CẤP TRÊN LẠNH LÙNG LÀ DADDY - CHƯỚC ĐƯỜNG

Quý Nhiên cúi đầu, để lộ phần cổ mảnh khảnh dưới bộ đồ bệnh nhân, ở nơi đó còn có một nốt ruồi son đỏ tươi nho nhỏ.

Không phải là cậu chưa từng nghĩ đến việc nói ra, thậm chí đã tìm đến phòng làm việc của Hàn Thâm rồi.

Nhưng rồi cậu lại nghĩ mình ỷ lại Hàn Thâm như vậy là không đúng, cạnh Hàn Thâm lại còn có người mới. Cậu cũng cần phải trưởng thành, tự đối mặt với vấn đề của bản thân. Nhưng với tình hình hiện tại thì cậu cảm thấy mình đã xử lý rất ổn rồi.

Dù vậy trước những lời chất vấn của Hàn Thâm, Quý Nhiên vẫn cảm thấy không tài nào tự tin nổi.

Nhưng cậu vẫn lấy hết can đảm nói: "Vì em cảm thấy em tự xử lý tốt được."

Đến người khiến ai cũng đau đầu như James cũng bị cậu thúc ép hoàn thành tốt công việc.

Hàn Thâm nhìn Quý Nhiên, lạnh lùng nói: "Cái giá là mình ngã bệnh rồi vào bệnh viện ư?"

Quý Nhiên cúi thấp đầu xuống hơn nữa, vặn vặn ngón tay, lí nhí giải thích: "Chỉ là ngoài ý muốn thôi mà..."

"Julian, " Hàn Thâm đột nhiên ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Quý Nhiên: "Trước đây tôi đã nói với cậu rồi, phải phân rõ chuyện công và chuyện tư, cậu đã quên cả rồi sao?"

Quý Nhiên hơi tủi thân: "Em chưa đủ rõ ràng sao?"

Thậm chí cậu còn cố gắng tránh mặt Hàn Thâm.

"Cậu phân định nó quá rõ ràng." Hàn Thâm nói: "Ý tôi là, chuyện công việc cậu với có thể tìm tôi để bàn bạc."

Tìm Hàn Thâm bàn bạc sao?

Quý Nhiên lại nhớ đến cảnh Oliver ngồi trên ghế của Hàn Thâm ăn khoai tây chiên rồi nói chuyện với anh hết sức thân mật.

Quý Nhiên biết mình không có quyền gì để giận nên chỉ đành nói: "Được rồi, chắc chắn lần sau sẽ vậy."

Hàn Thâm nhìn vào mắt cậu: "Cậu đang giận à?"

"Không có." Quý Nhiên quay mặt chỗ khác, không muốn nhìn mặt Hàn Thâm.

"Tại sao?" Hàn Thâm đưa tay giữ gáy Quý Nhiên, ép cậu phải nhìn mình: "Nói cho tôi lý do."

Quý Nhiên buộc phải nhìn vào đôi mắt của Hàn Thâm, nơi tất cả biểu cảm và cảm xúc của anh đều hiện lên hết thảy, thậm chí cậu còn thấy bóng mình xuất hiện trong đôi mắt ấy.

Đột nhiên một cảm giác bối rối không tên xuất hiện, cậu không muốn thừa nhận rằng bản thân đang rất tủi.

Cậu chớp chớp mắt, biết rõ cảm xúc này không thể làm Hàn Thâm mềm lòng, cuối cùng đáp: "Anh còn quan tâm đến em làm gì, em có phải trợ lý mới của anh đâu."

"Oliver?" Hàn Thâm thoáng ngạc nhiên rồi nói: "Cậu khác cậu ta."

Vẫn là câu "cậu khác" đó.

Quý Nhiên nghe xong lại càng tủi thân, cậu đẩy Hàn Thâm ra, chỉ muốn cầm chổi đuổi cái người này đi cho rồi.

"Cậu hiểu lầm rồi," Hàn Thâm dịu giọng giải thích: "Oliver là em họ tôi, chỉ đến đây để có chứng nhận thực tập thôi, không làm trong ngành này."

Em họ?

Quý Nhiên ngẩn người một chút, hơi ngại ngùng đáp một tiếng "Ồ" rồi không biết phải nói gì nữa.

Hàn Thâm lại hỏi: "Công việc áp lực lắm sao?"

Quý Nhiên không nói không rằng.

Nếu là hai tháng trước thì chắc cậu sẽ khóc lóc kể khổ cho Hàn Thâm, nhưng bây giờ cậu không muốn làm nhiều như vậy nữa, bây giờ...

Thấy Quý Nhiên không trả lời, Hàn Thâm nói tiếp: "Tôi sẽ sắp xếp thêm người cho cậu."

Quý Nhiên lại đáp: "Em không cần."

"Sao vậy?" Hàn Thâm thoáng ngạc nhiên, anh vẫn nhớ rõ như in cái ngày Quý Nhiên khóc lóc cãi nhau với anh khi trước.

Quý Nhiên: "Đây là dự án của em, em không muốn bị ai cướp đi cả."

Hàn Thâm: "Nhưng nó sẽ hơi quá sức."

"Không quá sức," Quý Nhiên đáp: "Chỉ là thời gian quá dài mà thôi, em có thể tự xử lý được."

Hàn Thâm: "Người mới sẽ cùng line với cậu, nhận sự điều phối của cậu, như vậy được chứ?"

"Thật ạ?" Mắt Quý Nhiên sáng rực lên. Hàn Thâm nói vậy cũng như tìm cho cậu một trợ lý rồi! Nhưng vừa nghĩ đến việc mình chỉ là thực tập sinh lại khiến cậu mau chóng xìu xuống: "Nhưng chắc không ai muốn nghe lời em đâu."

"Không đâu." Hàn Thâm lắc đầu, nói với Quý Nhiên: "Đã có người xin vào dự án của cậu rồi. Nếu trong nhóm có ai không nghe lời, cậu cứ nói với tôi."

Quý Nhiên không chắc là mình sẽ mách lẻo, nhưng có được sự bảo đảm của sếp như vậy khiến cậu an tâm hơn nhiều.

Cậu nghỉ ngơi ở bệnh viện hơn nửa ngày, vì lo chuyện công ty nên chiều cậu đã về đi làm.

Trên bàn là một đống quà nho nhỏ của các đồng nghiệp gửi tặng, có người tặng cậu cả một lọ cà phê nhưng bị Hàn Thâm lấy đi mất: "Không được uống cà phê."

Quý Nhiên bĩu môi, cuối cùng cũng cố nhịn. Không uống thì thôi, không cà phê thì cậu còn trà mà.

Nhưng Quý Nhiên đã đánh giá thấp sự phụ thuộc của mình vào cà phê. Giống như cơ thể đã tạo thành thói quen, trong đầu cậu cũng tự nhắc là không được uống, nhưng tới khi cậu phản ứng được thì mình đã đứng trong phòng bắt đầu xay bột cà phê rồi.

Quý Nhiên: "..."

Sức khỏe là quan trọng, hay là thôi không uống nữa? Nhưng bột cà phê đã xay rồi, không uống thì phí quá.

Quý Nhiên lấy ấm pha cà phê Mocha ra. Chẳng mấy chốc tiếng ấm sôi đã vang lên, lớp dầu cà phê thơm ngậy chảy ra bên ngoài.

Mùi hương quen thuộc lan tỏa trong không khí, với lý do không muốn lãng phí, Quý Nhiên đã tự pha một ly Americano đá cho bản thân.

Lớp dầu và cà phê phân tầng, dưới ánh mặt trời trông như màu hổ phách.

Quý Nhiên bưng ly lên, đấu tranh một hồi cuối cùng cũng thỏa hiệp cúi đầu xuống.

"Julian." Một giọng nói trầm lạnh vang lên, Hàn Thâm không biết đã đứng ở cửa từ khi nào.

Quý Nhiên: "..."

Cậu nhanh tay lẹ mắt đưa ly cà phê ra lấy lòng: "Em pha cà phê cho anh này."

Hàn Thâm nhướng mày nhìn cậu một cái rồi đưa tay nhận lấy, uống một hớp, nhận xét: "Cũng được."

Quý Nhiên: "..."

Ấm Mocha mắc tiền của cậu đấy, tất nhiên là phải được rồi!

Hàn Thâm cầm cốc cà phê rời đi, Quý Nhiên chuẩn bị tự pha cho mình ly trà để tỉnh táo. Nhưng tới khi lấy tách trà ra cậu mới phát hiện, Hàn Thâm đã cầm cốc của cậu đi mất rồi!

Gan cậu cũng to cùng trời mới dám đưa ly mình cho anh, vậy mà anh cũng nhận lấy.

"..."

Quý Nhiên hơi suy sụp, đến cả uống trà cũng không còn hứng thú nữa.

Hậu quả của việc không uống gì là buồn ngủ thôi rồi. 9 giờ đi làm mà 10 giờ 30 cậu đã gà gật, dù trưa có chợp mắt 20 phút nhưng đến 4 giờ chiều cậu lại muốn ngủ. Vất vả lắm mới tan làm, 9 giờ tối mới về đến nhà đã ngáp ngắn ngáp dài. Một ngày 24 giờ Quý Nhiên đã phải ngủ đến năm giấc.

Công chúa ngủ trong rừng còn không ngủ bằng cậu, chắc chỉ có học sinh 12 mới đua bằng thôi.

Quý Nhiên lên mạng tìm tài liệu, thấy nói buồn ngủ nhiều như vậy là do thiếu vitamin, nên cậu đã mua cho mình một đống về uống. Cứ sáng trước khi đi làm cậu sẽ uống vào một nắm.

Thế nhưng vẫn không thể giải quyết triệt để vấn đề, không những không hết gà gật mà cậu còn có cảm giác hưng phấn do caffeine mang lại hơn.

Quý Nhiên buộc vào cổ tay một sợi dây thun để mô phỏng lại liệu pháp ghét bỏ. Cứ muốn uống cà phê à cậu sẽ kéo dây thun bật một phát vào cổ tay mình.

Hôm nay lúc họp có người mang cà phê vào, Quý Nhiên ngửi thấy mùi thơm, cậu theo phản xạ kéo dây thun bún vào cổ tay mình.

Bốp ---" một tiếng nhỏ vang lên, dây thun đập vào mặt trong cổ tay khiến cậu cảm thấy đau rát. Âm thanh không lớn lắm nên chắc là chẳng ai để ý chuyện gì vừa mới xảy ra từ phía cậu.

Nào ngờ đến khi cuộc họp kết thúc, Quý Nhiên bị Hàn Thâm gọi vào văn phòng.

Cậu cứ tưởng Hàn Thâm giao việc gì đó cho mình, nào ngờ anh lại nhìn vào cổ tay cậu rồi hỏi: "Cậu đeo gì trên tay vậy?"

Quý Nhiên hơi ngẩn ra, vội vàng giấu hai tay ra sau lưng rồi trả lời như không có việc gì: "Có gì đâu."

Hàn Thâm cúi mắt xuống, ánh nhìn sâu thẳm khóa chặt vào cậu: "Julian, đưa tay ra."

Giọng điệu anh rất bình tĩnh, lại cực kỳ lịch sự, nhưng mang theo áp lực khiến Quý Nhiên không thể từ chối.

Dưới cái nhìn nghiêm khắc đó Quý Nhiên chỉ đành ngoan ngoãn đưa hai tay ra, để lộ cổ tay bị búng đỏ ửng.

Da cậu vốn đã trắng, mấy ngày nay ngày nào cũng búng thun nên đỏ sưng lên một mảnh lớn trông tội nghiệp cực kỳ.

Ánh mắt Hàn Thâm tối sầm lại, nhìn một lúc mới dời mắt đi: "Tại sao lại đối xử với bản thân như vậy?"

Quý Nhiên mím môi, nhỏ giọng giải thích rằng đây là liệu pháp ghét bỏ. Khi nào muốn uống cà phê cậu sẽ kéo dây búng vào tay mình một cái.

Hàn Thâm hỏi cậu: "Có hiệu quả không?"

Quý Nhiên im lặng một hồi, rồi thành thật thừa nhận: "Không hiệu quả lắm."

Cậu cũng không hiểu tại sao, rõ ràng thấy người khác làm có tác dụng nhưng tới lúc cậu làm, búng dây thun bao nhiêu lần cũng không bỏ được ý nghĩ thèm cà phê.

"Lại đây." Một sự im lặng, đột nhiên Hàn Thâm lên tiếng.

Hàn Thâm gọi câu á?

Quý Nhiên luống cuống đi tới trước bàn làm việc rồi đứng cách Hàn Thầm chừng một mét.

Như thể khoảng cách vẫn chưa đủ gần, Hàn Thâm đột nhiên đứng dậy chủ động bước đến trước mặt Quý Nhiên. Bóng dáng cao lớn của anh hoàn toàn bao phủ lấy Quý Nhiên, hơi thở anh như trùm kín quanh cậu.

Đã lâu lắm rồi bọn họ chưa gần như đến thế, Quý Nhiên vô thức nín thở, hơi luống cuống ngẩng đầu lên: "Samuel?"

Hàn Thâm nói: "Đưa tay cho tôi."

Quý Nhiên ngoan ngoãn đưa tay phải ra.

Hàn Thâm còn nói: "Tay có dây thun."

Quý Nhiên ngẩn ra một chút, rồi chậm rãi đưa bàn tay trái chi chít vết đỏ của mình ra.

Không rõ cậu đã lén búng bao lâu trong lúc họp, giờ đây vết đỏ trên cổ tay vẫn còn chưa biến mất.

Hàn Thâm vươn tay phải, ngón trỏ và ngón giữa nhẹ nhàng lướt qua dây thun. Nhưng do cọng dây quá mỏng lại nhỏ xíu nên đầu ngón tay anh lại cọ lên cổ tay của cậu.

Nơi đó giờ toàn là vết đỏ, đụng nhẹ một cái cũng nhạy cảm muốn chết.

Quý Nhiên khẽ rùng mình một cái, đầu óc bắt đầu choáng váng, ngay cả động tác giơ tay đơn giản cũng không giữ nổi nữa.

Hàn Thâm đưa tay trái ra, đỡ lấy bàn tay trái run rẩy của Quý Nhiên. Sau đó anh dùng tay phải kéo cọng dây thun lên, hỏi: "Cho tôi búng thử một cái được không?

Hả? Đầu óc Quý Nhiên ngừng hoạt động thêm lần nữa.

Hàn Thâm muốn búng dây thun? Tại sao?

Quý Nhiên khó tin ngước lên nhìn anh, chỉ thấy gương mặt đỏ bừng của mình phản chiếu trong mắt đối phương.

Cậu thoáng cúi đầu xuống, lí nhí: "Được...được ạ."

Hàn Thâm nắm lấy dây thun, nhẹ nhàng kéo lên một chút.

Khoảnh khắc chờ đợi dài vô tận, tim Quý Nhiên đập nhanh hơn, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

"Bốp ——"

Hàn Thâm thả tay phải ra, dây thun bật lại cổ tay Quý Nhiên, cơn đau bén nhói bùng lên trên làn da, bỏng rát hơn bất cứ lần nào trước đó. Đầu óc Quý Nhiên đột nhiên trống rỗng rồi lan dần ra cả người cậu cứ như mất hồn mất vía.

Tự dưng cậu bị ù tai giây lát, không biết qua bao lâu thì dòng suy nghĩ trống rỗng của cậu mới dần quay trở về, tiếng xe cộ bên ngoài cũng vang lên bên tai.

Cảm giác đau rát nơi cổ tay đã biến mất, chỉ còn lại một vết đỏ, kèm theo chút hơi nóng.

Hàn Thâm vẫn giữ lấy mu bàn tay cậu. Quý Nhiên bối rối cử động ngón tay, bất giác cảm thấy mặt mình nóng bừng.

Cậu khẽ nhúc nhích cổ tay, Hàn Thâm liền thả tay cậu ra, nhìn biểu cảm của cậu xong anh mới nói: "Trông cậu có vẻ thích đấy."

Cậu thích sao? Tại sao lại có thể thích cảm giác đau khi bị dây thun búng được chứ?

Quý Nhiên đờ đẫn, đôi môi khẽ mở, hai má đỏ bừng lên trông thấy.

Cậu thấy như mình mới bị Hàn Thâm trêu vậy.

Quý Nhiên giấu hai tay ra sau lưng xong mới nghiêm túc trách cứ: "Sao anh bôi nhọ em vậy chứ?"

"Xin lỗi tôi không có ý mạo phạm cậu." Hàn Thâm lui lại một bước, nói: "Nhưng đây chỉ là một thí nghiệm nhỏ giúp cậu mà thôi."

Quý Nhiên hơi không phản ứng kịp: "Thí nghiệm?"

"Tôi hiểu là cậu muốn dùng liệu pháp chán ghét để bỏ cà phê," Hàn Thâm nói với cậu: "Nhưng cậu đã bỏ qua một điều rằng, liệu pháo này cần có sự kích thích mạnh. Việc cậu dùng dây thun búng vào cổ tay để tự phạt, nghĩa là cảm giác đau do dây thun gây ra cần phải vượt qua cảm giác thỏa mãn do caffeine mang lại."

Đau đớn phải lớn hơn thỏa mãn...

Quý Nhiên ngẩn ngơ, dần dần ý thức được điều gì đó.

"Nhưng xem ra bây giờ có vẻ nó vẫn chưa đủ, cậu đang bắt đầu hưởng thụ sự đau đớn này," Hàn Thâm nhìn gương mặt đang đỏ dần lên của Quý Nhiên, nói tiếp: "Khi trừng phạt trở thành ban thưởng thì nó sẽ mang lại sự thỏa mãn thích thú, nó không những không giúp cậu bỏ thói quen xấu mà còn khiến cậu thấy kích thích hơn."

Cậu thích bị dây thun đánh vào cổ tay sao? Quý Nhiên cũng không biết điều đó.

Cậu cắn môi dưới, lúng túng không biết trốn vào đâu.

Cậu chỉ nghĩ rằng mình quá muốn uống cà phê nên dùng cách mới không có hiệu quả. Thế nên cậu mới búng thun hết lần này đến lần khác.

Nhưng Hàn Thâm lại nói đó là ban thưởng...

Quý Nhiên như muốn điên lên.

Cậu ngước lên nhìn Hàn Thâm:

"Vậy nếu hiện giờ vẫn chưa đủ, thì em sẽ dùng dây thun to hơn, búng đau hơn là được chứ?"

"Chỉ là cai cà phê thôi, không cần làm tổn thương bản thân mình như thế đâu." Hàn Thâm lắc đầu rồi nói với cậu.

Quý Nhiên im lặng một hồi, tự dưng thấy tủi thân: "Nhưng em không biết phải làm sao nữa..."

Đối với cậu cai cà phê không chỉ đơn giản là không uống nữa, mà nó còn đại diện cho sự kiểm soát của cậu đối với cuộc sống của chính mình. Giống như việc lấy lại quyền kiểm soát cơ thể thông qua tập thể dục, Quý Nhiên cũng cố gắng rèn luyện ý chí của mình qua việc cai cà phê.

Thay vì nói cậu mê mẩn hương vị cà phê thì nên nói là cậu bị một dạng ám thị tâm lý sẽ đúng hơn. Cậu nghĩ rằng uống cà phê sẽ làm việc hiệu quả hơn, nên cũng vì vậy mới khó mà dứt được.

Thật chất sâu thẳm bên trong cậu luôn có một sự bất an vô cùng tận, chính vì vậy nên cậu cực kỳ khắt khe với bản thân, luôn khao khát trở thành nên xuất sắc hơn nữa.

Cậu đã từng nghĩ rằng mình có thể đuổi kịp bước chân của Hàn Thâm, nhưng giờ lại bị kích ngược lại một cách tàn nhẫn vô cùng.

Quý Nhiên cúi đầu xuống, đột nhiên trong lòng cậu tràn ngập cảm giác bất lực không thôi.

Như thời đại học bị những bạn học xuất sắc vượt mặt. Tuổi 18 cậu vất vả lắm mới vào được đại học Bắc Kinh rồi những tưởng đã chạm được đích đến mơ ước, nhưng hóa ra nó chỉ mới là vạch xuất phát mà thôi. Cậu đã từng cho rằng gia nhập Phong Thịnh là điểm kết thúc rồi, và rồi đó cũng chỉ là điểm khởi đầu trong sự nghiệp của bản thân, cậu chật vật bước về phía trước, nhưng vẫn cách sự xuất sắc quá xa xôi...

Quý Nhiên không được suy sụp quá lâu, bởi vì Hàn Thâm đã gỡ dây thun trên cổ tay cậu ra.

Quý Nhiên hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên thì nghe Hàn Thâm nói: "Tôi tịch thu dây thun trước, cậu có thể dùng phòng thiên của tôi, nếu như mệt hoặc buồn ngủ thì có thể đến đây để thiền."

Phòng thiền ư?

Hàn Thâm dẫn Quý Nhiên đến một căn phòng nhỏ. Phòng chỉ khoảng mười mét vuông nhưng có một giếng trời trên trần nên không hề chật chội. Bên trong bài trí đơn giản với một cây xanh được trồng ở góc. Ánh nắng từ giếng trời chiếu xuống tạo nên những bóng đổ thanh thoát đem lại cho không gian một vẻ tĩnh lặng như thần thánh.

Phòng được cách âm hoàn toàn nên khi bước vào, Quý Nhiên cảm nhận được sự yên tĩnh tuyệt đối, như thể cậu có thể nghe thấy gió từ những cánh đồng xa xăm.

Hàn Thâm hỏi cậu: "Trước đây cậu đã từng thử thiền chưa?"

Quý Nhiên nói chưa từng.

Hàn Thâm: "Vậy cậu cứ nghe theo âm thanh hướng dẫn để tập một lần."

Nói xong, anh đặt một chiếc loa nhỏ trong phòng rồi rời đi, đóng cửa lại.

Quý Nhiên nằm xuống theo hướng dẫn của âm thanh, hơi ngạc nhiên nhận ra giọng nói trong bản thu chính là giọng của Hàn Thâm.

Giọng nói thường ngày vốn rất lạnh lùng của anh giờ trở nên nhẹ bẫng, từng hướng dẫn của anh đều rất đỗi dịu dàng, cả người Quý Nhiên dần thả lỏng theo tiếng anh nói, suy nghĩ cũng dần trống rỗng đi... chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

Mãi đến khi cậu nghe tiếng "Keng---" vang lên, Quý Nhiên từ từ tỉnh giấc, nhận ra bài thiền đã kết thúc.

Cậu ngủ khoảng chừng hai mươi phút, rõ ràng tinh thần đã tốt hơn rất nhiều.

Đây là một trải nghiệm hiếm có. Kể từ khi đi làm, Quý Nhiên luôn ở trong trạng thái kiệt sức, ngay cả khi ngủ đến tự nhiên thức dậy vào cuối tuần cũng không thể hoàn toàn thư giãn được.

Ngày thường thì khỏi phải nói, gần như cậu chẳng khi nào ngủ đủ giấc cả. Quý Nhiên cũng từng thử chợp mắt ngắn lúc nghỉ trưa, nhưng vốn dĩ cậu khó ngủ nên dù ép mình nhắm mắt thì đầu óc vẫn hoạt động không ngừng, chẳng những không thể nghỉ ngơi mà còn cảm thấy mệt mỏi hơn.

Nhưng lần này cậu chỉ ngủ 20 phút nhưng lại cảm giác tỉnh táo hơn rất nhiều.

Hàn Thâm đang làm việc, thấy Quý Nhiên đi ra thì ngẩng đầu hỏi cậu: "Cảm giác thế nào?"

Quý Nhiên khẽ phấn khích đáp: "Rất tốt."

Tính cậu vốn bảo thủ, "rất tốt" đã là một lời khen cao rồi.

Hàn Thâm gật đầu, rồi nói: "Bỏ thói quen xấu không nhất định phải là trừng phạt, có thể dùng phương pháp dẫn dắt tích cực, dùng thói quen tốt thay thế thói quen xấu. Tất nhiên phải đợi chỉ số sức khỏe của cậu hồi phục thì cậu mới được uống cà phê, nhưng tối đa chỉ được hai ly."

Quý Nhiên ngoan ngoãn gật đầu: "Em biết rồi."

Hàn Thâm không nói gì nữa, cũng như ám chỉ cho một câu chuyện đã đi đến hồi kết, Quý Nhiên có thể đi được rồi.

Nhưng cậu vẫn cứ đứng nguyên chỗ đó, hơi bối rối do dự sau mới mạnh dạn hỏi anh: "Anh có thể gửi cho em bản ghi âm kia được không?"

Hàn Thâm ngừng lại, ngẩng lên hỏi: "Tại sao?"

"Tại em muốn nghe trước khi ngủ,"Quý Nhiên hơi xấu hổ, giải thích thêm: "Tối em hay mất ngủ nên nghe cái này sẽ dễ ngủ hơn."

Hàn Thâm nhìn Quý Nhiên một lúc mới đáp: "Được."

Quý Nhiên nhận được bản ghi âm rồi mới đi, lúc tới cửa còn nghe anh nói: "Dùng liệu pháp ghét bỏ có thể gây ra phản ứng mạnh hơn tưởng tượng, không phải tất cả bác sĩ đều ủng hộ kiểu phương pháp này."

Quý Nhiên chậm rãi dừng bước.

Hàn Thâm: "Lần này là tôi phát hiện kịp thời, nhưng nếu như cậu thật sự dùng cách này để cai nghiện thì khả năng sau sẽ không thể thưởng thức được vị cà phê nữa."

Quý Nhiên cúi đầu, thoáng thất vọng: "Xin lỗi..."

"Không phải trách cậu," Hàn Thâm đáp: "Tôi chỉ muốn nhắc nhở về rủi ro của cách làm này. Lần sau nếu cậu định làm gì với cơ thể mình, đừng tự ý hành động, nhớ hỏi tôi trước."

Nếu muốn làm gì với cơ thể mình, cậu phải hỏi Hàn Thâm trước... xin phép anh ấy sao...

Rõ ràng là một lời nói rất nghiêm túc, Hàn Thâm chỉ muốn tốt cho sức khỏe của cậu thôi, nhưng Quý Nhiên lại thấy mặt mình hơi đỏ.

Cậu cúi đầu lúng ta lúng túng đáp: "Dạ, em biết rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi