CẤT GIẤU NGƯỜI ĐẸP - LƯU THỦY THỦY

Chu Đỉnh Nguyên bỏ chạy rất nhanh, Quý Thiên vẫn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy âm thanh của cửa cuốn từ dưới lầu. Y luống cuống đi một vòng trong phòng, sau đó mới nhận ra đây là phòng của Chu Đỉnh Nguyên, một Alpha như mình ở lại phòng người khác rất không thích hợp nên y lại vội vàng chạy lên lầu.

Về đến phòng, Quý Thiên lập tức lấy quần áo vào phòng tắm rửa mặt, y mở nước ở mức cao nhất, hơi nước ấm áp nhanh chóng lan tỏa khắp phòng. Y đứng dưới vòi sen, để dòng nước từ đỉnh đầu chảy xuống cơ thể.

Nước nóng mở ra lỗ chân lông trên cơ thể y, nhưng lại không thể gột rửa những hình ảnh trong đầu. Mỗi khi nhắm mắt lại, y lại nhớ đến gương mặt ngủ say của Chu Đỉnh Nguyên khi áp vào người mình.

Quý Thiên đột ngột mở to mắt, cổ họng khô rát, y liên tục nuốt nước bọt để làm dịu cơn khó chịu trong cổ.

Những năm qua, y luôn giữ mình trong sạch, dù là Beta hay Omega, y chưa từng có sự tiếp xúc thân mật với họ, cả tâm trí đều dành cho nghiên cứu khoa học, nhu cầu về bạn đời đối với y mà nói không hề cấp thiết. Hơn nữa trong tiềm thức, y luôn cho rằng bạn đời chỉ là để duy trì dòng giống. Trong kế hoạch cuộc đời của Quý Thiên, ít nhất phải đến năm 28 tuổi y mới bắt đầu tìm kiếm bạn đời phù hợp.

Ít nhất là không phải bây giờ, ít nhất không phải ở thế giới xa lạ này, đây là thời điểm sai lầm, địa điểm sai lầm, y sẽ không làm những việc sai lầm rõ ràng như thế.

Nhưng... y và Chu Đỉnh Nguyên lại nằm chung một giường, đắp chung một chăn bông, Chu Đỉnh Nguyên còn không có chút giữ kẻ gì mà ôm chặt người y.

Trong nhận thức của Quý Thiên, trách nhiệm của một Alpha lớn hơn mọi thứ. Không nhất thiết phải có quan hệ đánh dấu mới coi là quan hệ thực sự. Việc y và Chu Đỉnh Nguyên nằm chung giường suốt một đêm đã chứng tỏ rất nhiều vấn đề, y không thể coi như không có chuyện gì xảy ra.

Nước nóng chảy xuống mũi Quý Thiên, y lau mặt, dùng mu bàn tay lau đi lớp sương mù trên gương, nhìn vào gương, y thấy đôi mắt mình đang đỏ ngầu. Dù bây giờ không phải là thời điểm thích hợp, nhưng y không phải là người đã làm mà không nhận.

Một giờ đồng hồ sau, Quý Thiên chuẩn bị xong xuôi rồi xuống lầu. Khi y nhìn thấy Chu Đỉnh Nguyên lần nữa, trong lòng y bỗng xuất hiện một cảm giác lạ.

Lúc này, Chu Đỉnh Nguyên đang đo kích thước cho khách. Hắn nói chuyện làm việc vẫn luôn thô lỗ như vậy, giọng nói lớn, không hề dịu dàng tẹo nào, động tác cũng nhanh nhẹn... quá nhanh nhẹn không giống Omega, ngay cả Beta cũng không giống, lại hệt một Alpha vậy.

"Trong mấy ngày nữa chắc sẽ làm xong, tôi sẽ làm nhanh nhất có thể." Chu Đỉnh Nguyên nhận tiền đặt cọc rồi tiễn khách ra ngoài cửa, hắn quay lại thì thấy Quý Thiên đang đứng ở cầu thang, nhìn chằm chằm mình.

Chu Đỉnh Nguyên vụng về muốn chết làm sao nhận ra sự kỳ lạ của Quý Thiên, hắn chỉ liếc y một cái rồi nói: "Cậu cũng chậm quá đó, dậy cả tiếng đồng hồ rồi, trang điểm hay gì? Sắp đến giờ ăn trưa rồi, hai chúng ta còn chưa ăn sáng nữa."

Quý Thiên thực ra rất muốn nói chuyện với Chu Đỉnh Nguyên về những chuyện xảy ra tối qua, nhưng thấy Chu Đỉnh Nguyên hoàn toàn không có ý định đề cập đến, y cũng không biết phải mở lời thế nào.

Những việc khác, Quý Thiên còn có thể học hỏi nhưng chuyện tình cảm thì y thật sự không hiểu gì. Y hoàn toàn không biết Beta nghĩ gì trong lòng, càng không hiểu một Beta thô bạo như Chu Đỉnh Nguyên sẽ có những suy nghĩ gì.

Chu Đỉnh Nguyên vẫn chỉ nghĩ đến việc ăn uống, hoàn toàn không nhận ra Quý Thiên đã nghĩ xa đến mức nào, chỉ thấy Quý Thiên mãi không nói gì, hắn chỉ chỉ vào bồn rửa chén, nói: "Tôi đã dọn sạch bát đũa rồi, cậu còn không hài lòng gì nữa?"

Quý Thiên nhìn vào mắt Chu Đỉnh Nguyên. Vì quan hệ giữa họ đã có sự thay đổi, y biết mình cần phải đối xử với Chu Đỉnh Nguyên như với bạn đời. Quý Thiên tự nhận là một Alpha có tính cách dễ chịu, đặc biệt là khi đối xử với người yêu, dù gia cảnh có thể như thế nào thì, y cũng không bao giờ làm khó bạn đời, những điều cơ bản như sự quan tâm và dịu dàng y chắc chắn có thể làm được.

"Ừm."

Ôi dào, sao dễ nói chuyện quá vậy, còn không chê bai gì cả, mặt trời mọc từ hướng tây rồi à.

Lại nghe Quý Thiên ho nhẹ một tiếng, ngữ khí dịu dàng nói: "Anh muốn ăn gì, để tôi làm."

Chuyện gì khác không nói, nhưng Quý Thiên nấu ăn chưa bao giờ lơ là. Chu Đỉnh Nguyên gãi gãi mũi, "Bữa sáng thì mua mấy chiếc bánh bao từ cửa hàng đối diện ăn tạm, còn bữa trưa thì cậu làm gì tùy ý."

Quý Thiên gật đầu, Chu Đỉnh Nguyên dẩu mông lên, thân trên hắn dựa vào máy may, hô to về phía cửa hàng bánh bao đối diện, "Cho chúng tôi hai khay bánh bao."

Hô xong, Chu Đỉnh Nguyên ngồi xuống ghế, hắn theo thói quen lấy ra thuốc lá và bật lửa, rất tự nhiên châm một điếu cho mình.

Quý Thiên nhíu mày, tự thuyết phục mình rằng y vẫn có thể kiên nhẫn với Beta như Chu Đỉnh Nguyên.

Khi cửa hàng bánh bao giao hàng đến, Chu Đỉnh Nguyên vừa kịp hút hết điếu thuốc, hắn vẫy tay gọi Quý Thiên xuống ăn, hắn lầm bầm: "Đói chết rồi."

Quý Thiên nghe hắn phàn nàn thế, biết là do mình xuống muộn làm chậm bữa sáng, trong lòng y có chút áy náy. Y gắp chiếc bánh bao đầu tiên bỏ vào bát của Chu Đỉnh Nguyên như một cách an ủi.

Chu Đỉnh Nguyên không hiểu sao Quý Thiên lại đột nhiên lịch sự như vậy, hắn ngạc nhiên nhìn Quý Thiên, còn Quý Thiên thì tự ăn một mình. Chu Đỉnh Nguyên không bận tâm nhiều, nguyên một cái bánh bao bị hắn nhét thẳng vào mồm.

"Ê." Chu Đỉnh Nguyên vừa ăn vừa nói với Quý Thiên, "Cậu có thay ga giường không đó?"

Quý Thiên ngừng lại, y hiển nhiên đã quên mất chuyện này mà y cũng sẽ không nói dối, "Tôi quên mất."

Chu Đỉnh Nguyên uống một ngụm sữa đậu nành, vô cùng tự nhiên đáp lời: "Tôi đã biết là không thể trông cậy vào cậu mà."

Thực ra hắn không thực sự muốn Quý Thiên thay ga giường, vì Quý Thiên vốn dĩ sống như một thiếu gia, làm những công việc nặng nhọc kiểu này thì đâu có được.

Không ngờ Quý Thiên lại nghiêm túc đáp lại: "Ăn xong bữa sáng rồi tôi sẽ thay."

Chu Đỉnh Nguyên đang nhai bánh bao, há hốc miệng nhìn Quý Thiên, thằng nhóc này sao đột nhiên lại dễ nói chuyện vậy? Nói thay là thay luôn?

Quý Thiên bình tĩnh ăn của mình, y biết Chu Đỉnh Nguyên đang nhìn mình, còn không quên nhẹ nhàng nhắc nhở: "Ăn chậm thôi." Rồi lại gắp thêm một chiếc bánh bao bỏ vào bát của Chu Đỉnh Nguyên.

Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy có gì đó không đúng, nhai xong chiếc bánh bao, hắn không thể chỉ ra là cái gì, chỉ có cảm giác... cảm giác Quý Thiên có gì đó rất kỳ lạ.

Chu Đỉnh Nguyên thử đưa tay ra, dùng mu bàn tay chạm vào trán Quý Thiên, "Cậu lại bị bệnh à?"

Quý Thiên không hề nổi giận, mà dịu dàng đáp: "Ăn đi."

Chu Đỉnh Nguyên nghĩ, Quý Thiên tháng nào cũng có vài ngày không khỏe, nhưng triệu chứng cũng không giống nhau, hắn cũng không muốn đào sâu thêm.

Ngày hôm sau, Chu Đỉnh Nguyên vẫn thấy Quý Thiên có vẻ như đang trong trạng thái "bệnh", cụ thể là thái độ với mình quá dễ chịu, dễ chịu đến mức có phần "ngọt ngào", không rõ là do cảm giác của mình hay là sự thật, nhưng hắn bắt đầu nghĩ rằng Quý Thiên có thể đang "chiều chuộng" mình.

Từ "chiều chuộng" khiến Chu Đỉnh Nguyên rùng mình cả người. Là một thằng đàn ông, bị một người đàn ông khác "chiều chuộng" quả thật rất kỳ lạ.

Để kiểm tra lại cảm giác của mình, sau bữa tối, Chu Đỉnh Nguyên cố tình nói: "Tôi không muốn rửa bát nữa."

Quý Thiên nhíu mày rõ rệt, Chu Đỉnh Nguyên biết, Quý Thiên là người mà dù có say rượu cũng đuổi theo vào phòng mình niệm kinh yêu cầu mình rửa bát, y sẽ không dễ dàng đồng ý đâu.

Ngay khi Chu Đỉnh Nguyên nghĩ mình có thể đã hiểu nhầm, Quý Thiên như thể đã suy nghĩ rồi đưa ra một quyết định khó khăn, "Ừm."

Hả?

Chu Đỉnh Nguyên không thể tin nổi, hắn tiếp tục yêu cầu thêm: "Ý tôi là, tôi không muốn rửa bát nữa, ai muốn rửa thì rửa đi."

Sau đó hắn hắn cảm thấy mình nói không hợp lý lắm, vì bát đĩa đâu phải đồ dùng dùng một lần, chẳng mấy chốc sẽ phải rửa thôi.

Chu Đỉnh Nguyên sửa lại: "Tôi muốn để đó, đợi khi nào tôi muốn rửa thì rửa."

Nói xong, Chu Đỉnh Nguyên im lặng quan sát biểu cảm của Quý Thiên, theo hắn hiểu, Quý Thiên có thể dễ chịu trong nhiều chuyện nhưng việc rửa bát thì không bao giờ dễ dàng nhượng bộ.

"Được." Quý Thiên hầu như không suy nghĩ gì mà đáp lại.

Chu Đỉnh Nguyên ngạc nhiên đến mức suýt nữa nuốt cả quả trứng, Quý Thiên sao lại đồng ý? Tại sao lại đồng ý?

Trước đây họ chỉ là đối tác, việc nhà thì mỗi người lo phần của mình, giờ thì khác rồi, Quý Thiên bắt đầu nghĩ đến những yêu cầu của Chu Đỉnh Nguyên, những gì hắn không muốn làm, Quý Thiên cũng không ép buộc. Y không muốn tạo áp lực cho Chu Đỉnh Nguyên.

Chỉ là việc rửa bát thôi, có rất nhiều cách giải quyết việc này, không phải là chuyện gì to tát cả.

Sau khi suy nghĩ kỹ, Quý Thiên đề xuất: "Chúng ta mua một cái máy rửa bát đi."

Ý tưởng này khiến Chu Đỉnh Nguyên cầm lòng không được. Bây giờ họ đã kiếm được tiền, việc mua một cái máy rửa bát không thành vấn đề, quả thật là máy rửa bát không thể thiếu trong cuộc sống sinh hoạt thường ngày, như thế có thể tránh được rất nhiều mâu thuẫn trong gia đình.

Nhưng Chu Đỉnh Nguyên lại cảm thấy bối rối, sao y lại thay đổi xoành xoạc thế nhỉ? Hắn đang định lên tiếng thì có khách vào cửa.

Kia là người phụ nữ đã đến lần trước, là mẹ của cậu bé mặc quần rách mông. Cô đang cầm một chiếc áo khoác lông vũ màu xanh đậm, phần vai áo bị rách một lỗ, lông vũ từ lỗ đó tuôn ra bay tứ tung.

"Ông chủ Chu, giúp tôi khâu lại chiếc áo khoác lông vũ cho con trai tôi được không?"

Người phụ nữ tên là Vu Đan Trân, kết hôn khá sớm, con trai cô cũng sắp vào tiểu học rồi, thật chất cô chưa đến 30 tuổi nhưng trông có vẻ mệt mỏi vì phải bôn ba kiếm tiền nuôi gia đình.

Chu Đỉnh Nguyên nhận lấy chiếc áo, không biết chiếc áo đã bị rách bao lâu rồi, lông vũ trên tay áo hầu như đã rụng hết chỉ còn lại một lớp mỏng.

"Hay là tháo ra làm lại cái mới đi, lông vũ hết sạch rồi."

Vu Đan Trân có chút khó xử, Chu Đỉnh Nguyên lập tức hiểu ra, nhà chỉ có một mình cô kiếm tiền nuôi gia đình, còn có người già và trẻ nhỏ chờ ăn, điều kiện khó khăn thế, ngay cả tiền để làm lại một chiếc áo khoác lông vũ cũng không đủ.

"Tôi tháo ra làm lại cho cô." Chu Đỉnh Nguyên không đề cập đến chuyện tiền bạc, "Ngày mai cô đến lấy nhé, tôi làm nhanh thôi."

Vu Đan Trân lo lắng xoa xoa ngón tay mình, "Tôi mới mất việc, nên tạm thời chưa có đủ tiền."

Chu Đỉnh Nguyên nhớ ra cậu bé đã từng nói mẹ cậu là người làm giúp việc, "Không làm bảo mẫu nữa à?"

"Vâng, mất việc rồi." Vu Đan Trân cũng không thấy xấu hổ, không có việc làm, không kiếm được tiền mới là điều khó chịu nhất.

Đáng thương quá, đã mẹ đơn thân, giờ lại không có việc làm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi