CAO SƠN NGƯỠNG CHỈ



Hôm đó ta vừa tắm rửa xong, chẳng mấy chốc lại lăn lê trong đất cát một vòng, cảm thấy mình bẩn vô cùng, dứt khoát tự tức tự nguôi, cũng không rảnh chứng minh với Lý Tư Diễm ta không yếu ớt, hùng hồn ngay thẳng đòi Tố Hành nước tắm.
Nhưng không ngờ là lần này Tố Hành không hề làm khó ta, không những nhanh nhẹn sắp xếp người chuyển thùng tắm và nước nóng tới, còn điều thêm hai tiểu nha đầu đến hầu hạ ta.
Ta được sủng mà lo.
Hai tiểu nha đầu, một người tên là Tiểu Kim Liên, là cung nữ ngày đó giúp ta tắm rửa, một người tên là Tiểu Kim Liễu, là muội muội của nàng ấy.
Cặp đôi Kim này kế thừa truyền thống tốt đẹp tám cái sào không chọc nổi quả rắm của cung nữ Tử Thần điện.

Mặc ta nói cái gì, các nàng cũng không đáp lại.

Thỉnh thoảng hai tỷ muội sẽ tụ lại thì thà thì thầm, vừa thấy ta tới là tốc độ ngậm miệng còn nhanh hơn vịt chạy trối chết.
Ta bứt rứt đến gần như phát điên, sau mấy ngày nghỉ ngơi, ta không quan tâm vết thương ở chân, xin Lý Tư Diễm đi làm trước thời hạn.
Lý Tư Diễm vô tình bác bỏ, lý do là thông cảm ta bị thương nặng chưa lành, sợ có trở ngại viết sách.
Ta đành phải nằm thêm vài ngày, không có việc gì thì lấy giấy Tuyên ra cắt giấy tiền, cắt một cái sọt lớn thật đầy.

Ta sợ cha và ca ca ta xuống dưới đó không có tiền tiêu.

Lúc còn sống, bọn họ đã không có ý thức quản lý tài sản, bây giờ đến âm phủ rồi, chắc chắn là hai đồ quỷ nghèo thanh bạch.
Tố Hành thấy ta cắt giấy tiền, mấy lần muốn nói lại thôi, đoán chừng là muốn bảo ta trong cung không cho phép làm chuyện xúi quẩy này, nhưng từ đầu đến cuối nàng ta vẫn không nói ra miệng.

Thế là ta vô cùng thản nhiên tiếp tục tiến hành sự nghiệp tích lũy giấy tiền của ta, bản thân chính là một cục sản xuất tiền giấy.
Trong khoảng thời gian đó, vị thái y mập mạp kia tới mấy lần, mỗi lần đều im lặng thay thuốc xong rồi nhanh chóng cáo từ.

Vào lần cuối cùng, ông ta đứng dậy định đi giống thường ngày, nhưng bị ta bắt lại.
"Phạm đại nhân, ta đã sớm khỏe rồi, có thể tháo vải bố này ra được không?"
Ta chỉ chỉ vào trán.
Phạm thái y khẽ giật mình: "Được thì được, nhưng miệng vết thương của Thẩm nương tử vừa mới khép lại, còn chưa bôi thuốc trừ sẹo, nếu bây giờ tháo ra, ngươi sẽ phải mang vết sẹo vĩnh viễn."
Ta không quan tâm nói: "Không cần lãng phí thuốc trừ sẹo trên đầu ta.

Ta thấy hôm nay là có thể tháo vải bố này được rồi."
Phạm thái y chậm rãi lùi bước, nhỏ giọng nói: "Loại chuyện này lão phu không dám chuyên quyền, mong Thẩm tiểu nương tử cân nhắc mà làm...!Lão phu cáo từ trước."
Dứt lời, ông ta nhấc hòm thuốc, từ từ lùi bước, lại từ từ lùi bước, cuối cùng cả người biến mất trước mặt ta.
Ta:...
***
Ngày hôm sau, tự ta tháo băng vải bố, mặc cung trang mùa hè màu xanh liễu mà Tố Hành mới đưa tới, bước lên cương vị công tác của ta.
Ngụy Hỉ Tử tăng ca mấy ngày thấy ta tới như gặp được cứu tinh, vui mừng đến tay chân cuống cuồng: "Cuối cùng Thẩm khởi cư lang cũng tới rồi.

Gần đây bệ hạ cần cù chính vụ, một mình ta sợ có sơ sót, nếu có thể cùng với Thẩm khởi cư lang chắc chắn sẽ chu toàn hơn."
Ta hỏi hắn: "Tâm trạng bệ hạ thế nào?"
Hắn lại bắt đầu ngâm nga tình cảm nồng nàn: "Bệ hạ vất vả ngày đêm, trầm tĩnh ít nói, mặc dù thỉnh thoảng có tức tối, nhưng không hay làm khó chúng ta."
Ta hiểu rồi, chính là lười để ý đến ngươi chứ sao.
Lúc này, Lý Tư Diễm đã sửa soạn xong y phục chuẩn bị vào triều, phái một tiểu thái giám gọi Ngụy Hỉ Tử qua.
Ta cũng đi theo Hỉ Tử lão ca cùng vào phòng.

Lý Tư Diễm hững hờ liếc mắt nhìn hắn ta, bỗng nhiên phát hiện ta đứng bên cạnh hắn, lông mày nhíu lại, bật thốt lên: "Thẩm Anh? Ngươi tới làm gì?"
Hôm nay hắn mặc triều phục vàng sáng chói mắt, bên trên thêu đoàn long tinh xảo, phối hợp với lông mày nhíu thành hình chữ Xuyên của hắn, rất có vẻ uy nghi của đế vương.
Ta đáp: "Ta là Khởi cư lang của bệ hạ, đến cùng Ngụy huynh theo hầu thượng triều."
Lý Tư Diễm híp mắt nhìn ta một hồi, sau đó rất bình tĩnh "ừ" một tiếng, quay người đi.
Hắn vừa đi, một đám người sau lưng rối rít cúi đầu đuổi theo, rào rào như châu chấu di cư.
Ngụy Hỉ Tử kéo váy ta: "Thẩm khởi cư lang không đi sao?"
"A..." Lúc này ta mới phản ứng kịp.
Cả đường đều cảm thấy khó hiểu, hôm nay cẩu Hoàng đế xảy ra chuyện gì vậy, không châm chọc khiêu khích, cũng không mỉa mai cạnh khoé, ôn hòa bình thản như thế không giống hắn.
Chẳng lẽ là bị chính vụ đục ruỗng cơ thể, không còn sức lực tìm ta gây phiền toái?
Nhưng hắn không tìm ta gây chuyện dù sao cũng là chuyện tốt, ta không muốn lại bị giam vào tầng hầm nữa đâu.

Chỗ như vậy đi một lần là đã để lại bóng ma cả đời, thật không biết khi còn bé Lý Tư Diễm làm thế nào chống chọi nổi hai năm trong đó.
Bọn ta đi theo cẩu Hoàng đế lên triều, cùng Ngụy Hỉ Tử ngồi một trái một phải bên cạnh hắn.
Ta không tự chủ được lén lút quan sát hắn, phát hiện động tác cẩu Hoàng đế ngồi xuống không được tự nhiên, có lẽ còn chưa quen sự tao nhã ung dung khi làm một Hoàng đế.
Hắn cũng nói ít hơn so với trước, không còn khiển trách lão thần trên triều, cũng không còn vội vàng sắp xếp tâm phúc vào chức vị trọng yếu.

Buổi triều hội kết thúc, ta còn thừa hơn nửa đoạn giấy không dùng hết.
Thực ra như vậy cũng rất tốt, bản chất chính trị là thỏa hiệp và cân bằng quyền lực.

Thủ đoạn của hắn lúc trước quá ác nghiệt, không phải kế lâu dài.


Hoàng đế cực đoan như vậy trước đó là Dương Quảng, hậu quả như thế nào mọi người cũng đều biết rồi...
Ta thở dài, không ai từng dạy hắn đạo đế vương, hắn lại có thể không thầy tự tỏ, có lẽ loại người máu lạnh này trời sinh đã thích hợp làm Hoàng đế.
Bọn họ ở trên triều không có gì khác ngoài nghị luận bổ nhiệm và bãi nhiệm nhân sự, dân sinh các nơi, nếu bách quan có chuyện lớn gì khó giải quyết thì khởi bẩm, nếu gió yên sóng lặng không có chuyện gì xảy ra thì sớm tan triều.
Hôm nay chính là một ngày không có chuyện lớn gì xảy ra.
Ta hờ hững ghi chép danh sách Chủ thư¹ vừa thối vừa dài của Tể tướng.

Trước đó Lý Tư Diễm bãi nhiệm mấy Xá nhân, lần này thêm không ít Chủ thư mới vào.

(1) Quan lại chủ quản văn thư.
Tể tướng tuổi tác đã cao, giọng nói thều thào, đọc: "...!Đỗ Tử Thành, Khương Như Hối, Mạnh Tự."
Quá là nhiều người, ta vừa nhớ vừa nghĩ, Trung Thư Tỉnh hai gian phòng rách nát đó chứa được nhiều tân Chủ thư như vậy sao?
Khương Như Hối...!Mạnh Tự...
Mạnh Tự?
Ta dừng bút, một giọt mực rơi trên giấy như một dấu phẩy đột ngột.
Trong đầu ta trống rỗng, muốn đổi trang giấy khác, kết quả trong cơn rối loạn, tay áo quét qua giá bút, giấy không thay đổi, lại đụng rơi cái chặn giấy.
Một tiếng vang trầm cắt ngang lời khởi bẩm của Tể tướng.
Ông ấy nghi hoặc nhìn ta một cái, cẩu Hoàng đế cũng quay đầu, nhíu mày không vui.
Ta vội vàng cúi đầu xin lỗi, run tay thu dọn mặt bàn bừa bộn, trái tim đập lên mãnh liệt.
Còn nhớ nửa tháng trước lúc xuất cung, ta đi tìm Mạnh ca ca từ hôn, y không bằng lòng, còn nói phải vào cung tìm ta.

Khi đó ta tin, nhưng về sau nghĩ lại, nội uyển cung cấm nghiêm ngặt, chỉ có số ít cận thần của thiên tử được ra vào.

Y chỉ là một Tiến sĩ nho nhỏ, chưa được trao chức quan, muốn vào cung đâu có dễ gì.

Vốn dĩ ta đã buông hy vọng, nhưng...!nhưng y thật sự tìm được cách vào Trung Thư Tỉnh làm, có thể thỉnh thoảng lui tới Tử Thần điện.
Có nghĩa rằng trong cung này, ta không còn lẻ loi một mình.
Cho đến lúc này, ta mới thật sự phản ứng lại, trái tim được sự chờ mong và vui sướng ngập trời đánh úp.
Cảnh vật thay đổi theo lòng người, dường như một cơn gió xuân mềm mại lùa vào đại điện lạnh lẽo, hiu hiu thổi bay trang giấy trong tay ta.

Ta ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua văn võ cả triều, xuyên qua tường cung trùng điệp, bên ngoài ánh nắng lóa mắt, ngày xuân êm dịu, vẫn là Trường An mà ta yêu.
Trường An có người ta yêu, y sẽ vượt mọi chông gai, dốc hết năng lực đến gặp ta.
Người là một loài động vật rất kỳ quái, bất kể ngày tháng hiện tại có khổ sở bao nhiêu, chỉ cần có một cây củ cải theo phía trước là đã có thể trông theo đỡ khát.
Bởi vì cây củ cải lớn trắng bóc Mạnh Tự, từ khi tan triều ta vẫn cứ tủm tỉm cười.

Ngụy Hỉ Tử nhỏ giọng hỏi ta có phải khóe miệng bị rút gân hay không, ta nghiêm trang nói với hắn, Ngụy huynh nhìn thấy Lễ bộ Thượng thư không, lúc vào triều hắn ta cứ luôn cắn răng chịu đựng vặn tới vẹo lui, ta hoài nghi hắn ta quá mót.
Ngụy Hỉ Tử bừng tỉnh ngộ, lén cười hi hi với ta.
Sau đó ta không cẩn thận cười ra tiếng, bị Lý Tư Diễm nghe thấy.

Hắn vừa bước lên bậc thang cao nhất trước Tử Thần điện, đột nhiên dừng lại, hứng ánh sáng quay đầu, lạnh lùng hỏi ta: "Ngươi cười cái gì?"
Nụ cười của ta cứng đờ trên mặt.
Ta vẫn chưa trả lời, Ngụy Hỉ Tử đã quỳ phịch xuống một tiếng, chắp tay nói: "Bệ hạ thứ tội, tiểu thần..."
Lý Tư Diễm nói: "Câm miệng, không hỏi ngươi."
Ngụy Hỉ Tử nghe lời ngậm miệng.
Lý Tư Diễm một mực nhìn ta chằm chằm, giống như muốn đoán xem trong lòng ta đang suy nghĩ gì.
Hắn nhìn ta, ta cũng mỉm cười nhìn vào mắt hắn.
Hôm nay ta rất vui, ngay cả cẩu Hoàng đế trông cũng khôi ngô tuấn tú một chút.
Thực ra dung mạo của hắn cũng rất đẹp, chỉ là vẻ mặt quá nham hiểm.

Nếu một ngày nào đó đánh ngựa đi trên đường cái Chu Tước, chắc chắn có thể thu được một sọt khăn tay, túi thơm, vinh danh đầu bảng mười hai lang quân đẹp nhất Trường An.
Sau đó ta nhoẻn miệng cười, chỉ xà nhà nói: "Bệ hạ nhìn xem, dưới xà nhà Tử Thần điện có một đôi chim én, xà cao đôi én lượn vòng, là điềm lành đó."
Ta vừa chỉ xà nhà, rất nhiều người đều không nhịn được ngẩng đầu nhìn.

Đúng là dưới mái hiên có một đôi chim én nho nhỏ, mọi người tấm tắc kinh ngạc.
Nhưng Lý Tư Diễm không nhìn chim én, hắn vẫn đang nhìn ta, vẻ mặt cổ quái.
Ta nghĩ có thể là qua cười quá rõ ràng quá vui sướng, cẩu Hoàng đế là đồ biến thái, hắn không nhìn nổi ta vui vẻ.
Vì để không động vào xui xẻo, ta thu lại nụ cười, từ từ đổi thành vẻ mặt bình tĩnh thường ngày.
Lúc nụ cười của ta hoàn toàn biến mất, Lý Tư Diễm cũng quay đầu, chỉ để lại cho chúng ta một bóng lưng lạnh cứng, giọng nói thâm trầm như nước.
"Thẩm khởi cư lang, Tử Thần điện không nuôi người rảnh rỗi.

Ngươi hẳn phải tập trung theo hầu, chứ không phải nhìn xung quanh đi tìm cái gì mà chim én diều hâu."
Bầu không khí tức khắc lạnh xuống, một đám người hầu lặng ngắt như tờ.
"Khánh Phúc, đi đuổi đôi súc sinh kia đi, làm người ta phiền lòng." Hắn nói.
Khánh Phúc đáp lại, mặt sắt vô tình gọi tiểu thái giám đuổi đôi chim én kia đi.

Đám người lập tức giải tán, Tử Thần điện trở về vẻ im ắng.
Ta thầm nhổ một cái với bóng lưng Lý Tư Diễm, phì, cẩu Hoàng đế vốn không đổi tính, vẫn là tên biến thái không muốn nhìn người ta tốt đẹp.
Sau khi tan triều, Lý Tư Diễm gọi Binh bộ Thượng thư tới.

Hai người đóng cửa lại, không biết mật đàm cái gì.
Ngụy Hỉ Tử nói với ta, hôm qua một Thị lang của Binh bộ tới, lúc đi ra hai chân run rẩy, vẻ mặt chưa tỉnh hồn.

Hôm nay đổi thành cấp trên của hắn đến, không biết vị này có thể khá khẩm hơn không.
Ta lắc đầu nói ta thấy không đủ sức, đây rõ ràng là cẩu Hoàng đế muốn khai đao từ Binh bộ.
"Binh bộ rõ là xui xẻo, chuyển phe không đủ nhanh, lập tức bị làm khó dễ." Ta cảm thán nói: "Từ tiền triều đã không phải là bộ ngành giàu có, bây giờ ngay cả cái quần lót cũng sắp bị lột rồi..."
Hai chúng ta trò chuyện một lúc, đột nhiên nghe thấy bên Duyên Anh điện vang lên động tĩnh, giọng nam trầm thấp mà giận dữ - Cẩu Hoàng đế đang mắng người.

Ta và Ngụy Hỉ Tử quay mặt nhìn nhau.
Ngụy Hỉ Tử chớp chớp đôi mắt trâu, do dự hỏi: "Cái này...!cần ghi không?"
"Ghi đi." Ta trầm ngâm nói: "Trước tiên huynh viết lời giận vào đã, cụ thể hắn giận cái gì, ta đi xem một cái rồi nói."
Lúc đến mới biết được, tình trạng còn máu me hơn ta tưởng tượng.
Hôm nay Lý Tư Diễm cực kỳ nóng nảy, một kiếm chém đứt một tai của Binh bộ Thượng thư, rồi sai người mang ông ta xuống, nhốt vào thiên lao chờ xử lý.
Ta dựa vào tinh thần không biết sợ của Sử quan vào Duyên Anh điện thu thập tư liệu trực tiếp.

Vừa vào cửa điện đã nhìn thấy Lý Tư Diễm mặt không cảm xúc ngồi giữa cung điện, con mắt hồ ly nén giận bắn ánh sáng lạnh lẽo về phía ta, rít ra một chữ từ kẽ răng: "Cút."
Mũi kiếm của hắn còn đang nhỏ máu, cả người như Tu La bò lên từ địa ngục.
Ta nhắc nhở mình, người sáng suốt không đứng dưới tường nguy, quay người chạy.
Chạy được nửa đường, cẩu Hoàng đế lại lạnh lùng nói: "Thẩm Anh, cút trở về."
Vậy là muốn bảo ta cút đi hướng nào?
Thấy ta lề mề không động đậy, Lý Tư Diễm mất kiên nhẫn, quăng thanh kiếm đi, sải chân đi tới chỗ ta, ánh mắt sắc bén như chim ưng.
Trông thấy áo bào đen tuyền cách ta ngày càng gần, ta không khỏi lui lại hai bước, dựa vào cây cột son sau lưng.
Lý Tư Diễm nắm chặt cổ áo ta, túm ta như túm gà con đến trước án thư, chỉ vào giấy Tuyên trắng trên bàn, hung ác nói: "Ngươi không phải Sử quan sao? Lão cẩu Viên Dịch Sơn này kháng chỉ bất tuân, tại sao ngươi không viết?"
Cái mông của ta nặng nề đáp xuống đất, xương cụt đau nhức.

Mẹ nó, cẩu Hoàng đế ra tay thật ác.
Tất nhiên là ta không sợ hắn, cả giận nói: "Ta cũng không biết bệ hạ và Viên đại nhân nghị luận chuyện gì, đương nhiên không viết ra được."
Lý Tư Diễm cười lạnh nói: "Không viết ra được? Nuôi đồ ăn hại ngươi để làm gì? Nếu không phải trẫm còn muốn một cái thanh danh, dựa vào việc ngươi năm lần bảy lượt phạm thượng đã nên đưa ngươi xuống hoàng tuyền từ lâu!"
Ta đập bàn đứng dậy, giọng điệu còn dữ hơn hắn: "Rất tốt, dù sao ta cũng không chết được, chi bằng cứ nói cho thỏa thích.

Lý Tư Diễm, ngươi ra ý chỉ ức hiếp người ta như vậy, còn không cho Viên đại nhân người ta điều đình? Chỉ biết bắt nạt Binh bộ yếu thế, có gan ngươi động vào nha môn khác đi.

Bắc nha chắc chắn đội ơn đội đức, một lòng trung thành với ngươi, không chừng còn có thể sớm tối thắp ba nén hương, gọi ngươi tổ tông nữa đó!"
Hắn cười lạnh liên tục, giọng mỉa mai nói: "Không nhìn ra ngươi còn có lòng sốt sắng làm việc nghĩa cơ đấy, chỉ tiếc là một kẻ ngu xuẩn hồ đồ.

Tên Viên Dịch Sơn này ngày ngày giả bộ đáng thương, không phải tỏ vẻ thảm hại thì cũng là khóc than.

Thực chất khoản tiền lớn đều rơi vào kho riêng của Binh bộ bọn họ, có thể nói là tiếm quyền² rồi.

Ngươi cũng đừng tưởng ngươi rất thấu hiểu, loại giảo hoạt như Viên Dịch Sơn này đục nước béo cò trên quan trường mấy chục năm, đã sớm vơ vét đủ vốn, chết không có gì đáng tiếc."
(2) Lấn chiếm quyền của người trên.

Ta lại bị sự không biết xấu hổ của hắn làm chấn động.

Tiếm quyền? Long ỷ dưới mông hắn cũng là giành được từ tay anh ruột hắn, lại còn có mặt mũi nhắc đến tiếm quyền?
"Nói miệng không bằng chứng, ngươi không phái người điều tra rõ ràng, nói suông bảo Viên đại nhân tham ô.

Cho dù ngươi là Hoàng đế, đạo lý cũng không ở chỗ ngươi, trừ khi lấy ra bằng chứng, nếu không thì một chữ ta cũng không viết." Tính tình con lừa nói đến là đến, ta cứng cổ đối nghịch với hắn.
Sau khi bị ta nạt nộ một trận, cơn giận của hắn dần dần hạ xuống.
Hắn tỉnh táo lại, vòng quanh án thư của ta vài vòng.

Có lẽ đột nhiên cảm thấy động tác này rất ngu, hắn miễn cưỡng dừng bước chân, từ trên cao nhìn xuống ta, hỏi: "Làm sao ngươi biết được?"
"Biết cái gì?"
"Ân oán riêng giữa Bắc nha và Binh bộ, tâm tư của Viên Dịch Sơn, từ đâu mà ngươi biết?"
Hắn bắt đầu dùng một loại ánh mắt hoài nghi dò xét ta, bản tính đa nghi nhạy cảm giờ phút này lộ rõ mồn một.

"Bởi vì ta là nữ mật thám tàn quân của tiên vương phái tới, cố ý cải trang thành Nữ sử quan Thẩm gia, mưu đồ chờ thời cơ giết bệ hạ, nghênh đón tiểu Thế tử vào Trường An.

Thế nào, cốt truyện này bệ hạ hài lòng không?" Ta chế giễu lại.
Ánh mắt Lý Tư Diễm lạnh đi.
Ngón tay hắn hơi động một chút, có lẽ là muốn bóp cổ ta.

Ta cảnh giác nhìn hắn chằm chằm, khẽ nhích về phía sau, dường như cây cột lớn sau lưng có thể làm cho ta an tâm vậy.
Hắn ngồi xổm xuống, nắm chặt cằm ta, ép ta nhìn thẳng hắn, trong mắt cất giấu giận dữ dồn nén, giọng nói lạnh lùng không mang theo bất kỳ nhiệt độ gì, nói với ta: "Chuyện cười này ngươi kể nát bét vô cùng."
Ta khẽ nói: "Chẳng phải ngươi cũng không tin."
Hắn không lên tiếng, vẫn nắm cằm ta không buông, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve môi dưới của ta.

Ta cố nén buồn nôn, tiếp tục duy trì tư thái ngoan ngoãn dễ bảo.
Hồi lâu sau, Lý Tư Diễm thả ta ra, chậm rãi đứng lên.

Mấy ngón tay trước đó bóp cằm ta đầu tiên là duỗi ra, rồi lại nắm thành quyền.
Hắn nhìn ta một chút, thản nhiên nói: "Đương nhiên ngươi không có bản lĩnh này.

Nếu thật sự là trinh sát được phái tới, ít nhất cũng nên giả bộ thuận theo mua vui chút, dỗ được trẫm vui vẻ rồi, chưa biết chừng còn có thể ban cho ngươi một phân vị Bảo lâm, Ngự nữ.

Như vậy chẳng phải ngươi càng dễ ra tay hơn sao?"
Bảo lâm? Ngự nữ?
Máu nóng cả người ta lập tức xông lên đỉnh đầu.

Hắn dám mang loại nữ nhân này ra làm nhục ta!
Vẻ ngoan ngoãn vừa mới ngụy trang toàn bộ vỡ thành mảnh vụn.

Ta tức đến toàn thân run rẩy, nói năng lộn xộn: "Ta nhổ vào! Ai muốn làm vợ bé cho ngươi! Lý Tư Diễm, ngươi...!cái tên..."
"Ta là cái tên gì?"
Thấy ta xù lông lên, tâm trạng Lý Tư Diễm trở nên tốt mắt thường có thể thấy được, cười nói: "Khốn nạn hay là hạ lưu bại hoại? Chắc hẳn Thẩm khởi cư lang tri thư đạt lý của chúng ta không mắng được mấy từ bẩn thỉu phải không? Hay là để người thô thiển trẫm đây dạy ngươi mấy cái?"
Bàn về độ dày da mặt, đương nhiên ta không sánh bằng thằng khốn Lý Tư Diễm.
Để phòng ngừa bản thân làm ra chuyện gì không thể cứu vãn dưới cơn nóng giận, ta qua quýt ôm lấy giấy bút, hung dữ trừng mắt lườm hắn một cái, giận đùng đùng chạy ra Duyên Anh điện.
Cẩu Hoàng đế sau lưng ta cười phá lên, tiếng cười hết sức tùy tiện.
Ngụy Hỉ Tử thấy ta đen mặt trở về Ngự Thư Phòng, dè dặt hỏi ta: "Thẩm khởi cư lang sao vậy? Bệ hạ làm khó cô?"
Ta cười lạnh: "Ghi lại, ghi hết lại, Thánh thượng vô cớ xẻo tai trái Binh bộ Thượng thư Viên Dịch Sơn, khinh nhờn Khởi cư lang Thẩm thị, hành vi tàn bạo khôn tả, ngôn từ đồi bại quá quắt!"
Ngụy Hỉ Tử nhắc nhở ta: "Phải cầm bút tả thực mới được."
Ta đang nổi nóng, nghĩ thầm cũng không phải ngươi bị chòng ghẹo, muối đổ lòng ai nấy xót!
***
Dù đã bắt đầu công việc nhưng tháng ngày trong Tử Thần điện vẫn vô vị và khó khăn.

Nhất là khi có một kẻ thù lãnh đạo trực tiếp gây chuyện khắp nơi lại càng gian nan gấp đôi.
Một hôm, Lý Tư Diễm mắng Trung thư xá nhân một câu thô tục khó nghe, không khéo bị ta ghi lại.

Hắn cảm thấy mình mắng chưa đủ, nhất định bắt ta thêm một câu ác hơn, ta chính nghĩa trang nghiêm khước từ hắn, bị hắn phạt đi Ngự Thiện Phòng đốt củi dưới cơn nóng giận.
Ngự Thiện Phòng khói hun lửa cháy, ta vừa ho khan, vừa oán hận phàn nàn với quản sự trông coi ta: "Hoàng đế người ta đánh roi cấm túc, hắn thì ngược lại, không phải phạt đốt củi thì là phạt đổ bô, trong lòng hắn lao động đáng sợ đến mức nào vậy."
Quản sự mắt điếc tai ngơ, vô tình nói: "Tiếp tục quạt, mạnh lên chút."
***
Lý Tư Diễm thợ mới thì hăng, thợ già biết việc, xử lý xong Sử quan lại đi xử lý dư nghiệt Tiên hoàng.
Nói là dư nghiệt, thực ra cũng đều là con trai của anh ruột hắn.

Ngày đó, thầy ta Quách tiên sinh xuất cung báo tin mới giúp hai tiểu Thế tử may mắn nhặt được cái mạng, được nô bộc già bảo vệ chạy xa đến phía Nam.
Vì việc này, Quách tiên sinh chịu không ít hình phạt, về sau là ta bán bản ghi chép của cha ta mới khiến Lý Tư Diễm tha cho Quách tiên sinh.
Thế nhưng bản ghi ghép này đổi được mạng của Quách tiên sinh, lại không bảo vệ được hai vị tiểu vương tử.

Hai tháng sau, tin chiến thắng truyền đến, di hài của chúng được chở về đế đô, an táng qua loa ở một tòa núi đất ngoại ô thành Trường An.
Đáng thương cho hai đứa trẻ này, chỉ mới tuổi tóc để chỏm, cứ vậy mà mất mạng dưới tay thúc thúc ruột của mình.
Lý Tư Diễm từng nói, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, bởi vì quá khứ ti tiện trước kia, phong cách làm việc của hắn luôn tàn nhẫn mà không từ thủ đoạn, thường xuyên khiến ta không rét mà run.
Ngay cả thủ túc huyết mạch tương liên với hắn cũng hạ sát thủ được, huống chi là mấy Sử quan chẳng liên quan gì.
Kiểu người này vĩnh viễn sẽ không cảm thấy hổ thẹn vì việc mình đã làm.
Ta vào cung là đang mùa xuân, vẫn còn se se lạnh, đến khi khí nóng mang đi chút hơi lạnh cuối cùng, mùa hạ Trường An dồn dập mà tới.
Mùa hạ nóng bức, lòng người bực bội.

Dưới tình hình bất ổn, tốc độ làm việc của Lý Tư Diễm cũng tăng nhanh.

Ngày mùng ba tháng bảy, hắn liên tiếp lưu đày mấy Lang quan tham ô bị tra ra, chấn động triều đình.
Ta khiếp sợ nhìn bản danh sách lưu vong này, cảm thấy rất không hợp lẽ, bật thốt lên: "Những đại nhân này ai nấy đều xuất thân vọng tộc, thế hệ trâm anh, gia sản há chỉ từng đó vạn kim, làm sao có thể tham ô chút lợi cực nhỏ cứu trợ thiên tai này?"
Lý Tư Diễm đang nghỉ ngơi, lười biếng dựa vào giường, nghịch chiếc chén mã não bạch ngọc Tả Thập Di³ kính tặng.
(3) Một chức quan tứ phẩm nhà Đường, chuyên về việc khuyên can các điều lầm lỗi của vua.

Hắn vén mí mắt nhìn ta một cái, cười nhạo nói: "Vọng tộc? Không có đám vọng tộc bọn họ cưỡng đoạt, tìm cách vơ vét của cải xương máu của dân, Hộ bộ cũng không đến nỗi ngay cả thuế ruộng cũng không thu được.

Trẫm mượn cớ xử lý bọn họ, chẳng qua là lấy về thứ nên lấy mà thôi."
"Nhưng vậy cũng không thể vu oan giá họa, lưu đày lung tung." Ta nghiêm túc nói: "Việc nào ra việc đấy.


Cho dù bọn họ tham ô thật, tội cũng không đến mức này.

Gia sản người ta cần cù tích góp mấy đời, bị ngươi nhẹ nhàng cướp đi lấp quốc khố, việc này không hợp luật pháp."
Lý Tư Diễm dùng chén mã não bạch ngọc gõ gõ đầu ta, như cười như không nói: "Thẩm khởi cư lang biết không? Trẫm ghét nhất dáng vẻ cao cao tại thượng, không vương khói lửa trần gian này của ngươi.

Ngươi cho rằng luật pháp là ai định ra? Nếu như luật pháp hữu dụng, vậy tại sao trăm năm qua môn phiệt cai quản quốc gia, dân kêu than bốn phía, còn để người bất nhân bất nghĩa trẫm làm Hoàng đế?"
"Vương hầu tướng lĩnh chẳng phải trời sinh." Hắn thản nhiên nói: "Sử sách rất vô vị, duy chỉ có câu này có chút hay ho.

Đám vọng tộc kia ăn tham nhiều năm như vậy, cũng nên nôn ra chút ít."
"Huống hồ..." Hắn ngừng một chút rồi nói: "Đã đi tới nước này, nếu trẫm không xử lý bọn họ thì đến lượt trẫm không thu trận được rồi."
Ta ngẩn người, trong chốc lát không hiểu rõ ý hắn.
Lý Tư Diễm lại gõ trán ta một cái, nói: "Đào sâu cái này làm gì, ghi vào."
Ta mơ mơ màng màng cầm bút lên, qua quýt ghi lại lời hắn.
Khi đó ta không hiểu lắm hắn đang nói cái gì, chỉ cảm thấy hình như hắn đang xuôi theo một loại chiều hướng nào đó.

Mãi đến rất nhiều năm sau, ta mới từ từ hiểu được: Đối với Lý Tư Diễm, rất nhiều chuyện nhìn như không hợp lý, nhưng đằng sau đều có lý của hắn.
Hắn động vào mấy con em vọng tộc, cướp phá của cải để tăng cường quốc khố, thực chất chèn ép vọng tộc đã nổi lên từ tiền triều, chấn hưng khoa cử nhiều năm như vậy, nhóm sĩ tộc từ lâu đã không còn vinh quang ngày xưa.

Bây giờ Lý Tư Diễm cướp của bọn họ, bề ngoài nhìn vào là hắn thủ đoạn ác liệt, kỳ thực chưa chắc không phải là hắn không có mục đích.
Hắn lưu đày một đám thần thử khôn khéo tài giỏi không thèm dùng, lại cứ chọn ta tính khí tệ và Ngụy Hỉ Tử ngu xuẩn hồ đồ, một đôi không có đầu óc và mất hứng tới làm cận thần của hắn.

Có lẽ là hắn cũng không tự tin có thể nắm chắc những người tuấn kiệt này, cho nên mới quả quyết để hai người ngu hầu hạ bên cạnh.
Thậm chí về việc hắn lên ngôi, có khi ta nghĩ kỹ lại cũng sẽ không rét mà run.

Theo tiền lệ bổn triều, Hoàng tử trưởng thành đều phải thả ra ngoài kinh, nhưng tại sao Tiên hoàng kề cà không hạ chiếu cho hắn nhậm chức? Hắn và tiên Thái tử không hòa thuận đã lâu, nhưng trước giờ Tiên hoàng đều không hòa giải, thậm chí thái độ mập mờ, rất có xu thế nuôi ong tay áo, vả lại...!Tiên hoàng biết Thái tử không thể sinh dục, nhận nuôi hai con trai của Nhị hoàng tử.

Nếu như ông ấy thật sự muốn Thái tử thuận lợi đăng cơ, vậy tại sao không giúp giấu giếm triệt để, lại bảo cha ta là người cương trực nhất triều đình ghi chép lại việc này?
Những thứ tăm tối này đều giấu sau bút mực giản lược của Sử gia.

Không nghĩ thì thôi, một khi nghĩ lại là khiến người ta không rét mà run.
Chẳng biết sau này ngộ ra được bao nhiêu thứ, còn khi đó ta vẫn là con ngốc không rành thế sự, chỉ biết là ban ngày làm quan, ban đêm cắt giấy tiền, đơn giản mà không vui vẻ.
Hôm đó rằm tháng bảy, giấy tiền ta cắt vừa đúng tích lũy được đầy hai sọt.

Buổi chiều, ta ôm hai sọt giấy tiền đó đi tìm Khánh Phúc, cũng chính là Thái giám tổng quản hàng ngày đi theo Lý Tư Diễm, nói cho ông ta biết, ta muốn tế bái người thân.
Khánh Phúc không chút suy nghĩ từ chối ta: Không có cửa đâu.
Ta cảm thấy không thể nói lý: "Bổn triều lấy hiếu an thiên hạ.

Các ngươi lại đến cả tổ tông cũng không cho tế bái, đây là đạo lý gì?"
Khánh Phúc dùng một ánh mắt như nhìn kẻ đần nhìn ta, nói: "Thẩm khởi cư lang, người trong thiên hạ ai cũng là con dân của bệ hạ.

Ngươi tế bái phụ mẫu trong cung, nếu không cẩn thận dẫn lửa gây hỏa hoạn, chẳng phải sẽ làm bệ hạ bị thương sao? Nếu làm bệ hạ bị thương, đó chẳng phải là bất hiếu?"
Hay cho một cái suy luận lòng vòng, nói đến ta không phản bác được.
Khánh Phúc đi rồi, ta đứng ở một góc Tử Thần điện, ôm hai sọt giấy tiền trong tay, đau lòng khó tả.
Cảm giác này giống như ngươi kiếm được gia tài bạc triệu rồi áo gấm về quê, đồng hương lại nói với ngươi, người nhà đã quy tiên nhiều năm, mộ phần đã mọc cỏ cao hai thước.
Đi cầu xin Lý Tư Diễm sao? Không, chuyện khác thì thôi đi, chứ chuyện liên quan đến cha huynh ta, ta không muốn một chút ân huệ của hắn.
Nhìn hai sọt giấy tiền này, sống mũi ta dần cay cay.
Con người chính là một loại sinh vật dễ bị việc nhỏ làm sụp đổ.

Ta nghĩ tới bản thân lẻ loi ở trong cung, bị ép bầu bạn bên cạnh kẻ thù nắng mưa thất thường.

Đêm tiết Trung Nguyên, ngay cả đốt chút tiền cho người thân dưới âm phủ cũng không được.

Cuộc đời tại sao lại thành như vậy chứ?
Sau khi đứng một hồi, ta ôm lấy hai cái sọt, lấy tay áo lau nước mắt, chậm rãi quay về Tử Thần điện.
Lúc về điện nhìn thấy Khánh Phúc đang đợi bên ngoài thư phòng, ông ta nói với ta, Trung Thư Tỉnh vừa phái một Chủ thư tới khởi thảo chiếu thư cho Hoàng đế, Nguỵ Hỉ Tử ở bên trong làm thư ký, tạm thời không cần đến ta.
Tâm tình ta sa sút, thuận miệng "à" một tiếng.
Khánh Phúc quét mắt nhìn ta, lạnh lùng nhắc nhở: "Thẩm khởi cư lang, mắt ngươi sưng húp lên rồi, quay về chỉnh trang cho tốt, chớ lại thất lễ ở ngự tiền."
Ta hầm hừ nói: "Cho dù ta chỉnh trang cho mình thành tiên nữ, bệ hạ các người cũng thấy ta không vừa mắt."
Khánh Phúc chép miệng, cái thần thái ấu trĩ này cực kỳ không ăn khớp với bộ mặt chảy xệ của ông ta.
Ta ngán ngẩm đợi ở cửa chốc lát, hỏi Khánh Phúc: "Bên trong là Điền chủ thư hay là Vu chủ thư?"
Khánh Phúc vốn không muốn trả lời, bị ta quấy nhiễu đến phiền, mất kiên nhẫn nói: "Là người mới tới, họ Mạnh, tên không biết."
Ta ngơ người, chớp chớp mắt, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
"Tên là Mạnh Tự sao?" Ta nhỏ giọng hỏi.
Khánh Phúc mất hứng nói: "Đã nói ở đây không có chuyện của ngươi.

Ngươi mau đi tiêu sưng mắt đi, trông như cái hột đào, thật khó coi."
Ông ta còn chưa dứt lời, ta đã như tên rời cung phi về phòng ta, vội vàng lục son phấn, soi gương đồng cẩn thận thoa thuốc cao, thêm ít phấn phủ, cuối cùng thoa chút son lên môi.
Đi làm chẳng đáng cho ta lãng phí đồ trang điểm, nhưng gặp tình lang thì đáng!
- -----
Truyện đăng tải duy nhất tại ???????????????????????????? @nhumocxuanphong2506.

Vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ để ủng hộ editor!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi