CẶP ĐÔI NỒNG CHÁY

Ba năm trước, Lâm Sơ Nguyệt là sinh viên năm cuối, nhờ vào thành tích xuất sắc trong học tập, ngoài ra còn được giáo sư Chương đánh giá cao nên cô đã quyết định công việc mà mình sẽ làm sau khi tốt nghiệp từ rất sớm. Giáo sư có ý định bồi dưỡng nhân tài nên dẫn cô đến thực tập ở Cục Điều tra Hình sự, ấy là khoảng thời gian mà cô bận tối tăm mặt mũi.

Giáo sư Chương hướng dẫn tổng cộng bốn thực tập sinh, hai nam hai nữ, bạn nữ còn lại chính là Diệp Khả Giai. Việc thực tập ở Bệnh viện Minh Châu 2 là nhiệm vụ mà thầy đưa ra, nằm trong số những điều kiện bắt buộc để được xét tốt nghiệp. Tuy nhiên Diệp Khả Giai đã đăng ký làm người mẫu ô tô để kiếm thêm tiền nên cô ta năn nỉ Lâm Sơ Nguyệt đi thay mình.

Hôm đấy giáo sư Chương có tiết dạy ở Bắc Kinh mà Diệp Khả Giai thì đã bàn bạc xong xuôi với hai bạn nam còn lại nên cô không thể từ chối được nữa. Khoa tâm thần của Bệnh viện Minh Châu 2 nằm trong top các bệnh viện công ở thành phố, đây là cơ hội hiếm hoi được thực hành tâm lý lâm sàng. Để bảo vệ sự riêng tư của khách hàng thì phòng tâm lý dựng một lớp màng ngăn, khách hàng và người trị liệu chỉ được trao đổi với nhau bằng lời nói chứ không được thấy mặt đối phương.

Trong ngày hôm ấy, Lâm Sơ Nguyệt đã tiếp đón năm vị khách. Có em học sinh cấp ba cảm thấy mờ mịt vì xu hướng tính dục của bản thân, có người vợ mới kết hôn đã bị chồng bạo hành suốt quãng thời gian vừa qua và có một người bị mắc chứng rối loạn giấc ngủ trầm trọng.

Cô ăn nói dịu dàng dễ nghe, trò chuyện với đối phương rất nhiều, lắng nghe cẩn thận từng lời tâm sự của mọi người. Thật ra thì lúc đó Ngụy Ngự Thành không có ý định tiếp nhận trị liệu một cách nghiêm túc nhưng bất ngờ làm sao, anh nhận ra giọng nói của cô thực tập sinh dịu êm quá đỗi.

Anh có ấn tượng tốt với cô bé nên bảo cô để lại phương thức liên lạc cho mình. Tuy nhiên Lâm Sơ Nguyệt đã từ chối thẳng thừng: “Chúng tôi có nội quy riêng.” Không được phép liên lạc với khách hàng sau giờ trị liệu.

Năm ấy Ngụy Sinh đang trong độ tuổi vừa phong độ lại phóng khoáng, chẳng bao giờ che giấu cảm xúc của mình khi đã có thiện cảm với ai đấy. Không đạt được mục đích thì anh cứ ngồi lì ở đó không chịu ra về. Đằng sau tấm màn, giọng nói của cô như hoa lê nở rộ trong tuyết trắng: “Thưa anh, anh còn vấn đề gì sao?”

Anh trả lời không có vấn đề gì.

Cô lại hỏi tiếp: “Vẫn còn người đang xếp hàng ở đằng sau, anh có thể đổi chỗ được không?”

Anh mỉm cười, ám chỉ rằng: “Tôi quen thầy của em.”

Cô ngồi phía sau tấm màn suy nghĩ chừng hai giây rồi trả lời anh một cách chân thành: “Giáo sư Chương nghiện rượu, anh có thể khuyên thầy uống bớt bớt lại được không? Thầy bị gan nhiễm mỡ với huyết áp cao, vợ thầy sẽ buồn lắm.”

Anh rất vui, cả ngày hôm đó anh chỉ đắm chìm trong dư vị vô tận mà cô mang lại.

Tính cả thời gian thực tập ở trường lẫn đi làm chính thức sau khi tốt nghiệp thì Lâm Sơ Nguyệt đã trị liệu cho rất nhiều case tâm lý. Đứng dưới góc nhìn chuyên môn thì trường hợp của Ngụy Ngự Thành không khiến cô phải ấn tượng sâu sắc. Khúc nhạc đệm ấy đã trôi qua nhanh chóng, tuy nhiên vào đêm hôm nọ, khi cô nhớ lại buổi thực tập năm xưa thì cô chợt nghĩ đến anh, song cô cũng đinh ninh rằng mình chỉ tạo ấn tượng cho anh bằng giọng nói êm ái mà thôi.

Mãi tới khi gặp lại Diệp Khả Giai ở tập đoàn Hối Trung, người ta đối xử với cô bằng thái độ thù hằn, thêm cả mấy tin đồn mà Chu Tố từng kể cho cô nghe đã khiến cô phải suy ngẫm. Về sau, cô còn phát hiện giáo sư Chương và anh có quen biết nhau. Ngọn đèn không được thắp sáng cả năm trời bỗng “rè rè” sống lại – cho cô nhận ra kịp thời.

Vì vậy, theo một nghĩa nào đó thì tình một đêm của hai người hệt như lời anh nói, câu chuyện không được bắt đầu vào đêm hôm ấy mà thực chất, anh đã đứng ra mở màn từ rất lâu, rất lâu rồi.

Lúc này đây Ngụy Ngự Thành đang im lặng không nói lời nào, anh vẫn đứng thẳng người, khuôn mặt anh cũng chẳng bộc lộ quá nhiều cảm xúc. Một lúc sau, anh lại bật cười, hỏi cô: “Em có cần phải thông minh đến thế không?”

Anh vẫn chưa khỏi ốm, giọng anh khàn như đống củi bị ném vào đốm lửa, giờ phải gắng đè lên ngọn lửa bập bùng. Anh hỏi cô: “Em muốn hỏi cái gì?”

Anh sẽ giãi bày hết thảy những tâm tư tình cảm mà anh dành cho cô, không giữ lại bất cứ điều gì.

Từng bước đi nặng lòng đều được tính toán chuẩn xác tới như vậy, Lâm Sơ Nguyệt mất một thời gian để ngẫm nghĩ cho cẩn thận, xong rồi cô ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Vậy anh từng hẹn hò với Diệp Khả Giai thật à?”

Ngụy Ngự Thành sốt cả đêm vẫn gồng mình coi như không có chuyện gì xảy ra nhưng tới khi nghe được câu hỏi của cô thì anh bỗng thấy mình cần xe cấp cứu đến thật rồi.



Ngày đó đi dã ngoại về mà anh vẫn chưa hết sốt nên đành phải đến bệnh viện Minh Tây. Tin chủ tịch nằm viện không thể bị rò rỉ ra bên ngoài, anh ở bệnh viện truyền nước hai ngày trời nên mọi công việc đều nhờ Lý Tư Văn mang đến báo cáo với anh.

Hôm nay đang báo cáo giữa chừng thì Lý Tư Văn hỏi: “Anh cần nghỉ thêm hai ngày nữa không?”

Ngụy Ngự Thành đã dặn rằng anh sẽ xuất viện vào ngày mai, anh tự biết cơ thể mình như thế nào.

“Rất khó để tìm thêm được nhà cung cấp vật liệu ở huyện Nam Thanh, Trần Cương đã độc chiếm cả thị trường, công ty nhỏ thì không thể cung cấp đủ số lượng mà bên ta mong muốn.” Lý Tư Văn tiếp tục báo cáo: “Anh có định thương lượng lại với Trần Cương không?”

Chuyện Trần Cương quấy rối nhân viên nữ đã xé toạc tình hữu nghị của hai bên. Song đã bàn chuyện làm ăn thì lợi ích chung là trên hết, không có gì được gọi là kẻ thù tuyệt đối ở đây.

Giờ thì phải xem thái độ của Ngụy Ngự Thành ra sao. Anh không đáp lại mà chỉ ngẩng đầu lên trao Lý Tư Văn đúng một ánh mắt khiến cho thư ký nhận ra mình đã lỡ lời.

Thư ký cúi thấp đầu xuống: “Tôi biết rồi thưa chủ tịch.”

Ngụy Ngự Thành bị ngứa họng, tay anh siết lại đặt lên môi ho khục khặc. Đúng lúc Chung Diễn bước vào nên đã nghe rõ mồn một: “Mẹ kiếp, ho nặng như thế mà đòi xuất viện? Ở, cậu phải ở tiếp!!”

Anh lạnh lùng: “Cậu không ở nhà nên không ai dạy dỗ cháu phải không?”

Cậu nói thẳng tuột: “Cậu ở nhà cháu cũng có tử tế lên đâu.”

Đứa trẻ “liều chết” vừa cứng cáp cái là bay vút lên trời ngay.

“Anh Tiểu Diễn, anh đừng giận cậu Ngụy.” Lâm Dư Tinh đứng sau lưng ló đầu ra, cậu cau mày, ôn tồn khuyên bảo Chung Diễn.

Ngụy Ngự Thành thấy cậu thì mặt anh như muốn tan chảy, làm gì còn vẻ cáu kỉnh nữa đâu. Chung Diễn nhìn thế là đủ rồi, chỉ vào Lâm Dư Tinh: “Chú mới là cháu ruột của cậu anh thì phải?”

Lâm Dư Tinh ngại ngùng xoa đầu, khéo léo hỏi thăm anh: “Cậu Ngụy, cậu khỏe hơn chưa ạ?”

Anh mỉm cười: “Cháu ra đây.”

Cậu nghe lời đi đến giường bệnh. Anh khom người mở ngăn kéo lấy ra một quyển sách: “Chắc cháu sẽ thích cuốn này.”

Tên sách được viết bằng tiếng anh, Chung Diễn muốn biết đấy là quyển gì cũng khó. Cậu mách Lý Tư Văn: “Anh Tư Văn, hai người kia bắt nạt em kìa.”

Lý Tư Văn cười: “Đấy là sách mà chủ tịch hay đọc, có cả chú thích mà anh ấy tự ghi vào.” Nói cho dễ hiểu thì nếu em không chịu học hành tử tế thì đến cái tên sách em cũng chẳng hiểu được đâu.

Chung Diễn nhìn sang, cậu vuốt vuốt cằm, khuôn mặt ra vẻ đăm chiêu: “Anh Tư Văn, sao em cứ cảm giác anh nói ẩn ý gì thế nhỉ?’

Ngụy Ngự Thành bình tĩnh trả lời: “Cậu ấy nói thật.”

Chung Diễn lùi về sau hai bước, làm động tác thọc dao vào ngực. Lâm Dư Tinh sung sướng cảm ơn anh, Ngụy Ngự Thành mời cậu: “Thứ bảy rảnh không? Muốn đến tham quan phòng thí nghiệm Vật Lý ở Đại học Minh không?”

Ngành Vật Lý của Đại học Minh đứng đầu cả nước, Ngụy Ngự Thành đã đầu tư các phòng thí nghiệm nghiên cứu Vật Lý cho các trường đại học và tất cả đều đạt tiêu chuẩn. Lâm Dư Tinh không dằn nổi sự hào hứng của mình, gương mặt cậu bừng lên vẻ sẵn sàng.

Anh nghĩ chỉ cần cậu đồng ý thì anh sẽ nói được nốt nửa câu còn lại: “Bảo chị em đi cùng.”

Môi cậu mấp máy, cuối cùng vẫn đành từ chối: “Cảm ơn cậu Ngụy nhưng thứ bảy không được ạ.”

“Hả?”

“Thứ bảy là sinh nhật chị em.” Cậu nói: “Em phải ở bên chị.”

Giờ thì cũng đến lượt Chung Diễn lên tiếng: “Được quá được quá! Để anh tổ chức sinh nhật cho chị!!”

“Xin anh đừng.” Cậu vội ngăn: “Chị em cực kì không thích sinh nhật, đến bây giờ chị cũng không mua bánh hay thổi nến lần nào chứ đừng nói tới chuyện tổ chức sinh nhật cho chị. Anh có tin anh mà làm thế chị cạch mặt anh luôn không?”

Chung Diễn bán tín bán nghi: “Chị ấy là con gái à?”

“Đừng lôi giới tính ra, nam hay nữ cũng đều có quyền không thích sinh nhật.” Lâm Dư Tinh không lọt tai nổi mấy lời bôi bác chị mình: “Chị em thấy đấy là chuyện vô bổ nên bài xích ra mặt.”

Chung Diễn ngẫm nghĩ: “Thứ bảy là ngày 21, ối cô Lâm là cung Bọ Cạp! Chuẩn luôn chứ còn gì, hợp quá mà lị. Bọ Cạp là cái cung nham hiểm nhất.”

“Không được phép nói xấu chị em.” Lâm Dư Tinh giơ nắm đấm cảnh cáo.

“Có nói xấu đâu, đang khen chị mà.” Cái giọng ẩn ý của Chung Diễn đã vượt quá tiêu chuẩn một cách trầm trọng.

Ngụy Ngự Thành nhìn cậu với khuôn mặt cáu kỉnh: “Nói lắm thế.”

Lâm Dư Tinh gật đầu như con gà mổ thóc: “Cậu nói đúng.”

Chung Diễn: “…”

Lý Tư Văn dẫn hai đứa ra ngoài ăn trưa rồi bảo tài xế chở Lâm Dư Tinh về nhà còn Chung Diễn quay lại bệnh viện chăm sóc Ngụy Ngự Thành song cậu nằm chảy thây trên sofa mở máy chơi game.

Hiếm khi nào Ngụy Ngự Thành lại ngừng việc móc mỉa cậu ăn không ngồi rồi như hôm nay. Chung Diễn vừa chơi vừa nhắc anh: “Cậu, nước ép bưởi mật ong vừa pha xong kìa, cậu uống lúc còn nóng đi, cháu thấy cậu ho kinh lắm rồi đấy.”

Anh cầm ly nước xoay nhẹ trong lòng bàn tay: “Ngày kia là sinh nhật cô Lâm của cháu đấy, nghĩ được gì chưa?”

“Em trai cô nói rồi còn gì, nhưng đó là ngày sinh nhật mà.” Chung Diễn dang rộng hai chân, vùi mình trong sofa, ngón tay điên cuồng thao tác lên màn hình: “Mà thôi, cháu không tìm chỗ chết đâu, cô dữ lắm, cháu sợ.”

Anh chịu đựng cái con chim rụt đầu này, nói rất bình thản: “Có ai mà không thích sinh nhật?”

Ngón tay cậu chợt ngừng lại: “Cũng đúng nhỉ.”

“Lâm Dư Tinh còn biết nghĩ hơn cháu, thằng bé sợ làm phiền cháu, thế mà nghe cũng không hiểu à?” Anh đang dẫn dắt từng bước từng bước một.

“Chuẩn chuẩn, em ấy là người như thế, không bao giờ thành thật với bản thân.” Cậu gật đầu như giã tỏi.

Anh im lặng nửa giây, khó khăn lắm mới chấp nhận nổi cái chỉ số IQ này.

“Vậy nên ý cậu là.” Chung Diễn nói: “Cháu vẫn phải tổ chức sinh nhật cho cô Lâm?”

Anh không nói thẳng mà cũng chẳng giải thích rõ ràng, chỉ hỏi bóng gió: “Cô Lâm có tốt với cháu không?”

“Tốt ạ.”

“Hồi trước cháu còn làm liên lụy đến em cô.”

Đến giờ phút này sự việc ấy vẫn khiến cậu hối hận: “Do cháu mất nết.”

“Cháu với Lâm Dư Tinh là anh em tốt đúng không?”

“Tạm coi là vậy, cháu không làm bạn với người đẹp trai hơn mình.” Chung Diễn dở chứng.

Anh khẽ bảo: “Vậy cháu nhìn mà lo liệu đi.”

Cậu gật đầu: “Cứ làm vậy thôi.”

Tính Chung Diễn nhiệt tình sôi nổi, cộng thêm cả tình cảm đặc biệt mà cậu dành cho Lâm Sơ Nguyệt nên cậu đã nói là làm, mà đã làm thì phải làm sao cho thật hoành tráng. Thế nên cậu đã đặt phòng, mua bánh ngọt, trang trí để tổ chức sinh nhật, tất bật chuẩn bị không ngơi nghỉ một phút nào.

Đã vậy, không hiểu cậu bị tẩy não kiểu gì mà không thèm tìm công ty tổ chức sự kiện chuyên nghiệp, cứ nhao nhao lên bảo tự mình sẽ làm hết mọi thứ. Cậu mua một đống đồ trang trí trên mạng về, ngoài ra còn đặt cả mẫu riêng.

Tối thứ sáu, Ngụy Ngự Thành hỏi: “Cô Lâm của cháu đến thật à?”

“Không đến đâu.” Cậu lắc đầu nhưng ngay sau đó đã toét miệng cười tươi: “Cơ mà cháu có cách rồi.”

“Cách gì?”

“Bảo cháu sắp chết là được.”

Anh ho sặc sụa, ho mãi không ngừng. Chung Diễn giả vờ yếu đuối gọi điện cho Lâm Sơ Nguyệt bảo mình xích mích người khác, hai bên đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán, máu chảy đầm đìa, hình như người ta còn giẫm nát cả xương sườn cậu nên giờ cậu năn nỉ cô đến gặp mình lần cuối.

Cảm xúc và giọng nói của cậu khiến Lâm Sơ Nguyệt nghe điện thoại mà hốt hoảng, không thèm thay quần áo, cứ mặc luôn đồ ở nhà chạy đến quán bar. Vừa mới mở cửa phòng ra thì tiếng pháo hoa nổ cái “bùm”, những dải ruy băng ngập tràn màu sắc bay tá lả, ánh đèn lộng lẫy bao trùm khắp căn phòng, khúc hát chúc mừng sinh nhật ngân vang rộn ràng.

Chung Diễn phấn khích hét to: “Surprise cô Lâm!!”

Lâm Sơ Nguyệt nhìn chăm chú, trên tường còn treo một băng rôn đỏ rực: Chúc Lâm Sơ Nguyệt tuổi 26 vui vẻ!!

Suýt nữa thì cô chết ngay tại chỗ.

Cô choáng váng ngất ngây, tiếng nhạc xập xình vang khắp căn phòng, trên bàn đang bày một chiếc bánh dâu tây, tất cả đồng nghiệp đều đang ở đây chúc mừng sinh nhật cô. Chung Diễn kéo cô ra vị trí trung tâm: “Cô Lâm, em hát hay lắm nên cô nhất định phải nghe đấy.”

Chị Sướng, Chu Tố đều ở đây, trao cho cô những lời chúc chân thành thật, bao thương yêu cháy bỏng thiết tha. Cô vẫn mê man trong cơn mộng, đón nhận hết thảy một cách thụ động, đờ đẫn ngồi xuống ghế sofa. Trong tiếng hát mê người của Chung Diễn, cô nhìn thấy Ngụy Ngự Thành đang ngồi một mình ở quầy bar bên phải.

Anh không uống rượu, trong cốc của anh chỉ có nước lọc, ánh mắt anh vô tình nhìn về phía cô. Mượn ánh sáng từ góc này phản chiếu xuống ly nước rồi hắt lên đôi mắt anh, trông thật rực rỡ xiết bao nhiêu.

Lâm Sơ Nguyệt hơi cau mày. Khi Chung Diễn hát gần xong thì anh bước đến trong ánh sáng mờ ảo, khéo léo cong người xuống khẽ hỏi cô rằng: “Em không thích đúng không?”

Vậy anh dẫn em đi.

Năm chữ sau mới đúng ý đồ của anh. Song lời còn chưa kịp nói thì cô đã thả lỏng cơ thể, nở nụ cười rạng rỡ: “Rất thích ý chứ, vui là đằng khác.”

Cô vô cùng sung sướng khi thấy chủ tịch Ngụy rơi vào cảm giác câm nín không nói nên lời. Cô hòa vào bầu không khí sôi động, trò chuyện vui vẻ với hội chị Sướng, Chu Tố mang rượu hoa quả đến, cô uống nhiệt tình hơn ai hết. Năng động là một phần tính cách của cô, đôi mắt cô bừng sức sống, vòng eo kia sao quá đỗi quyến rũ hớp hồn người.

Chung Diễn vội vàng chạy tới: “Cậu nói đúng! Phụ nữ mâu thuẫn chết đi được! Cậu nhìn xem, cô Lâm bung lụa đến mức đó cơ mà, không muốn về chút nào!”

Ngụy Ngự Thành ôm trán, ngón tay bấu mạnh lên thân mình. Trông Lâm Sơ Nguyệt xõa thế kia thì khả năng sẽ không rời đi thật. Cô quây quần bên bạn thân nên nãy giờ không thèm nhìn anh lấy một lần. Anh mới khỏi ốm mà không khí trong phòng lại nóng nực khiến cái cảm giác khó chịu lại rục rịch xông lên.

Anh đã uống hết cốc nước lọc, nỗi mất mát vô hình vẫn đang bủa vây lấy trái tim anh nên anh kéo cổ áo, ra hiệu bằng tay để bartender phục vụ rượu cho mình. Ly Margarita xinh đẹp với sắc xanh da trời đính thêm một lát cam đi cùng.

Anh vừa mới cầm lên thì đã bị người ta nắm chặt cổ tay, phải nói là bị kéo giật xuống thì đúng hơn. Anh bực mình ra mặt nhưng vừa ngoái đầu lại đã bắt gặp ánh mắt cô. Dưới vầng sáng, khóe mắt cô như mặt nước long lanh khiến vạn vật sáng ngời.

“Uống rượu thì lái xe kiểu gì?” Cô nói.

Ngụy Ngự Thành: “Làm sao?”

Lâm Sơ Nguyệt hơi nhếch mắt lên, hai tay đan trước ngực, cô cất giọng hờ hững: “Chẳng phải anh đốt cả đống tiền cho Chung Diễn tổ chức sinh nhật để làm anh hùng cứu mỹ nhân, dẫn em ra ngoài à?”

Câu này thiếu điều muốn hỏi toẹt ra rằng: Anh không muốn ở một mình bên em à?

Cô lấy ly rượu trong tay anh rồi đặt sang một bên. Đoạn cô chống tay lên mặt, mỉm cười mà như không: “Chủ tịch, phải tuân thủ luật pháp, làm công dân tốt, đã uống rượu thì không được lái xe.”

Phụ nữ mà thẳng thắn thì đàn ông chẳng làm được cái xá gì. Cả hai đối mặt với nhau để rồi thoáng chốc, suy nghĩ hiện hữu trong ánh mắt hai người bỗng hòa quyện vào nhau.

Anh cong môi, nghiêng người lấy áo vest nãy vắt trên sofa. Cô cũng đứng dậy, bước ra nói gì đó với Chung Diễn. Anh đi ra trước để lấy xe, ba phút sau, cô đã xuất hiện ở cửa xoay.

Cô ngồi lên xe, trong xe có máy sưởi, phảng phất đâu đó mùi thơm của tinh dầu. Cô đánh mắt nhìn xuống ghế sau, trống huơ trống hoắc.

Anh khẽ cười: “Tìm quà à?”

Anh tung chiêu mà không cần đọc kịch bản khiến cô cũng không chịu thua kém, nói rất chi là khiêu khích: “Sao mà lãng phí tấm lòng sâu sắc, nhìn xa trông rộng của chủ tịch được.”

Kĩ năng cà khịa người khác càng ngày càng điêu luyện, Ngụy Ngự Thành khẽ bảo: “Em đừng thông minh như vậy được không?”

Cô hơi hếch cằm lên: “Lần sau chủ tịch phải cố gắng nhiều vào.”

Từ nãy đến giờ, gương mặt anh chưa lúc nào vắng bóng nụ cười, anh đánh vô lăng, lái xe về phía đông. Lâm Sơ Nguyệt mở cửa kính cho gió ùa vào, cô ngắm khung cảnh tráng lệ của thành phố, ngắm đóa hải đường khoe sắc trong màn đêm nom như ánh trăng huyền ảo trên bầu trời.

Trong xe chìm vào khoảng không thinh lặng, không ai mở lời nói chuyện mãi đến lúc đỗ xe trước trung tâm thương mại, ở đây có bãi đậu xe VVIP dành cho Ngụy Ngự Thành. Anh xuống xe trước, sau đó vòng qua ghế phụ mở cửa cho cô. Lâm Sơ Nguyệt cực kì nghiêm túc: “Đừng mua quà cho em, em không có sinh nhật.”

Anh nghe cô nói vậy thì cong môi cười, anh đặt tay trái lên cửa xe rồi nghiêng người vào trong: “Thế mà vẫn tham gia tiệc sinh nhật, cô Lâm diễn tốt quá.”

Cô không nhường ai bao giờ: “Thầy Ngụy quá khen.”

“Hôm nay là sinh nhật em.” Ngụy Ngự Thành thả tay ra khỏi cửa xe, đặng anh đặt cả hai tay lên cửa sổ, giọng điệu nguy hiểm mà quyến rũ chết người: “Em nói gì cũng đúng.”

“Xuống xe.” Anh quay người lại, ngắm bờ vai rộng cùng vòng eo hẹp từ phía sau mới thích mắt làm sao: “Đi lấy đồ với anh.”

Anh phải vào cửa hàng để nhận đồng hồ. Chiếc hộp nhung màu xanh đậm trông giản đơn mà vô cùng sang trọng, Lâm Sơ Nguyệt biết thương hiệu này, đây là cái tên nổi tiếng nhất trong các loại đồng hồ xa xỉ. Khi quay về xe, anh ném cái hộp đó cho cô rồi nói giọng uể oải: “Đeo vào giúp anh.”

Cô liếc anh một cái xong ngồi im thin thít.

Anh cũng không đòi hỏi thêm mà chỉ tiện tay lấy hộp diêm ở hộc để đồ ra quẹt. Cô tưởng anh định châm thuốc, ngọn lửa đã sáng rực trên que diêm nhưng lại đốt ngay vào ngón tay anh.

Mặt anh vẫn điềm nhiên như thường, anh còn dập lửa bằng tay, xong rồi bình tĩnh nói với cô rằng: “Tay anh bị thương rồi.”

Ngụy Ngự Thành đã muốn làm gì thì sẽ không tha cho bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích của mình.

Lâm Sơ Nguyệt tâm phục khẩu phục.

Cô lấy chiếc đồng hồ ra khỏi hộp, đó là một chiếc đồng hồ cơ có dây đeo được làm bằng da màu nâu sẫm, kim đồng hồ ánh lên màu xanh nhạt. Mặt đồng hồ màu trắng bạc, có biểu tượng được khắc họa đơn giản đính ở chính giữa.

Cô không nghĩ ngợi gì mà ung dung đeo lên cho anh.

Cổ tay anh mảnh mai vô cùng, nước da trắng ngần, nhìn qua thôi đã biết đây là cậu ấm nhà giàu với hai bàn tay chưa phải chạm nước bao giờ, nhưng chính ra như thế lại rất hợp với thân phận chủ tịch Ngụy của anh. Cô bỗng thấy ngờ ngợ vì cô nhớ rõ anh luôn đeo chiếc Jaeger-LeCoultre trên tay, có lần Chu Tố cũng từng thì thầm to nhỏ với cô rằng đấy là hàng được đặt riêng cho anh, giá trị không dưới bảy con số. Tuy nhiên với chiếc đồng hồ này, khi nãy cô nhìn anh quẹt thẻ thanh toán nên nghe được loáng thoáng nhân viên báo giá thì thấy chỉ có sáu chữ số.

Ngụy Ngự Thành không phải kiểu đàn ông màu mè nhưng ở tuổi của anh thì tự nhiên cũng sẽ có những sở thích lâu dài. Không phải cô cố tình để ý mà trong ấn tượng của cô thì dường như anh chưa bao giờ đổi đồng hồ cả.

“Mặt mày ủ dột thế làm gì?” Anh chợt bảo: “Trong lòng đang chửi anh chỉ mua đồ cho bản thân chứ không thèm tặng quà cho em đúng không?”

Cô dở khóc dở cười: “Vâng, anh nói gì cũng được hết.”

Sau đó cũng không diễn ra hoạt động nào khác. Đi đến như nào thì anh chở cô về y hệt như thế. Băng băng trên con đường cũ cùng màn đêm quen thuộc. Lâm Sơ Nguyệt thích gió trời se lạnh nên cảm giác này thật tuyệt vời làm sao, tựa như gió đang xẹt qua gò má khiến người ta tỉnh táo, trở về với tự do.

Đi hết cầu vượt là đến đường Minh Giang. Bên phải có con sông mênh mang đang cuồn cuộn chảy trôi, cơn gió được lúc mát rười rượi. Ngụy Ngự Thành lái xe sát đến rồi chợt dừng lại.

Cô thấy khó hiểu: “Sao thế.”

Anh nhìn đồng hồ: “Xong hết rồi, em xuống đi.”

Đến khi xuống xe rồi, cô vẫn chìm trong cơn mộng mị còn anh chỉ chăm chăm nhìn điện thoại, khi đồng hồ đếm ngược gần đến giờ, anh khoác tay lên vai cô, dắt cô đi tới hướng xuống mặt sông.

Giọng anh trầm lắng bên tai cô: “3, 2.”

“1.”

Vừa dứt lời, muôn ngàn nhành liễu nở rộ ở bên kia bờ sông, khung trời ánh lên những lớp sương dày đặc. Từng đợt, từng đợt pháo hoa vô tận cứ thế nối đuôi nhau rực rỡ trên trời cao, trôi theo áng mây dạt về phía trăng. Đêm nay không có sao nhưng vì tình cảm nồng đượm của con người mà ánh trăng ấy vẫn vằng vặc soi sáng khắp nhân gian.

Trăng của cõi trần ngời sáng nơi chân trời

Trăng của anh đang cận kề bên anh.

Ngụy Ngự Thành hạ giọng: “Lâm Sơ Nguyệt có thể không có sinh nhật nhưng người anh thích xứng đáng được trải qua những cảm xúc trong ngày sinh nhật của mình. Sau này có anh bên cạnh, anh hy vọng rằng mỗi năm qua đi, em sẽ thích sinh nhật nhiều hơn một chút.”

Sắc sông và bóng đêm vấn vít bên nhau, song thứ lạc xuống thế gian lúc này chẳng phải pháo hoa rực rỡ mà ấy là hương vị ngọt ngào đang lan tỏa khắp muôn nơi.

Anh nói: “Cô Lâm, sinh nhật vui vẻ.”



Đến khi về nhà, trái tim Lâm Sơ Nguyệt vẫn đập lên tận chín tầng mây chưa hề có dấu hiệu đáp xuống.

Ngụy Ngự Thành đúng là làm nên chuyện, lấy lòng chân thành cùng sự kiên trì nhẫn nại của mình ra để làm vũ khí săn mồi. Lâm Dư Tinh đứng ngoài phòng khách gọi: “Chị đi tắm đi, em tắm xong rồi chị vào nhanh lên.”

Cô giật mình trở về thực tại: “Ok, chị ra đây.”

Hôm nay thời tiết mát mẻ mà sao cô cứ thấy nước nóng quá. Cô điều chỉnh nhiệt độ nước để cho nước lạnh xối xả lên mình, tiện đường đóng băng bao suy nghĩ đang chờn vờn trong tâm trí.

Sau khi tắm xong, cô sực nghĩ đến điều gì đó. Cô mở điện thoại ấn vào thanh tìm kiếm, nhập tên thương hiệu của chiếc đồng hồ mà anh mới đeo ban tối rồi men theo trí nhớ để gõ ra mấy từ khóa quan trọng.

Kết quả hiện lên màn hình khiến cô thẫn thờ.

“Pix. Bộ sưu tập đồng hồ mười hai cung hoàng đạo.”

Cô lướt xuống, tìm được chiếc đồng hồ giống hệt của anh.

Cung Thiên Yết – chòm sao đại diện cho Lâm Sơ Nguyệt.

Anh đã đích thân tổ chức sinh nhật cho cô và đây chính là món quà mà anh gửi đến cô. Ý nghĩa của chiếc đồng hồ cung Thiên Yết được thương hiệu khắc ghi bằng dòng chữ:

Cả đời tôi sẵn lòng quy phục dưới chân em.

*

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi