"Cậu sao lại đến đây?" Nụ cười trên khóe môi Chu Đỉnh Nguyên gần như không thể kiềm chế được, hắn nhìn Quý Thiên từ trên xuống dưới, có chút tò mò không biết cậu thiếu gia suốt ngày chẳng bước ra khỏi cửa này rốt cuộc là làm sao có thể ra ngoài, lại còn lo lắng Quý Thiên sẽ gặp phải nguy hiểm gì khi ra ngoài một mình.
Khi có người ngoài, cảm xúc của Quý Thiên vẫn rất kiềm chế. Y giữ chặt Chu Đỉnh Nguyên đang phấn khích không thôi, "Tôi thấy anh gửi tôi bao nhiêu tin nhắn, chắc là anh không thoải mái nên tôi đến xem sao."
Hơn nữa, không lâu sau khi Chu Đỉnh Nguyên rời đi, Quý Thiên nhận được cuộc gọi từ cửa hàng trang sức, họ nói chiếc nhẫn tùy chỉnh đã được giao đến rồi hỏi khi nào thì bọn họ có thời gian để đến lấy. Quý Thiên muốn vào ngày đặc biệt này trao chiếc nhẫn cho Chu Đỉnh Nguyên nên mới ra ngoài.
Quý Thiên nhìn thấy túi trong tay Chu Đỉnh Nguyên, "Quà tặng chưa đưa cho người ta?"
Mới nhắc đến chuyện này, Chu Đỉnh Nguyên lại tức giận, nụ cười trên mặt hắn chợt biến mất, hắn oán giận nói với Quý Thiên, "Cậu không biết đâu, nếu không phải vì mặt mũi của Chu Tích, tôi đã muốn đi từ lâu rồi. Cái ông cha tôi ấy, không cảm kích còn tỏ ra thái độ như vậy, tôi không thể nhịn được nữa, tôi tự cầm lấy đồ của tôi bỏ đi luôn."
Quý Thiên cũng đoán được chuyện này là do Chu Tích sắp xếp, mời Chu Đỉnh Nguyên đến chắc chắn không phải ý của ông ta. Chu Đỉnh Nguyên đi cũng chỉ khiến không khí thêm ngượng ngùng, nhưng đã cho đủ mặt mũi rồi. Giờ đối phương lại chẳng biết điều, y cũng sẽ không khuyên Chu Đỉnh Nguyên làm hòa với ông ta nữa.
Trong khi nói chuyện, hai người dần dần đến gần nhau hơn, Chu Đỉnh Nguyên suýt chút nữa là áp sát vào người Quý Thiên, Quý Thiên ôm lưng Chu Đỉnh Nguyên, giữ hắn trong vòng tay mình, để hắn tự nhiên dựa vào.
Lúc quay về, đường xá thuận tiện hơn nhiều so với lúc đi, taxi ra khỏi khu thương mại rồi nhanh chóng đến điểm đến.
Khu này không như khu thương mại, không khí lễ hội rõ rệt kém hơn, trên đường ít người qua lại, chỉ có đèn đường cô đơn vẫn sáng, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng tivi vọng ra từ các nhà hàng xóm.
Trả tiền xong xuống xe, Chu Đỉnh Nguyên giúp Quý Thiên chỉnh lại áo khoác, hai người lần lượt đi vào ngõ, đèn đường kéo dài bóng dáng của cả hai, gió lạnh thổi mạnh, Quý Thiên đi nhanh lên, vai sát vai bước cùng Chu Đỉnh Nguyên.
"Cậu đã xâu được bao nhiêu xiên rồi?" Chu Đỉnh Nguyên vừa mở cửa vừa nhỏ giọng hỏi Quý Thiên.
Quý Thiên rất thích cảm giác này, vào lúc đêm khuya yên tĩnh thì thầm trò chuyện với người yêu, không phải sợ bị người khác nghe thấy ngại ngùng, mà là muốn nắm giữ những khoảnh khắc ấm áp chỉ thuộc về hai người.
"Tôi đói rồi, tôi còn định đi ăn gì ngon, nhưng chẳng ăn được mấy miếng đã bị bực bội mà đi rồi. Giờ tôi nghi ngờ ông cha tôi ấy keo kiệt đến mức không muốn cho tôi ăn thêm một miếng cơm nữa." Chu Đỉnh Nguyên xoa tay, "Không ăn đồ ăn thì lạnh lắm, về nhà cậu tắm nước nóng đi."
Quý Thiên nghe xong có chút hối hận vì đã để Chu Đỉnh Nguyên đi tham gia buổi tiệc sinh nhật đó, "Vậy chúng ta mang đồ lên lầu trước."
"Cậu khóa cửa xong rồi lên, tôi mang đồ lên." Chu Đỉnh Nguyên nhét chìa khóa vào tay Quý Thiên, hắn nhìn tay Quý Thiên có vẻ lo lắng, "Cậu tắm một mình được không?"Cánh tay Quý Thiên gần như đã hồi phục, giờ y có thể tự mặc đồ và cởi đồ mà không gặp vấn đề gì, "Tôi tự tắm được."
"Vậy thì được, còn lại để tôi làm."
Nói xong, Chu Đỉnh Nguyên thu dọn chiếc ghế nằm thường dùng của Quý Thiên, hắn lấy luôn chiếc chăn nhỏ, vác bàn lên vai, tay cầm ghế nằm, một hơi mang hết lên tầng ba.Lên xuống mấy lần cuối cùng cũng đem đồ ăn và đồ dùng cần thiết lên tầng trên, Chu Đỉnh Nguyên nấu bia nóng rồi nhóm lửa ở tầng trên, làm xong hết mọi thứ, Quý Thiên cũng vừa tắm xong lên đến nơi.
"Tắm xong rồi?" Chu Đỉnh Nguyên làm hết công việc nặng nhọc, tay đầy bẩn than, hắn giơ tay lên dụi mặt, mặt lập tức xuất hiện vài vết đen.
"Đừng..."
Quý Thiên muốn nắm lấy tay Chu Đỉnh Nguyên, không cho hắn làm bẩn chính mình nhưng Chu Đỉnh Nguyên biết hiện giờ mình đầy bẩn rồi, hắn lại sợ làm bẩn luôn người Quý Thiên nên vô thức lùi lại một bước.
"Cậu tắm trước đi, tôi xuống dưới rửa tay đã."
Tối nay gió vừa đúng lúc bị mái hiên của ban công chắn, dưới mái hiên có than đang cháy, chẳng lạnh chút nào.
Quý Thiên ngồi lên chiếc ghế nằm, đưa tay ra trước lò nướng để sưởi ấm, chân có một chiếc ghế nhỏ bên cạnh, ghế nằm là dành cho y, còn chiếc ghế nhỏ là Chu Đỉnh Nguyên chuẩn bị cho mình.
Chu Đỉnh Nguyên còn mang theo một dây điện lên, trên bếp từ có nồi bia nóng đang sôi sục, chưa ăn đã thấy ấm cả người rồi.
Có thể là những việc nhỏ nhặt, nhưng từ khi mình đến thế giới này, mọi thứ mình trải qua đều là những chuyện nhỏ ghép lại với nhau, những chuyện nhỏ này không hề nhỏ, Chu Đỉnh Nguyên đã làm rất nhiều việc cho y, mà y dường như chẳng làm được gì cho Chu Đỉnh Nguyên.
Mỗi lần như vậy, cảm giác tội lỗi của Quý Thiên lại sâu thêm một tầng, nhớ lại khi Chu Đỉnh Nguyên nói là đói, y liền lấy thịt xiên lên trước muốn khi Chu Đỉnh Nguyên tắm xong lên là có thể ăn được.
"Chà chà chà! Ngon quá!"
Chu Đỉnh Nguyên từ trong hành lang đã ngửi thấy mùi thịt nướng thơm lừng, bước chân hắn nhanh hơn hẳn, tiếng bước chân vọng lại trong hành lang, đầu tóc còn ướt đã xuất hiện ở đầu cầu thang.
Quý Thiên xê chiếc ghế nhỏ sang một bên, y vẫy Chu Đỉnh Nguyên lại gần mình, lấy khăn tắm trên vai Chu Đỉnh Nguyên, lại đưa thịt xiên đã nướng xong vào tay hắn, "Không phải đã bảo anh mùa đông phải làm khô tóc sao."
"Tôi đói chết rồi, mùi còn thơm như vậy, đâu có tâm trí nào mà sấy tóc nữa." Chu Đỉnh Nguyên bắt lấy xiên thịt nhét vào miệng. Ở đây không có người lớn, chẳng ai nghĩ hắn thiếu lễ phép. Có Quý Thiên nướng thịt cho hắn, lại còn Quý Thiên lau tóc cho hắn, chỉ cần hắn bị nghẹn ho, Quý Thiên lập tức rót cho hắn một cốc nước uống, y còn ân cần dặn dò, "Ăn chậm thôi."
Vẫn là nhà mình thoải mái.
Chu Đỉnh Nguyên cắn xiên thịt trong miệng, lại nướng thêm một lớp trên vỉ nướng, hắn nắm lấy tay Quý Thiên đang lau tóc cho mình, "Đủ rồi, đừng lau nữa, cậu ăn đi."Quý Thiên nhìn chiếc đĩa mà Chu Đỉnh Nguyên đưa tới, mặc dù Chu Đỉnh Nguyên nói là đói, nhưng vẫn để lại một phần cho mình. Chảo sắt này đặt trên vỉ nướng, thức ăn bên trong vẫn còn nóng hổi."
Để tôi kể cho cậu nghe, lúc nãy cậu không thấy đâu, thật sự tức chết tôi rồi."
Chu Đỉnh Nguyên cuối cùng cũng tranh thủ cơ hội để kể cho Quý Thiên về tình hình trong phòng riêng, "Người nhà của Chu Tích đúng là nhiều thật, những đứa cu khác cũng giống như Chu Tích, đều được dạy dỗ rất nghiêm túc. Tôi chỉ muốn ăn xong rồi mẹ nó phắc cho rồi, họ cứ bắt tôi phải lên trước kính rượu, cứ như thể ông ta rất giỏi vậy."
Hiếm khi Chu Đỉnh Nguyên nói tục trước mặt Quý Thiên, nhưng Quý Thiên vẫn bình tĩnh, lắng nghe hắn oán giận với vẻ mặt dịu dàng.
"Cái ông ba tôi cũng thế, cứ sợ mất mặt trước người khác, ông ấy nói lời khó nghe, nếu không có Chu Tích và mẹ cậu ta ở đó, tôi đã nói lại ông ta rồi, mẹ nó, tôi đã nói rõ với Chu Tích trước đó rồi, sau này những cuộc họp kiểu này tôi sẽ không tham gia nữa, tôi đã hiểu ý tốt của cậu ta rồi."
"Ông ta khinh thường tôi, tôi cũng khinh thường ông ta, nếu ông ta biết tôi hiện giờ kiếm được bao nhiêu tiền chắc là chết khiếp, mắt chó nhìn người."
Chu Đỉnh Nguyên càng nói càng tức, "Tôi vẫn còn quá lịch sự rồi, tôi bây giờ tới đó lật luôn bàn ổng, xem ổng còn dám tổ chức cái sinh nhật quái quỷ gì nữa không."
Quý Thiên kéo Chu Đỉnh Nguyên đang hừng hực khí thế lại, y biết Chu Đỉnh Nguyên nói là vì tức giận, cha mẹ không giống người ngoài, máu mủ là thứ không thể cắt đứt được. Chu Đỉnh Nguyên có lẽ giống mẹ hắn hơn, không thể lạnh lùng như bố hắn, lúc trước hắn còn từng dang tay giúp đỡ y như một người xa lạ, huống chi đó là bố hắn, trong tiềm thức hắn vẫn sẽ nhượng bộ một chút.
Quý Thiên không quan tâm điều này, dù Chu Đỉnh Nguyên xử lý mối quan hệ với cha thế nào, y luôn đứng về phía hắn. Y chỉ quan tâm đến việc Beta của mình có vui vẻ hay không, có hạnh phúc hay không thôi.
Y nắm tay Chu Đỉnh Nguyên, nhẹ nhàng xoa xoa, "Sau này những chuyện không muốn làm thì đừng làm, đừng vì bất cứ ai mà miễn cưỡng, kể cả Chu Tích cũng vậy, nếu anh không muốn thì cứ từ chối cậu ta. Mọi người đều bình đẳng."
Chu Đỉnh Nguyên lúc này mới nhận ra là mình sợ nhột, hắn luôn nghĩ mình da dày thịt chắc, đao thương không vào được, ngón tay không tự chủ mà động đậy vuốt qua lòng bàn tay của Quý Thiên, hắn thấp giọng nói: "Cậu đột nhiên xuất hiện ở cửa tiệm làm tôi giật mình thế mà cậu lại biết đường."
Tiệm rượu đó nằm trong khu thương mại, ngay dưới khách sạn mà Quý Thiên lần đầu tiên đến, làm sao hắn có thể không nhớ được.Khi thấy Quý Thiên, Chu Đỉnh Nguyên bỗng cảm thấy như có người đứng sau bảo vệ mình, "Lâu lắm rồi không có ai đưa tôi về nhà."
"Không chỉ có mỗi việc đưa anh về nhà đâu." Quý Thiên rút tay ra khỏi túi, mò mẫm một lúc rồi lấy ra một hộp nhung, "Nhân viên cửa hàng trang gọi điện cho tôi, nhẫn đặt làm riêng đã đến rồi."
Khi hộp được mở ra, bên trong là hai chiếc nhẫn trơn bóng, Chu Đỉnh Nguyên bỗng nghẹn, đầu óc mất hết khả năng suy nghĩ, rõ ràng hắn phải nhảy lên la lớn rồi chất vấn Quý Thiên đang làm cái trò gì vậy, nhưng hắn lại ngớ ngẩn nói một câu: "Hóa ra cậu không phải là đến đón tôi à."
"Tôi là đến đón anh mà, cũng là đến lấy nhẫn." Quý Thiên luôn rất chú ý đến mọi chuyện liên quan đến Chu Đỉnh Nguyên, mọi thứ đều là đặc biệt dành cho hắn, "Đeo thử đi."
Nói rồi, Quý Thiên giữ tay Chu Đỉnh Nguyên, y cẩn thận đeo nhẫn lên tay hắn. Kim loại lạnh lẽo khiến Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy rất rõ sự hiện diện của nó trên ngón tay, hắn như bị người khác điểm huyệt, chỉ có thể giương mắt nhìn Quý Thiên đeo nhẫn vào tay mình.
Quý Thiên nhìn chiếc nhẫn còn lại trong hộp, đầu óc Chu Đỉnh Nguyên giờ đã như bị đổ đầy keo đặc quánh, hắn cũng học theo động tác của Quý Thiên, đeo nhẫn cho y.
"Vừa vặn."
Chu Đỉnh Nguyên không trả lời, hắn quay mặt đi rồi cầm ly rượu uống một ngụm thật lớn, cổ họng hắn liên tục chuyển động, tiếng nuốt bia nóng vang lên thật rõ, lớn đến mức có thể che giấu đi sự hoảng loạn của hắn."Đỉnh Nguyên."
Quý Thiên cầm ly rượu trong tay Chu Đỉnh Nguyên để sang một bên, ép hắn quay lại đối diện với mình.
Mùi rượu vẩn vơ giữa hai người, Quý Thiên nghiêng người, áp sát vào Chu Đỉnh Nguyên, hắn như không còn sức lực, thuận theo đà ngả lưng xuống ghế, trước mắt hắn bỗng loá lên, Quý Thiên đã hôn lên môi hắn rồi.
Cảm giác mềm mại trên môi khiến lý trí của Chu Đỉnh Nguyên bay đi đâu mất, những lần trước khi hôn Quý Thiên, hoặc là hắn say đến không biết gì, hoặc là mọi thứ kết thúc quá nhanh, nói chung là khi ấy hắn còn chưa kịp phản ứng.
Lần này hắn uống vừa đủ, mặt có hơi đỏ, đầu óc lại tỉnh táo, nhưng cảm xúc lại kích động. Lý trí còn sót lại nhắc nhở hắn nên đẩy Quý Thiên ra, nhưng cơ thể mẹ nó cứ bồn chồn, dưới sự dẫn dắt của Quý Thiên, hắn phản ứng lại một cách nửa vời, nửa muốn đẩy, nửa lại không muốn.