CAO THỦ Y ĐẠO

“Cậu nói gì?” Sắc mặt mấy người trong phòng thay đổi.

“Trần Vũ, làm sao mà anh biết được?” Lâm Thanh Nguyệt giật mình hỏi.

“Cậu là ai? Vì sao biết được rõ ràng như vậy?” Trên mặt Lâm Khai Thành tức khắc dâng lên một tia sát ý, anh ta tiến lên một bước, kinh nghiệm sa trường làm anh ta bộc phát ra một cổ sát khí dày đặc, độ ấm trong phòng như giảm nhanh xuống mấy độ.

“Tôi chỉ là phỏng đoán theo tướng mạo, nếu có đắc tội, thỉnh thứ lỗi.” Trần Vũ nhàn nhạt mà nói.

“Khai Thành, lui ra!” Ông cụ Lâm ngồi thẳng thân mình, trâm giọng nói: “Tiểu Trần, trước kia tôi không tin trên thế giới này có cao nhân, nhưng giờ tôi tin, những gì cậu mới nói đều đúng hết, nhưng cậu cũng nói Dung Dung có tướng nhiều con nhiều phúc, vì sao muốn một đứa con lại khó như vậy?”

“Tôi hỏi mợ Lâm mấy vấn đề, mợ Lâm có thể trả lời đúng sự thật không?” Trần Vũ hỏi.

“Có thể.” Bành Dung đột nhiên cảm thấy Trần Vũ không đơn giản, có lẽ vấn đề của cô ấy và chồng, Trần Vũ có thể giải quyết.

“Bố của mợ Lâm, có phải qua đời vào mười năm trước không? Khi mất có phải từng xảy ra mâu thuẫn về việc tổ chức đám tang không?” Trần Vũ hỏi.

“Không sai, vừa đúng mười năm, phong tục chúng tôi bên kia yêu cầu phải thổ táng, do vấn đề về đất nên bí thư chỉ bộ thôn là Ngô Trường Hưng muốn năm mươi nghìn, lúc ấy hai bên nổi lên xung đột, cuối cùng tiền cũng chưa cho, ở đây có quan hệ nhân quả gì sao?” Bành Dung hỏi.

“Đây là vấn đề, hai người đều có tướng mặt tốt số, nhưng giữa mày có một tia sát khí ngưng tụ không tiêu tan, đặc biệt là mợ Lâm, ba đốm lửa trên bả vai cháy mà không mạnh, đây là do phần mộ tổ tiên xảy ra vấn đề.”

Trần Vũ nói: “Hiện tại lập tức đi xem mộ bố chị đi, cách mồ chính về phía nam ba thước, nhìn xem có phải có ba cây đinh sắt sáu tấc không.”

“Mặt khác, về nhà tổ ở quê coi luôn, chính sảnh có phải xuất hiện một thanh kiếm được treo bằng tơ hồng không.”

“Quê quán tôi cách Phong Lăng khoảng 30 cây, sau khi bố tôi qua đời thì không có người ở nữa, bác Chu hàng xóm vẫn luôn ở nhà, tôi lập tức liên hệ xem thử” Bành Dung nhìn chằm chằm Trần Vũ: “Xin hỏi cậu đây, nếu có mấy vấn đề này, giải quyết như thế nào?”

“Đinh sắt sáu tấc là đinh huyền văn, đây là chuyện mà kẻ táng tận thiên lương, lòng dạ hiểm độc tàn nhãn mới có thể làm, cắm định huyền văn, âm trạch không yên, vận thế người thân chịu ảnh hưởng.”

“Sảnh ngoài có kiếm treo ở ly vị, treo bằng tơ hồng, hình thành kiếm trảm con, gây hoạ cho con cháu đời sau, nếu giống lời tôi nói, lấy đi tiêu huỷ là được!” Trần Vũ nói.

Bành Dung xoay người, cầm lấy di động gọi điện thoại, nói vài câu rồi cúp.

Một lát về sau, bác Chu hàng xóm gọi điện thoại lại, Bành Dung nhấn nghe, bật loa ngoài.

“Dung Dung à, thằng khốn Ngô Trường Hưng kia là thầy phong thủy nên hiểu mấy thứ này, nhà cháu không người ở, không ai ngờ được hắn treo một thanh kiếm tại sảnh chính, đây là hại người a.”

Từ microphone truyền ra giọng nói phẫn nộ của hàng xóm: “Cháu mau trở về, tìm thầy xem phá như thế nào, nó sẽ ảnh hưởng vận số tương lai của cháu đó.”

“Bác Chu, phiền bác quá, cháu lập tức trở về.” Bành Dung run rẩy nói rồi cắt đứt điện thoại. Bác Chu đã chứng thực Trần Vũ nói không sai.

“Ngô Trường Hưng khốn kiếp này, trước khi chết mấy năm, bố tôi từng tố cáo hắn chiếm đất nên hắn ghi hận trong lòng, giờ khi bố tôi chết cũng không chịu cho ông ấy thanh thản sao?” Bành Dung rơi nước mắt như mưa: “Đáng thương con tôi, thằng nhỏ mới hai tuổi...”

“Dung Dung, đừng đau lòng, anh về cùng em một chuyến.” Lâm Khai Thành lạnh lùng nói: “Ngô Trường Hưng đê tiện kia có chết, anh cũng sẽ lôi thi cốt của hắn ra quật, nghiền xương thành tro.”

“Đi thôi, xử lý xong thì về tìm tôi, tôi viết đơn thuốc cho hai người, bảo đảm vợ chồng nhiều con nhiều phúc.” Trần Vũ cười nói.

“Cảm ơn cậu Trần." Hai người vừa chắp tay với Trần Vũ xong thì vội vàng rời đi.

“Cậu Trần, đúng là cao nhân!” Hai người rời đi rồi, ông cụ Lâm thay đổi luôn xưng hô: “Nhà họ Lâm tôi chịu ơn từ cậu, về sau nếu cậu Trần có bất luận chuyện gì cần, nhà họ Lâm

không ngại vượt sông vượt lửa.”

“Ông cụ Lâm khách khí, chuyện nhỏ không tốn sức gì” Trần Vũ cười, kê đơn cho ông cụ Lâm xong, hàn huyền trong chốc lát rời rời đi.

Rời đi rồi Trần Vũ có chút cảm thán, tuy rằng chết qua một lần, nhưng cũng xem như nhờ họa được phúc.

Thái Huyền Thánh Thanh Kinh mà anh dung hợp ở pháp trường có nội dung phong phú sâu xa, y thuật, võ đạo, huyền học đều bao quát, đáng tiếc thân thể này khuyết thiếu rèn luyện, căn cơ kém, hiện tại cũng chỉ phát huy một chút trong tình huống cấp bách, chỉ đạt tới thực lực Võ sư.

Thái Huyền Thánh Thanh Kinh tổng cộng tám tầng, lĩnh ngộ một tầng trong đó là nhận thức cả vùng trời mới, hiện tại Trần Vũ chỉ là lĩnh ngộ một chút, nếu có thể đạt tới tầng một, nó sẽ mở mang được một thế giới mới, xem ra còn phải nỗ lực một phen.

“Cậu Trần xin dừng bước.” Trần Vũ còn chưa ra cổng bệnh viện, Chu Trì liền vội vội vàng vàng đuổi theo lại đây.

“Cục trưởng Chu, ông có chuyện gì sao?” Trần Vũ kinh ngạc hỏi.

“Tiểu Trần à, cậu đúng là cao nhân, cậu xem tôi...... Chu Trì sửa vạt áo: “Tôi còn có thể tiến thêm một bước sao?”

“Cục trưởng Chu, điều này kỳ thật không cần hỏi tôi.” Trần Vũ mỉm cười, chỉ vào trán ông ta: “Đây là cung quan lộc, ông có cung quan lộc đầy đặn, sự nghiệp vận thế tốt, nhất định có thể ngồi lên địa vị cao, bình bộ thanh vân.”

“Hơn nữa xem ông mặt mày hồng hào tươi tắn, mặt lộ vẻ vui mừng, đây là có tin tốt.” Trần Vũ cười nói: “Với cả, tin mừng tới từ hướng đông, chúc mừng, không quá mấy ngày nữa, ông sẽ nhận được tin vui từ hướng đông..”

Phía đông là tỉnh lị, Trần Vũ nói như vậy, ý tứ đã thực rõ ràng.

“Thật sự? Cảm ơn cậu nha Tiểu Trần, coi như mượn vía lời chúc của cậu.” Chu Trì vỗ đùi, vui mừng ra mặt, Trần Vũ nói rất chính xác, kỳ thật việc ông ta thăng chức gần như là chuyện chắc chắn, nhưng dù gì cũng còn có mấy đối thủ cạnh tranh, trong lòng ông ta lo lắng vô cùng, Trần Vũ vừa nói, ông †a yên tâm hẳn.

“Còn có chuyện, tôi, tôi.....” Chu Trì vui vẻ rất nhiều, biểu cảm lại có chút khó mở lời.

“Mặt khác, phương thuốc này ông cầm đi.” Trần Vũ lấy bút, viết ra một phương thuốc: “Xà sàng tử, dâm dương hoắc, viễn chí......”

“Mấy vị dược này dùng theo lượng tôi đã viết, uống ba ngày, ông sẽ thấy hiệu quả.”

“Cảm ơn! Thật sự cảm ơn cậu, Tiểu Trần, đây là danh thiếp của tôi, về sau có bất cứ yêu cầu gì cứ trực tiếp gọi cho tôi, không có người ngoài thì cứ gọi tôi anh Chu là được.” Chu Trì mừng rỡ.

Chuyện giường chiếu của đàn ông thì có chút khó mở miệng, nhưng Trần Vũ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, điều này làm cho ông ta vui sướng không thôi, hai việc lớn được giải quyết, trong lòng ông ta vui vẻ cực kỳ.

“Được, vậy tôi xin mặt dày gọi một tiếng anh.” Trần Vũ cười ha hả mà nói.

“Trần Vũ, tôi đang muốn gọi điện thoại tìm anh đây.” Lâm Thanh Nguyệt chạy ra tới.

“Tiểu Lâm cứ tán gẫu, tôi đi trước.” Chu Trì đây mặt hồng quang, vui rạo rực mà đi.

“Cục trưởng Chu tâm trạng không tệ ha.” Lâm Thanh Nguyệt ngẩn người, ngay sau đó lấy ra một cái chìa khóa nói: “Trần Vũ, đây là xe của tôi tặng cho anh, tôi thấy anh thuê xe ngoài đi lại cũng không tiện.”

“Xe gì?” Trân Vũ sửng sốt.

“Porsche......911.”

“Tôi không cần.” Trần Vũ lắc đầu, này xe cũng phải hai triệu, quá chói mắt.

“Chiếc này......” Lâm Thanh Nguyệt lại lấy ra một chìa khóa: “Đây là Ferrari 458.”

“Có cái nào... khiêm tốn một chút không? Hình như hơi bắt mắt quá?” Trần Vũ dở khóc dở cười: “Hơn nữa xe thể thao không thực dụng, thai phụ ngồi khó chịu.”

“Đây là Mercedes-Benz g500, xe này quá lớn, tôi lái không được, anh cũng đừng phàn nàn nữa.” Lâm Thanh Nguyệt thay đổi một chiếc chìa khóa, nhét vào trong tay Trần Vũ: “Miễn về sau khám bệnh cho ông nội tôi mà tôi còn phải đón anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi