CẬU ẤY ĐẾN TỪ 1945

Cậu muốn đi đâu? Lúc Trữ Khâm Bạch hỏi ra câu đó với mình, Châu Thanh cũng đang nhìn cánh cửa phía sau và tự hỏi chính mình.

Kết luận cuối cùng là cậu không hề muốn đi đâu cả, đứng ở đây chỉ là khó tránh khỏi tức cảnh sinh tình mà thôi.

Cậu hiểu rõ hơn ai hết rằng những người cũ và những việc cũ sẽ không bao giờ gặp lại đó đã sớm bị chôn vùi trong cát bụi.

Một thời đại có câu chuyện của một thời đại, chỉ là những gì những người khác nhìn thấy ở đây là bối cảnh của một bộ phim, là một cấu trúc nghệ thuật, còn những gì cậu nhìn thấy là những dấu vết sống và sự thật của quá khứ, chỉ thế mà thôi.

Chỉ có thái độ của Trữ Khâm Bạch là vượt quá sự hiểu biết của cậu.

Khí thế nghiêm túc hung hãn, lực siết tay khiến cho cậu nghi ngờ rằng anh muốn bóp nát xương mình thành mảnh vụn, ánh mắt tối đen không rõ giống như chất vấn cũng giống như thăm dò.

Châu Thanh cho rằng nơi này không thể đi vào, hoà hoãn lại, ra hiệu cho anh buông tay rồi mới mở miệng nói: "Xin lỗi, tôi không đi vào nữa."

Nhưng Trữ Khâm Bạch vẫn không buông tay mà liếc nhìn cánh cửa sau lưng cậu, còn kéo người đến bên cạnh mình rồi nhìn cậu chằm chằm, ung dung nói: "Những người khác đều đang tìm cậu."

"Tìm tôi?" Châu Thanh lộ ra một chút kinh ngạc, "Thật xin lỗi, tôi không định đi lung tung nhưng vừa rồi ở trên đường nhìn bên này cảm thấy có hơi thân quen nên bất giác đã đi đến đây luôn."

Cách lần trước gặp nhau cũng đã được một khoảng thời gian rồi.

Ánh mắt của Châu Thanh quét qua xương gò má của Trữ Khâm Bạch, vào ngày thời tiết nóng nực nên anh không trang điểm, có thể thấy rõ một vệt màu nâu nhạt trên gò má.

Châu Thanh gật đầu, hỏi anh: "Chuyện này, đạo diễn Dương có mắng anh không?"

"Còn có thời gian để ý việc này à?" Trữ Khâm Bạch liếc cậu một cái, xoay người dứt khoát rồi trực tiếp dẫn cậu ra khỏi con phố này, vừa đi vừa nói: "Chuyến công tác thế nào rồi?"

Châu Thanh thấy anh không buông tay nên cũng lười không thèm giãy giụa nữa, bước theo bước chân anh đi về phía trước, giẫm lên những chiếc lá khô trên con đường đá, cả con phố dần bị bỏ lại phía sau.

Châu Thanh trả lời anh: "Vẫn ổn, người trong viện nghiên cứu đều quen biết anh cả, rất thuận lợi."

"Người cậu nói là Lưu Thắng Sử kia nhỉ?" Trữ Khâm Bạch vừa mở miệng liền nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Châu Thanh, thấy tâm tư của cậu đang thuận theo lời nói của mình, lúc gật đầu xong Trữ Khâm Bạch mới tiếp tục nói: "Người này quả thật không đơn giản, trước đây ông ấy là người của Ủy ban Giám sát và Quản lý Tài sản thuộc sở hữu Nhà nước, sau đó cứ như thế mà phát triển rồi xuống chỗ này đảm nhiệm hội trưởng Hiệp hội Danh dự, mạng lưới quan hệ trong tay khá rộng."

Châu Thanh đã hoàn toàn bị lời nói của anh thu hút, hỏi anh, "Làm sao anh biết?"

"Những gì tôi biết nhiều lắm." Trữ Khâm Bạch nhìn cậu một cái, nhàn nhạt nói: "Muốn hỏi gì thì cứ hỏi."

Rõ ràng là những gì liên quan đến công việc có vẻ như thảo luận với Trữ Húc Minh sẽ thích hợp hơn, nhưng nếu đã nói đến đây rồi thì Châu Thanh vẫn hỏi: "Anh cảm thấy Châu thị dựa vào phương hướng này để đi lên thì lợi nhiều hơn hại hay hại nhiều hơn lợi?"

"Phải xem trọng tâm của cậu là gì."

Châu Thanh: "Nói cho cụ thể."

"Châu tổng." Trữ Khâm Bạch đột nhiên dừng lại, khóe miệng cong lên, "Không sợ tôi lừa bịp cậu à?"

Châu Thanh và anh nhìn nhau hai giây, lắc đầu: "Tôi cũng không phải người dễ lừa bịp."

Cổ họng Trữ Khâm Bạch phát ra hai tiếng cười, sau đó vừa đi về phía trước vừa nói: "Nếu đối phương đã chủ động tìm đến cậu thì nhất định là đã nhìn trúng lợi ích lâu dài của dự án Phủ Thành, phương hướng phát triển và hệ thống giá trị cốt lõi cũng phù hợp với các yêu cầu tiêu chuẩn của bọn họ. Thiết lập quan hệ với bọn họ nói một cách đơn giản thì sau này sẽ làm việc thuận lợi, có người ở bên trên. Nói hơi khó nghe một chút thì không có tự do, một khi xuất hiện những thứ như khủng hoảng tài chính, thiên tai hay thảm hoạ cần đến tiền, người như cậu là nhóm thứ nhất đứng mũi chịu sào, cần phải từ bỏ bản thân và lợi ích của công ty vô điều kiện."

Đạo lý này Châu Thanh hiểu rõ, nhưng lời thẳng thừng như vậy vẫn là lần đầu tiên Châu Thanh nghe thấy.

Cũng chính là bởi vì trực tiếp như vậy nên Châu Thanh cũng không giấu anh, "Tôi đã quyết định đi như vậy rồi, vẫn chưa nói rõ với anh cả."

Biểu cảm của Trữ Khâm Bạch không hề kinh ngạc, anh nói: "Đây là sự khác biệt giữa cậu và Trữ Húc Minh, anh cả là một doanh nhân thuần túy, Thịnh Vũ tuyệt đối không thể làm như cậu mà không kiêng dè gì. Dựa trên sự lựa chọn an ổn và tự do, thị trường tư bản hầu hết sẽ không làm như thế này."

Châu Thanh "ừm" một tiếng thể hiện sự tán đồng.

Nhưng cậu cũng không phải là một nhà tư bản.

Trong thị trường hiện tại khi tư bản đang đuổi theo lợi ích, cá lớn nuốt cá bé thì Châu thị lại chuyển hướng sang phát triển ngành công nghiệp sản xuất truyền thống, bản thân nó đã không phù hợp với thị trường cạnh tranh theo mô hình sáng tạo rồi.


Tìm kiếm sự ổn định ngược lại sẽ càng tốt hơn.

Huống chi cái gọi là trở ngại, theo Châu Thanh mà nói là điều đương nhiên, chỉ là nguyên tắc của chính cậu là sẽ không cương quyết mang theo toàn bộ Châu thị, cho nên phần vốn dĩ thuộc về Châu thị, lúc cần thiết cậu cần phải tiến hành chia cắt trước tiên. Những việc này đều là những thứ cụ thể rồi, cần phải nói kỹ càng sao cho hoà hợp trong lúc bàn điều kiện.

Còn cuộc trò chuyện đơn giản với Trữ Khâm Bạch ở trên đường này là nội dung trực tiếp nhất mà Châu Thanh từng nghe cho đến nay kể từ kia tiếp xúc với bên này.

Bởi vì rất khách quan, không hề có bất kỳ ý đồ giảng đạo lý hay đang kiến nghị gì cả.

Đủ chính xác và cũng đủ thực tế.

Lúc quay trở lại khu vực quay phim náo nhiệt, Châu Thanh đã bắt đầu cân nhắc về chuyện công việc rồi. Cậu lơ đãng đến mức bị Trữ Khâm Bạch dắt theo đi qua đám người cũng không chú ý tới.

Người trong đoàn theo dõi cảnh tượng từ xa, thảo luận sôi nổi.

Người đi phía trước ai ai cũng biết, dáng người cao thẳng, đôi chân dài so với người bình thường còn muốn một phần ba. Thân phận ảnh đế lớn mang theo trên người đã lâu rồi, cho dù có khiêm tốn đến đâu thì ở trong một đám người vẫn rất chói mắt.

Anh bước đi như thể không có ai xung quanh nhưng mọi người lại chú ý đến người phía sau anh nhiều hơn.

Trọng điểm là Trữ Khâm Bạch đang giữ lấy cổ tay người ta.

Người được dắt theo kia có một khuôn mặt trắng trẻo và đẹp trai, dáng người mảnh khảnh gầy gò, đi theo từng bước mà không thấy phản kháng, trông thật sự rất nghe lời.

Trong lòng nhiều người đã bắt đầu hét lên, cảnh tượng này ai có thể tin rằng hai người chỉ là người quen hoặc bạn bè, chỉ có trong lòng thầm nghĩ rằng ảnh đế Trữ đây là đang thông báo chính thức sao? Mặc dù tất cả mọi người trong đoàn đều ký thỏa thuận bảo mật nhưng thế này thì quá trắng trợn rồi đấy!

Những người này che miệng, hưng phấn đến mức hai mắt đỏ bừng nhưng bởi vì có Trữ Khâm Bạch ở đây nên Châu Thanh không hề nghe thấy một câu nhiều chuyện nào, chỉ cảm thấy rằng mỗi nơi đi qua, người phía sau dường như đang thảo luận gì đó và có hơi ầm ĩ.

Cho đến khi nhìn thấy nhóm người Dương Chí Thành, Trần Đăng Đăng là người đầu tiên chạy tới, vội vàng hỏi: "Anh Châu, anh đi đâu vậy? Sốt ruột chết em luôn."

Một số người quen đã gặp Châu Thanh ở huyện Lâm Thuận cũng xúm lại.

"Châu tổng, lâu rồi không gặp nha."

"Anh Trữ vừa nghe tin không thấy cậu đâu đã đích thân đi tìm, quả nhiên vẫn để anh ấy tìm được rồi."

Châu Thanh có hơi xấu hổ, thầm nghĩ dù sao mình cũng là đàn ông trưởng thành, làm sao mà chỉ tuỳ tiện đi loanh quanh thôi mà đã dấy lên phản ứng lớn như vậy.

Kết quả là Trữ Khâm Bạch đưa cậu đến trước mặt, buông cậu ra, sau đó bàn tay trực tiếp nắm lấy sau gáy Châu Thanh, ấn lên rồi đẩy cậu về phía trước, đẩy cậu vào vòng vây và bị người vây lại.

Châu Thanh còn chưa kịp lên tiếng phê phán đã phải vội vàng đối phó với những lời hỏi thăm này, rất nhanh đã quên mất động tác vừa rồi của Trữ Khâm Bạch.

Thấy Châu Thanh đang nói chuyện với Dương Chí Thành, Trần Đăng Đăng đi đến bên cạnh Trữ Khâm Bạch, nhìn xung quanh rồi nói: "Anh Trữ, anh tìm thấy anh Châu ở đâu vậy?"

Trữ Khâm Bạch cũng nhìn sang bên kia, "Con phố bên cạnh."

Trần Đăng Đăng lẩm bẩm: "Tại sao lại đến đó chứ? Cảnh bên đó đã sớm quay xong đang chờ phá dỡ rồi mà."

Trữ Khâm Bạch nghĩ, bên đó thật sự không có ai.

Vài ngày không ai đặt chân đến nên đã bị bỏ lại đến mức bụi bặm mù mịt khắp nơi.

Nếu không thì lúc người đó đứng ở góc phố lặng lẽ nhìn mọi thứ, làm sao lại có thể chứa đầy nỗi buồn như thế.

Cậu giống như người bước ra từ con phố ấy, sau khi thấy hết những phồn hoa và ầm ĩ, cuối cùng chỉ còn lại một mình cậu ở đó, nhìn mọi thứ trở về vị trí lặng ngắt như tờ. Chỉ có gió thổi những chiếc lá khô vàng trên cây, khi rơi xuống kèm thêm tiếng xào xạc, phảng phất như có thể nghe thấy tiếng thì thầm dông dài.

Dường như cậu chỉ cần bước về phía trước một bước liền có thể bước vào khung cảnh đó.

Vào khoảnh khắc đó, anh đột nhiên đưa tay ra.


Loại ảo giác trong nhận thức ấy khiến cho anh, với tư cách là một người đã làm việc hơn mười năm, thường phải dựa vào trí tưởng tượng và niềm tin để hoàn thành cảnh quay trở nên sợ hãi chưa từng có.

Mãi cho đến khi nắm được người trong tay mà vẫn còn cảm thấy một chút không chân thật.

Trần Đăng Đăng nói: "Em luôn cảm thấy rằng không nên để anh Châu đến nơi như thành phố điện ảnh và truyền hình này."

Nếu như những người khác nghe thấy trợ lý nói với ông chủ mình lời này có thể sẽ hiểu thành "nên chú ý sức ảnh hưởng và chừng mực, dù sao đây cũng là đoàn làm phim". Đam Mỹ Cổ Đại

Nhưng Trữ Khâm Bạch lại nói thẳng: "Hai ngày nay cậu ấy sẽ ở thành phố điện ảnh và truyền hình, cô phụ trách chăm sóc cậu ấy, xe cũng không cần đưa cho đoàn làm phim nữa, cậu ấy muốn đi đâu thì bảo Tiểu Lâm lái xe."

"Vậy anh Trữ, anh thì sao đây?" Trần Đăng Đăng ngạc nhiên hỏi.

Trữ Khâm Bạch nhìn thoáng qua chỗ Châu Thanh, "Tôi không lạc được đâu."

Trần Đăng Đăng: "..."

Cô nghi ngờ anh Trữ đang ám chỉ anh Châu.

Còn Châu Thanh ở bên này, Dương Chí Thành biết được cậu vừa đi đến con phố bên cạnh thì chỉ cười nói: "Cậu xem rồi à, cảm thấy thế nào?"

"Cực kỳ được." Châu Thanh nói.

Dương Chí Thành vỗ tay một cái, hưng phấn: "Phải không, tôi cũng cảm thấy như vậy đấy. Lúc quay tôi đã cảm thấy chính là như thế này, mọi thứ đều ăn khớp, nói đến chuyện này thì vẫn phải cảm ơn cậu."

Châu Thanh: "Đạo diễn Dương, chú đã cảm ơn rất nhiều lần rồi."

Nói đến đây, Dương Chí Thành đột nhiên vẫy tay về phía sau đám người, hét lên: "Phạm Trọng Thanh, cậu qua đây!"

Châu Thanh hơi mở to mắt nhìn một người đàn ông khoảng hai bảy hai tám tuổi tách đoàn người ra rồi bước đến gần, cười nói: "Đạo diễn, tìm tôi sao?"

Dương Chí Thành chỉ vào Châu Thanh, nói: "Vị này, Châu tổng."

"Cậu Châu, chào ngài, chào ngài, nghe danh đã lâu."

Lúc Châu Thanh được người ta bắt tay, đôi mắt vẫn hướng về phía người diễn viên này.

Châu Thanh biết rằng hắn tên là Tề Quân, cũng đã từng thấy người thật trong bức ảnh do Dương Chí Thành gửi tới nhưng so với người thật sống động trước mặt, cảm giác thực tế mạnh mẽ hơn, đặc biệt là khi Tề Quân vẫn đang trang điểm.

Hắn chải tóc ra sau, mặc một bộ Âu phục kẻ ca rô, so với người Châu Thanh nhìn thấy trong bức ảnh lại giống Trọng Thanh thêm vài phần, đặc biệt là khi cười lên.

Trữ Khâm Bạch không biết đã đi tới từ khi nào, ôm vai cậu lùi về phía sau một bước rồi thì thầm vào tai cậu, "Nhìn chằm chằm người ta làm gì?"

"Hả?" Châu Thanh quay đầu nhìn anh, ý thức được vừa rồi mình đã nhìn chằm chằm người khác khá lâu nên quay đầu lại nhìn Tề Quân, cười nói: "Xin chào."

Tề Quân thấy Trữ Khâm Bạch nên mỉm cười chào hỏi: "Anh Trữ."

Trữ Khâm Bạch gật đầu xem như trả lời.

Dương Chí Thành ở bên cạnh nhìn đến mức lắc đầu, nói với Khâm Bạch: "Tối nay không phải cậu còn hai cảnh à, sao còn chưa chuẩn bị đi?"

"Đã chuẩn bị rồi."  

Dương Chí Thành trợn mắt nhìn anh, sau đó quay đầu mời Châu Thanh: "Tối nay ở lại cùng xem không? Cảnh của Trữ Khâm Bạch."

"Nếu có thể thì đương nhiên." Châu Thanh vui vẻ đồng ý.


Châu Thanh vẫn chưa thật sự nhìn thấy hiện trường quay phim.

Đoàn của Dương Chí Thành có thể xem như tiêu tốn số tiền cực lớn, thiết bị quay hiện đại và cao cấp nhất, các bộ phận trong đoàn làm phim hoàn chỉnh, sự chuyên nghiệp có thể thấy được trong từng liên kết và bố cục.

Công tác chuẩn bị cho buổi quay được tiến hành một cách có trật tự.

Mãi cho đến khi trời tối.

Thường Chinh thua sạch túi bạc cuối cùng trong sòng bạc trên phố Thái Bình, quay đầu đã đi vào vũ trường nổi tiếng nhất để tìm tình nhân cũ của gã, một phụ nữ trẻ tên là Đỗ Quyên.

Đỗ Quyên đã ghét cay ghét đắng con ma cờ bạc chỉ được mỗi cái mặt này, biết gã không có tiền nên bảo tay chân của vũ trường đuổi gã ra ngay tại chỗ.

Một năm nay, thành phố này không hề ổn định, quân đội nước ngoài đến đóng quân, một vài thế lực không đàm phán được, ban đêm áp dụng lệnh giới nghiêm khiến cho người người hoảng sợ.

Thường Chinh mang theo khuôn mặt bị thương chửi kháy rồi ngồi xổm trên bậc đá hút thuốc.

Ám ảnh về việc bỗng dưng phất lên được người khác cuốn theo còn chưa tiêu tan, giờ đây lại lần nữa trở lại hoàn cảnh sinh tồn như đàn kiến, vợ cũng đã bỏ đi, cha con đều mất, côi cút một mình.

Ở góc phố có một người ăn xin nhỏ đang co ro trong góc tường nhìn Thường Chinh.

Một người đang ở lối vào của một vũ trường náo nhiệt và phồn hoa, tất cả những người đi ngang qua gã đều rất hào nhoáng nhưng lại không ai thèm nhìn tên đàn ông nghèo nàn này. Người còn lại đang co ro trong một góc tối không người, sau lưng là ngõ sâu tối tăm và hỗn loạn đan xen.

Bọn họ cách nhau chưa đầy năm mươi mét, thế giới khác nhau một trời một vực nhưng lại dường như chẳng hề khác nhau.

Sau khi nhìn một lúc, Thường Chinh có vẻ tức giận nên đứng dậy muốn dạy người ăn xin nhỏ một bài học nhưng có người đã nhanh hơn hắn một bước.

Một nhóm người mặc đồng phục, cầm theo dùi cui xông tới đấm đấm đá đá.

Tiếng hét đau khổ và rê.n rỉ vì đau rất nhanh đã lắng xuống.

Thường Chinh bắt gặp ánh mắt xuyên qua vài lòng bàn chân, vài giây sau, đột nhiên lao tới ném người sang một bên.

Gã giống như một con sư tử giận dữ nhưng lại không biết mình rốt cuộc đang phản kháng cái gì.

Nhóm người kia từ bỏ kẻ ăn xin rồi quay sang bắt đầu đánh gã.

Đợi đến khi gã tỉnh dậy sau cơn hôn mê, trời đã bắt đầu có tuyết rơi.

Bộ quần áo tươm tất cuối cùng trên người gã đã bị người ta lột sạch, gã lảo đảo đứng dậy, nhìn thấy một bóng người khác đang nằm trong bóng tối của con hẻm.

Gã bò đến bức tường, dựa vào tường rít lên một tiếng: "Dậy đi, giả chết cái gì."

Thấy người không có động tĩnh, gã lại cúi đầu châm cho mình một điếu thuốc, cắn đầu thuốc rồi nói: "Bị người ta đánh một trận thì thế nào chứ, ông đây từ nhỏ đã bị người ta đánh biết bao nhiêu lần. Đàn ông ấy mà, ai mà chưa..."

Động tác cắn đầu thuốc của gã đột nhiên dừng lại.

Nghĩ lại thì đây không phải là đàn ông, nó chỉ là một cậu bé, còn không lớn hơn đứa con trai đã chết của gã được hai tuổi nữa.

Bàn tay lấy điếu thuốc xuống của gã khẽ run lên, không biết là vì lạnh hay là vì gì khác, sau đó sờ hết tất cả các túi trên người mình.

Không có gì.

Gã dựa vào tường im lặng rất lâu, trước cửa vũ trường ở phía xa, một người đàn ông mập mạp đang đưa tiền boa cho người lái xe kéo.

Đồng xu trong túi kêu liểng xiểng, lúc lấy ra không cẩn thận lôi theo hai đồng khác.

Thường Chinh cuối cùng cũng nhúc nhích.

Gã đi ra ngoài, cúi xuống nhặt một đồng bên cạnh rãnh nước lên rồi lại đi trở về, ngồi xổm trước cậu ăn xin nhỏ, dừng lại hai giây, nhét đồng tiền vào bàn tay nhỏ đã cứng ngắc đến tím đen.

Thường Chinh cũng không đi ra khỏi ngõ nhỏ, gã đi về hướng còn lại của cái ngõ.

Tuyết ở sau lưng tung bay đầy mặt đất.

Rất lâu không ngừng lại.

Dương Chí Thành hô "cắt", nói với Châu Thanh ở bên cạnh: "Cảnh này xem như là điểm nhấn và là bước ngoặt cho sự thay đổi tính cách của Thường Chinh, khả năng thể hiện không tệ chứ?"


Dương Chí Thành tuy nói vậy nhưng không giấu được vẻ tán thưởng trong ánh mắt, hiển nhiên là rất hài lòng với cảnh vừa rồi.

Cảnh quay đó ngay cả Châu Thanh cũng có thể cảm nhận được sự kiểm soát của Trữ Khâm Bạch đối với cảm xúc của nhân vật, là hoàn toàn thu lại vào bên trong, có yêu cầu cực cao về chi tiết và biểu đạt của nhân vật.

Cách đó không xa, các nhân viên công tác ở xung quanh lại bắt đầu bận rộn.

Trữ Khâm Bạch dựa vào đầu một chiếc ô tô đặt ở lối vào vũ trường.

Quay cảnh quay mùa đông nhưng đây lại là mùa hè nên chỉ có nóng.

Áo khoác của anh có lẽ không tìm được chỗ để nên tùy tiện vắt lên vai, bên cạnh không để nhân viên công tác đến gần mà chỉ ở lại một mình.

Dương Chí Thành chú ý đến ánh mắt của Châu Thanh, liền nói: "Cậu ấy là thế đấy, quay xong rồi thì thích ở một mình một lát."

Châu Thanh vẫn đi qua, cậu vừa tới gần thì Trữ Khâm Bạch liền chú ý tới cậu.

Châu Thanh nói, "Đạo diễn Dương khen anh."

"Không hiếm lạ." Giọng nói của Trữ Khâm Bạch bình tĩnh.

Châu Thanh nhìn diễn viên nhỏ tuổi đã được nhân viên công tác kéo lên và vây quanh theo ánh mắt của anh, sau đó hỏi anh: "Cảm thấy bức bối sao?"

"Không đến nỗi." Trữ Khâm Bạch vừa nói vừa nhìn xuống dưới chân một cái, đá bọt tuyết giả trên giày da đi, sau đó lại ngẩng đầu lên, nói: "Điều thật sự khiến người ta bức bối chính là những gì được phản ánh đằng sau đề tài này, về mặt tính cách thì Thường Chinh không phải là một người biết kiềm chế (*)."

(*) chữ "kiềm chế" này và chữ "bức bối" ở trên đều dùng cùng một từ là 压抑, tuỳ hoàn cảnh sẽ dùng khác nhau, ví dụ như tính cách Thường Chinh thì không thể nói là tính cách bức bối được nhưng mình vẫn để đây để mọi người thấy sự liên quan là tác giả dùng cùng một từ nhé.

Về điểm này, Châu Thanh thấu hiểu sâu sắc.

Kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra.

Dưới xung đột giai cấp và thời cuộc hỗn loạn sẽ không bao giờ thiếu cô hồn dã quỷ.

Châu Thanh phát hiện đầu ngón tay anh vẫn còn kẹp điếu thuốc, là một điếu mới và cũng chưa được châm.

Châu Thanh bước tới lấy đi từ tay anh, đưa lên miệng, sau đó nhặt chiếc bật lửa ở đầu xe lên.

Lách cách một tiếng, nghiêng đầu châm lửa.

Động tác này Châu Thanh không hề cảm thấy xa lạ, rất ít người biết anh Châu cũng biết hút thuốc, những khi giao tiếp với đủ loại hạng người, cậu thậm chí còn có thể làm cho động tác này trông rất đẹp mắt.

Khói thuốc tản ra trong đêm tối, phủ lên che đi nét mặt cậu.

Châu Thanh ném bật lửa đi, lúc nhả khói ra thì mở miệng nói: "Cho dù hoàn cảnh có khó khăn đến đâu thì đều đã qua rồi."

Một giây tiếp theo, cậu bị Trữ Khâm Bạch kéo tới trước mặt và đứng giữa h,ai chân anh.

"Anh muốn sao?" Châu Thanh đưa điếu thuốc lên miệng anh với đôi mắt trống rỗng, nhân tiện nhận xét: "Hương vị này bình thường, hơn nữa, tôi đã từng hút rồi."

Trữ Khâm Bạch nhìn chằm chằm cậu, giơ tay lấy đi rồi ngậm trong miệng rít một hơi thật sâu, khói chưa đến phổi, động tác so với Châu Thanh còn tùy ý hơn, sau đó anh ném xuống dưới chân, điếu thuốc chầm chậm tắt ngóm.

"Sau này đừng hút." Anh nói.

Lúc nãy khi Châu Thanh xem anh quay phim, vì yêu cầu của nhân vật nên tay anh gần như không bao giờ rời điếu thuốc, nhớ lại lần trước trong phòng của Dương Chí Thành cũng vậy, cậu hỏi anh: "Rất không thích mùi này sao?"

Trữ Khâm Bạch nhìn cậu một cái, "Là không thích dáng vẻ cậu hút thuốc."

Là kiểu quen thuộc không phải do va chạm nhiều mà là do tập luyện.

Nếu đã không nghiện, vậy thì cũng đừng đụng vào.

Châu Thanh ngạo mạn: "Quản lắm thế."

Trữ Khâm Bạch ngước mắt lên, "Thật sự cho rằng tôi không quản nổi cậu đúng không?"

- --

Gin: trời cái cảnh cướp thuốc lá nó tìnhhhhhhh


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi