CẶP ĐÔI NỒNG CHÁY


Thu xếp mọi việc xong xuôi rồi về nhà, Hạ Sơ nằm vật xuống sofa, vali thì vứt ngổn ngang nhưng cô cứ thừ ra đấy chẳng muốn làm gì.

Lâm Sơ Nguyệt rón rén đi lên tầng thì thấy Lâm Dư Tinh ngủ rồi.

Đến khi xuống tầng, Hạ Sơ đã hả hê giễu nhại: “Cậu đoán xem vì sao bọn mình lại kí hợp đồng với Bùi Ngạn nhanh gọn lẹ như vậy?”
Lâm Sơ Nguyệt liếc cô ấy: “Đừng có nhập nhằng.”
Hạ Sơ cạ vào cánh tay cô: “Phải để anh Ngụy nào đấy rén vào, trần đời đâu phải mỗi anh ta mới giàu có đẹp trai đâu, đã vậy còn ít tuổi hơn anh ta nữa, cho đáng đời.”
Cô không muốn đề cập đến mấy vấn đề này.
Trong khắc thinh lặng, cô nói: “Hạ Hạ, mai tớ muốn về Nam Thanh một chuyến.”
Hạ Sơ ngồi dậy, gật đầu: “Tớ đi với cậu.”
Thân Viễn Phong là nút thắt chẳng thể tháo bỏ trong lòng cô, vậy chính cô phải tự tay gỡ nó.
Hạ Sơ xót cho cô, đến cô ấy còn hiểu, vậy cớ gì người như Ngụy Ngự Thành lại hồ đồ hơn cả người trong cuộc thế này.
Ai ai cũng nói, chẳng mong tương lai hiển hách xa vời, chỉ cầu cho con đường mai sau đừng chông gai.

Song, cuộc đời Lâm Sơ Nguyệt còn chưa được thuận buồm xuôi gió, đến cả tư cách được băng về phía trước cũng đã bị hủy hoại, thành thử sao cô có thể cam chịu được đây.
Năm giờ sáng, hai cô đã ra sân bay, vội vàng đáp chuyến bay sớm nhất đến Nam Kỳ.
Lâm Sơ Nguyệt chợp mắt trên máy bay, cô tựa đầu vào vai Hạ Sơ ngủ ngon lành.

Cô bình tĩnh quá mức khiến Hạ Sơ không yên tâm chút nào.

Máy bay hạ cánh, cô còn ung dung bước đi: “Đi nào.”
Hạ Sơ chẳng kìm nổi: “Sơ Nguyệt, nhỡ, nhỡ ông Vương gì gì kia không để cậu gặp Thân Viễn Phong thì sao?”
Cô mỉm cười, vẫn một câu nói cũ: “Đi nào.”
Thật ra thì đâu phải mình Hạ Sơ, chính lòng cô cũng mịt mờ.

Nhưng nỗi cố chấp đã ăn sâu trong cô, tìm kiếm bao năm trời, giờ biết được tung tích của người ta thì cô nào thể thờ ơ cho nổi.
Không cần biết kết quả ra sao, đặt chân đến nơi này thì cũng đã thành toàn cho mình rồi.
Bất ngờ làm sao, Vương Khải Triêu lại đến sân bay đón cô.

Thành phố nhỏ nên sân bay cũng chỉ lác đác vài người.

Chiếc Camry của chú đỗ ở vị trí nổi bật, vừa ra đến sảnh đã đập ngay vào mắt.

Chú vẫn bình tĩnh như thường, thản nhiên bước đến mà chẳng một lời chào hỏi khách sáo: “Cô Lâm lên xe đi.”
Sao Lâm Sơ Nguyệt lại vô tư thế được, cô đứng im tại chỗ không đả động gì hết.
Chú mở cửa xe, cũng không quay đầu lại mà chỉ nói đúng một câu: “Tôi dẫn cô đi gặp Thân Viễn Phong.”
Người cô cứng đờ, chầm chậm nhìn chú.

Thoạt nhìn thì chú là người đàn ông trung niên bình thường không có gì nổi bật nhưng cách làm việc của chú vô cùng quyết đoán, mạnh mẽ.

Như khi lái xe vậy, đến cả Hạ Sơ đam mê mạo hiểm như thế mà cũng phải siết chặt tay mình.
Cả đường chú không nói không rằng, cứ thế lái thẳng tới địa điểm cần đến.
Bệnh viện Tâm thần huyện Nam Thanh.
Hạ Sơ kìm lòng chẳng đặng mà hỏi: “Sao lại đến đây?”
Chú dẫn đường: “Cậu ta đang ở đây.”
Bệnh viện xập xệ cũ nát, không có thang máy nên phải đi bộ lên tầng ba.

Trên cánh cửa sắt đang khóa chặt có viết dòng chữ “Cấm vào”.

Vương Khải Triêu chào hỏi bảo vệ, sau đó có một bác sĩ trẻ bước ra, sau những tiếng lách cách chối tai thì cửa đã được mở ra.
Đến phòng bệnh số ba, bác sĩ trẻ căn dặn: “Đứng nhìn ngoài cửa thôi, đừng đi vào.”
Chú gật đầu, rồi sau ấy hất cằm với Lâm Sơ Nguyệt.
Hạ Sơ lo cô sẽ khó chịu nên nắm chặt tay cô, còn đứng ngăn cô lại nhưng mấy giây sau, cô đã khều nhẹ lên cánh tay cô ấy, thì thầm: “Tớ không sao đâu.”
Cả Vương Khải Triêu lẫn Hạ Sơ cùng tránh đường cho cô.

Hai cánh cửa chồng lên nhau, cửa gỗ bên trong còn cửa sắt bên ngoài, chỉ hé ra một ô cửa kính con con.

Cô cất từng bước chân để rồi trông thấy đối phương rõ mồn một qua khung cửa.
Trong phòng chỉ có một cái giường, một cái TV và một cái ghế.
Thân Viễn Phong ngồi ngả người bên mép giường, hắn đang xem TV bằng con mắt vô hồn.

Khi thì cười ngây ngô, khi thì khóe môi lại co giật, nhìn đã thấy không bình thường rồi.

Cô nhìn chằm chằm vào hắn, mấy năm không gặp, hắn vẫn là hắn nhưng cũng chẳng phải là hắn.
Thậm chí có một khắc, tâm trí cô đã rỗng tuếch không còn nghĩ được gì.

Cô đã mường tượng ra kết cục cả nghìn lần.

Vậy mà vào giờ phút này, hết thảy đã tan thành mây khói, còn chả cần cô phải phí sức của mình.
Vương Khải Triêu nói: “Cậu ta được tìm thấy ở một lò gạch bất hợp pháp, cô cũng nghe qua về cái lò gạch đấy rồi đúng không, chuyên bắt cóc những người mắc bệnh tâm thần.

Lúc Thân Viễn Phong bị lừa vào đấy thì vẫn rất bình thường, không phát bệnh.

Nhưng hai tháng sau thì bắt đầu lên cơn, giờ đã tàn tạ lắm rồi.


Còn lí do không để cho cô biết thì cô cũng thấy rồi đấy, tình trạng nó thế này thì có biết hay không cũng chẳng khác gì nhau.

Chủ tịch Ngụy có nói, phải chữa bệnh cho nó trước, chữa khỏi rồi mới thành bằng chứng xác thực được.”
(*) Lò gạch bất hợp pháp là nơi mà những người lao động, trẻ em đã bị bọn buôn người dụ dỗ hay bắt cóc đến đây.

Khi đến nơi, họ bị đánh đập, bỏ đói và buộc phải lao động nhiều giờ liền mà không được trả công, phải sống như một kiếp nô lệ.
Lâm Sơ Nguyệt ngẩn ngơ, hướng mắt về phía chú.
“Chủ tịch không nói chi tiết nhưng tôi cũng đoán được hơn nửa, để chủ tịch mất công thế này thì chắc chắn phải có liên quan đến cô.

Cậu ấy không cho tôi nói bởi vì sự thật là vậy, nói ra cũng chả có nghĩa lí gì.” Dẫu chú chỉ trông như một người trung niên bình thường không có gì nổi bật nhưng những lời chú nói đã đâm thẳng vào tim đen: “Cô còn hiểu chủ tịch hơn cả tôi thì chắc cô cũng biết cậu ấy sẽ không làm những điều vô nghĩa.

Thà mưu lược thâm sâu còn hơn là trút hết cảm xúc mà chẳng có tác dụng gì.”
Khuôn mặt cô hệt như mặt hồ đón sắc hoàng hôn, không thể thốt lên nổi một từ, xúc cảm tuôn trào trong tâm trí tựa mũi khoan sắc bén đang âm thầm nghiền nát tất thảy ra thành bột để nó xối xả như cát bồi, bay mịt mù khắp lồng ngực cô.
Anh không hề để tâm đến cái quá khứ tăm tối nát tan ấy, cũng chẳng hề ích kỉ chọn cách từ bỏ chúng thay cô.
Anh không tự cho mình là đúng mà anh đang đặt cô lên hàng đầu trong tất cả mọi việc.
Vương Khải Triêu: “Chủ tịch nói cô chắc chắn sẽ đến.”
Lâm Sơ Nguyệt hoàn hồn.
“Cậu ấy còn bảo, nếu cô muốn thì cứ tìm người đến giữ Thân Viễn Phong rồi để cô đánh nó nhừ tử, cậu ấy đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi.

Kể cả cô có muốn giết người thì cũng không làm vấy bẩn tay cô.”
Câu chữ không thể nói toạc ra giữa thanh thiên bạch nhật nhưng cô cũng hiểu lời của chú.
Cô cúi đầu, mãi sau mới đờ đẫn nói: “Phiền chú rồi.”
Chú ngạc nhiên: “Hả? Về luôn à?”
Nhưng cô đã quay người đi rồi.
Đến cả Hạ Sơ cũng không tin vào mắt mình: “Nguyệt Nguyệt?”
Gì vậy trời, khốn khổ lắm mới tìm được người mà giờ lại đi luôn thế này?
Đúng, chính Lâm Sơ Nguyệt cũng không thể hiểu nổi.
Những ai oán, những uất ức, những lần thất vọng, những không cam chịu, những biến cố, những cố chấp cứ thế hóa thành dung nham nóng rực khi hàng mi khép lại để rồi khi mở mắt, hết thảy đã nguội lạnh, chỉ để lại đôi sợi khói trắng.

Đến lúc làn khói ấy tan biến thì một gương mặt đã dần hiện hữu.

Khuôn mặt ấy đã chiếm giữ tất cả, đóng lại hết những tiếc nuối và trống rỗng trong cô.
Bước chân cô càng lúc càng nhanh, không chần chờ, không ngoảnh mặt về sau.

Năm nay, cái nóng khủng khiếp đến với Minh Châu sớm hơn hẳn năm ngoái, ngày nào tiết trời cũng hầm hập y một cái nồi đang được đun trên bếp lửa.


Ngụy Ngự Thành không thích thời tiết nóng nực nên cứ ngồi trong phòng điều hòa làm cho máu trong người như ngừng chảy, chỗ nào cũng khó chịu chứ chẳng sướng sủng gì.
Đêm qua làm việc khuya quá khiến giấc ngủ vốn đã ít ỏi giờ còn bần cùng hơn xưa.

Buổi sáng, bố mẹ gọi tới bảo anh về nhà.

Nhà họ Ngụy nằm ở vườn sinh thái phía Tây thành phố, được xây dựng hệt như một trang viên cổ kính tọa lạc giữa non sông.
Về nhà, Lâu Thính Bạch bưng ra một tô mì nóng hổi, anh mới sực nhớ hôm nay là sinh nhật mình.

Mẹ hiểu được vô vàn cảm xúc xoay chuyển trên gương mặt anh, bà thở dài: “Lớn rồi thì cũng phải để ý đến bản thân chút.”
Ngụy Bộc Tồn đi xuống dưới tầng với một quyển sách trong tay: “Đến rồi đấy à?”
Anh đứng dậy: “Bố.”
“Mẹ anh ninh xương cả đêm để nấu được bát mì sinh nhật cho anh đấy.” Ông bước đến vỗ vai con trai: “Ăn đi, không cần phải vội.”
Anh mỉm cười: “Không vội, trưa nay con ăn cơm ở nhà.”
Lâu Thính Bạch là người sung sướng nhất, khóe mắt cong cong không giấu được nếp nhăn mờ mờ.

Đến trưa, anh ngồi ở vườn hoa uống trà  nói chuyện với ông Ngụy, sự vững vàng trong anh phần lớn được chịu ảnh hưởng từ bố mình.
Hôm nay, điện thoại anh đổ chuông liên tục, toàn là tin nhắn chúc mừng sinh nhật của bạn bè gửi đến.

Khác với sự uể oải của những năm trước, đến cả Ngụy Bộc Tồn cũng nhận ra con trai mình cứ nhìn di động suốt, ngón tay lướt trên màn hình rồi lại vội vàng tắt máy.
“Bố nghe Tiểu Diễn bảo con có bạn gái.” Ông nói thẳng vào ý chính.
Anh vẫn thản nhiên như thường: “Vâng.”
Lâu Thính Bạch dỏng tai lên nghe từ bao giờ, vừa nghe được đáp án đã vui vẻ ra mặt: “Thế định bao giờ dẫn về ăn cơm với cả nhà?”
Vợ chồng Ngụy Bộc Tồn là người thấu suốt, không quan tâm đến mấy cái chuyện môn đăng hộ đối.

Cái mà nhà Ngụy có thì nhà người khác cố cũng chẳng được.

Cái mà nhà Ngụy không có thì nhà khác sẽ chả bao giờ có được.

Hai ông bà đã suy nghĩ thấu đáo câu nói này.
Thành thử bà chỉ hỏi bao giờ dẫn người yêu về ra mắt chứ không hỏi bạn gái anh là người như thế nào.
Bọn họ tin tưởng ánh mắt và phẩm chất của con trai mình.
Ngụy Ngự Thành không trả lời.
Đúng lúc ấy chuông điện thoại vang lên nên chủ đề đã trôi tuột đi một cách thản nhiên như vậy đấy.
Đường Diệu gọi tới, nói ngắn gọn súc tích: “Vẫn quy tắc cũ, tối đến bar Minh Châu.

Người cần tới cũng phải tới.”
Tám giờ tối.
Anh khoan thai đến muộn, trong phòng toàn người quen, thấy anh đến thì ồ lên gào thét.

Đường Diệu chỉ tay vào bàn poker: “Sao đấy, hôm nay là sân chơi của cậu mà cứ làm như mình là khách, không thèm quan tâm cái gì hết.”
Có người lên tiếng: “Ngụy Sinh có đặt lòng ở đây đâu.”
Anh em thân thiết với nhau cả nên không giấu được, mà anh cũng chẳng muốn giấu làm gì, ai mà chả biết anh có mối tình không thể buông tay.


Đường Diệu trêu: “Đừng làm tổn thương trái tim người được chúc mừng sinh nhật vậy chứ.”
“Sinh nhật còn không đến, xem ra Ngụy Sinh không đùa được rồi.”
Kẻ tung người hứng chơi Ngụy Ngự Thành tới bến.
Giọng anh lạnh tanh: “Tôi tin tưởng lòng dạ các cậu mà tự dâng mình đến cửa.”
Có mấy người ngồi trên bàn poker nhường chỗ cho anh nhưng anh đã đặt tay lên vai người ta tỏ ý mình không cần.

Anh ra ngồi ở sofa hệt như một bãi bùn nhão nhoét.

Anh tựa đầu lên tay vịn rồi lại đổi bên, ngồi đối diện với màn hình TV.

Không ai ra hát, con beat như đang đâm thủng màng nhĩ người.

Anh nằm xuống hút thuốc, hút hết điếu này sang điếu khác.
Cái đám vô lương tâm kia lại bắt đầu nói ra nói vào: “Người ta thì mượn rượu giải sầu còn Ngụy Ngụy thì có lối đi riêng.”
“Biết hút thuốc nghĩa là gì không?”
“Chắc cầu tình duyên đấy.”
Anh nghe mà bật cười.

Còn cách nào đây, để người ta nắm thóp được nhược điểm thì phải chịu bị đè đầu cưỡi cổ thôi chứ sao giờ.
Đường Diệu hỏi: “Tiểu Diễn đâu?”
“Lúc đến còn thấy ở đây cơ mà.”
Vừa dứt lời thì cửa phòng mở ra.
“Anh đẹp trai cảnh cáo đấy nhé, phải tôn trọng người vừa sang tuổi mới chứ.” Chung Diễn hổ báo cáo chồn, cực kì bảo vệ người của mình: “Tưởng không ai làm ô dù cho cậu em đấy à?”
Cửa không được mở toang, đã vậy cậu còn bịt kín khe cửa, với cả bị ngược sáng nên anh không nhìn rõ lắm.
“Tiểu Diễn tới muộn nhé, làm gì đấy?”
“Còn làm gì được nữa?” Cậu cười tít mắt đẩy cửa ra, người đứng đằng sau đã lấp ló một cái bóng mờ ảo.
Ô dù của anh đến rồi.
Lâm Sơ Nguyệt bước vào với một hộp quà tinh tế rồi đưa cho Ngụy Ngự Thành một cách tự nhiên, cô khẽ nói: “Em đến muộn, sinh nhật vui vẻ.”
Sau hai giây im ắng, mọi người đã la ó tung trời.
Chung Diễn là người khó ở đầu tiên, cậu đi đến chắn trước mặt cô: “Đi nào đi nào cô Lâm của em.”
Tiếng ồn lại càng được dịp vang xa: “Vâng vâng vâng, cô Lâm của em.”
Bỗng dưng ai đó đã nắm lấy tay cô.
Bàn tay Ngụy Ngự Thành nóng rực như thể đang chôn giấu một ngọn lửa đương cháy hừng hực.

Anh đứng bên cô, bình tĩnh cất lời: “Tiểu Diễn không biết suy nghĩ, mấy cậu bao tuổi rồi mà cũng ngu chẳng khác gì.”
Anh nói: “Gọi chị dâu đi.”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Đừng hốt nha, chương sau sẽ giải thích kĩ càng.
Sau cuộc chiến này, hai bên đã có happy ending đích thực.
*.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi