CAO MÔN NỮ CHỦ XUYÊN THÀNH HÀO MÔN NỮ PHỤ


Trung tâm mua sắm gần phim trường không lớn lắm, giá cả trung bình cũng không cao, Cố Tuyết Nghi đi vào cửa hàng đó rồi rời đi, chứ không có dạo quanh trung tâm nữa.
Trên người ma-nơ-canh là chiếc váy dài màu gừng, cổ áo được bao quanh với kiểu cách lượn sóng màu tím.
Cố Tuyết Nghi nâng tay sờ vào, chất liệu mềm mại.

Cô quay đầu nói với nhân viên: “Lấy bộ này, gói lại.”
Nhân viên lập tức ngơ ngác đứng tại chỗ.

Cô lần đầu gặp phải một người dẫn theo một đám người tới chỗ cô mua đồ như vậy.

Đúng, cố biết cách vách nơi này chính là phim trường.

Nhưng cũng chưa có ai lại mang theo nhiều vệ sĩ, trợ lý đến như vậy, cũng có thể không phải tới đây dạo phố.

Người ta sao có thể nguyện ý lái xe đi những vài chục cây số chỉ để đi quét hàng chứ.
“Không thể bán?”
“Có….

có có bán!”
Cn vừa học xong cách quẹt thẻ, từ trong túi lấy thẻ ngân hàng ra, vì để hiểu thêm cách sử dụng của nó, cô quay đầu hỏi lại: “Có thể quẹt thẻ chứ?”
“Có thể.”
Cố Tuyết Nghi cũng không hỏi giá, nhanh chóng quét thẻ thanh toán, ký tên, sau đó mang theo quần áo cùng bộ nội y dùng một lần vừa mua đi tới khách sạn kế bên.

Đợi tắm nước nóng, đổi quần áo ướt đi, Cố Tuyết Nghi mới cảm thấy thoải mái.
Xem ra không thể nhảy vào nước quá nhanh, quần áo bị ướt thật khó chịu.

Cố Tuyết Nghi khẽ nhíu mày, đi ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên cô đi trên phố sau khi cô tới thời đại này.

Cô lặng lẽ nhìn ngắm mọi thứ, đem từng thứ một thu vào trong đáy mắt, học từng thứ kiến thức không thuộc về thời đại cũ.

Cả con đường…..

Lẩu cay Lý Ký, cửa hàng tiện lợi 72, bún chua cay, kem cây Ý,….
Tại nơi xa ở nửa bán cầu bên kia.
Điện thoại không ngừng rung lên, tin nhắn không ngừng truyền tới.
“Số đuôi thẻ **** của ngài, ngày 12 tháng 10 lúc 15:30 đã thanh toán nhanh 12,00 tệ….”
“Số đuôi thẻ **** của ngài, ngày 12 tháng 10 lúc 15:30 đã thanh toán nhanh 4,00 tệ….”
“…….

thanh toán nhanh 33,00 tệ.”
Một hàng lại một hàng số lẻ xuất hiện.

Dưới hoàn cảnh tối đen như mực, điện thoại không ngừng từng phát sáng.
Đầu bên này một người đàn ông mặc áo chống dạn, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại: “….

bị trộm thẻ rồi?”
Người bên cạnh đá cho hắn một phát: “Cậu đánh rắm gì đấy.

Ai dám trộm thẻ của lão đại?”
“Vậy nếu không thì sao chứ?”
“…..mẹ nó ai mà biết.”
Một bàn tay từ phía sau màn xe thò ra, cánh tay đó gầy đến quá mức, cổ tay trắng toát, trên đó vẫn còn hằn rất nhiều gân xanh.

Hắn lấy điện thoại, chỉnh sang chế độ im lặng sau đó tùy tiện vứt sang một bên.
*
Nửa tiếng sau, Cố Tuyết Nghi đi xong cả con đường.

Cô cảm thấy thực sự rất thú vị, sau này có thời gian sẽ đi nhiều hơn.

Cô cảm thấy mình đã cảm nhận được cái đẹp của thế giới này rồi.
Đám người đi phía sau cô, vẫn là ngơ ngác nhìn cây kem ốc quế trong tay cô.

Trên mặt có đính vài trái dâu tây, phía ngoài bao bọc bởi màu hồng phấn.

Lúc Cố Tuyết Nghi cúi đầu ăn kem, như có luồng gió thổi đến, khiến các sợi tóc khẽ bay.

Khí thế gió cuốn sấm rền trên người cô phảng phất như rút bớt đi, cô hiện tại giống như một thiếu nữ bình thường vậy.
Lúc Yến Văn Gia vừa thay xong đồ bình thường đi ra thì nhìn thấy cảnh này.
Cô ấy vẫn chưa rời đi? Yến Văn Gia ngừng bước.
Cố Tuyết Nghi ẩn ẩn cảm nhận được bản thân đang bị quan sát.

Cô đối với ánh mắt của người khác rất mẫn cảm, Cố Tuyết Nghi ngẩng đầu nhìn vào mắt Yến Văn Gia: “Hôm nay quay xong rồi?”
“Quay xong rồi!” Đạo diễn Lý ở bên cạnh vội nói.

Nếu như Yến Văn Gia mỗi ngày đều có thể phối hợp như vậy, tiến độ quay phim chắc chắn sẽ nhanh hơn rất nhiều!
Yến Văn Gia động động môi.

Cậu quay xong rồi, nhưng cô lại không xem một cái.

Yến Văn Gia chưa bao giờ tốn sức như vậy bao giờ, kết quả lại để cho một kẻ đui xem.
“Vậy thì lên xe đi.” Cố Tuyết Nghi không chút đắn đo nói.
Yến Văn Gia không nói tiếng nào, bước nhanh tới bên chiếc xe Cadillac đang đầu ngoài phim trường, sau đó mở cửa xe, ngồi vào trong trước con mắt ngạc nhiên của bao người.
Lúc Cố Tuyết Nghi tới phim trường… bọn họ còn cho rằng cô tới giải quyết Tưởng Mộng, kết quả là không phải, mà là tới tìm Nguyên Văn Gia! Vấn đề này lớn rồi, quan hệ thực sự của Cố Tuyết Nghi và Nguyên Văn Gia là gì?
Lúc người vừa được đưa về, cả hai người đều ướt đẫm.


Nguyên Văn Gia sẽ không phải là em trai Cố Tuyết Nghi chứ? Không giống, hoàn toàn không giống.
Bọn họ âm thầm bàn tán.

Hai vị nhà họ Yến này không phải là cùng đội mũ xanh* cho nhau chứ?
*Đội mũ xanh: nghĩa là bị cắm sừng (ngoại tình) ấy.
Cố Tuyết Nghi muốn hiểu biết về Yến Văn Gia thêm một chút, mà Yến Văn Gia lại muốn biết nhà họ Yến đang phát sinh chuyện gì, sao lại tới phiên Cố Tuyết Nghi đi tìm cậu? Hơn nữa Cố Tuyết Nghi còn biến thành bộ dáng này…..

Hai người đều có tâm tư riêng, điểm xuất phát không giống, nhưng điểm đến lại cùng một chỗ, cuối cùng một đường yên lặng về tới cửa nhà họ Yến.
Mà Cố Tuyết Nghi mới đi được có nửa ngày, biệt thự Yến gia lại bắt đầu bận rộn lên.
“Giản tiên sinh về Kinh thành rồi.” Nữ giúp việc truyền lời lại.
Giản tiên sinh? Ai? Cố Tuyết Nghi tìm không ra chút tin tức nào từ trong ký ức của nguyên chủ.

Đến cả trong cuốn sách cũng không hề nhắc tới nhân vật này.
Cố Tuyết Nghi quay đầu lại nhìn Yến Văn Gia.

Mắt Yến Văn Gia lóe sáng lên, bình thản nói: “Hình như là bạn của anh cả đấy.”
Cố Tuyết Nghi gật đầu, đáy lòng lại nhận định cho người này một cái địa vị.
Yến Văn Gia tuy rằng rất ít về nhà, nhưng phòng ở nhà họ Yến vẫn thường xuyên có người quét dọn.

cậu trực tiếp đi lên lầu.

Cố Tuyết Nghi quét mắt qua, cũng không có lên tiếng ngăn cản.
Rất nhanh, liền có điện thoại gọi tới biệt thự nhà họ Yến.

Cố Tuyết Nghi tiếp máy, đầu bên kia truyền tới một giọng nữ: “Chào ngài, tôi là thư ký của Giản Xương Minh tiên sinh, Tuyết Lâm, tối mai Giản tiên sinh sẽ cùng Giản Nhuế tiểu thư sẽ ghé thăm nhà ngài, ngài cảm thấy thuận tiện không?”
Cố Tuyết Nghi tuy rất hoài nghi, nhưng vẫn nhanh chóng trả lời: “Thuận tiện.”
*
Một bên khác.
Giang Việt gọi một cuộc gọi…..

đang bận.
Lại gọi lần nữa…..

vẫn đang bận.
Mà Cố Tuyết Nghi ở bên này, sau khi vừa mới cúp máy từ phía của Giản Xương Minh thì rất nhanh đã có điện thoại gọi tới.

“Yến phu nhân, chào cô.

Tôi là thư ký của Yến tổng, tôi đã nhận được tin tức, Giản tiên sinh tối mai sẽ tới nhà họ Yến thăm hỏi.

Nếu như thuận tiện, xin ngài hãy dẫn tôi theo.”
Cố Tuyết Nghi lập tức ý thức được, vị Giản Xương Minh tiên sinh này không hề đơn giản.
Cô đối với thế giới này chưa đủ hiểu biết, Cố Tuyết Nghi không tính toán tỏ vẻ, không chút do dự đáp ứng yêu cầu của thư ký.

Nhưng hai cuộc điện thoại vừa rồi dường như chỉ mới là bắt đầu.

Điện thoại vừa buông xuống, lại bắt đầu reng lên.
“Tuyết Nghi.” Lần này đầu bên kia truyền đến giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ, tuổi tác tầm bốn mươi năm mươi.

Bà ngừng một chút mới nói: “Là mẹ đây.”
Hóa ra là cha mẹ của nguyên chủ.

Cố Tuyết Nghi lúc này mới khó khăn nhặt nhạnh chút ký ức liên quan đến cha mẹ của nữ phụ—
Cố Học Dân, buôn bán tài liệu dạy học, sau đó lại mở phân xưởng làm nữ trang, cuối cùng thành lập một thương hiệu cho riêng mình.

Nhà họ Cố cuối cùng cũng có thể bước vào hàng ngũ “có tiền”.
Trương Hân, người vợ thứ hai của Cố Học Dân, vừa tốt nghiệp đại học đã gả cho ông.

Không nghề nghiệp.
Cố Tuyết Nghi âm thầm tiêu hóa số lượng thông tin, vừa đáp lại một tiếng với đầu bên kia điện thoại: “Ừ.”
Nghe được giọng của Cố Tuyết Nghi, người bên kia tựa như được khích lệ, lập tức ôn hòa cười hỏi: “Ngày mai Giản tiên sinh tới nhà đúng không? Hiện tại chỉ có mình con ở nhà họ Yến.

Ba con lo lắng con không biết gì, vậy nên mới gọi điện hỏi con, nếu như cần thiết ba mẹ sẽ cùng tới giúp đỡ con, con cũng không cần lo lắng….”
“Không cần.”
Đầu bên kia điện thoại còn chưa nói xong, đầu bên kia lại bắt đầu nháo nhào.
“Mày không được tùy hứng như vậy, sao có thể không cần chứ?”
“Chúng ta là người một nhà, sao lại nói như hai nhà khác nhau vậy?”
“Thư ký của Yến tiên sinh có phải đã gọi cho con rồi không? Tao thấy bọn tao tới là được rồi.

Cái đứa thư ký kia không cần đâu.

Yến tiên sinh đã mất tích một thời gian rồi, thư ký của anh ta cũng đang rất bận….”
Bọn họ ở trong điện thoại tới tên của Yến Triều cũng không dám gọi.
“……….” Cố Tuyết Nghi trực tiếp ngắt máy.
Cô xuất thân tướng môn, từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dưỡng, so với các tiểu thư cao môn khác không giống nhau.

Cha mẹ thúc bá của cô, yêu cầu con chấu trong tộc, bất luận nam nữ, đều phải có năng lực hành sự quyết đoán dứt khoát, ý chí kiên định không dao động, có suy nghĩ độc lập….

bởi vì chỉ cần thiếu vài thứ, nếu như tương lai có một ngày lên chiến trường, sẽ làm dao động quân tâm, sẽ bị đánh bại, sẽ mất đi thành trì, sẽ làm hại đến bách tính…..
Mà hiện tại, Cố Tuyết Nghi không muốn tốn thời gian cùng cha mẹ của nguyên chủ đấu võ mồm.

Lúc cúp điện thoại có chút dùng sức.
Sau đó cha mẹ Cố không chết tâm liên tục gọi tới mấy cuộc nữa, đều bị Cố Tuyết Nghi trực tiếp cúp máy.
Vừa hay, đúng lúc này có nữ giúp việc vào báo: “Tứ thiếu về rồi.”
Cố Tuyết Nghi đẩy điện thoại ra, không để ý tới nữa.
Nữ giúp việc bên cạnh hiểu ý, tự giác giúp Cố Tuyết Nghi chặn cuộc gọi, ngắt ngang những cuộc gọi ‘Không cần thiết’.
Yến Văn Bách sắc mặt không rõ hỉ nộ, chậm rãi đi vào nhà, trong tay vẫn còn cầm cái túi giữ nhiệt.


Cậu vừa nâng mắt, liền nhìn thấy dáng vẻ của Cố Tuyết Nghi, bước chân lập tức ngừng lại.

Cô trang điểm như vậy, trên người càng có dáng vẻ của một thiếu nữ dịu dàng, phảng phất từ trong một bức tranh sơn dầu bước ra.

So với người cầm thắt lưng da vài ngày trước hoàn toàn khác nhau,… nhưng là người đã đưa thức ăn tới.
Yến Văn Bách li3m môi, theo bản năng nhìn thêm hai cái.

Cậu lặng lẽ quay đầu đi, nhưng rất nhanh phát giác không khí khác lạ trong biệt thự: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Cố Tuyết Nghi không có trả lời, mà hỏi ngược lại: “Ăn hết rồi?”
Yến Văn Bách: ………
Yến Văn Gia cảm thấy đầu ngón tay có chút căng thẳng: “Chưa.”
Cố Tuyết Nghi: “Ừ, vậy lần sau bảo nhà bếp làm ít lại.”
Hai người nói chuyện vô cùng bình tĩnh và giống như người một nhà, không chỉ là quan hệ người một nhà với nhau nhưng vẫn còn tồn tại những điều khó nói.

Lông mao mọc ngược trên người Yến Văn Bách giống như được vuốt phẳng lại.

Đến cả chứng vô cớ gây hấn cũng giảm không ít.
Yến Văn Bách theo bản năng cầm theo túi giữ nhiệt đi thẳng lên lầu, đợi đi được vài bước, cậu mới nghiêng đầu lại, đầu ngón tay nắm chặt, nói: “….

Thịt kho lạnh rồi.” … “Cảm ơn.” Lời phía sau phát ra nhỏ hơn nhiều.
Cố Tuyết Nghi lại chẳng cảm thấy chuyện này có gì đặc biệt.

Nếu như Yến Văn Gia cũng đang đi học, cô cũng sẽ cho người đưa thức ăn thôi.
Nhà họ Cố và cả nhà họ Thịnh khi cô gả vào, đều có quy củ.

Con cháu trong gia tộc từ học vấn, tâm tính, đều bị yêu cầu nghiêm khắc.

Nhưng điều này không hề đại biểu là trong một đại gia tộc thiết huyết nghiêm ngặt, không có nửa tình người.

Ngược lại, bọn họ giảng dạy cực kỳ ôn nhu.
Tổ phụ của Cố Tuyết Nghi từng nói, nếu như con cháu trong tộc không cố kị tình thân, tương lai còn nói cái gì đại trung đại nghĩa? Trên chiến trường, sợ hãi mà đào tẩu trốn binh cũng là mọt loại ích kỉ, máu lạnh vô tình.
Nói cho cùng, nhà họ Cố hay là nhà họ Thịnh, đều luôn để ý tới những việc nhỏ nhặt, khiến cho con cháu trong gia tộc cảm nhận được sự quan tâm yêu thương.
Cố Tuyết Nghi tùy tiện hỏi nữ giúp việc: “Yến Văn Gia ở phòng nào?”
“Tầng 2, dãy bên trái, phòng đầu tiên.”
Cố Tuyết Nghi gật đầu, nhớ rõ trong lòng, sau đó chậm rãi đi lên lầu.
*
Ngày tiếp theo, máy bay của Giản Xương Minh đúng giờ hạ cánh tại sân bay.

Tào Gia Diệp, Giản Nhuế đứng ở sân bay đón người.
“Chú nhỏ muốn tới nhà họ Yến sao? Là bởi vì chuyện Yến Văn Gia mất tích?” Giản Nhuế chủ động tiếp nhận hành lý.
“Yến Văn Gia không có mất tích.” Giản Xương Minh lãnh đạm trả lời.
Giản Nhuế, “A? Thật sao? Không phải bên đoàn phim làm ầm cả lên sao?”
Giản Xương Minh không có ý muốn giải thích nhiều.
Giản Nhuế đã quen với tính cách của hắn, cũng không hỏi nữa.

Chỉ là chuyển sang vấn đề khác: “Nói mới nhớ, cháu hình như vẫn chưa gặp qua Cố Tuyết Nghi này.”
Giản Xương Minh bình thản trả lời: “Không phải là một người khiến người khác yêu thích.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi