CẤP TRÊN LẠNH LÙNG LÀ DADDY - CHƯỚC ĐƯỜNG

Gần đây Quý Nhiên đã tập được thói quen chạy bộ, mới đầu chỉ để rèn luyện sức khỏe nhưng sau này cậu phát hiện chạy bộ còn giúp giải tỏa áp lực. Thành ra mỗi khi tập trạng sa sút là cậu lại chạy bộ chẳng nghĩ ngợi gì nữa.

Trong quá trình vận động, Quý Nhiên dần nắm bắt được cảm giác kiểm soát cơ thể mình, nó giúp cậu có một cảm giác chắc chắn hơn, giúp cậu tự tin rằng mình có thể đối mặt với nhiều vấn đề hơn nữa.

Kết thúc buổi chạy sáng, Quý Nhiên về nhà tắm rửa, sau đó đi bộ đến công ty.

Do đêm qua mất ngủ cho nên buổi sáng cũng dậy muộn, gần như cậu đến công ty vừa kịp giờ.

Thấy thang máy sắp đóng, Quý Nhiên vội vàng cầm túi máy tính chạy tới nhưng vẫn không kịp. Cậu nghĩ mình sẽ trễ mất nhưng ngay lúc cánh cửa sắp khép lại thì người bên trong đã kịp bấm nút mở cửa.

"Cảm ơn nhé." Quý Nhiên cảm kích nói rồi bước vào.

"Không có chi." Một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên. Hàn Thâm mặc một chiếc áo khoác tối màu đứng ở cửa, chính anh là người bấm mở thang máy.

Đứng sau lưng anh là Asher đang mỉm cười chào Quý Nhiên.

Quý Nhiên nhanh chóng phản ứng, mỉm cười đáp lại: "Chào buổi sáng, Asher, Samuel."

Hàn Thâm liếc nhìn cậu, không biết có phải ảo giác hay không mà Quý Nhiên cảm thấy vẻ mặt anh có hơi căng thẳng.

Trong thang máy có nhiều người, Quý Nhiên nhận thấy mình gần như sắp chạm vào Hàn Thâm thế là cậu lùi về phía Asher để tránh.

Asher hỏi: "Cậu ăn sáng chưa?"

Quý Nhiên trả lời là chưa, dân đi làm như cậu tất nhiên sẽ lên công ty ăn sáng miễn phí.

Asher tiếp lời: "Vậy thì chúng ta cùng đi ăn nhé."

Quý Nhiên đồng ý, cậu nghĩ rằng chỉ đi với Asher thôi, không ngờ lại bao gồm cả Hàn Thâm nữa.

Lúc ngồi vào bàn đối diện với Hàn Thâm, Quý Nhiên đã thầm tự trách mình không biết bao nhiêu lần: Sao lại tới sát giờ vậy chứ? Sao lại vội vã vậy? Sao không ăn sáng ở nhà rồi hãy đi?

Quý Nhiên cúi đầu lặng lẽ ăn, cố gắng giảm sự hiện diện của mình.

"Hôm qua cậu lại đi xem mắt à?" Asher ở bên cạnh hỏi Hàn Thâm: "Kết quả thế nào?"

Quý Nhiên cố không để tâm đến câu chuyện này nhưng cậu vẫn nghe được câu trả lời của Hàn Thâm.

"Không thành công."

Asher thở dài: "Lại không thành công, rốt cuộc cậu thích kiểu người như thế nào vậy hả?"

Quý Nhiên không muốn nghe thêm nữa, quyết định nếu Hàn Thâm còn tiếp tục thì cậu sẽ đi luôn. May mà Hàn Thâm không trả lời câu hỏi đó nữa.

Asher cũng chỉ cảm thán qua loa rồi chuyển chủ đề sang tình hình sức khỏe của ông cụ nhà Hàn Thâm: "Trước đây thấy ông ấy còn khỏe mạnh lắm mà? Sao tự nhiên lại đổ bệnh vậy?"

"Chút bệnh nền thôi, không nghiêm trọng lắm." Hàn Thâm giải thích: "Ông ấy có tiền sử cao huyết áp và mỡ máu cao, đợt này gặp bạn cũ nên uống quá chén nên đã bị bà nội bắt cai thuốc bỏ rượu rồi."

"Vậy thì tốt," Asher thở phào: "Nhìn mấy bài báo viết tôi còn tưởng ông ấy bị bệnh nặng gì cơ."

"Không đâu," Hàn Thâm đáp: "Đối thủ tung tin xấu để làm giảm giá cổ phiếu Hàn Sơn thôi."

Hàn Chấn Kiệt không chỉ là ông nội của Hàn Thâm mà còn là chủ tịch một tập đoàn khổng lồ. Nếu tin tức bệnh nặng được công bố sẽ gây chấn động thị trường chứng khoán và các cấp quản lý của tập đoàn nên gia đình anh không hài lòng cho lắm.

Asher nói thêm: "Nhưng dù sao tuổi ông cụ cũng cao rồi, ông ấy lại rất coi trọng gia đình, cậu là người ông ấy kỳ vọng nhất để kế thừa nữa, thảo nào cứ giục cậu mau chóng kết hôn."

Hàn Thâm nhìn thoáng qua Quý Nhiên, thấy cậu có vẻ như không để ý đến nhưng cũng không trả lời.

Quý Nhiên đặt đũa xuống, đứng dậy: "Em ăn xong rồi, em về làm việc trước đây ạ."

Hàn Thâm như muốn giải thích gì đó nhưng lại chợt nhận ra mình chẳng có tư cách gì, chỉ lặng lẽ nhìn Quý Nhiên rời đi.

Đợi đến khi Quý Nhiên đi rồi, Hàn Thâm mới bất ngờ hỏi: "Tô Từ, nếu tôi nói mình sẽ không kết hôn thì sao?"

"Cậu điên rồi à?" Asher mở to mắt: "Cậu không định kế thừa gia nghiệp nữa sao?"

Hàn Thâm cúi xuống, đáp khẽ một tiếng: "Không có."

·

Quý Nhiên hiểu rõ khoảng cách giữa cậu và Hàn Thâm hơn ai hết, cậu cũng không có ý định tiến xa hơn với đối phương. Hành động của Hàn Thâm khiến cậu cảm kích nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi.

Quý Nhiên cố gắng không để mình nghĩ nhiều về Hàn Thâm nữa, cậu chỉ mong muốn giữ được khoảng cách an toàn trong mối quan hệ này.

Thực hiện nó cũng không quá khó, dù sao công việc đã chiếm gần hết thời gian của cậu rồi, lại thêm việc chạy bộ nên gần như cậu không còn thời gian rảnh để nhớ đến anh.

Gần đây cậu cũng có vài hoạt động xã hội. Một tuần trước Tết Quý Nhiên nhận được lời mời dự sinh nhật của đồng nghiệp Leo. Cuối cùng thì lần này cậu cũng không bị công việc cản trở, có thể cùng các đồng nghiệp tham gia tiệc sinh nhật của Leo.

Có vẻ như gia cảnh Leo rất khá, bao trọn cả một quán bar lại còn thêm một band nhạc nhỏ.

Khi Quý Nhiên đến sau giờ làm, trong quán đã khá đông. Nhóm đồng nghiệp của cậu ngồi chung một bàn, xung quanh còn có nhiều người khác mà anh không quen biết, chắc là bạn bè của Leo.

Đứng ở cửa còn chưa biết đi đâu thì thấy Hà Thư Hàm vẫy tay gọi: "Quý Nhiên, bên này."

Quý Nhiên nhìn cô một cái đầy cảm kích, cởi áo khoác ra rồi ngồi xuống bên cạnh.

Không lâu sau, Leo cầm ly rượu đến chào Quý Nhiên: "Ôi, bận rộn quá ha! Cuối cùng cũng kéo cậu ra được, cảm ơn Samuel tối nay đã thả cậu đi nhá."

Quý Nhiên nâng ly chạm nhẹ với cậu ta, cười khổ: "Đừng trêu tớ thế chứ, số đi làm công ăn lương mà."

Có người hỏi thêm: "Leo, không phải cậu mời cả Samuel sao, tối nay anh ấy có đến không?"

Leo còn mời cả Hàn Thâm? Tim Quý Nhiên bỗng thắt lại.

Leo lắc đầu: "Giờ vẫn chưa thấy tin tức gì, chắc là không đến đâu."

Lúc này Quý Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm, cũng phải thôi, công việc của Hàn Thâm bận rộn như vậy, sao anh ấy có thể đến một bữa tiệc sinh nhật thực tập sinh được chứ.

"Cậu cũng giỏi thật đấy, dám mời hẳn tổng giám đốc Hàn đến dự sinh nhật luôn!"

Leo cười lớn: "Thì cứ thử xem thôi, anh ấy không đến thì tớ cũng có mất gì đâu."

Kiểu nói chuyện thoải mái tự tin như vậy đỉnh thật chứ, Quý Nhiên nghĩ thầm trong lòng. Có lẽ đời này cậu cũng không hoạt ngôn được như Leo đâu.

Ngồi thêm một lúc, có người đề nghị chơi trò board game nên Quý Nhiên cũng bị kéo vào. Trông cậu ngoan ngoãn là thế nhưng đầu óc lại cực nhạy bén, người khác không hề nhìn ra được cậu đang diễn, chưa gì đã thắng liền ba ván.

"Sao lại thế chứ!"

"Trời ơi, hóa ra người ngoan nhất mới là người chơi đỉnh nhất."

"Thắng ba ván liên tiếp, thưởng cậu một ly rượu không quá đáng chứ?"

"Cười chớt, mấy cậu đừng trêu người ta vậy nha."

"Không sao mà." Quý Nhiên lắc đầu, chọn một ly cocktail nhẹ rồi uống. Hôm nay cậu thật sự vui nên cũng không ngại uống nhiều thêm chút.

Trò chơi bắt đầu vòng mới, không ngờ lại có một cô gái xin kết bạn với cậu trên Wechat.

Thật ra Quý Nhiên thường xuyên bị người lạ bắt chuyện nhưng phần lớn đều là ở trường, hiếm khi gặp ai muốn xin liên lạc ngay trong nhóm bạn bè thế này.

Trước đó người lạ add cậu sẽ từ chối ngay, nhưng nghĩ đến bây giờ mọi người con đang nhìn nên cậu cũng quyết định thêm bạn. Cậu nghĩ thầm nếu sau này đối phương có tỏ ý thì cậu sẽ tìm cách từ chối sau.

Không ngờ cô ấy hành động còn nhanh hơn cả cậu, lúc Quý Nhiên vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì người đã chờ ngay bên ngoài.

Cô gái dựa nhẹ vào vách tường, tay kẹp điếu thuốc để lộ một phần hình xăm trên cánh tay, gương mặt trái xoan, tóc đen dài, khí chất lạnh lùng xa cách khiến cho người ta thấy như một nghệ sĩ nhạc rock chơi bass.

Quý Nhiên không chắc cô có phải đang đợi mình không nên chỉ lịch sự gật đầu rồi đi lướt qua.

Nhưng cô ấy lại bước theo, nói: "Có thể nói chuyện chút được không?"

Quý Nhiên nói được sau đó cô dẫn cậu vào một góc khuất trong quán bar. Ánh đèn đổ xuống từ trên cao, lúc này cậu mới nhận ra thật sự cô gái này rất cao, còn cao hơn cả cậu một chút.

Dù không có ý định tìm bạn gái, nhưng thấp hơn người ta vẫn khiến cho Quý Nhiên bị đả kích lòng tự tôn phần nào.

Cô gái tự giới thiệu mình tên Kim Tiêu, Quý Nhiên cũng giới thiệu lại tên mình, sau đó nghe cô hỏi: "Cậu là người đó phải không?"

"Hả?" Quý Nhiên chưa kịp hiểu: "Người nào cơ?"

Kim Tiêu nheo mắt nhìn cậu từ đầu đến chân: "Không phải à?"

Quý Nhiên hoàn toàn không biết cô ấy đang nói đến chuyện gì nên đành đáp rằng không phải.

Kim Tiêu thở dài: "Đáng tiếc thật."

Quý Nhiên cứ tưởng cô sẽ từ bỏ nhưng không ngờ cô lại hỏi tiếp: "Vậy, cậu muốn thử không?"

"Hả?" Quý Nhiên sửng sốt: "Thử cái gì?"

Kim Tiêu không đáp mà chỉ cúi đầu nhìn cậu chằm chằm.

Sau khi tan làm Quý Nhiên đến thẳng bữa tiệc. Lúc chơi trò chơi cậu cởi chiếc vest ra, trên người chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi. Dạo gần đây cậu chăm vận động nên cơ bắp cũng đã căng hơn một chút, phần eo càng mảnh khảnh, lúc áo sơ mi vin vào quần tây lại càng tôn lên sự dẻo dai của một chàng trai mới lớn.

Ánh mắt Kim Tiêu lướt qua người cậu sau đó cúi xuống thì thầm bên tai: "4i."

(4i: còn có thể hiểu là ReverseLovestory là một kiểu tình yêu mà trong đó vai trò truyền thống của giới tính trong mối quan hệ được đảo ngược. Thay vì vai trò chủ động thuộc về nam giới và vai trò bị động thuộc về nữ giới như thường thấy trong các mối quan hệ dị tính truyền thống, ReverseLovestory thường mô tả một mối quan hệ mà người nữ đóng vai trò chủ động (còn gọi là "nữ công"), và người nam đóng vai trò thụ động ("nam thụ").

Mặt Quý Nhiên lập tức đỏ bừng. Cậu cứ tưởng cô chỉ đơn giản quan tâm đến mình thôi, không ngờ lại táo bạo đến vậy.

"Hoá ra cậu biết à?" Kim Tiêu nhướng mày nhìn cậu.

Quý Nhiên ngại ngùng, thật thà đáp: "Thấy trên mạng thôi."

Sợ cô hiểu lầm nên cậu vội vàng nói thêm: "Nhưng tôi không thuộc vào thế giới đó đâu."

Kim Tiêu hỏi lại: "Vậy là cậu thích đàn ông?"

Quý Nhiên im lặng không đáp.

Kim Tiêu bật thốt lên: "Thật đấy à? Trước đây tôi cứ nghi ngờ cậu là gay, hóa ra đúng thật."

Quý Nhiên cảm thấy hơi bối rối. Cậu không muốn công khai chuyện này nhưng cũng không thừa nhận mình thích con gái, thành ra đành giữ im lặng.

"Thôi nào, tôi sẽ không làm khó cậu nữa đâu." Cô vẫy tay nói thêm: "Cậu yên tâm, tôi sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài đâu nhá."

Quý Nhiên thở phào, đáp lại: "Tôi cũng sẽ giữ bí mật giúp cô."

Hai người ra khỏi góc bar, Kim Tiêu quay lại nhập bọn,, Quý Nhiên còn nghe mấy người hỏi cô thế nào rồi.

Kim Tiêu chỉ lắc đầu rồi ngửa cổ uống cạn ly rượu.

Người kia liếc nhìn Quý Nhiên một cái nhưng không nói gì thêm, chỉ gật đầu chào nhẹ.

Những người đó đều trong nhóm bạn du học của Leo, đa số đều là dân Thượng Hải nên gia thế cũng không hề tầm thường. Quý Nhiên không định kết giao với họ nên cung quay về nhóm đồng nghiệp của mình.

Không ngờ board game đã dừng, nhóm người uống hưng phấn giờ bắt đầu chơi trò "Thật hay Thách."

Quý Nhiên cũng bị kéo vào trò chơi rồi bị hỏi về kinh nghiệm yêu đương của mình.

"Cậu chưa từng hẹn hò sao?" Đồng nghiệp ai nấy đều kinh ngạc: "Nhìn cậu đẹp trai thế này lại còn học trường danh tiếng, chắc phải có cả tá cô gái xếp hàng theo đuổi ấy chứ?"

Quý Nhiên vội xua tay: "Không, không, mình bình thường thôi mà."

"Khiêm tốn ghê ấy, chắc cậu không muốn yêu thôi." Một nam sinh cười lớn: "Nếu là tôi, chắc chắn phải yêu tám người cùng lúc."

Nữ đồng nghiệp bĩu môi: "Cậu đi chết đi cho rồi."

Quý Nhiên không chịu được mấy trò chơi kích thích này bèn tìm ra một góc ít người để nghỉ.

Cậu ngồi sát bên họ hàng của Leo, đa số đều là con cháu gia đình bề thế hoặc xuất thân không tầm thường.

Cả nhóm đang bàn chuyện ra mắt, Quý Nhiên nghe một cô gái hỏi: "Tiêu chuẩn của các cậu khắt khe như vậy, liệu có tìm được người mình thích không?"

"Tại sao lại không?" Một chàng trai đáp.

Cô gái: "Gia thế, học vấn, công việc đều được sàng lọc kỹ lưỡng như thế, cái này đâu phải là tìm người yêu? Rõ ràng là làm bài điền vào chỗ trống thì có."

"Đó là do quan niệm khác nhau thôi," chàng trai nói: "Dù tớ có sàng lọc gia thế, học vấn, công việc và ngoại hình thì vẫn có thể chọn ra một người trong đó mà tớ thích."

Cô gái cau mày: "Cho dù cậu có lựa chọn, vậy thì chẳng phải là quá nhàm chán sao?"

"Cái đó gọi là hiệu suất cao, cậu biết sếp lớn Hàn Thâm không? Đại thiếu gia của tập đoàn Hàn Sơn đấy." Cậu trai lấy ví dụ: "Người ta cũng dùng phương pháp như vậy để tìm đối tượng kết hôn, rồi cũng tìm ra được người mình thích đó thôi."

Nghe đến đây, Quý Nhiên có phần hối hận vì đã đến nơi này.

Cô gái tiếp tục: "Vậy nếu lỡ cậu gặp được một người mà cậu rất thích, nhưng chỉ có gia cảnh là không đáp ứng được điều kiện thì sao?"

Chàng trai khẳng định chắc nịch: "Tình huống đó sẽ không bao giờ xảy ra."

Cô gái hỏi lại: "Tại sao?"

Chàng trai nói: "Vì vốn dĩ chúng ta chẳng tiếp xúc với những kiểu người như vậy, lại càng không nghĩ đến việc phát sinh tình cảm."

Cô gái im lặng một lúc lâu, hít sâu một hơi: "Shh, sợ thật."

Chàng trai nói: "Người ngoài có lẽ khó tưởng tượng nhưng bây giờ ai có chút gia thế đều dùng cách này. Đừng nghĩ như vậy thì không có tình yêu thật lòng, thực ra chúng ta vẫn có thể tìm được người mình thích."

Quý Nhiên không thể nghe nổi nữa, đứng dậy rời khỏi đó.

Cậu bắt đầu muốn đi về, nhưng lại không thấy Leo để chào tạm biệt, thế là cậu quay lại quầy bar chờ Leo về.

"Muốn uống gì không?" Bartender đưa cậu một menu.

Quý Nhiên chẳng có hứng thú thưởng thức rượu, liền chọn đại một ly.

Khi bartender mang rượu tới, Leo cũng vừa về, Quý Nhiên nôn nóng muốn gặp cậu ta ngay thế là cầm ly rượu lên uống một hơi sạch sẽ.

Vị rượu ngọt ngào nhưng ngậy, Quý Nhiên nghĩ rằng nồng độ thấp nên uống hết. Nào ngờ ngay sau đó mặt cậu đỏ bừng, cổ họng rát nóng bỏng.

Đó hóa ra lại là một ly rượu mạnh.

Quý Nhiên chống tay lên quầy đứng dậy nhưng chân hoàn toàn không vững, nếu không có ai đỡ thì cậu đã ngã xuống ghế rồi.

"Cậu say rồi hả?" Leo giữ lấy tay Quý Nhiên, tay kia quơ quơ ra trước mặt.

Quý Nhiên lẩm bẩm vài câu chẳng rõ đầu đuôi.

Leo đưa cậu đến ghế sofa, nói: "Cậu ngồi nghỉ đi, lát nữa tôi đưa cậu về."

"Không phiền cậu đâu," Quý Nhiên xua tay, "tôi tự đi được..."

"Đừng, cậu thế này mà về là dễ gặp rắc rối lắm," Leo một tay đẩy cậu lại sofa, rồi quay sang nói với đồng nghiệp bên cạnh: "Julian say rồi, mấy cậu để ý giúp tôi, đừng để cậu ấy tự về nhé."

Các đồng nghiệp đều rất đáng tin, cộng thêm Quý Nhiên cũng đang say nên nằm nhắm mắt nghỉ trên sofa một lúc.

Không biết qua bao lâu, trong quán bar đột nhiên vang lên tiếng reo hò, hình như có nhân vật quan trọng vừa xuất hiện.

Quý Nhiên cũng định dậy nhìn nhưng đầu óc cậu nặng trĩu, mơ màng đến choáng váng, cậu lấy một tờ khăn giấy che lên mặt để tránh ánh sáng rồi ngả đầu ngủ tiếp.

"Cứ tưởng anh không đến chứ," Leo và mọi người vây quanh Hàn Thâm, vui vẻ nói: "Lúc nãy có người bảo em, em còn tưởng người ta nói đùa cơ."

"Xin lỗi, đến hơi trễ," Hàn Thâm đưa món quà mừng sinh nhật: "Chúc mừng sinh nhật."

Vì mai còn là ngày làm việc nên Leo cũng không dám chơi quá khuya, thành ra khi Hàn Thâm đề nghị rời đi cậu cũng tranh thủ gọi mọi người cùng kết thúc buổi tiệc.

Đi bar chơi thì say cũng là chuyện bình thường. May là vẫn còn người tỉnh táo để về cùng với nhau, đến cả Hàn Thâm còn tiện đường hai thực tập sinh về nhà.

Leo sắp xếp thỏa đáng xong nhưng cứ thấy mình quên quên cái gì đó. Đột nhiên cậu ta vỗ trán một cái, ôi trời ơi, còn Quý Nhiên đang nằm trên ghế sofa!

Cậu vội vàng sang đỡ Quý Nhiên, định tự mình đưa về nhà.

Thế nhưng Quý Nhiên đã ngủ say quắc cần câu, Leo lại chẳng biết nhà cậu ở đâu cả.

"Julian, Quý Nhiên này, nhóc Quý, dậy coi, nói cho tôi địa chỉ để còn đưa cậu về nè." Leo vừa gọi vừa vỗ nhẹ lên má Quý Nhiên nhưng cậu vẫn không hề tỉnh.

"Hết cách rồi," Leo lẩm bẩm: "tối nay cậu phải về nhà tôi vậy."

"Để tôi," Hàn Thâm ngồi ở ghế lái nói: "tôi sẽ đưa cậu ấy về."

Vừa rồi Hàn Thâm còn đưa hai thực tập sinh về nhà nên Leo cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm kích nói: "Vậy nhờ anh nhé, trên đường về nhớ cẩn thận, mai gặp ạ."

Chiếc xe chở Quý Nhiên dần lăn bánh.

Người cứ chao đảo làm Quý Nhiên thấy mình như đang ngồi trên thuyền, nhưng lại như bị nhét vào nhà tắm xông hơi, cả người vừa say vừa ngột ngạt khó chịu.

Dường như có ai đó dìu cậu về nhà, còn nhẹ nhàng nhắc cậu nhập mật mã cửa.

Dù đã say khướt nhưng Quý Nhiên vẫn còn chút ý thức cảnh giác. Cậu lắc đầu, không hé một lời.

Cả người cậu mềm nhũn, bây giờ đã không còn đứng vững nổi nữa, Hàn Thâm đành phải ép cậu dựa vào cửa rồi nói: "Nhập mật mã, mở cửa."

Quý Nhiên lắc đầu, nghiêm giọng nói: "Hàn Thâm đã dặn không được nói mật mã cho người lạ."

Hàn Thâm thoáng sững người, giọng không khỏi trở nên dịu dàng hơn: "Vậy có thể nói cho Hàn Thâm không?"

Quý Nhiên nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu.

Hàn Thâm nói: "Tôi là Hàn Thâm đây, tôi đưa cậu về, mở cửa đi."

Quý Nhiên lại đẩy anh một cái, bướng bỉnh nói: "Anh không phải là Hàn Thâm, Hàn Thâm không thể ở đây được."

Vốn ban đầu cậu rất hung dữ, nhưng có thể do uống say nên trông có phần đáng thương.

Hàn Thâm mềm lòng, hỏi cậu: "Tại sao?"

Quý Nhiên trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt như muốn nói "Sao chuyện này mà anh cũng không hiểu vậy," nhưng cậu vẫn nhẫn nại giải thích cặn kẽ cho anh nghe: "Vì Hàn Thâm phải đi xem mắt mà, Hàn Thâm sẽ chọn người phù hợp để cưới, Hàn Thâm sẽ không bao giờ tiếp xúc với người như tôi đâu."

Quý Nhiên nói xong, đợi anh đáp lại, nhưng đối phương như hóa đá chẳng phản ứng gì.

Quý Nhiên hơi bực bội: "Anh có nghe tôi nói không?"

"Có nghe," Lúc này cậu mới nghe thấy giọng người đàn ông kia: "cậu uống say rồi, để tôi đưa cậu vào trong."

"Không cần anh đưa." Quý Nhiên xoay người đẩy anh ra, rồi che tay lên khoá mật mã, len lén mở cửa.

【Tít tít——】

Cửa cuối cùng cũng mở, Quý Nhiên ngã nhào xuống sàn, ngay cả cửa cũng không kịp đóng.

Hàn Thâm vốn định đi ngay nhưng lúc thấy Quý Nhiên nằm trên thảm lông trông đáng thương, anh lại cúi xuống dìu cậu vào phòng ngủ. Nghe cậu lẩm bẩm khát nước, anh lại ra ngoài rót cho cậu một cốc.

Nóng quá.

Ngột ngạt quá.

Khát quá.

Quý Nhiên hoài nghi có phải mình đang mơ không, nếu không thì sao cậu thấy Hàn Thâm ở đây được?

Thật ra cậu đã cố gắng để bản thân không nghĩ đến anh nữa, cố gắng sắp xếp kín lịch làm việc, vận động thể dục, thậm chí tham gia các hoạt động xã giao.

Nhưng dù có bận đến đâu, trước khi ngủ cậu vẫn có một khoảng thời gian nhắn nghĩ về anh.

Bỏ điện thoại xuống nằm trên giường, những người ảnh về Hàn Thâm lại hiện lên trong đầu cậu.

Không chỉ trong lúc trước khi ngủ, mà cả trong những giấc mơ.

Gần đây, cậu thường xuyên mơ thấy anh.

Phần lớn những giấc mơ đều mơ hồ, rời rạc và chẳng theo logic nào, như một thứ chắp vá đầy hỗn độn.

Nhưng giấc mơ đêm nay lại thật rõ ràng, sống động đến lạ.

Quý Nhiên có thể thấy Hàn Thâm bước vào, đỡ cậu dậy rồi đưa nước cho cậu uống. Cậu có thể cảm nhận được hương thơm, hơi ấm của anh, và cả ánh mắt nóng bỏng đặt lên người mình.

Giấc mơ lần này quá chân thật, Quý Nhiên còn thấy hơi vui vui.

Chỉ có duy nhất một thứ làm cậu bất mãn đó là nước ấm, nước ấm làm mà giải khát được, còn làm cậu càng uống càng nóng nữa chứ.

Khi đối phương đưa nước đến gần lần nữa, Quý Nhiên đẩy ly ra, khẽ lẩm bẩm: "Tôi muốn uống nước lạnh."

Sau đó, người đứng trước mặt cậu bước đi.

Giấc mơ chẳng có logic nên Quý Nhiên cũng không bận tâm tới những chi tiết đó. Cậu thấy mình quá nóng, lại còn mơ thấy Hàn Thâm, thế là Quý Nhiên quấn chặt mền lại bắt đầu tự thưởng cho mình.

Không biết có phải do uống say hay không mà cậu làm thế nào nó cũng vẫn mềm nhũn. Quý Nhiên thử nhiều lần mà mãi không thành công, ngược lại càng ngày càng hỏng bét, càng ngày càng bực bội.

"Cậu bị sốt à? Mặt đỏ quá." Một bàn tay lạnh lẽo đặt lên trán cậu.

Quý Nhiên ngơ ngác ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.

Cậu vừa mới ló đầu ra ngoài một chút mà đã vã đầy mồ hôi nên đã vội vàng trốn lại vào chăn, Hàn Thâm càng chắc chắn là cậu đã sốt rồi.

Anh đặt ly nước lên tủ đầu giường, đưa tay kiểm tra nhiệt độ trán Quý Nhiên: "Cậu thấy thế nào? Cần uống nước không?"

"Em khó chịu," Quý Nhiên nghiêng đầu cọ cọ vào lòng bàn tay anh, vẻ mặt tội nghiệp: "anh giúp em với."

"Tôi sẽ đo nhiệt độ cho cậu trước." Hàn Thâm đứng dậy định đi lấy nhiệt kế nhưng Quý Nhiên nắm chặt tay anh, kéo anh ngồi phịch xuống giường.

Hàn Thâm thở dài, hơi nhức đầu: "Cậu như vậy tôi không thể giúp được."

"Được mà." Quý Nhiên gật đầu, giọng nói lộ ra chút run rẩy.

Hàn Thâm hỏi: "Giúp cậu thế nào?"

Quý Nhiên nắm tay anh kéo anh vào trong chăn ấm áp ẩm ướt.

Một thứ gì đó mềm mềm nóng nóng đang đập nhè nhẹ trong lòng bàn tay anh, hệt như nắm một chú chim vừa mới nở.

Hàn Thâm bất ngờ giật mình, ánh mắt tối sầm lại: "Julian, cậu biết mình đang làm gì không?"

Hàn Thâm định rút tay ra nhưng Quý Nhiên lại nắm chặt tay anh, gần như khóc lóc cầu xin: "Giúp em... đừng đi, anh giúp em đi mà..."

Chất giọng say rượu của Quý Nhiên dinh dính, cơ thể vừa mềm mại vừa nóng hổi, đôi mắt ngấn lệ như một miếng kẹo bông sắp tan chảy tỏa ra hương vị ngọt ngào động lòng người.

Hàn Thâm im lặng rất lâu, lâu đến mức bàn tay lạnh lẽo của anh cũng ấm dần lên trong tấm chăn, lâu đến mức thứ mềm mại kia bắt đầu hồi dào sức sống, lâu đến mức anh thấy Quý Nhiên nheo mắt lại, lộ ra vẻ mặt chờ đợi để được yêu thương.

Trái tim Hàn Thâm đập mạnh, đột nhiên rút tay lại.

Quý Nhiên tức giận mở to mắt, đây là giấc mơ của cậu, cậu không cho phép ai trái ý mình.

Cậu lại nắm lấy tay Hàn Thâm, nhưng anh không cho cậu chạm vào.

Quý Nhiên bực bội, đẩy người đàn ông trước mặt ra, kéo chăn xuống khỏi giường: "Không cho thì thôi, em đi tìm người khác."

Trên người cậu chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi trắng, cặp chân trắng muốt nhấp nhô dưới vạt áo, mỗi khi động đậy mạnh còn loáng thoáng thứ phía dưới.

Hàn Thâm cầm ly nước đá trên tủ đầu giường uống cạn, nhưng dù có ăn hết tất cả đá lạnh thì nhiệt độ trên người anh cũng không hạ xuống.

Thứ khiến anh càng không thể chịu đựng được đó là, chỉ cần anh rời mắt vài giây Quý Nhiên sẽ lại biến mất khỏi tầm nhìn.

Hàn Thâm bước ra khỏi phòng ngủ, thấy cậu bé đi chân trần ở gần cửa ra vào.

Cậu thật sự muốn đi tìm người khác nên đã từ phòng ngủ đi thẳng ra cửa.

Vì là đang mơ, nên bất cứ việc gì cậu làm cũng đều hợp lý.

Quý Nhiên đưa tay muốn mở cửa nhưng lại bị một sức mạnh lớn kéo lại.

"Quý Nhiên, cậu điên à?" Cậu thấy trong mắt Hàn Thâm là lửa giận đang cố nén nhịn đi.

Quý Nhiên khẽ hít mũi, hơi tủi thân: "Anh hung dữ quá."

Hàn Thâm không nói gì, Quý Nhiên lại nói: "Anh làm em đau quá."

Vậy là Hàn Thâm buông tay đang nắm chặt Quý Nhiên ra.

Nhưng không ngờ rằng sự đáng thương lúc nãy của Quý Nhiên chỉ là giả, cậu như một chú mèo không nghe lời, ngay khi chủ nhân không chú ý đã nhanh chóng lao ra ngoài.

Cậu chạy đến gần cửa, còn chưa kịp đụng vào chốt đã bị ai đó tóm gáy ấn vào tường.

Bàn tay to lớn nóng rực hạ xuống khiến Quý Nhiên lập tức cong người lại.

Giống như một cơn mưa bất chợt, nhanh chóng, mãnh liệt và dồi dào.

Nhanh quá.

Mạnh mẽ quá.

Dù chỉ là trong giấc mơ, cảm giác này vẫn rõ ràng vô cùng.

Quý Nhiên nắm chặt lấy cánh tay vạm vỡ của người đàn ông kia, phát ra tiếng nức nở khe khẽ.

Chuyện này bắt đầu bất ngờ và cũng kết thúc rất nhanh.

Cảm giác choáng váng trống rỗng ập đến, Quý Nhiên còn chưa kịp hồi tưởng thì đầu óc cậu đã dần tỉnh táo lại.

Tấm gương phản chiếu ra hai bóng người --- Qúy Nhiên quần áo không chỉnh tề và cả Hàn Thâm dính đầy...tinh d*ch của cậu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi