CẤP TRÊN MUỐN CƯỚI

Hoa Đan Di ở lại nhà đại thần ăn chưa, đứa nhỏ Tiêu Tiểu Thất vô cùng yêu thích cô nên cứ bám mãi không thôi. Tiêu Tranh cảm thấy sau này tốt nhất không nên đem Hoa Đan Di về đây nữa. Thời gian cô ở bên anh vốn đã ít, hiện tại phải san sẻ thêm cho cả Tiêu gia, đại thần thấy thiệt thòi vô cùng. Anh cứ như vậy nhìn chằm chằm Hoa Đan Di đang bón cơm cho Tiêu Tiểu Thất, sắc mặt tệ vô cùng.

Tiêu Quyết sao lại không hiểu tâm lý con trai của mình chứ. Có điều chiếm hữu mạnh như vậy, tiểu tử này thực sự chẳng có tiền đồ gì. Ông khúng khoắng ho mấy cái, sau đó nghiêm giọng lên tiếng nhắc nhở:

“Tiểu Thất dù sao cũng là cháu của con. Con không phải ngay cả cháu mình cũng ghét bỏ đấy chứ?”

Tiêu Tranh bị nói trúng tim đen nhưng không hề tỏ ra nao núng, thậm chí anh còn thoải mái gật đầu thừa nhận:

“Phải, chỉ cần là người xuất hiện gần Đan Di, con đều ghét bỏ.”

Đại thần thẳng thắn như vậy khiến cho Hoa Đan Di không khỏi đỏ mặt cúi đầu. Trong lòng cô không ngừng trách mắng anh nói chuyện lung tung không chịu suy nghĩ, nhưng trái tim thì lại ngọt ngào ấm áp. Riêng về Tiêu Quyết, ông bày ra khuôn mặt khinh bỉ đối với đứa con trai này. Đúng là không có một tí liêm sỉ nào cả, ngay cả một đứa trẻ cũng tính toán. Nhưng mà điểm này, Tiêu Tranh quả thực rất giống ông khi còn trẻ.

Tiêu Quyết ngoài miệng trách móc anh, nhưng trong tiềm thức lại tỏ ra hài lòng vô cùng. Cô bé Tiêu Tiểu Thất bỗng nhiên bị ghét bỏ thì phụng phịu lên tiếng:

“Chú, sao chú có thể có chị Đan Di liền không cần con nữa như vậy? Sao lúc trước chú nhờ con ‘trông’ chị Đan Di, chú không bày ra cái mặt đáng ghét đó chứ.”

Tiêu Tiểu Thất dù mới 5 tuổi thôi nhưng bé đã biết hết mọi chuyện rồi đấy. Cô bé lấy họ mẹ, bởi vì lúc Tiêu Khả Hinh sinh con thiếu chút nữa là mất mạng. Văn Khanh - chồng cô thương vợ mang nặng đẻ đau như vậy nên để Tiểu Thất theo họ mẹ, hi vọng sau này con bé sẽ thực sự đối tốt với mẹ, không để mẹ phải buồn phiền.

Tiêu Tiểu Thất còn nhớ khi đó chú Tiêu Tranh đã bắt bé chỉ cần rảnh rỗi phải lên “Giang Sơn Tu Đế” chăm sóc cho chị Đan Di. Chú còn nói chỉ cần thấy nam nhân nào tới gần chị thì ngay lập tức phải báo cáo rồi dẫn Hoa Đan Di đi chỗ khác. Những gì mà chú Tiêu Tranh bảo, con bé đều nhớ hết. Tiêu Tranh dám qua cầu rút ván như vậy, cô bé liền khai toẹt ra luôn.

Tiêu Tranh bị thẹn, mặt mũi trở nên xám xịt, anh thầm mắng:

“Nhóc con lắm chuyện.”

Ở dưới gầm bàn, Hoa Đan Di tế nhị đá một cái vào chân anh. Ý muốn nói Tiêu Tranh không nên gây sự, dù sao anh cũng là người lớn, sao lại thích chấp vặt như vậy chứ? Hoa Đan Di nghĩ tới đây liền có chút buồn cười, đại thần to xác như vậy nhưng kì thực vẫn còn trẻ con lắm.

Tiêu Tranh bị nhắc nhắc khéo léo, đương nhiên là không thể giận được, có điều anh vẫn không hài lòng lắm. Tiêu Tranh thở dài một cái rồi mới lên tiếng:

“Được rồi. Mau ăn cơm đi, đừng có tưởng có người chống lưng mà chú không làm gì được nhóc.”

Tiêu Tiểu Thất lè lưỡi, ôm chặt lấy eo Hoa Đan Di dụi dụi. Con bé vô cùng thích chị gái này. Một người đáng yêu như vậy mà phải gả cho chú Tiêu Tranh, đúng là lãng phí mà.

Hai người ăn trưa xong thì rời đi. Vì Tiêu Tranh vẫn còn việc ở công ty cần giải quyết nên không thể ở lại lâu hơn được. Trên xe, Tiêu Tranh ngỏ ý hỏi thăm Hoa Đan Di:

“Em có muốn đến công ty cùng anh không?”

“Hả?” - Hoa Đan Di ngớ người nhìn anh.

Hôm nay vừa ra mắt gia đình đại thần, bây giờ lại chạy đến công ty anh luôn, như vậy có phải là gấp gáp quá rồi không? Mặc dù Hoa Đan Di biết sớm hay muộn mình cũng sẽ tới Tiêu thị ra mắt, nhưng mà hiện tại cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần. Nhà đại thần dù sao cũng chỉ có vài người, bất quá sẽ không có ai săm soi… Nhưng mà tới công ty thì…

Hoa Đan Di vội vàng từ chối:

“Không cần đâu. Chiều nay em muốn đi dạo với Hề Lâm Dao một chút. Lâu rồi bọn em cũng chưa đi chơi với nhau.”

Tiêu Tranh biết Hoa Đan Di ngại ngùng, anh cũng không ép buộc cô. Có điều trêu chọc Hoa Đan Di vốn là thú vui tao nhã của đại thần rồi. Tiêu Tranh liền cười đáp:

“Sớm hay muộn cũng phải đến. Lẽ nào em không muốn tới kiểm tra xem người yêu có giấu tình nhân bí mật ở công ty không à?”

Hoa Đan Di bị trêu đến phát thẹn, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu. Tất nhiên cô biết Tiêu Tranh ưu tú thế nào, thậm chí là có rất nhiều muốn được kết giao với anh. Nhưng Tiêu Tranh đâu phải người tuỳ tiện như vậy, hơn nữa đã có bác trai chống lưng cho cô, Hoa Đan Di còn phải sợ gì sao?

“Anh thực sự dám nuôi tình nhân à?” - Hoa Đan Di nheo mắt hỏi.

Tiêu Tranh cười cười nhìn cô, sau đó liền cúi người ôm chặt lấy Hoa Đan Di vào lòng. Anh thấp giọng trả lời:

“Cho cũng không dám.”

Trái tim Hoa Đan Di bị anh làm cho mềm nhũn. Mặc dù đại thần vẫn kì kèo muốn đưa cô tới Tiêu thị, nhưng Hoa Đan Di nhất quyết không đồng ý nên Tiêu Tranh cũng đành phải nghe theo. Nào giờ boss Tiêu đâu có dám cãi lại người yêu đâu. Hoa Đan Di kêu anh đưa mình tới kí túc xá gặp Hề Lâm Dao, dặn dò cô một hồi xong Tiêu Tranh mới lái xe rời đi.

Trước khi để Hoa Đan Di ở lại, Tiêu Tranh còn dúi vào tay cô một cái thẻ đen. Anh nói:

“Mật khẩu là ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau. Em dùng nó để chi tiêu đi. Sau này đi chợ sẽ cần dùng.”

Hoa Đan Di chưa kịp phản bác gì thì Tiêu Tranh đã chạy mất rồi. Cô ngơ ngác nhìn tấm thẻ đen trong tay. Dùng để đi chợ sao? Đại thần nhà cô không phải bị điên rồi chứ? Có điều cô vẫn nắm chặt lấy tấm thẻ cất vào túi xách.

Tất nhiên hiện tại cô sẽ không động đến nó, nhưng tương lai nếu thực sự bọn họ về chung một nhà, Hoa Đan Di sẽ xem xét lại sau. Cô mỉm cười, vui vẻ bước vào trong ký túc xá tìm Hề Lâm Dao.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi