“Chuyện này có liên quan tới Chu Lâm phải không!” Ninh Nhã Tuyết im lặng một lát mới nói tiếp: “Tôi đã đoán ra từ lâu rồi nhưng tiếc là không tìm thấy chứng cứt”
“Dù sao cô cũng sắp đi gặp Diêm Vương rồi, nói cho cô biết cũng không sao!” Trương Vĩnh An cười mỉa: “Để cô được chết rõ ràng cũng được, tiếc cho thằng ôn Trần Vũ kia đến chết cũng không biết những việc này do chính vợ nó và sếp Chu cấu kết nhau dàn dựng.”
“Ha ha, thằng kia ngu thật, một công ty sắp lên sàn mà nó lại chuyển nhượng hết cổ phần cho con vợ Lý Thanh Uyển, ả đàn bà kia nào phải loại hiền lành? Cổ phần vào tay, con ả giữ Trần Vũ làm chỉ!”
“Anh nói cái gì?” Sắc mặt Ninh Nhã Tuyết tái nhợt, cô ấy run giọng hỏi: “Những gì anh nói là thật sao?”
“Tất nhiên là thật! Trần Vũ si mê vợ tới điên dại, đến chết cũng không biết việc này." Trương Vĩnh An cười ha hả.
“Lý Thanh Uyển... Anh ấy yêu cô ta như thế, sao cô ta nỡ nhãn tâm...” Ninh Nhã Tuyết nghẹn ngào: “Đều do tôi! Tại tôi! Nếu không phải do tôi, Trần Vũ sẽ không quen Lý Thanh Uyển, càng không yêu cô tai”
Nước mắt Ninh Nhã Tuyết rơi lã chã, cô ấy dùng mọi cách tìm kiếm sự thật nhưng khi nó bày ra trước mắt, cô ấy lại không thể chấp nhận sự thật này.
“Trong tay cô có gì thế?” Một tên đầu trọc đột nhiên túm lấy tay Ninh Nhã Tuyết giơ lên, trong tay cô ấy là một cây bút ghi âm đang được bật.
“Con khốn này, dám ghi âm nữa à?” Trương Vĩnh An giận dữ, tát cho Ninh Nhã Tuyết một bạt tai: “Mày dám gài tao khai hết à?”
“Anh Trương, đừng cà kê nữa, luật sư thì mưu mô lắm, không dễ cạy miệng đâu. Để tôi chơi vài cái rồi xử lý luôn!” Tên đầu sỏ vừa nói vừa cởi áo, nửa thân trên cởi trần, môi nở nụ cười dâm tà.
“Đại ca, còn tụi em nữa, đừng quên tụi em nha!” Hai tên khác cũng cười đầy dâm uế.
“Đám súc vật, mấy người làm nhanh lên!” Trương Vĩnh An nhấc chân đạp vỡ bút ghi âm.
“Ninh Nhã Tuyết tôi thề, đời này kiếp này dù phải làm quỷ tôi cũng sẽ không tha cho các người!” Ninh Nhã Tuyết vùng vẫy lết người về sau nhưng chân cô ấy bị túm lấy, cẳng chân mượt mà bị một tên đè lại: “Trong tay bọn tao đã có vài mạng người rồi, hiện tại cảnh sát đang truy nã bọn tao kìa! Mày sống, tao còn chẳng sợ, chả lẽ mày chết rồi thì tao sẽ bị doạ à?” Tên đại ca cười lạnh, vươn tay muốn túm lấy áo khoác của Ninh Nhã Tuyết.
“Trân Vũ, xin lỗi, tôi không có cách nào rửa sạch nỗi oan của cậu!” Ninh Nhã Tuyết nhắm mắt, chuẩn bị cắn lưỡi tự sát.
Đột nhiên, một bóng người xuất hiện, ba tiếng rầm vang lên, ba tên thô bỉ bị đá bay ra ngoài.
Trần Vũ nâng Ninh Nhã Tuyết dậy, anh cởi áo khoác của mình khoác lên người Ninh Nhã Tuyết đang trong tình trạng quần áo xốc xếch.
“Là anh sao?” Trong mắt Ninh Nhã Tuyết loé lên sự kinh ngạc, thanh niên cũng tên Trần Vũ này mang lại cho cô ấy cảm giác an toàn khó hiểu.
Hai mắt Trần Vũ đỏ ngầu, sát ý vô hình bùng nổ từ trên thân anh.
Nếu không phải do chính miệng Trương Vĩnh An nói ra, anh tuyệt đối sẽ không tin người phụ nữ mình dùng hết mọi thứ để yêu thương lại độc địa và tàn ác như thế.
Sau khi sống lại, không chỉ một lần anh nghĩ tới ngày gặp lại Lý Thanh Uyển thì mình nên giải thích thân phận hiện tại thế nào để cô hiểu? Rồi khi cô biết thân phận của anh thì có chịu sống với anh trong quãng đời còn lại không?
Mà giờ xem ra, anh đã không cần đắn đo việc giải thích nữa, không ai biết được dưới lớp da người sẽ là thứ gì.
“Mày là ai? Giết nó đi, chuyện hôm nay không được lộ ra ngoài!” Trương Vĩnh An hét lên.
“Lên!” Tên đại ca vung tay lên, nhào tới bắt người.
Bóng người lại loé, vài tiếng răng rắc vang lên, đầu ba tên kia đã bị bẻ ra sau.
Hai đầu gối chúng mềm nhũn, khuyu xuống đất, đâu xoay ngược ra sau, chết không kịp ngáp.
Trương Vĩnh An sợ hãi, hắn muốn chạy trốn nhưng Trần Vũ đã bóp cổ hắn.