CẤP TRÊN LẠNH LÙNG LÀ DADDY - CHƯỚC ĐƯỜNG

Sau hôm Valentine, số lần gặp nhau giữa Quý Nhiên và Cá voi sát thủ dần ít đi. Một phần do công việc cậu bề bộn, nhưng quan trọng là tâm trạng cậu đã khá hơn hẳn, không cần tìm đến sự an ủi từ bên ngoài nữa.

Trong thời gian đó, Cá voi sát thủ đã thử liên lạc với Quý Nhiên mấy lần nhưng cậu đều từ chối.

Không phải cậu không nhận ra ý tứ của Cá voi sát thủ đối với mình, thậm chí cậu từng thoáng động lòng với vẻ ngoài của anh. Quý Nhiên mơ hồ có thể đoán rằng nếu cậu thuận theo và tiến xa hơn, chắc chắn Cá voi sát thủ sẽ không từ chối.

Tuy nhiên cảm xúc bộc phát từ hormone chỉ mang lại chút xao động ngắn ngủi, thế là Quý Nhiên vẫn nghe theo lý trí của mình. Dù Cá voi sát thủ đẹp, tính cách không tệ nhưng cũng chỉ thế mà thôi.

Lúc đầu Quý Nhiên nghĩ rằng Cá voi sát thủ và Hàn Thâm rất giống nhau, nhưng tiếp xúc nhiều hơn cậu mới dần nhận ra hai người họ hoàn toàn khác biệt.

Cá voi sát thủ tạo cho người ta cảm giác quá hời hợt và quá bình thường.

Ngoài vẻ lịch thiệp, giàu có và vóc dáng thu hút ra, Quý Nhiên không cảm nhận được điều gì sâu sắc hơn trên người anh.

Có lẽ người khác sẽ muốn quen biết với người giàu tử tế, nhưng đó không phải điều Quý Nhiên hằng mong ước. Cá voi sát thủ rất xuất sắc nhưng anh lại không thể trao cho cậu những giá trị sâu sắc.

Có đôi lúc Quý Nhiên cũng thấy ghen tị với những người dễ dàng bước vào một mối quan hệ yêu đương.

Dường như họ rất dễ rơi vào lưới tình, và dù thỉnh thoảng có chia tay thì cũng nhanh chóng tiến tới mối quan hệ mới.

Quý Nhiên ghen tị tại sao họ yêu nhau dễ thế, nhưng phần lớn thời gian cậu lại cảm thấy sống như vậy thật vô nghĩa.

Con người ta có thể ăn uống, đi dạo, mua sắm, hẹn hò với nhiều người.

Nhưng chỉ có thể thật sự mở lòng và hoàn toàn trao trọn bản thân với rất ít người.

Quý Nhiên không có nhu cầu yêu đương, cậu thích ở một mình và không cần ai hỗ trợ tài chính, mặc dù thỉnh thoảng cậu thèm được skinship nhưng không vì điều đó mà tiến tới một mối quan hệ thân mật.

Thời tiết ngày càng nóng hơn, cuộc sống của cậu cũng dần ổn định. Ngoài công việc này cậu còn phải hoàn thành nốt chuyện tốt nghiệp.

Cuối tháng sáu, Quý Nhiên xin nghỉ một tuần để trở về trường cũ bảo vệ luận văn rồi tham gia lễ tốt nghiệp.

Tuần này cậu bận đến mức chân không chạm đất, vừa chuẩn bị tốt nghiệp vừa phải xử lý một số công việc từ xa.

Tuy nhiên cũng có một vài tin vui. Luận văn của Quý Nhiên đã đạt giải "Luận văn tốt nghiệp xuất sắc cấp trường".

Lúc thông báo tin tức cho cậu, thầy hướng dẫn rất cảm động nói: "Trước đây tôi luôn nghĩ rằng em rất hợp để theo đuổi học thuật nhưng giờ xem ra ra làm ở thực tiễn cũng có lợi ích, nội dung của em có chiều sâu và phong phú hơn nhiều rồi. Nhưng tôi vẫn giữ lời, nếu em muốn học tiếp cao học thì đừng ngại đến tìm tôi. Tất nhiên nếu muốn đăng ký trường khác, tôi cũng có thể viết thư giới thiệu cho em. Em là một sinh viên rất xuất sắc, đừng lo sẽ làm phiền tôi."

Nhận được những lời nhận xét này trong lòng Quý Nhiên vô cùng biết ơn. Cậu cảm ơn thầy rối rít, thậm chí trước khi rời trường, cậu và bạn học còn ghé qua nhà thầy nói lời tạm biệt.

"Thằng nhóc nhà cậu suốt ngày rên trong nhóm, kêu là bài luận sẽ bị đánh rớt, kết quả vừa nộp đã giật luôn giải xuất sắc của trường." Trên đường về, một cậu bạn cùng phòng cằn nhằn: "Cậu như vậy thì mấy đứa vừa đủ điểm đậu sẽ cảm thấy như thế nào, hả?"

Quý Nhiên: "Tớ cũng bất ngờ thật, thôi đừng giận, để tớ mời các cậu một bữa được không?"

Bạn cùng phòng khá bất ngờ: "Ái chà, thực tập mới nửa năm nhưng nhóc con nhà mình hòa nhập với xã hội lên hẳn, xem ra công ty biết rèn người phết nhỉ."

"Cậu nhớ cái dáng vẻ lúc mới vào làm không." Giang Ninh lắc đầu nói: "Năm ngoái tớ đến Thượng Hải gặp Quý Nhiên, khí chất công sở của cậu ấy nồng đến phát ớn."

"Ừ đúng, đi làm khổ thế sao tụi này nỡ bắt cậu bao." Một người bạn cùng phòng khác nói: "Mỗi người góp một phần, tụi mình phải ăn một bữa thật ngon mới được, ai biết lần sau gặp nhau sẽ là khi nào."

Trước khi rời trường, Quý Nhiên và nhóm bạn cùng phòng tụ tập ăn uống. Phòng của họ có bốn người, một người thi đỗ công chức, một người đến Thâm Quyến làm giáo viên với mức lương cao, Quý Nhiên vào công ty làm việc, còn Giang Ninh thì vào cao học của đại học F ở Thượng Hải để tiếp tục sự nghiệp cosplay.

Bốn năm sống cùng nhau, giờ sắp phải mỗi người một ngả.

Mọi người nâng ly cụng nhau: "Thế cũng tốt, có thằng ba và thằng tư ở cùng thành phố rồi."

Quý Nhiên cũng thấy rất vui. Ở Thượng Hải cậu không có nhiều bạn, nhưng giờ có Giang Ninh là người bản địa cũng thấy mình như có thêm chút cảm giác thân thuộc.

Bữa ăn kéo dài rất lâu, đến mức cả Quý Nhiên cũng uống say. Bốn người loạng choạng quay về ký túc xá, suýt nữa lỡ mất buổi lễ tốt nghiệp ngày hôm sau.

May sao vẫn kịp. Vì đạt được giải luận văn tốt nghiệp xuất sắc nên Quý Nhiên còn được lên sân khấu để nhận bằng khen.

Lễ tốt nghiệp có rất nhiều người, lối đi hai bên đều đứng chật cứng. Ngoài các sinh viên còn có phụ huynh đến tham dự lễ tốt nghiệp của con mình.

Tất nhiên Quý Nhiên không có vinh dự đó, từ lâu cậu đã quen với việc một mình trải qua các cột mốc quan trọng của đời mình. Chẳng qua khi cầm bằng đứng chụp ảnh trên sân khấu, cậu bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc trong hội trường.

Nhưng khi cậu nhìn lại thì người đó đã biến mất.

Quý Nhiên ngơ ngác chớp chớp mắt, chẳng lẽ cậu hoa mắt à? Sao lại thấy Hàn Thâm ở đây?

"Cậu ngây người ra làm gì thế?" Khi xuống sân khấu, Giang Ninh phàn nàn với cậu: "Nhóc con, ra dấu quá trời mà cậu không chịu nhìn vào ống kính."

"Xin lỗi." Quý Nhiên hơi áy náy, vội nói: "Nhưng cậu chụp đẹp thật, trông tớ ngố như này mà lên ảnh vẫn rất đẹp trai."

"Thôi đi, xấu chết được." Giang Ninh cười, cầm tấm ảnh dìm Quý Nhiên cho các bạn cùng phòng khác xem.

Đến khi lễ tốt nghiệp kết thúc thì Quý Nhiên đã chụp rất nhiều ảnh cùng thầy cô và bạn bè. Cậu có ngoại hình sáng sủa, dù thường ngày khá kín tiếng nhưng cũng có nhiều người đến xin chụp ảnh chung, chụp liên tục thì cũng gần đến trưa.

"Suýt quên mất, chúng ta chưa chụp ở cổng trường nữa." Giang Ninh cầm máy ảnh đi ra ngoài: "Mau lại đây nào, cùng nhau ra cổng trường chụp ảnh đi."

Vào mỗi mùa tốt nghiệp, cổng trường luôn là điểm check-in nổi tiếng. Khi Quý Nhiên đến nơi, trước cổng đã có một hàng dài đứng chờ. Cậu và các bạn xếp hàng, vậy mà lại thấy Hàn Thâm giữa đám đông.

Vậy người trong hội trường lúc nãy đúng là anh sao? Nhưng anh đến đây làm gì?

Quý Nhiên còn đang ngẩn ra thì nghe Giang Ninh hỏi: "Nhìn ai vậy?"

Quý Nhiên: "Sếp của tớ."

Ba người bạn cùng phòng lập tức xúm lại: "Ở đâu thế?"

Quý Nhiên chỉ tay về phía đó: "Bên kia, người mặc vest ấy."

"Đù, bảnh tỏn vậy?" Cả bọn đều tròn mắt nhìn.

"Đúng là ngoại hình điêu khắc hoàn hảo luôn."

"Khí chất mạnh mẽ ghê, đúng là khác hẳn sinh viên."

"Các cậu nói nhỏ thôi, to quá rồi đó!" Quý Nhiên nhắc khẽ, nhưng Hàn Thâm đã nhìn sang phía họ.

Quý Nhiên hơi khó xử, giờ mà giả vờ không nhìn thấy thì cũng không kịp nữa nên đành lấy hết can đảm bước tới chào.

"Samuel, anh đến đây làm gì thế?"

Hàn Thâm đáp: "Tôi đến để họp, có một dự án cần tham khảo ý kiến từ giáo sư của trường cậu."

Quý Nhiên chỉ "ồ" một tiếng, không biết nói gì thêm.

Hàn Thâm lại hỏi: "Các cậu đang chụp ảnh tốt nghiệp sao?"

Quý Nhiên gật đầu rồi giới thiệu anh với các bạn cùng phòng.

Vừa nãy ba cậu bạn còn khen ngợi sôi nổi nhưng giờ đối diện với Hàn Thâm thì có vẻ ngại ngùng, chỉ chào một tiếng rồi rụt lại phía sau Quý Nhiên.

Hàng người tiếp tục tiến về phía trước, sắp đến lượt Quý Nhiên và các bạn nhưng Hàn Thâm vẫn chưa rời đi.

Quý Nhiên do dự một chút rồi nói với Hàn Thâm: "Vậy em đi chụp ảnh trước đây."

"Cứ tự nhiên." Hàn Thâm đáp, rồi sau một lúc lại hỏi: "Có người chụp ảnh chưa? Tôi có thể chụp giúp các cậu."

"Vậy thì quá tốt rồi." Giang Ninh lập tức đưa máy ảnh cho Hàn Thâm, ngọt ngào nói: "Tụi em đang không biết phải làm sao đây, phiền anh vậy."

Hàn Thâm nhận lấy máy ảnh rồi thử chụp một bức.

Giang Ninh vốn định chỉ anh cách sử dụng, nhưng thấy anh thao tác thành thạo nên cũng không nói gì thêm.

Sau khi chụp xong, Hàn Thâm trả máy ảnh lại cho Giang Ninh và nói: "Cậu xem thử có cần chụp lại không?"

Giang Ninh xem ảnh rồi gật gù, hài lòng: "Không tệ không tệ, góc chụp và biểu cảm bắt rất chuẩn, tay nghề còn hơn cả nhiếp ảnh gia của trường nữa."

Quý Nhiên ngạc nhiên nhìn Hàn Thâm, không ngờ anh còn biết chụp ảnh.

Có điều cậu không nghĩ rằng Hàn Thâm cũng đang nhìn cậu, bị phát hiện nhìn lén, Quý Nhiên bối rối cúi đầu xuống.

Khoan đã, tại sao cậu phải cúi đầu chứ?

Quý Nhiên cảm thấy hơi khó chịu, người bị bắt gặp nhìn lén là Hàn Thâm mới phải né tránh chứ!

Giang Ninh hỏi tiếp: "Hai người có muốn chụp chung một tấm không?"

Hả? Cậu và Hàn Thâm chụp ảnh tốt nghiệp chung?

Quý Nhiên chưa kịp phản ứng thì đã nghe Hàn Thâm hỏi: "Cậu có ngại không?"

Hàn Thâm hỏi là cậu có ngại không, chứ không phải là có muốn chụp hay không.

Nếu hỏi thẳng thì chắc Quý Nhiên sẽ từ chối, nhưng Hàn Thâm lại hỏi có ngại hay không nên tất nhiên Quý Nhiên không thể nói là có phiền.

Thế là cậu gật đầu: "Vậy thì chụp một tấm."

Giang Ninh: "Vậy hai người ra đây đứng đi."

Quý Nhiên gật đầu rồi đứng cạnh Hàn Thâm dưới bảng tên của trường. Đây là lần đầu tiên cậu chụp một bức ảnh chính thức như vậy với Hàn Thâm nên không tránh khỏi cảm giác hồi hộp.

Giang Ninh nhắc: "Quý Nhiên, đừng ngẩn ngơ nữa, nhìn vào ống kính rồi cười lên nào."

Quý Nhiên cố nặn ra một nụ cười nhưng nó lại gượng gạo vô cùng.

Giang Ninh nhăn mặt: "Thôi, cậu cứ thả lỏng mặt ra là được."

Khi xem lại ảnh, cả phòng đều cười trêu Quý Nhiên. Ai cũng bảo cậu cứng đờ như cái cọc, biểu cảm căng thẳng như thể bị ép buộc. Ngược lại thì Hàn Thâm hơi nghiêng đầu về phía cậu, nhìn trong ảnh lại dịu dàng hơn ngoài đời.

Sau khi chụp xong, bạn bè cậu mời Hàn Thâm cùng đi ăn trưa.

Quý Nhiên thoáng bối rối, đang nghĩ không biết nên phản ứng thế nào thì Hàn Thâm đã từ chối vì trưa có hẹn với khách hàng.

Lúc này Quý Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm, cùng tụi bạn đi đến canteen.

Dọc đường đi, bọn họ không ngớt lời khen ngợi Hàn Thâm. Tuy không phải khen Quý Nhiên nhưng vì đó là cấp trên của cậu nên cậu vẫn cảm thấy một chút tự hào.

Cậu còn kể với họ rằng ông nội của Hàn Thâm là chủ tịch một công ty trong top 500 thế giới, nhưng điều ấn tượng hơn cả gia thế ấy chính là thành tích cá nhân của Hàn Thâm: vào học trường kinh doanh Harvard khi mới 16 tuổi, 23 tuổi đã có bằng tiến sĩ kinh tế, sau đó về làm việc tại trụ sở công ty gia đình và liên tục thăng tiến, đến năm 30 tuổi đã trở thành giám đốc điều hành (MD).

qn: "Các cậu biết một MD 30 tuổi có giá trị thế nào không?"

Bạn cùng phòng lập tức tò mò: "Giá trị gì vậy?"

Ngay lúc đó Quý Nhiên đột ngột khựng lại.

Khoan đã, cậu đang nói cái gì vậy? Sao tự dưng lại học theo kiểu nói của Lucas thế này? Cậu đâu phải là fan cuồng của Hàn Thâm!

Ý thức được điều đó khiến Quý Nhiên xấu hổ im lặng, nhất quyết không nói thêm.

Không nhận được câu trả lời, bạn bè cậu càng tò mò hơn: "MD là gì vậy? Giá trị của MD 30 tuổi là gì?"

Quý Nhiên định mở miệng trả lời nhưng cuối cùng chỉ cúi đầu, mặt đỏ bừng, từ chối nói tiếp.

Giang Ninh bĩu môi: "Cậu đúng là, cố tình làm bọn này tò mò."

Bạn cùng phòng 1: "Người xấu, đáng bị đánh."

Bạn cùng phòng 2: "Người xấu xấu, đáng bị tét mông."

Ba người hợp sức cù lét Quý Nhiên, cậu ôm đầu chạy trốn, vừa cười vừa xin tha. Lúc ngẩng đầu lên, gương mặt cậu lộ rõ niềm vui hơn bất cứ khi nào.

Từ xa, Hàn Thâm nhìn thấy cảnh Quý Nhiên đùa giỡn cùng các bạn đồng trang lứa. Cậu ấy còn trẻ, tràn đầy sức sống, còn có cả một tương lai tươi sáng phía trước.

Cậu không thuộc về anh.

[Bzzz——]

Điện thoại rung lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Hàn Thâm. Anh bắt máy, hỏi: "Chuyện gì?"

Thanh âm hoang mang của Asher truyền đến: "Không phải cậu bảo chuyến công tác này giao cho Amanda hả? Sao lại đích thân đi Bắc Kinh rồi? Lúc Luke bảo tôi còn tưởng cậu ta nói giỡn."

Hàn Thâm: "Có việc gấp."

"Việc gì thế?" Asher thắc mắc: "Đừng bảo là đi xem mắt chứ?"

Hàn Thâm: "Tôi đã lâu không đi xem mắt rồi."

"Thế còn tiệc mừng sinh nhật của chú hai cậu thì sao? Hai người vốn chẳng thân thiết gì, cậu mà không đến thì ông cụ lại nghĩ hai người xích mích mất thôi." Asher hỏi tiếp.

Hàn Thâm đáp: "Chiều tôi bay về."

Asher lẩm bẩm: "Sáng bay đi chiều bay về, cậu có vẻ để tâm đến dự án này ghê."

"Bình thường." Hàn Thâm nói: "Không có gì thì tôi cúp máy."

Anh tắt máy đi rồi ngẩng đầu lên, lúc này bóng dáng của Quý Nhiên đã khuất xa.

Hôm ấy là ngày cuối cùng Quý Nhiên còn ở trường, ngày mai cậu sẽ chuyển ra hoàn toàn. Đến chiều, khi đang cậu đang thu dọn đồ đạc, bất ngờ có tiếng gõ cửa gọi tên cậu.

Quý Nhiên mở cửa thì thấy một nam sinh đứng đó: "Quý Nhiên đúng không? Hoa của cậu."

Hắn ôm một bó hoa lớn phối rất khéo, bên trên đặt một tấm thiệp ghi bốn chữ: "Chúc mừng tốt nghiệp."

"Hoa tặng Quý Nhiên?" Bạn cùng phòng xúm lại: "Ai tặng vậy? Cậu tặng hoa cho Quý Nhiên hả?"

"Đâu." Nam sinh lắc đầu, giải thích: "Tôi chỉ là sinh viên kiêm shipper thôi."

Trường cũng có sinh viên nhận giao đồ tận phòng như vậy, Quý Nhiên từng làm công việc này nên khá quen thuộc.

Nam sinh trao bó hoa cho cậu rồi nói: "Cậu ký nhận nhé."

Quý Nhiên ngơ ngác hỏi: "Ai gửi vậy?"

Nam sinh lắc đầu, bảo rằng cũng không biết.

Quý Nhiên mang hoa vào phòng, vẫn thấy mông lung khó hiểu.

Bạn cùng phòng 1: "Không phải người nào thích cậu tặng đấy chứ?"

Bạn cùng phòng 2: "Thế thì cũng nhát gan quá, sao không tặng trực tiếp?"

Giang Ninh: "Đúng thế, ít nhất cũng đến tặng tận tay rồi chụp ảnh kỷ niệm, nhờ người giao giúp thì có ý nghĩa gì?"

Phải, có ý nghĩa gì nhỉ?

Hoa rất đẹp nhưng Quý Nhiên không thể mang theo khi dọn đi. Sáng hôm sau, lúc rời khỏi ký túc, cậu để bó hoa lên thùng rác cho ai cần thì lấy.

Nhưng cậu giữ lại tấm thiệp "Chúc mừng tốt nghiệp", lặng lẽ cất vào ngăn trong ba lô, mơ hồ đoán ra ai là người gửi hoa cho mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi