CAO MÔN NỮ CHỦ XUYÊN THÀNH HÀO MÔN NỮ PHỤ


Yến thị còn có vô số viêc cần phải xử lý, Trần Vu Cẩn đi không được.

Nhưng Giản Xương Minh sau một hồi chần chừ, liền tạm thời đặt chuyện Bảo Hâm sang một bên, chạy tới chỗ ở hiện tại của Tưởng Mộng.

Hắn không hề lo lắng Cố Tuyết Nghi và Giản Nhuế xử lý không được việc này.

Mà hắn lo là Cố Tuyết Nghi và Giản Nhuế sẽ xảy ra xung đột.

Nhà họ Giản bất mãn với Tào Gia Diệp đã lâu, nhưng Giản Nhuế lại như cũ giữ chặt lấy Tào Gia Diệp.

Lần này Tào Gia Diệp làm gì động chạm tới Cố Tuyết Nghi? Giản Xương Minh vẫn chưa rõ.
Giản Xương Minh ngồi trong xe, không có gọi cho Giản Nhuế, mà gọi cho vệ sĩ.
“Giản tiên sinh.” Đầu bên kia vệ sĩ đè thấp giọng nói.
Lẽ nào đã xảy ra xung đột rồi?
Giản Xương Minh trầm giọng hỏi: “Bên đó đã xảy ra chuyện gì? Kể lại chi tiết cho tôi nghe.”
Vệ sĩ lại có chút hoảng hốt mơ hồ, nhất thời không biết nên đi miêu tả thế nào….

Yến phu nhân vào cửa, không có túm tóc đánh mặt, mà là đá văng Tào Gia Diệp? Còn chặn được một vụ án vi phạm pháp luật chuẩn bị xảy ra? Tào Gia Diệp vừa bị đánh, vừa bị tiêm? Tác dụng của chúng tôi tại nơi này hình như không quá lớn?
Vệ sĩ do dự cả nửa ngày, cuối cùng nói ra một câu: “Đánh rồi.

Yến phu nhân vừa bảo báo cảnh sát rồi.”
“Hơn nữa….”
Vệ sĩ ngẩng đầu lên.

Không khí giữa Giản tiểu thư và Yến phu nhân hình như có chút kỳ lạ.

Chút nữa nếu đánh nhau, thì bọn họ nên can ngăn hay không? Giúp ai đánh ai mới tốt đây?
*
Đầu bên này, Giản Nhuế thực sự bị dọa ngớ người.

Cô làm sao cũng không nghĩ đến, dưới khuôn mặt mỹ nhân cổ điển của Cố Tuyết Nghi, thế mà lại có thể nói ra lời như vậy.
Sau khi ngẩn ra một hồi, Giản Nhuế mới nhấp môi, lên tiếng: “Yến phu nhân biết một nhưng không biết hai.

Tôi cùng Tào Gia Diệp đã là vợ chồng được hơn mười năm, không nhắc đến chuyện tình cảm.

Nếu như thật sự cùng hắn đoạn tuyệt, há có phải nói rõ năm đó tôi thích hắn thật rẻ tiền.

Hơn nữa….

hắn nếu như rời khỏi tôi, sẽ hạnh phúc với người phụ nữ khác.

Đây không phải là trừng phạt mà là thành toàn cho hắn.

cuối cùng chẳng phải chỉ còn mình tôi đau khổ thôi sao?”
Tào Gia Diệp nghe tới đây, sống chết cắn chặt răng.

Hắn biết mà, người phụ nữ này…..

không muốn hắn được sống tốt!
“Nhưng hắn như cũ thay tình nhân còn nhanh hơn thay áo.

Cách trừng phạt này, người bị vây khốn chỉ có mình cô thôi, không phải hắn.

Cô mỗi năm đều phải dò đoán tâm tư đi tìm ai là tình nhân mới của hắn, ai lại mang thai con của hắn…..

cô cho rằng cho hắn có được, lại cho hắn mất đi, thì đó là trừng phạt sao? Không phải.”
Cố Tuyết Nghi lạnh nhạt nói tiếp: “Loại như hắn, khác gì với cổ nhân tam thê tứ thiếp đâu chứ? Cổ nhân con cháu đầy đàn, nếu như có ai tử, cũng chỉ khóc một trận rồi liền cho qua.

Bởi vì hắn biết sẽ còn có nhiều cơ thiếp có thể vì sinh nhi sinh nữ.

Sự đau khổ của Tào Gia Diệp, cũng chỉ là nhất thời.

Nhưng sự đau khổ của cô, lại là vĩnh cửu.”
Tên đàn ông như vậy, Cố Tuyết Nghi gặp rất nhiều.

Tin tưởng một người như vậy có thể cảm nhận được sự đau khổ đến từ người khác, thực sự quá ngây thơ rồi.


Không bằng trực tiếp cho hắn cảm nhận sự thống khổ, hắn mới biết sợ.
Giản Nhuế mím chặt môi.

Đột nhiên bị người vạch trần, nhiều năm như vậy, cô tự cho rằng đây là cách báo thù, hóa ra chỉ là trói buộc bản thân…..

khi mặt mũi bị lột s@ch từ trong ra ngoài sẽ cảm thấy xấu hổ cùng ngại ngùng, sau đó lại cảm thấy sự thống khổ xuất hiện.
Cố Tuyết Nghi không quan tâm Giản Nhuế nghe xong có khó chịu hay không.

Nhà họ Yến là nơi cô tiếp cận đầu tiên, hiện tại là đang nằm dưới vòng bảo hộ của cô.

Trừ bọn họ ra, những người khác đều không đáng để cô phí tâm.
“Cô nếu như thực sự thích tên đàn ông này, buông không được hắn.

Vậy thì triệt nòi giống của hắn, xem như con chó mà nuôi, cũng không ảnh hưởng đến mắt nhìn.” Cố Tuyết Nghi ngừng một chút, không thèm giữ chút mặt mũi nào cho nhà họ Giản: “Nhưng nếu như cô còn muốn làm như vậy, thì thực sự khiến người ta coi thường.”
Vệ sĩ đồng thời bị dọa ngơ ra.

Xem, xem như con chó mà nuôi?
Tưởng Mộng chịu đựng sự đau nhức, liều mạng lui về phía sau.

Thực tàn nhẫn.

Cố Tuyết Nghi thật tàn nhẫn.
Sự sợ hãi tột độ, khiến cho Tưởng Mộng dù đau đớn cũng không dám kêu thành tiếng.
Cố Tuyết Nghi thực sự xem thường thủ đoạn của Giản Nhuế.

Giản Nhuế thân phận như vậy, vì sao làm việc lại sợ trước sợ sau? Còn không bằng Nhạc Dương trưởng công chúa thời trước, sau khi biết phò mã của người yêu thương người khác, bởi vì không nỡ từ bỏ vẻ ngoài tuấn mỹ của hắn, mà trói buộc hắn ở trong phủ.

Tư duy của thời đại này, vốn nên linh hoạt tiên tiến hơn mới đúng chứ.
“Phu, phu nhân, xe cấp cứu đã tới dưới lầu rồi.” Vệ sĩ nhà họ Yến thấp giọng lên tiếng.
Cố Tuyết Nghi xoay đầu nhìn hắn: “Tôi cùng tam tiểu thư đi trước, các người ở lại đây giúp đỡ Giản tiểu thử xử lý chuyện kế tiếp.”
Ý chính là không chút tin tưởng Giản Nhuế.
Vệ sĩ vội vàng đáp ứng: “Rõ!”
Tưởng Mộng ngơ ngác ngồi trên đất, nhất thời không biết nên cầu cứu ai.

Giản Nhuế là người có thủ đoạn tàn nhẫn.

Nhưng Cố Tuyết Nghi so với Giản Nhuế còn tàn ác quyết đoán hơn nhiều, giống như từ lúc bắt đầu cô ta đã không đặt ả vào trong lòng, sự tồn tại của ả, tính mạng của ả, đối với Cố Tuyết Nghi mà nói, giống như không đáng để nhắc đến.
Rõ ràng…… rõ ràng cô ta không phải người như vậy!
Giản Nhuế đứng ở đó, sắc mặt thay đổi liên tục.

Cô không cách nào đáp trả lại lời nói của Cố Tuyết Nghi cả.
Bước chân của Cố Tuyết Nghi và Yến Văn Xu dần dần đi xa.

Giản Nhuế hít sâu một hơi.

Cố Tuyết Nghi nói đúng.
Cô xoay đầu nhìn về phía Tào Gia Diệp: “Tôi nhịn anh nhịn cũng đủ lâu rồi.”
Tào Gia Diệp vừa mới chống tay đứng dậy, còn đang muốn dỗ dành Giản Nhuế bảo vệ hắn, đột nhiên nghe thấy lời này, bị dọa đến “bình bịch” quỳ xuống.
Mấy năm nay, chỗ dựa vững chắc khiến hắn chán ghét mà tin tưởng, không còn nữa?
“Không, Giản Nhuế, em nghe anh nói, Cố Tuyết Nghi nói gì em cũng không thể tin, em quên rồi sao? Em quên là 17 năm trước, em bởi vì chú út của em bị liên lụy, là anh, là anh đã mạo hiểm tính mạng để cứu em đó! Anh nói rất nhiều lần rồi, anh yêu em, anh trước giờ đều chỉ yêu em….”
Giản Nhuế bị những lời này vây khốn quá nhiều năm.

Cô không muốn lại nhắc đến tình nghĩa năm đó.
“Bịt miệng hắn lại.”
“Ưm, ưm….”
Cố Tuyết Nghi dẫn theo Yến Văn Xu, còn có hai người vệ sĩ nhà họ Yến đi xuống lầu.
Dưới lầu, xe cấp cứu và xe cảnh sát đã tới.

Cố Tuyết Nghi không có gấp gáp đi ra, mà là tiếp tục dùng áo khoác ngoài trùm kín Yến Văn Xu, mới nắm tay cô đi ra ngoài.
Cô đẩy Yến Văn Xu đi về phía xe cấp cứu, còn bản thân thì đi về phía cảnh sát: “Chào ngài, tôi là Cố Tuyết Nghi.

Tôi muốn trình báo Tào Gia Diêp và Tưởng Mộng dùng thuốc phiện, bắt cóc người, mưu đồ xâm hại quyền an toàn về tài sản tính mạng của người khác.

Tôi thậm chí hoài nghi, bọn họ từng nhiều lần làm hại người khác như vậy.


Xin hãy điều tra chuyện này.Yến thị sẽ hợp tác với các vị, tìm chứng cứ phạm tội của Tào Gia Diệp….

vất vả cho các vị rồi.”
Đối phương không nghĩ tới Cố Tuyết Nghi dễ nói chuyện như vậy, chỉ một chút đã báo cáo rõ ràng, lại có thái độ khách khí lễ phép.

Mà không phải giống một vài người có tiền khác, lúc đối mặt với nhân viên công chức luôn thể hiện thân phận, dùng vài ba vạn tệ, ý đồ muốn áp chế cảnh sát nhỏ bé như họ để thể hiện sự ưu việt của mình.
“Tốt, chúng tôi sẽ có cảnh sát nữ tới ghi chép.

Phu nhân…..

mời đi trước.”
Hai bên cứ như vậy chào hỏi xong, sau đó cảnh sát liền lên lầu bắt người, đồng thời liên lạc với đội phòng chống chất cấm.
Cố Tuyết Nghi lại đi lên xe cấp cứu, đi cùng Yến Văn Xu tới bệnh viện.

Cô biết bản thân tới cản kịp thời, nhưng vẫn phải đi bệnh viện kiểm tra một chuyến, như vậy mới thỏa đáng.
Yến Văn Xu nằm trên giường xe cấp cứu, nâng tay kéo xuống chiếc áo khoác đang che tầm nhìn, cô lại lần nữa nhìn về phía Cố Tuyết Nghi.

Cố Tuyết Nghi hôm nay mang lại quá nhiều sự bất ngờ cho cô.

Tất cả, cứ như vậy mà kết thúc rồi.
Đến cả Giản Nhuế ở trước mặt cô, cũng nói không được lời phản kháng nào.

Cố Tuyết Nghi hóa ra là như vậy….
Đáy lòng Yến Văn Xu chợt dấy lên một ngọn lửa.

Cô muốn…… muốn trở thành người giống Cố Tuyết Nghi!
*
Chỗ ở của Tưởng Mộng, tuy rằng có sự canh gác bảo mật nghiêm cẩn, nhưng vẫn không ngăn được chiếc mũi thính của đội chó săn.

Bon họ đã ngồi ở phụ cận khu nhà rất lâu rồi, chỉ là không biết Tưởng Mộng cụ thể ở tòa nào, cũng không cách nào đi vào tiểu khu.
Kết quả hôm nay, bọn họ vừa đặt xong kính viễn vọng cùng máy quay, thì liền thu được tin tức.
“Chủ biên Vương! Xảy ra chuyện rồi!”
“Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Người phụ trách dùng kính viễn vọng nhìn chằm chằm dáng vẻ bị còng tay của Tưởng Mộng rồi la lên.
Vào lúc tin mới “Nguyên Văn Gia tham gia hoạt động bị hoài nghi xuống sắc” vừa lên hotsearch, fan cùng antifan đang vì chuyện này tranh đấu ba trăm trận đại chiến.

Thì đại danh của Tưởng Mộng lại lần nữa đăng quang lên bảng hotsearch, chỉ là lần này, đi cùng với tên cô ta còn có tên của Tào Gia Diệp.
@ Giải trí hôm nay: Tin tức mới! Tưởng Mộng, Tào Gia Diệp, cùng với tài xế của Tào Gia Diệp và một thanh niên không rõ thân phận bị cảnh sát dẫn đi ra từ trong nhà của Tưởng Mộng.

Trong đó còn có xe cấp cứu rời đi, bóng người lên xe cấp cứu, nhìn rất giống Yến phu nhân Cố Tuyết Nghi.

Giản Nhuế và Giản Xương Minh trước sau có mặt tại hiện trường.

[Ảnh] [Ảnh] [Ảnh]
Hotsearch chỉ trong một lúc lên được gắn tag HOT.
[? Đ* m*? Này là lộ tính tình rồi sao? Đột nhiên bị cảnh sát đưa đi?]
[Loại tình huống này…..

80% khả năng là cùng nhau sử dụng chất cấm…..

lần này lại quần chúng trình báo đưa ra ánh sáng sao?]
[…..

Tưởng Mộng thật là, một đứa con gái ngu xuẩn.

Làm con giáp thứ 13, chưa gả đã có mang, tỏ vẻ nữ cường, dùng thuốc phiện.

Trong giới giải trí chưa có nữ nghê sĩ nào nhân cách thối nát lai dơ bẩn như cô ta…..

fan của cô ta thật thảm.]
[Đợi đại diện của Tưởng Mộng lên tiếng giải thích, không tin thông tin không chính thức.]
[Lầu trên đợi cái mẹ gì.

Tình huống như vậy, văn phòng đại diện còn nói cái gì? Hình ảnh đều nằm ở đây, cảnh sát còn dắt cô ta rời đi.]
[Văn phòng đại diện còn dám lên tiếng thanh minh sao? Lão tổng của giải trí Đại Kình cũng bị đưa đi rồi, còn chưa thấy phòng đối ngoại của họ đưa ra bất kỳ điều gì kìa….

truyền thông đưa tinh mới này cũng quá đỉnh, đến cả nhà họ Giản cũng dám đưa vào.

Bên trong khẳng định có vấn đề.]
[Một năm trước tôi nói rồi, Tào Gia Diệp và Tưởng Mộng có một chân.

Không ai tin.

Lần này lộ hẳn tin đang dùng chất cấm, giải quyết không xong còn dám thể hiện cái gì, bị Giản Nhuế bắt được tại trậnnj.

Nhà họ Giản cũng không thèm quản, giải trí Đại Kình dám quản cái rắm?]
[Vậy nên… Yến Triều và cô ta, có quan hệ không?]
[Cố Tuyết Nghi xuất hiện ở đó là có chuyện gì?]
[Còn chưa biết được, đợi thông báo từ phía cảnh sát thôi.]
Tưởng Mộng từng được gọi là nữ thần của trạch nam.

Đúng là cô ta có rất nhiều fanboy.

Có fanboy nhìn thấy tin tức này, bị tức đến đập bàn đứng phắt dậy: “Tôi **, Tưởng Mộng cô còn không bằng chết đi!”
Thầy giáo đứng trên bục nhíu mày trầm giọng: “Nói cái gì đấy? Còn đang ở trong giờ học đó.”
Nam sinh khi lúc này mới hồi thần, nắm chặt điện thoại, nhưng mặt như cũ tràn đầy sự tức giận của việc rèn sắt không thành thép.
Tưởng Mộng?
Yến Văn Bách ngồi sau cậu ta nhíu mày.

Cậu đối với tên của người phụ nữ này có ấn tượng sâu sắc, bởi vì lần trước cô ta đã tìm tới cửa nhà họ Yến.
Yến Văn Bách lập tức mở điện thoại ra.

Cậu trực tiếp bỏ qua ba chữ Nguyên Văn Gia, đến cả nhìn thêm một cái cũng lười, sau đó đi xem hotsearch của Tưởng Mộng.

Vừa vào, Yến Văn Bách lập tức nhìn thấy thân ảnh của Cố Tuyết Nghi.

Người trong bức ảnh đó, đúng là cô, không sai.
Yến Văn Bách vội vàng đứng lên.
Thầy giáo lại nhíu mày nhìn cậu: “Bạn học này, em lại sao nữa?”
“Thưa thầy, có chút việc gấp.” Lời nói xong, Yến Văn Bách lập tức nhấc chân chạy khỏi phòng học,
Cố Tuyết Nghi và Giản Nhuế xảy ra xung đột sao? Lại bị kéo vào chuyện giữa Tưởng Mộng và Tào Gia Diệp.

Còn liên quan đến cả cảnh sát.

Sao lại loạn cào cào lên như vậy…..
Không phải Cố Tuyết Nghi xảy ra chuyện chứ? Người xe cấp cứu đưa đi là cô sao?
Trong khoảnh khắc, tim Yến Văn Bách đập loạn không ngừng.

Lần trước chạy không kịp đến yến hội.

Lần này, cậu phải đến kịp.
Trong phòng học, có người nhấc mày nhìn về phía Yến Văn Bách vừa rời đi: “Cậu ta gần đây….

đúng là giống bị quỷ nhập.”
“Đúng vậy, như tên điên ấy.”
“Nghe nói bởi vì cậu ta, mấy cậu hiện tại không thể đi vào hội sở hả?”
“Đúng đó, cậu ta vốn ok rồi, nói sẽ cùng tụi này đi.

Aizz, này không phải mượn cái danh nhà họ Yến làm việc thôi sao.

Kết quả lại bị cho leo cây, chậc.”
“Bùi thiếu có cách nào khác sao?”
Thiếu niên được gọi là Bùi thiếu, cong khóe miệng cười, không nói gì.
*
Yến Văn Bách chạy một mạch đến bệnh viện.
Phòng 503.

Đó là số phòng mà y tá nói với cậu.
Yến Văn Bách “bang” một tiếng tông thẳng vào cửa, mặt xanh mét: “Cố Tuyết Nghi.”
Cố Tuyết Nghi ngồi trên ghế, chậm rãi quay đầu lại.

Cô ngồi ở đó, vẫn đoan tranh nho nhã như cũ.
“Hửm? Sao cậu lại ở đây?”
“Tôi…..” Yến Văn Bách hít một hơi: “…..

Tôi thuận đường.”
Cậu nói lắp, đến cả trên giường có thêm một người cũng không phát giác.

Đầu cậu giờ chỉ là một mớ hỗn loạn.


Không phải Cố Tuyết Nghi.

Cố Tuyết Nghi không sao.

Vậy mình…..
“Tôi chơi bóng bị trật chân, tới bệnh viện kiểm tra.

Không có ý khác….

không phải là đặc biệt chạy tới đây.”
Cố Tuyết Nghi nhìn dáng vẻ của cậu.
Thiếu niên chạy nhanh tới đây, đầu đổ đầy mồ hôi, hai má đỏ rần.

Ừm….

hình như không phải là trật chân, mà giống như đầu có vấn đề.
Cố Tuyết Nghi nâng tay khẽ vỗ nhẹ thái dương: “Vậy cậu đi chụp CT xem sao?” Hay là nên chụp X-quang nhỉ? Còn có siêu âm B? Đoạn này cô không nhớ rõ lắm.
Xem ra lúc về phải tiếp tục tiếp thu thêm kiến thức.
Cổ họng Yến Văn Bách khẽ nghẹn: …….
Đợi định hình được xung quanh.

Mới phát hiện người nằm trên giường là Yến Văn Xu.
Yến Văn Bách càng cứng đờ đến hoảng loạn.

Cảm giác bản thân mẹ nó chạy một chuyến phí sức rồi?
*
Bên phía đoàn làm phim “gián điệp”.
Đạo diễn Lý lại tức đến ném điện thoại.

“Lần này thực sự cần đổi người rồi!” Đạo diễn Lý tức giận chửi mắng: “Mẹ nó chứ, người xếp Tưởng Mộng vào, hóa ra là Tào Gia Diệp!”
Người bên cạnh nghe thấy vậy, thở cũng không dám thở mạnh.

Tào Gia Diệp dù sao cũng là Tào tổng, ai dám bắt chước đạo diễn Lý mắng hắn?
Yến Văn Gia nghe thấy hai chữ “Tưởng Mộng”, lập tức nhớ tới Cố Tuyết Nghi.

Cậu liền cho trợ lý mang điện thoại tới.

Yến Văn Gia cũng rất nhanh từ trong bức hình nhìn ra bóng dáng của Cố Tuyết Nghi.
Cố Tuyết Nghi đi tìm Tưởng Mộng? Kết quả đụng phải Tào Gia Diệp đang ở đó?
…..

cô lên xe cấp cứu rồi?
Đầu ngón tay của Yến Văn Gia vuốt ve màn hình môt lúc.

Đột nhiên, cậu trầm mặt hẳn, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm điện thoại.

Sau đó đăng nhập vào weibo đã rất lâu không vào.
@Nguyên Văn Gia: Tôi vẫn luôn nghĩ, người diễn xuất tệ như vậy còn không biết kính nghiệp làm sao có thể tiến vào đoàn phim.

Tốt rồi, hôm nay đã được giải đáp thắc mắc.

/@Giải trí hôm nay: Tin tức mới! Tưởng Mộng, Tào Gia Diệp……
Người đại diện ôm điện thoại, gấp gáp xông tới: “Tổ tông, ngài lại đăng cái gì vậy? Hiện tại trong giới giải trí vẫn chưa có người đăng weibo liên quan đến chuyện này đấy.

Ngài đăng lên như vậy, khẳng định dân mạng sẽ nói ngài thừa dịp bỏ đá xuống giếng, cắt đứt quan hê cực nhanh đấy!”
Hon nữa ngài có mặt mũi chỉ trích người khác không kính nghiệp sao! Ngài quên là ngài cũng không kính nghiệp rồi sao?
“Tôi cùng cô ta có quan hệ gì sao?” Yến Văn Gia nâng mắt liếc nhìn.
“Sau khi ngài tiến vào đoàn phim, đã có không fan cắt ghép ảnh tạo CP giữa ngài và cô ấy! Khó đảm bảo vài fan cảm thấy hai người trong đoàn phim, rốt cuộc có giao tình gì đấy….”
Yến Văn Gia lạnh lùng kéo khóe miệng: “Có rắm mới liên quan đến tôi.”
Cậu cúi đầu, lại load weibo vừa đăng.
Dưới weibo của cậu đã có bình luận.
[Wow, anh tôi vì sao lại đột nhiên giận dỗi rồi?]
[Fan Cp nhìn thấy cái này có thể dừng dâm ý lại rồi chứ? Tưởng Mộng thật là con đàn bà ghê tởm.]
[Diễn xuất của Tưởng Mộng nát, nhân cách cũng quá tệ.

Nhưng mà nguyên nhân có thể vào đoàn phim lẽ nào …..

liên quan đến Tào Gia Diệp sao? Wow??? Trách không được Giản Nhuế và Giản Xương Minh lại xuất hiện ở hiện trường! Tào Gia Diệp lần này đội mũ xanh cho Giản Nhuế rồi….]
… …
Yến Văn Gia di chuyển ngón tay, ấn like.
Khu bình luận của anh rất nhanh trở nên nhộn nhịp.
[Đời chút, mắng Tưởng Mộng một câu sẽ được Nguyên ca like?]
[Tôi tôi tôi biết mắng, tránh ra, để tôi tới trước!]
“Không phải chứ, Nguyên ca cậu đang làm gì vậy?”
“Like bình luận.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi