CẤP TRÊN LẠNH LÙNG LÀ DADDY - CHƯỚC ĐƯỜNG

Chặt quá, Quý Nhiên bị Hàn Thâm ôm vào lòng đến mức gần như không thở nổi.

Cánh tay mạnh mẽ của Hàn Thâm ghìm lấy cậu thật chặt làm cậu không thể động đậy một chút nào, thậm chí còn không thể hít thở sâu.

Cứ mỗi lần cậu hít vào, lồng ngực lại dính sát vào ngực Hàn thâm mang đến cảm giác áp lực vô cùng mãnh liệt.

Quý Nhiên hơi xấu hổ, cậu đang định bảo Hàn Thâm buông ra thì chợt phát hiện anh đang run rẩy, nhịp tim của anh cũng trở nên gấp gáp.

Anh đang sợ sao?

"Sếp ơi?" Quý Nhiên ngẩng đầu từ trong vòng tay anh, còn chưa kịp thấy rõ Hàn Thâm thì đã bị giữ chặt đầu, ép mặt cậu vào ngực mình lại.

Chiếc áo vest đã cởi ra từ lúc đánh nhau, mặt Quý Nhiên dán vào cơ ngực rắn chắc của anh, chỉ còn cách một lớp sơ mi mỏng, thậm chí cậu còn ngửi thấy mùi hương tỏa ra từ làn da của anh.

Cơ thể Hàn Thâm ấm nóng khiến cho gương mặt Quý Nhiên dần dần nóng bừng lên.

Đã lâu lắm rồi cậu chưa tiếp xúc cơ thể như vậy với ai cả...

Quý Nhiên đỏ mặt đẩy nhẹ một cái nhưng Hàn Thâm lại càng ôm chặt hơn, anh ôm mạnh đến mức làm xương cốt cậu cũng bắt đầu đau.

"Đau..." Quý Nhiên kêu lên, nhưng vì đang vùi mặt vào ngực Hàn Thâm nên giọng cậu có hơi đứt quãng: "Anh nhẹ một chút..."

Hàn Thâm hơi buông tay nhưng không hoàn toàn buông cậu ra.

Tiếng còi cảnh sát vang vọng khắp hẻm núi, Quý Nhiên nghe Hàn Thâm hỏi mình, giọng nói còn khàn khàn hơn cả ngày thường: "Tại sao vừa rồi lại lao vào như vậy?"

Quý Nhiên không nghĩ nhiều như vậy, cậu thật thà trả lời: "Em không muốn anh bị thương chứ sao, bây giờ dự án đang vào giai đoạn quan trọng, anh không thể gặp chuyện được."

Hàn Thâm nghe xong thì im lặng, hai tay siết chặt Quý Nhiên, hơi thở nặng nề nhưng giọng lại rất nhẹ, cứ như sợ quấy nhiễu điều gì đó: "Tôi rất cảm kích hành động cứu giúp của cậu, nhưng lần sau không được phép làm vậy nữa."

Quý Nhiên: "Em có mang balo mà."

Nếu không có gì trong tay thì chắc chắn cậu sẽ do dự, nhưng balo cậu làm từ nilon vải, bên trong toàn là máy tính cứng ngắc nên hoàn toàn có thể đỡ được một đòn đánh nặng như vậy.

Và sự thật đã chứng minh cậu đã đúng, mặc dù balo bị rách, màn hình bị vỡ, nhưng máy tính vẫn an toàn, bản thân cậu cũng không bị thương.

"Cũng không được." Hàn Thâm trở về vẻ nghiêm nghị, bá đạo cường thế nói: "Lần này là do cậu may mắn, nhưng nếu đối phương dùng vũ khí khác hoặc ra tay mạnh hơn thì cậu vẫn sẽ bị thương."

Quý Nhiên nào phải ngốc, tất nhiên cậu biết là phải bảo vệ bản thân mình. Cậu không muốn cãi với Hàn Thâm bèn ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, em biết rồi."

Câu trả lời của cậu quá qua loa lấy lệ làm Hàn thâm hoảng hốt.

Kiểu tính cách của Quý Nhiên sẽ có lúc cực kỳ ngoan ngoãn, nhưng cũng có khi cực kỳ bướng bỉnh cố chấp.

"Quý Nhiên, hứa với tôi." Hàn Thâm lo lắng nắm lấy hai vai cậu: "Hứa với tôi, lần sau không được để bản thân vào tình thế nguy hiểm nữa."

Rất ít khi nào Hàn Thâm nghiêm túc yêu cầu cậu như vậy, Quý Nhiên gật đầu trả lời: "Vâng, em hứa em cam đoan."

Sau khi nhận được lời hứa, Hàn Thâm vẫn không yên lòng, tâm trạng nặng nề không thể nào xua tan.

Rõ ràng Quý Nhiên đã hứa với anh, còn hứa một cách cực kỳ chắc chắn.

Nhưng sao anh vẫn cảm thấy không hài lòng.

Hàn Thâm nhớ lại khoảnh khắc khi Quý Nhiên lao về phía mình, anh đã nghĩ mình thật sự sẽ mất cậu.

Hàn Thâm nhìn có vẻ có được rất nhiều thứ nhưng thật ra thứ có thể kiểm soát được lại không nhiều.

Ông nội coi cậu là người thừa kế, mẹ có vị hôn phu, em trai đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

Quý Nhiên là người duy nhất mà anh có thể sở hữu, hoặc nói cách khác, anh suýt nữa đã có được hoàn toàn Quý Nhiên.

Đó là một tình cảm độc chiếm hoàn toàn, chỉ thuộc về anh, một tình cảm duy nhất không cách nào thay thế được.

Khi trở về khoảng cách an toàn, anh từng nghĩ tình cảm này sẽ dần nhạt đi rồi cuối cùng sẽ hoàn toàn biến mất.

Nhưng anh đã đánh giá quá thấp khát vọng của mình với Quý Nhiên.

Anh đã quấn lên trái tim mình một lớp xiềng xích, ấy vậy mà không có cách nào kiềm chế được sự xao động đáng sợ kia

Hàn Thâm nhìn Quý Nhiên bằng ánh mắt nặng nề, dưới lớp áo mũ của một người đàn ông phong độ chính là sự chiếm hữu đáng sợ đang dần sinh sôi nảy nở.

Không được.

Không thể để Quý Nhiên một mình được.

Cậu hoàn toàn không biết cách bảo vệ bản thân.

Một khi không có anh ở bên, Quý Nhiên sẽ tự khiến bản thân mình tàn tạ, khốn khổ không thôi.

Anh không thể buông tay được.

Cũng không thể giao Quý Nhiên cho bất kỳ ai khác.

Dù sao Quý Nhiên không có anh thì cậu chẳng thể sống nổi.

Tiếng còi cảnh sát từ xa vang lên ngày càng gần, ánh đèn xanh đỏ chớp nháy chiếu sáng cơ thể họ, tạo nên một bầu không khí có phần kỳ quái.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, đột nhiên Quý Nhiên cảm thấy Hàn Thâm trước mắt trở nên quá đỗi xa lạ, thậm chí còn có hơi đáng sợ.

Nhưng chẳng mấy chốc cậu đã phát hiện đó chỉ là ảo giác của mình thôi.

Khi cảnh sát tới nơi Hàn Thâm đã buông Quý Nhiên ra, bước nhanh về phía cảnh sát.

Họ bắt đầu vào cuộc điều tra, bắt đầu từ tên côn đồ bị đánh gãy xương, ngay trong đêm đó đã tìm ra được thân thế của những kẻ này.

Chúng đều là đám côn đồ trên làng xã, đại ca từng ngồi tù, đám đàn em học xong cấp hai rồi bỏ, nhận tiền làm việc chặn đường họ trên đường.

Chỉ cần 20 vạn là đủ mua mạng của cả nhóm người này.

Nắm được kết quả đó, đến cả Quý Nhiên cũng không khỏi bật cười.

Tìm đại một món trên người họ cũng có giá hơn 20 vạn, vậy mà lại suýt nữa mất mạng vì chút tiền ít ỏi đó.

Nhưng cậu cũng hiểu rằng nơi vùng sâu vùng xa thế này, quá nghèo khó khổ cực, vì thế ngày xưa cậu mới phải liều mạng học hành để thoát ra.

Nhận được tin cảnh sát tức tốc xuất phát ngay trong đêm để truy bắt phạm nhân, nhóm Quý Nhiên cũng rời khỏi đồn cảnh sát chờ tin.

Lúc này đã là 12 giờ, còn cách đích đến chừng hai tiếng đi xe nữa. Nhưng xe của họ đã bị đập tan tành có muốn đi cũng không được, lại sợ đám người kia bỏ trốn, lúc trước tìm được địa điểm này họ cũng đã tốn không ít sức lực.

Tất cả mọi người nhìn sang Hàn thâm, có người hỏi: "Làm sao đây? Có cần tới đó ngay không?"

"Ngủ lại một đêm," Hàn Thâm nói: "sáng mai đi."

Quý Nhiên hơi không yên lòng: "Không sợ bọn họ chạy mất à?"

Hàn Thâm lắc đầu nói: "Ngủ đi, tôi có tính toán."

Hàn Thâm nói có tính toán, tức là thực sự có cách.

Quý Nhiên không bận tâm nữa mà cùng mọi người ở nhà khách của chính quyền thuê phòng nghỉ ngơi.

Rửa mặt xong, Quý Nhiên nằm lên giường nhưng không thể nào ngủ được, đầu óc cứ chiếu đi chiếu lại hình ảnh xảy ra trước đó.

Cảnh mà cậu nghĩ tới nhiều nhất là khoảnh khắc tên côn đồ cầm dao chém Hàn Thâm.

Quý Nhiên nằm trong chăn siết chặt tay lại, cơn giận vẫn còn đang cuộn trào như trước.

Mày có biết đó là ai không? Mẹ kiếp, sao mày dám chém Hàn Thâm, tao muốn mày phải đền mạng!

Đó là lần đầu tiên Quý Nhiên cảm nhận thấy adrenalin đang dâng trào.

Lý trí đã chẳng còn nữa, cậu như biến thành một con thú dữ lao đầu về phía trước.

Sau đó Hàn Thâm hỏi tại sao cậu lại xông lên, thật ra Quý Nhiên đã nói rồi hoặc tô vẽ thêm cho động cơ của mình. Cái lý do kiểu như dự án đang ở giai đoạn quan trọng, Hàn Thâm không thể xảy ra chuyện được chỉ là cái cớ nghe cho hợp lý mà thôi.

Lúc đó cậu chỉ thấy giận dữ điên cuồng, cảm xúc đã bị chi phối hoàn toàn, trở thành một người chẳng giống mình nữa.

Nhưng cũng may là cậu đã chắn nhát dao đó, dù phải hy sinh một chiếc iPad, nhưng ít ra Hàn Thâm vẫn an toàn.

Cuối cùng Quý Nhiên cũng thấy yên lòng, dần dần buông lỏng hai tay rồi ngủ thiếp đi.

Vì ngày mai còn bận việc nên sáng sớm Quý Nhiên đã rời giường. Cậu tưởng rằng hôm nay sẽ là một trận ác chiến, nhưng khi mở group công việc ra thì mọi chuyện đã êm xuôi.

Khách hàng gửi vào nhóm một loạt tin nhắn dài, toàn là lời khen ngợi dành cho Hàn Thâm.

Quý Nhiên:...?

Giải quyết rồi sao? Làm thế nào vậy?

Cậu lướt lên đọc lại các tin nhắn, mới thấy vào lúc 4 giờ sáng, Hàn Thâm đã thông báo rằng quyền sở hữu bằng sáng chế đã được mua.

Một giờ sau, anh còn cập nhật thêm tin từ cảnh sát, cho biết đám người chặn xe họ tối qua đã bị bắt gọn và đã khai ra kẻ đứng sau thuê bọn chúng, là thân nhân của người sáng lập đã nghỉ việc nhưng rõ ràng bản thân ông ta cũng không tránh khỏi liên can.

Nghe tin này, Quý Nhiên vừa khâm phục vừa cảm thán.

Hàn Thâm làm việc quá nhanh, nghiêm khắc với người khác và thậm chí không hề nương tay với chính mình.

Quý Nhiên xuống lầu ăn sáng, vừa khéo trông thấy Hàn Thâm từ ngoài vừa về. Người này thức trắng đêm nhưng trông không mệt mỏi chút nào, quả thật là sinh ra để dành cho công việc.

Quý Nhiên cất tiếng hỏi: "Xong rồi ạ?"

Hàn Thâm gật đầu đáp: "Phần còn lại tôi đã cho người đến xử lý."

Quý Nhiên hơi trách: "Sao không gọi em?"

Lúc cậu đang gáy o o trên giường thì Hàn Thâm đã xử xong việc hết rồi.

"Thiếu cậu thì cũng xong việc thôi," Hàn Thâm nói: "Đi ăn sáng với tôi đi."

Quý Nhiên gật đầu rồi cùng Hàn Thâm ra nhà ăn.

Bữa sáng ở nhà khách khá đơn giản, Quý Nhiên không có khẩu vị lắm nhưng Hàn Thâm lại ăn cả một phần to.

Sức ăn của anh rất mạnh nên ăn rất nhiều, tiêu hóa cũng nhanh, cho nên lúc nào cũng tràn đầy năng lượng sức sống.

Tại sao không gọi cậu theo chứ? Vì cậu không thức nổi, không thể thức khuya, chẳng theo kịp tốc độ công việc của anh ư.

Nghĩ đến đây, Quý Nhiên cúi đầu húp thêm hớp cháo nữa, cậu cũng muốn có nhiều năng lượng như anh.

Ăn xong, Quý Nhiên hỏi Hàn Thâm có muốn nghỉ ngơi không, Hàn Thâm lắc đầu, nói xe đã đợi sẵn ngoài cửa, ăn xong là họ sẽ lên đường về luôn.

Quý Nhiên không nói gì thêm, chỉ ôm chiếc ba lô rách của mình bước lên xe.

Có một phóng viên đi cùng để phỏng vấn, khi Quý Nhiên về đến nhà vào buổi tối thì bài viết đã được đăng tải lên.

Bài viết không có vấn đề gì, Hàn Thâm đã đích thân liên hệ với truyền thông, cũng là để chuẩn bị đưa công ty lên sàn chứng khoán. Bài viết mô tả tỉ mỉ nguyên nhân và diễn biến của sự việc, phần đập phá xe được viết vừa gay cấn vừa hồi hộp, thậm chí còn trích đoạn ghi lại từ camera hành trình để tăng thêm tính chân thực.

Trong đoạn clip trích từ camera hành trình, có cảnh Quý Nhiên lao về phía Hàn Thâm.

Quý Nhiên thấy ngại muốn chết.

Ngớ ngẩn quá đi.

Tư thế của cậu trông rất kỳ cục, khuôn mặt thì méo mó, dữ tợn vô cùng.

Hôm sau khi đến công ty, đồng nghiệp cũng bàn tán về chuyện này.

"Cậu đỉnh thiệt đấy, lúc đó còn dám lao ra."

"Nếu tôi mà là giám đốc Hàn, chắc chắn sẽ cảm động khóc tại chỗ luôn."

"Chứ còn gì nữa, được bao nhiêu người sẵn sàng liều mạng đỡ dao cho mình chứ?"

"Không đến mức đó đâu," Quý Nhiên vội xua tay, giải thích: "lúc đó tôi đeo ba lô, máy tính đỡ giùm rồi."

Mọi người lại xúm vào xem chiếc iPad "chiến tích" của cậu, có người còn đề nghị đặt iPad ở công ty như một vật kỷ niệm cho dự án này.

Quý Nhiên: "..."

Cậu vốn định đem đi đổi, nhưng không biết hư hỏng thế này thì hãng có nhận không nữa.

Nhưng cậu còn chưa bận tâm được quá lâu thì Hàn Thâm đã tặng cậu một chiếc Ipad mới, còn chiếc Ipad chiến tích kia thì được nghỉ hưu trong vinh quang.

Balo cậu cũng bị rách, thế là mua thêm một cái mới. Vừa ngay lúc Giang Ninh đến tìm cậu, thế là Quý Nhiên rủ Giang Ninh đi mua balo chung.

"Công việc của cậu nguy hiểm quá, sao lại đến mức lao ra đỡ cho người ta chứ?" Đứng trước cổng công ty, Giang Ninh vừa gặp Quý Nhien đã than vãn cho cậu ngay.

Quý Nhiên: "Hiếm lắm mới bị vậy thôi, lần này là tai nạn."

Giang Ninh nhìn qua cậu: "Cậu không bị thương đấy chứ?"

Quý Nhiên nói không có, Giang Ninh không yên tâm, hai tìm sờ sờ mó mó lên người cậu.

Quý Nhiên sợ nhột, vội vàng thụt người ra đằng sau, không may giẫm phải người phía sau.

"Xin lỗi, tôi không cố ý." Quý Nhiên giữ lấy Giang Ninh đang nghịch ngợm, quay lại xin lỗi đối phương.

Không ngờ lại va phải Hàn Thâm.

Quý Nhiên càng thêm lúng túng, nhưng Hàn Thâm vẫn giữ vẻ bình thường, chỉ hỏi: "Tan làm rồi à?"

Quý Nhiên lắc đầu, nói là chỉ xuống ăn tối thôi, lát nữa còn phải lên làm tiếp.

Quý Nhiên tưởng sếp hỏi thăm công việc của nhân viên như thường lệ, nhưng hóa ra Hàn Thâm chỉ là đang hỏi thăm.

Hàn Thâm định giải thích, nhưng lại thấy không cần thiết, chỉ gật đầu đáp: "Vất vả rồi."

Sau đó, Hàn Thâm chào Giang Ninh một câu, Giang Ninh đáp lại mà cứ chột dạ trong lòng.

Quý Nhiên vẫy tay trước mặt cậu ta: "Sao thế?"

Nhìn theo bóng Hàn Thâm khuất dần, Giang Ninh ngập ngừng định nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉ lắc đầu: "Không có gì."

Quý Nhiên đứng quay lưng về phía cổng nên không thấy, nhưng Giang Ninh thì lại thấy rất rõ, Hàn Thâm cố tình bước đến phía sau Quý Nhiên cứ như đang muốn chen ngang cuộc vui của họ vậy.

·

Hàn Thâm rời công ty, lái xe trở về căn nhà cũ của họ Hàn.

Hôm nay không phải ngày họp gia đình nên lúc quản gia thấy anh về đã rất ngạc nhiên, vội vàng báo đầu bếp chuẩn bị thêm bữa tối nhưng Hàn Thâm nói mình sẽ không ăn ở đây, chỉ đưa tài liệu vào thư phòng cho ông rồi đi.

Hàn Chấn Kiệt là người đã gây dựng nên một nửa giang sơn của tập đoàn, tính cách mạnh mẽ, cố chấp. Người đã gần 80 nhưng vẫn còn đeo kính lão ngồi trước bàn làm việc.

Ông không quen làm việc số hóa nên vẫn yêu cầu thư ký in tài liệu cho mình, phông chữ phải to hơn bình thường. Tay ông cầm cây bút, cứ chốc chốc lại nhìn sang, trông chẳng còn hào hùng như thời trẻ nữa mà mang phần bi thương.

Hàn Thâm đứng ở cửa phòng nhìn vào một lúc rồi mới lên tiếng: "Ông nội."

"Sao cháu lại về đây?" Hàn Chấn Kiệt ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu, hỏi tiếp: "Tin tức nói cháu gặp nguy hiểm khi đi công tác, có bị thương không?"

"Không ạ." Hàn Thâm trả lời: "Cháu có chuyện muốn đến thưa với ông."

Hàn Chấn Kiệt gỡ kính xuống: "Chuyện gì?"

Hàn Thâm không nói gì, anh bước đến trước mặt Hàn Chấn Kiệt, quỳ xuống, quỳ gối ngay trước mặt ông nội.

Hàn Chấn Kiệt lặng người nhìn cảnh tượng này, cơ thể như hóa đá, chỉ có đôi tay đang cầm kính là khẽ run lên.

Hàn Thâm lấy từ trong cặp ra một xấp tài liệu, nói: "Đây là cổ phần, công ty, bất động sản, và các tài khoản tài chính đứng tên cháu. Cháu tự nguyện giao ra, ông có thể quyết định sang tên cho bất cứ ai cũng được."

Người đang quỳ trước mặt ông chính là đứa cháu mà ông tự tay nuôi dưỡng, là người kế nghiệp ông tự hào nhất, một nhà lãnh đạo đã tham gia vào nhiều quyết sách của tập đoàn.

Vậy mà giờ đây lại quỳ gối trước mặt ông như vậy.

Hàn chấn Kiệt cố gắng ổn định nhịp thở: "Cháu làm vậy là có ý gì?"

Hàn Thâm cúi đầu lạy ông rồi nói tiếp: "Cháu rất biết ơn ông đã dạy dỗ bồi dưỡng cháu, nhưng cháu rất xin lỗi, cháu không phải là một người thừa kế xứng đáng. Cháu đã làm ông thất vọng, và cháu tự nguyện trả lại mọi thứ mà mình đã nhận được."

Hàn Chấn Kiệt siết chặt tay lại, ông như gốc cây già nắm lấy đống tài liệu trong tay: "Cháu...thật sự muốn từ bỏ sao? Nhưng tại sao?"

"Vì cháu không thể kết hôn với phụ nữ, không thể nối dõi cho nhà họ Hàn." Hàn Thâm ngẩng đầu lên nhìn ông, chậm rãi nói từng chữ một: "Ông nội, cháu thích đàn ông."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi