CAO SƠN NGƯỠNG CHỈ



Ta là một Sử quan, mỗi ngày đúng giờ đi làm, thích ăn đá bào.
Lúc ta ngồi xổm ở góc tường Sử quán run bần bật, nín thở tập trung nghe động tĩnh bên ngoài, nhị thúc cười ha ha ôm tay áo chạy đến bên cạnh ta nói: "Anh Anh, ngày mai nghỉ tắm gội, cả nhà chúng ta đi chợ phía đông chơi, thúc mua đá bào cho con ăn."
Ta xém chút ngất xỉu, bên ngoài đang rầm rầm rộ rộ đoạt quyền soán vị, diễn vở tuồng máu chó thủ túc hoàng gia tương tàn, vậy mà thúc ấy còn có tâm trạng thảo luận điểm tâm ngọt với ta!
Ầm ĩ mãi đến sau giờ ngọ, bên ngoài mới yên tĩnh hơn chút.

Ta lấy hết can đảm mở cửa, túm một tiểu thái giám đi ngang qua hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tiểu thái giám nói cho ta, Tứ hoàng tử soán vị, chém đầu hai ca ca, ngồi vào Tuyên Chính điện, hiện giờ đang cùng một đám vây cánh ép Tể tướng quy phục.
Ta càng nghe càng khiếp sợ, dần dần há hốc mồm.
Mẹ nó việc đời thật khó lường.
Lão hoàng đế mới băng hà hôm trước, hôm nay mấy tên Hoàng tử đã ra tay đánh nhau ngay trước linh cữu, hay cho một đám hiếu tử hiền tôn, để cha bọn họ biết được còn không tức đến đội mồ sống dậy?
Lại nói Tứ hoàng tử Lý Tư Diễm bình thường có vẻ im ỉm, không ngờ tư thế tạo phản lại mây trôi nước chảy như thế.
Ta lập tức quay đầu báo tin tức này với ca ta: "Ca, huynh nghe thấy không, Tứ hoàng tử hắn..."
Ca ta vẫn giữ vững vẻ bình tĩnh cao quý, đáp lại: "Ồ."
Y ngừng lại một chút, mắc phải bệnh nghề nghiệp, đứng dậy cầm bút, vừa cầm vừa lẩm nhẩm: "Đây là chuyện lớn, ta phải nhớ kỹ."
Ta thấy y bình chân như vại, hận không thể nắm chặt cánh tay y lắc điên cuồng: "Ca, huynh không sợ sao? Đây là mưu quyền soán vị! Không cẩn thận sẽ rơi đầu!"
Ca ta nghi hoặc nói: "Bọn họ làm loạn là việc bọn họ, liên quan gì đến Sử quan chúng ta."
Có lẽ là cảm thấy ta vứt hết thể diện của Sử quan thế gia, cha ta nghiêm mặt dạy bảo ta: "Ca con nói đúng, tùy tiện mở một quyển quốc sử ra xem, có đời Hoàng đế nào kế vị mà yên ổn thái bình? Chúng ta làm Sử quan, gặp chuyện lớn phải bình tĩnh, đừng có cuống cuồng cả lên."
Ta hơi ấm ức, lại chạy tới cửa thám thính góc tường, nghe thấy cha ở đằng sau gọi ta: "Con ngồi xuống, làm xong việc ngày hôm nay đi đã!"
Ông còn chưa dứt lời, cửa Sử quán đột nhiên bị gõ vang, tiếng đập cửa quy luật mà cứng nhắc, là cách gõ trong cung.
Ta vừa mở cửa nhìn, người đến là một lão thái giám lạ mặt.
Da mặt thái giám như lớp da chó nhăn chảy xệ, mí mắt sụp xuống.
Giọng nói ông ta the thé, sau khi nhìn quanh bốn phía, nói với phụ thân ta: "Tân hoàng tuyên Sử quan tu soạn yết kiến.

Thẩm đại nhân, đi theo lão phu một chuyến đi."
Phụ thân không nhúc nhích.
Nhị thúc lại nâng mắt, khách khí nghênh đón.
"Tân đế lên ngôi, chúng ta còn hoảng hốt, mong thái giám gia gia tiết lộ một chút, bệ hạ tuyên bách quan yết kiến hay là chỉ cần tìm huynh ta?" Thúc cười hỏi.
Thái giám lãnh đạm nói: "Trước mắt bách quan đều đang đứng trên điện, Thánh thượng đột nhiên nhớ tới Thẩm biên soạn, chắc là muốn hỏi một phen, trong quốc sử triều đại nên viết cái gì, lại không nên viết cái gì."
Sắc mặt nhị thúc lập tức trắng bệch.
Ta thấy sống lưng phụ thân ta hơi cong vì cúi đầu đột nhiên thẳng dậy.

Toàn bộ Sử quán tĩnh mịch, lặng ngắt như tờ.
Phụ thân ta không từ chối, cũng không có bất kỳ đấu tranh gì, ông chỉ gật đầu, lễ phép nói: "Chờ một lát, cho Thẩm mỗ nói lời tạm biệt với nữ nhi."
Ông quay sang ta, trên khuôn mặt nghiêm túc lộ ra ý cười hiền hòa hiếm có.
Trong ánh mắt hoang mang của ta, ông ôm chặt ta một chút, dịu dàng nói: "Anh Anh, về sau nếu mất công việc này thì đến Lạc Dương cậy nhờ cô cô con, cô cô con sẽ chăm sóc con trưởng thành xuất giá."
Ông dừng một chút, lại nói: "Con phải nhớ kỹ, Thẩm gia ta nhiều thế hệ tu sử cũng là tu tâm, làm người phải ngẩng đầu không hổ với trời, cúi đầu không thẹn với đất, cũng như lời tổ tông dạy bảo, sống trong sạch, không oán không hối."
Công việc của ta? Ta nghi hoặc nghĩ thầm, ta là con gái, tuy làm Sử quan có lương tháng, nhưng chỉ có thể xem như làm giúp, mất thì mất thôi, cần gì phải nhấn mạnh dặn dò.
Cô cô gả đến Lạc Dương xa xôi, ta đã bao nhiêu năm không gặp, tự dưng cha nhắc tới làm gì.
Khi đó ta còn không rõ nguyên nhân, chỉ là đáp bừa một tiếng: "Dạ."
Dứt lời cha đi ngay, áo bào màu đỏ nhạt tung bay trong gió, một thân một mình đi vào tòa cung đình dữ tợn như con thú khổng lồ kia.

Rất nhiều năm sau trong cơn ác mộng, ta vẫn còn nhìn thấy khung cảnh này, ông đi không quay đầu lại, bị con thú khổng lồ gặm nhấm từng chút từng chút một.

Ông để lại cái gì? Chỉ có câu nói nhẹ như gió thoảng kia: Ngẩng đầu không hổ với trời, cúi đầu không thẹn với đất, sống trong sạch, không oán không hối.
Cứ sắp xếp nửa đời sau của nữ nhi như vậy, sau đó thẳng sống lưng tổ truyền, đi nghênh đón vinh quang cuối cùng thuộc về Sử quan.
Cha rời đi không lâu thì đến lượt nhị thúc ta.
Nhị thúc ta cũng để lại cho ta vài lời, nhưng được nhiều hơn cha ta, tổng cộng có ba điều.
Điều thứ nhất, ông bảo ta nói với thím ta, đưa nhi tử mới mười tuổi về quê tổ tìm thân thích nuôi nấng giúp, như vậy thị có thể thoải mái mà tái giá.
Điều thứ hai, giá nhà ở Đông thành Trường An có khả năng sẽ giảm, cho nên nhân lúc còn sớm bán tòa nhà ở An Ấp phường đi, chuyển đến nơi khác.
Cuối cùng, ông giấu chút vốn riêng, ở trong lỗ chó bên cạnh phòng đầy tớ Triệu Nhị dãy nhà sau, ước chừng hai lượng vàng và một chiếc nhẫn ngọc, nhẫn ngọc tặng cho cháu gái là ta, vàng thì để lại cho thím.
Ta kinh hoảng nói: "Nhị thúc, mỗi một điều này thúc nói ra đều sẽ khiến thím xách dao đến giết thúc!"
Nhị thúc ngửa mặt cười to: "Nếu thật sự có thể làm vong hồn dưới đao nàng, vậy cũng không tồi."
"Chỉ tiếc không thể lại dẫn con đi ăn đá bào nữa, sau này con đi ăn một mình đi."
Ông xoa xoa đầu ta, trong mắt long lanh ánh lệ.
Mãi đến lúc này, ta mới nhận ra sự việc có phần không đúng, nỗi sợ hãi chợt lan tràn bóp chặt yết hầu ta, làm cả người ta không thể cử động.
Tiếng cha và nhị thúc quanh quẩn không dứt, một phỏng đoán đáng sợ đang từ từ hình thành trong lòng.
Ta nhớ tới câu chuyện cha kể cho ta lúc vỡ lòng, thời Xuân Thu, Tấn đại phu Triệu Thuẫn hành thích vua, vì sửa sách sử mà giết ba Sử quan.


Xem ý của cha và nhị thúc, hẳn là chúng ta không may vấp phải loại Hoàng đế bệnh tâm thần mấy trăm năm mới gặp này?
Lời vừa rồi nói với ta đều là di ngôn!
"Nhị thúc, nhị thúc, thúc không thể đi!" Môi ta run lên bần bật, túm chặt cánh tay ông, vải áo bị túm đến nhăn nhúm: "Tiểu Xuyên vừa mới thi tú tài, nó cần thúc, còn có thím, thúc nỡ để thím ấy khổ sở sao!"
Nhị thúc vẫn luôn giỏi ăn nói lần này lại chỉ im lặng.

Ta không ai giúp đỡ, quay đầu hung dữ với ca ca ta: "Ca ca, huynh thất thần làm gì, giữ nhị thúc lại!"
Ca ca không nói tiếng nào, ta ngơ ngác nhìn huynh ấy, nước mắt dần dần trào lên.
Thái giám giọng nói the thé kia lại đẩy cửa vào.
Sắc mặt ông ta trắng kinh, ánh mắt lãnh đạm, giống như ma trành bò ra từ địa ngục bắt mạng, đến nhân gian rình rập con mồi tiếp theo.
Không biết dũng khí của ta từ đâu ra, một tay giữ nhị thúc, một tay cầm giá đèn đồng tiên hạc bên cạnh, dữ dằn nói: "Ngươi cút đi! Chúng ta không đi gặp tên Hoàng đế rác rưởi gì đó, ngươi dám đụng đến nhị thúc ta, bà đây liều mạng với ngươi!"
Thái giám kia nhìn giá đèn của ta, hờ hững nói: "Lão phu kính trọng Thẩm gia nhiều đời thanh lưu mới chưa dùng vũ lực, để các ngươi vẻ vang mà đi.

Nếu không muốn cái thể diện này thì nói một tiếng là được, không cần làm hành động thô thiển này."
Ta không mắc bẫy, múa giá đèn hùng hùng hổ hổ, rất có thế một người giữ ải, vạn người không thể qua, nhưng nhị thúc hiền hòa nho nhã của ta lại nói: "Anh Anh, đừng lỗ mãng, đặt đèn xuống."
Ta cuống lên nói: "Hắn muốn giết thúc!"
Nhị thúc thờ ơ, gạt ngón tay ta nắm chặt ống tay áo ông xuống, an ủi: "Anh Anh đừng sợ, con nghĩ xem, thoải mái mà lưu danh sử sách đối với Sử quan chúng ta mà nói là chuyện tốt, rất đáng."
Ta không ngừng lắc đầu, nước mắt rơi lã chã.
Lưu danh sử sách để làm gì? Chính là để lại cho người đời sau xem, ta chỉ muốn người thân khỏe mạnh sống dưới ánh mặt trời Trường An, ghi lại từng việc nhỏ xảy ra trong tòa thành này vào sách.

Đời này qua đời khác nhà ta đều như thế, dựa vào đâu đến cha và nhị thúc thì lại không được?
Nhưng ta không giữ được ông ấy, dưới sự lôi kéo của hai ba tên thái giám, nhị thúc vẫn đi rồi.

Ông ấy đón ánh nắng chói mắt trong Đại Minh cung, cười vang vỗ áo mà đi, khẳng khái như người Yên bên bờ sông Dịch.
Ông cả đời làm người tu sử, lần đầu tiên oanh liệt đi vào lịch sử vô thường.

Ta nhìn bóng lưng ông, gào khóc rách cổ họng, gần như nôn ra cả tim phổi.
Âm thanh thê lương đến không giống loài người.
Ta như nổi điên muốn xông tới theo ông gặp Hoàng đế, lại bị thị vệ ở cổng một chưởng đẩy ngã xuống đất.

Mặt mũi ta giàn giụa nước mắt, nghẹn ngào đứng lên, ca ca đột nhiên nói với ta: "Anh Tử, được rồi."
Tay huynh ấy nhẹ nhàng chạm vào bả vai ta, như một sợi lông vũ mỏng tang.
Lời của y ngắn hơn cả cha và nhị thúc, có lẽ là không còn lời nào để nói, có lẽ là biết nhiều lời vô ích.

"Bảo trọng", đây là hai chữ cuối cùng ca ca ta để lại cho ta.
Chỉ mới nửa ngày mà thôi, thời gian ngắn ngủi còn không đủ cho ta làm một bài thơ, lại có thể liên tiếp cướp đi ba người thân của ta.
Sử quán trống trải chỉ còn một mình, bốn vách tường vô cùng yên tĩnh.

Ta ôm đầu gối co lại trong góc, toàn thân đều ớn lạnh, vô số ý nghĩ chợt lóe lên rối tung rối mù.

Cha, nhị thúc và ca ca đều đi rồi, chỉ còn một mình ta, ta nên nghe cha đi Lạc Dương sao? Về sau ta làm thế nào bây giờ? Cuối cùng cũng sẽ đến lượt ta sao? Sẽ sao?
Nếu như thật sự đến lượt ta, ta có thể làm gì đây?
Qua thật lâu, cửa lớn Sử quán mở ra một khe nhỏ, ta giương mắt nhìn lại, thái giám thần chết kia lại xuất hiện.

Ông ta từ trên cao nhìn xuống, đầy lòng thương hại và vô tình nhìn tiểu nương tử khóc thút tha thút thít trước mặt, chậm rãi nói: "Bệ hạ nói, phàm là vật có thể thở bên trong Sử quán đều đưa tất cả lên điện.

Bây giờ chỗ này chỉ còn ngươi, Thẩm tiểu nương tử, mời qua bên này đi."
Giọng nói ông ta rất sắc bén, giống như dao bạc cứa qua mâm ngọc, cũng giống như một cái cưa thản nhiên chém xuống đỉnh đầu ta."
Ta hoang mang bốn phía.

Đúng vậy, bây giờ Sử quán chỉ còn ta.
Ánh mắt lướt qua tầng tầng lớp lớp tàng thư, những suy nghĩ chợt lóe rối như canh hẹ kia được ta tháo gỡ hết.

Ta nghĩ, người có vận mệnh, xem nhiều ghi chép phong phú rồi sẽ phát hiện chuyện thế gian chẳng qua là sinh lão bệnh tử, thăng trầm luân phiên, sẽ làm chuyện gì trong đời, sẽ yêu người nào, thường là từ lúc sinh ra đã định sẵn.

Như vậy, ta chỉ có thể sải bước đi về phía trước trên con đường của mình, con đường này cha đi qua, nhị thúc đi qua, ca ca cũng đi qua, bây giờ cũng đến lượt ta.

Trong nháy mắt, ta đưa ra quyết định, nâng tay áo, mạnh tay lau khô nước mắt, nói: "Ông dẫn ta đi đi."
***
Ông ta che kín mắt ta, dẫn ta đến Tuyên Chính điện.
Trên Tuyên Chính điện rất nhiều triều thần đứng đó, trẻ tuổi, già đời, bọn họ là trái tim của đế quốc, tất cả đều là khuôn mặt ta quen thuộc.

Tể tướng từng chủ trì tu sử, thúc bá từng gặp trong Môn Hạ Tỉnh¹, nhưng giờ phút này bọn họ đều không đành lòng nhìn ta.
(1) Ba cơ quan quyền lực trung ương cao nhất thời phong kiến Trung Hoa bao gồm Thượng Thư Tỉnh, Môn Hạ Tỉnh và Trung Thư Tỉnh.
Đầu óc ta ong ong, gắng sức giữ thân thể ổn định, từng bước đi đến đại điện rộng lớn.
Bao nhiêu lần ta nằm mơ có thể lên làm Nữ sử quan chính thức, theo cha cùng ra vào triều.

Thật không ngờ rằng, lần đầu tiên ta lên Tuyên Chính điện lại là tình cảnh này.
Tuy có chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc ta nhìn thấy vũng máu tươi nhức mắt trước điện vẫn không ngăn được run rẩy.
Đây là cha, hay là nhị thúc, hay là ca ca?
Từ đây, màu đỏ trở thành màu ta hận nhất, ta hận Đại Minh cung màu son, hận quan bào đỏ thẫm, cũng hận cẩu Hoàng đế ngồi ngay ngắn trên vị, tay dính đầy máu tươi.
Phía sau bức rèm che, Hoàng đế trẻ tuổi mặt không biểu cảm ngắm nghía ta.

Diện mạo hắn anh tuấn, vẻ mặt sắc bén, có một đôi mắt phượng đẹp đẽ di truyền từ mẫu thân thân sinh thân phận ti tiện của hắn.
Ta nhỏ bé phản chiếu trong cặp mắt ấy: tóc tai rối bù, hai mắt đỏ bừng, thể diện không có, giống như một bà điên.
"Tại sao lại là nữ?"
Giọng nói không vui của hắn từ tốn truyền tới từ chỗ trên, vang vọng trong đại điện trống trải.
Thái giám dẫn ta tới cung kính tiến lên đáp: "Bệ hạ, Thẩm gia bọn họ là Sử quan thế gia, nàng ta tên là Thẩm Anh, là biên soạn cuối cùng trong Sử quán."
Thái giám nhìn bộ dạng thảm thương của ta, cuối cùng động một chút lòng trắc ẩn, nhỏ giọng nói: "Thẩm tiểu nương tử năm nay mười lăm.

Cha huynh đều vong, trong nhà chỉ còn một đôi cô nhi quả mẫu không cùng chi."
"Ồ."
Cẩu Hoàng đế quan sát từ đầu đến chân ta một phen, mất hứng khoát tay: "Ngươi dẫn nàng ta đi đi, một con bé mà thôi, Sử quan cái nỗi gì."
"Con mẹ nó ngươi thì là Hoàng đế cái nỗi gì!"
Ta đột nhiên ngẩng đầu lên, chỉ vào hắn mà mắng.
Quần thần ngồi đó đều kinh hãi, xì xà xì xầm.
Thái giám muốn xông tới che miệng ta, bị ta xô mạnh một cái xuống đất.
Phẫn nộ ngập trời thiêu cháy lý trí ta, cũng thiêu cháy tỉnh táo cuối cùng của Sử quan.

Ta sụp đổ rồi, không muốn giả vờ nữa, bây giờ ta chính là bà điên điên nhất cả cái thành Trường An, cút mẹ nó trung quân ái quốc đi.

Chẳng lẽ ngồi trên Tuyên Chính điện là chó, ta cũng phải cúi đầu với chó sao?
Bảo hắn nằm mộng Xuân Thu đi!
Ta nhổ một cái về phía hắn, dùng giọng nói chói tai nhất con người có thể phát ra từ cuống họng, khàn giọng mắng: "Nữ tử? Nữ tử thì sao! Bà đây từng quỳ gối trước bài vị Thái Sử Công lập lời thề, từng biên tám mươi năm quốc sử bổn triều, tổ tiên từng mười ba đời làm Sử quan kể từ tiền triều, thanh danh trung liệt bốn biển đều biết! Đúng là trò cười! Dựa vào một tên loạn thần tặc tử giết huynh cướp quyền như ngươi cũng xứng hỏi ta là Sử quan cái gì? Lý Tư Diễm ta cho ngươi biết, người làm Sử quan chúng ta cúi đầu ngẩng đầu không thẹn, sống thanh bạch, công lao nghìn đời cầm bút tả thực.

Ngươi giết chúng ta được thôi, giết đến mấy ngàn Sử quan nữa cũng không chặn nổi miệng thiên hạ!"
Một sức lực lớn đánh vào lưng ta, thái giám kia thở phì phò, gọi hai lực sĩ võ lực mạnh mẽ đè chặt đầu ta xuống.
Lực sĩ kia ra tay không hề nể nang, âm cuối của ta còn bay vút trên không trung, bên mặt đã đập vào gạch đá lạnh lẽo cứng rắn.

Trong miệng đau xót, mùi máu tươi lan tràn, nhưng ngay cả như vậy, ta vẫn dùng hết sức lực giãy giụa, chỉ vì...!Mẹ nó, bà đây còn chưa mắng đủ đâu!
Từ bước đầu tiên bước ra khỏi Sử quán, ta đã không nghĩ tới có thể sống đi ra Tuyên Chính điện.
"Bổn triều lấy nhân hiếu bình thiên hạ, Cao Tổ Thái Tông hao hết tâm huyết lập nên pháp luật kỷ cương tổ tông, bây giờ nước chưa trải tám mươi năm, thi cốt Tiên hoàng chưa lạnh, ngươi lại có thể làm ra chuyện giết huynh lẽ trời khó dung, không sợ một đạo thiên lôi đánh chết ngươi!" Ta vùng ra khỏi khống chế, tức giận mắng.
"Phải bịt miệng nàng ta lại, mau!" Không biết là ai đưa ra đề nghị thất đức này.
Hàm răng bị cạy mở, có người nhét một chiếc khăn tay vào miệng ta.
Vết máu làm mờ đôi mắt ta, trời đất của ta biến thành một màu đỏ nồng đậm.

Ta không phát ra được âm thanh nào, nhìn không thấy thứ gì, nhưng lỗ tai còn dán trên nền gạch, mà bởi vì thể rắn truyền âm cực kỳ rõ ràng.

Soạt, soạt, soạt, ta nghe thấy có người từng bước đến gần ta, bước chân rõ rệt.
"Thả nàng ta ra."

Là tiếng của cẩu Hoàng đế.
"Bệ hạ..." Lực sĩ giữ ta do dự nói: "Tiểu nương tử này rất dữ."
Cẩu Hoàng đế lạnh lùng nhắc lại một lần: "Thả nàng."
Lực sĩ không dám kháng chỉ, chần chừ một chút rồi vẫn thả ta ra.
Trông thấy Tân hoàng đến gần, lực sĩ kia sợ ta chó cùng rứt giậu, trước khi thả ra còn bẻ hai cánh tay ta.
Không hổ là người hầu ở ngự tiền, ra tay vừa chuẩn vừa độc, ta chỉ cảm thấy một cơn đau đớn dữ dội không thể chịu đựng nổi kéo tới, suýt nữa ngất tại chỗ.
Nhịn xuống, Thẩm Anh, nhịn xuống.
Ta cắn chặt răng, mồ hôi tuôn rơi, thở hổn hển nói với mình: Dù sao cũng không sống được, trước khi chết nhất định phải cắn rơi một miếng thịt của cẩu Hoàng đế.
Trong tiếng hít thở nặng nề của ta, trên mặt cẩu Hoàng đế có vẻ hứng thú quái đản, lững thững đi về phía ta.
Một đôi giày đen dính bùn đất và vết máu lướt qua mặt ta.

Hoàng đế cúi người, dùng con mắt hồ ly sắc bén tỉ mỉ quan sát ta một hồi, đột nhiên cười ra tiếng.
Tiếng cười này lạnh lẽo kinh khủng, như rắn độc thè lưỡi làm người ta sợ hãi.
Hắn sát lại gần mặt ta, cười ha ha nói: "Một nhà bốn Sử quan, ai nấy đều xương cứng.

Đúng là cả nhà trung liệt."
Ta ư a vặn vẹo người, cố gắng bò dậy.
Hắn vẫn đang cười, chỉ vào vũng máu kia nói: "Nhìn thấy vết máu kia không? Đó là Sử quan đầu tiên đi lên để lại, chắc là cha ngươi phải không.

Ta bảo ông ta sửa lại lời văn, đừng đui mù viết loại lời vô lý cái gì mà giết quân đoạt quyền trong quốc sử.

Đáng tiếc nói cái gì ông ta cũng không chịu, ta buộc lòng phải ban chết cho ông ta trên đình, dùng độc dược coi như thể diện, chỉ là thất khiếu chảy máu thôi, toàn thây vẫn là có."
Hắn nói đến là nhẹ nhàng, như thể chẳng hề quan tâm, thậm chí còn mang một chút đắc chí biến thái.

Ta hận đến gần như mắt nhỏ máu, trong hận lại có một sự không thể tin, thế gian này lại có ác ma như thế, hắn không sợ xuống địa ngục sao?
"Người thứ hai tới là nhị thúc ngươi, trái lại hắn thông minh hơn chút, không một mực từ chối, mà là bỏ túi sách xuống đất, muốn thuyết phục ta hồi tâm chuyển ý.

Ta nghe đến phiền, vốn định hạ lệnh giết hắn, hắn lại sớm phát giác, không chờ động thủ đã đập đầu chết trên cây cột kia, còn tính là thông minh."
Hắn chỉ chỉ cột trụ màu son bên cạnh, máu tươi bắn bên trên sẫm màu, đã khô rồi.
"Sau đó là ca ca ngươi, hắn nhìn thấy vết máu thì hiểu hết rồi, không hề nói một câu, chỉ xin có thể kề đao tự vẫn.

Mặc dù ta tiếc nuối nhưng cũng thành toàn cho hắn."
"Sau đó là ngươi, ta vốn không muốn làm khó dễ ngươi, thế nhưng không ngờ rằng Thẩm tiểu nương tử mồm miệng lợi hại như vậy.

Thật không hổ là Sử quan thế gia, nói hay lắm, nói đến ta xấu hổ vô cùng." Hắn vươn tay, rút ra chiếc khăn nhét trong miệng ta, cười nói: "Nói thêm nữa đi, ta thích nghe."
Ta đột nhiên nổi khùng, hung ác cắn một cái vào ngón tay hắn.
Hắn giết cha, nhị thúc và ca ca còn chưa đủ, còn muốn làm nhục ta! Đầy vẻ khinh miệt trêu tức cao cao tại thượng, độc địa làm sao.
Cái cắn này ta cắn cực mạnh, nếu không phải lực sĩ bên cạnh xông lên bóp quai hàm ta, chưa biết chừng xương tay cẩu Hoàng đế còn bị ta cắn đứt.
Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, nhìn ngón tay chảy máu, vẻ mặt kinh ngạc lại hoang mang: "Không phải ngươi làm Sử quan sao? Lại còn biết cắn người?"
Hắn lại cười một tiếng, giọng mỉa mai nói: "Mấy nam nhân kia của nhà ngươi còn không chí khí bằng một tiểu nương tử trẻ tuổi.

Loại phế vật này chết thì cũng chết rồi, không đáng tiếc."
Trả lời hắn là một cái cắn càng hung ác của ta, nhưng bị hắn nhanh nhẹn tránh được, thuận tiện đá ta sang một bên.
Đám thái giám kêu ầm ĩ: "Bệ hạ bị thương, mau, mau truyền thái y!"
Ta nhổ máu bẩn của hắn xuống đất, quyết định phát triển năng lực truyền thống của Sử quan: Công kích phỉ nhổ.
Trong đại điện loạn cào cào, giọng nói ta cao vút chói tai, sắc bén như dao, xé toạc màng nhĩ chúng thần, cũng xé rách yên bình bọn họ cật lực che đậy.
"Lý Tư Diễm, ngươi chẳng qua là một tên tạp chủng! Cái thứ đổ bô trong Dịch Đình cung, ti tiện đã khắc vào xương máu, ngươi cho rằng ngươi rửa trôi được sao? A, đúng là chuột đẻ ra chuột biết đào hang, ngươi không tranh được hoàng vị, chỉ có thể dùng thủ đoạn ti tiện giết quân cướp quyền, di truyền dòng máu hồ ly tinh của mẹ ruột ngươi, có buồn nôn hay không!"
Ta biết hôm nay ta không sống được, cho nên cố tình kích thích mắng.
Lý Tư Diễm xuất thân không tốt, mẫu thân chỉ là một nô tỳ hạ đẳng trong Dịch Đình cung, được Quân vương "xuân phong" một lần và lặng lẽ sinh dưỡng trong Dịch Đình cung, lại bởi vì vất vả lâu ngày thành bệnh mà mất sớm, luôn là vảy ngược không thể đụng của vị Tứ hoàng tử âm u này.
Quả nhiên, vết sẹo tăm tối nhất bị ta bóc lên, ánh mắt của hắn lập tức thay đổi, từ thong dong đột nhiên biến thành một con ác thú dữ tợn, hung hăng nói: "Ngươi điên rồi sao! Câm miệng!"
Không, ta không câm miệng, nhân lúc bọn thị vệ còn chưa tới bắt ta, ta nằm dưới đất, chống vầng trán đổ máu, không quan tâm tiếp tục mắng: "Hôm nay ta càng muốn nói, có gan ngươi đến giết ta đi! Người cả hoàng thành đều biết mẹ ngươi chỉ là một tội nữ phạm quan, quyến rũ hại quân mới được nghiệt chủng là ngươi, từng việc một đều rõ ràng! Cho nên ngươi mới sợ Sử quan chúng ta, bởi vì mỗi một chuyện ngươi làm đều phải chịu ngàn người thóa mạ, để tiếng xấu muôn đời! Nhưng ngay cả đối mặt với chúng ta ngươi cũng không làm được, chẳng là một kẻ thất phu nhu nhược nhát như chuột, phì, con mẹ nó ngươi mà là Hoàng đế cái nỗi gì! Dù ta xuống lòng đất cũng phải mở mắt nhìn xem, giang sơn quốc triều ba đời sẽ diệt vong trong tay ngươi thế nào!"
"Thẩm Anh! Ngươi muốn chết!"
Ta mắng chửi người rất có nghề, không ai có thể chống đỡ ba hiệp dưới miệng ta.
Ta thành công chọc tức điên hắn - Một Quân vương vừa mới soán vị thành công, cần cấp bách tạo dựng hình tượng thâm trầm.
Rốt cuộc hắn nhịn đến cực hạn, một tay rút bội kiếm bên người ra đặt trên cổ ta, hai mắt bốc lửa nhìn ta chằm chằm, sát ý nóng bỏng sục sôi trong đó.

Ta cũng lạnh lùng nhìn hắn, nụ cười mang vẻ khinh miệt, im lặng nói bằng khẩu hình: Chuột nhắt.
Trên đại điện trống trải, hai chúng ta giằng co, mắt phượng đối mắt hạnh, ánh mắt đầy thù hận ác liệt va vào nhau.
Không ai chịu lùi lại dù chỉ nửa bước, giống hai con dã thú nhe răng với diêm vương.
Cứ giằng co như vậy, thời gian một chén trà trôi qua, hắn lại lề mề không cắt đứt cổ họng ta.

Ta đợi đến phiền, lạnh lùng nói: "Thế nào, không dám giết ta?"
Mũi kiếm của hắn di động, ta nhắm mắt lại, chờ đợi lưỡi kiếm lạnh buốt đưa lên đường.
Cha huynh đều cho là ta sẽ sống sót trong cuộc phong ba này, tránh xa đến Lạc Dương, rời xa thị phi hoàng gia, nhưng đúng như lời gia huấn, cúi đầu ngẩng đầu không thẹn, sống cho trong sạch, nữ nhân Thẩm gia chúng ta không thèm sống tạm bợ.
Với cá nhân ta, ta sẽ không hối hận lựa chọn ngày hôm nay, ta chỉ cảm thấy đáng tiếc, ta chết rồi thì không có ai đi nói cho thím, nhị thúc giấu hai lượng vàng tiền riêng trong ổ chó.

Mũi kiếm kia không đâm vào cổ họng ta, mà là hơi dịch đi, cắt một túm tóc rối bù của ta.
Ta mở mắt ra, nhìn thấy cẩu Hoàng đế ngồi xổm trước mặt ta, híp mắt nhìn ta chằm chằm.
Ta giật mình, hắn đang muốn làm gì đây?
Hắn buông kiếm, túm tóc ta nhấc đầu ta lên, kéo đến cùng một độ cao với hắn.

Ta ra sức giãy giụa, hắn lại túm càng chặt, gần như kéo rách da đầu ta.
Hắn nhẹ giọng nói với ta: "Mặc dù tội ngươi đáng chết vạn lần, nhưng ta không muốn giết ngươi, tùy tiện để ngươi chết không phải quá lợi cho ngươi rồi sao?"
Ta kinh hãi trừng lớn mắt.
"Ngươi nói ngươi muốn xuống dưới đất mở mắt nhìn ta đánh mất giang sơn quốc triều, nhưng ta thấy không cần thiết.

Ngươi ngoan ngoãn ở trong cung đi, nhìn ác nhân ti tiện giết cha huynh ngươi chăm lo quản lý, chấn chỉnh non sông, ngoài kia hô to vạn tuế, trăm năm sau được vạn dân kính ngưỡng như thế nào." Hắn gằn từng chữ một: "Ngươi chỉ cần ở một bên nhìn là được."
"Thả con mẹ ngươi! Chó má!" Ta tức đến cả người phát run: "Ở bên cạnh ngươi sống tạm dù là một giây, ta cũng cảm thấy buồn nôn!"
Hắn cười khẩy nói: "Vậy là tốt nhất.

Ngươi càng buồn nôn, ta càng vui sướng.

Ta vừa mới lên ngôi, đúng lúc thiếu một người viết khởi cư chú², đây chính là vị trí tốt người người thèm muốn, vậy thì để ngươi làm đi."
(2) Khởi cư chú: ghi chép lời nói và việc làm hằng ngày của Hoàng đế.

Người viết được gọi là Khởi cư lang.
Ai cần thứ ban ân buồn nôn này!
Ta không muốn nói nhảm thêm một chữ với tên tâm thần hỉ nộ vô thường này, giãy giụa nâng cánh tay trật khớp đau đớn kịch liệt lên, rút cây trâm trên đầu.
"Thẩm Anh, nhà ngươi còn có những người khác phải không?"
Hắn đột nhiên kéo đứt một lọn tóc của ta, ác ý nói: "Nữ quyến, thúc bá, phụ mẫu cao đường, huynh đệ không cùng chi, hàn môn nhân khẩu không vượng đi nữa, gom lại hẳn cũng có mười mấy người?"
Tay ta rút cây trâm đột nhiên dừng lại, máu toàn thân lập tức lạnh thấu, cả người đứng hình như một pho tượng đá.
Cẩu Hoàng đế thưởng thức ánh mắt khiếp sợ của ta, cười đến càng sảng khoái hơn.
Hắn đưa tay rút cây trâm của ta, tiện tay ném đi thật xa, tràn đầy hào hứng nói: "Thẩm Anh, mắng chửi trên đình là tội lớn, theo luật nên chém, ngươi nói ta xử trảm hết cả nhà ngươi thì thế nào?"
Ta hiểu rõ ý hắn, tiếng rên rỉ mơ hồ phát ra từ cổ họng.
Từ xưa đến nay, người vì khí tiết mà ngỗ ngược tự sát chưa từng liên lụy đến người nhà.

Hắn làm chuyện đại nghịch bất đạo như thế, liên tiếp giết ba Sử quan, vậy mà chỉ vì ta mắng vài câu trên đình, hắn lại lấy khám nhà diệt tộc uy hiếp ta cúi đầu!
"Ngươi..." Cả người ta run rẩy, một chữ cũng không nói nên lời.
Hắn thả lỏng tay túm tóc ta, căm ghét bôi lên quần áo ta, mặc cho ta nặng nề ngã xuống đất, phát ta một tiếng vang trầm.
Hắn "hừ" lạnh nói: "Ngươi nói không sai, ta đúng là một tiểu nhân hèn hạ, phàm là người không nghe lời đều muốn giết.

Tùy ngươi mắng ta như thế nào ta cũng không so đo, nhưng ngươi không nên mắng mẫu thân ta, bà ấy chỉ là một nữ tử số khổ, hơn đám hủ nho miệng đầy nhân nghĩa đạo đức các ngươi nghìn vạn lần."
"Thẩm Anh, nếu bây giờ ngươi tự sát, ta lập tức hạ lệnh giết chết tất cả người còn lại trong nhà ngươi, trong vòng năm trăm dặm không chừa lại một mống."
"Nếu còn muốn bọn họ sống, ngươi hãy ngoan ngoãn dọn đến Tử Thần điện, viết khởi cư chú mười lăm năm cho ta.

Đủ mười lăm năm, ta lại thả ngươi về Sử quán.

Đến lúc đó ngươi thích viết cái gì thì viết cái đó, tùy ngươi cầm bút viết sự thật hay là thế nào, một chữ ta cũng không động vào, ngươi chọn một đi."
Hắn đứng dậy, thu kiếm vào trong vỏ, chờ đợi câu trả lời của ta.
Ta không có cách nào trả lời hắn, máu trên trán ta đang chảy, vị gỉ sắt trong miệng càng lúc càng nồng.

Ta nằm trên mặt đất lạnh buốt, hai tay đau đớn không chịu đựng được.
Lời hắn quanh quẩn bên tai ta như ác ma nói sảng.
Ta nằm trên mặt đất lạnh giá trên Tuyên Chính điện, mê mẩn nghĩ, tại sao lại như vậy chứ? Rõ ràng sáng nay, nhị thúc còn cười nói với ta, cháu gái, ngày mai nghỉ tắm gội, thúc thúc dẫn con đi ăn đá bào.

Bên ngoài tiếng giết rung trời, trong Sử quán vẫn hoàn toàn yên tĩnh.
Ta còn tưởng rằng, cuộc sống vui vẻ bình dị như vậy có thể kéo dài mãi mãi.

Một ngày nào đó, ta sẽ được ban cho đội mũ ô sa, trở thành Nữ sử quan đầu tiên của quốc triều, lại gả cho tiểu ca ca thanh mai trúc mã, hai chúng ta tích góp tiền mua một căn nhà nhỏ không cũ không mới ở An Ấp phường, sinh ba đứa nhỏ, dạy chúng đọc sách viết chữ, làm cho chúng đá bào ngon nhất thiên hạ...
Nhưng tất cả những thứ này đều không còn nữa, không còn nữa.
Thời gian dần dần trôi qua, ta rõ ràng mình không có lựa chọn nào khác.
Một cơn uất nghẹn trong lòng, nhưng ta không tìm được sức lực để nói câu nào, như một cái ruột tượng rách nát, lẳng lặng nằm mục rữa trong bụi đất.

Có lẽ Thẩm Anh hoạt bát vui vẻ kia từ giờ khắc này đã không còn tăm hơi, ở lại thế gian chỉ là một túi da rách không thể tự chủ mà thôi.
Dẫu sao, thế gian có người để yêu mới là thế gian, thế gian có ma quỷ gọi là địa ngục.
Lý Tư Diễm hẳn đang chờ câu trả lời của ta, nhưng ta đã mất sức lực lên tiếng, ý thức dần dần mơ hồ, cho đến khi lâm vào vũng bùn đen kịt.
- -----
Truyện đăng tải duy nhất tại ???????????????????????????? @nhumocxuanphong2506.

Vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ để ủng hộ editor!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi