Mãi đến khi trong miệng xuất hiện mùi rỉ sắt, Quý Nhiên mới nhận ra bản thân đang làm gì. Máu nhanh chóng dồn lên hai má, cậu vội vàng lùi lại một bước, gần như hất tay Hàn Thâm ra trong hoảng loạn.
"Xin lỗi!" Quý Nhiên xấu hổ không chịu nổi, cúi gập đầu xuống rồi vội vàng đảm bảo: "Em xin lỗi vì vừa nãy làm phiền đến anh, sau này em sẽ không làm thế nữa ạ!"
"Cậu..." Ánh mắt Hàn Thâm nhìn xuống đôi môi đỏ ửng của cậu, dường như đang muốn nói gì đó."
"Samuel, chuẩn bị họp này." Asher đẩy cửa bước vào cắt ngang cuộc nói chuyện giữa họ.
Quý Nhiên lùi lại hai bước, cậu không dám để Asher nhìn thấy môi mình, chỉ cúi đầu nói: "Xin hãy cho em một cơ hội nữa, nhất định em sẽ làm thật tốt."
Hàn Thâm không nói thêm lời nào nữa, chỉ dặn cậu nhớ tham gia cuộc họp dự án.
Quý Nhiên gật đầu đáp dạ rồi chuồn khỏi văn phòng.
Nhìn bóng lưng chạy trối chết của Quý Nhiên, Asher tò mò hỏi: "Cậu nói gì với nhóc đó vậy?"
"Không có gì," Hàn Thâm không muốn nói chuyện này, cầm áo khoác mặc vào rồi nói: "Đi thôi."
"Cậu cứ làm công tác chuẩn bị trước đi," Asher nói anh, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm trọng: "Ông cụ đến rồi."
Biểu cảm của Hàn Thâm thoáng chốc khựng lại, nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường, giọng điệu vẫn giống mọi ngày: "Tôi biết rồi."
Trong phòng vệ sinh, Quý Nhiên đứng trước gương cẩn thận kiểm tra môi mình.
Vết thương nhỏ hơn nhiều so với tưởng tượng, sau khi thoa son dưỡng môi thì gần như không thể nhận ra được nữa. Phát hiện này khiến Quý Nhiên thở phào nhẹ nhõm, may quá, không thì thật không biết phải giải thích làm sao đây.
Chẳng mấy chốc cuộc họp đã được tiến hành, Quý Nhiên ôm máy tính bước vào phòng rồi tìm một góc khuất ngồi xuống.
IPO của Synthetic Intelligence là một dự án lớn, chỉ riêng nhóm ngân hàng đầu tư của họ đã có hơn chục người tham gia, đó là chưa kể đội ngũ pháp lý và kiểm toán, tổng cộng phải đến vài chục người cho toàn bộ dự án này.
Nhưng điều làm Quý Nhiên bất ngờ đó là trong cuộc họp này còn có một ông lão tóc bạc trắng, ông ngồi ở vị trí chủ trì của phòng, gần như không bao giờ phát biểu nhưng mọi người báo cáo công việc, lập kế hoạch đều phải nhìn thái độ của ông, có thể thấy địa vị của ông không hề tầm thường.
Chẳng rõ có phải là ảo giác hay không, nhưng Quý Nhiên cứ cảm thấy không khí trong phòng họp dần căng thẳng hơn, vẻ mặt còn nghiêm túc hơn cả thường ngày.
Mãi đến khi tan họp Quý Nhiên mới biết, hóa ra đó chính là ông nội của Hàn Thâm tên Hàn Chấn Kiệt, chính là vị chủ tịch của một trong 500 công ty hàng đầu thế giới, đồng thời là cổ đông lớn của ngân hàng đầu tư Phong Thịnh.
Hàn Thâm mất cha từ nhỏ, anh được ông nội nuôi lớn.
Hàn Chấn Kiệt là điển hình của người xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, vô số tờ báo tài chính đã đưa tin về câu chuyện khởi nghiệp của ông. Đánh giá phổ biến nhất về ông là nghiêm khắc với bản thân, luôn theo đuổi sự hoàn hảo, và có những quyết định mạnh mẽ. Ông không chỉ tài giỏi mà con cái cũng cực kỳ xuất chúng, nổi bật trong nhiều lĩnh vực, được truyền thông khen "Con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh".
Dù hiện đã lớn tuổi nhưng Hàn Chấn Kiệt vẫn cực kì khí thế, ánh mắt sắc bén như ưng, có thể dọa cho một đứa trẻ lên ba bật khóc.
Chẳng trách ai trong công ty cũng sợ ông như vậy.
Quý Nhiên sợ tiếp xúc với những người như vậy nhất, cả cuộc họp cậu cứ trốn sang một bên, cố gắng hạ cảm giác tồn tại của mình xuống thấp nhất.
Cũng may là cậu thật sự chỉ phụ trách một số việc cơ bản, dù chức danh là Project Coordinator nhưng nhiệm vụ chủ yếu của cậu là sắp xếp và truyền đạt thông tin, còn ra quyết định thật sự vẫn thuộc về Asher và Hàn Thâm.
Cuộc họp kéo dài rất lâu, sau khi kết thúc, Quý Nhiên như thường lệ ở lại sắp xếp phòng họp. Công ty không có quy định bắt buộc, chỉ là cậu đã quen làm vậy để tiện cho người sau còn sử dụng nữa.
Đột nhiên từ một góc trong phòng vang lên giọng nói già nua nhưng lại đầy uy quyền: "Chuyện này là lỗi của con, lần sau không được phép tái phạm."
Một khoảng lặng nặng nề bao trùm, sau đó giọng nói lạnh nhạt nhưng đầy kính trọng của Hàn Thâm vang lên: "Con biết rồi, ông nội."
Nghe thấy cuộc đối thoại của họ, Quý Nhiên mới nhận ra ở lại là một quyết định cực kỳ sai lầm.
Cậu không dám ở đây thêm nữa, vội vàng ôm máy tính quay người rời đi. Trước lúc đi cậu còn loáng thoáng nghe được đoạn đối thoại phía sau.
"Tuần này ông đã sắp xếp một buổi gặp với tiểu thư Hứa, nhớ đi gặp cô bé đấy."
"Công việc con rất bận, e rằng không có thời gian."
"Buổi gặp đã chốt rồi, dù bận đến mấy cũng phải đi."
"Con sẽ cố."
Quý Nhiên quay trở về chỗ ngồi của mình, mở chiếc máy tính sắp hỏng của mình ra bắt đầu làm việc.
Chỉ là không biết tại sao mà trong lòng cậu cứ không yên ổn được.
Cậu nhớ lại cuộc đối thoại trong phòng họp khi nãy, đột nhiên cảm thấy phiền muộn đôi phần. Hóa ra ngay cả một người như Hàn Thâm cũng không hoàn toàn tự do...
Nhưng đó cũng chỉ là chút cảm xúc thoáng qua như xót xa cho chú mèo hoang bên vệ đường. Dự án vẫn phải tiếp tục triển khai, chẳng mấy chốc Quý Nhiên đã vùi đầu vào việc không còn thời gian nghĩ đến chuyện khác nữa.
Dự án cần huy động vốn cổ phần cực kì phức tạp và là một quy trình kéo dài đằng đẵng, nó thường sẽ mất hơn nửa năm. Tất nhiên, phần thưởng khi hoàn thành dự án này cũng cực kì khổng lồ, tỷ lệ hoa hồng từ vài phần trăm đến hơn mười phần trăm là chuyện bình thường. Với một ngân hàng đầu tư hàng đầu như Phong Thịnh, tỷ lệ thành công đạt 100%, doanh thu trung bình từ một dự án có thể lên đến cả tỷ USD.
Trước đây có lần Hàn Thâm từng xử lý IPO cho một tập đoàn công nghệ siêu lớn, quá trình chuẩn bị kéo dài lên tới 13 tháng, trải qua vô số khó khăn cuối cùng cũng niêm yết thành công, giá cổ phiếu tăng kịch trần ngay trong ngày đầu tiên dẫn đến giá trị thị trường cũng theo đó vượt ngưỡng nghìn tỷ. Phần hoa hồng mà Phong Thịnh nhận được từ dự án đó lên đến con số 10 tỷ kinh người, đó cũng là dự án đắt giá nhất mà công ty từng thực hiện kể từ khi thành lập đến nay.
Tất nhiên không phải lúc nào cũng gặp được những siêu dự án như vậy mà chúng đòi hỏi phải hội tụ cả thị trường, doanh nghiệp, vận may và năng lực. Quý Nhiên không dám hy vọng xa vời rằng một ngày nào đó mình sẽ có thành quả như vậy, chỉ cần cố gắng làm thật tốt dự án đang phụ trách là được.
Nhưng dù là như vậy thì đó vẫn là một thử thách lớn với Quý Nhiên.
Trước giờ cậu chỉ sửa bản cáo bạch chứ chưa từng tham gia trực tiếp vào một dự án IPO hoàn chỉnh, cậu gần như phải học lại từ đầu tất cả mọi thứ, ngày nào cũng phải tăng ca đến đêm khuya.
(Bản cáo bạch: là một lời mời hay chào bán để công chúng đầu tư đăng ký hoặc mua chứng khoán của công ty phát hành)
Không phải là cậu chưa từng nghĩ đến việc từ chối một phần công việc này, nhưng Hàn Thâm còn bận hơn cả cậu, thường tăng ca đến 2 3 giờ sáng rồi bắt đầu bàn giao việc vào lúc 6 7 giờ sáng hôm sau.
Vốn dĩ thực tập sinh là một quần thể yếu thế, cộng thêm từ nhỏ Quý Nhiên đã được dạy dỗ phải "xem việc chịu khó và bền bỉ là điều đáng tự hào" nên dần dần cậu cũng bỏ ý định từ chối.
Hàng ngày Quý Nhiên vô cảm di chuyển từ nhà thuê đến ga tàu rồi tới công ty. Khối lượng công việc nặng nề dần mài mòn đi niềm đam mê trong cậu, khiến cậu cảm thấy mình như một cái xác không hồn hơn.
Điều tốt duy nhất là người bạn cùng phòng của cậu sẽ đến Thượng Hải tham dự Anime Festival, Quý Nhiên đã hẹn Giang Ninh ăn một bữa vào trưa chủ nhật.
"Sợ thật đấy," Giang Ninh ngồi xuống đối diện cậu, tặc lưỡi nói: "mới có hai tháng ngắn ngủi trôi qua mà người cậu đã toát ra mùi công việc rồi."
Quý Nhiên: "Chịu thôi chứ sao giờ, ai bảo tớ yêu công việc quá làm chi."
"Vẫn còn đùa được, xem ra cậu vẫn chưa hết thuốc chữa." Giang Ninh vừa cười vừa hỏi: "Đúng rồi, chẳng phải hồi đợt cậu có hỏi về cos sao, đã làm chưa?"
Quý Nhiên hơi chột dạ lắc đầu nói: "Vẫn chưa, bận quá trời quá đất."
Cậu bận thật, váy đã mua được một tuần mà bây giờ vẫn chưa có dịp mặc thử.
Chiều Giang Ninh lên máy bay, ăn cơm xong sẽ ra sân bay luôn. Quý Nhiên không về nhà ngay mà đi dạo loanh quanh một lát. Nghĩ đến việc cậu đã thực tập ở Thượng Hải hơn hai tháng rồi nhưng vẫn chưa đi tham quan tử tế quanh thành phố lần nào cả.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, bầu trời xanh biếc, nhiệt độ dễ chịu, ánh nắng buổi chiều xuyên qua những tán cây ngô đồng vàng rực bên đường Võ Khang để lại những vệt sáng loang lổ dưới các căn nhà kiểu Âu nhỏ xinh. Quý Nhiên đút tay vào túi áo hoodie, hòa mình vào dòng người thời thượng đang tản bộ dọc phố.
Xung quanh có rất nhiều địa điểm hay ho để đi, Quý Nhiên đi ngang qua những nơi nổi tiếng trên mạng, những ngôi nhà cổ của các danh nhân và vài cửa hàng độc lập thú vị.
"Julian?" Khi đi qua một tiệm may, một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên.
Quý Nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một người mặc chiếc áo tân cổ điển màu hồng đào, đeo kính râm màu trà đang vẫy tay về phía cậu.
Sành điệu thật chứ.
Quý Nhiên nhìn người đó mấy giây nhưng vẫn không nhận ra đó là ai.
"Là tôi nè." Người đó tháo kính râm lộ ra đôi mắt xanh biếc: "không ngờ gặp cậu ở đây đấy."
"Asher?" Quý Nhiên ngạc nhiên, không nghĩ người đồng nghiệp lai Ý này lại có phong cách như vậy.
"Cậu đi dạo phố à?" Asher nhìn ra phía sau cậu không thấy ai mới hỏi tiếp: "Cậu có bận gì không? Tôi phiền cậu tầm 10 phút được chứ?"
Quý Nhiên: "Không bận, sao thế ạ?"
Asher nói: "Tôi muốn làm một bộ đồ để tặng người ta, mà cậu ấy không đến thử đồ nên nhờ cậu thử giúp."
Quý Nhiên không chắc chắn lắm: "Để em thử có ổn không vậy ạ?"
"Hoàn toàn ổn luôn," Asher nói: "Vóc dáng hai người cậu tương tự, tuổi cũng sêm sêm, không ai hợp hơn cậu đâu."
Đối phương đã nói vậy rồi, Quý Nhiên không bận việc gì nên cũng đồng ý luôn. Cậu thử một bộ trang phục tân cổ điển, nhìn vẻ mặt Asher có vẻ rất hài lòng.
Sau khi thử xong bộ này, Asher lại dẫn cậu đến cửa hàng đồ vest bên cạnh, nhờ cậu thử thêm một bộ vest nữa.
Bộ cậu thử không phải là thành phẩm mà chỉ là một mẫu sơ bộ vừa được cắt may. Thợ may chỉnh sửa kích thước bằng mấy chiếc ghim rồi ngẩng đầu lên nói với Asher: "Phải là người đó đến đây luôn thì hay, hoặc để chúng tôi đến tận nơi đo luôn. Nếu người khác thử tôi sợ số đo sẽ không hoàn hảo được."
"Tại tình hình cũng đặc biệt mà, ngại quá ngại quá." Asher vuốt cằm, đánh giá Quý Nhiên, "nhưng nhìn cũng khá ổn đấy chứ."
Nói rồi hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước: "Samuel, cậu thấy sao?"
Hàn Thâm cũng ở đây sao?
Quý Nhiên bắt đầu căng thẳng, cậu lo lắng ngẩng đầu lên nhìn.
"Đing đong——"
Chiếc chuông gió ở cửa kêu lên một tiếng trong trẻo, Hàn Thâm đẩy cửa kính kiểu Pháp bước vào trong.
Anh mặc một chiếc áo khoác dài màu xám đậm, vai rộng, lưng thẳng, ánh sáng xuyên qua tán cây ngô đồng hắt lên người anh một đường viền sáng trông giống như nam chính trong một bộ phim Anh quốc thời kỳ trước.
Hình tượng của anh quá tuyệt vời khiến Quý Nhiên cảm thấy tự ti trong vô thức, cậu lại thẳng người dậy theo phản xạ. Cậu định tỏ ra bình thản nói gì đó, nhưng ánh mắt của Hàn Thâm lại lướt qua cậu, rơi thẳng xuống Asher.
"Sao cậu ta lại ở đây?"
Giọng anh lạnh lùng xa cách, cứ như thể không hề nhìn thấy Quý Nhiên ở đây.
"Tôi nhờ Julian thử giúp bộ đồ." Asher đáp.
Hàn Thâm nhíu mày, có vẻ không đồng ý: "Đừng làm phiền người khác."
"Có mười phút thôi, Julian người ta cũng chịu rồi." Asher nói xong còn đẩy Quý Nhiên ra trước mặt Hàn Thâm: "Tôi thấy dáng người Julian và Tuế Tuế ngang nhau, cậu thấy bộ này thế nào?"
Cuối cùng ánh mắt Hàn Thâm cũng dời sang, cả người Quý Nhiên cứng đờ rồi nín thở theo bản năng.
Cậu cũng không rõ tại sao bản thân mình lại như vậy, rõ ràng mới vừa rồi nói chuyện với Asher cậu không có cảm giác này, nhưng cứ hễ đứng trước mặt Hàn Thâm là người cậu lại trở nên căng thẳng, thậm chí không dám nhìn thẳng vào anh.
Vì vậy Quý Nhiên cúi đầu xuống.
Quý Nhiên cao 1m76, thấp hơn Hàn Thâm đến 15cm. Hàn Thâm đứng cạnh cậu, chỉ cần cúi mắt xuống là có thể nhìn thấy toàn bộ cơ thể cậu.
Quý Nhiên rất gầy với khung xương cơ thể mảnh mai. Cậu chưa từng chăm chút về lông tóc nhưng phần sau gáy và hai bên thái dương lại rất gọn gàng. Mỗi khi cúi đầu, xương sống cổ của cậu nhô lên nhẹ, Hàn Thâm nhìn thấy trên đó có một nốt ruồi đỏ nhạt. Cứ như một giọt thuốc đỏ trên mặt vải, chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng có thể lan ra cả mảng lớn.
"Sao nào?" Asher huých nhẹ vào cánh tay Hàn Thâm.
Hàn Thâm dời ánh mắt khỏi nốt ruồi đỏ đó, nói: "Ngoan quá."
Asher: "Tôi đang hỏi về kiểu dáng cơ mà."
Hàn Thâm nói: "Chứ cậu nghĩ tôi đang nói gì?"
Asher nhìn Quý Nhiên một lượt rồi đồng tình: "Cũng phải, dù sao đây cũng là lễ tốt nghiệp, cần chọn kiểu trang trọng nghiêm túc một chút."
Quý Nhiên bắt đầu cảm thấy không muốn ở lại nữa. Sau khi thử đồ xong, cậu nhanh chóng thay lại trang phục ra đưa cho nhân viên rồi khẽ nói: "Tôi về trước đây."
Asher đang bận thảo luận về các chi tiết bộ vest với thợ may dường như không nghe thấy cậu nói gì. Quý Nhiên do dự vài giây rồi quay lưng bước về phía cửa.
"Đợi đã." Hàn Thâm ở bên cạnh lên tiếng ngăn cậu lại.
Bước chân của Quý Nhiên thoáng khựng lại một chút nhưng cậu vẫn tiếp tục đi về phía cửa.
"Julian," Hàn Thâm gọi chính xác tên tiếng anh của cậu, sau đó bước đến bên cạnh rồi nói: "Chờ một chút đã."
Quý Nhiên không thể không dừng lại, cậu chậm rãi thở ra một hơi cố để bản thân nói chuyện như mọi ngày: "Xin hỏi còn việc gì nữa vậy ạ?"
"Xin lỗi vì làm mất thời gian của cậu," Hàn Thâm nói: "Coi như thù lao đền bù, cậu có thể chọn một bộ vest mà mình thích ở đây."
Đây là một tiệm may đo cao cấp nằm ở trung tâm thành phố, từ chất liệu, kỹ thuật cắt may đến quy trình đều rất tinh tế. Nghe nói vải dùng để may vest ở đây cũng là cùng loại với một thương hiệu xa xỉ, thành ra giá trị không nhỏ chút nào.
Thật sự lúc thử đồ Quý Nhiên cũng thoáng có ao ước, nghĩ rằng nếu mình cũng được mặc một bộ đồ như thế này thì tốt quá. Nhưng khi Hàn Thâm xuất hiện, cậu lại cảm thấy xấu hổ với chính bản thân mình, thấy thẹn thùng vì đã có suy nghĩ đó.
Cho đến tận bây giờ Quý Nhiên vẫn chưa từng được mặc những bộ đồ sang trọng như vậy. Hồi còn bé cậu toàn mặc lại đồ cũ của chị họ, áo quần không vừa thì bà ngoại sẽ dắt cậu ra thị trấn mua áo bông, bởi vì muốn tiết kiệm tiền nên bà chọn những loại áo mỏng, làm cho mùa đông năm ấy cậu lạnh run lẩy bẩy, khắp hai tay toàn là vết nứt.
Lớp 12 nhà trường tổ chức lễ trưởng thành, đa số phụ huynh sẽ đặt mua cho con mình một bộ vest rồi cùng con tham gia sự kiện quan trọng trong cuộc đời.
Còn Quý Nhiên thì vẫn chỉ mặc đồng phục, cha mẹ vì quá bận, còn ông bà ngại đến trường tốn kém. Và thế là một mình cậu đứng lẻ loi trong đám đông, tự chào đón tuổi mười tám sắp tới của mình.
Cậu không oán trách cha mẹ, bởi vì gần như những gia đình nghèo đều như vậy mà thôi. Cha mẹ đã nuôi cậu khôn lớn rồi cho cậu học đại học, như vậy đã quá đủ để cậu mang ơn rồi.
Ban đầu cậu không mấy để tâm, nhưng nhiều năm sau khi đứng trong một tiệm may cao cấp, chứng kiến ai đó chu đáo chuẩn bị đồ cho con trai mình khiến Quý Nhiên vẫn không thể kìm được sự xúc động.
"Cảm ơn nhưng tôi không cần."
Nói rồi, Quý Nhiên xoay người rời khỏi tiệm may.