Vội vàng trở về, những ngày vừa qua khiến Quý Thiên chẳng còn thời gian để suy nghĩ nhiều. Công ty chất chồng công việc chờ y giải quyết, cứ vậy y nhanh chóng lao đầu vào làm việc.
Do tính chất đặc biệt của loại thuốc mạnh, hiện tại nó vẫn chưa được chính thức tung ra thị trường. Quý Thiên đặc biệt chú ý đến phản hồi về việc sử dụng thuốc. Vừa lướt qua các ý kiến trên mạng, y vừa hỏi Nghiêm Chấn về tỷ lệ giới tính của những người mua thuốc.
"Chủ yếu là Alpha." Câu trả lời của Nghiêm Chấn không làm Quý Thiên ngạc nhiên. Lướt qua thêm một số bình luận trực tuyến, y nhìn thấy một bình luận của Beta.
Đây là phúc âm cho toàn nhân loại, nhưng những người hoan hô khen ngợi là Alpha, còn người dùng lại là Beta. Có ai từng hỏi ý kiến Beta chưa?
Ngón tay đang lướt chuột của Quý Thiên khựng lại. Nếu loại thuốc này được tung ra thị trường toàn diện, điều đó đồng nghĩa với việc không ít Beta không muốn sinh con sẽ bị áp bức bởi Alpha, buộc trở thành những Omega bất đắc dĩ.
Khi nghiên cứu loại thuốc mạnh này, Quý Thiên chưa bao giờ cân nhắc đến quyền lợi của Beta. Nếu không vì sự cố dẫn y đến một thế giới xa lạ, nơi không tồn tại pheromone thì có lẽ đến giờ y vẫn không hề động lòng trước những lời nhắn như vậy.
Quý Thiên tiếp tục lướt qua dư luận trên mạng. Trong thế giới nơi Alpha là biểu tượng của quyền lực, tiếng nói của Beta đòi quyền lợi cho mình hiếm hoi như những ngọn cỏ nhỏ nhoi giữa gió bão. Có lẽ rất nhiều Beta muốn phản kháng, nhưng họ không có cách hoặc không dám bày tỏ ý kiến, thậm chí ngay cả trên không gian mạng.
"Người dùng vẫn chưa nhiều." Quý Thiên bình luận bằng giọng điệu bình thản.
Nghiêm Chấn tưởng Quý Thiên đang trách tốc độ làm việc của họ quá chậm, liền giải thích:
"Hiện tại vẫn trong giai đoạn nộp đơn xin sử dụng. Nhiều người đang quan sát, có lẽ không lâu nữa thuốc sẽ được phổ biến rộng rãi."
Phản ứng của Quý Thiên rất lạ, rõ ràng như trút được gánh nặng. Không chờ Nghiêm Chấn nói thêm, y lên tiếng trước: "Tạm dừng toàn bộ quá trình nộp đơn xin sử dụng, cố gắng thu hồi những liều thuốc đã phân phát."
"Cái gì?" Nghiêm Chấn ngỡ mình nghe nhầm.
Quý Thiên quay sang nhìn Nghiêm Chấn, ánh mắt chắc chắn khiến đối phương không thể nghi ngờ ý định của y: "Làm theo lời tôi, càng nhanh càng tốt."
Nghiêm Chấn rất muốn hỏi lý do, nhưng giọng điệu không cho phép phản bác của Quý Thiên khiến anh chỉ có thể nuốt lại thắc mắc, rồi dè dặt nhắc nhở: "Có cần thông báo trước cho hội đồng quản trị không?"
Thậm chí không cần Nghiêm Chấn phải sắp xếp cuộc họp, hội đồng quản trị đã ngay lập tức tìm đến Quý Thiên khi nhận được tin.
Thuốc mạnh mang lại lợi nhuận khổng lồ, cắt đứt nguồn lợi của người khác chẳng khác nào giết cha mẹ họ. Quyết định dừng giữa chừng của Quý Thiên chắc chắn khiến nhiều người không hài lòng.
Các cổ đông yêu cầu Quý Thiên đưa ra lời giải thích, nếu không họ sẽ không để yên chuyện này.
Đối mặt với cả một nhóm người, Quý Thiên không khỏi rơi vào thế đơn độc. Y gom lại những ý kiến mình thu thập được trên mạng gần đây trình bày trước hội đồng quản trị.
Những người này tỏ ra thờ ơ, "Chỉ là một phần rất nhỏ tiếng nói thôi, Quý tổng này, anh có cần phải làm to chuyện như vậy không? Họ không thể ảnh hưởng đến việc tung ra thuốc của chúng ta."
"Những người này đều là Beta. Người dùng thuốc là họ, người phản đối cũng là họ. Chúng ta không nên tôn trọng suy nghĩ của họ sao?"
Một thoáng im lặng bao trùm phòng họp khi vài thành viên trong hội đồng nhìn nhau. Nhưng ngay sau đó, họ đồng loạt cười nhạt đầy chế giễu: "Quý tổng, anh không định nói với chúng tôi về nhân quyền và bình đẳng, đúng không?"
Dưới ánh nhìn đầy mỉa mai, Quý Thiên cố gắng giữ bình tĩnh, trả lời: "Chúng ta không có quyền ngang nhiên quyết định cuộc đời của Beta."
Trong một thế giới nơi Alpha chiếm ưu thế, Beta chỉ là những mảnh ghép nhỏ bé. Đối với những người sống ở đỉnh tháp quyền lực này, Beta có cơ hội đóng góp cho toàn cầu đã là niềm vinh dự lớn lao. Vì thế, họ không hiểu tại sao Quý Thiên lại bất ngờ đưa ra quan điểm này.
"Quý tổng, chẳng phải vì Beta mà suy nghĩ như vậy có phần... màu mè sao?"
Đối với những Alpha ở đây, việc đặt mình vào vị trí của Beta thực sự quá xa lạ và khó hiểu.
Một người lên tiếng, như thể muốn làm dịu bầu không khí: "Quý tổng, thật ra chuyện này cũng không liên quan gì đến chúng ta. Đối tượng sử dụng thuốc này không phải bạn đời của chúng ta, thuốc này chỉ nhằm phục vụ tầng lớp trung và thấp. Là một thương nhân, việc duy nhất chúng ta cần làm là kiếm tiền."
Lời nói đó khiến Quý Thiên như bị sét đánh ngang tai. Phải chăng mọi thứ đã đi quá xa khỏi mong muốn ban đầu? Nếu y mãi sống trong thế giới này, có lẽ y đã gật đầu đồng ý. Nhưng sau khi đã từng thấy một thế giới khác, y không thể giả vờ không biết gì.
Y nghĩ đến Chu Đỉnh Nguyên, đến mối quan hệ giữa cả hai, dù Chu Đỉnh Nguyên không thừa nhận họ là bạn đời, y cũng không thể coi hắn chỉ là một Beta xa lạ.
"Thuốc phải được thu hồi, mọi đơn xin sử dụng phải dừng lại."
Sự cương quyết của Quý Thiên khiến vài người khó chịu, có người lên tiếng với vẻ không vui:
"Quý tổng, có phải anh chưa nghỉ ngơi đầy đủ sau khi trở về không? Hãy tạm gác chuyện này lại đi, anh về nghỉ ngơi đến khi nào tỉnh táo hơn, chúng ta hẳn bàn tiếp."
Trước những lời châm biếm, Quý Thiên vẫn giữ thái độ điềm tĩnh: "Tôi không thảo luận với các vị. Đây là quyết định của tôi. Các vị có thể về được rồi."
Ở tập đoàn Quý, y có quyền quyết định tuyệt đối, không cần thông qua bỏ phiếu.
Cuộc họp kết thúc trong không khí căng thẳng. Phòng họp rộng lớn chỉ còn lại Quý Thiên và Nghiêm Chấn.
Quý Thiên day trán, thở dài: "Cậu cũng muốn hỏi tại sao đúng không?"
Là người ít nói kiệm lời, Nghiêm Chấn chỉ lên tiếng khi Quý Thiên chủ động, "Quý tổng, tôi không biết anh đã trải qua chuyện gì, nhưng anh không nên quên mục đích ban đầu khi nghiên cứu thuốc mạnh."
Quý Thiên tựa trán lên tay, ánh mắt mơ màng nhìn xuống chiếc bàn dài trước mặt. Trong ánh phản chiếu lờ mờ, y thấy bóng dáng chính mình. Y nhận ra, bản thân đã quên mất ý nghĩa ban đầu, hoặc có lẽ chưa từng có mục tiêu thực sự. Y chỉ nối tiếp di nguyện của cha, tận hưởng niềm vui trong khoảnh khắc thuốc ra đời mà không suy xét những hệ lụy phía sau.
"Mục đích ban đầu? Ý định thật sự của cha tôi, giờ tôi cũng không chắc nữa. Còn mục đích của riêng tôi, chỉ là cảm giác vinh dự khi có một thành tựu nghiên cứu. Nhưng giờ đây, tôi không muốn tiếp tục như trước nữa."
Nghiêm Chấn ngập ngừng, rồi hỏi: "Quý tổng, mặc dù anh không nói, nhưng tôi muốn hỏi. Trong thời gian qua rốt cuộc anh đã đi đâu vậy?"
Quý Thiên do dự giây lát, nhưng cuối cùng lựa chọn nói thật: "Cậu tin rằng trên đời này có một nơi không tồn tại pheromone, nơi tất cả mọi người đều là Beta không?"
Nghiêm Chấn nhìn Quý Thiên đầy kinh ngạc, rõ ràng anh không tin. Với trình độ khoa học hiện nay thì chưa từng phát hiện ra nơi nào như thế.
Không có pheromone, đồng nghĩa với việc không còn sự phục tùng theo bản năng. Toàn là Beta, điều đó có nghĩa rằng không còn ưu thế về giới tính.
"Thật ra tôi cũng không vĩ đại đến mức có thể nghĩ cho tất cả các Beta trên thế giới. Tôi chỉ đang nghĩ đến bạn đời của mình thôi. Với tính cách của anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ không đồng ý."
Nghe thấy hai từ "bạn đời," Nghiêm Chấn vô cùng kinh ngạc, người đó lại còn là Beta nữa. Trong khoảnh khắc, anh không phân biệt được điều gì khiến mình ngạc nhiên hơn, một thế giới không có pheromoe và toàn beta, hay việc Quý Thiên đã tìm được bạn đời.
"Ngài không đưa người ấy về cùng sao?"
Quý Thiên im lặng. Nghiêm Chấn cũng rất tinh ý, anh không truy hỏi thêm.
"Hôm nay đến đây thôi."
Hôm nay, y về nhà sớm hơn thường lệ. Sau khi xử lý xong một số tài liệu, Quý Thiên vẫn còn thời gian để ngâm mình trong bồn tắm.
Những ngày trở lại đây, y cảm giác như đang tham gia một trận chiến. Nhưng khi nước ấm bao bọc lấy cơ thể, sự mệt mỏi trong y cuối cùng cũng được xoa dịu.
Bận rộn thì không có thời gian để nghĩ đến điều gì khác. Nhưng một khi có chút thời gian riêng tư, Quý Thiên lại không kiềm chế được mà nghĩ về Chu Đỉnh Nguyên.
Những ngày này, y luôn dùng công việc để làm tê liệt bản thân. Nhưng giây phút này, y buộc phải đối diện với những vấn đề mà mình luôn cố trốn tránh - những vấn đề liên quan đến Chu Đỉnh Nguyên.
Trở về rồi, liệu có thể quay lại không? Nếu quay lại, có thể trở về lần nữa không? Nếu không thể trở về, y và Chu Đỉnh Nguyên phải làm sao?
Quý Thiên nằm dài ra trên thành bồn tắm, y với lấy chiếc quần tây vứt dưới đất, rút ra từ túi quần cặp nhẫn. Y nhẹ nhàng xoa mặt nhẫn bằng ngón tay, như thể những ngày tháng đó chỉ là một giấc mơ. Nhưng cặp nhẫn này lại nhắc nhở y rằng, Chu Đỉnh Nguyên không phải là một giấc mộng nào cả. Những điều y và Chu Đỉnh Nguyên cùng trải qua đều là thật, một Chu Đỉnh Nguyên miệng thì cứng rắn, nhưng tâm thì dịu dàng, hắn thật sự tồn tại trên đời.
"Quý Thiên!"
Chu Đỉnh Nguyên nhấc chậu hoa lên, chỉ thấy vài con kiến hoảng loạn chạy tán loạn, hắn hoàn toàn không thấy bóng dáng Quý Thiên. Sau đó, cậu lại đặt chậu hoa xuống, chống tay lên thùng nước, úp cả đầu vào trong.
"Quý Thiên!"
Mặt nước gợn lên từng vòng sóng, đáp lại Chu Đỉnh Nguyên chỉ là tiếng vọng mơ hồ. Hắn cúi đầu nhìn bóng mình dưới nước, nụ cười trên mặt dần đông cứng lại.
Những ngày gần đây, Chu Đỉnh Nguyên cứ tự tìm niềm vui trong nỗi buồn, thường tìm kiếm bóng dáng Quý Thiên ở những nơi không ngờ tới.
Nhưng đã hơn nửa tháng rồi. Quý Thiên đã biến mất hơn nửa tháng. Ban đầu Chu Đỉnh Nguyên nghĩ rằng y chỉ bỏ nhà ra đi. Nhưng sau khi thấy chiếc đồng hồ mà Quý Thiên để lại, hắn vẫn tự an ủi bản thân rằng Quý Thiên sẽ quay về, bởi chiếc đồng hồ đó là di vật của cha Quý Thiên để lại.
Hoặc giả, Quý Thiên đã rời đi rất vội vàng. Có lẽ sự ra đi này không hoàn toàn là ý muốn của y.
Dù sao đi nữa, Chu Đỉnh Nguyên không tin rằng Quý Thiên thật sự sẽ dùng cách bỏ đi để ép mình phải nhượng bộ.
Quý Thiên chắc chắn sẽ quay về. Nhất định sẽ quay về.
Có lẽ một hai ngày, hoặc mười ngày nửa tháng, có thể lâu hơn...
Nhưng thời gian càng lâu, Chu Đỉnh Nguyên càng bắt đầu xúc động khôn nguôi.
"Lâu hơn" là bao lâu? Một năm hai năm? Hay mười năm? Hoặc là cả đời?
"Chết tiệt!" Chu Đỉnh Nguyên mắng một câu, "Nếu thật sự phải đi, ít nhất cũng phải nói với tôi một tiếng chứ!"
Đôi môi hắn mấp máy, biểu cảm dần trở nên uất ức. Chính hắn cũng không ngờ mình lại không muốn Quý Thiên rời đi đến thế.
Nếu Quý Thiên cho hắn thêm một chút thời gian, dù sao cũng nên cho một người dị tính như hắn thêm chút thời gian để thích nghi chứ? Làm sao người đồng tính có thể tuyệt tình như vậy, muốn đi là đi à? Còn nói thích nữa chứ. Thích cái quái gì, còn đi dứt khoát như thế. Thích cũng chỉ là nói ngoài miệng thôi à.
Tác giả nói:
Chu Đỉnh Nguyên ở nhà phát rồ, mở nắp bồn cầu, hét vào trong: "Quý Thiên!"