CẤT GIẤU NGƯỜI ĐẸP - LƯU THỦY THỦY

Khi đến nơi rồi trả tiền, Chu Đỉnh Nguyên ngại ngùng không dám nhìn tài xế, hắn vội vàng quét mã mà tài xế lại còn không muốn đi cứ nghiêng đầu từ cửa sổ ghế phụ nhìn chằm chằm vào họ.

Chu Đỉnh Nguyên không thể chịu được nữa, "Có gì đẹp mà nhìn vậy? Không vội đón khách mới hay sao?"

Bị Chu Đỉnh Nguyên phát hiện, tài xế cười hề hề, nhẹ nhàng đạp ga luyến tiếc rời đi.

Chờ chiếc taxi đi xa rồi, Chu Đỉnh Nguyên mới buông tay Quý Thiên ra, hắn nghiêm túc nói: "Chúng ta chỉ là đồng tính thôi, em nên khiêm tốn chút."

Mặc dù không có luật nào cấm quan hệ đồng tính, nhưng xã hội hiện tại vẫn chưa đủ cởi mở để mọi người có thể chấp nhận đồng tính và coi đó như chuyện tình cảm giữa hai người khác giới.

Quý Thiên tổn thương nhìn Chu Đỉnh Nguyên, rõ ràng y chỉ nói những lời chân thành với Chu Đỉnh Nguyên, thậm chí cả cử chỉ thân mật cũng rất kiềm chế, đồng tính đã làm sao? Tại sao không thể công khai ở bên cạnh người yêu chứ?

Chu Đỉnh Nguyên là kiểu người dễ bị mềm lòng, nhìn thấy vẻ mặt của Quý Thiên tủi thân vậy, hắn lập tức thay đổi thái độ, hắn nghĩ có thể là mình nói hơi thẳng thừng rồi nên thử thay bằng giọng điệu nhẹ nhàng hơn, "Ý anh là... làm sao nhỉ, thôi, em vui là được, em muốn thế nào thì đấy đi."

Nghĩ lại, chính Chu Đỉnh Nguyên đã cho Quý Thiên thêm tên vào giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà rồi, hắn cũng không quá để ý đến cái nhìn của người khác, dù sao thì cũng là người lạ, lần này gặp mặt, lần sau gặp lại cũng chẳng biết là lúc nào.

Quý Thiên lúc này mới thoáng giãn mặt, dưới ánh nắng ban ngày, Chu Đỉnh Nguyên lại nắm tay Quý Thiên, "Đi thôi, về thôi."

Từ ven đường đến cửa hàng phải đi qua một con hẻm đụng phải mấy bác hàng xóm, Chu Đỉnh Nguyên không buông tay Quý Thiên ra, hắn còn cười với họ, không biết có phải vì mấy bác này mắt kém hay không mà chẳng ai nhìn họ bằng ánh mắt kỳ lạ, có người nhiệt tình còn chủ động chào hỏi Chu Đỉnh Nguyên, rồi quay sang nói với Quý Thiên về chuyện du lịch.

"Em có muốn đi đâu không?"

Quý Thiên vẫn chưa thực sự nhìn ngắm hết thế giới này, y rất mong chờ chuyến đi mà có Chu Đỉnh Nguyên làm bạn đồng hành, "Đi đâu cũng được."

"Vậy thì chúng ta đi xuống thành phố phía nam đi, thời tiết ấm áp, mùa hè mang cũng ít đồ hơn, tiếc là anh không biết lái xe, nếu anh biết thì chúng ta có thể tự lái xe đi rồi, đi đâu thì đi, cũng không cần phải lên kế hoạch."

Trước kia không có điều kiện, Chu Đỉnh Nguyên chỉ biết lái xe máy, nhưng sau này ngay cả xe máy cũng phải kiểm tra giấy tờ nên hắn không thể lái xe hai bánh nữa.

"Em biết lái." Quý Thiên tự tin nói.

Chu Đỉnh Nguyên ngạc nhiên nhìn Quý Thiên, đang định nói họ nên mua một chiếc xe, nhưng nụ cười của hắn nhanh chóng đông cứng lại. Một người vừa mới làm xong chứng minh thư thì làm sao có thể có bằng lái xe được?

"Em lái xe mà không có bằng lái à?"

Tất nhiên y có bằng lái, chỉ là ở đây nó không có giá trị. Quý Thiên không giải thích, y lấy các loại giấy tờ từ trong túi ra cẩn thận đặt lên tầng hai, đó là chứng nhận y và Chu Đỉnh Nguyên kết hôn. Đặt xong, y mới xuống tầng.

Chu Đỉnh Nguyên đang đứng ở cửa hàng, tay chống nạnh đi qua đi lại. Khi thấy Quý Thiên xuống, hắn vẫy tay, "Anh nghĩ rồi, anh thấy chúng ta nên đi thi bằng lái xe."

Không biết thần kinh thì có cho thi bằng lái không, Chu Đỉnh Nguyên suy nghĩ, Quý Thiên không có bệnh sử, người khác cũng không biết y là người thần kinh.

Chu Đỉnh Nguyên kéo Quý Thiên ngồi xuống, hắn lấy điện thoại ra cho Quý Thiên xem kế hoạch du lịch tự lái mà hắn vừa tìm được, "Du lịch tự lái tiện hơn một chút, chúng ta xuất phát từ huyện rồi đến đây, đi qua vài điểm du lịch..."

Chu Đỉnh Nguyên nói càng hăng say, hắn sống lâu như vậy mà chưa từng ra ngoài tỉnh. Quý Thiên lặng lẽ nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu.

"Còn sớm, chúng ta vừa chuẩn bị thi bằng lái vừa lên kế hoạch du lịch." Chu Đỉnh Nguyên nói xong cả người phấn khích, tim đập cũng nhanh, huyết áp dâng lên, hắn dùng hai tay ôm đầu Quý Thiên rồi hôn lên, "chụt" một tiếng vang.

Quý Thiên còn chưa kịp phản ứng, từ cửa truyền đến tiếng kêu của bà lão, "Tiểu Chu, ai da..."

Chu Đỉnh Nguyên vội vàng buông Quý Thiên ra đẩy y vào sau tấm ván, rồi đứng dậy đi ra cửa, ra hiệu im lặng với bà lão. Bà lão hiểu ý gật đầu.

"Bà đến đổi dây kéo, bà đi rồi quay lại lấy sau." Nói xong việc chính, bà lão quay lại nhìn tấm ván mà thần bí nói, "Tiểu Chu, hóa ra cậu thích đàn ông à."

Chưa để Chu Đỉnh Nguyên kịp lên tiếng, bà lão lại nói tiếp, "Không sao không sao, chúng tôi không phải cổ hủ đâu, không phải như những người già khác, bà sẽ không nói gì đâu. Bà chỉ thấy cậu sao mãi không tìm bạn gái, hóa ra là thế."

Chu Đỉnh Nguyên làm động tác cảm ơn với bà lão, hai tay chắp lại. Dù sao cũng sẽ có người biết, mà chỉ cần Quý Thiên vui là được.

Sau khi tiễn bà lão đi, Quý Thiên mới từ sau tấm ván bước ra, y chỉ vào điện thoại trong túi Chu Đỉnh Nguyên nhắc nhở, "Nhớ gọi điện cho em trai, bảo cậu ấy chuyện đã xong rồi."

Chu Đỉnh Nguyên suýt nữa quên mất chuyện này, hắn vội vàng gọi điện cho Chu Tích. Khi gọi lần đầu không ai nghe máy, Chu Đỉnh Nguyên kiên trì gọi lần thứ hai, đến khi điện thoại sắp bị ngắt, Chu Tích mới bắt máy, "Alo?"

"Tôi còn tưởng cậu bận, nếu không nghe máy được tôi sẽ gọi sau."

Chu Tích ậm ừ đáp: "Không bận... xong rồi..."

"Rốt cuộc là không bận, hay là xong rồi?" Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy có điều gì đó không đúng, Chu Tích lúc nào cũng rất điềm tĩnh, làm gì cũng rất ngăn nắp, hiếm khi có lúc như thế này, "Cậu sao vậy? Có phải bị người ta bắt nạt rồi không?"

Chu Đỉnh Nguyên nghĩ đến việc Chu Tích suốt Tết còn bị gọi về công ty làm thêm giờ, chắc công việc ở đó cũng rất ngột ngạt.

Chu Đỉnh Nguyên tiếp tục hỏi: "Có phải lãnh đạo của cậu gây khó dễ cho cậu không?"

"Không có."

"Thật sự không có?" Chu Đỉnh Nguyên hơi không tin, nghĩ đến việc Chu Tích ở đây một mình, nếu mình không giúp thì chẳng có ai giúp cậu ta, "Nếu cậu không nói thì tôi đến công ty của cậu hỏi xem, dù sao tôi cũng biết tòa nhà văn phòng của các cậu."

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, cuối cùng Chu Tích thở dài, chậm rãi nói, "Tôi gặp phải một tên thần kinh."

Quý Thiên đúng lúc đi đến gần, điện thoại phát ra âm thanh rất rõ, ba từ " tên thần kinh" nghe rất rõ, còn Chu Đỉnh Nguyên đặc biệt nhạy cảm nhìn y một cái như thể đang hỏi y, sao thế giới này lại có nhiều thần kinh như vậy chứ, tất cả bọn họ đều gặp phải họ nhà Chu.

Quý Thiên khựng lại một chút, làm dấu miệng bảo Chu Đỉnh Nguyên bật loa ngoài, y cũng muốn nghe.

"Vào đêm ba mươi, không phải có một đối tượng được hỗ trợ tự thiêu sao."

Đã lâu vậy rồi nếu Chu Tích không nhắc đến, Chu Đỉnh Nguyên cũng đã hoàn toàn quên mất chuyện đối tượng tự thiêu.

"Chuyện này không thuộc trách nhiệm của tôi, là công việc của một đồng nghiệp khác trong khoa, vì đồng nghiệp này ở quê xa nên tôi phải thay mặt đi thăm người đó. Ban đầu tôi nghĩ sau Tết về công ty sẽ chuyển lại công việc cho người ta, nhưng ai ngờ người này nói muốn chết, là tôi phải cứu anh ta, tôi phải chịu trách nhiệm, bắt buộc phải đi thăm anh ta, cộng đồng và các tình nguyện viên đã làm việc với anh ta rồi, nhưng anh ta không chịu nghe, cũng không làm gì được, mọi chuyện đều phải tôi đi nói chuyện với anh ta."

Chu Đỉnh Nguyên và Quý Thiên nhìn nhau, gặp phải những người khó giải quyết trong công việc cũng là chuyện bình thường, họ không thể nói nhiều về công việc.

"Chuyện này đã báo cáo với lãnh đạo chưa?"

"Lãnh đạo cũng rất đau đầu, phía trên sẽ có đoàn kiểm tra đến, ít nhất cũng phải ổn định để đón đoàn kiểm tra để tôi xoa dịu đối phương, đừng để người ta làm ra hành động quá khích."

Chắc chắn người này khó tính, còn khó khăn gấp nghìn lần những gì Chu Tích mô tả, nếu không với thái độ làm việc nghiêm túc của Chu Tích, cậu ấy sẽ không cảm thấy mệt mỏi như vậy.

Chu Đỉnh Nguyên nhìn Quý Thiên một cái, có chút lúng túng do dự nói: "Cậu không chịu nhịn thêm một chút nữa sao..."

"Anh ta là một tên lưu manh." Chu Tích khó nói mở lời.

"Cái gì?" Chu Đỉnh Nguyên nghĩ mình nghe nhầm rồi, "Người kia già rồi à?"

"Cũng không phải già, bằng tuổi anh đấy."

Chu Đỉnh Nguyên ngẩn người, ý gì vậy? Có phải trong mắt Chu Tích, hắn già rồi không? "Người kia ta bắt nạt cậu à?"

"Chưa."

Chu Đỉnh Nguyên hoàn toàn mù mờ, "Chưa" là ý gì? Có thì là có, không có là không có, "chưa" có phải là "sắp có", đang chuẩn bị có" không?

"Chưa có nghĩa là gì?"

Chu Tích có vẻ trả lời không đúng trọng tâm, "Anh ta chân không được tốt nên không thể đứng lâu, đi lại phải dùng gậy, anh ta không đánh lại tôi."

Chu Tích lúng túng, "Nhưng mà... anh ta lúc nào cũng nói với tôi những lời rất... mập mờ..."

Quấy rối tình dục!

"Đồng tính!" Chu Đỉnh Nguyên giờ đây rất nhạy cảm với đồng tính, hắn giống như một chiếc radar đồng tính vậy, từ khi bản thân hắn theo đuổi đồng tính thì nhìn ai cũng thấy nghi ngờ, "Đây không phải thần kinh, đấy là lưu manh!"

Bên kia điện thoại lại im lặng, Chu Đỉnh Nguyên vội vàng nói, "Lần sau người ta lại làm vậy thì cậu phải đánh cậu ta đi, có camera không, chắc chắn là không có, nếu có người với anh, anh ta chắc chắn không dám làm càn, chỉ có cậu ở một mình với người ta thì cậu sợ cái gì, anh ta không đánh lại cậu, anh cứ đánh anh ta đi."

Quý Thiên đặt tay lên cánh tay của Chu Đỉnh Nguyên, ra hiệu cho hắn im lặng. Hành động bạo lực không phải cách giải quyết.

Chu Đỉnh Nguyên bình tĩnh lại, lập tức đổi giọng, "Đánh người cũng không hay, công việc này không thể từ chối, vẫn phải làm, nhưng chúng ta không thể chịu thiệt."

Điện thoại bên kia lại im lặng, Chu Đỉnh Nguyên cảm giác có điều gì đó không ổn, thử hỏi, "Cậu không bị thiệt chứ?"

"Cũng... không tính là thiệt..."

Không tính là thiệt là sao? Hôm nay Chu Tích làm sao vậy trời?

Chu Đỉnh Nguyên rất hiểu cảm giác bị thiệt thòi khi là đồng tính, "Không tính là thiệt là sao nữa? Nói rõ ràng đi chứ?"

"Thôi, không sao đâu, tôi cúp máy đây." Chu Tích không chịu nói thêm gì, điện thoại nhanh chóng bị cúp, dù Chu Đỉnh Nguyên gọi lại cũng không bắt máy.

Chu Đỉnh Nguyên cầm điện thoại có chút tức giận nói, "Chẳng lẽ tất cả những người thần kinh đều làm đồng tính hết sao? Sao đâu đâu cũng gặp phải mấy người đồng tính thần kinh vậy?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi