CAO THỦ HỒI SINH



"Đúng vậy…" Ông cụ Ngô im lặng một lúc lâu cuối cùng cũng lên tiếng, khuôn mặt ông Lưu bụng phệ lập tức trở lên vui vẻ thích chí, sau đó ông ta còn quay lại nhìn Lâm Tuấn với ánh mắt khinh bỉ.

"Cậu thanh niên nghe thấy chưa? Trương đại sư không cần bất cứ sự gợi ý nào cũng có thể chẩn đoán chính xác tình trạng bệnh của ông cụ Ngô đấy, như vậy còn gọi là không giỏi y thuật sao? Hừ, nếu không phải nể mặt chủ tịch Dương thì hôm nay tôi đã bảo người bắt tên nhóc ngạo mạn cậu đi vì tội phỉ báng Trương đại sư rồi…"
"Ông Lưu đừng nổi giận, thanh niên mà, không biết trời cao đất dày là chuyện bình thường thôi, dạy dỗ một chút là được rồi", Trương đại sư cười rồi nói.

Trương đại sư và ông Lưu kẻ tung người hứng nhịp nhàng khiến sắc mặt chủ tịch Dương dần trở lên khó coi.

Vừa rồi Dương đại sư chỉ bắt mạch đơn giản cũng đã biết được bệnh tình của ông cụ Ngô, điều này đủ chứng minh y thuật của ông ta cao như thế nào rồi, cho nên ông ta nói đã biết cách chữa trị cho ông cụ Ngô cũng rất có thể là sự thật.

Chưa biết đơn thuốc ông ta kê có tác dụng hay không, nhưng ít nhất trong khoảng thời ngắn ông cụ Ngô đã chấp nhận phương pháp điều trị của Trương đại sư rồi.

Đúng là…
Sau khi đã được chứng kiến y thuật cao siêu của Trương đại sư, ông cụ Ngô vừa rồi còn cười nói vui vẻ với chủ tịch Dương vậy mà bây giờ chỉ chú ý tới ông Lưu và Trương đại sư thôi.


"Trương đại sư chẩn đoán bệnh tình của tôi rất đúng, bệnh của tôi bình thường thì không sao, chỉ cần tái phát một cái là tôi sống không bằng chết.

"Ông Ngô yên tâm, bệnh của ông là do khí trệ tích tụ lâu ngày hình thành, khí trệ tích tụ ở nơi không nên tích tụ làm tắc nghẽn kinh mạch nên dẫn tới việc khó thở và đau ở ngực, mặc dù muốn chữa khỏi triệt để hơi khó nhưng nếu dùng phương pháp điều trị giảm bớt bệnh tình thì không thành vấn đề".

"Vậy thì làm phiền Trương đại sư rồi".

"Ông cụ Ngô khách sáo quá, tôi kê đơn thuốc này, ông cụ chỉ cần bảo người nấu thuốc đúng như phương pháp tôi viết là được, chắc chắn có thể làm giảm cơn đau đớn lúc phát bệnh".

"Chỉ làm giảm thôi sao…", nghe Trương đại sư nói vậy vẻ mặt ông cụ Ngô hơi thất vọng, ông cụ liền dò hỏi Trương đại sư: "Trương đại sư, bệnh của tôi không có cách nào chữa triệt để sao?"
"Cái này…", Trương đại sư ấp úng do dự một lát rồi chậm rãi trả lời: "E là không có đâu, bệnh của ông cụ là do tắc nghẽn kinh mạch, điều trị bệnh về kinh mạch không còn cách nào khác ngoài việc nghỉ ngơi hợp lý và dùng thuốc từ từ điều trị, cho nên bệnh của ông cụ chỉ có thể thuyên giảm chứ không có cách nào điều trị dứt điểm được…"
Trương đại sư nói nghe có vẻ rất có lý, đến Lâm Tuấn còn phải gật đầu tỏ vẻ tán thành.

Nếu đứng ở góc độ Đông y thì bệnh tình của ông cụ Ngô đúng là không có cách nào điều trị dứt điểm được, chỉ có thể dùng phương pháp từ từ điều trị để làm giảm cơn đau đớn lúc phát bệnh thôi, luận điểm này Lâm Tuấn cũng rất đồng ý, nhưng…
Ngoài việc là một bác sĩ Đông y thì Lâm Tuấn cũng là một bác sĩ được đào tạo chính quy về kiến thức y học phương Tây, dày dặn kinh nghiệm trong lĩnh vực này.

Ngoài việc châm cứu và kê đơn thuốc ra, anh còn có thể cầm dao làm phẫu thuật!
Cho nên so sánh với Trương đại sư thì Lâm Tuấn có thể nhìn được nhiều thứ hơn từ trên người ông cụ Ngô.

"Không đúng".

Lâm Tuấn dõng dạc lên tiếng nói với vị Trương đại sư kia và ông cụ Ngô đang ngồi trên giường.

Ông cụ Ngô chau mày, bực mình nhìn Lâm Tuấn một cái.

Ánh mắt này khiến chủ tịch Dương đứng bên cạnh Lâm Tuấn sợ hãi kéo tay anh lại, thì thầm nói: "Tiểu Khiêm, nói láo cũng phải có giới hạn chứ cháu, vừa rồi vị Trương đại sư kia đã chứng minh được thực lực của mình rồi đấy, cháu đừng có làm loạn nữa…"

Ban đầu ông cụ Ngô và chủ tịch Dương đều có ấn tượng tốt với Lâm Tuấn, nhưng Lâm Tuấn cứ liên tục "ăn nói hàm hồ" khiến ấn tượng ban đầu bay sạch, sự tán thưởng trong ánh mắt cũng biến mất không còn chút nào, bây giờ chỉ còn lại sự bất lực và lạnh lùng mà thôi.

Lâm Tuấn khẽ cười nhìn chủ tịch Dương một cái rồi nói rõ ràng: "Chú Dương, cháu không nói láo, vừa rồi cháu nói vị Trương đại sư này căn bản không hiểu gì về y thuật, những lời vừa rồi ông ta nói là sai hết".

"Không hiểu gì về y thuật? Tất cả đều sai? Vừa rồi Dương đại sư chỉ bắt mạch đơn giản cũng đã hiểu được bệnh tình của ông cụ Ngô, chẳng lẽ điều này còn chưa đủ chứng minh y thuật cao siêu của ông ấy nữa sao? Nhóc con đúng là không biết trời cao đất dày là gì mà!"
Ông Lưu vừa trừng mắt hung dữ nhìn Lâm Tuấn, vừa mắng chửi thậm tệ, có thể thấy rõ lời nói của Lâm Tuấn đã thực sự khiến ông ta tức giận.

Nếu là người bình thường thì chắc chắn lúc này sẽ bị khuôn mặt dữ tợn của ông Lưu dọa sợ kinh hồn bạt vía rồi nhưng Lâm Tuấn vẫn giữ nụ cười thản nhiên.

"Không hiểu thì là không hiểu, sai thì là sai, sao nào? Chẳng lẽ lại không cho tôi nói ra, để cho ông cụ Ngô tiếp tục bị dày vò bởi những cơn đau kia sao?"
"Thằng oắt con kia!"
Ông Lưu tức giận không biết phải làm sao, nói được vài chữ rồi trợn trừng mắt, dáng vẻ giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay đánh nhau với Lâm Tuấn vậy.

"Không phải? Tôi muốn nghe xem Trương đại sư sai ở đâu? Tiểu Khiêm, cậu nói ra xem…"
Mặc dù hơi bực mình nhưng ông cụ Ngô vẫn lên tiếng, điều này khiến ông Lưu và Trương đại sư không khỏi ngây người.

Lúc này vị Trương đại sư kia cũng nói: "Này cậu thanh niên, cậu luôn miệng nói lão già này không hiểu gì về y thuật, tôi cũng muốn nghe thử xem, lão già này không hiểu y thuật ở chỗ nào vậy?"
Lâm Tuấn vẫn giữ nụ cười trên mặt, chậm rãi lắc đầu.


Sau đó anh nói: "Đầu tiên, tôi nói Trương đại sư đây không hiểu y thuật ý không phải nói trình độ của Trương đại sư về phương diện Đông y, mà là chỉ…"
"Ông không hề hiểu về y thuật phương Tây".

Trương đại sư im lặng sau đó khẽ gật đầu: "Đúng vậy, cậu nói rất đúng, lão già này không biết gì về y học phương Tây, không có bất cứ thành tựu gì về phương diện y học phương Tây".

Nụ cười trên mặt Lâm Tuấn lại càng sáng hơn.

"Thứ hai, nếu chỉ đơn thuần nhìn từ góc độ Đông y thì những lời Trương đại sư nói không sai, khi ông cụ Ngô phát bệnh sẽ có triệu chứng hô hấp khó khăn, vùng ngực cũng sẽ quặn đau từng cơn theo mỗi lần hít thở, nếu tôi đoán không nhầm, thì vừa rồi lúc ông bắt mạch cho ông cụ Ngô có cảm nhận được mạch tượng của ông cụ bị lỗ rò".

"Đúng vậy, chính xác là mạch tượng bị lỗ rò", khuôn mặt Trương đại sư dần trở lên đông cứng.

Đúng là người giỏi nghề ra tay có khác, chỉ hai câu nói ngắn ngủi đã khiến ông cụ Ngô và Trương đại sư cảm nhận sâu sắc Lâm Tuấn tuổi trẻ tài cao không hề ăn nói hàm hồ, mà thật sự có bản lĩnh…


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi