CẤP TRÊN LẠNH LÙNG LÀ DADDY - CHƯỚC ĐƯỜNG

Cuối tuần, trời nắng như đổ lửa.

Vài cổ đông lớn của tập đoàn Phong Thịnh tụ họp ở sân golf.

Đều là những vị trung niên có tuổi, không còn sức để tham gia các trò vận động mạnh nên chỉ có thể chơi golf. Nhưng đánh chưa được bao lâu vì khoảng độ tháng tám là thời tiết nắng nóng nhất, chỉ cần ra ngoài mười phút đã nhễ nhại mồ hôi.

Chẳng mấy chốc, một ông lão cầm gậy golf đưa cho caddy rồi quay lại ngồi dưới mái hiên.

"Sao không đánh nữa thế?" Một người đã nghỉ ngơi trước đó, là giám đốc Hoàng.

"Nóng quá mà." Giám đốc Vương lắc đầu rồi hớp miếng nước khoáng: "Già rồi, đánh không nổi."

Giám đốc Hoàng: "Trông Lão Hàn đúng là gừng càng già càng cay"

Giám đốc Vương: "Lão Hàn khỏe xưa giờ mà, tôi còn không so được."

Giám đốc Hoàng nhìn về ông lão phía xa, khẽ híp mắt lại: "Nhưng chuyện gần đây ông ấy làm, xem ra không được thấu tình đạt lý lắm."

"Nói tôi không thấu tình đạt lý chuyện gì cơ?" Nửa tiếng sau, Hàn Chấn Kiệt cũng gác gậy và quay lại để nghỉ ngơi dưới điều hòa.

Ông đã chơi gần một tiếng, làn da phơi ngoài trời bị nắng làm đỏ bừng. Hàn Chấn Kiệt vốn hiếu thắng, trong công việc hay vận động cũng đều phải đứng đầu. Nhưng dù thể trạng có giữ gìn tốt đến đâu thì tuổi tác vẫn khiến ông toát lên nét già nua rõ rệt.

Tất cả đều là doanh nhân, giám đốc Hoàng không ngại thẳng thắn nên nói ngay: "Tôi vốn không định xen vào chuyện gia đình các ông, nhưng đưa mâu thuẫn gia đình vào công ty Phong Thịnh thì đúng là do ông quản giáo không đúng rồi."

Lạnh Chấn Kiệt nheo mắt lại: "Đưa mâu thuẫn gia đình vào Phong Thịnh?"

Giám đốc Vương: "Ông không biết à? Việc IPO của Synthetic Intelligence đã bị tạm hoãn phê duyệt rồi."

Tất nhiên Hàn Chấn Kiệt biết chuyện này, nhưng ông cũng không rõ nguyên nhân phía sau.

Giám đốc Hoàng nói ông: "Là cháu trai ông, Hàn Văn Hỉ ấy, tố cáo Hàn Thâm làm cậu ta bị đình chỉ công tác kéo theo dự án bị hoãn lại. Nếu không phải cậu ta thì với năng lực của Hàn Thâm, một vụ tố cáo từ đối thủ cạnh tranh khó mà cản được cậu ấy."

Hàn Chấn Kiệt sa sầm mặt lại.

Bầu không khí trong bữa cơm gia đình hôm ấy nặng nề, chắc hẳn là do ông nội đã biết được kẻ đứng sau vụ tố cáo.

Hàn Thâm ngồi điềm nhiên trên ghế mà không bận tâm đến những ánh mắt lo lắng bất an của mọi người xung quanh.

Đến giữa bữa tối, ông nội bỗng lên tiếng: "Hàn Thâm, việc điều tra của cháu đã xong chưa?"

Hàn Thâm đặt đũa xuống, đáp: "Xong rồi, cháu đã quay lại làm việc rồi ạ."

Hàn Chấn Kiệt hỏi: "Ai là người tố cáo cháu?"

Hàn Thâm: "Cháu không rõ."

Hàn Chấn Kiệt quay sang nhìn người con trai thứ hai, lạnh lùng nói: "Hàn Minh Nghị, con có biết không?"

Hàn Minh Nghị ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc: "Bố nghi ngờ con sao?"

Hàn Văn Hỉ căng thẳng đến mức sắp không cầm nổi đũa được nữa.

Hàn Minh Nghị nhìn qua đã biết ngay bèn vỗ bàn một cái: "Hàn Văn Hỉ, có phải con làm chuyện hồ đồ rồi không?"

Hàn Văn Hỉ lắp bắp: "Con... con..."

"Mau xin lỗi anh con đi," Hàn Minh Nghị nghiêm mặt nói: "Lúc trước ta bảo con theo anh học tập chứ không phải kêu tìm tài liệu bừa bãi rồi đi tố cáo như thế,"

"Không phải con." Hàn Văn Hỉ đáp lời: "Là cô bảo con làm, cô đưa tài liệu để con đi tố cáo anh."

Hàn Minh Nghị quay qua nhìn người em út của mình.

"Là em." Hàn Đàm Thu hất cằm lên, mặt vẫn bình tĩnh như không: "Có cấp dưới báo cáo với em Hàn Thâm vi phạm, em chỉ làm theo quy trình hợp pháp thôi. Bây giờ điều tra ra nó không vấn đề gì, chẳng phải bình an vô sự rồi sao?"

"Bình an vô sự rồi? Có biết nó ảnh hưởng đến dự án của Phong Thịnh thế nào không hả? Các cổ đông còn đến tận chỗ ta mắng thẳng mặt." Hàn Chấn Kiệt lạnh lùng nói: "Ta cổ vũ các cô các cậu cạnh tranh, chứ không phải anh em tương tàn."

Lời này quá nặng nề.

Không ai nói thêm lời nào nữa, tất cả mọi người đều dừng động tác.

Cao Chỉ Doanh gắp cho Hàn Chấn Kiệt một miếng thức ăn, nhẹ nhàng an ủi: "Đã nói là ăn cơm thì đừng nhắc công việc nữa, sao ông lại nổi giận như vậy, cẩn thận lại vào bệnh viện đấy."

Được vợ cả khuyên nhủ nên Hàn Chấn Kiệt cũng hơi hòa hoãn đi, nhưng giọng vẫn rất nghiêm nghị: "Bà tưởng tôi muốn giận sao? Với bộ dạng này bà bảo sao tôi yên tâm giao lại cơ nghiệp cho chúng nó đây chứ?"

Bà nội: "Con cháu tự có phúc của con cháu, ông đừng lo lắng quá, chăm sóc tốt cho sức khỏe là được rồi."

Làm vợ chồng bao nhiêu năm nay bà cũng quá hiểu được mối quan tâm trong lòng ông.

Hàn Chấn Kiệt không mắng nữa chỉ nói: "Dự án thu mua Bất động sản Nặc Ninh..."

Vừa nghe đến đây, ai nấy đều nín thở. Chỉ có Hàn Thâm vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh cúi đầu tiếp tục ăn.

Hàn Chấn Kiệt nhìn Hàn Thâm, thấy anh không phản ứng gì bèn chủ động hỏi: "Hàn Thâm, con thấy thế nào?"

Giọng Hàn Thâm cung kính nhưng lạnh nhạt đáp: "Ông nội, dạo này con bận dự án niêm yết nên không nắm rõ tình hình."

Lời Hàn Chấn Kiệt đã nói ra tất nhiên sẽ không muốn bị từ chối thẳng thừng như vậy. Ông nhìn sang người con trai thứ hai bất tài và con gái út lạnh lùng mà tức giận không thôi, lạnh lùng nói: "Dự án này ta sẽ xử lý, các con đừng ai nghĩ đến chuyện nhúng tay vào."

Hàn Minh Nghị đã dày công sắp đặt, tặng ngọc bích Đế Vương, còn bảo Hàn Văn Hỉ kéo dự án của Hàn Thâm trì trệ. Mọi chuyện đều tiến triển tốt nhưng không ngờ ông cụ lại quyết không buông tay như vậy.

Hắn bối rối: "Cha, sức khỏe cha..."

Hàn Chấn Kiệt: "Chưa kết được đâu."

Hàn Minh Nghị không dám nói thêm lời nào nữa, cả bữa tối cũng không ai lên tiếng.

Sau bữa tối Hàn Thâm chuẩn bị rời đi thì lại bị ông nội gọi vào thư phòng.

"Con thật sự không muốn dự án này sao?" Hàn Chấn Kiệt hỏi anh.

Hàn Thâm vẫn giữ lý do cũ: "Ông nội, cuộc điều tra vừa kết thúc con còn phải phụ trách dự án niêm yết của Synthetic Intelligence, e rằng không làm tốt được."

Hàn Chấn Kiệt: "Dự án niêm yết không phải giao cho cô con sao?"

Hàn Thâm: "Nên việc biểu quyết mới bị hoãn đấy ạ."

Hàn Chấn Kiệt không nói gì nữa.

Một lúc sau, ông đột nhiên bảo: "Mẹ con đã về nước rồi."

Hàn Thâm không đáp, anh cũng không hay biết chuyện này. Hai mẹ con đều bận rộn, có chuyện quan trọng mới liên hệ với nhau nên cũng không thường hỏi han gì.

Hàn Chấn Kiệt tiếp tục: "Bà ấy sắp tái hôn, con có biết không?"

Hàn Thâm: "Con có nghe nói qua."

Tết vừa rồi, Hàn Thâm ra nước ngoài, có gặp mẹ cùng bạn trai bà là nghệ sĩ cello làm việc tại dàn nhạc giao hưởng danh tiếng châu Âu. Lần ấy, một người vụ nữ chỉ biết đến gia đình nay đã toát ra vẻ hạnh phúc ngọt ngào hiếm thấy.

Bao nhiêu năm qua bà sống ở nước ngoài để chăm sóc Hàn Tuế, cũng đã làm tròn bổn phậm một người mẹ rồi. Là con trai, Hàn Thâm cũng rất vui khi thấy bà có thể bắt đầu một cuộc sống mới.

Thế nhưng Hàn Chấn Kiệt lại từ tốn nói: "Nhưng bà ấy là con dâu của nhà họ Hàn, có phải chúng ta không nuôi nổi đâu."

Hàn Thâm im lặng một lúc rồi đáp lại: "Ông nội, cha con đã qua đời nhiều năm rồi."

Hàn Chấn Kiệt: "Nhưng cuối cùng mẹ con cũng là dâu nhà họ Hàn, vào gia phả rồi, nào có đạo lý tái giá lần nữa."

Hàn Thâm hít sâu, anh nhận ra hàm ý trong lời ông nội.

Quả nhiên, ngay sau đó, Hàn Chấn Kiệt nói: "Ta cũng không phải không hiểu nỗi vất vả của mẹ con. Nếu con đồng ý nghe theo sắp xếp của ta thì mẹ con có thể kết hôn đàng hoàng, và chuyện của Hàn Tuế cũng có thể coi như không có gì."

Ông nội đang uy hiếp anh.

Lòng Hàn Thâm lạnh buốt nhưng sắc mặt vẫn như vậy: "Vốn dĩ năm đó Hàn Tuế không có lỗi."

"Nếu không phải vì nó thì cha con có mất không?" Hàn Chấn Kiệt nhắm mắt lại, nét bi thương hiện lên trên gương mặt già nua của ông: "Nếu không phải nó thì ta đã không mất đi đứa con trai xuất sắc nhất..."

Hàn Thâm căng thẳng, im lặng không đáp.

Hàn Chấn Kiệt thở dài, tiếp tục nói: "Ta đã gần 80 rồi mà vẫn còn phải lo lắng cho việc của tập đoàn. Bà con ngày nào cũng bảo ta nghỉ ngơi đi, nhưng con nghĩ ta không muốn về hưu sống an nhàn sao? Nhìn các con như vậy, ta sao yên tâm giao lại doanh nghiệp cho các con đây hả?"

"Ông nội," Hàn Thâm ngẩng lên, ánh mắt lạnh lùng sắc bén hiện rõ dưới vẻ ngoài điềm đạm: "lý do ông chưa về hưu, chẳng phải là vì ông không muốn buông tay sao?"

Sắc mặt Hàn Chấn Kiệt lập tức thay đổi.

Bao lâu nay ông vẫn luôn đóng vai một vị trưởng bối nghiêm khắc nhưng lại đầy lòng bao dung, đây là lần đầu tiên có người phản bác thẳng thừng đến như vậy.

Ông nhìn Hàn Thâm, khó tin đến mức toàn thân run rẩy vì giận: "Con... con..."

Nhưng Hàn Thâm không nhìn biểu cảm ngỡ ngàng của ông mà chỉ lùi lại một bước, lễ phép xa cách nói: "Ông nội, con còn công việc phải làm, xin phép ông con đi trước. Lần sau con sẽ đến thăm ông."

Chào ông nội xong, Hàn Thâm xuống lầu chào bà nội, đùa giỡn với chú mèo vàng to bà đang nuôi.

Trước khi anh rời đi, bà nội nắm tay anh rồi nói: "Tính ông con thế nào có phải con không biết đâu, nửa chân đã bước vào quan tài rồi mà vẫn cứng đầu như trâu. Ông ấy nói khó nghe nhưng trong lòng vẫn nghĩ cho các con. Con dừng để bụng mấy lời ông nói nhé, có ấm ức gì cứ kể với bà, bà sẽ mắng ông cho con."

Hàn Thâm nắm lấy tay bà nội, ánh mắt vẫn luôn dịu dàng như mọi khi: "Con hiểu mà bà nội. Con biết cách cân nhắc lời ông nói."

"Con hiểu là tốt rồi," bà nội nở nụ cười mãn nguyện: "Ông bà già rồi, chẳng mong gì hơn nữa, chỉ cần mấy đứa cháu đều ổn là được."

Trưởng bối luôn mong con cái có một cuộc sống tốt đẹp mà thôi.

Nhưng cái mà họ gọi là "tốt" chưa chắc đã là điều những đứa trẻ thật sự muốn.

Nhưng Hàn Thâm sẽ không nói ra những lời như vậy, anh được ông bà nuôi dưỡng từ nhỏ, được hưởng biết bao nhiêu đặc quyền, nếu mà nói những câu đó ra thì sẽ bị xem là vô ơn.

Chào tạm biệt bà nội xong Hàn Thâm cũng rời khỏi nhà Hàn gia, sau có nhận được cuộc gọi từ mẹ: "Mẹ vừa hạ cánh, con có tiện nói chuyện một chút không?"

"Được ạ," Hàn Thâm đáp: "Con vừa ăn xong, sẽ lái xe qua đón mẹ."

"Không cần đâu," Khương Thư Tình nói: "Mẹ không báo trước là sợ con phải vất vả, đi lại mất thời gian, mẹ tự bắt xe qua là được rồi."

Mẹ anh luôn độc lập như vậy nên Hàn Thâm cũng không nài nỉ, chỉ quay về nhà đợi bà.

Khương Thư Tình đi taxi đến, câu đầu tiên khi mở cửa là: "Mẹ sắp kết hôn rồi."

"Con nghe ông nói rồi." Hàn Thâm nhận vali, anh thật lòng chúc mừng cho bà: "Chúc mừng mẹ nhé."

Làm dâu nhà họ Hàn biết bao nhiêu năm, Khương Thư Tình tất nhiên hiểu tính cách cha mẹ chồng từ lâu, nheo mắt hỏi anh: "Ông có nói gì với con không?"

Hàn Thâm yên lặng một chốc rồi đổi chủ đề: "Mẹ đi đường xa chắc mệt rồi, con đưa mẹ đi nghỉ ngơi trước."

Khương Thư Tình nhìn thẳng vào mắt anh: "Hàn Thâm, mẹ đang nói chuyện nghiêm túc với con."

Lúc này Hàn Thâm mới lên tiếng, giọng điềm tĩnh: "Ông chỉ nhắc chuyện hôn nhân của mẹ thôi."

Chuyện này thì bình thường nhưng Khương Thư Tình vẫn không yên tâm, nói: "Mẹ không muốn đánh giá ông con là người thế nào cả, nhưng con cũng biết tính độc đoán áp đặt của ông. Nếu ông thật sự nói gì đó thì con cũng đừng để trong lòng."

Hàn Thâm cúi mắt xuống, khẽ đáp: "Con biết mà."

Khương Thư Tình gật đầu, tiếp lời: "Đừng tự tạo áp lực cho bản thân. Mẹ đã từng bảo con rồi, mặc dù chúng ta là người nhà nhưng cũng là những cá thể độc lập. Mẹ và Hàn Tuế sống ở nước ngoài bao nhiêu năm nay vẫn rất tốt, con không cần làm gì cho chúng ta nữa đâu."

Cũng không cần anh phải làm gì, vì bà đã có một người đồng hành thân thiết hơn rồi.

Hàn Thâm cúi mắt, cố gắng dằn xuống nỗi buồn thoáng qua trong lòng.

ANh vốn là người cực kỳ xuất chúng nhưng bây giờ lại cúi đầu, toát lên sự yếu đuối hệt như người mẹ Khương Thư Tình của anh.

Khương Thư Tình hơi động lòng, nói thêm: "Con cũng biết tình trạng của Hàn Tuế, nó có cách sống cố định của mình, rất ghét sự thay đổi, lại không thích kết bạn. Dù con có đưa nó trở về thì nó cũng không thể nào thích ứng nổi với cuộc sống này đâu."

Hàn Thâm lại nhớ về Hàn Tuế khi còn bé. Đối với người khác thì những phương tiện bình thường như ô tô hay máy bay là chuyện quá đỗi quen thuộc, nhưng với em trai anh, chúng chẳng khác nào những con quái vật đáng sợ gớm ghiếc.

Thậm chí cậu ấy còn không dám đi học mẫu giáo, ấy vậy mà đã phải đón xe đi máy bay, đến một quốc gia hoàn toàn xa lạ.

Hàn Thâm nhắm mắt lại, vẻ mặt đau khổ nói: "Co không nên để ông đưa em ra nước ngoài.

Khương Thư Tình lắc đầu: "Lúc đó con còn nhỏ quá mà, cũng đâu biết mình bị thương nặng, làm sao quyết định được gì cơ chứ?"

Thời điểm ấy tuy Khương Thư Tình đau lòng, cũng từng oán trách bố chồng mình. Nhưng bao nhiêu năm đã trôi qua, có oán trách rồi cũng dần phai nhạt.

Với Khương Thư Tình, việc chồng bà qua đời rồi đến bản thân bà phải ra nước ngoài sống là một tự do hiếm có khó tìm.

Huống chi Hàn Tuế quá đặc biệt, ở trong gia đình này chỉ khiến nó bị xem như một kẻ lập dị, chi bằng đến một nơi hoàn toàn xa lạ thì hơn.

Thế nhưng Hàn Thâm luôn cho rằng đây là trách nhiệm của mình, luôn trách bản thân vì không thể bảo vệ cha, lại để ông nội đưa mẹ và em trai ra nước ngoài. Dù đã hơn mười năm trôi qua nhưng anh vẫn không ngừng tìm cách đưa Hàn Tuế về.

Và thật ra mẹ cùng người em trai của anh đều đã bắt đầu một cuộc sống mới, chỉ còn mỗi mình anh mắc kẹt trong quá khứ mà thôi.

Đó là lòng hiếu thảo, nhưng đồng thời cũng là một gánh nặng phải gánh vác.

"Mẹ biết ông luôn dùng chuyện này để ràng buộc con, nhưng với mẹ và Hàn Tuế, điều đó chẳng đáng là gì, chúng ta không cần con bảo vệ. Con kết hôn hay không với mẹ cũng không sao cả, có muốn kế thừa gia nghiệp hay không mẹ cũng không quan trọng. Mẹ chỉ có một chút ---"

Khương Thư Tình ngẩng đầu nhìn Hàn Thâm, thật sự bà không muốn nói những lời nặng nề như vậy, nhưng nếu không nói thì Hàn Thâm sẽ mãi giam mình trong quá khứ ấy.

Lúc chồng bà qua đời, cha chồng đã giữ lại đứa con cả đầy giỏi giảng, quyết bồi dưỡng để nó làm người thừa kế cho mình.

Hàn Chấn Kiệt nổi tiếng là nghiêm khắc độc đoán, lại thêm khoảng cách thế hệ, trong việc bồi dưỡng người thừa kế, ông càng dễ trở nên vội vàng hà khắc hơn.

Nhưng suốt quãng thời gian đó Hàn Thâm chưa hề có bất kỳ một oán trách nào, mà lại còn xuất sắc vượt ngoài mong đợi của tất cả mọi người ở đây. Anh thuận lợi vượt qua mọi bậc học, từ nhỏ đã giúp Hàn Chấn Kiệt đưa ra nhiều quyết định quan trọng cho dự án.

Thời gian ấy Khương Thư Tình đưa Hàn Tuế sống đơn độc ở nước ngoài, nhưng vẫn thường xuyên nghe kể về Hàn Thâm và những thành tích vượt trội của anh.

Việc Hàn Chấn Kiệt giữ Hàn Thâm lại không chỉ là để bồi dưỡng người thừa kế mà còn là một cách an ủi tinh thần. Một đứa trẻ trưởng thành nhanh chóng như anh có thể mang lại hy vọng và sự xoa dịu to lớn cho người già. Nếu không có Hàn Thâm ở bên, có lẽ cha mẹ chồng bà cũng không thể sớm vượt qua nỗi đau mất con như vậy.

Là người làm mẹ, bà xót xa cho những nỗ lực đằng sau thành tích của anh, nhưng mỗi lần Hàn Thâm gặp bà đều chỉ kể những điều tốt đẹp còn bao nhiêu khó khăn đều che đi bằng hết.

Anh không tỏ ra yếu đuối trước mặt bà.

Hỏi nhiều cũng sẽ khiến người khác thấy phiền, sau khi thành niên tính cách của Hàn Thâm ngày càng nội tâm, có lúc đến cả bà cũng không nhìn thấu cảm xúc của anh.

Hơn nữa tình trạng đặc biệt của Hàn Tuế làm bà dành phần lớn thời gian để chăm sóc, nó khiến bà vừa cảm thấy tự hào mà vừa có lỗi với người con cả này.

"Hàn Thâm, con không nợ chúng ta điều gì cả." Khương Thư Tình ngẩng đầu nhìn Hàn Thâm, nhấn mạnh từng chữ một: "Đừng tự nhân danh vì chúng ta mà hi sinh bản thân mình con nhé, mẹ và Hàn Tuế sẽ không cảm kích cho con đâu."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi