CAO THỦ Y ĐẠO

Không được, anh muốn biết rõ ràng, Trần Vũ cất điện thoại, vội vàng đến tập đoàn Trần Thị.

Trước cổng của tập đoàn Trần Thị, Trần Vũ ngây ngốc nhìn công ty kiếp trước của bản thân, mọi thứ vẫn như ngày xưa.

Nhưng so với một năm trước, nơi đây đã thay đổi khá nhiều, bảo vệ trước cổng và quầy lễ tân của công ty đã thay người rồi.

Anh lưỡng lự một hồi, sau đó lấy hết can đảm đi đến quầy lễ tân, cố gắng duy trì bình tĩnh: “Xin chào, tôi tìm Lý Thanh Uyển!”

“Anh tìm tổng giám đốc Lý của chúng tôi? Nửa năm trước tổng giám đốc Lý với phó tổng giám đốc Chu Lâm ra nước ngoài rồi” Lễ tân nhìn Trần Vũ một cách kỳ quái.

“Cô ấy ra nước ngoài rồi sao?” Ong, não của Trần Vũ vang lên một tiếng, cuối cùng vẫn bị Chu Lâm lừa sao?

“Đúng vậy, ra nước ngoài rồi, ở nước ngoài khảo sát, cũng để chuẩn bị cho công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán.” Lễ tân nói.

“Vậy, con của cô ấy đâu?” Trần Vũ hồi hộp hỏi.

“Tổng giám đốc Lý của chúng tôi chưa có con.” Lễ Tân nói: “Anh còn có việc gì không? Thời gian tổng giám đốc Lý của chúng tôi quay về thì chưa được xác định, nếu như muốn bàn

bạc công việc, tôi có thể giúp anh đăng kí”

“Không cần, không cần nữa, cảm ơn!” Trần Vũ như bị sét đánh, anh xoay người, lảo đảo quay về.

Lý Thanh Uyển, cuối cùng vẫn không đẻ đứa con ra.

Ha ha, đúng thế, kiếp trước anh đã chết rồi, vả lại người thân anh mất sớm, có người con gái nào sẽ ngốc nghếch vì anh mà kéo dài hương khói cho nhà họ Trần chứ?

Nhớ lại tất cả những việc giữa mình và Lý Thanh Uyển lúc còn yêu nhau ở kiếp trước, nước mắt của Trần Vũ rơi xuống không ngừng, lòng người dễ thay đổi, không có ngoại lệ.

Một cơn gió thổi qua, khiến cho Trần Vũ tỉnh táo.

“Bây giờ chưa nhìn thấy Lý Thanh Uyển, không biết tình hình cụ thể, đợi cô ấy về nước, làm rõ mọi việc rồi đưa ra kết luận vẫn chưa muộn, trước mắt vẫn nên chăm sóc Diệp Hân Vũ thật tốt, coi như là cảm ơn chủ nhân của thân thể này cho. mình cơ hội tái sinh.”

Trần Vũ ngẩng đầu: “Nếu ông trời đã cho cơ hội làm lại, vậy mình không thể lãng phí cơ hội này.”

“Chu Lâm, mày đợi đó, mối thù hại chết tao, tao nhất định sẽ khiến mày trả lại gấp mười”

Quyết định mục tiêu xong xuôi, tâm trạng Trần Vũ phấn chấn hơn, đúng lúc này, chuông điện thoại reo, hiển thị là chủ nhà.

Trần Vũ ngớ ra, sau đó cẩn thận nghe điện thoại, nợ người †a vài tháng tiền thuê nhà, anh có chút dè dặt.

“Họ Trần kia, nếu mày không về nộp tiền nhà, tao sẽ vứt hết tất cả đồ đạc của mày ra đường” Trong điện thoại truyền đến tiếng kêu gào khàn hết cả cổ của chủ nhà.

“Chị Lưu, tôi về ngay đây, tiền nhà nợ chị, tôi sẽ trả ngay, chị đừng vứt đồ đi” Trần Vũ vội vã chạy về nhà.

“Họ Trần kia, tiền thuê của nhà mày định kéo dài đến khi sinh con mới trả à? Tao nói cho mày biết, bà đây không phải làm từ thiện, thuê được thì thuê, không thuê được thì cút.”

Vừa đến nhà, một tiếng vang như tiếng bom nổ đỉnh tai nhức óc ập vào tai của Trần Vũ, người đẹp hết thời đang chống nạnh đứng ở trước của nhà Trần Vũ, chị ta chính là chủ nhà trọ - Lưu Hồng.

“Thật sự xin lỗi chị Lưu. Tôi chuyển tiền cho chị ngay bây. giờ đây!" Trần Vũ cười xòa, nợ tiền nhà người ta mấy tháng rồi, anh cũng rất ngại.

“Chuyển tiền gì chứ? Mày có tiền à? Bây giờ, ngay lập tức thu dọn đồ đạc của mày cút khỏi đây, một tiếng sau mày không dọn, tao sẽ tìm người vứt đồ của mày đi." Lưu Hồng hung dữ mắng.

“Chị Lưu, tôi có tiền, bây giờ chuyển tiền cho chị ngay.” Trần Vũ nói.

“Có tiền? Thế còn không mau chuyển cho tao đi!” Lưu Hồng mắng: “Bọn mày đều là đồ đểu, trong người có tiền mà kéo mãi không trả, chẳng nhẽ bà đây là tổ chức từ thiện sao?”

“Xin lỗi chị, thực sự xin lỗi, làm phiền chị rồi” Trần Vũ vừa nói vừa chuyển tỉ vì Hân Vũ bị bệnh nên tôi đưa vợ đi bệnh viện dưỡng vài ngày.”

“Có tiền đi viện, không có tiền trả tiền nhà?” Lưu Hồng cười lạnh nói: “Còn nữa, Trần Vũ, loại người ăn không ngồi rồi như mày, đẻ con ra làm chỉ?”

“Hôm nào cũng uống rượu đánh bài, có thể đẻ nhưng không thể nuôi, còn không bằng phá thai sớm, dù sao đẻ ra cũng sẽ chết đói thôi.” Lưu Hồng cười lạnh nói

“Chị Lưu, chị ăn nói chú ý chút!” Trần Vũ tức giận. “Tao nói sai à? Mày có tiền nuôi không? Mày lấy gì nuôi?”

Lưu Hồng vung tay áo lên, làm hành động như chuẩn bị đánh nhau.

Chị...” Trân Vũ không thể nhịn được nói: “Tôi có tiền nuôi hay không là chuyện của tôi, ngược lại là chị đó, gần 40 tuổi rồi chưa thấy bụng to lên bao giờ, cả đời này chắc cũng không được hưởng phúc của con cháu”

“Trần Vũ, mày nói một câu nữa xem?” Câu nói của Trần Vũ đâm trúng nỗi đau trong lòng Lưu Hồng, thực sự, chị ta tuổi tác đã lớn nhưng vẫn không có con, cho nên trong lòng cũng rất phiền não.

“Tôi nói không đúng sao?” Trần Vũ cười lạnh: “Chị cũng uống không ít thuốc rồi nhỉ, đi khám cũng nhiều rồi đúng không? Nhưng đáng tiếc, chứng cung hàn, người bình thường không chữa được đâu."

“Mày nói gì? Mày biết nguyên nhân vì sao tao không có con à?” Lưu Hồng ngớ ra, nhưng ngay lập tức cười lạnh nói: “Mày là thằng vô tích sự, từ lúc nào hiểu cách chữa bệnh chứ?”

“Chị cứ tới mùa thu đông là tay chân lạnh ngắt, hay bị hụt hơi, thường xuyên mất ngủ, gặp ác mộng, kinh nguyệt không. đều và bài tiết không sạch.”

“Mày... sao mày biết?” Vẻ mặt Lưu Hồng thay đổi.

“Bệnh này là liên quan đến thận và lá lách, gan, tử c.ung tụ máu, khí huyết gặp lạnh, đông lại cho nên mới dẫn đến không thể có con”

“Trần Vũ, mày hiểu y thuật sao?” Lưu Hồng kinh ngạc, triệu chứng Trần Vũ nói giống y như lời bác sĩ trung y nói với chị ta, nhưng bác sĩ trung y đấy cũng không có cách nào chữa được.

“Tôi dẫu sao cũng tốt nghiệp đại học y, bệnh của chị chữa. không khó.” Trần Vũ nói.

“Chữa trị như thế nào?” Lưu Hồng vội vàng hỏi.

“Tại sao phải nói cho chị chứ?” Trần Vũ lạnh lùng nói: “Mồm miệng độc ác, hở ra là nguyền rủa cả nhà người ta chết, Lưu Hồng, nghiệp từ miệng mà ra đó, có biết không?”

“Xin lỗi Trần Vũ, tôi vô tâm thôi, nếu như cậu biết cách thì hãy giúp tôi, tôi thực sự cũng không dễ dàng gì." Lưu Hồng nói đến đây, mắt đỏ lên.

Sắp 40 tuổi rồi chưa có con, mặc dù chồng không nói gì, nhưng giữa vợ chồng họ vẫn có khoảng cách, vả lại tuổi trung niên mà chưa có con, hai bên nội ngoại đều khinh thường chị †a, chị ta thực sự rất khổ.

“Được rồi, chị đừng khóc nữa, xem như tôi cảm ơn chị vì cho kéo dài mấy tháng tiền nhà mà không đuổi chúng tôi ra đường, tôi giúp chị lần này.” Trân Vũ thở dài.

Lưu Hồng dù mồm miệng độc ác nhưng chưa làm chuyện gì tàn nhãn, anh lấy bút ra, viết một đơn thuốc.

“Đây là?” Lưu Hồng cầm lấy đơn thuốc đó.

“Đây là phương thuốc làm ấm tử c.ung, dùng đan sâm, ích mẫu... tổng cộng có sáu loại thuốc trung y, sắc uống, uống nửa tháng, làm ấm tử cu.ng và loại bỏ hàn khí, chủ yếu là để trị lạnh cổ tử cu.ng không thể có con” Trần Vũ nói: “Sau hai tháng, chị vẫn chưa có thai thì cứ đến tìm tôi, đánh hay mắng tôi đều được”

“Có thật không? Cảm ơn cậu rất nhiều, Trần Vũ, miệng tôi hơi độc nhưng không có ác ý, cậu đừng để ý nhé.” Lưu Hồng vui vẻ, Trần Vũ có thể chẩn đoán chính xác triệu chứng, chị ta không hề nghi ngờ thuốc đó có đúng hay không, chị ta cất đơn thuốc đi như cất vàng vậy.

“Tránh những loại thức ăn lạnh và gây lạnh, ăn nhiều táo đỏ, gừng tươi, nhãn, có thể làm ấm người, tốt cho cơ thể của chị” Trần Vũ giải thích.

“Được được, tôi nhớ rồi, cảm ơn cậu Trần Vũ!” Lưu Hồng nghiêm túc ghi nhớ, cảm ơn thật nhiều lần rồi rời đi.

Trần Vũ đến bệnh viện thì trời đã muộn rồi, Diệp Hân Vũ vẫn đang ngủ say.

Diệp Hân Vũ lúc ngủ say thì lộ ra đường nét thanh tú, đầu tóc hơi rối, gò má trắng mịn, khiến cho Trần Vũ nhìn đến ngẩn ngơ.

Vốn dĩ anh định ngủ ở bên cạnh, nhưng lại cảm thấy không thích hợp, dù sao thì trong cơ thể này cũng là một người khác.

“Chồng ơi, anh quay lại rồi sao?” Đúng lúc này, Diệp Hân Vũ tỉnh lại, cô ngồi dậy nói: “Muộn như vậy rồi, vẫn chưa ngủ hả?”

“Anh, anh ngủ trên giường bên kia!” Trần Vũ chỉ chiếc giường phụ chuẩn bị cho người chăm sóc ở trong phòng.

“Chiếc giường kia nhỏ quá, ngủ ở đây đi!” Diệp Hân Vũ nói.

“Không, không cần đâu! xuýt nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi