CAO MÔN NỮ CHỦ XUYÊN THÀNH HÀO MÔN NỮ PHỤ


Đợi bác sĩ gia đình xử lý xong vết thương của Yến Văn Bách, Yến Văn Bách lại lần nữa ngẩng đầu, đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Cố Tuyết Nghi.
Yến Văn Bách nhíu mày, do dự một chút, mới gọi người hầu tới, hỏi: “Dưới lầu cái kia… gọi là Tưởng Mộng?”
“Vâng.”
“Chính là tin tức nóng đăng lên, nói người đàn bà đó cùng anh trai tôi chân trước chân sau vào khách sạn?”
“Vâng.”
Yến Văn Bách sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng: “Anh tôi mới mất tích có nửa tháng, cái tin tức đó đã là việc của ba tháng trước.

Cô ta hiện tại chạy tới đây làm gì?”
Người hầu không dám đáp lại, chỉ có thể run rẩy nhìn Yến Văn Bách.
Yến Văn Bách đứng dậy đi xuống lầu.
Thực sự xem anh trai hắn mất tích, Yến gia liền vô chủ sao? Cái loại mặt hàng gì đều có thể vào cửa?
Ai mà biết, đợi đến khi xuống lầu, phòng khách dưới lầu đã không còn bóng dáng của Tưởng Mộng.
Yến Văn Bách chau mày hỏi: “Người đâu?”
“Vài phút trước đã rời đi.

Nói là không thoải mái, muốn đi bệnh viện kiểm tra.”
Yến Văn Bách đầu mày nhíu chặt không có thả lỏng, hắn quay đầu nhìn lên trên lâu.

Cố Tuyết Nghi ở lầu ba.
“Cố… Cố Tuyết Nghi đâu?”
Hắn vẫn là gọi thẳng tên Cố Tuyết Nghi, nhưng sau khi gọi, Yến Văn Bách cảm thấy có chút cảm giác kỳ lạ nói không ra lời.

Nhưng muốn hắn gọi cô một tiếng “Chị dâu”, hắn lại không muốn.
Người hầu không hề cảm nhận được lời nói của tứ thiếu có chút cứng ngắc, đáp lời: “Phu nhân về phòng nghỉ ngơi rồi, còn dặn không được làm phiền cô ấy.”
Bọn họ cũng thật sự không dám đi làm phiền.
Ai muốn bị đánh?
Đương nhiên không ai muốn.
Yến Văn Bách không hỏi tiếp, hắn chỉ là không tự giác cúi đầu, lặng lẽ nâng tay ấn một chút miệng vết thương ở góc trán.

Miếng vết thương rất mảnh, là bị mảnh vỡ thủy tinh sượt ngang.
Ấn vào, có chút đau, cùng với cảm giác bỏng rát của thuốc giao thoa….
Đầu bên này Cố Tuyết Nghi vừa trở về căn phòng lúc đầu.
Cái thế giới này đối với cô mà nói, khác lạ nhưng lại không phức tạp.

Này ít nhất thuyết minh, cô có thể ở lại nơi đây sinh sống được.
Mà cô đối với tất cả vương triều trước dây, là có không nỡ và hoài niệm, nhưng tính tình Cố Tuyết Nghi từ trước đến này đều tám chữ do dự không quyết, chìm đắm quá khứ.
Lúc cô chết, vừa được phong nhất phẩm cáo mệnh, Thịnh gia, Cố gia đều đang ở lúc cường thịnh.

Quân vương hiền minh, vương triều cường đại.

Gia tộc của cô, và quốc gia của cô, đã không còn là nơi khiến cô vướng bận.
Nghĩ tới đây, Cố Tuyết Nghi đi tới trước bàn ngồi xuống, lật giở quyển sách .
Muốn hiểu được nhân tình phong thổ nơi đây, vẫn là nên đọc nhiều thư tịch.
Trước bắt đầu từ quyển sách này đi.
****
Tưởng Mộng ngồi vào trong xe, mới cảm thấy hít thở đều đặn.
Cố Tuyết Nghi quá đáng sợ rồi! Cô ta thực sự nói đánh là đánh! Vạn nhất bản thân cũng bị cô ta đánh, đứa trẻ trong bụng cũng giữ không được, vậy thì công sức từ trước đến nay liền đổ sông đổ bể rồi!
“Tưởng tiểu thư, chúng ta hiện tại đi đâu?” tài xế hỏi: “Đi bệnh viện sao?”
“Đi, đi bệnh viên…” vốn dĩ là Tưởng Mộng đang giả vờ, nhưng sau khi nghe được tiếng thắt lưng quất “chát chát”, Tưởng Mộng có chút hoảng loạn nói không nên lời.

Sợ bản thân giống như quả trứng, liều mình đập vào đá.
Lúc này thì tốt rồi, lưng cô đều là mồ hôi, cả người đều không khỏe, thực sự cần đi bệnh viện.
Tài xế đáp lại một tiếng, nhấn ga chạy đi.
Tưởng Mộng bình tĩnh một chút, từ trong túi lấy ra điện thoại, ấn vào màn hình bấm số, nhập vào số điện thoại quen thuộc, gọi đi, bị dập máy, sau đó lại gọi tới.
Bên kia đợi hơn một phút mới nhấc máy.
“Tôi không phải đã nói, gần đây ít gọi cho tôi sao?” Bên kia truyền tới giọng nói mệt mỏi của một người đàn ông.
“Việc đó… không quá thuận lợi.” Tưởng Mộng khàn giọng nói.

Đáy lòng cô cũng có chút tủi thân, nhưng người đàn ông đầu bên kia, lại không thể phát tác.
“Không thuận lợi? Chỉ là một Cố Tuyết Nghi không có não, cô cũng dỗ không xong?”
Tưởng Mộng càng cảm thấy tủi thân.
Ai biết được Cố Tuyết Nghi lại không làm việc theo lẽ thường chứ!
“Người Gianr gia sắp từ Hải thành quay lại.” Người đàn ông bên kia trầm giọng nói.
Tưởng Mộng cũng có chút hoảng loạn: “Sao lại nhanh như vậy?”
“Yến Triều mất tích lâu như vậy, Giản Xương Minh lại là bạn tốt của hắn, đương nhiên phải nhanh chóng chạy tới xem xét tình hình.” Giọng của người đàn ông càng thêm buồn bực: “Giản Nhuế khẳng định cùng hắn đi tới Kinh thành.”

Mồ hôi lạnh của Tưởng Mộng xoát một tiếng đổ xuống.
Giản Nhuế, là chính phòng phu nhân của tổng tài giải trí Đại Kình, xuất thân hiển thế Giản gia.
Giản gia và giới giải trí có mối quan hệ mật thiết, người điều hành đương nhiệm Giản Xương Minh càng là người có thủ đoạn sấm chớp.

Giản Nhuế, lại là cháu gái mà Giản Xương Minh yêu thương nhất.
Tổng tài Tào Gia Diệp của giải trí Đại Kình, là đại lão có danh có tiếng trong giới giải trí, nhưng đứng trước mặt Giản gia hiển nhiên không đáng xem.

Tào Gia Diệp có nhiều tình nhân, đa phần là nữ minh tinh và người mẫu trong giới.

Mà những tình nhân này, không ai là thoát khỏi “độc thủ” của Giản Nhuế.
Tưởng Mộng sợ Giản Nhuế đến muốn mệnh.
Bởi vì cô cũng là một trong những tình nhân của Tào Gia Diệp.
Hơn nữa một tháng trước, cô còn vừa mang thai đứa bé của Tào Gia Diệp.
Giữ không được đứa bé này, cô sẽ giống như những người tình trước của hắn, cái gì cũng không giữ được, cuối cùng còn bị lưu lạc đến mức công ty đóng băng.
Nhưng nếu như giữ được đứa bé này….

Tào Gia Diệp có chết cũng sẽ nghĩ cách đưa tiền cho cô, để cô nuôi lớn đứa bé.

Đương nhiên so với việc cô phải lăn lộn trong giới giải trí nhẹ nhàng hơn nhiều! Nếu như vận khí đủ tốt, còn sống tới khi Giản Nhuế chết, cô cũng có cơ hội trở thành Tào phu nhân.
Ăn vạ chỗ Yến Triều, là sau khi cô biết được tin tức Yến Triều mất tích từ chỗ Tào Gia Diệp, lóe lên linh quang nghĩ ra biện pháp.
Ba tháng trước, cô đến khách sạn tham gia hoạt động, trùng hợp một trước một sau cùng Yến Triều đi vào.

Lúc có chó săn tin biết việc cô làm tì nh nhân của một vị lão đại, theo đuôi cô đã lâu, lại không tìm được tin tức gì hữu ích.

Cô cũng không ngờ, mấy con chó săn đó lại có thể cho rằng cô là tình nhân của Yến Triều.
Nhưng hiện tại, cái tin tức vô chứng vô cứ kia lại trở thành cơ hội tốt nhất.
Chỉ cần có thân phận tình nhân của Yến Triều, Giản Nhuế liền không hoài nghi đến chỗ cô, cũng sẽ vì giao tình giữa hai nhà Yến Giản, lờ đi cô ta.
Tưởng Mộng liếm đôi môi khô nứt: “….Thực, thực sụ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn chứ? Nếu như Yến Triều còn sống quay lại…”
Vậy cô còn thảm hơn so với bị Giản Nhuế bắt được!
“Yến Triều mất tích ở Châu Phi, chỗ đó hiện tại đang phát dịch bệnh Ebola.

Hắn không thể nào còn sống.” Tào Gia Diệp ở đầu dây bên kia nói chuyện đanh thép.
Nói tới đây, Tào Gia Diệp cũng có chút không kiên nhẫn: “Cách là do cô nghĩ, hiện tại cô lại hối hận? Được, đã hối hận, vậy cô liền phá bỏ đứa bé đi.”
“Không, em không hối hận.

chỉ là Cố Tuyết Nghi….

Cố Tuyết Nghi cô ta có chút không đúng.”
“Cô ta thì có gì mà không đúng? Cô ta tức đến điên rồi? Điên thì càng tốt.

Cô ta càng điên, sự việc càng thêm được chứng thực.

Giản Nhuế mới không đối với thân phận của cô hoài nghi.”
“Là điên thật rồi….

nhưng lần này không phải là đập vỡ đồ cổ ở Yến gia, cũng không phải gào thét đồi đóng băng em… cô ta đánh người….”
“Tôi còn cho rằng là cái gì.” Tào Gia Diệp cười nhạt, “Yến gia muốn thể diện.

Sẽ dưới tình huồng Yến Triều không thể quay về, chỉ cần cô nói cô đang mang đứa bé của Yến Triều, Yến gia khẳng định sẽ dùng mạng bảo vệ cái ‘huyết mạch cuối cùng của Yến Triều’.

Sao có thể khiến cô ta đánh cô? Cô sợ cái gì.”
“Nhưng mà đến Yến Văn Bách cũng không thể cản được cô ta.”
“……….”
“Bảo tiêu Yến gia đâu?”
“Cô ta đến cả Yến Văn Bách, Giang Tĩnh cũng dám đánh, bảo tiêu càng cản không được! Em sợ…..

anh biết cô ta lấy cái gì đánh người không? Thắt lưng da, so với ngón tay em còn dày hơn.

Cô ta nếu mà đánh lên người em, con trai anh liền không còn… anh thực sự không đau lòng sao?” Tưởng Mộng nói đến đây,, vừa sợ vừa ủy khuất, lại mang theo ba phần diễn kịch, cúi đầu khóc thành tiếng.
Việc mà Tưởng Mộng giỏi nhất, khóc đến nhu nhược lại đáng thương.
Tào Gia Diệp lúc này mới mềm giọng, nói: “Em khóc cái gì? Có một chút việc.

Cô ta đánh Giang Tĩnh đúng không? Được.

Việc này anh sẽ cho người báo cho Giang gia.


Đợi Giang gia tới cửa, cô ta cũng không có sức đánh em.”
Tưởng Mộng thúc thít ứng thanh, lại mềm giọng cùng Tào Gia Diệp nũng nịu, nịnh nót nói vẫn là hắn có cách, sau đó mới cúp máy.
Cất điện thoại, Tưởng Mộng lập tức thu lại biểu tình khóc lóc.
Cô đưa cho tài xế một tấm thẻ.
Tài xế lập tức hiểu ý gật đầu: “Tưởng tiểu thư yên tâm, tôi là người của Tào tiên sinh, tôi khẳng định sẽ không đem chuyện này nói ra bên ngoài.”
Tưởng Mộng rốt cuộc thoải mái hơn chút.
Kế hoạch này, cô nhất định không thể thua!
Người phụ nữ khác không thể làm được, cô nhất định sẽ làm được!
****
Cố Tuyết Nghi cuối cùng cũng xem xong cuốn sách trước mặt.
Tuy rằng có vài chữ thiếu mất chân tay, nhưng kết hợp với ký ức của nguyên chủ, đọc sách cũng không quá khó khăn.
Mà ngay giây phút cô lật tới trang cuối cùng, cuốn sách lại đột nhiên biến mất vào không trung.
Biến mất rồi?
Cố Tuyết Nghi nhíu mày, cũng không cảm thấy đáng sợ.
Cô trọng sinh sống lại, vốn đã là chuyện không thể hiểu được.
Cố Tuyết Nghi cầm lấy chiếc cốc kế bên, nhấp một ngụm nước, giảm bót một chút sự khô rát của miệng lưỡi.
Nước trong cốc đã lạnh rồi, nhưng cô không hề để ý, cô hiện tại là đang để ý đến những tin tức mà cô nhận được từ cuốn sách!
Nữ chính của cuốn sách có tên là Úc Tiêu Tiêu, nam chính là Yến Triều.
Đúng vậy, nam chính cùng chồng của nguyên chủ có tên giống nhau như đúc.
Mà trong cuốn sách đó, nam chính có một người vợ trước lì lợm la liếm, điêu ngoa ác độc, tên là Cố Tuyết Nghi.
Tên giống y như tên của cô.
Nam chính sau khi mất tích, tình cờ gặp được nữ chính Úc Tiêu Tiêu.

Úc Tiêu Tiêu đơn thuần đáng yêu, mỗi hành động vụng về của cô, trong mắt nam chính cùng các nam phụ, chính là động lòng người.
Nam chính vốn dĩ lúc đầu còn rất chán ghét, sau đó liền chậm rãi bị cô ấy đả động.
Lúc nam chính quay về, còn mang theo Úc Tiêu Tiêu, chấn kinh toàn thế giới.

Mà Cố Tuyết Nghi trong sách, không chấp nhận ly hôn cùng nam chính, khoác lên mình tấm áo ác độc, bắt đầu lần lần quấy rối Úc Tiêu Tiêu, cuối cùng người người chán ghét, bị nam chính cùng các nam phụ liên thủ hủy diệt….

lúc này cuốn sách mới đi đến một phần ba câu chuyện.
Hóa ra cô trọng sinh vào trong một quyển sách!
Hơn nữa còn là nhân vật được chú định sẽ chết sớm!
Cố Tuyết Nghi có chút kinh ngạc, không khỏi cảm thán thế giới thần kỳ này.
Linh hồn của người lại có thể xuyên vào trong một cuốn sách.
Mà cuốn sách này lại có thể tự biến thành một thế giới sống động.
Nhưng cô lại không muốn làm đá kê chân cho tình yêu của người khác.
Cố Tuyết Nghi nghĩ một chút, quyết định đọc thêm sách, nhanh chóng tiếp thu kiến thức về thế giới này….
Người chồng này có muốn ly hôn hay không, liền quan rắm gì tới cô.
Cô Cố Tuyết Nghi bất luận là ở nơi nào, đều phải sống thật xuất sắc thật có ý nghĩa!
Cố Tuyết Nghi lúc này ở liền trong phòng mấy ngày.
Người hầu Yến gia tự nhiên không dám chậm chạp cô, ba bữa đúng giờ đưa tới, cũng sẽ đúng giờ dọn dẹp phòng ốc, đem quần áo đi giặt hoặc ném đi.
Nháy mắt đã năm ngày trôi qua.
Miệng vết thương trên đầu Yến Văn Bách đã tốt hơn nhiều, hắn kéo cái băng trán xuống.
Chỗ đó chỉ còn một vết sẹo trắng mỏng.
Hắn đi xuống lầu, vừa lúc một người hầu bưng khây đi tới.
“Cố… Cố Tuyết Nghi vẫn chưa ra ngoài?”
Người hầu cẩn thận đáp: “Vâng, phu nhân còn đang nghỉ ngơi.”
Nghỉ ngơi? Ai lại cần nghỉ ngơi lâu như vậy?
Yến Văn Bách nhíu mày.
Cô sẽ không phải bởi vì nhìn thấy Tưởng Mộng, nên nghĩ không thông, tự mình trốn một góc mà khóc chứ?
Nhưng Yến Văn Bách lại không cách nào đem cái biểu tình mình vừa đoán áp lên khuôn mặt của Cố Tuyết Nghi.
Cố Tuyết Nghi trước đây sẽ không khóc.
Cố Tuyết Nghi hiện tại càng sẽ không khóc.
Nếu là tức giận chuyện của Tưởng Mộng, vậy thì đại khái sẽ tìm đến cửa đánh Tưởng Mộng thành tám mảnh, mà không phải là tự oán tự trách, phong cách này mới phù hợp với cô.
Vừa hay, lúc này điện thoại ở phòng khách vang lên.
Nữ hầu chạy nhanh đến tiếp máy.
Rất nhanh, sắc mặt nữ hầu trắng bệch.

Cô cẩn thận đưa ống nghe đến trước mặt Yến Văn Bách: “Tứ thiếu, là Giang tiên sinh.”
“Giang tiên sinh nào?”
“Nhị ca của Giang Tĩnh thiếu gia.”
Tên ngốc Giang Tĩnh này, thực sự đi mách gia trưởng rồi?

Yến Văn Bách sắc mặt lạnh xuống, tiếp lấy điện thoại: “Alô.”
“Yến tứ thiếu?” đầu bên kia truyền đến giọng nói lạnh nhạt, “Làm phiền tứ thiếu chuyển máy cho Yến phu nhân.”
Yến Văn Bách nắm chặt ống nghe.

Là hắn nhịn không được cơn tức đánh Giang Tĩnh, mới kéo theo mớ rắc rối phía sau này,… hắn làm sao có thể để Cố Tuyết Nghi giúp hắn giải quyết mớ hỗn độn này?
Sự kiêu ngạo của hắn không cho phép.
Yến Văn Bách nắm ống nghe càng chặt hơn, áp chế phẫn nộ, lạnh gọng: “Giang tiên sinh tìm cô ấy có việc gì? Nếu là việc của Giang Tinh, Giang tiên sinh tìm tôi là được.”
Đầu bên kia truyền đến giọng nói không chút lưu tình: “Cậu làm chủ không được.”
“Giang Tĩnh trên miệng phát rắm, dám đem đại ca tôi ra giễu cợt, nên tôi mới đánh hắn.

Hắn là què rồi sao? Hay là đang nằm phòng ICU? Giang tiên sinh sao lại gấp gáp tìm đến cửa trút giận cho hắn?” Yến Văn Bách cũng không khách khí trào phúng, kéo thêm thù hận.
“Yến tứ thiếu!” Giang Nhị ở đầu bên kia quát lên.
Cố Tuyết Nghi từ trên lầu đi xuống, vừa lúc nghe hết đoạn đối thoại.
Yến Văn Bách vẫn còn quá non, hoàn toàn không thể đơn độc xử lý rắc rối.
Cô nghĩ cũng không nghĩ liền đưa tay ra: “Đưa ống nghe cho tôi.”
Yến Văn Bách đột ngột nghe được giọng nữ sau lưng, biểu tình của hắn cứng ngắc, xoay người, càng ống nghe càng thêm chặt.
Đưa Cố Tuyết Nghi thì có tác dụng gì?
Cô có thể đánh được Giang Tĩnh….

nhưng Giang Nhị không giống vậy.

Cô….

cô nói không chừng sẽ sợ hãi.

Đúng, cô sẽ sợ.

Cô sợ hãi, liền sẽ rụt rè, làm mất mặt Yến gia.
Tôi chính là không muốn cô ta làm mất mặt Yến gia!
“Yến tứ thiếu.” Đầu bên kia lại truyền đến giọng của Giang Nhị.
Yến Văn Bách đứng chỗ đó động cũng không động.
Thiếu niên tựa như biến thành một tượng điêu khắc cứng đờ.
Cố Tuyết Nghi thấy hắn không động, liền cũng không cùng hắn nói nhiều, trực tiếp giành lấy ống nghe.
Yến Văn Bách không kịp phòng hờ, không thể bắt lại được.
Ngược lại là đầu ngón tay ấm áp bóng loáng của Cố Tuyết Nghi, sượt qua bàn tay hắn, khiến Yến Văn Bách cả người cứng đờ.
“Tôi là Cố Tuyết Nghi.” Cô trực tiếp nói với đầu bên kia.
Bên kia ngừng một lúc: “Yến phu nhân, cô đánh Giang Tĩnh?”
Hắn vốn dĩ muốn hỏi một lần, là bởi vì lời người chưa chắc đã chuẩn xác, Cố Tuyết Nghi đánh Giang Tĩnh.

Người Yến gia đánh người Giang gia, nếu không nói đến bề ngoài, chính là mấy đứa nhỏ gây sự.

Nhưng nói về bề ngoài, thì chính là ném đi mặt mũi của Giang gia, đương nhiên không thể dễ dàng nương tay.
Nhưng kì quái chính là, Giang Tĩnh lại nói chính mình không bị đánh.
Cho bác sĩ gia đình tới kiểm tra vết thương trên người, trên da lại không hề lưu lại bất kỳ thương tích nào….
Cũng là dùng tay ấn lên, Giang Tĩnh mới đau đến nghiến răng nghiến lợi.
“Đúng.” Đầu bên kia Cố Tuyết Nghi rũ mắt ứng thanh, không có chút rụt rè.
Giang Nhị bên này liền ngớ ra.
Cố Tuyết Nghi thế nhưng thừa nhận?
Là nói cô lớn gan, hay là cô căn bản không đặt Giang gia trong mắt?
“Vậy tôi vẫn nên tới cửa thăm hỏi một chút.”
“Kính cẩn mong chờ.”
Giang Nhị nghẹn thanh.
Cũng không biết Cố Tuyết Nghi là biểu hiện bên ngoài trấn tỉnh thật hay giả.
Giang Nhị bên này vừa cúp máy, nhưng đáy lòng lại cảm thấy chẳng có ý vị gì cả.
Rõ ràng là hắn gọi điện thoại chất vấn, sau khi gọi xong, một chút cảm giác được trút một trận khí cũng không có?
Thư ký đợi hắn cúp máy, khom lưng hỏi: “Ngài thực sự muốn tới Yến gia thăm hỏi sao?”
“Ừ.”
“Ba giờ chiều ngài thấy thế nào? Tôi sẽ sắp xếp lại lịch trình của ngài.”
“Ừ, vậy ba giờ đi.” Giang Nhị dập tắt điếu thuốc: “Yến tổng không có tin tức, vừa lúc tới Yến gia xem xem.”
Đầu bên kia, Yến Văn Bách có chút kích động.
Hắn túm lấy cổ tay của Cố Tuyết Nghi: “Cô sao lại thừa nhận? Cô không sợ hắn tìm cô gây sự sao?”
Yến Văn Bách người cao một mét tám lăm, Cố Tuyết Nghi không thể không nâng mắt nhìn hắn.
“Vậy nên cậu muốn thay tôi cản?” Cố Tuyết Nghi đáp: “Một roi đó không có đánh không.

Đã có ý thức tôn ti lớn bé, hiểu được nên bảo vệ người trong nhà là rất tốt.

Nhưng có một số việc, một đứa trẻ gánh không nổi.

Phải để người lớn đến gánh.”
Ai là đứa trẻ nhỏ? Ai là người lớn?
Cô mới có hai mươi mấy tuổi.
Yến Văn Bách đầy bụng lời phản bác, nhưng cuối cùng không nói ra, chỉ thêm một câu: “…Tôi không có, tôi không có ý bảo vệ cô.”
Cố Tuyết Nghi cũng không tính toán nói đến việc vô vị này, lại cùng hắn tranh luận ra một cái đáp án.

Cô bình thản ứng thanh: “Ừ, tôi biết rồi.”
Yến Văn Bách nghe được cô không hề có chút cảm xúc đáp lại, đáy lòng không có thả lỏng, ngược lại càng thêm áp lực.

Cô biết?
Cô biết cái gì?
Cô bởi vì hắn đánh Giang Tĩnh, hắn quay đầu lại nói lời như vậy, cô nghe được trong lòng cảm thấy thế nào?
Không, không phải, hắn quản cô nghĩ cái gì làm gì?
Yến Văn Bách không tự giác nắm chặt bàn tay.
Tuy nhiên cái xúc cảm ấm mềm.
Lòng bàn tay phảng phất cảm nhận được tiếng đập của trái tim, từng chút từng chút, đập lên đầu ngón tay, cũng đập vào tâm can hắn.
Yến Văn Bách nhanh chóng thu tay lại, không dám suy nghĩ về cảm giác vừa rồi.
Chỉ từ trong cổ họng phát ra một câu: “….

Tôi cũng không phải có ý đó.”
“Ừ.” Cô như cũ bình thản đáp.
Yến Văn Bách nháy mắt có một loại cảm giác toàn bộ đều bị cảm giác ảo não đè nén.
Không cần biết hắn nghĩ gì, nói gì, cũng không thể khiến cho Cố Tuyết Nghi để ý đến….
“Đã ăn bữa sáng chưa?” Cố Tuyết Nghi hỏi.
Yến Văn Bách không muốn trả lời cô, nhưng một lúc sau mới hiểu Cố Tuyết Nghi đang hỏi gì, cần phải lễ phép.

Yến Văn Bách cắn rắng: “….

vẫn chưa.”
Cố Tuyết Nghi quay đầu phân phó nữ hầu: “Chuẩn bị bữa sáng.”
Nữ hầu mới từ trong hoảng loạn sợ hãi trùng trùng hồi thần: “Vâng, vâng thưa phu nhân.”
Yến Văn Bách phá lệ cùng ngồi với Cố Tuyết Nghi trên cùng một chiếc bàn, cùng dùng bữa sáng.
Cố Tuyết Nghi tựa hồ không quá biết dùng dao nĩa, nhưng tư thái của cô lại không mất đi sự tao nhã.

Yến Văn Bách ánh mắt quái dị nhìn cô, nhịn không được lần nữa lên tiếng: “Cô cũng gánh không nổi.”
“Lúc tôi đánh cậu ta, đương nhiên đã nghĩ tới hậu quả.

Suy nghĩ rồi mới hành động, đây cũng là để lần sau gặp phải rắc rối, biết cách xử lý.” Cố Tuyết Nghi đầu cũng không ngẩng nói.
Từ trong miệng Cố Tuyết Nghi nghe được sáu chữ “Suy nghĩ rồi mới hành động”, có chút buồn cười.
Nhưng Yến Văn Bách cười không nổi.
Hắn chỉ là không nhịn được nói: “Giang Nhị là người nắm quyền hiện tại của Giang gia, hắn ra mặt xử lý việc nhỏ này, cô có biết chính là ý tứ gì không?”
“Ý tứ chính là hắn có hứng thú đối với việc Yến Triều mất tích.”
Yến Văn Bách ngớ ra.
“Cũng không phải chuyện lớn gì, cậu không cần quá lo lắng.

Có ý thức cam chịu nhẫn nhịn là tốt, nhưng không cần phải sợ hãi kẻ địch.” Cố Tuyết Nghi buông nĩa xuống.
Vật này nặng như chì, cầm trên tay, không thoải mái.
“Cô không lo lắng hắn lợi dụng lúc đại ca tôi không ở, đối phó Yến gia sao?” Yến Văn Bách tuy rằng có ý muốn phản bác Cố Tuyết Nghi, nhưng lại không có vẻ nôn nóng như trước đó.
Cố Tuyết Nghi không nhanh không chậm, vẫn là ảnh hưởng đến hắn.
“Anh cậu tuy rằng lợi hại, nhưng hắn không phải là thần.

Sự vận chuyển của cả một đế quốc thương nghiệp Yến thị, cũng không phải chỉ dựa vào một mình hắn.

Nói cách khác, anh cậu nếu thực sự đủ lợi hại, như vậy hắn liền có ý thức đối đầu với nguy hiểm.

Hắn sẽ có ý thức bồi dưỡng ra một đội ngũ hùng mạnh, đảm bảo để khi hắn rời khỏi Yến thị trong một thời gian ngắn, Yến thị vẫn có thể hoạt động bình thường.” Cố Tuyết Nghi ngừng một chút: “Vậy nên, bất luận từ góc độ nào, những việc này không phải điều chúng ta cần lo lắng.”
Sự đối đầu giữa gia tộc với gia tộc, từ trước đến nay đều không phải là việc dễ dàng.
Không ai có thể so với Cố Tuyết Nghi hiểu rõ được việc này.
Yến Văn Bách: “……………”
Hắn thế nhưng bị thuyết phục rồi.
Chỉ là Cố Tuyết Nghi một tiếng lại một tiếng “anh cậu”, làm hắn cảm thấy có chút kỳ quái.
Hình như quan hệ giữa cô và bọn họ hoàn toàn xa cách.
…..

Được thôi, dù sao cũng chưa từng thân thiết qua.
“Giang Nhị tới cửa, vừa tốt.”
“Tốt chỗ nào?”
“Lấy ra cường thế của Yến gia, khiến cho người ngoài biết, chẳng sợ Yến Triều không ở, Yến gia cũng không là ai cũng có thể đến lên mặt.”
Cố Tuyết Nghi nói lời này biểu tình bình tĩnh, nhưng tim của Yến Văn Bách lại đập bưng bưng, đến cả máu trong người đều sôi trào lên.
Yến Văn Bách liếm môi: “Bọn họ đối với Yến thị không tạo được ảnh hưởng gì.

Nhưng nếu như ra tay đối phó chúng ta thì sao?”
Nếu như đúng với những gì Cố Tuyết Nghi nói, Yến thị đã là một cỗ máy thương nghiệp vững mạnh.
Tự tiện khiêu khích người, sẽ phải trả giá rất lớn.
Nhưng bọn họ không hề có dính líu tới Yến thị, Yến thị chỉ nằm trong tay của đại ca hắn.
Vậy sự an toàn của bọn họ thì sao?
Cố Tuyết Nghi kinh ngạc nhìn hắn.
Yến Văn Bách bị nhìn đến tim đập loạn.
Cố Tuyết Nghi hỏi ngược lại: “Cậu cảm thấy hắn đánh qua tôi sao?”
Yến Văn Bách: “………………..”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~(^_^)~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Yến tứ thiếu: là tôi thua rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi