Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Quốc khánh, sau ba tháng im lặng, tài khoản @ Ai đi làm mà không điên đã bất ngờ đăng tải một video.
Trong video cậu mặc chiếc váy lolita theo phong cách cô dâu hoa, nhảy theo điệu nhạc đầy lôi cuốn trông đáng yêu cực kỳ.
Điệu nhảy kết thúc, trong video còn có thêm rất nhiều bức ảnh chụp chân dung, cậu biết rõ về cơ thể xinh đẹp này của mình nên ngoài ảnh toàn thân, cậu còn chụp cận cảnh vài chi tiết như cổ chân, bắp chân, đùi, xương quai xanh vị trí phía sau lưng.
Nhưng do góc chụp chỉ tập trung vào vẻ đẹp đơn thuần nên các bức ảnh trông xinh đẹp mà không dung tục, video có chất lượng rất cao.
Cư dân mạng vui mừng phát cuồng lên.
[Aaaaa, cuối cùng ẻm cũng đã quay lại rồi!!!]
[Dễ thương quá xá! Bà xã đúng là hiểu rõ tụi mình muốn xem gì!]
[Ảnh chụp rất có hồn, trời ơi, đúng là bữa tiệc của thị giác!!]
[Hừm, lần này được ngắm đã mắt quá, tạm tha thứ cho việc cậu ấy mất tích lâu như vậy!]
Một số người đã lưu video để xem đi xem lại, tưởng phần ảnh kết thúc là hết rồi, không ngờ vẫn còn 2 phút nội dung phía sau.
Kéo đến phần sau cùng, Ai đi làm mà không điên còn xuất hiện ngay ngắn trước máy quay, giọng nói nghiêm túc: "Mùa đông năm ngoái, vì áp lực quá nặng nề nên tôi mới lập tài khoản này. Đến bây giờ cũng đã tròn một năm. Thời gian vừa qua tôi đã dần có được một số người hâm mộ, nhận được nhiều sự quan tâm, yêu mến lẫn ủng hộ của mọi người mà tôi chẳng dám mơ đến. Chính các bạn đã đồng hành cùng tôi vượt qua giai đoạn khó khăn nhất. Thật sự cảm ơn các bạn rất nhiều!"
Nói xong, cậu cúi chào thật sâu trước máy quay, giọng cậu đã hơi nghẹn ngào.
Cư dân mạng không chịu nổi khi thấy cậu như vậy, vội vàng an ủi:
[Hu hu đừng khóc, đừng khóc, bé yêu à, cậu tuyệt vời nhất!]
[Tôi biết rất rõ về điều này, lúc mới bắt đầu cậu ấy chỉ có một căn phòng thuê nhỏ, váy áo đơn giản, chất lượng video cũng không cao, bản thân cũng hơi thiếu tự tin. Sau này, tôi thấy cậu ấy chuyển sang phòng rộng hơn, mặc váy đẹp hơn, chất lượng tác phẩm cũng ngày càng tốt, và cậu ấy ngày càng trở nên tự tin hơn.]
[Like like, lần đầu đu thành công một blogger mà như trúng xổ số!]
Ai đi làm mà không điên: "Vì lý do cá nhân, từ nay về sau, tôi sẽ không mặc đồ nữ nữa và có lẽ cũng sẽ không đăng nhập tài khoản này nữa. Thật sự cảm ơn mọi người đã luôn đồng hành và ủng hộ. Toàn bộ thu nhập từ video này, tôi sẽ quyên góp cho tổ chức từ thiện."
Nói xong, cậu ngừng vài giây rồi cúi chào lần nữa: "Tạm biệt."
Video kết thúc, dân mạng:???
[Gì cơ?! Không mặc đồ nữ? Không đăng nhập tài khoản nữa? Tôi không chấp nhận đâuuu!!]
[Aaaaaa đừng đi, đừng đi! Tại sao lại vậy?!!]
[Bà xã, cậu PUA tôi! huhuhuhuhu tôi không quan tâm tôi muốn cậu về!!!]
...
Phản ứng của cư dân mạng còn dữ dội hơn Quý Nhiên tưởng tượng. Ban đầu cậu còn đọc bình luận nhưng sau đó không dám xem nữa, vì sợ chỉ cần mềm lòng là sẽ tiếp tục mặc đồ nữ mất.
Ai đi làm mà không điên không còn trả lời tin nữa, dân mạng lòng nóng như lửa đốt đổ dồn san khu bình luận hỏi Cá voi sát thủ.
[Đại thần ơi anh có biết gì không? Tại sao bà xã em lại phải đi vậy? QAQ]
[Cậu ấy thật sự đi không về nữa sao? huhu Đại thần Cá voi sát thủ có quen bé Đi Làm không ạ? Có thể khuyên cậu ấy được không?]
[Vợ tôi, số mệnh đã định của tôi, hu hu, đừng bỏ rơi tôi tội nghiệp chứ.]
[Cá voi sát thủ]: Xin lỗi, tôi không thể khuyên được cậu ấy. Cậu ấy cũng không còn gặp tôi nữa.
...
Lúc mới bỏ dùng mạng xã hội, thật sự Quý Nhiên vẫn không quen, cơ ngón tay cứ bấm như một thói quen vốn đã có. Mỗi lần cầm điện thoại cậu sẽ lại mở ứng dụng ra trong vô thức. Đặc biệt là khi ăn uống, đi vệ sinh hoặc chờ thang máy, không xem mạng xã hội thì cậu sẽ chẳng biết làm gì cả,
Nhưng cậu vừa mở ứng dụng thì lại lướt vào phần bình luận, rồi lại dễ dàng dao động bởi những lời của cư dân mạng.
Cuối cùng cậu quyết định xóa hẳn nó đi, cố gắng nhẫn nhịn vài ngày cũng dần dần quen với cuộc sống không lướt app D, không xem tiểu hồng khoai nữa.
Quý Nhiên bắt đầu tập trung vào công việc. Có lẽ do lần trước cậu đã thể hiện khá tốt trong dự án nên dạo gần đây Hàn Thâm cũng dẫn cậu đến một vài sự kiện kinh doanh.
Khác với những lúng túng ngày đầu, giờ đây Quý Nhiên đã có thể tự tin giới thiệu bản thân và trao đổi danh thiếp.
Trong ngành này của bọn họ, quan hệ đóng vai trò cực kỳ quan trọng. Nói trắng ra công việc của công ty đầu tư tài chính là tìm kiếm một dự án chất lượng, sau đó đóng gói niêm yết nó lên thị trường, cuối cùng bán cổ phiếu với mức giá tốt nhất có thể.
Muốn thành công trong lĩnh vực này, chắc chắn không thể thiếu sự hỗ trợ từ các doanh nghiệp cùng nhà đầu tư được.
Nhiều người đã từng thấy tin tức cậu che chắn cho Hàn Thâm, và hết lời khen ngợi cậu. Những lời khen ngợi ấy khiến Quý Nhiên có phần ngại ngùng. Ban đầu, cậu còn bối rối, nhưng sau đó nhận ra đó chỉ là cách để phá băng và kết nối nên cũng từ từ chấp nhận.
Đôi khi dù đang nói cười vui vẻ với đối phương, cậu lại nghĩ đến đời tư không mấy đẹp đẽ của họ. Nhưng giờ cậu đã có thể kiểm soát cảm xúc tốt hơn, phân biệt rạch ròi giữa công việc và đời tư.
Nhưng thỉnh thoảng vẫn có khi cậu không thể khống chế nó thật tốt, phân định nó thật rõ được.
Đôi khi trong lòng cậu sẽ có một giọng nói khe khẽ rằng: Quý Nhiên cậu cũng phải trở nên giả tạo một chút đi chứ.
Nhưng nếu phải lựa chọn giữa sự ngây ngô cao ngạo ngày đầu tiên vào nghề và sự linh hoạt, thực tế của hiện tại, Quý Nhiên vẫn sẽ chọn bản thân của bây giờ.
Dù cậu đã biết ứng phó theo tình huống, nhưng cậu vẫn nắm rõ giới hạn của mình và điều gì mình thật sự muốn làm là gì. Cậu có thể không thay đổi được môi trường lớn nhưng ít nhất cũng có thể không để môi trường ấy thay đổi mình.
Hôm nay Quý Nhiên và Hàn Thâm có cuộc gặp với một nhà đầu tư khá giàu có. Lúc ra cửa, vừa đúng lúc gặp công nhân vận chuyển đồ đạc trong hành lang, cậu có tò mò ngẩng đầu nhìn lên thì không khỏi thắc mắc. Căn hộ bên cạnh vẫn để trống bao lâu nay, chẳng lẽ giờ có người dọn đến ở rồi sao?
Nhưng Quý Nhiên chỉ thắc mắc lúc đó chứ cũng chẳng để chuyện này trong lòng, xong cũng vội vàng ra khỏi cổng.
Lần gặp này diễn ra tại sân golf. Quý Nhiên chẳng biết chút gì về golf, thậm chí còn băn khoăn liệu có cần học qua một chút không nữa.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì người ta đâu có mời cậu đến chơi golf. Cậu chỉ là nhân viên đi cùng thôi, có khi còn chẳng chạm được tới gậy đánh bóng, thành ra tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều.
Quả nhiên cậu chẳng có cơ hội ra sân chơi. Quý Nhiên mừng rỡ trốn vào chỗ mát mẻ tranh thủ nghỉ ngơi một chút.
Hàn Thâm trò chuyện với nhà đầu tư rất lâu, tới chiều tối còn mời người ấy dùng bữa tối.
Trong bữa ăn này, Hàn Thâm đã uống không ít rượu nhưng cuối cùng vẫn giành được một hợp đồng lớn.
Quý Nhiên hiếm khi thấy Hàn Thâm say đến mức đứng không vững như vậy.
Mắt thấy anh sắp ngã xuống, Quý Nhiên vội vàng chạy qua đỡ lấy anh: "Sếp ơi, để em đưa anh về nhà."
Hàn Thâm "ừm" một tiếng, người nồng nặc mùi rượu, trên gương mặt là một lớp ửng đỏ.
Anh vẫn cứ luôn lạnh lùng, hiếm khi có khoảnh khắc dịu dàng được như thế này. Quý Nhiên khẽ ho một tiếng rồi rời mắt khỏi mặt anh, gọi tài xế đến rồi cùng họ đưa anh lên xe.
Quý Nhiên cũng có uống chút rượu nhưng không say như Hàn Thâm. Bị xe lắc lư khiến cậu hơi choáng váng đầu óc nên cũng nhắm mắt nghỉ.
Chẳng mấy chốc xe đã dừng lại, Quý Nhiên mở mắt, phát hiện xe đỗ tại hầm của khu chung cư nhà mình.
Cậu ngạc nhiên hỏi: "Sao không tới Verdant Lake World?"
(Tên khu chung cư có thật tại thượng hải, tiếng trung là 翠湖天地)
Tài xế đáp: "Sếp nói chở sang đây."
Quý Nhiên:?
Cậu còn chưa kịp hiểu đầu đuôi gì thì Hàn Thâm ở bên cạnh tỉnh lại đáp: "Tôi cãi nhau với gia đình, dọn ra ngoài ở rồi."
Hả? Cãi nhau với gia đình?
Thảo nào dạo gần đây Hàn Thâm dốc sức làm việc như vậy, nhận một lúc tới mấy dự án.
Nhưng không ngờ người như Hàn Thâm lại cũng có lúc cãi nhau với gia đình.
Mặc dù Quý Nhiên tò mò nhưng cậu không phải kiểu người sẽ đi tìm hiểu đời tư người khác, thấy Hàn Thâm không nói cậu bèn tiếp lời: "Để em đưa anh lên lầu."
Hàn Thâm thật sự đã uống say khướt, vừa cảm ơn xong thì lại nhắm mắt thiếp đi.
Quý Nhiên và tài xế dìu anh lên lầu. Tài xế biết rõ đường đi còn Quý Nhiên thì theo sau, lúc này cậu mới vỡ lẽ hóa ra Hàn Thâm chuyển sang căn hộ sát bên cạnh cậu.
Thảo nào mấy ngày nay cứ nghe tiếng sửa sang bên nhà hàng xóm, thì ra là Hàn Thâm chuyển qua.
Tài xế đặt Hàn Thâm xuống giường rồi rời đi, để lại Quý Nhiên đứng nhìn anh ngủ say xưa mà có hơi bối rối.
Theo lý mà nói cậu cũng có thể rời đi, nhưng Hàn Thâm còn đang mặc nguyên bộ vest, cổ áo sơ mi thì cài kín trông có vẻ rất ngột ngạt.
Quý Nhiên bèn giúp anh cởi áo khoác ra, sau một lúc do dự lại thuận tiện nới lỏng cà vạt và mở nút cổ áo ra cho anh.
Lúc cởi áo khoác rất thuận lợi, Quý Nhiên tưởng Hàn Thâm đã ngủ say như chết rồi. Nào ngờ ngay lúc cậu chạm vào cổ áo anh, người trên giường đột nhiên mở mắt, nắm chặt lấy cổ tay cậu.
Đôi mắt đen láy của Hàn Thâm nhìn cậu, mang theo một áp lực không mấy rõ ràng: "Cậu làm gì vậy?"
Quý Nhiên hơi xấu hổ bèn giải thích động cơ của mình.
Nghe xong, Hàn Thâm nhìn cậu một lúc mới buông tay ra rồi nói: "Vậy cậu tiếp tục đi."
Quý Nhiên quỳ một gối xuống bên giường, cúi người định nới lỏng cà vạt ra cho anh thì lại thấy Hàn THâm vẫn đang nhìn cậu chằm chằm.
Quý Nhiên: "..."
Cậu dịch sang bên một chút, Hàn Thâm cũng theo đó mà nhìn qua.
Quý Nhiên thấy không thoải mái lắm, đứng dậy nói: "Đã tỉnh rồi thì anh tự làm đi, em ra ngoài rót nước cho anh."
Dứt lời, Quý Nhiên quay người ra khỏi phòng.
Căn hộ này giống hệt căn mà cậu đang ở, chắc là Hàn Thâm vừa mới chuyển đến nên trong phòng khách còn đặt vài món đồ chưa tháo hộp.
May mà tủ lạnh đã hoạt động, nhưng khi mở ra Quý Nhiên mới phát hiện bên trong chẳng có gì, đến cả nước cũng không.
Cậu về nhà lấy một chai nước mang sang, tới lúc vào lại thì thấy Hàn Thâm đang ngồi trên giường, áo sơ mi đã cởi ra gần hết, chỉ còn mặc một chiếc quần lót trên người. Thấy Quý Nhiên đi vào, Hàn Thâm ngước mắt lên nhìn cậu, ánh mắt mang theo đôi phần ngẩn ngơ.
Lúc này hơi men trên người anh vẫn chưa tan hết, gương mặt ửng đỏ không bình thường chút nào, khi ngước mắt lên nhìn Quý Nhiên còn mang theo một loại ý loạn tình mê đầy dụ hoặc.
"Xin, xin lỗi!" Quý Nhiên vội vàng trốn ra sau cửa, nói: "Em không biết anh... anh..."
Những lời sau đó cậu không dám nói ra nữa, chỉ nghĩ đến thôi mà mặt đã bừng lên rồi.
"Nước đâu?" Hàn Thâm tiến lại gần, vẻ mặt rất bình thản. Hẳn là do rượu nên âm điệu của anh trầm hơn thường ngày, hơi thở mang theo một cảm giác nặng nề thấy rõ.
Quý Nhiên cúi đầu đưa nước qua, sau đó nghe thấy tiếng uống nước ừng ực, mặt cậu càng ngày càng đỏ.
"Vậy em về trước..." Cậu không dám nhìn Hàn Thâm nữa, vội vàng quay người chạy thẳng về nhà mình.
Đều tại cậu tự chuốc lấy rắc rối, lẽ ra nên đi ngay từ đầu, hoặc ít nhất lúc vào phòng cũng nên gõ cửa. Như vậy đã chẳng gặp cảnh khó xử này.
Nói qua nói lại cũng tại Hàn Thâm, sao lại chuyển ngay sát nhà cậu cơ chứ? Không phải chính anh đã nói phải rạch ròi giữa công việc và đời tư sao?
Quý Nhiên ngượng ngùng thay đồ, rồi nấn ná mãi trong phòng tắm.
Việc Hàn Thâm chuyển đến làm cho Quý Nhiên bị áp lực không hề nhỏ.
Nhưng sau này cậu mới nhận ra họ không có cùng giờ giấc đi làm về nên hầu như chẳng mấy khi gặp nhau. Ngày thường, Hàn Thâm cũng không vì khoảng cách gần mà sao cậu làm việc gì liên quan đến đời sống cá nhân cả.
Mãi cho đến một ngày cuối tuần nọ, Hàn Thâm bất ngờ gõ cửa mượn cậu lọ muối, nói là nấu ăn nhưng lại quên mua muối.
Quý Nhiên cầm bịch muối đưa cho anh, lại nghe Hàn Thâm hỏi: "Tôi nấu hơi nhiều, cậu có muốn ăn cùng không?"
Quý Nhiên vừa mới tỉnh ngủ nên lười nấu cơm, nên đồng ý lời mời này của anh.
Phòng khách vốn lộn xộn giờ đã được dọn dẹp ngăn nắp, thêm vào vài món đồ cá nhân mang đậm phong cách của Hàn Thâm. Quý Nhiên mặc đồ ngủ ngồi vào bàn, tóc vẫn còn rối bù, Hàn Thâm phải kiềm chế lắm mới không đưa tay đè xuống giúp cho cậu.
Quý Nhiên vừa mới dậy nên người vẫn còn mơ màng, ngồi một lúc lại không nhịn được phải ngáp một cái.
"Mệt lắm à?" Hàn Thâm mang món chính lên.
"Ổn ạ." Quý Nhiên không dám bán thảm trước mặt anh, nói: "Tại em là người ngủ nhiều thôi."
Hàn Thâm: "Thế cũng tốt, ngủ nhiều thì mới cao lớn được."
Hàn Thâm nghĩ cậu còn nhỏ à? Quý Nhiên hơi ngớ người ra: "Em 22 tuổi rồi, làm sao cao lên được nữa?"
Hàn Thâm lại nói: "Mập lên cũng được."
Quý Nhiên: "..."
Cậu không biết phải nói gì nữa, đành phải im lặng tập trung vào việc ăn.
Hàn Thâm nấu ăn rất ngon, nguyên liệu cũng là những thứ cậu thích, Quý Nhiên được một bữa ngon miệng nên cũng hơi lăn tăn không biết có nên tặng gì đáp lễ không.
Dù sao giờ Hàn Thâm cũng là hàng xóm cậu rồi, cứ xem như hàng xóm xa lạ mời cậu ăn cơm thì cậu cũng phải có qua có lại chứ.
Nhưng cậu lại sợ gây ra vài rắc rối không rõ ràng với Hàn Thâm, đã nói là phải phân rõ công ra công tư ra tư rồi, vậy mà dạo gần đây hành động của anh cứ làm cậu không thể hiểu nổi.
Được rồi, chỉ một lần này thôi, cậu đáp lễ xong là chấm dứt.
Loại quà đáp lễ này cũng phải có nghiên cứu, quá đắt tiền thì không được, khác biệt quá xa cũng không ổn. Ví dụ như Hàn Thâm mời cậu ăn cơm, cậu không thể tặng cho người ta một bộ sách được chứ? Nhưng tặng dụng cụ bếp lại dễ gây ra việc gặp mặt lần nữa.
Suy đi tính lại, Quý Nhiên quyết định tặng Hàn Thâm một cái bánh nhỏ.
Bánh gato này là loại hót hòn họt, mỗi ngày bán có hạn, Quý Nhiên đã phải xếp hàng mới mua được một cái. Kích thước không lớn, cậu có thể ăn hết trong một ngày.
Khi Hàn Thâm về nhà, Quý Nhiên gõ cửa đưa cái bánh như một món quà đáp lễ.
Hàn Thâm hơi bất ngờ: "Cậu biết hôm nay là sinh nhật tôi à?"
Quý Nhiên giật cả mình: "Hôm nay là sinh nhật anh sao?"
"Không phải," Hàn Thâm: "Tôi đùa đấy."
Quý Nhiên: "..."
Gì vậy trời, nay còn biết đùa nữa chứ.
Hàn Thâm nghiêng người nhường lối đi, nói: "Vào trong cùng ăn đi."
"Không, em còn việc." Quý Nhiên hơi lạnh lùng, nói xong quay về nhà mình ngay.
Tự dưng cậu thấy bực bội trong người.
Không biết có phải do cảm giác hay không, nhưng cậu cảm thấy thái độ của Hàn Thâm đối với mình đã thay đổi.
Cậu vốn đã nhạy cảm với cảm xúc của người khác, huống hồ người đó là Hàn Thâm, một chút biến đổi nhỏ nhất cũng khiến cậu nhận ra ngay.
Giống như lần trước Hàn Thâm say rượu, nếu là trước kia, Hàn Thâm sẽ không cởi đồ trước mặt cậu như vậy.
Đương nhiên cậu cũng có lỗi, lúc lấy nước về không gõ cửa, nhưng cậu đã nói mình sẽ đi giúp Hàn Thâm lấy nước, Hàn Thâm không thể nhịn thêm một chút sao?
Lòng cậu rối như tơ vò, lại nghĩ có khi mình nhạy cảm quá, lần trước Hàn Thâm cở áo trước mặt cậu có thể do say rượu, hoặc nghe thấy tiếng cửa chống trộm mở nên tưởng là cậu đã đi.
Về việc mời cậu ăn cơm cũng dễ hiểu, vì họ chỉ tình cờ là hàng xóm mà thôi. Nếu là Asher hoặc Luke sống ở đây, Hàn Thâm cũng sẽ đối xử với họ như vậy chứ?
Quan hệ của Hàn Thâm và Asher còn tốt hơn cả cậu, thậm chí Quý Nhiên còn thấy họ đi đo quần áo cùng với nhau.
Đó chỉ là những tương tác bình thường, có thể chỉ là cậu quá nhạy cảm thôi.
Quý Nhiên tự an ủi mình.
Cho đến ngày hôm sau đi làm, Quý Nhiên phải báo cáo công việc cho Hàn Thâm, vừa đến cửa văn phòng, đột nhiên nghe thấy Asher hét lớn: "Cái gì? Cậu đã come out rồi á??"
Quý Nhiên ngừng thở, tim đập hụt một nhịp.
Giọng Hàn Thâm bình tĩnh vang lên: "Ông nội tôi đã biết rồi."
Asher còn đang ngạc nhiên nhưng Quý Nhiên thì không còn tâm trí nào để quan tâm đến nội dung cuộc trò chuyện nữa. Cậu ngẩn người quay về chỗ làm, cả người cứ sửng sốt không thôi.
Hàn Thâm come out rồi? Vậy là anh ấy thích đàn ông sao?
Nhưng tại sao chứ? Anh ấy không kế thừa gia nghiệp sao?
Quý Nhiên lại nhớ đến hôm đó Hàn Thâm nói có mâu thuẫn với gia đình, vì vậy mới chuyển ra ngoài ở. Chắc chắn là lý do này rồi.
Nhưng tại sao anh ấy lại chọn come out vào ngay lúc này?
Rõ ràng ban đầu anh ấy không muốn tiếp tục với cậu, còn giả vờ hỏi cậu có thể một mình được không mà.
Bây giờ bỗng dưng come out, lẽ nào đã gặp được người khiến anh sẵn sàng từ bỏ gia nghiệp không chút nuối tiếc rồi sao?
Quý Nhiên trong lòng chấn động, đột nhiên cảm thấy khó thở.
"Julian," ngay khoảnh khắc tiếp theo, Asher gõ lên bàn của cậu, nói: "Samuel gọi cậu vào."