CẤP TRÊN LẠNH LÙNG LÀ DADDY - CHƯỚC ĐƯỜNG

Hàn Thâm không xuống xe nên Quý Nhiên cũng không dám tự tiện hành động. Cậu ngẩng đầu nhìn tài xế, người này cũng lộ ra vẻ bối rối y như cậu.

Mãi đến khi Hàn Thâm gọi tên cậu, Quý Nhiên ngồi thẳng người trong nháy mắt: "Anh có gì dặn dò sao?"

Hàn Thâm không nói lời nào mà chỉ im lặng nhìn cậu chăm chú.

Hôm nay Quý Nhiên mặc một chiếc áo lông màu đen rất sạch sẽ, dù không có bất kỳ vết bẩn nào nhưng độ phồng đã giảm đi nhiều, có thể thấy chiếc áo đã được giặt qua nhiều lần nên không còn giữ ấm được như trước.

Khi vào trong phòng cậu sẽ cởi áo khoác lông ra, để lộ chiếc sơ mi và bộ vest bên trong.

Thân hình cậu gầy gò, sau gáy nơi đốt sống cổ nhô lên có một nốt ruồi son nhỏ.

Hàn Thâm lại nhớ đến một bình luận của một cư dân mạng để lại dưới video của "Ai Đi Làm Mà Không Điên":

[Nơi đó có nốt ruồi thật! Quá sexy rồi!!! Không phải cái này nằm cùng một vị trí với tuyến thể của omega hay sao?? Nếu mà công cắn ở nơi này... Má, không dám tưởng tượng sẽ ngon đến mức nào.]

Quý Nhiên có biết mình có nốt ruồi ở chỗ này không?

Hay chỉ là trùng hợp mà thôi?

Nhưng ở trước mặt anh, Quý Nhiên luôn ngoan ngoãn và nghe lời, thái độ làm việc cũng rất nghiêm túc, không giống tính cách của "Ai Đi Làm Mà Không Điên".

Hàn Thâm hỏi Quý Nhiên: "Gần đây công việc có áp lực lớn không?"

Sao bỗng dưng sếp lại muốn tâm sự với cậu thế? Chẳng lẽ gần đây cậu đã mắc lỗi gì trong công việc hả?

Trong lòng Quý Nhiên cảnh giác nhưng không lộ ra bất kì điều gì trên mặt: "Em thấy ổn ạ."

Hàn Thâm nói tiếp: "Nếu có vấn đề gì thì có thể phản hồi lại với tôi."

Quý Nhiên: "Vâng, nếu có vấn đề gì thì em sẽ nói."

Quá ngoan, Hàn Thâm lại thấy hơi không chắc chắn.

Hắn nghĩ, Quý Nhiên chắc hẳn không phải là người trên mạng kia.

Quả nhiên là chỉ nói cho vui mà thôi, khi Hàn Thâm trở lại với vẻ lạnh nhạt, Quý Nhiên càng thêm khẳng định về điều này.

Những người này đều thích giả bộ thân thiết quan tâm cậu, nhưng khi cậu thực sự bại lộ nhược điểm và nói ra những bối rối của mình thì bọn họ sẽ dùng chính nhược điểm ấy để công kích cậu. Họ sẽ bảo rằng như vậy là do cậu không đủ ngoan ngoãn, không đủ cố gắng, không đủ kiên cường.

Tay bị lạnh cóng là vì cậu mải nghịch nước, chứ không phải là do cậu chỉ có thể mặc một lớp áo bông mỏng manh.

Đánh nhau với người khác là do bản thân cậu hiếu chiến, chứ không phải vì con của hiệu trưởng đánh cậu trước.

Áp lực công việc quá lớn là do cậu không cố gắng, chứ không phải do cấp trên giao quá nhiều nhiệm vụ.

Nói hay không thì có gì khác nhau đâu? Đều là giống nhau cả thôi.

Quý Nhiên mang theo chiếc máy tính nặng nề trở lại vị trí làm việc, bây giờ đã gần đến giờ về nhưng cậu vẫn còn rất nhiều việc phải hoàn thành.

Vừa bật máy tính thì điện thoại cậu vang lên. Cá Voi Sát Thủ gửi cho cậu tờ giấy chứng nhận quỹ từ thiện, thông báo việc quyên tặng đã hoàn tất.

Quý Nhiên cũng đăng một thông báo công khai, nói cho fan rằng chuyện này đã được giải quyết. Đồng thời cậu kêu gọi mọi người sau này đừng gặm CP của cậu và Cá Voi Sát Thủ nữa, cũng đừng ủng hộ CP của cậu với người khác.

Fan thì kêu rên nhưng họ vẫn nghe lời nói được.

Sáng hôm sau, Quý Nhiên ngáp ngắn ngáp dài ngồi ở vị trí làm việc, khi cậu đang buồn ngủ không chịu nổi thì lại ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.

Quý Nhiên tỉnh táo ngẩng đầu lên thì phát hiện ra Hàn Thâm vừa đi qua chỗ cậu.

Lại là mùi nước hoa này, Quý Nhiên cầm cốc đi vào phòng giải khát để pha cà phê thì nghe thấy thư ký đang nói chuyện phiếm.

"Ê, cậu có phát hiện không? Sếp đổi nước hoa rồi đấy."

"Biết mà, chính là cái mùi mà mấy gã đàn ông lăng nhăng hay dùng, mùi này không giống phong cách của anh ấy."

"Ngược lại tôi thấy khá thích, ở nhà tôi cũng có một chai."

"Tôi cũng không ghét, chẳng qua là cảm thấy Samuel thích hợp với những mùi nước hoa ít người biết hơn.

"Đúng thế, anh ấy dùng nước hoa rất có chừng mực và có gu, không biết sao lần này lại đổi đột ngột."

"Hay là được bạn gái tặng nhỉ? Trước đó thấy anh ấy đăng ảnh trên wechat..."

Quý Nhiên đẩy cửa đi vào, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

Hai thư ký lúng túng liếc nhìn nhau rồi lặng lẽ quay người rời đi.

Quý Nhiên để cốc xuống dưới máy pha cà phê, cho vào hai viên nén. Cậu thực sự quá buồn ngủ, nếu không uống cà phê vào buổi sáng thì đến trưa thôi cậu cũng không thể nào trụ nổi.

Chỉ trong một buổi sáng mà Quý Nhiên tham gia hai cuộc họp, đặc biệt là cuộc họp ngân hàng đầu tư, có rất nhiều cuộc họp kiểu "chơi trò hạ mình" trước doanh nghiệp, rồi các cuộc họp nội bộ tranh cãi và đổ lỗi... Chờ đến khi những cuộc họp này kết thúc thì đã là giờ ăn trưa.

Đến giờ ăn trưa, do phải xếp hàng ở căng tin nên Quý Nhiên định đi ăn sớm mười phút, không ngờ lại gặp Asher. Đối phương đang nghe điện thoại, sắc mặt vội vã hỏi cậu có rảnh không.

Quý Nhiên nói có.

"Vậy cậu đến văn phòng của Samuel rồi mang tài liệu trên bàn đến phòng họp A101." Asher cất điện thoại, nói: "Khách hàng đến rồi, giờ tôi phải xuống tầng đón họ đây."

Quý Nhiên đành phải ghé qua văn phòng một chuyến. Văn phòng của Hàn Thâm không lớn nhưng được thiết kế và sắp xếp rất gọn gàng, trên bàn chỉ có một tập tài liệu được đóng bìa.

Quý Nhiên cầm lấy tài liệu rời đi nhưng bị một chai nước hoa trên bàn thu hút sự chú ý.

Chai thủy tinh trong suốt hình hộp chữ nhật, chất lỏng màu hổ phách nhạt... giống hệt như món quà trao đổi cậu mua dịp Giáng sinh.

Chẳng lẽ là Hàn Thâm rút đúng món quà của cậu? Cho nên gần đây mới đổi nước hoa?

Quý Nhiên không chắc chắn cho lắm.

Chai nước hoa đã được cậu nghiên cứu kỹ càng rồi đặt hàng trên mạng, cậu cũng không biết mùi hương nó như nào. Quý Nhiên có hơi tò mò vặn nắp xịt, mùi hương cay nồng mãnh liệt tỏa ra rồi nhanh chóng chuyển thành nốt hương trầm ổn mà dễ chịu, giống hệt như mùi hương trên người Hàn Thâm.

Quý Nhiên hơi hối hận vì đã chọn nước hoa này làm quà, cậu rất thích mùi hương này.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Quý Nhiên dần dần yêu thích mùi nước hoa.

Có lẽ vì đến giờ cậu vẫn chưa quen với thức ăn và tiếng địa phương ở thành phố Thượng Hải, hoặc chỉ là muốn tìm một chút không gian để thở giữa công việc bận rộn, Quý Nhiên hy vọng có thứ gì đó có thể chống đỡ cậu.

Cà phê chỉ có thể giúp tỉnh táo tạm thời, những chiếc váy chỉ có thể trốn mặc trong phòng ngủ, mà Quý Nhiên cần chính là một thứ có thể luôn đồng hành cùng cậu, hỗ trợ và mang lại sự ấm áp cho cậu.

Vì thế nước hoa trở thành một sự lựa chọn tuyệt vời.

Dù cậu có đi tới đâu, chỉ cần xịt nước hoa lên quần áo, hương thơm sẽ tạo thành một lớp bảo vệ đặc biệt, nâng đỡ cậu, bao dung và sưởi ấm cho cậu.

Quý Nhiên chọn chai nước hoa này làm quà trao đổi, mong rằng nó sẽ giúp đỡ phần nào cho những người có cùng cảm giác như cậu.

Nhưng cậu không ngờ rằng Hàn Thâm rút trúng món quà đó, mà anh lại còn sử dụng nó.

Cậu không thể lúc nào cũng đụng mùi hương giống sếp được chứ?

Quý Nhiên có hơi bực bội vô cớ, sớm biết vậy thì lúc ấy cậu đã đổi sang một loại nước hoa khác rồi.

Cậu cầm tài liệu đi đến phòng họp, Hàn Thâm không có ở đó nên Quý Nhiên giao đồ cho trợ lý của bộ phận chứng khoán rồi rời đi.

Thời gian lưu hương của nước hoa này rất dài, Quý Nhiên chỉ chạm nhẹ nắp chai thôi nhưng đã qua hai tiếng mà ngón tay vẫn còn hương thơm vương vấn.

Mùi hương này rất nhạt nên người khác sẽ không phát hiện ra. Chỉ khi nào đưa ngón tay đến gần mũi thì mới có thể ngửi thấy một hương thơm nhè nhẹ, giống như một vùng đất bao la.

Âm thanh gõ bàn phím dừng lại, Quý Nhiên lại đưa ngón trỏ đến gần chóp mũi lần nữa.

Mùi hương đã rất nhạt, có lẽ không lâu sau nó sẽ biến mất hoàn toàn, Quý Nhiên có hơi tiếc nuối thả tay xuống. Bỗng nhiên mùi hương nơi mũi lại nồng nàn, tiếp theo đó là một bóng đen phủ xuống đỉnh đầu cậu. Quý Nhiên ngẩng đầu lên, phát hiện Hàn Thâm đã tới từ lúc nào.

Hình như anh vừa từ bên ngoài trở về, chiếc áo khoác trên người còn chưa kịp cởi ra thì đã đi đến bên Quý Nhiên, rồi nói rằng có một chỗ cần sửa trong bản kế hoạch mà cậu đã nộp sáng nay.

Quý Nhiên mở tài liệu ra ghi chép: "Em cần sửa chỗ nào ạ?"

Hàn Thâm cúi người xuống, nhìn thẳng vào màn hình của cậu: "Tiếp tục kéo xuống."

Khoảng cách quá gần khiến mùi nước hoa càng đậm, phảng phất như một cái ôm vô hình bao bọc lấy cậu.

Không hiểu sao Quý Nhiên cảm thấy mặt nóng bừng, không thích hợp chút nào, cậu nhớ lại một đánh giá về nước hoa từng đọc...

Nước hoa này mang lại cho người ta cảm giác giống như một người đàn ông trưởng thành yêu thích thể thao mạo hiểm, có thể dẫn bạn đi du lịch vòng quanh thế giới, đồng thời cũng có thể mặc vest và áo khoác, kiên nhẫn hướng dẫn bạn trong công việc.

Mô tả quá cụ thể, gần như trong nháy mắt Quý Nhiên liên tưởng đến Hàn Thâm.

"Julian." Bàn làm việc bị người ta nhẹ nhàng gõ hai cái, giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên bên tai cậu: "Giữ tập trung."

Quý Nhiên khẽ giật mình, đột ngột đỏ bừng mặt.

Cậu có hơi bối rối nhìn vào máy tính, hỏi Hàn Thâm: "Có phải ở đây không ạ?"

Nhưng không ngờ trong màn hình chỉ còn lại một mảng trắng, máy tính vậy mà bị chết máy...!

Hiển nhiên Hàn Thâm chưa từng nhìn thấy cảnh nghèo kiết hủ lậu như này, thiết bị điện tử của anh đều là loại tốt nhất, tính năng cao và thiết kế đơn giản, trên bàn không có một sợi dây điện nào.

Còn máy tính của Quý Nhiên không chỉ nặng nề mà còn cắm cả chuột và dây sạc, vụng về như sản phẩm của thế kỷ trước.

Hàn Thâm hỏi Quý Nhiên: "Máy tính của cậu bị sao vậy?"

"Bị lag thôi ạ." Quý Nhiên thuần thục đóng các trang web và chương trình không cần thiết, rồi cậu bình tĩnh đáp: "Chờ lát nữa là được ạ."

Lần này máy tính rất cho cậu mặt mũi, chỉ lag trong nửa phút.

Quý Nhiên chỉnh sửa theo yêu cầu của Hàn Thâm, xác nhận xong xuôi rồi gửi tài liệu đi.

Máy tính quá lag khiến hiệu suất công việc của Quý Nhiên giảm đi nhiều, chỉ có thể vừa lướt điện thoại vừa đợi máy tính làm mới.

Cậu lại mở ứng dụng mạng xã hội, vốn tưởng rằng chuyện kia đã kết thúc, không ngờ phần bình luận lại bùng nổ.

Nhưng lần này không phải mắng cậu mà là một hàng "a a a a a" điên cuồng.

Chuyện gì nữa vậy? Quý Nhiên không hiểu chuyện gì, cậu đăng một dấu hỏi ở phần bình luận.

Cư dân mạng:!!!

[Đứa nhỏ ngốc! Cá Voi Sát Thủ đã theo dõi cậu!!!]

Quý Nhiên: "...?"

Quý Nhiên ấn vào danh sách người theo dõi, phát hiện tài khoản Cá Voi Sát Thủ chễm chệ ở hàng đầu, số lượng fan 1786 vạn.

Không phải chứ, anh giai này làm gì vậy?

Có biết phân rõ giới hạn không thế hả?

Dân mạng phản ứng vô cùng mạnh mẽ:

[Hai người đã dính líu với nhau rồi mà giờ còn bảo chúng tôi không được gặm CP???]

[Được được được, không cho chúng tôi gặm CP bởi vì hai người muốn tự mình phát cẩu lương đúng không?]

[Trời ơi, không lẽ tôi sắp được chứng kiến tình yêu sao?!]

Diễn biến trong khu bình luận vô lý quá mức, Quý Nhiên xóa một đống lớn rồi ấn vào khung tin nhắn riêng với Cá Voi Sát Thủ.

[Ai Đi Làm Mà Không Điên]:? Anh làm gì thế?

[Cá Voi Sát Thủ]: Xin lỗi, nếu như cậu cảm thấy phiền thì cho tôi xin lỗi. Em trai tôi là fan của cậu nên tôi cần phải chịu trách nhiệm về thông tin mà nó tiếp nhận.

[Ai Đi Làm Mà Không Điên]: Vậy anh theo dõi tôi làm gì?

[Cá Voi Sát Thủ]: Nếu như nội dung video của cậu quá phản cảm thì tôi sẽ xem xét thuyết phục nó hủy theo dõi cậu.

Quý Nhiên: "..."

Người này có vấn đề à, quản trời quản đất mà còn muốn quản cả cậu nữa hả?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi