CẤP TRÊN LẠNH LÙNG LÀ DADDY - CHƯỚC ĐƯỜNG

Buổi tối bệnh viện ở Thị trấn chỉ mở một khoa cấp cứu. Một bác sĩ già ngồi gật gà ở phòng chờ, thấy Quý Nhiên đến bèn hỏi vài câu rồi nói cậu ra cửa làm thủ tục đăng ký.

Quý Nhiên cầm tờ phiếu quay lại phòng chờ khám bệnh, bác sĩ tiếp nhận, nhìn tờ giấy rồi hỏi cậu: "Tình huống thế nào?"

Quý Nhiên nhìn Hàn Thâm, kéo ống tay áo lên đáp: "Cháu bị trầy da ạ."

Bác sĩ nhìn một lát rồi giơ tay ấn nhẹ, hỏi tiếp: "Có chỗ nào khác bị thương không?"

Quý Nhiên ngập ngừng giây lát, nói: "Lưng cháu cũng hơi đau."

Bác sĩ bảo: "Kéo áo lên, quay lưng lại cho tôi xem."

Quý Nhiên cởi áo khoác, còn đang lưỡng lự không biết đặt ở đâu thì Hàn Thâm giơ tay nhận lấy. Quý Nhiên nói tiếng cảm ơn, trước khi vén áo lên cậu còn ngước mắt nhìn Hàn Thâm một cái. Người kia tay trái ôm áo khoác của cậu, tay phải đút túi quần âu, dường như không có ý tránh mặt đi.

Quý Nhiên mím môi, động tác chậm chạp kéo áo sơ mi ra, nhẹ nhàng vén vạt áo lên...

Bệnh viện ở miền Nam không có lò sưởi, không khí lạnh lẽo ẩm ướt bắt đầu kích thích da thịt trần trụi của Quý Nhiên khiến cậu bất giác mà run nhè nhẹ.

Bác sĩ dùng hai tay ấn lên da cậu, đột nhiên sau lưng truyền đến một cơn đau nhói nhói phía thắt lưng, giống như có cây đinh sắt đâm sâu vào lưng vậy. Quý Nhiên không kiềm chế được mà kêu thành tiếng.

"Ồ, máu bầm tụ lớn thế này," bác sĩ buông tay ra, lại ấn nhẹ chỗ khác, hỏi: "Ở đây có đau không?"

Cậu đau muốn chết đi được.

Quý Nhiên nghiến răng, cố gắng thốt ra mấy từ: "Hơi đau."

Trước đó cậu thấy không đau như vậy, nhưng không ngờ nghỉ ngơi hai tiếng mà tình hình lại càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Bác sĩ vẫn tiếp tục kiểm tra các vùng xung quanh, Hàn Thâm đứng sau lưng Quý Nhiên im lặng nhìn cậu.

Cậu trai trước mặt cứng đờ cả người, tấm lưng gầy gò run rẩy trong làn không khí lạnh lẽo. Trên lưng cậu có một mảnh bầm tím kéo dài, khiến cho vòng eo vốn mảnh khảnh của cậu càng trông yếu đuối hơn, như thể vừa bị người ta hành hạ...

"Sao lại để bị thương nghiêm trọng như vậy?" Bác sĩ ngẩng đầu lên nhìn Hàn Thâm, ánh mắt còn mang theo vẻ trách cứ. Ông nghĩ Hàn Thâm là người giám hộ của Quý Nhiên.

Quý Nhiên ngẩn ra, lúc này mới nhận ra bác sĩ hiểu lầm, vội lắc đầu nói: "Không liên quan đến anh ấy, cháu tự ngã thôi ạ."

Bác sĩ không nói thêm gì, chỉ hỏi tiếp: "Còn chỗ nào nữa không?"

Quý Nhiên nghĩ ngợi rồi lắc đầu: "Không ạ."

"Vậy chắc không bị thương vào xương mà chỉ bị tụ máu thôi, chờ tiêu máu bầm đi là được." Bác sĩ đứng lên nói với Quý Nhiên: "Nằm lên giường, quay vết thương về phía tôi."

Quý Nhiên đành phải ngồi lên giường, do dự một lúc rồi mới tháo giày da sau đó nắm úp xuống. Má cậu áp vào lỗ tròn trên giường trị liệu làm tầm nhìn bị che khuất, cậu cứ cảm thấy bất an mãi không thôi.

Cậu không thấy được bên ngoài có xảy ra chuyện gì không, chỉ nghe tiếng bước chân lại gần, sau đó là giọng bác sĩ vang lên: "Kéo áo lên."

Cậu lại vén áo lên...

Vì nằm sấp, phần eo của cậu tự nhiên hõm xuống, để lộ ra một đường cong mỏng manh, yếu đuối.

Hàn Thâm vẫn đứng bên cạnh, lặng lẽ nhìn cậu.

Bác sĩ bắt đầu ấn bóp đẩy máu bầm cho Quý Nhiên, bàn tay ông rất nóng, lực cũng mạnh, chạm vào da cậu giống như bàn tay to của ông ngoại trong ký ức.

Chỉ là lực này quá mạnh khiến Quý Nhiên đau đến mức không chịu nổi, hai tay cậu nắm chặt thành nắm đấm.

"Hơi đau chút, ráng chịu nhé." Bác sĩ vừa ấn vừa nói: "Vị trí này gần nội tạng nên không bó chặt được. Trước tiên phải ép máu bầm ra sau đó băng nhẹ lên."

Quý Nhiên chỉ "dạ" một tiếng, cậu thật sự rất sợ đau, nhưng cũng nhịn đau rất giỏi, gì có đau đến mức không chịu được cũng sẽ không kêu thành tiếng.

Nhưng tại sao lại đau, đau, đau, đau nhiều như vậy chứ!!!

"Ưm..." Một cơn đau nhói ập đến, Quý Nhiên không thể nhịn được nữa, phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ.

Bác sĩ vẫn đang tiếp tục ấn, so với cơn đau đớn đó thì thứ làm Quý Nhiên sợ hơn chính là chờ đợi cơn đau xuất hiện.

Giống như hồi nhỏ cha cậu có thể mắng hay đánh cậu bất cứ lúc nào, dù sao này lớn lên ông không còn đánh nữa nhưng nỗi sợ đó vẫn bám lấy cậu mãi không thôi. Cậu cảm thấy mình sẽ không cách nào thoát ra được.

Mãi cho đến khi một bàn tay lớn đặt nhẹ lên đỉnh đầu cậu, giọng Hàn Thâm đầy vẻ trầm ổn vang lên: "Không sao đâu, cố nhịn thêm chút nữa, sắp xong rồi."

Hàn Thâm đang an ủi cậu.

Quý Nhiên cảm thấy mũi cay cay, nước mắt bất chợt tuôn rơi.

Xấu hổ quá, lớn từng này rồi mà còn khóc trong bệnh viện.

Quý Nhiên hít hít mũi, nhỏ giọng xin lỗi: "Xin lỗi, đau quá nên em mới khóc."

"Đau khóc luôn hả?" Bác sĩ cười: "Khỏi cần giặt gối luôn ấy."

Nhìn gối ướt cả một mảng lớn làm Quý Nhiên xấu hổ đến mức cúi gằm mặt.

Sau khi việc xoa bóp kết thúc, Hàn Thâm lên tiếng: "Bác sĩ, băng bó đi."

Lúc này bác sĩ với tha cho Quý Nhiên, lấy băng ra băng chỗ bị thương.

Dải băng trắng quấn từng vòng quanh người cậu trai, vòng eo vốn đã nhỏ nhắn của Quý Nhiên giờ được băng lại càng trở nên thon gọn, Hàn Thâm gần như chỉ cần một tay cũng có thể ôm trọn lấy.

Băng bó xong, bác sĩ kê thêm một ít thuốc mỡ rồi bảo Quý Nhiên cầm hóa đơn đi thanh toán để lấy thuốc.

Quý Nhiên còn chưa kịp bước xuống giường thì Hàn Thâm đã vươn tay lấy hóa đơn thanh toán: "Đưa tôi."

"Nhưng mà..." Quý Nhiên ngại làm phiền anh.

"Để công ty thanh toán." Hàn Thâm nói xong, cầm hóa đơn bước ra khỏi cửa.

Quý Nhiên ngơ ngác ngồi trên giường, tự dưng cậu cũng không biết là có nên đi theo anh hay không.

Sau một lát cậu mới từ từ bước xuống giường rồi lại từ từ mặc áo khoác.

Bác sĩ bắt chuyện với cậu: "Đó là sếp của cậu à?"

Quý Nhiên gật đầu.

Bác sĩ nói: "Không dễ đâu, sếp cậu cũng tốt thật đấy."

Quý Nhiên gật đầu, cậu cũng hơi bất ngờ vì cậu vốn không hề nghĩ rằng Hàn Thâm sẽ đến.

Hơn nữa sao anh ấy đến nhanh như vậy chứ?

Chẳng bao lâu sau, Hàn Thâm quay lại với mấy hộp thuốc mỡ. Bác sĩ dặn dò thêm vài điều về việc chườm đá, Quý Nhiên ghi nhớ rồi cùng Hàn Thâm rời khỏi bệnh viện.

Vụ hỏa hoạn đêm nay quá bất ngờ, may là phát hiện kịp.

Ngoài việc Quý Nhiên bị thương trong lúc dùng bình chữa cháy dập lửa thì cũng không có thương vong nào thêm.

Cổng bệnh viện rất yên tĩnh, Quý Nhiên thở ra một hơi trong làn gió lạnh, ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình: "Cảm ơn anh tối nay đã đến."

Hàn Thâm không nhìn cậu, chỉ khách sáo đáp lại: "Không có gì."

Quý Nhiên: "Nhưng sao anh đến nhanh vậy ạ?"

Hàn Thâm đáp: "Vừa khéo tôi ở ngay thành phố bên cạnh."

Quý Nhiên ồ lên một tiếng, cảm thấy không biết nói gì nữa tại vốn dĩ cậu cũng không phải người nói nhiều.

Cổng bệnh viện có một quảng trường, ở đó không thể đỗ xe nên họ phải băng qua quảng trường để đến bãi đỗ.

Quý Nhiên và Hàn Thâm lặng lẽ bước đi trên quảng trường, ánh trăng lạnh lẽo phủ xuống chiếu sáng đôi vai rộng lớn vững chãi của Hàn Thâm.

Anh vẫn cứ ít nói lạnh lùng như vậy, nhưng trong mắt Quý Nhiên, dường như người này không còn xa cách đến thế nữa. Dù có nghiêm khắc nhưng rõ ràng anh là một lãnh đạo cực kỳ có năng lực và trách nhiệm.

Đến bãi đỗ xe, Quý Nhiên mở cửa xe, nhường Hàn Thâm lên xe trước.

Cậu vừa cúi người xuống, đột nhiên cảm thấy sau cổ bị siết chặt – Hàn Thâm nắm lấy gáy cậu.

Nhiệt độ từ lòng bàn tay cùng sức ép nhẹ nhàng truyền đến, dễ dàng khiến cho cả người Quý Nhiên cứng đờ. Cơ thể cậu run lên, suýt nữa bật lên khỏi mặt đất.

"Samuel," trong màn đêm tĩnh mịch của thị trấn, Quý Nhiên hoảng hốt ngẩng đầu lên: "Sao anh lại..."

Ngón tay thô ráp của Hàn Thâm lướt qua nốt ruồi đỏ trên gáy cậu, ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm: "Ở đây, dính thuốc mỡ."

Thuốc mỡ?

Quý Nhiên ngơ ngác nhớ lại, đúng là cậu có bôi một lớp thuốc mỡ trước khi rời đi, trên người vẫn còn đang nồng nặc mùi thuốc.

Quý Nhiên vội vàng cúi đầu cảm ơn: "Cảm ơn anh."

Cậu lại không hề biết cái cúi đầu của mình lại phơi ra phần gáy của mình không chút đề phòng. Chỉ cần Hàn Thâm muốn thì anh có thể dễ dàng đặt tay xuống, men theo cột sống rồi luồn vào cơ thể cậu một cách dễ dàng.

Không biết có phải do thiếu dinh dưỡng hay không mà cơ thể cậu mang một vẻ yếu đuối như chưa dậy thì đầy đủ, trông cậu chẳng khác nào một đứa trẻ vị thành niên đầy ngây ngô.

Nhưng Hàn Thâm biết rằng đó chỉ là vẻ bề ngoài. Chính cơ thể tưởng chừng như yếu ớt này đã ôm lấy bình cứu hỏa rồi lao vào hầm rượu ngay khi phát hiện ra đám cháy, ngăn không cho lửa lan ra trước khi lực lượng cứu hộ đến.

Rõ ràng bản thân mình cũng bị thương trong vụ cháy nhưng cậu vẫn kiên trì làm việc, thậm chí còn hoàn thành xuất sắc dự án để nộp ngay trong đêm khuya.

Hàn Thâm đã gặp quá nhiều người trẻ tài giỏi, thường xuất thân của họ sẽ là từ các gia đình danh giá, tính cách hướng ngoại và rành rọt việc xã giao, cộng thêm năng lực chuyên môn tốt, từ đó dễ dàng có được thiện cảm của người khác.

Nhưng so với họ thì ấn tượng ban đầu Quý Nhiên để lại khá bình thường. Cậu không phải kiểu lập tức khiến người ta tin tưởng ngay, bởi tính cách cậu trầm lắng, kiệm lời và trông có thể suy sụp bất cứ lúc nào.

Nhưng mỗi khi ai đó cho rằng cậu sẽ sụp đổ đến nơi thì cậu lại trỗi dậy một cách đầy kỳ diệu.

Cậu quá chăm chỉ, quá giỏi giang, lại quá ngoan ngoãn khiến người ta không thể kiềm lòng mà muốn thúc ép cậu nhiều hơn nữa, đẩy cậu đến giới hạn cuối cùng.

Cơn gió từ vùng hoang dã thổi qua những ngọn núi, lướt ngang quảng trường rộng lớn. Hàn Thâm vẫn giữ chặt gáy của Quý Nhiên, ánh mắt càng thêm u tối...

"Sếp?"

Mãi đến khi giọng nói yếu ớt đó cất lên kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ.

Lúc này Hàn Thâm mới rút tay lại, giọng điệu lạnh lùng: "Đi thôi."

"Dạ." Quý Nhiên gật đầu, vòng qua bên kia rồi lên xe.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi