CẬU ẤY ĐANG LÉN LÚT HỌC TẬP


"Tiểu Hoàng! Tiểu Hoàng ơi!"
Tiểu Bồi Tiền nhảy nhảy tại chỗ, "Bà ngoại, anh hai thích Tiểu Hoàng, muốn nhìn Tiểu Hoàng thử."
"Được, được." Mẹ Lý cũng lấy lại tinh thần, cười ha hả nói: "Tiểu Lĩnh thích chó hả, nó đang ở trong sân đấy."
Cha Lý cầm đồ, bảo mọi người vào trong nhà.

Bác tài thả đồ xuống muốn trở về cũng bị cha Lý giữ lại uống một chén trà, nghỉ ngơi một lát lại nói, lái xe tới lui mệt mỏi lắm.
Có thể nhìn ra, người nhà họ Lý thật sự nhiệt tình tốt bụng.
Toàn sân có hình chữ nhật, xây theo kiểu tứ hợp viện, bãi cỏ ở giữa trồng hoa hồng và một số hoa cúc, không phải giống quý mà là loại thường thấy ở nông thôn.

Bên cạnh sân là một giàn nho, dưới giàn là bàn ghế đá, phía trên có lót nệm.

Hai phòng phụ bên cạnh phòng chính đều là một tầng, xây dựng kiểu giả cổ, đâu đâu cũng cảm nhận hơi thở gia đình.
An tâm, thoải mái, bình thường nhưng lại vô cùng dễ chịu.
Cha Lý đã sớm pha trà xong, bác tài nhận một ly nước, cảm ơn một tiếng rồi rời đi.
Tiểu Bồi Tiền lôi kéo tay anh trai đi xem Tiểu Hoàng.

"Nhà" của Tiểu Hoàng được xây dưới mái hiên của phòng chính, dựng bằng ván gỗ.

Tiểu Bồi Tiền ngồi xổm nói cho anh trai: "Nhà của Tiểu Hoàng là tự ông ngoại làm đó, ông ngoại rất lợi hại."
"Tiểu Hoàng ơi, anh hai tao đến thăm mày nè."
Bùi Lĩnh đứng bên cạnh nói: "Em nói vậy Tiểu Hoàng nghe không hiểu đâu."
"Đúng ha." Tiểu Bồi Tiền nghe anh trai, thò cái đầu vào, giòn tan lên tiếng: "Gâu gâu ~~, gâu gâu gâu ~"
Tiểu Hoàng trong nhà gỗ cũng sủa hai tiếng gâu gâu đáp lại.

Mắt Tiểu Bồi Tiền sáng lên, nhìn anh trai đầy sùng bái, "Anh hai lợi hại quá ~"
Bùi Lĩnh: Lừa trẻ em vui ghê.
Trong phòng bếp, mẹ Lý gọi con gái vào phụ một tay.

Mẹ Lý nhìn hai anh em chơi dưới mái hiên, hỏi: "Hai đứa nó bây giờ quan hệ tốt vậy sao?"
"Mẹ, con đã nói với mẹ rồi mà.

Tiểu Lĩnh là đứa nhỏ hiểu chuyện, không có làm khó con, mẹ lại không tin." Lý Văn Lệ hiểu mẹ mình thời gian qua lo lắng điều gì.
Mẹ Lý nhặt hạt đậu, nói: "Mẹ có thể không lo lắng à? Lúc trước con kết hôn với Bùi Hồng Hào, Hồng Hào là người tốt, có trách nhiệm.

Không nói là tái hôn hay không tái hôn, chỉ riêng việc tự nuôi con trai, lại giàu có như vậy, nhà chúng ta chỉ là chỉ là dân đen bình thường, so với nhà họ Bùi kém bao nhiêu cái bậc thềm chứ.


Lúc đó con kết hôn làm mẹ kế, mẹ chỉ sợ con cả làm bậy ngáng chân con.

Phim trên tivi đều như thế cả.
"Mẹ, mẹ bớt xem phim truyền hình lại đi.

Mấy cái đó toàn là lung ta lung tung thôi." Lý Văn Lệ nói.
Mẹ Lý dừng tay, "Mẹ không xem phim truyền hình, đó là chương trình giờ vàng trong tivi.

Cái đó nói những gia đình tái hôn có con nhỏ gây mâu thuẫn, nói đứa nhỏ có thể hung dữ nhưng cũng không thể trách nó đươc, không ai quản không ai dạy, chuyện gì cũng có thể nói.

May mắn, may mắn không thế."
May mắn Bùi Lĩnh không phải đứa nhỏ đầu gấu như trong tivi.
"Tiểu Lĩnh thì khác, nhìn trắng trẻo đẹp trai, lại còn vui tính nữa.

Lúc nó ở cửa, xem nó nói gì nhỉ, gì mà học Tiểu Hoàng kêu.

Ôi chao, cười chết, đúng là trẻ con biết ý, còn gọi mẹ là bà ngoại." Mẹ Lý khen Bùi Lĩnh, cũng là yên tâm cho con gái mình.

Tính tình Bùi Lĩnh rất tốt, con gái bà làm mẹ kế cũng không thiệt.
Lý Văn Lệ cầm khoai tây, hỏi mẹ Lý cắt như thế nào.

Mẹ Lý nói cắt miếng to một chút để kho với dưa chua đậu que cùng thịt heo.

Động tác tay của Lý Văn Lệ không dừng lại, tiếng dao va vào thớt phát ra tiếng "cộc cộc", vừa làm bà vừa nói: "Thằng bé học tập cũng rất giỏi, lần trước thi khảo sát còn được hạng nhất cả lớp, ba môn được điểm tối đa, ngữ văn kém chín điểm."
"Thật sao?" Mẹ Lý kinh ngạc, "Nhìn thằng bé đúng là thông minh, để Tiềm Tiềm học anh nó nhiều chút."
Tiếng "cộc cộc" dừng lại, Lý Văn Lệ muốn nói, Bùi Tiềm thật ra đổi tên thành Tiểu Bồi Tiền rồi, bồi thường cho anh trai nó.
"Cũng không tệ, ít nhất với người ngoài cũng thông minh lanh lợi." Lý Văn Lệ lại tiếp tục xắt khoai tây, đều là người một nhà, em trai ngốc một chút trước mặt anh trai cũng không sao, bên ngoài không chịu thiệt là được.
Cha Lý biết rất nhiều thứ.

Trước đó nghỉ việc ông mở một quầy hàng, trong nhà có đồ đạc hư hỏng đều có thể tự tay sửa, tiết kiệm chút tiền.

Sau này chuyển đến đây, từ trồng hoa, tưới nước luống rau phía sau nhà đến xây cũi cho Tiểu Hoàng, làm bàn ghế đều là cha Lý tự làm hết.
Trước kia cha Lý không quan tâm đến vẻ đẹp, thực dụng là được, còn bây giờ ông có thể sơn ngoài, đánh bóng, nhìn đồ đạc cũng không tệ.
"Tiềm Tiềm, ông ngoại làm cho con cái xe ba bánh, con có muốn nhìn thử không? Làm bằng gỗ." Cha Lý nói xong có hơi mất tự nhiên, "Không biết Tiểu Lĩnh cũng đến, lần sau đến, ông ngoại cũng làm cho con."
Bùi Lĩnh nhìn đôi chân ngắn tũn của Tiểu Bồi Tiền, nói: "Ông ngoại, con không đi được xe ba bánh nữa rồi ạ."

Được Bùi Lĩnh tiếp nhận, vẻ câu nệ của cha Lý cũng mất, vui vẻ nói: "Đúng đúng, không cưỡi xe ba bánh được nữa."
Xe ba bánh còn rất ra dáng ra hình.

Tiểu Bồi Tiền ngồi trên xe, hai chân suиɠ sướиɠ quẫy đạp xung quanh anh trai với Tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng là chó nhỏ ở vùng nông thôn mới được một tháng tuổi.

Trong làng có một hộ có chó sinh được một ổ, tặng một con cho cha Lý.
Phương pháp nuôi dạy Tiểu Hoàng của cha mẹ Lý vừa khoa học vừa nuôi thả, giống như nuôi Lý Văn Lệ khi còn bé vậy.
Tiểu Hoàng ăn thức ăn cho chó, thỉnh thoảng được đút một chút đồ ăn trên bàn rồi ngủ trên nệm cho mẹ Lý tự may.

Đồ chơi của nó cũng do cha Lý làm.

Thỉnh thoảng Lý Văn Lệ lại gửi một số thực phẩm dinh dưỡng cũng gửi kèm một số đồ ăn vặt cho chó, còn máy sấy khô cho chó.
Bùi Lĩnh ngồi trên bàn ghế đá ôm Tiểu Hoàng vào lòng.

Tiểu Hoàng có bộ lông vàng, đôi tai nhọn hoắt màu đen, nhìn rất đáng yêu.
Cậu lấy điện thoại ra chụp một vài bức ảnh.
Tiểu Bồi Tiền bước xuống xe, đến bên anh trai, tranh thủ tình cảm với Tiểu Hoàng, nói: "Anh hai đừng có chụp mỗi Tiểu Hoàng, Tiềm Tiềm cũng muốn chụp."
"Em ngồi lại đi, anh chụp cho em một tấm hình Tiểu Bồi Tiền lái xe ba bánh trượt bánh sau (*)."
"Trượt bánh sau là cái rì?"
Bùi Lĩnh: "Là em lái xe ba bánh đến khúc cua đừng để bị ngã."
"Anh hai, để em biểu diễn trượt bánh sau." Tiểu Bồi Tiền vừa nghe đã hiểu, gật gật đầu.

Nhóc cưỡi xe ba bánh, hai cái chân béo múp chống đỡ, đi tới khúc cua, chỉ cho anh trai, "Trượt bánh sau nha ~"
Bùi Lĩnh chụp mấy bức anh liền, Tiểu Bồi Tiền thò đầu muốn nhìn thử.
"Oa, em đẹp trai quá đi." Tiểu Bồi Tiền đây là nghe bà ngoại khen anh trai xong học theo.
Bùi Lĩnh nhéo nhéo khuôn mặt phúng phính của Tiểu Bồi Tiền rồi chụp một bức hai anh em tự sướng.

Tiểu Bồi Tiền càng vui vẻ hơn, "Anh hai đẹp trai hơn nha."
"Đợi anh chút, anh đăng vòng bạn bè đã." Bùi Lĩnh chỉnh sửa bức ảnh, đăng vào vòng bạn bè.

Tiểu Bồi Tiền, Tiểu Hoàng, còn có cậu, xe ba bánh và hoa hồng trong sân.


Không có dòng trạng thái, chỉ có cho Tiểu Hoàng đeo một cái kính đen đắc ý.
Sau một hồi suy nghĩ, lại lấy bài đăng bài, cho Tiểu Bồi Tiền thêm một cái kính râm đang yêu phát vào trong QQ.
Dòng trạng thái: "Cuối tuần là để chơi ~"
Bùi Lĩnh thêm cả lớp, còn có một ít bạn học hồi lớp 10.

Vừa mới đăng không bao lâu thì đã có người bấm like bình luận.
[Bùi thiếu đi chơi ở đâu vậy?]
[Lâu rồi không thấy Bùi thiếu đi hát nha
Gọi Bùi thiếu là những bạn học hồi lớp 10 muốn nịnh nót Bùi Lĩnh.

Bùi Lĩnh có tiền lại hào phóng, đi ra ngoài chơi đều là cậu tính tiền.

Mặc dù gia cảnh của hầu hết học sinh Anh Hoa đều giàu có nhưng trong nhà quản rất nghiêm, khống chế tiền tiêu vặt.

Không có cha mẹ nào giống như Bùi Hồng Hào, muốn một trăm lại cho tới một triệu, lại còn hỏi đủ hay không.
Học sinh ở tuổi này chơi với nhau chủ yếu là so máy chơi game, so giày thể thao phiên bản giới hạn, tự mình tích cóp tiền tiêu vặt còn tạm được.

Còn mà có tiền để thoải mái bao người khác thì chỉ có Bùi thiếu.
Bùi Lĩnh không trả lời hai người này, tắt điện thoại chuẩn bị ăn cơm.
Rau trong bữa ăn đều do chính tay cha Lý cũng như người dân trong làng tự trồng.

Các món ăn không được tinh xảo giống như đầu bếp ở nhà họ Bùi.

Dưa chua muối, đậu que, khoai tây, bún, thịt lợn hầm, gà xào cay cùng các món chay khác.
"Tiểu Lĩnh, con thích ăn gì thì cứ gắp nhé, đừng khách khí." Mẹ Lý nhiệt tình chiêu đãi.
Bùi Lĩnh bưng chén cơm, nói: "Bà ngoài yên tâm, con sẽ không khách khí.

Món nào không ăn con nhất định sẽ gắp ra." Sau đó, cậu gắp miếng thịt ba chỉ hầm béo ngậy nhét vào trong chén của Tiểu Bồi Tiền.
"Em trai, ăn nhiều chút." Anh trai quan tâm che chở.
Tiểu Bồi Tiền vui vẻ ăn một miếng lớn, "Anh hai ăn ngon nho ~~"
Ba người nhà họ Lý trên bàn: ...
Lý Văn Lệ đã biết, Bùi Lĩnh không phải loại người tự làm mình uất ức.

Cho nên hôm nay đến chơi, gọi mẹ của bà là thật lòng, nếu không vui vẻ không thích thì ai cũng không nói được Bùi Lĩnh.
Cho bà mặt mũi là thật, ở chung cũng là thật lòng.
Lúc về chiều, bác tài đến đón.
Lý Văn Lệ và Tiểu Bồi Tiền cuối tuần đến chơi, thỉnh thoảng sẽ ở lại một đêm với cha mẹ.

Lần đầu tiên Bùi Lĩnh tới không thể ở lại.

Ở đây không có phòng của cậu, không có đồ dùng hằng ngày.


Từ khi xuyên qua đến nay, Bùi Lĩnh nói muốn làm chuyện theo trái tim mình, thử hòa nhập với xung quanh nhưng không có nghĩa cậu phải cố tình đòi đạt được thành tựu "thân mật" ngay trong một ngày.
Tương lai còn dài mà.
"Không cần tặng đâu ạ, con chào ông bà ngoại." Bùi Lĩnh vẫy tay, sờ sờ đầu Tiểu Bồi Tiền, sờ đầu Tiểu Hoàng trong lòng Tiểu Bồi Tiền, nói: "Tạm biệt dì."
Tiểu Bồi Tiền không nỡ để anh trai đi, nhưng cũng muốn ở với ông bà ngoại, cho nên chỉ có thể nói: "Anh hai, ngày mai là em về rồi."
"Được."
Một mình Bùi Lĩnh lên xe.
Về đến nhà cũng đã muộn, Bùi Lĩnh xả nước vào bồn tắm.

Bồn tắm nhà cậu thuộc loại hình xốc nước mát-xa, có thể điều chỉnh nhiệt độ nước.

Bùi Lĩnh thêm chút tinh dầu, mọi thứ xong xuôi, Bùi Lĩnh bước vào bồn tắm, tính toán thả lỏng-
Mở diễn đàn làm đề.
Hì hì hì.

Làm vài đề chơi chơi.
Sau đó Trương Gia Kỳ nhắn tin QQ hỏi có chơi game không.
[Không chơi, hôm nay tôi đi ra ngoài một ngày mệt lắm, đang ngâm mình trong bồn tắm.] Ý tứ thức thời thì đừng nói nữa.
Nhưng Trương Gia Kỳ nghe không hiểu: [Nhìn thấy cậu đăng rồi.

Cậu đi đâu chơi thế? Nhà cũng đẹp đấy, hình như là nông thôn.

Chó con cũng xinh ghê, là chó nhà đúng không? Thằng nhóc kia béo ủn à ủn ỉn ha ha ha ha]
[Béo ủn à ủn ỉn là em trai của tôi] Bùi Lĩnh gửi xong cảm thấy chưa đủ lại gửi thêm một biểu tượng day phay nhỏ máu qua.
Trương Gia Kỳ: [Em sai rồi anh Bùi.

Em trai anh đáng yêu béo múp míp đáng yêu lắm.

Trẻ con phải béo một chút mới xinh.]
Bùi Lĩnh: [Nhận lời xin lỗi của cậu, có thể lui xuống rồi] Đừng quấy rầy tôi làm bài.
Trương Gia Kỳ gửi lại ok, quay đầu bấm vào ảnh đại diện đen xì của anh Dã.
[Bùi Lĩnh nói đang ngâm bồn, không chơi]
[Hôm nay cậu ta đi ra ngoài chơi.

Em trai cậu ta đáng yêu ghê, béo múp míp]
[Anh Dã, anh có online không? Hôm nay đánh phó bản gì đây? Xích Luyện Hỏa Diễm được không? Phó bản đó mãi mà em chưa qua được...]
Dấu chấm: [Không chơi, không có ý nghĩa]
Trương Gia Kỳ: ???
Anh Dã, nếu không anh nói rõ ràng lại một chút, Bùi Lĩnh không chơi là anh không chơi.
Vậy em thì sao?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi