CẶP ĐÔI NỒNG CHÁY

“Cậu em càng ngày càng gắt.” Chung Diễn than ngắn than dài khi tiễn Lý Tư Văn về: “Thư ký Lý, anh nói xem có phải cậu em đến thời kỳ mãn kinh trước tuổi rồi đúng không?”

“Chắc cậu em thấy em không tôn trọng người lớn đấy.” Lý Tư Văn giải thích hợp lý, anh còn đưa tay lên suỵt với cậu: “Mà em đừng nói linh tinh, không thì tiền tiêu vặt tháng sau cũng đi tong đấy.”

Chung Diễn vẫn dùng dằng lắm nhưng đành lặng im thôi.

Minh Châu Uyển được xây trên đất Lâm Giang, gió sông thổi đìu hiu trong đêm hè giúp nhiệt độ giảm được chun chút. Vườn hoa được dì giúp việc tỉa tót sáng bừng sức sống, sắc tím ngập tràn trong mùa hạ bất tận. Chung Diễn nhét tay vào túi, ung dung thong thả, đang định bái bai Lý Tư Văn thì anh hỏi: “Việc tuyển người hôm trước em nói với cô giáo Lâm thế nào rồi?”

“Anh đừng nói nữa.” Cậu tức tối: “Người ta từ chối rồi.”

Anh ngạc nhiên: “Không hài lòng điều kiện đưa ra à?”

“Ai biết đâu.” Cậu đá văng hòn đá nhỏ dưới chân mình, tiếp tục chủ đề câu chuyện: “Em thấy cô kì lắm, rõ ràng bản thân phải tiêu một đống tiền cơ mà, với cả cô cũng là người chăm chỉ nữa, sao lại khước từ cái công việc nhàn hạ ngon lành thế này chứ?”

Lý Tư Văn hỏi: “Hay cô ấy cần thể diện?”

“Đến cái loại xương cứng như em cô còn gặm được cơ mà.” Cậu lắc đầu: “Mặt không dày thì sao mà làm được.”

Anh mỉm cười: “Tự dưng không biết phải khen em tự hiểu chính mình hay khen cô biết cách linh hoạt đây.”

Cậu xua tay: “Anh về sớm đi, nhớ lái xe từ từ đấy.”



Ở đằng này Triệu Khanh Vũ về nhà mà cả người say khướt, xông thẳng vào nhà vệ sinh nôn không ngừng. Tiếng dép đi trên sàn truyền đến gần, Minh Uyển Lam than thở như thể bà đã nín nhịn cả một đêm: “Con lại uống rượu đúng không? Sao lại không nghe điện thoại của Lâm Lâm?”

Anh bịt tai lại, cứ nôn rồi lại nôn.

“Con làm loạn cái gì hả, không nhường Lâm Lâm được tí nào à? Người yêu cãi nhau là chuyện bình thường, chả lẽ con không cãi nhau với con kia bao giờ?”

Dạ dày anh bỏng rát, khó chịu khôn cùng, máu dồn lên não: “Đủ rồi!” Triệu Khanh Vũ quát to: “Mẹ đủ chưa! Ông đây đếch muốn phục vụ cái nhà này nữa được không!”

Cửa đóng sầm lại, Minh Uyển Lam không thể tin vào mắt mình rằng đứa con trai ngoan ngoãn hiền lành của bà sẽ thành cái dạng này. Bà bắt đầu đổ hết trách nhiệm sang một bên: “Mẹ biết con vẫn chưa quên được con bé kia!”

Triệu Khanh Vũ nằm thở hổn hển trên giường, quả thật là vậy, anh vẫn không thể quên được Lâm Sơ Nguyệt. Cô hiểu chuyện, tự chủ, mang một linh hồn rạng rỡ và sống một cách có ý chí dù cho đời này hỗn loạn xiết bao nhiêu. Chẳng giống như Phó Lâm, đã công chúa còn kiểu cách lại khác người, đã vậy thêm cả tính mong manh dễ vỡ. Anh chính xác là thái giám phải phục vụ công chúa, lúc nào cũng chỉ biết nhẫn nhịn lấy lòng cô ta.

Anh mệt mỏi vô cùng, mà điều làm anh thấy thất bại hơn cả chính là cái tính ác độc của Lâm Sơ Nguyệt, cô đã đoạn tuyệt với anh không chừa cho anh một con đường sống.



Hôm nay Lâm Dư Tinh vừa dậy đã thấy Lâm Sơ Nguyệt đang đứng trước gương đắp khăn trắng lên mắt.

“Chị đang làm gì đấy?”

“Mắt chị giật kinh quá.” Lâm Sơ Nguyệt ấn ngón trỏ lên mắt trái, hơi rầu: “Giật cả đêm làm chị không ngủ nổi.”

Cậu nói đầy khí thế: “Giật mắt trái là có tiền đấy!”

“Mê tín.” Cô nhào tới: “Thần kinh mặt có vấn đề rồi, chị chườm đá thêm tí, chốc nữa không ổn thì chị đến bệnh viện.”

Lâm Dư Tinh vâng lời “Dạ” một tiếng. Điện thoại trong túi chợt rung lên, cậu mở ra nhìn thì thấy Chung Diễn đang dội bom trong wechat: “Khuyên chị chú đi mà, hiếm lắm mới có công việc tiềm năng như này, chú nói xem chị chú có bị dở người không hả?!!”

Chung Diễn rất nhiệt tình mà cũng rất cố chấp. Cậu nghĩ đến việc kéo đồng minh về phe mình, cùng nhau đi khuyên Lâm Sơ Nguyệt làm việc cho người quen của Lý Tư Văn.

Mặt Lâm Dư Tinh chẳng hề đổi sắc nhắn lại đúng hai chữ: “Không làm.”

Chung Diễn: “…. Vì sao vậy hả?!”

Lâm Dư Tinh “lời ít ý nhiều”: “Cực quá.”

Chiều nay Lâm Sơ Nguyệt ra ngoài dẫn Hạ Sơ đi mua quần áo trong trung tâm thương mại. Nhà Hạ Sơ rất có điều kiện, bố mẹ mở công ty đồ lót với lời thề sẽ làm cho thương hiệu nước nhà ngày một lớn mạnh nên gần đây bọn họ đang bận việc đưa sản phẩm ra thị trường. Đến phòng tham vấn và trị liệu tâm lý của chính bản thân cô ấy cũng ăn nên làm ra. Tuy nhiên cô ấy lại có thói quen tiêu tiền như nước nên cả năm không tích cóp được cắc bạc nào.

Tất nhiên cũng chẳng shopping được thoải mái vì tên nhóc Chung Diễn đang không ngừng spam tin nhắn cho cô.

Lý Tư Văn bảo cậu rằng nếu cô không đồng ý thì cứ từ chối luôn đi để người ta còn sắp xếp người khác vào làm.

Chung Diễn quỳ lạy cô, cậu thấy việc ngon như này sao phải để cho người khác cơ chứ, thế nên cậu cứ lải nhải mãi. Hạ Sơ thấy cô có gì không ổn nên kéo cô lại hỏi cô bị làm sao, lúc này cô mới kể cho Hạ Sơ nghe.

Hạ Sơ nghe xong không thử quần áo nữa mà kéo tay cô ra chỗ khác, thì thầm: “Lâu lắm rồi ai kia không đến tìm cậu.”

Lâm Sơ Nguyệt trầm mặc, chỉ “ừm” với cô ấy.

Hạ Sơ: “Có khi gã không tìm được cậu thì sẽ không quấy rối cậu nữa đâu, Sơ Nguyệt, cậu thử quay về cuộc sống bình thường xem thế nào.”

Trong nháy mắt, Lâm Sơ Nguyệt đã động lòng nhưng cứ nhớ về cảnh tượng bức bối hồi trước, chúng hệt như những mũi thép đâm thẳng vào khối óc. Phút chốc, áp lực ấy đã giết chết những rục rịch đang manh nha trong lòng cô.

Cô lắc đầu: “Tớ không muốn kéo thêm rắc rối cho Chung Diễn.”

Hạ Sơ không khuyên nữa, cô biết được chân tướng nên cô càng hiểu cho bạn mình hơn. Vì thế mà cô chỉ véo nhẹ lên mu bàn tay Lâm Sơ Nguyệt rồi cười tươi, nói: “Không sao, chị cô vẫn đang ở đây. Đi theo chị thì cô và em cô không chết đói được đâu.”

Lâm Sơ Nguyệt cũng diễn theo, lau nước mắt bằng mu bàn tay rồi ôm chặt cánh tay Hạ Sơ: “Em muốn ôm chặt ô dù Hạ Sơ.”

“Đỉ mẻ, ôi cánh tay mảnh khảnh của tôi.” Hạ Sơ chửi yêu.

Có cô bạn thật đáng đồng tiền bát gạo làm sao.

Tuy nhiên tâm trạng thư thái chưa được bao lâu thì mây đen đã ùn ùn kéo tới. Hai người mua quần áo xong thì Hạ Sơ bị đau bụng phải đi vệ sinh, đúng lúc này Lâm Sơ Nguyệt gặp phải Minh Uyển Lam.

Hôm nay bà ta cũng đi mua sắm ở trung tâm thương mại, đã vậy bà còn thấy cô từ lâu rồi nhưng phải đợi khi cô đứng một mình mới đi tới. Dạo này Triệu Khanh Vũ hư đốn quá, cãi cọ với Phó Lâm tới mức bố cô ta còn phê bình, mấy lần lôi chuyện công ty ra đe dọa. Vì vậy mà bà ta khó chịu cực kì, gieo rắc hết tội lỗi lên đầu Lâm Sơ Nguyệt.

Cô nhìn dáng điệu dữ như cọp của bà thì hiểu ra nguyên nhân vì sao mắt mình lại giật liên hồi như vậy.

Mới đầu cô còn đối đáp với bà ta bằng sự tôn trọng, lễ phép, ăn nói đúng mực nhưng bà ta lại tưởng cô là quả hồng mềm có thể hạch sách dễ dàng nên thái độ cứ câng câng khinh rẻ cô:

“Cô Lâm, lúc cô và Khanh Vũ yêu nhau, cô đã đốt rất nhiều tiền của thằng bé. Tính Khanh Vũ nhà tôi thì đơn giản chẳng xấu xa gì, chuyện đã qua thì cứ để nó qua thôi. Nhưng bây giờ thằng bé đã có bạn gái, cô làm ơn có tự trọng cho tôi.”

Ai nghe phải mấy câu này mà không đốp chát lại thì không còn là con người nữa rồi. Lâm Sơ Nguyệt vặn lại: “Bác gái, bác nói như thế với con trai bác thì hợp hơn đấy ạ.”

Minh Uyển Lam đã bực trong người sẵn rồi, nghe cô đáp vậy thì phát rồ luôn: “Nói cái gì? Nói thằng bé tiêu tiền cô hay quấy rối cô đây. Cô nực cười thật đấy.”

Thấy cô định nói thì bà ngắt lời trước. Không bàn đến những chuyện khác nhưng ở tuổi này có một năng lực ảo tưởng cảm xúc rất đỉnh, lấy đó làm thuốc chữa tai biến cũng được luôn – “Cô có đi làm à? Cô có thu nhập ổn định à? Cô chỉ có thằng em lúc nào cũng cần tiền để chữa bệnh thôi.”

Bà ta hất cằm, cái vẻ cay nghiệt chèn ép người khác nổi bần bật: “Chắc hẳn cô cũng tự biết nguyên nhân tại sao cô không đi làm. Không cần tôi phải nói ra lí do cô bị thu hồi giấy phép lao động đúng không? Phải giữ thể diện cho cô cái chứ.”

Khuôn mặt cô xám ngắt, chắc chắn Triệu Khanh Vũ đã kể chuyện riêng tư của cô ra.

Người qua đường nhao nhao nhìn sang đây, giọng Minh Uyển Lam rất to, bà ta cố tình khiến cô phải xấu hổ. Đứng trên tầng hai nhìn xuống thì càng thấy rõ được khung cảnh đối địch này. Chú Vương làm tài xế cho Ngụy Ngự Thành đến lấy vest cho anh thì vô tình bắt gặp, chú cau mày, lôi điện thoại ra rồi nheo mắt điều chỉnh camera để chụp ảnh lại.

Tấm hình được zoom lên chụp đúng gương mặt đang luống cuống của Lâm Sơ Nguyệt – “Chủ tịch, hình như cô Lâm xảy ra chuyện rồi.”



Thấy cô im lặng không nói không rằng, Minh Uyển Lam tưởng mình nắm được thế cờ nên càng được đằng chân lấn đằng đầu: “Cô thích tiền của Khanh Vũ thì không trách cô được, dù sao cô cũng giúp đỡ thằng bé…”

“Bà già bà đang nói cái gì đấy?!!!”

Hạ Sơ quát lên, hùng hổ xông đến trước mặt Lâm Sơ Nguyệt. Bà ta đã chạm vào kíp nổ của cô ấy, tình huống lúc này đây còn rực lửa hơn cả pháo hoa đêm giao thừa.

“Không công việc”, “không tiền”, “thứ con gái mất dạy”, những cụm từ này đang lởn vởn trong lỗ tai cô. Người cô lơ lửng, chao đảo mất đi điểm tựa của chính mình. Bỗng điện thoại cô rung lên như đang cù vào lòng bàn tay cô.

Cô cúi đầu nhìn, trên màn hình chỉ hiện đúng hai chữ.

Wei: Đừng sợ.

Trái tim cô loạn nhịp, mới đầu nó đang bị thít chặt, đến khi cảm giác ngột ngạt chẳng thể thở nổi đạt đến giới hạn thì nó đã nổ tung. Đây là sự đồng cảm vô cùng kỳ diệu, rõ ràng cô không hề thấy anh, hoặc phải nói rằng có anh hay không cũng còn chẳng quan trọng. Trong thời khắc nguy cấp như bây giờ, người ấy trao cho cô lòng can đảm nghĩa là cô đã được cứu ra khỏi vũng lầy này rồi.

Anh nói đừng sợ thì cô đã cảm được rằng mình không có gì phải sợ nữa.

Hiển nhiên Minh Uyển Lam không phải đối thủ với miệng lưỡi của Hạ Sơ nhưng bà ta lại biết được nhược điểm của Lâm Sơ Nguyệt nên toàn lôi chuyện “không công việc”, “tự biết thân biết phận” để cãi lại.

Lâm Sơ Nguyệt không nói gì chỉ cầm điện thoại bấm một dãy số. Chung Diễn nghe máy rất nhanh, giọng tẩm ngẩm tầm ngầm: “Ái chà, nhớ được cả số của em cơ đấy.”

Cô mở loa ngoài, hỏi đâu vào đấy: “Quy mô công ty của bạn thư ký Lý ra sao?”

Cậu: “Làm gì có ai không biết đến Công nghệ Minh Diệu, còn phải nói đến quy mô cơ à?”

“Thế cường độ công việc?”

“Phụ thuộc vào chị chứ, em biết anh Diệu, có gì em giúp chị đi cửa sau là được.”

“Lương thế nào?”

“Em tìm hiểu cho chị từ lâu rồi, lương một tháng năm con số, làm việc chính thức còn được hưởng tiền thưởng tính bằng năng lực theo quy định đấy.”

“Còn phúc lợi cho nhân viên?”

“Nhân viên Minh Diệu làm đủ ba năm có khi sẽ được tặng một căn hộ nhỏ, ngoài ra mỗi năm được đi du lịch nước ngoài một lần nữa.” Chung Diễn nói như nằm lòng, bây giờ mới vỡ ra, hào hứng hỏi lại: “Chị đổi ý rồi à?!”

Lâm Sơ Nguyệt: “Chị đồng ý.”

Chung Diễn: “Nói sớm có phải hơn không, được rồi, đợi em thông báo!”

Khi cúp điện thoại, cô cũng không thèm nhìn Minh Uyển Lam lấy một lần. Hạ Sơ lại được sạc đầy pin, cô tỏa sáng rực rỡ như một chú công: “Chị tôi rất giỏi, vẫn có rất nhiều công ty mời chị vào làm. Nếu bà có thời gian để săm soi xem con gái nhà người ta bị thất nghiệp hay không thì thà bà về quan tâm cái thẻ ngân hàng của thằng con trai nhà mình hơn đấy. Thẻ đã quá hạn chưa! Đừng có mà quay lại đứng trước cửa nhà chị tôi để đòi tiền trả nợ nữa, tanh tưởi.”

Cuộc phản kích hôm nay thật mỹ mãn hả giận làm sao, cái mặt đỏ như gan lợn của Minh Uyển Lam đủ dư vị cho Hạ Sơ nhớ tận ba ngày.

“Này, cậu phải đến công ty đó nhé. Người ta có lòng mà cậu còn lợi dụng là ác lắm đấy.” Hạ Sơ căn dặn.

Lâm Sơ Nguyệt gật đầu: “Tớ biết rồi.”

Cô đổi ý nhanh đến thế không phải vì cô đã suy nghĩ chín chắn muốn bắt đầu lại mà do có một sự thôi thúc vô hình nào đó tựa như hạt giống đang gắng sức để nứt vỏ dưới mảnh đất khô cằn trong mùa đông buốt giá. Có một động lực đã thôi thúc nó lớn lên…

Một giọng nói chợt lướt qua tâm trí cô: “Đừng sợ.”

Có lẽ Hạ Sơ nói đúng. Hết thảy mọi chuyện đang đi theo chiều hướng tốt, quỹ đạo đời cô rồi sẽ trở lại bình yên.

Chung Diễn kìm lòng chẳng đặng mà kể luôn chuyện Lâm Sơ Nguyệt đồng ý đi làm cho Lý Tư Văn biết. Anh hơi ngạc nhiên vì sự thay đổi này nhưng chung quy thì vẫn cực kỳ hài lòng. Lúc anh nghe điện thoại của Chung Diễn thì có cuộc họp đang diễn ra trong phòng tổng giám đốc. Cả buổi Ngụy Ngự Thành chỉ nhíu mày nên khi tan họp, trợ lý nhỏ cầm tài liệu mà lưỡng lự mãi, không dám vào phòng để xin chữ ký.

Lý Tư Văn khua tay: “Để tôi vào cho.”

Trợ lý như được đặc xá, cảm ơn anh rối rít. Anh vào phòng, nói cho chủ tịch nghe chuyện ban nãy, lúc này vẻ mặt Ngụy Ngự Thành mới được thả lỏng.

“Tiểu Diễn khuyên mãi cô Lâm mới đồng ý đấy.” Lý Tư Văn vừa cười đùa vừa nghiêm chỉnh: “Nhưng bên sếp Diệu thế nào?”

Ngụy Ngự Thành đóng nắp bút, không ngẩng đầu lên: “Để tôi nói.”

Khi Đường Diệu nhận được điện thoại thì ngỡ ngàng: “Tôi nghe chả hiểu gì cả.”

“Hiểu hết lại còn giả vờ.” Anh tựa mình vào ghế da, hàng mày được giãn ra.

“Lấy danh công ty của tôi để tuyển người nhưng rồi lại làm việc ở chỗ cậu??” Đường Diệu xác nhận được sự việc thì nói thẳng luôn chẳng e dè gì: “Đây không phải phong cách vượt khó của cậu.”

Ngụy Ngự Thành mỉm cười, từng nếp nhăn ẩn hiện trên khóe mắt, trong ánh mắt ấy đong đầy nét hiền hòa trìu mến hiếm có.



Ngay sau đó, Lâm Sơ Nguyệt đã nhận được điện thoại của HR ở Công nghệ Minh Diệu. Sau khi xác nhận bản thân và các thông tin cơ bản của cô, đối phương thông báo rằng cô có thể đến công ty để được phỏng vấn chính thức vào thứ hai tuần sau.

Lâm Dư Tinh đã dỏng tai lên nghe từ lâu, cô vừa gọi xong, cậu đã không nhịn được phải vội hỏi: “Không có vấn đề gì phải không ạ? Chị đi làm được ạ? Chị sẽ không đổi ý đúng không?”

Lâm Sơ Nguyệt dở khóc dở cười: “Người ngoài nhìn chắc tưởng chị lười chảy thây chảy thối.”

Cậu bĩu môi, đang hứng khởi thì chợt tắt ngúm, cậu cúi đầu “Ừ” với chị. Cô hiểu cậu đang nghĩ gì nên xoa đầu cậu, mỉm cười: “Chị sẽ thử xem sao nhưng chị không chắc mình có thể đối mặt được.”

“Không đâu.” Cậu khịt mũi: “Chị giỏi nhất.” Nói rồi dừng lại, cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo: “Chị phải gắng lên, em cũng sẽ gắng lên!”

Không gì chữa lành được bằng ánh mắt này. Bao lo âu rối bời về tương lai bỗng tan biến trong tích tắc, cô đã dựng nên cho mình một dũng khí mới. Cô mỉm cười, trả lời cậu: “Được, gắng lên nào.”

Thứ hai, Lâm Sơ Nguyệt đến phỏng vấn đúng giờ ở Công nghệ Minh Diệu. Quản lý nhân sự khoảng 30 tuổi ra đón cô, chị vô cùng hòa nhã bắt tay cô: “Chào em, Sơ Nguyệt. Em gọi chị là chị Sướng thôi được rồi.”

Tất nhiên buổi phỏng vấn vẫn cần được thực hiện theo đúng quy trình. Lâm Sơ Nguyệt thành thật: “Đợt trước em đã bị thu hồi giấy phép lao động vì lí do cá nhân nhưng em đã thi lại vào năm ngoái.”

HR tỏ ý đã hiểu, hơn nữa cũng không đào sâu vào vấn đề này. Chị Sướng cầm túi lên: “Đi thôi, chị dẫn em đến chỗ làm của em.”

Lâm Sơ Nguyệt thấy đây là tư thế chuẩn bị đi ra ngoài nên dù hơi nghi nhưng cô vẫn đi theo. Chị Sướng dẫn người lái xe dưới hầm gửi xe mất năm, sáu phút rồi đỗ luôn vào khu A của tòa nhà. Thang máy đi từ tầng hầm số 3 lên trên, Lâm Sơ Nguyệt vẫn thấy nghi nghi: “Chị Sướng, ở đây xa văn phòng mình quá.” Nhưng chị chỉ cười chứ không đáp lời cô.

Cửa thang máy mở ra, tấm thảm dày dặn giảm bớt âm thanh, có rất ít người xuất hiện ở khu làm việc rộng rãi trên tầng cao này. Cô nhìn xung quanh, cách đó năm, sáu mét là ranh giới để chia thành hai ngả trái phái. Bên phải là khu văn phòng bình thường nhưng phân bố vị trí công việc vẫn tương đối ít, thỉnh thoảng lắm mới thấy có bóng người lướt qua.

Chị Sướng đi sang bên trái, các phòng được cách nhau bằng hai cánh cửa gỗ, vị trí vừa đẹp vừa yên tĩnh. Căn phòng được trang trí bằng phong cách Trung Hoa kiểu mới, diện tích khoảng 40 đến 50m vuông, bố cục được thiết kế lịch sự trang nhã, ở giữa phòng được treo một bức tranh thủy mặc, đây chính là môi trường tiêu chuẩn cho con người được nghỉ ngơi.

Chị Sướng vỗ tay: “Đây là phòng làm việc sau này của em.”

Lâm Sơ Nguyệt: “Tốt quá ạ nhưng chị này, hình như ở đây hơi xa công ty mình thì phải?”

Chị mỉm cười, nói thẳng cho cô biết: “Đúng là xa thật, dù gì đây cũng là công ty khác mà.”

Cô bối rối: “Hả?”

“Công nghệ Minh Diệu ngay cạnh tập đoàn Hối Trung, hai tòa A B, chỉ cách có bãi gửi xe dưới hầm thôi.”

“Thế đây là tập đoàn Hối Trung à?” Cô cau mày: “Em không hiểu lắm.”

“Sếp Diệu cố tình dặn như vậy đấy.” Chị Sướng cũng thấy mười nghìn dấu hỏi quanh quẩn trên đầu nhưng vẫn vô cùng chuyên nghiệp giải thích cặn kẽ cho cô nghe: “Năm nay là năm sức khỏe toàn dân lần thứ 13, để hưởng ứng lời kêu gọi này nên đây được coi là đang rèn luyện sức khỏe của nhân viên.”

“…”

Hối Trung.

Cô chợt vỡ lẽ, chốn này là địa bàn của Ngụy Ngự Thành! Còn chưa kịp nôn ra máu thì cửa phòng mở ra, đúng là nghĩ gì được nấy, anh đã đứng khoanh tay ở trước cửa, chặn kín lối đi.

Chị Sướng có tầm nhìn xa nên lách người trong chớp mắt, đôi guốc 10 xăng nhanh như bánh xe bon bon trên đường.

“Cạch” tiếng cửa phòng lặng lẽ khép lại.

Hôm nay anh không mặc vest, áo sơ mi trắng tỉ lệ với eo và vai vô cùng hút mắt. Anh xắn tay áo, chiếc đồng hồ Jaeger-LeCoultre trượt xuống theo động tác của anh rồi mắc lại ở mắt cá tay.

Ánh mắt Lâm Sơ Nguyệt bừng lên vẻ bồn chồn, khó hiểu lẫn tức giận mà anh thì điềm tĩnh, tự tin quá đỗi, hệt như một người thợ săn chuẩn bị thu lưới. Cô hiểu được triệt để cái bẫy này tinh vi đến nhường nào.

Cô nghiến răng, nói ra ba chữ: “Đồ lừa đảo.”

“Sếp của em là Đường Diệu, cậu ấy thuê phòng làm việc trên tầng của anh thôi.” Anh tẩy trắng sạch sẽ, thiền định như sư thầy.

Cô lạnh nhạt: “Nên lương một tháng được năm con số?”

Anh đáp: “Không có.”

“Tiền thưởng theo năng lực và hoa hồng?”

“Không có.”

“Du lịch nước ngoài?”

“Không có.”

“Phúc lợi cho nhân viên?”

“Không có.”

Một người biết rõ câu trả lời nhưng vẫn hỏi không biết mệt còn một người lại trả lời tử tế từng câu một.

Hôm nay mặt trời lặn sớm hơn mọi ngày, sắc hoàng hôn đã buông xuống thành phố. Tầng trên cùng liền kề với phòng làm việc của tổng giám đốc là nơi tuyệt vời để ngắm nhìn món quà mà thế gian ban tặng. Ánh nắng không quá rực rỡ mà nhuốm màu dịu dàng, làm phai đi tiết trời oi ả một cách nhẹ nhàng.

Hai người nhìn nhau bằng ánh mắt nghiêm túc, im lặng đến tận cùng, tự dưng làm người ta vừa thấy bất đắc dĩ vừa thấy khôi hài. Lâm Sơ Nguyệt không nhịn được nữa mà cong cong môi cười. Thấy cô cười, đôi mắt Ngụy Ngự Thành như muốn tan đi.

“Vậy thì có cái gì?” Cô ôm cánh tay, dựa eo vào thành bàn, hỏi một cách uể oải.

Ánh mắt anh nhìn thẳng vào đôi mắt cô, đẩy hết tất cả sự kiềm chế của mình xuống đáy biển, con sóng dữ dội, chẳng hề dịu êm khiến cõi lòng cô ướt đẫm. Anh đáp:

“Có anh.”

*

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi