Xu, hoàn toàn không hề đặt Cố Tuyết Nghi trong mắt.

Ba người đàn ông, còn không tính đến Tưởng Mộng và người đại diện của cô ta, đều có thể chặn được Cố Tuyết Nghi.
Mà lúc này đây, Tào Gia Diệp dựa vào tường, đầu ong ong, tầm mắt trước mặt mơ hồ.

Đầu của hắn giống như đứt lìa….

trong mơ hồ nhìn thấy 1 2 3 4…..

6, 6 tên vệ sĩ xông vào.
Cố Tuyết Nghi ….

dẫn theo người! Cô ta còn…..

đá hắn?
Tào Gia Diệp lắc đầu, sau đó nhìn thấy tài xế của hắn bị người ấn dưới đất.

Còn có tên thanh niên nghiện ngập kia, mắt thấy không đúng, đang chuẩn bị chạy thoát, vệ sĩ liền tiến lên cho hắn một khuỷu tay, đánh hắn ngã ra sau, tiếp theo xách cổ áo hắn lên, tên thanh niên liền mất đi sức lực đánh trả.
“Các người… các người là ai?” Tào Gia Diệp gượng ép phát ra tiếng: “Đây là, xâm nhập dân cư bất hợp pháp!”
“Tôi là người của Yến thị.”
“Tôi là người của Giản tiên sinh.”
Tào Gia Diệp vừa nghe, tiếng ong ong trong đầu càng thêm lợi hại.

Cố Tuyết Nghi sớm đã có chuẩn bị….

cô ta có phải đã sớm đoán ra chuyện giữa hắn và Tưởng Mộng không?
“Buông ra, buông tôi ra, tôi và Tào Gia Diêp không có bất cứ quan hệ nào, tôi chỉ là nghe lời làm việc thôi.” Tên thanh niên kéo cổ họng gào thét.
Vệ sĩ lạnh mặt đá hắn một phát: “Câm miệng, phu nhân còn chưa lên tiếng, mày còn la hét, tao bẻ đầu mày đấy.”
Tên thanh niên nghe thấy những chữ như Yến thị cùng Giản tiên sinh liền bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Lại bị vệ sĩ mắng, lập tức bị dọa đến ngậm chặt mồm, vẻ mặt càng trắng hơn.
Cố Tuyết Nghi từ bàn trà nhảy xuống, nửa ngồi bên mép bàn, sau đó từ trên mặt bàn lấy con dao gọt trái cây, cúi người cắt dây trói trên tay của Yến Văn Xu.
Yến Văn Xu nửa người trên bị áo khoác che kín, tầm mắt chỉ còn một mảnh tối đen.

Cô ẩn ẩn nghe thấy giọng nói xa lạ, nghĩ dến bản thân không nhìn thấy họ, họ cũng không nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cô, như vậy mới không hoảng loạn nữa.
Tay của Cố Tuyết Nghi thâm nhập vào trong áo khoác, tháo miếng dán trên miệng của Yến Văn Xu, lại nâng tay kéo dây áo trượt xuống vai cô.
Tất cả động tác đều được thực hiện không chút tiếng động nào, không người bị bất kỳ ai nhìn thấy.
“Được rồi.” Cố Tuyết Nghi bình thản nói: “Còn muốn khóc sao?”
Nước mắt của Yến Văn Xu vốn có chút nhịn không được, nhưng nghe thấy câu này, lập tức ngừng lại.
“Kh, không có.” Giọng nói của cô vẫn mang theo ấm ách.

Cố Tuyết Nghi lúc này mới kéo áo khoác ngoài xuống, lộ ra khuôn mặt của Yến Văn Xu.


Trên mặt cô vẫn còn hằn dấu vết của băng dính, nhưng may là không quá rõ, đứng từ xa nhìn không ra.

Yến Văn Xu cố gắng thích ứng với ánh sáng, sau đó mới mở to tầm mắt mơ hồi, nhìn về phía Cố Tuyết Nghi.
Cô đang ngồi trước mặt, sắc mặt trầm tĩnh.

Một loại năng lượng vô hình từ trên người cô truyền tới, khiến cho tâm tình của Yến Văn Xu chậm rãi bình ổn lại.
Cô nâng tay kéo lại áo khoác.
Cố Tuyết Nghi đang ….

bảo vệ danh dự cho cô sao?
Cố Tuyết Nghi đứng lên, quay người lại.

Cô trước đó không để vệ sĩ đi theo vào, chính là vì đã nghĩ tới, cô gái nhỏ lạc vào trong tay người khác, nói không rõ chịu phải loại tra tấn gì.

Không thể để nhiều người nhìn thấy.

Nhưng mà vẫn may…..

sự việc chưa xấu tới mức đó.

Chỉ là cô bé này cả đời chắc chưa từng ăn khổ như vậy bao giờ, tâm tình chắc chắn sẽ suy sụp.

Cố Tuyết Nghi đi đến bên cạnh Tào Gia Diệp.
“Tào tổng.”
Trán Tào Gia Diệp lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Hắn gian nan nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng khiến tầm mắt trở nên rõ ràng hơn.

Khuôn mặt xinh đẹp đó của Cố Tuyết Nghi, tiến vào trong tầm mắt hắn.

Nhưng lúc này chẳng còn một chút tán thưởng hay động tâm nào, mà là bài xích, thậm chí còn có chút sợ hãi.
Cố Tuyết Nghi lấy điện thoại ra, quay đầu hỏi vệ sĩ của Giản Xương Minh: “Số điện thoại của Giản tiên sinh mấy người là bao nhiêu?”
Vệ sĩ của Giản Xương Minh đục mặt ra.

A?
Giản Xương Minh giao bọn họ cho Yến phu nhân, nhưng Yến phu nhân lại không có phương thức liên hệ với Giản tiên sinh?
Vệ sĩ một bên cảm thấy không thể tin được, một bên đi tới, giúp Cố Tuyết Nghi nhập số điện thoại.

Cố Tuyết Nghi lập tức gọi tới.
Tào Gia Diệp nháy mắt cảm thấy không tốt, loạng choạng muốn đứng lên, đồng thời giơ tay ra muốn lấy điện thoại: “Yến phu nhân…..

việc, việc này cô nghe tôi nói, việc không như cô nhìn thấy đâu.

Đây chỉ là ngoài ý muốn, là Tưởng Mộng, cô ta hận Yến Văn Xu ở trên mạng mắng cô ta, vậy nên mới tìm người động thủ.

Tôi….


tôi là tới cứu Yến tiểu thư.”
Tào Gia Diệp tay chân hoảng loạn, đến cả logic bịa đặt lời nói dối cũng không có.

Nhưng đầu hắn vẫn còn hỗn loạn, đau đến muốn ngất, căn bản không nghĩ nhiều như vậy.
Tưởng Mộng sắc mặt trắng bệch, gào thét: “Tào Gia Diệp! Đồ khốn!”
Cho dù cô ta sớm đã đoán ra, Tào Gia Diệp lúc rơi vào đường cùng sẽ đẩy hết trách nhiệm cho cô ta.

Nhưng cô ta không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy.
“Yến phu nhân!” Tào Gia Diệp la lớn lên: “Cô nhất định phải nghe tôi nói….”
Lúc này điện thoại “đô” một tiếng liền thông qua.
Đầu bên kia Giản Xương Minh nắm chặt ngón tay, ngữ khí lạnh nhạt: “Tào tổng, anh muốn nói gì?”
Tất cả những lời giải thích, nhát mắt đều mắc kẹt ngay cuống họng của Tào Gia Diệp.

“Làm phiền Giản tiên sinh giúp tôi kết nối với cô Giản Nhuế.” Cố Tuyết Nghi lên tiếng.
Giản Xương Minh lúc này mới biết, số điện thoại lạ này là của Cố Tuyết Nghi.

Không biết có phải là ảo giác hay không, hắn cảm thấy giọng nói của Cố Tuyết Nghi tựa hồ lộ rõ vẻ lạnh nhạt xa cách.

Vốn nên xuất hiện tại chỗ của Tưởng Mộng, lại xuất hiện thanh âm của Tào Gia Diệp.
Đáy lòng Giản Xương Minh ẩn ẩn hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra, hắn bất đắc dĩ đáp ứng: “Được, Yến phu nhân đợi chút.”
Giản Xương Minh lập tức gọi điện cho Giản Nhuế.

Giản Nhuế không rõ chuyện gì, nhưng Giản Xương Minh gọi tới, cô liền chủ động gọi cho Cố Tuyết Nghi.
“Yến phu nhân?” giọng của Giản Nhuế truyền tới.
Tào Gia Diệp nghe được giọng này, theo bản năng mà cứng đờ lại.
“Cô Giản, Tào tổng bắt cóc Yến Văn Xu.

Không biết cô Giản chuẩn bị hướng nhà họ Yến giao đãi như thế nào?”
Tào Gia Diệp mạnh mẽ đứng lên giành lấy, một bên la lớn: “Giản Nhuế! Em đừng nghe cô ta….”
Sắc mặt của Giản Nhuế đầu bên kia thay đổi, vội vàng hướng dưới lầu chạy: “Yến phu nhân đang ở chỗ nào?”
Cố Tuyết Nghi báo địa chỉ, cuối cùng không lạnh không nhạt thêm vào một câu: “Nhà ở của Tưởng Mộng.”
Giản Nhuế nắm chặt điện thoại: “Tôi đã biết, tôi sẽ lập tức tới đấy.”
Yến Văn Xu vẫn còn ngồi trên ghê, trong lòng cô là chiếc áo khoác của Cố Tuyết Nghi, cô ngơ ngác nhìn bóng lưng của Cố Tuyết Nghi, nghe giọng nói không nhanh không chậm của cô.

Cố Tuyết Nghi đầu tiên gọi điện cho Giản Xương Minh.

Cô tưa như hoàn toàn không sợ hãi Giản Xương Minh, thậm chí còn yêu cầu đối phương nối điện thoại của cô với Giản Nhuế.

Cô giống như bất luận gặp phải chuyện gì, cũng không thay đổi không kinh sợ, hơn nữa còn có năng lực giảng giải của một gia trưởng.
Đây là phong độ mà Yến Văn Xu có muốn học cũng không thể nào học được.
….

……

Cố Tuyết Nghi cúp điện thoại.

Cô đứng dậy, nhặt kim tiêm đang nằm trên thảm lên, sau đó mới cúi người, không thèm chọn chỗ, mà đâm thẳng vào da của Tào Gia Diệp.

Tào Gia Diệp kinh hoảng la lớn lên: “Không, không! Cái này không được! Cố Tuyết Nghi, cô dám làm vậy với tôi? Giản Nhuế rất yêu tôi, nhiều năm như vậy đều không nỡ ly hôn, cô ấy sẽ không bỏ qua cho cô…”
Yến Văn Xu nghe đến đây, cảm thấy căm ghét đến mức cắn chặt môi.

Tào Gia Diệp nói không sai, Giản Nhuế vẫn luôn không nỡ ly hôn với hắn.

Hiện tại anh cả không ở….

Cố Tuyết Nghi sẽ làm thế nào?
Thực ra cô nếu như không muốn bị Giản Nhuế gây phiền phức, cũng có thể hiểu được.

Yến Văn Xu cúi đầu nghĩ.

Sau này cô vẫn còn rất nhiều cơ hội báo thù.
Cố Tuyết Nghi lại lạnh nhạt lên tiếng: “Ông nói sai rồi.

Nhà họ Giản và nhà họ Yến kết thù, phải xem tôi có bỏ qua cho cô ta hay không.”
Vệ sĩ của Giản Xương Minh nghe tới đây mí mắt không nhịn được nhảy lên, cả người đều cảm thấy không tự tại, nhưng vẫn không nói cái gì.

Là Giản tiên sinh bảo bọn họ tới đây.

Vậy không phải nói rõ là, Yến phu nhân đối với Giản tiên sinh mà nói, là có vị trí nhất định sao? Người ta cũng mới chỉ nói tới Giản tiểu thư mà thôi.

Đợi tới lúc cô nói không bỏ qua cho Giản tiên sinh, lại lo lắng cũng không muộn.
Tào Gia Diệp mắt thấy mất đi lợi thế vốn có, chỉ có thể vô lực điên cuồng lại hoảng loạn gào thét: “Giản Nhuế sẽ không bỏ qua cho cô…..

cô dừng tay…..”
Mắt hắn thấy kim tiêm tiến vào lớp da.

Chất lỏng chậm rãi tiến vào.

Tiếng gào của Tào Gia Diệp trở nên thảm thiết.

Sự sợ hãi tột độ, khiến cho người đàn ông hơn 40 tuổi, trở nên chật vật vô cùng.
Tưởng Mộng bị dọa đến cả người phát run.

Cô ta không ngờ Cố Tuyết Nghi lại to gan như vậy, không, là nhẫn tâm như vậy.

Nói làm là làm, không có một chút do dự.
Ống tiêm ngừng di chuyển.

Vừa đúng còn nửa ống.

Tào Gia Diệp kịch liệt thở, run rẩy nói: “Cô hối hận rồi sao? Cô hối hận vẫn không kịp….”
Cố Tuyết Nghi ném xuống đấy, đầu cũng không quay lại, nói: “Phần còn lại, phân cho cô ta.”
Tên thanh niên liền gấp gáp gào thét: “Tôi tôi tôi tới! Đây là sở trường của tôi, tôi biết cách tiêm.

Ngài để tôi tới, lấy công chuộc tội…..”
Vệ sĩ thả tay, tên thanh niên lập tức nhặt lên, hướng về phía Tưởng Mộng.


Tưởng Mộng sợ tới mức gọi to tên người đại diện.

Nhưng người đại diện chính bản thân còn bị dọa đến chân nhũn ra, sao có thể cứu được cô ta?
Tên thanh niên cười với Tưởng Mộng: “Cô sẽ thích thứ này.”
Lời này giống như đúc câu lúc nãy hắn nói với Yến Văn Xu.

Chỉ là lúc đó Tưởng Mộng lạnh nhạt đứng nhìn, cô ta thậm chí còn cong khóe miệng.

Mà lúc này, cô ta lại trở thành con sơn dương đang đợi làm thịt….
Đầu của Tưởng Mộng từng cơn choáng váng, cả người mềm nhũn, cảm giác ở bụng dưới càng ngày càng kịch liệt.

Từ lúc chủ động tìm đến Cố Tuyết Nghi, cô ta đã rất lâu rồi chưa được nghỉ ngơi tốt….

Dưới sự sợ hãi cực độ, mông của Tưởng Mộng vừa đặt xuống đất, dòng máu ấm áp liền chảy ra.
Cả người Tưởng Mộng đau nhức, lại thêm xấu hổ, còn có bóng ma tuyệt vọng ám lấy cô ta.

Không, cô ta muốn sống.
Cố Tuyết Nghi nhìn về phía cửa: “Tôi sẽ đợi xem Giản Nhuế xử lý chuyện này thế nào, cô ta nếu như vẫn giữ lại cô.

Lần sau sẽ tiêm hẳn vào huyết quản, một hơi tiêm hết vào.”
Tưởng Mộng kinh sợ đến bay hết ba hồn sáu phách, cô ta thất thanh nói: “Yến phu nhân…..

là tôi, là tôi cố ý ăn vạ, thực ra tôi và Yến tiên sinh không có chút quan hê nào.

Yến phu nhận, chuyện này vốn dĩ không liên quan đến cô, cô bỏ qua cho tôi đi.” Tưởng Mộng rơi nước mắt, khóc đến thập phần chân thành.
“Tôi là ai?” Cố Tuyết Nghi hỏi.
Tưởng Mộng bộ dạng chật vật, ngẩn ra, đáp: “Yến phu nhân?”
Cố Tuyết Nghi chỉ về phía Yến Văn Xu: “Cô ấy là ai?”
Tưởng Mộng cắn môi: “Yến tiểu thư.”
“Từ khắc đầu tiên cô đi tìm con bé, thì liền liên quan đến tôi rồi.” Cố Tuyết Nghi nói.
Yến Văn Xu càng thêm ôm chặt chiếc áo khoác ở trong lòng, ngẩn ra nhìn Cố Tuyết Nghi, cổ họng càng thêm căng thẳng.

Cô ấy đang bảo vệ cô.
“Được rồi.

Gọi xe cấp cứu, rồi báo cảnh sát.” Cố Tuyết Nghi đi tới bên cạnh Yến Văn Xu, hướng Yến Văn Xu giơ tay ra: “Đi bệnh viện trước đã.”
Yến Văn Xu đứng dậy, ngón tay khựng lại, lại lấy chiếc áo khoác chùm lên trên đầu.

Giản Nhuế lúc này mới thong thả tới muộn.

Cố Tuyết Nghi lại nhìn về hướng vị Giản Nhuế này, mang theo sự bất mãn.
“Tôi nếu như là cô, nếu như gặp phải thứ hàng hóa bậc này thì một đao giải quyết sạch sẽ; nếu như muốn cho hắn ăn khổ, thì chỉ cần hắn tái phạm, liền đoạn luôn giống nòi.

Lại tái phạm, thì cắt đi ngón tay…”
Giản Nhuế ngẩn ra nhìn về phía cô.
Nhưng Yến Văn Xu lại không cảm thấy sợ.

Không sai, Cố Tuyết Nghi làm vậy là vì cô!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~(^_^)~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Yến Văn Xu đột nhiên bừng tỉnh: Không đúng, vậy anh cả sẽ bị chặt ngón tay sao?
Không cần học theo hành vi của nữ chính! Trong truyện làm như vậy! Nhưng ngoài đời không tốt đâu!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi