Lần tập huấn này áp dụng rất nhiều công nghệ đen* --
(*) đề cập đến kiến thức vượt quá công nghệ hiện có của con người, không được con người phát triển độc lập, vượt xa tầm với của công nghệ hoặc kiến thức của con người, đồng thời thiếu cơ sở khoa học của thời đại hiện tại và vi phạm các nguyên tắc của thiên nhiên (baidu)
Máy quay dưới nước, AI phân tích chuyển động, Đào Trạch Ba còn mang theo một số thiết bị đeo nhỏ treo sau tai, lần lượt gắn cho các vận động viên.
"Ủa anh Đào cái này là gì thế?"
Sau ca phẫu thuật mắt cá chân, phong độ của Đào Trạch Ba không được như ý muốn, bèn nảy ra ý tưởng phát triển theo hướng huấn luyện viên.
"Thứ này có thể theo dõi dòng chảy của máu, nhịp tim và sóng não của các vận động viên, đồng thời sử dụng công nghệ học máy* để đánh giá trạng thái thể chất của một vận động viên ---- Liệu họ có đang tập trung, có mệt mỏi hay không,..." Đào Trạch Ba giải thích. Mùa thu này, anh sẽ học nghiên cứu sinh tại Đại học Thể thao Ninh Cảng, hướng nghiên cứu của anh là làm thế nào để cải thiện thành tích của các vận động viên một cách khoa học. Thiết bị đeo này cũng được phát triển bởi nhóm cố vấn của anh và đang trong giai đoạn thử nghiệm.
(*) Search Machine Learning để biết thêm chi tiết. Mình đã học ở môn khoa học dữ liệu trong kinh doanh nhưng mình chịu hoy ?
1
Trước đây, các huấn luyện viên chỉ có thể đánh giá tình trạng của một vận động viên thông qua nồng độ axit lactic trong máu của vận động viên và một số chỉ tiêu sinh lý khác, mỗi lần như vậy đều phải chích một ít máu. Mặc dù có băng cầm máu nhưng đối với dân bơi lội thường phải ngâm nước lâu, không chích vẫn tốt hơn nhiều.
Sau khi Du Vũ đến cao nguyên, cậu giống như một quả cà tím bị dập. Không thể ngủ ngon vào buổi tối, cộng thêm thiếu oxy nên cơ bắp chân thỉnh thoảng bị chuột rút trong khi luyện tập, ảnh hưởng không nhỏ đến hiệu suất của cậu. Du Vũ phát hiện chuột rút hình như có trí nhớ, đã từng bị một lần ắt sẽ tái đi tái lại, đủ làm cậu nghiến răng nghiến lợi.
Ngay khi Du Vũ bơi đến giữa bể bơi, cậu lại cảm thấy một lực mạnh mẽ lan từ đầu gối đến khắp lòng bàn chân. Từ đầu ngón chân cái khiến chân phải co quắp trong tư thế cực kỳ cứng nhắc. Cậu không còn cách nào khác ngoài bám vào phao bằng một tay rồi giữ lòng bàn chân bằng tay kia, cố gắng duỗi theo hướng ngược lại để giảm bớt cơn đau.
Chẳng mấy chốc, Tôn Hải Kiệt ở phía sau đã nhanh chóng vượt qua, dòng nước mạnh mẽ ập vào người cậu, nước bắn tung tóe lên cao, suýt nữa làm Du Vũ sặc nước trong bể bơi. Đối phương khẽ xoay người, như không nhìn thấy cậu, lại nhanh chóng bơi đi.
Chỉ có tám làn bơi trong căn cứ nhưng có đến 20 vận động viên nên các làn được chia đều theo hạng mục và trình độ. Suy cho cùng, mọi người đều luyện tập chung một nội dung, tự biết cách duy trì khoảng cách ổn định giữa các vận động viên để tránh va chạm. Du Vũ, Tôn Hải Kiệt và Phan Nhất Nam cùng một số tuyển thủ hàng đầu được xếp chung một nhóm. Nhưng Du Vũ đã bị họ vượt qua hết lần này đến lần khác, thậm chí hiện tại Tôn Hải Kiệt đang dẫn trước cậu một vòng.
Du Vũ nghiến răng giãn cơ, cảm giác chuột rút dần biến mất, cậu ôm phao thở ra một hơi dài. Phía sau chợt có một vận động viên khác vượt lên như pháo nhỏ, ngón tay vô tình va vào lưng Du Vũ, mang theo gợn nước khiến cậu hơi lảo đảo, giống như một chú cá bé đáng thương trà trộn vào ổ cá lớn.
Diêm Chính đứng trên bờ thổi còi cho cậu ta.
Du Vũ hít sâu một hơi, quay sang tiếp tục bơi, lại đụng phải người thứ ba vượt lên từ đằng sau. Cho đến trưa, tất cả mọi người đều đã hoàn thành nhiệm vụ đào tạo, ngoại trừ cậu.
Khi mới bắt đầu trại huấn luyện, Du Vũ cảm thấy Tôn Hải Kiệt, Phan Nhất Nam và mấy tuyển thủ cậu từng chạm trán trong các giải vô địch trước đó luôn bí mật đánh giá mình. Tuy bên ngoài mọi người đều lịch sự và thân thiện, nhưng cảm giác cạnh tranh lúc nào tồn tại như một khối vô hình trong không khí. Du Vũ trông bọn họ cười nói leo lên bờ, ánh mắt nhìn cậu lúc này như thể nhìn một loại chướng ngại vật nào đó chiếm chỗ trên đường bơi.
Du Vũ tháo kính bơi, lau mặt một cái, thở một hơi rồi định tiếp tục hoàn thành phần còn lại của buổi huấn luyện. Diêm Chính bỗng gõ nẹp chân trên bục xuất phát: "Ngừng đã Du Vũ, lại đây."
Đào Trạch Ba cầm ipad đi tới, chỉ vào thiết bị sau tai Du Vũ: "Số liệu cho thấy hệ thống thần kinh trung ương của cậu đã quá mệt mỏi. Mặc dù từng phút từng giây trên cao nguyên rất quý giá, nhưng với trạng thái của cậu không nên chạy theo cường độ quá lớn."
"Nghe chưa?"
Du Vũ không rõ: "Hệ thống thần kinh trung ương?"
"Tôi nghĩ có thể do quá căng thẳng." Đào Trạch Ba vỗ vai Du Vũ, "Chắc là áp lực cuối cấp, nói chung là do lo lắng quá. Trạng thái này không chỉ ảnh hưởng đến trạng thái tập luyện, mà còn khiến chứng say độ cao thêm trầm trọng."
Du Vũ: "..." Khá lắm.
"Ăn miếng trả miếng." Diêm Chính kí đầu cậu, "Đã nói sức người có hạn, không thể nghĩ ngược nghĩ xuôi được. Người thành công thường phải lựa chọn."
Du Vũ có chút phiền muộn: "Vậy giờ em phải làm sao?"
Diêm Chính cười lạnh: "Con đường mình đã chọn, có mệt cũng phải lết cho xong."
Du Vũ: "..."
Buổi tối các huấn luyện viên không ép buộc luyện tập, đổi qua các hình thức giãn cơ, thả lỏng, hoặc huấn luyện bổ sung, mỗi vận động viên có quyền lựa chọn. Chỉ riêng Du Vũ cần học bù vào buổi tối.
Nhóm giáo viên ở Nhị trung sẽ soạn ra những dạng câu hỏi kinh điển và gửi riêng cho Du Vũ, mỗi ngày cậu chỉ mất khoảng một tiếng rưỡi để ôn tập. Mặc dù Tô Liệu nhận được offer từ một trường nổi tiếng, nhưng cũng không lơ là việc học, không chỉ thế mỗi tuần anh sẽ chọn ra một vài điểm kiểm tra cơ bản mà Du Vũ chưa nắm vững trong bài thi, đối chiếu dạng tương tự trong trong sách bài tập rồi gửi số trang cho cậu.
Có lúc Du Vũ thực sự muốn bỏ quách việc học đi cho xong, nhưng cứ nghĩ đến giáo viên trên lớp vốn không có nghĩa vụ phải kèm riêng cho mình, Tô Liệu có thể không cần tham gia thi đại học nhưng vẫn dành thời gian tìm bài tập, giúp cậu lấy điểm... Chính vì có một đội ngũ xuất sắc hỗ trợ nên kế hoạch ôn tập và rèn luyện của cậu không còn là chuyện viển vông nữa.
Du Vũ ôm suy nghĩ này, uể oải đứng dậy, nhẫn tâm ép mình tìm một phòng trống giải đề.
Du Vũ học từ 8h đến 9h30 mỗi ngày. Hôm đó khi cậu ôm đống sách vở ra khỏi phòng học đã hơi muộn, lúc đi ngang qua phòng thể dục, thấy bên trong vẫn sáng đèn bèn tò mò nhìn thử. Ngoài hành lang rất yên tĩnh, đối thoại bên trong lọt vào tai Du Vũ một cách rõ ràng.
Phan Nhất Nam mặc áo ba lỗ, vắt khăn thấm mồ hôi trên vai, ngồi trên đệm thản nhiên hỏi: "Anh Hải, năm nay mình là sân nhà Á vận hội, vẫn chỉ có hai vận động viên thôi à?"
"Chắc là vậy," Tôn Hải Kiệt nằm giãn chân trên đệm, vừa lướt điện thoại, "Giờ chỉ có bên phía nhà tài trợ không có tuyển thủ đạt chuẩn thì mới đến lượt nước chủ nhà. Cũng may vì năm nay chúng ta đăng cai chủ nhà, bằng không có lẽ cũng chẳng có hạng mục cự li dài."
Phan Nhất Nam suy nghĩ một chút, thở dài: "Vậy chắc vẫn chọn quán quân rồi."
"Ừm, quán quân cộng với điểm kiểm tra thể lực, hai người đứng đầu."
Im lặng một lúc lâu, Phan Nhất Nam chợt thở dài: "Khẳng định là có suất cho anh Hải."
Tôn Hải Kiệt khiêm tốn cười cười, không lên tiếng.
Phan Nhất Nam không nhịn được lại hỏi: "Anh cảm thấy được Du Vũ thế nào? Hình như cậu ta chưa từng tham gia mấy hệ thống huấn luyện như này, em nhìn mà chết lặng."
"Năm ngoái anh còn tưởng cậu ta rất lợi hại." Tôn Hải Kiệt mỉm cười, đứng dậy, "Đây là lần đầu tiên anh mày thấy có người đi lùi trong huấn luyện mùa đông đấy. Đàn anh đã nói trạng thái huấn luyện mùa đông quyết định toàn bộ thành tích trong năm ---- Thằng nhóc đó không phải vẫn định thi vào đại học sao? Em không đến nỗi nào, lẽ nào lại không so được với cậu ta?"
"Mẹ kiếp, chẳng phải do năm ngoái cậu ta tăng tốc dọa em sợ muốn chết! Hai lần, một lần ở giải vô địch, một lần là World Cup, làm em còn tưởng cậu ta là tuyển thủ 400m bể bơi." Phan Nhất Nam cười ha ha, "Nói thật, em có chút hoài nghi cậu ta đang giả heo ăn thịt hổ, che mắt làm bọn em bối rối không đấy."
"Chắc do may mắn. Trên thế giới này có bao nhiêu vận động viên một phút huy hoàng rồi chợt tắt, không còn đoạn sau nữa. Cho nên ổn định cũng là một loại thực lực." Tôn Hải Kiệt đứng dậy, "Nhanh tắt đèn đi, anh về đây. Ngày mai nói Du Vũ qua làn bơi bên cạnh, cứ bơi một chút rồi ngừng khéo lại gây ảnh hưởng đến chúng ta luyện tập."
Phan Nhất Nam cũng đi theo ra ngoài, cười ha ha.
Du Vũ hơi nghiêng người sang một bên, núp vào khe hở sau cửa. Thấy đèn ở phòng tập bên cạnh vụt tắt mới lặng lẽ ló đầu ra trong bóng tối. Cậu nhìn bóng lưng của hai vị tiền bối biến mất ở cuối hành lang, chậm rãi bước tới.
Mặc dù... Du Vũ ngẫm lại biểu hiện của mình trong bể bơi hôm nay, lương tâm nói cậu thực sự có chút "ngáng đường", nhưng không khỏi tổn thương lòng tự trọng. Gì chứ! Du Vũ âm thầm dọa nạt: Hôm nay coi thường tôi, ngày mai khiến mấy cậu --
Bỗng nghĩ kĩ lại, mặt Du Vũ như đưa đám.
"Tình trạng huấn luyện mùa đông của một vận động viên bơi lội quyết định thành tích của người đó trong suốt cả năm."
Từ lúc Du Vũ đặt chân đến cao nguyên đã nghe câu này vô số lần. Cậu không rõ tại sao huấn luyện mùa đông lại có hiệu quả "thần thánh" với vận động viên. Nhưng chỉ cần biết thế, đáy lòng cậu bốc lên một luồng sợ hãi khó giải thích được.
Trạng thái bây giờ của cậu là thế nào?
Vậy chẳng phải năm nay cậu không có cơ hội thi thố gì nữa chăng?
Du Vũ không sợ nỗi đau thể xác, cũng không bận tâm đến dằn vặt tinh thần, nhưng cậu sợ mình sẽ lụi tàn như vậy, vô tình chạm đến đỉnh cao rồi về sau chỉ có thụt lùi.
Đêm đó, Du Vũ có một giấc mơ --- đó là một ký ức thời thơ ấu, nhưng nhân vật chính đã trở thành cậu phiên bản trưởng thành. Ba Du đang dạy cậu phải làm gì nếu bị chuột rút ở chân, cách co duỗi chân để cơn chuột rút dịu đi và tự biến mất. Đây cũng là kỹ năng mà ba đã nhiều lần yêu cầu cậu phải thành thạo trước khi lặn.
Khi đó Du Vũ không thèm để ý tới chuyện này, hận không thể lao ngay xuống biển: "Ba, học cái này cũng vô dụng thôi, con chưa bao giờ bị chuột rút!"
"Bây giờ không bị không có nghĩa sau này cũng thế. Đến lúc bị chuột rút trên biển thật mới rút ra bài học thì đã muộn rồi ông nhõi ạ!" Ba Du duỗi tay xoa đầu cậu, "Trước khi xuống biển, phải tận dụng từng phút làm tốt công tác chuẩn bị mới được!"
Ba nói, may mắn chỉ quan tâm đến những người đã chuẩn bị sẵn sàng.
Cơn đau dữ dội do co thắt bắp chân đánh thức Du Vũ khỏi giấc mơ, hô hấp dồn dập, khắp người toàn là mồ hôi.
Hay thật.
Du Vũ chưa từng nghĩ mấy cái "mánh khóe dưới nước" của ba sẽ có ích trong lần đầu huấn luyện độ cao. Đợi cảm giác chuột rút lần nữa lắng xuống, Du Vũ ôm chăn trở mình, hít một hơi thật sâu rồi lại nhắm mắt lại.
Vậy thì phải chuẩn bị sẵn sàng thôi. Làm hết sức mình, thuận theo ý trời.
*
Huấn luyện mùa đông được tiến hành hai lần một ngày, các vận động viên cự li dài thực hiện bài tập 7500m vào buổi sáng và buổi chiều, kết hợp với huấn luyện trên bờ ba buổi một tuần, chỉ được nghỉ chiều chủ nhật.
Mấy năm qua Tôn Hải Kiệt có giải thưởng trong các cuộc thi trong và ngoài nước, cũng giành dụm được một số tiền tiết kiệm, gần đây anh ta bị ám ảnh bởi việc tự học quản lý tài chính, không tập luyện thì bắt đầu nghĩ về cổ phiếu và quỹ. Nghe đâu anh ta cũng có chút thành công, có một khoản thu nhập không nhỏ. Đào Trạch Ba phật hệ, ôm ipad cày phim truyền hình Mỹ, nhân tiện cũng có thể học tiếng Anh. Trình Triết Phàm không chịu để phí từng phút trên cao nguyên, tranh thủ khi người khác nghỉ ngơi thì đi tập yếm khí, vô cùng b/iến thái.
Du Vũ nào có lựa chọn khác -- cậu phải học bài.
Mặt nạ đau khổ.
Phàm là người có mắt đều không đến quấy rầy cậu, trừ thằng quỷ Vương Thừa Thành có mắt như mù.
"Anh Vũ, anh Vũ, đừng học nữa mà!" Vương Thừa Thành như chó ghẻ bám lấy Du Vũ làm nũng, "Em thấy anh dừng ở câu này năm phút rồi cũng chưa viết gì, chắc chắn không làm được"
"Phắn ngay, từ lúc cậu đến làm gì đã được năm phút!"
Tuy Vương Thừa Thành có hơi nghịch ngợm nhưng cả đội ai cũng mến cậu ta. Nhưng chiều chuộng thì chiều chuộng, người mà thằng nhóc thân nhất lại là Du Vũ -- nguyên nhân không đâu sâu xa, do hội em út trong đội ngoài Vương Thừa Thành thì chỉ còn Du Vũ và Trình Triết Phàm. Cậu ta cảm thấy có khoảng cách thế hệ với nhóm "anh già", Trình Triết Phàm thì lúc nào cũng lạnh lùng, trong mắt mang theo ý tứ "Đừng có chạm vào ông", cậu ta chỉ có thể quấn lấy Du Vũ.
Vương Thừa Thành cây ngay không sợ chết đứng: "Vậy anh nói xem anh có biết làm không!"
Du Vũ nhất thời nghẹn lời. Cậu thật sự không biết làm.
"Biết ngay!" Vương Thừa Thành vui như tết, "Làm rồi cũng sai, chi bằng chơi game với em cho rồi!"
Du Vũ: "... Chơi mình đi."
"Tài khoản trẻ vị thành niên chỉ có thể chơi một tiếng thôi*. Em đánh xong acc mình rồi. Anh Vũ ơi, nếu anh không xài điện thoại có thể cho thằng đệ này mượn tài khoản của anh chút được không?"
(*) Vụ này ai đu Trung chắc biết á. Đại khái là trẻ VTN bên đó có giới hạn thời gian chơi game một ngày.
Du Vũ bị cậu ta làm phiền đến đau đầu: "Tháng tư năm nay anh mới mười tám tuổi, tài khoản của anh cũng chỉ chơi được một tiếng, đi tìm anh anh Đào ấy! Tài khoản của anh Đào không giới hạn!"
"Hôm bữa em mượn tài khoản anh Đào cày game, kết quả bị người ta report tài khoản với lí do học sinh tiểu học chơi game nên bị khóa mất tiêu --" Vương Thừa Thành như thể sắp biến thành con lười dính lên người Du Vũ, "Năn nỉ anh Vũ cho em mượn chơi một tiếng đi mà!"
Du Vũ bị thằng nhóc làm phiền phát bực, lôi điện thoại quăng cả lên mặt nó.
Vương Thừa Thành bây giờ mới vui vẻ im lặng một lúc.
Chẳng ngờ không lâu sau, thằng quỷ kia lại hô to gọi nhỏ vọt đến: "Anh Vũ, xin lỗi anh, ngàn lần xin lỗi anh!"
Du Vũ: "?"
Chẳng lẽ cậu cũng bị report khóa tài khoản rồi?
Du Vũ cầm nhìn màn hình, đoạn hội thoại sang chấn tâm lí đập vào mắt cậu.
Vịt gạo nếp dâu tây: Tuần này có câu nào không hiểu không?
Vương Thừa Thành vô cùng nhiệt tình giúp cậu trả lời: Tui không làm được câu nào cả QAQ!
Vịt gạo nếp dâu tây:?
Cá voi sát thủ: Hehe, tui không phải Du Vũ ~
Cá voi sát thủ: Nhưng mà tui thấy ổng không biết làm câu nào hết
Vịt gạo nếp dâu tây: Vậy cậu là ai?
Cá voi sát thủ: Anh đoán xem tui là ai ~
Cá voi sát thủ: Điện thoại của ổng ~ cũng là của tui ~~~
Tô Liệu im lặng một hồi, lại gửi một câu: Lẽ nào là bạn gái cậu ấy
Cá voi sát thủ: Hehe coi như anh thông minh
Vịt gạo nếp dâu tây: Dì là mẹ Du Vũ, dì không cho phép hai đứa ở bên nhau
Vương Thừa Thành hết cả hồn.
Thằng nhóc còn đang tuổi ăn tuổi lớn, nghĩ đến chuyện "bạn gái" thì rất phấn khích, nhưng trên thực tế còn chưa từng nắm tay cô gái nhỏ nào, có cơ hội nên đùa hoài thành nghiện. Mắt thấy đụng trúng mẹ Du Vũ, cậu ta lập tức nhận ra mình có thể đã phạm sai lầm lớn, nhanh chóng ném điện thoại cho Du Vũ như ném một củ khoai lang phỏng tay.
Du Vũ: "..."
Khổng Tử có câu, người quân tử không cho trẻ em mượn điện thoại.
"Mày khùng hả thằng trời đánh này!" Du Vũ giật lại điện thoại, đứng dậy tìm một phòng trống, "Khỏi chơi nữa."
Vương Thừa Thành nhất thời kêu khóc: "A a a -- xin lỗi -- Em biết sai rồi anh Vũ huhu -- anh giải thích với dì giúp em -- trông ảnh đại diện với cả nick name của dì trẻ trung quá -- "
Tai Du Vũ ong ong, đuổi ông con ra khỏi phòng, bấm gọi điện.
Vừa kết nối được, liền truyền đến giọng nói lười biếng thân thuộc của Tô Liệu: "Mấy hôm không gặp mà đằng ấy đã mọc ra một người bạn gái. Anh Vũ giỏi quá hà."
Du Vũ: "..." Chết mọe rồi!
____^_^____
Editor: Thấy ghéc mí người có bồ ? Mà hình như tui edit trúng truyện 1 nụ hôn gòy mấy bà ưi =)))))))) chưa có đọc hết nhưng mà tình hình rất là tình hình