CẤT GIẤU NGƯỜI ĐẸP - LƯU THỦY THỦY

Nhóm đối thủ này còn mạnh mẽ hơn Chu Đỉnh Nguyên tưởng nhiều, không hổ là lực lượng chủ chốt ở khu giảm giá của siêu thị. Hắn vừa sợ làm bị thương người khác, lại vừa sợ không giành được, không biết từ khi nào đã buông tay Quý Thiên ra.

"Chu Đỉnh Nguyên!" Quý Thiên không nhịn được gọi tên Chu Đỉnh Nguyên, nhưng tiếc là dòng người đông đúc đã tách họ ra. Y chỉ đứng đó lưỡng lự một chút là đã bị một số người lớn tuổi đẩy ra ngoài đám đông.

Nhớ đến trách nhiệm trên vai mình là gánh vác nhiệm vụ của bốn người, Chu Đỉnh Nguyên nhíu chặt đầu cố chen vào trong. Sau một lúc chen chúc, cuối cùng hắn cũng đến được hàng đầu để đưa bản khảo sát cho nhân viên. Người ta bảo chỉ có thể nhận quà cho một người, nếu muốn lấy thêm thì phải tiếp tục xếp hàng.

Chu Đỉnh Nguyên không ngờ lại rắc rối như vậy, hắn chẳng có chút kiên nhẫn nào, không định chen lần thứ hai, định bảo Quý Thiên đi nhận quà về cho họ, còn đồ của họ thì đưa cho ông lão. Ai ngờ hắn vòng tay ra sau, mò mẫm một hồi mới bắt được một cái cổ tay. "Quý Thiên, nhanh lên, đưa cái đơn của cậu cho người ta."

"Chu Đỉnh Nguyên, cậu đi chết đi, đến ngay cả bà lão cũng muốn sờ mó."

Chu Đỉnh Nguyên quay đầu lại khi nghe thấy tiếng, hắn đang nắm tay bà cô bán đậu nành ở đầu ngõ, cả người hắn như bị sét đánh, giật mình một cái rồi vội vàng buông tay ra lại chạy vội khỏi đám đông, "**! Bà còn nói tôi sờ mó bà nữa, bà cũng sờ mó tôi không ít đâu."

Sau khi mắng xong thì hắn vòng ra sau đội ngũ, phát hiện Quý Thiên đang đứng ngoài đám đông, tay y nhét vào túi quần đứng đó hệt một người ngoài cuộc.

Chu Đỉnh Nguyên đi vài bước tới tóm được Quý Thiên, miệng liên tục phàn nàn: "Cậu đi đâu rồi? Sao không giữ chặt tôi? Để tôi bị người khác sờ mó thế mà được à."

Quý Thiên có thể tham gia nghe hội thảo cùng Chu Đỉnh Nguyên, nhưng hoạt động lấy trứng gà thế này thì Quý Thiên không thể hạ mặt tham gia cùng đám người lớn tuổi. Nhưng khi nghe nói Chu Đỉnh Nguyên bị sờ mó thế, sắc mặt y thay đổi ngay lập tức.

"Cái hoạt động vớ vẩn này, lấy hai quả trứng còn phải xếp hai lần, cầm lấy đi." Chu Đỉnh Nguyên nhét khăn tắm và trứng gà vào tay Quý Thiên, hắn định tiếp tục chen vào trong, nhưng một lực mạnh kéo cả người lại.

Quý Thiên nắm lấy Chu Đỉnh Nguyên, nhìn hắn từ trên xuống dưới, "Anh còn muốn đi nữa, ai sờ mó anh?"

Ngay lúc đó, bà cô vừa nhận quà đi ngang qua họ, liếc mắt nhìn Chu Đỉnh Nguyên với vẻ trách móc, "Khó trách lại độc thân lâu như vậy, ngay cả bà lão như tôi cũng không tha nữa."

"Thần kinh!" Chu Đỉnh Nguyên chẳng nghĩ mình chỉ đi giành một quả trứng mà lại mất hết thể diện. Lúc này Quý Thiên vẫn đang nắm hắn, khiến hắn cảm thấy tất cả đều là lỗi của Quý Thiên. Nếu Quý Thiên không chạy loạn thì họ đã nhận xong quà, hắn cũng chẳng bị người khác dòm ngó. Chu Đỉnh Nguyên quay sang tức giận nói với Quý Thiên, "Tôi đã bảo cậu đừng chạy loạn rồi mà, toàn là kéo chân sau tôi."

Bị Chu Đỉnh Nguyên mắng xong, Quý Thiên đứng bất động tại chỗ, y không hiểu sao Chu Đỉnh Nguyên cứ lớn tiếng với y thế nữa, mắng trong nhà đã đành, đằng này lại còn ở chốn đông người mà la mắng như vậy.

"Đừng chen lấn nhé mọi người! Nếu làm bị thương thì không hay đâu!" Nhân viên vẫn đang cố gắng duy trì trật tự, những người lớn tuổi này rất dễ bị tổn thương, ai cũng không dám kéo hay xô đẩy, sợ là một chút sơ sẩy thôi cũng bị cáo buộc.

Nhìn thấy đám đông ngày càng đông, người đến nhận quà đã bao vây khu nhận quà, thậm chí còn chiếm cả khu vực dưới sân khấu. Không ai để ý đến giàn giáo đang rung rinh, trên đó là hệ thống âm thanh.

Quý Thiên ở ngoài đám đông phát hiện ra nguy hiểm, y muốn kéo Chu Đỉnh Nguyên ra, nhưng giữa đám đông đông đúc thế này, y hoàn toàn không thể chen vào được. Y nhìn quanh thấy được Chu Tích ở trên sân khấu.

"Chu tiên sinh." Quý Thiên chỉ vào hệ thống âm thanh trên giàn giáo, "Nếu nó rơi xuống mà trúng người thì không ổn lắm đâu."

Quả thật, đám đông tham gia quá náo nhiệt, Chu Tích chưa kịp nói gì khác đã cảm ơn Quý Thiên rồi lập tức chỉ đạo người di chuyển thiết bị. Nhưng khi thiết bị chưa kịp dời đi, dưới đám đông đã xảy ra xung đột.

Hai người đàn ông tầm năm mươi tuổi bắt đầu xô xát, lời qua tiếng lại không mấy lịch sự, chẳng bao lâu sau đã từ tranh cãi bằng lời chuyển sang đánh nhau, những người xung quanh sợ bị vạ lây vội vã tránh ra.

Chu Đỉnh Nguyên trẻ tuổi không sợ phiền phức, bước đến dưới giàn giáo đẩy hai người ra, "Mấy đại ca này, già đầu cả rồi mà vì hai quả trứng cãi nhau đánh nhau, có thấy xấu hổ không hả?"

Một tiếng "rắc" như có gì đó rơi ra, Quý Thiên ngẩng đầu lên thấy thiết bị chưa kịp di chuyển rơi xuống với tốc độ nhanh chóng. Phản ứng của y nhanh hơn cả trí óc, lập tức đẩy đám đông ra nhanh như thoắt lao người về phía Chu Đỉnh Nguyên che chắn cho hắn.

Chu Đỉnh Nguyên chỉ thấy bầu trời bỗng nhiên tối sầm, lưng ngã xuống đất, Quý Thiên đè lên người hắn, lúc này hắn vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Khi thấy thiết bị rơi trúng vai Quý Thiên, hắn mới hoàn hồn lại, "Quý Thiên!"

Tai nạn bất ngờ khiến không khí hỗn loạn ban đầu lập tức lặng xuống. Ngay lập tức, người ta bắt đầu sơ tán đám đông, Chu Tích lập tức chỉ đạo gọi xe cấp cứu.

"Cậu không sao chứ? Cảm thấy thế nào?"

Chu Đỉnh Nguyên tức giận nhìn Chu Tích, "Cậu nhìn thấy cậu ấy không sao à? Dù là sắt thép cũng không chịu nổi cú đập mạnh như vậy."

Dù Quý Thiên từng kể chuyện mình bị xe đụng từ tầng ba mà không hề hấn gì, nhưng đó cũng chỉ là y khoác lác thôi, Chu Đỉnh Nguyên không ngốc đến mức coi y là siêu nhân.

"Cái trò gì thế này? Biết là có nhiều người lớn tuổi rồi mà sao còn cho họ điền khảo sát, lại còn bắt họ xếp hàng lấy trứng gà? Các cậu có biết sức hấp dẫn của những quả trứng miễn phí đối với họ lớn đến mức nào không? Các người làm kế hoạch này chắc là nghĩ bằng mông phải không?"

Việc này thực ra là do đơn vị của họ không chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước, quả thực có lỗi, nhưng khi Chu Đỉnh Nguyên nổi giận, Chu Tích vẫn cảm thấy khá bất ngờ, "Thật sự xin lỗi, chúng tôi đã gọi xe cấp cứu rồi, bây giờ quan trọng nhất là phải xác định tình trạng của Quý tiên sinh."

Chu Đỉnh Nguyên tức giận đến mức mặt đỏ bừng, nhưng khi hắn đối diện với Quý Thiên, thái độ lại dịu đi nhiều. Hắn muốn chạm vào Quý Thiên nhưng lại không dám, "Quý Thiên, cậu sao rồi?"

Mặc dù Quý Thiên không phải là siêu nhân, nhưng khi thiết bị rơi trúng vai y, Quý Thiên suýt chút nữa là ngất đi. Y phải dựa vào Chu Đỉnh Nguyên một lúc lâu mới có thể xác nhận được rằng cánh tay mình không thể nâng lên được nữa.

"Không thể cử động cánh tay."

Chu Đỉnh Nguyên nhẹ nhàng thay đổi vị trí để Quý Thiên tựa vào mình. Hắn vốn có tính nóng nảy, càng nghĩ càng tức, thì thầm trách móc Quý Thiên, "Cậu mẹ nó làm gì phải tỏ ra anh hùng thế hả? Cậu đẩy tôi đi không phải là xong rồi sao? Cậu bị điên à, nhảy vào bảo vệ tôi, may mà không rơi trúng đầu cậu, nếu không chắc cậu đã tan xác rồi."

"Việc bảo vệ Beta là bản năng của Alpha."

Beta, Alpha gì gì đó, Chu Đỉnh Nguyên nghe mà muốn nổ tung đầu, hắn cúi xuống nhìn đôi môi tái nhợt của Quý Thiên, ngực nghẹn muốn chết. Tâm thần, đúng là tâm thần mà, Quý Thiên có phải là thích diễn vai gì đó muốn nghiện rồi không? Liều mạng như thế, dù là lên cơn, dù là giả vờ đi chăng nữa thì, Chu Đỉnh Nguyên cũng thấy cảm động mẹ rồi.

Ngay lúc này xe cấp cứu đã đến, Chu Đỉnh Nguyên vẫn như mọi khi tiếp tục tranh cãi với Quý Thiên, nhưng giọng hắn có vẻ khàn đi, "Cậu phát bệnh cũng phải nhìn hoàn cảnh chứ, tới lúc này rồi, cậu đừng có làm loạn nữa."

Khi lên xe cấp cứu, Chu Đỉnh Nguyên còn lo lắng liệu Quý Thiên, người không có giấy tờ hợp lệ, có thể đăng ký nhập viện không, may mà đến bệnh viện bác sĩ và y tá đã tiến hành sơ cứu trước.

Chu Tích là người đi cùng, cậu ấy bảo Chu Đỉnh Nguyên làm thủ tục nhập viện cho Quý Thiên. Chu Đỉnh Nguyên đứng ở quầy thanh toán, không muốn tiến lên.

Chu Tích quay lại nhìn hắn, "Giấy tờ của Quý tiên sinh đâu?"

"Cậu ấy không có giấy tờ hợp lệ." Chu Đỉnh Nguyên có chút thiếu tự tin, nhưng khi nghĩ đến Quý Thiên bị thương, hắn lại gặp ánh mắt thắc mắc của Chu Tích, "Cậu ấy không có giấy tờ, vậy các người không quan tâm nữa à? Cậu ấy là người bị thương trong hoạt động của các người đấy."

Chu Tích dù thắc mắc nhưng cũng không nói gì thêm, chuyện quan trọng nhất là làm thủ tục cho Quý Thiên nhập viện, cậu ta đánh giá Chu Đỉnh Nguyên một lúc, không nói gì thêm.

Chu Đỉnh Nguyên không muốn lo lắng về thủ tục nhập viện, đó là trách nhiệm của nhóm của Chu Tích, không biết họ đã liên lạc với ai nhưng dù sao thì việc nhập viện cũng đã hoàn thành.

Chờ suốt một buổi chiều, cuối cùng cũng xong hết các xét nghiệm cho Quý Thiên, khi được đẩy ra ngoài, cả cánh tay phải của y được băng bó như xác ướp.

Bác sĩ nói là trật khớp vai, chỉ cần điều trị phối hợp thì không để lại di chứng, tình trạng hiện tại là không thể làm việc nặng, phải để y nghỉ ngơi thật tốt.

Quả thật là một cậu thiếu gia, từ khi Quý Thiên về nhà hắn, y còn chưa bao giờ làm việc nặng bao giờ, hiện tại lại thật sự phải chăm sóc y như chăm một ông trời con.

Chu Đỉnh Nguyên vẫn hơi lo lắng, "Cậu ấy không sao chứ?"

"Chỉ có chút trầy xước thôi, thể chất của cậu ấy rất tốt hồi phục cũng nhanh."

Chu Đỉnh Nguyên cảm nhận có ai đó nắm tay mình, hắn nhìn xuống, là Quý Thiên, y đang nghiêm túc hỏi bác sĩ, "Vậy Beta của tôi thì sao? Anh ấy có bị thương không?"

Đã đến bệnh viện rồi, Chu Đỉnh Nguyên nghĩ giờ là lúc tốt nhất để nói, hắn bước đến bác sĩ rồi nói nhỏ, "Cậu ấy có được kiểm tra não không?"

Bác sĩ không nghe rõ Quý Thiên đã nói gì, lúc này cũng không hiểu Chu Đỉnh Nguyên có ý gì, "Đã chụp phim, não không có vấn đề gì."

"Chụp phim có thể thấy có bệnh tâm thần không?"

Bác sĩ quay lại nhìn bệnh nhân trên giường rồi nhìn Chu Đỉnh Nguyên, "Vấn đề tinh thần không thể thấy qua CT, cậu ta có tiền sử bệnh tâm thần không?"

Có hay không? Chu Đỉnh Nguyên không biết phải nói sao nữa, dù Quý Thiên là người không có giấy tờ hợp lệ, thêm vào đó là một bệnh lý tâm thần nữa, hắn thực sự sợ rằng Quý Thiên sẽ bị các cơ quan chức năng bắt giữ.

"Thôi bỏ qua đi."

Sau khi bác sĩ đi, Chu Đỉnh Nguyên không còn tâm trạng để nói thêm với Chu Tích, nhóm của họ cũng hiểu ý, bảo Quý Thiên nghỉ ngơi tốt và cam kết sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ về sự cố này trước khi chuẩn bị rời đi.

Quý Thiên đột nhiên lên tiếng, "Xin hỏi, còn có thể nhận quà không?"

Không chỉ Chu Tích, mà ngay cả Chu Đỉnh Nguyên cũng không hiểu Quý Thiên đang nghĩ gì, nhưng nhân viên vẫn trả lời rằng họ sẽ phát quà cho những người đã điền thông tin.

Sau khi mọi người đi khỏi, Chu Đỉnh Nguyên lập tức lấy điện thoại ra tìm trên Baidu, "Va chạm vào vai có thể làm bệnh tâm thần nặng thêm không?" Lúc này, hắn không chỉ nghĩ Quý Thiên có bệnh tâm thần, mà còn nghĩ y là một kẻ ngốc, "Tôi tưởng cậu muốn đòi thêm tiền bồi thường, ai ngờ cậu lại đi đòi mấy quả trứng, tôi thấy cậu thật sự bị điên rồi."

Quý Thiên không vì lời của Chu Đỉnh Nguyên mà tức giận, y nghiêm túc nhìn Chu Đỉnh Nguyên nói: "Tôi thấy anh đồng ý giúp người khác nhận đồ, hơn nữa lại còn tích cực như vậy, không lấy về thì làm sao giải thích với người ta được?"

Chu Đỉnh Nguyên lướt ngón tay trên điện thoại mà chần chừ, hắn thật sự muốn mắng Quý Thiên một câu "thần kinh", nhưng dù thế nào cũng không thể thốt ra được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi