Khi Quý Thiên xuống lầu, y không thấy Trương Thiên Sư đâu, chỉ thấy Chu Đỉnh Nguyên vẫn đứng ngẩn ngơ tại chỗ, tay hắn còn cầm chiếc gương đồng mà Trương Thiên Sư đưa cho.
Thấy Quý Thiên, Chu Đỉnh Nguyên lập tức tỉnh lại, hắn vội vã chạy lại hỏi: "Chuyện gì thế? Sao Trương Thiên Sư lại đi rồi?"
Quý Thiên lắc đầu đầy vô tội, "Chẳng có chuyện gì, chắc ông ta đã bắt xong mấy thứ mà ông ta nói là không sạch rồi."
"A? Sao nhanh vậy?" Chu Đỉnh Nguyên còn muốn hỏi thêm, nhưng lại sợ nói lỡ lời, dù sao hắn cũng mời Trương Thiên Sư đến xem tình trạng của Quý Thiên, nhưng cuối cùng chẳng hỏi được gì cũng không thấy gì, Trương Thiên Sư lại vội vã rời đi. Hắn nhìn xuống chiếc gương đồng trong tay, "Vậy cái này phải làm sao?"
Một chiếc gương đồng mua sỉ chẳng đáng mấy đồng, mà cũng không mong món đồ này thật sự có pháp lực gì. Quý Thiên nhún vai: "Đã bắt xong rồi thì cái này chắc cũng chẳng còn tác dụng gì. Để lát nữa đưa cho mấy người thu mua phế liệu vậy."
Chu Đỉnh Nguyên không tìm được gì để bắt bẻ, đành tiện tay đặt chiếc gương đồng sang một bên, hắn giả vờ tự nhiên ngồi xuống bàn máy may, nhắn tin cho ông lão: "Thiên Sư, lại làm phiền ông rồi."
Đối phương chắc đang bận, không trả lời ngay.
Quý Thiên đứng bên máy pha cà phê pha cho mình một ly. Y cầm tách lên uống, ánh mắt vẫn luôn dõi theo Chu Đỉnh Nguyên.
Thời gian ở đây đã qua được mấy ngày, trải qua đủ mọi chuyện, từ niềm vui khi nghĩ có thể quay về đến thất vọng khi nhận ra không thể. Những cảm xúc thăng trầm ấy Quý Thiên đều đã tiêu hóa. Đặc biệt là hiện tại, khi ở bên Chu Đỉnh Nguyên, y càng kiểm soát cảm xúc của mình tốt hơn.
Thế giới toàn Beta này vừa giống mà cũng vừa khác xã hội trước đây y sống, tựa như y không thể chấp nhận việc mình là một Alpha đỉnh cao mà chẳng có gì trong tay, Chu Đỉnh Nguyên cũng sẽ không tin y từng có tất cả.
Quý Thiên đã thông suốt rồi. Chu Đỉnh Nguyên coi y là kẻ tâm thần, nếu y cứ nói năng không suy nghĩ trước mặt người khác, họ cũng sẽ nghĩ như vậy. Không phải ai cũng tốt bụng như Beta của y, nếu bị kẻ ác ý phát hiện y khác họ, y có thể gặp nguy hiểm không lường được.
Tạm thời không thể khiến Chu Đỉnh Nguyên tin mình, những lời này có thể chỉ nói trước mặt hắn, nhưng khi đối diện với người khác, y vẫn phải tỏ ra bình thường như bao người. Còn việc khiến Chu Đỉnh Nguyên tin tưởng thì không cần phải vội.
Trời đã trở lạnh rồi, mới hơn sáu giờ tối mà đã tối đen. Đèn đường bên ngoài đã sáng. Hôm nay vốn không định làm việc, cả hai cũng đều đã mệt. Quý Thiên nói: "Hôm nay đóng cửa sớm nghỉ ngơi đi."
Chu Đỉnh Nguyên lúc này chưa kịp hiểu "nghỉ ngơi" nghĩa là gì. Thấy Quý Thiên đang uống cà phê, hắn còn chu đáo nhắc nhở: "Tôi thấy trên mạng nói uống nhiều cà phê dễ mất ngủ đấy."
Đóng cửa cuốn lại, hai người một trước một sau bước lên cầu thang. Đèn hành lang chưa sửa được, Chu Đỉnh Nguyên dùng điện thoại soi đường đi trước, Quý Thiên đi theo sau. Tiếng bước chân ngắt quãng vang lên trong hành lang trống trải, làm dấy lên một cảm giác khó tả trong lòng Chu Đỉnh Nguyên.
Quý Thiên đòi về nhà ở, chẳng phải vì chê bệnh viện bất tiện sao? Y quay về chắc chắn sẽ muốn tắm rửa, nhưng bây giờ y bị bó tay, không có người giúp chắc chắn không thể tắm được. Đàn ông giúp nhau tắm cũng chẳng có gì to tát, nhưng vấn đề là Quý Thiên có bệnh mà.
Chu Đỉnh Nguyên vừa nghĩ ngợi lung tung, bước chân chậm hẳn lại. Quý Thiên phía sau không giục, chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Mấy ngày nay không ở nhà, hoa cỏ cũng không ai tưới. Anh đã tưới chưa?"
"Chưa." Bận cả buổi chiều, làm gì có thời gian lo hoa cỏ. Chu Đỉnh Nguyên không lo mấy chậu cây khác, chỉ hơi bận tâm cây lan trong phòng mình.
Quý Thiên hiểu rõ hắn, y an ủi: "Bây giờ trời lạnh, cây lan đó vốn không cần tưới thường xuyên, anh đừng lo quá. Hôm trước còn có mưa nhỏ, hoa cỏ trên sân thượng chắc không thiếu nước đâu."
Không hiểu sao, mỗi khi nói chuyện phiếm với Quý Thiên lại mang đến cho người ta cảm giác nhẹ nhõm. Dù có chuyện gì, y luôn có cách trấn an hiệu quả, cho dù đó chỉ là chuyện nhỏ nhặt nhất.
Nói chuyện một lúc, hai người đã vào phòng trên tầng hai. Quý Thiên chủ động lên tiếng: "Tôi muốn tắm, anh giúp tôi nhé."
Thái độ của Quý Thiên rất chân thành, còn mang theo chút cầu xin khó nhận ra. Chu Đỉnh Nguyên không phải kiểu người hay làm quá. Hơn nữa Thiên Sư còn dặn phải chiều theo Quý Thiên, giúp tắm thì giúp thôi.
Hắn nhìn vai Quý Thiên, chỗ đó đang bó bột, thứ như bột thạch cao mà dính nước chắc chắn sẽ biến dạng. Hắn gãi đầu, nghĩ một lát rồi kéo từ ngoài vào một cái thùng nhựa khá lớn.
Quý Thiên ban đầu hơi khó hiểu, thấy Chu Đỉnh Nguyên rửa sạch thùng vài lần rồi đổ nước nóng vào: "Anh định bảo tôi dùng cái thùng này để tắm?"
"Cái thùng này chỉ đựng nước, có làm gì khác đâu." Không dùng thùng thì dùng gì? Trong nhà đâu có bồn tắm.
Quý Thiên hiểu đạo lý thời gian đặc biệt, cách làm đặc biệt. Y đã vô số lần hạ thấp tiêu chuẩn vì thực tế, nhưng Chu Đỉnh Nguyên luôn làm y ngạc nhiên với mức sống của mình.
Ngồi trong thùng nhựa tắm rửa? Là một Alpha đường đường chính chính, chuyện này thực sự vượt ngoài sức chịu đựng của Quý Thiên. Y mím môi, mặt sắp dài tới nơi mà không nói một lời.
"Cậu đừng có khó tính như vậy được không?" Chu Đỉnh Nguyên cầm lấy tay Quý Thiên đang treo. Vì bó bột nên áo khoác của Quý Thiên chỉ khoác hờ, tay phải lộ ra ngoài đã lạnh buốt rồi. Không biết tay lạnh như vậy có bị tổn thương không, thế mà y chẳng than câu nào.
Chu Đỉnh Nguyên vốn định trêu chọc Quý Thiên vài câu, nhưng thấy y nhẫn nhịn đáng thương quá chừng thì lòng lại mềm đi. Dù gì cũng là vì cứu mình mà bị thương, hắn cố kiên nhẫn: "Nhà chỉ có thế này, lại không có bồn tắm cho cậu dùng đâu, mà không tắm thì cậu cũng chả chịu."
Quý Thiên không nói gì, nhưng môi y mím chặt rồi hơi động đậy, ánh mắt thoáng do dự.
Chu Đỉnh Nguyên liền ra chiêu: "Thật sự không có cách nào khác. Cậu không nói, tôi không nói, ngoài tôi ra sẽ không ai biết cậu tắm trong thùng."
Dù là một Alpha luôn cố gồng mình, khi được bạn đời dỗ dành vài câu, y cũng có thể hạ thấp yêu cầu. Chu Đỉnh Nguyên nói không sai, chỉ có hắn nhìn thấy mà thôi. Beta của mình không để ý, y cũng không cần quan tâm quá, Quý Thiên từ từ thuyết phục bản thân.
"Vậy cứ thế đi." Để Quý Thiên chủ động yêu cầu dùng thùng tắm thì hơi quá nên Chu Đỉnh Nguyên cố ý dẫn dắt y.
Quý Thiên khẽ thở dài, gật đầu một cách miễn cưỡng.
Đúng là khó chiều quá đi mất. Chu Đỉnh Nguyên lần đầu gặp một người như Quý Thiên, rõ ràng là một người đàn ông lớn nhưng lúc chích mông hay tắm trong thùng cũng phải dỗ ngọt.
Khi giúp Quý Thiên cởi đồ, Chu Đỉnh Nguyên giữ ánh mắt bình tĩnh, hắn tự nhủ rằng Quý Thiên có gì hắn cũng có, không cần phải ra vẻ làm gì.
Nhưng khi thật sự cởi hết, Chu Đỉnh Nguyên không kiềm được hét thầm trong đầu. Quý Thiên đúng là người không giống ai. Cậu ta chỗ nào cũng... lớn vậy sao?
Quý Thiên là một người có giáo dưỡng, dù đã xác định Chu Đỉnh Nguyên là Beta của mình rồi nhưng khi đứng trần trụi trước mặt hắn, y vẫn cảm thấy thẹn.
Y luôn nghĩ bản thân là người có khả năng tự kiểm soát rất mạnh, nhưng giờ nhìn lại, hóa ra trước đây y tiếp xúc với Omega và Beta quá ít. Dù là ai thì cũng khó lòng chống lại bản năng tự nhiên, ngay cả Alpha cũng không phải ngoại lệ.
Dù chưa bước vào kỳ mẫn cảm, nhưng trong tình huống này, bản năng trong y vẫn trỗi dậy, giống như một con công đang ve vãn bạn đời, vô thức tỏa ra pheromone. Dù pheromone này có tác động đến Chu Đỉnh Nguyên hay không, y vẫn dùng cách thức nguyên thủy nhất, mạnh mẽ nhất để biểu đạt ý định theo đuổi của mình.
Cái thùng nhựa hơi cao, Quý Thiên với tay trái bất tiện phải được Chu Đỉnh Nguyên đỡ, giúp y bước vào.
Dưới làn hơi nước, mùi thuốc Đông y càng trở nên đậm đặc. Chu Đỉnh Nguyên không dám nhìn lung tung, chỉ tập trung ngửi mùi để phân tán sự chú ý. Quả nhiên, Quý Thiên luôn mang đến cảm giác kỳ lạ, ngay cả mùi thuốc này cũng vậy.
Hơi thở của Chu Đỉnh Nguyên thoáng lướt qua vai Quý Thiên. Thấy hắn ngày càng sát lại gần, Quý Thiên tưởng hắn định hôn mình, bèn đứng trong nước không ngồi xuống, y cúi đầu hơi nhích tới gần.
"Làm gì thế?" Chu Đỉnh Nguyên nhận ra động tác của Quý Thiên nên hắn buột miệng hỏi. Giọng hắn trầm hơn, khàn hơn bình thường.
Quý Thiên khựng lại, cảm giác nóng ran trên mặt. Beta của y không chỉ thiếu dịu dàng mà còn chẳng biết chút gì về tình thú.
Sau khi đưa Quý Thiên ổn định ngồi trong thùng, Chu Đỉnh Nguyên dặn dò: "Cẩn thận đấy. Tôi sợ bột thạch cao của cậu bị dính nước. Để tôi xuống dưới lấy màng bọc thực phẩm quấn vào cho chắc."
"Ừm."
Chu Đỉnh Nguyên lau nước trên tay quay người rời khỏi phòng. Lúc này, khuôn mặt căng thẳng của hắn mới dần lộ ra biểu cảm khó hiểu. Mặc dù tuổi hắn cũng đã không còn trẻ nhưng đích thực là chưa từng yêu. Lúc bình thường, ngoài việc xem vài bộ phim để tự giải khuây thì hắn hoàn toàn không có kinh nghiệm thực tế gì.
Khi nãy Quý Thiên sát lại gần như vậy, chẳng lẽ định hôn hắn?
Trong đầu Chu Đỉnh Nguyên chợt hiện lên cảnh lần trước khi cả hai uống say rồi hôn nhau trên giường. Hắn đưa tay chạm lên môi, ký ức đó dường như đã bị bỏ quên giữa bao nhiêu việc xảy ra trong những ngày qua. Hắn vốn là người mau quên, giờ mới nhớ ra chuyện này.
Trương Thiên Sư không phải đã xem bệnh cho Quý Thiên rồi hả? Sao y lại phát bệnh nữa rồi? Rốt cuộc đây là bệnh quái quỷ gì mà khiến Quý Thiên cứ thích dính dán với mình, một thằng đàn ông thế này?
Chu Đỉnh Nguyên lấy cuộn màng bọc thực phẩm lên, cẩn thận quấn mấy vòng quanh vai Quý Thiên. "Cậu tắm đi, tắm xong gọi tôi."
Hắn không muốn nán lại trong phòng tắm thêm chút nào, vội lui ra ngoài rồi nhanh chóng lấy điện thoại ra. Thiên Sư vẫn chưa trả lời, hắn phải chủ động nhắn tiếp:
"Thiên Sư, sao thầy không trả lời tôi? Thầy xem bệnh cho cậu ấy xong cũng không nói rõ đã đi nhanh vậy làm gì? Tôi thấy cậu ấy chẳng khác gì so với trước đây."
Quý Thiên vốn không mắc bệnh, hơn nữa y ngay lập tức nhìn thấu trò lừa bịp của Trương Thiên Sư. Người này nào dám hé nửa lời, sợ Quý Thiên báo cảnh sát bắt mình. Trương Thiên Sư chỉ có thể giả bộ thần bí trả lời qua loa: "Những gì cần làm tôi đều đã làm cả rồi."
Chu Đỉnh Nguyên vẫn chẳng hiểu ra sao. Đúng lúc đó, anh nghe thấy Quý Thiên từ trong phòng tắm gọi: "Đỉnh Nguyên."
Chậc!
Cả người Chu Đỉnh Nguyên nổi da gà, cảm giác như sắp đi đời. Ai dạy Quý Thiên đổi cách gọi thế hả?
"Đỉnh..."
Sợ Quý Thiên gọi lần thứ hai, Chu Đỉnh Nguyên vội vàng đáp lời: "Đến đây, đến đây! Đừng gọi nữa!"