CẬU ẤY ĐẾN TỪ 1945

Châu Thanh cũng không ở lại thành phố điện ảnh và truyền hình quá lâu, vì công việc nên ngày hôm sau đã phải trở về.

Sáng sớm, Tiểu Lâm đã nói trong nửa ngày cuối cùng này, cậu ta sẽ chịu trách nhiệm lái xe nên cậu muốn đi đâu thì đi. Châu Thanh định đến trường quay hôm qua xem xem, sau khi chuyện đó qua đi, cậu nghĩ lại, không đi vào có vẻ như cũng có hơi nuối tiếc.

Kết quả là Trần Đăng Đăng vừa nghe đã do dự, cuối cùng gọi điện cho Trữ Khâm Bạch.

Trữ Khâm Bạch nói thẳng: "Không được."

Châu Thanh nghĩ là đoàn làm phim cần xe gấp, "Tôi tự tìm xe là được."

Trần Đăng Đăng áy náy nhìn cậu: "Thật xin lỗi anh Châu, anh Trữ nói con phố đã niêm phong rồi, hôm nay sẽ bị phá dỡ. Đến lúc đó anh xem trên phim cũng giống vậy thôi, bọn em dẫn anh đi vòng vòng chỗ khác vậy, cũng rất thú vị."

Châu Thanh không biết tại sao lại phá dỡ vội vàng như vậy, suy cho cùng thì hôm qua còn nói là phải qua vài ngày mà.

Nhưng đây là công việc của người ta, tái hiện trên màn ảnh quả thật cũng không tệ.

Vậy nên cậu không đến đó nữa.

Cuối cùng, Tiểu Lâm đã lái xe đưa cậu đi khắp các điểm tham quan trong phim trường.

Cảnh mô phỏng thật sự đã được dựng rất tốt.

Khi ánh mặt trời vẫn còn chưa quá gay gắt vào buổi sáng, Trần Đăng Đăng đã hết sức đề xuất cậu đi một chuyến đến ngự hoa viên.

Cung điện của vua chúa, mái hiên rồng phượng, vườn hoa, ao hồ, quảng trường hoàng cung.

Lúc Châu Thanh ở trên tường thành cao, Trần Đăng Đăng đã lén chụp một bức ảnh của cậu, quay đầu đã gửi vào trong nhóm chat của các thành viên nòng cốt của studio.

Người trong ảnh đang đứng dựa vào tường, có lẽ là vì chú ý tới ống kính nên hơi liếc mắt và quay đầu lại, ánh mặt trời màu đỏ cam ở phía xa xa để lộ ra một nửa khuôn mặt.

Dưới chân là cung thành sừng sững, là hình ảnh thu nhỏ của phong cách và diện mạo cổ kính đan xen hiện đại của toàn khu.

Bức ảnh khơi dậy một trận phản ứng nhiệt liệt.

"Đậu má, Châu tổng đẹp trai thế."

"Đăng Đăng, cái này là cô chụp ở đâu vậy? Kỹ thuật này mà không làm nhiếp ảnh gia là quá uổng."

Trong nhóm chat này có tám người, bình thường chị Phạm và anh Trữ chưa bao giờ nói chuyện.

Lúc đầu khi Trần Đăng Đăng biết sự thật về việc anh Trữ kết hôn đã vô cùng gan dạ dò hỏi trong nhóm này, cộng thêm việc cô là một trợ lý nên đã hình thành nên thói quen chia sẻ thông tin trực tiếp về Trữ Khâm Bạch bất cứ lúc nào.

Đều là người trong cuộc nên không có gì phải lo lắng.

Nhưng lần này việc Châu Thanh đến phim trường người trong studio thật sự không biết, ngay cả chị Phạm cũng không biết.

Lần đầu tiên Phạm Tuyền gửi tin nhắn, "Cái này vừa nhìn là biết ở phim trường, tôi thậm chí còn lười hỏi tại sao Châu Thanh lại ở đây. Trần Đăng Đăng, Trữ Khâm Bạch đâu?"

Trần Đăng Đăng vội vàng giải thích: "Chị Phạm, anh Trữ đang quay phim ạ, em biết ở phim trường bên này có phóng viên nằm vùng nên sẽ không để bọn họ ra ngoài cùng nhau giữa thanh thiên bạch nhật đâu. Anh Châu chỉ đi ngang qua tham ban thôi, hôm nay đã phải đi rồi, em dẫn anh ấy đi xem xung quanh."

Cái tên Châu Thanh từng là sự tồn tại mà cả studio đề phòng nghiêm ngặt nhưng gần đây tần suất xuất hiện lại ngày càng cao.

Ấn tượng của mọi người về cậu thay đổi hết lần này đến lần khác.


Bây giờ có người đã bắt đầu nói đùa: "Chị Phạm, hay là chị cân nhắc ký với người ta luôn đi là xong rồi còn gì, với ngoại hình đó của Châu tổng thì nhất định có thể nổi tiếng."

Phạm Tuyền: "Đi mà hỏi anh Trữ của cô, cô xem cậu ta có chịu thả người hay không."

Lời vừa nói ra đã gặp phải những tiếng kêu từ chối.

Tuy rằng cũng đã tham ban rồi nhưng vẫn chưa biết tình hình cụ thể của hai người này, ai mà dám hỏi trước mặt anh Trữ chứ?

Nhưng thái độ của chị Phạm lại khiến cho mọi người cảm thấy buồn cười.

Lúc đầu, vì chuyện anh Trữ kết hôn mà cảnh tượng cô nổi sùng lên trong nhóm chat vẫn còn sống động ngay trước mắt. Mọi khi nếu phát hiện Châu Thanh xuất hiện ở thành phố điện ảnh và truyền hình, có lẽ cô nhất định phải lập tức bay tới đó xử lý, nhưng bây giờ thì một chút phản ứng cũng không có.

Ký với Châu Thanh rõ ràng là một lời nói đùa.

Trần Đăng Đăng giải thích xong đã lặn mất tăm, cô sợ bị chị Phạm làm khó dễ, kết quả là điện thoại trong tay còn chưa tắt đã nhận được tin nhắn riêng của Trữ Khâm Bạch.

"Máy bay bay lúc mấy giờ?" Anh hỏi.

Trần Đăng Đăng trả lời: "Một giờ chiều ạ."

"Bảo Tiểu Lâm qua đón tôi."

Trần Đăng Đăng cũng không hỏi làm gì mà nói ngay: "Được ạ, cam đoan không chậm trễ."

Trường quay bắt đầu từ rất sớm, Trữ Khâm Bạch ngồi trên ghế nghỉ ngơi, nhấp vào tin nhắn trong nhóm chat một lần nữa rồi nhấp vào bức ảnh.

Anh nhìn trong hai giây, sau đó nhấp vào nút lưu.

Gần mười giờ Châu Thanh mới biết mình và Lục Minh đã đặt cùng một chuyến bay, Trữ Khâm Bạch đúng lúc có thời gian vào buổi trưa nên hai người tình cờ cùng nhau xuất hiện ở sân bay.

Cách thời gian cất cánh vẫn còn sớm.

Mười một giờ rưỡi, bọn họ ăn trưa tại một nhà hàng ở sân bay.

Ba người đàn ông ngồi chung với bầu không khí khá kỳ lạ, đương nhiên đây chỉ là Lục Minh cảm thấy thế.

Hắn sẽ không ngây thơ nghĩ rằng Trữ Khâm Bạch đặc biệt tới đây để tiễn mình.

Nhìn hai người kia với sắc mặt bình thường nhưng hắn có nhìn thế nào cũng cảm thấy quái dị.

Đặc biệt là Trữ Khâm Bạch tự dưng gọi một bàn toàn món Tô Châu, Lục Minh gắp một đũa cà gần như vẫn giữ nguyên màu sắc, hỏi anh: "Từ lúc nào cậu chuyển sang khẩu vị thanh đạm thiên ngọt này vậy?"

Châu Thanh cũng chú ý đến vấn đề món ăn, liếc nhìn Trữ Khâm Bạch ở bên cạnh rồi trả lời Lục Minh: "Hẳn là vì chiếu cố tôi."

Có lẽ là bởi vì nhớ tới lúc ở Lam Thành cậu thích món ăn Tô Châu do thím Trương làm hơn.

Cả khuôn mặt Lục Minh đầy vẻ phức tạp, lẩm bẩm: "Cùng là tham ban, cũng chưa từng thấy cậu chiếu cố tôi bao giờ."

Trữ Khâm Bạch liếc mắt nhìn Lục Minh, "Cậu nên ăn thanh đạm một chút, thường xuyên la cà trên bàn rượu, qua vài năm nữa thì 3 cao (*) tìm đến cửa đấy."

(*) 3 cao bao gồm: mỡ trong máu cao, huyết áp cao, đường huyết cao.


Lục Minh đá anh dưới gầm bàn: "Cậu có thể nói tốt cho tôi một chút được không."

Lục Minh cảm giác mình đã đá trúng người nhưng Trữ Khâm Bạch lại không có phản ứng gì. Hắn cúi đầu nhìn xuống, trên ống quần của Châu Thanh ở bên cạnh đã dính đầy bụi.

Hắn còn chưa kịp nói lời xin lỗi thì Trữ Khâm Bạch đã lạnh lùng nhíu mày: "Nếu cậu không ngồi yên được thì ra sân bay chạy hai vòng đi, nói không chừng ngày mai lên tiêu đề sẽ là tên cậu đấy Lục tổng, lưu lượng còn cao hơn cả nghệ sĩ công ty rồi trực tiếp ra mắt luôn."

Lục Minh xấu hổ không chịu được, bị Trữ Khâm Bạch hủy hoại là chuyện bình thường nhưng ai lại để cho bên cạnh có thêm một Châu Thanh chứ.

Tối qua đã chạm mặt rồi nhưng Lục Minh còn chưa nói chuyện riêng với Châu Thanh bao giờ.

Hắn nhìn cậu, người bị đạp một cái nhưng khuôn mặt vẫn thờ ơ, thậm chí còn phất tay ra hiệu cho phục vụ để gọi thêm vài món ăn khác.

Sự ân cần chu đáo và lịch sự đó khiến cho Lục Minh cảm thấy nếu như mình so sánh thì giống như một tên bị bệnh thần kinh vậy.

Nếu thật sự là giả vờ thì không có khả năng lừa được Trữ Khâm Bạch.

Nếu như không phải giả vờ, vậy thì thật sự có gì đó rồi.

Hoặc là Châu Thanh mà bọn họ biết trước đây là do cậu cố ý giả vờ thành một phú nhị đại bướng bỉnh không biết sống chết, hoặc là cậu đã thật sự thay đổi triệt để và chịu làm người trở lại.

Nhưng sự tương phản và thay đổi triệt để này giống như hoàn toàn thay một người mới vậy.

Thay da đổi thịt tất nhiên phải có ý đồ, chỉ là không biết cậu làm vậy để làm gì?

Lục Minh muốn xem xem rốt cuộc cậu đang làm cái quái gì nên ho khan một tiếng rồi mở miệng nói: "Châu Thanh, nghe nói bây giờ cậu đã tiếp quản công ty Châu thị, vậy thì hẳn là rất bận rộn nhỉ. Lúc như thế này sao lại nghĩ đến việc tham ban anh Trữ vậy?"

Châu Thanh nhìn Lục Minh, có hơi buồn cười, "Đến đây công tác và cũng để cảm ơn lòng tốt của đạo diễn Dương. Hơn nữa, anh cả không yên tâm về anh ấy nên bảo tôi đến xem xem."

Lục Minh quay đầu nhìn Trữ Khâm Bạch, ý tứ sâu xa nói: "Anh Trữ, một thằng đàn ông lớn tướng như cậu đã làm gì mà khiến người ta không yên tâm vậy chứ?"

"Cũng có thể xem như là vì Lục tổng đi." Châu Thanh tiếp lời, "Nghe nói Thánh Khải có sự biến động, trên mạng lên tiếng phê phán dữ dội, dưới áp lực của dư luận, một người làm anh lớn khó mà yên tâm được."

Lục Minh không nặng không nhẹ bị nghẹn họng một cái, Châu Thanh từ đầu đến cuối không đề cập đến mình mà là chuyển đến Trữ Húc Minh.

Nói đến đây, Lục Minh cũng lười quan tâm xem Châu Thanh đang giấu diếm tâm tư gì mà ngược lại còn nghiêm túc hơn một chút, nói: "Vậy phải làm phiền cậu quay về nói với anh cả rồi. Cho dù Thánh Khải tách ra với anh Trữ thì phần tình cảm vẫn còn đó, đừng nói tôi với cái gan đó mà bịp được anh Trữ, Lục Minh tôi cũng không làm ra được loại chuyện đó."

Vừa nói vừa nghĩ đến mối quan hệ giữa Châu Thanh và Trữ Khâm Bạch, sau đó nói: "Còn nữa, việc của Nhâm Kỳ Hiên trước đây tôi phải giải thích một chút."

Châu Thanh thấy hắn nhìn mình: "Giải thích với tôi?"

"Nếu không thì sao nữa?" Lục Minh nói với vẻ mặt Cậu giả vờ làm gì?, "Đừng nói với tôi là cậu không để tâm đấy nhé."

Châu Thanh nghĩ, đây thì tính là vấn đề gì chứ?

Cậu và Nhâm Kỳ Hiên cũng chỉ là gặp sơ qua một lần ở huyện Lâm Thuận, khi đó cậu ta đột nhiên lên trước dò hỏi, nghi ngờ mình xen vào gây khó dễ để thay vai của cậu ta, chuyện sau này Châu Thanh vẫn luôn không để ý lắm, không biết đã giải quyết như thế nào.

Nhưng Nhâm Kỳ Hiên là người của công ty Lục Minh, hắn là một ông chủ, việc bảo vệ nghệ sĩ của mình vốn không có gì là sai.

Châu Thanh cũng không ngắt lời hắn, kết quả là Lục Minh lại nói: "Trong cái giới này, việc người đi trước có kinh nghiệm dẫn dắt người mới là một thói quen phát triển bình thường, cũng là cách nhanh nhất. Tôi thừa nhận rằng lúc đó bản thân thật sự có tâm tư riêng, gấp gáp muốn bồi dưỡng ra một người mới có sức ảnh hưởng, nhưng tôi thề với trời, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc cho người lên giường của Trữ Khâm Bạch cậu ta."


Châu Thanh bị một miếng ớt khô làm cho mắc nghẹn, đột nhiên ho lên. Mặt và cổ cậu nhanh chóng đỏ bừng, ngay cả Lục Minh cũng bị doạ một trận.

Còn chưa có hành động gì thì một ly trà đã được đưa tới bên miệng Châu Thanh.

Trữ Khâm Bạch thấy cậu uống xong mới nói: "Không ăn cay được thì đừng ăn, cậu thì giỏi thật, chuyên môn đi nhặt ớt nuốt vào bụng."

Món mà Châu Thanh ăn tình cờ là một món cay mà tự cậu đã gọi phục vụ thêm vào sau đó. Cậu nghe Lục Minh nói chuyện, không để ý nên cứ thế gắp lên.

Vốn cho rằng Lục Minh muốn làm khó dễ nhưng kết quả là những gì hắn nói hoàn toàn là một chuyện khác.

Thấy sắc mặt cậu dần dần khôi phục lại bình thường, Lục Minh nói: "Một chút ớt cậu cũng không ăn được à?"

"Thế thì không phải." Châu Thanh đặt ly xuống nói: "Chủ yếu là lời của Lục tổng trực tiếp quá mức nên có hơi kinh ngạc thôi."

Lục Minh suy nghĩ về những gì mình vừa nói, hai giây sau liền chế nhạo một cách xấu xa: "Cậu nói chuyện cho người lên giường Trữ Khâm Bạch á? Không phải chứ, Châu Thanh, cậu sao vậy? Những lời như vậy mà nghe không được, không giống cậu nha?"

Trữ Khâm Bạch rót thêm nước vào ly của Châu Thanh, đặt ấm trà xuống rồi quay sang Lục Minh đưa ra một ánh mắt cảnh cáo.

Lục Minh không để ý đến uy hiếp của Trữ Khâm Bạch mà quay đầu đá lông mày với Châu Thanh, nói: "Tôi nói cho cậu một bí mật."

"Cái gì?" Châu Thanh ngước mắt lên.

Trữ Khâm Bạch rút một tờ giấy ra cho Châu Thanh: "Đừng nghe cậu ta nói hươu nói vượn."

Lục Minh không vui, "Cái gì mà tôi nói hươu nói vượn chứ." Nói xong thì lập tức nói với Châu Thanh: "Từ năm mười bảy tuổi đã có người bò lên giường cậu ta rồi!"

Châu Thanh nhận lấy tờ giấy, sửng sốt, sau đó quay đầu hỏi Trữ Khâm Bạch: "Thật sao?"

"Còn có thể là giả sao?" Lúc này, Lục Minh mới thật sự bóc phốt, nói thẳng luôn: "Lúc đó, bộ phim đầu tiên của cậu ta vừa ra mắt đã trở nên nổi tiếng. Tôi, Cù Như Ý và Trần Mộc Tùng bọn họ cùng nhau chúc mừng cậu ta. Lúc đó có mấy chục người ấy chứ, hai giờ đêm, có một nhà đầu tư lấy thẻ phòng của cậu ta, tìm một phóng viên chuyên môn nằm vùng, nhét cho cậu ta một cậu bé mười tám tuổi. Lúc đó là do muốn lăng xê, kết quả là nửa đêm cậu ta tỉnh dậy thì đạp người xuống giường làm gãy hai cái xương sườn của người ta! Cái tiếng hét thảm đó ấy hả, cậu mà nghe thấy thì sẽ gặp ác mộng."

Trữ Khâm Bạch dường như đã từ bỏ việc bảo Lục Minh ngậm miệng.

Anh phải kiểm soát khẩu phần ăn trong đoàn phim nên vẫn luôn không ăn bao nhiêu, lúc này chỉ tuỳ ý cầm ly dựa vào chiếc ghế đẩu.

Châu Thanh nghe những lời này của Lục Minh thì nhíu mày rất chặt: "Tôi nhớ là luật vị thành niên bảo vệ tất cả những người dưới mười tám tuổi."

Trữ Khâm Bạch chỉ mới mười bảy tuổi, thế mà phải trải qua loại chuyện này.

Lục Minh lại dường như cho rằng đó là chuyện bình thường, hắn nói: "Giới giải trí ấy mà, cả đống đứa trẻ mười mấy tuổi còn trưởng thành hơn cả người lớn. Khi đó chịu thiệt thòi thế này chẳng qua là vì kinh nghiệm của bọn tôi còn quá ít, cậu đi lên mạng tìm hộp đêm Rashomon (*) đi, bây giờ vẫn còn không ít người bám vào việc đó để chửi rủa đâu."

(*) Rashomon: chú thích xem lại chương 27.

Lục Minh nói đến đây mới phát hiện mình đã đi quá xa nên tém tém lại, nói: "Cái tôi muốn nói không phải điều này mà là giao dịch quyền lực và tìn.h dục ở trong giới này rất phổ biến, cậu hỏi thử Trữ Khâm Bạch đi, mấy năm nay đã bị nhét cho bao nhiêu người, sợ là ngay cả chính cậu ta còn không nhớ rõ nữa là."

Lúc này, Châu Thanh lại trông rất bình tĩnh khiến cho Lục Minh không hiểu ra sao.

Vừa rồi nghe một câu đưa người lên giường đã có thể nghẹn đến đỏ mặt, bây giờ phản ứng này lại không đúng lắm.

Sự thật đã chứng minh, Châu Thanh quả nhiên cái gì cũng biết, cậu thậm chí còn nói với Lục Minh: "Bản thân văn hóa giải trí có mức độ chú ý cao, khả năng bị đại chúng hoá và nổi tiếng hoá cũng lớn hơn. Vùng xám (*) vẫn sẽ vĩnh viễn luôn tồn tại, bản thân chọn đứng trong thế giới nào thì thứ phải đối mặt chính là một hoàn cảnh sinh tồn như vậy."

(*) vùng xám: nghĩa là một câu hỏi mơ hồ không có có câu trả lời đúng sai.

Lục Minh cảm thấy mình như được giáo dục, không có cách nào để phản bác, thậm chí còn vô cùng đồng ý.

Nhưng đây không phải là kết quả mà hắn mong đợi, rõ ràng là hắn đang nói chuyện của Trữ Khâm Bạch và cảm thấy Châu Thanh sẽ để ý đến phát điên, xem như không đòi hỏi Trữ Khâm Bạch giải thích ngay tại chỗ thì ít nhiều gì cũng nên có một ít phản ứng khác chứ.

Nhưng đều không có, ngay cả một ít dấu vết như đang diễn cũng không có.

Thậm chí Lục Minh còn vì giọng điệu quá mức bình thường của cậu mà hỏi thẳng: "Nghe giọng điệu không ngạc nhiên này, có người đã lên giường của Châu tổng rồi sao?"


Lục Minh nói xong càng cảm thấy mình nói rất có lý.

Nhìn Châu Thanh bây giờ, khoan nói về ngoại hình thì cậu là người thay mặt cho sếp tổng Châu thị, với phong thái đó và trình độ đó, có người bò lên giường không phải rất bình thường hay sao?

Lúc đầu Lục Minh định thăm dò Châu Thanh nhưng sau đó lại cảm thấy phía anh Trữ bên này quá là thua thiệt.

Anh quay phim một lần là đi những mấy tháng, còn cái người ở nhà đi công tác mới tiện thể ghé thăm một chuyến này, những ngày còn lại thì đi sớm về khuya, đủ loại tiệc rượu thương mại và bay đi công tác. Công ty thiếu trai đẹp gái đẹp sao? Bên phía đối tác có thể không tìm người đặc biệt tiếp đãi sao?

Càng nhìn càng cảm thấy hướng đi này mới là đúng đắn.

Châu Thanh không hiểu tại sao chủ đề đột nhiên lại chuyển sang mình, càng không biết vì sao ánh mắt của Lục Minh càng ngày càng kỳ lạ.

Cậu chỉ nói, "Thế thì không phải."

"Thật sao?" Cả khuôn mặt Lục Minh đều là vẻ không tin.

Châu Thanh gật đầu: "Bác sĩ nói sức khỏe của tôi không tốt, phải kiêng khem."

Vẻ mặt Lục Minh trông như bị sét đánh, suýt chút nữa co rúm lại trên ghế và chỉ ngồi một nửa.

Châu Thanh nói xong câu này, cũng không để ý đến Trữ Khâm Bạch ở bên cạnh rất lâu không có động tác gì, cậu chậm rãi đặt cái ly trở lại trên bàn.

Châu Thanh không bao giờ ngại giấu bệnh sợ thuốc.

Khi rảnh rỗi, cậu cũng từng đọc một số thảo luận về y học, mặc dù không đọc kỹ nhưng cũng biết tầm quan trọng của việc tuân theo lời bác sĩ.

Trước khi lên máy bay.

Châu Thanh nghĩ đến những lời Lục Minh nói trên bàn ăn tối nay rằng có rất nhiều người bò lên giường của Trữ Khâm Bạch, nghĩ đi nghĩ lại rồi vẫn dặn dò anh: "Đừng làm càn dẫn đến hư thận (*), từ đó mới có thể tập trung sức lực cho cơ thể. Tôi thấy anh thường xuyên quay phim thâu đêm không nghỉ ngơi, áp lực tinh thần càng lớn thì d.ục vọng cũng khó mà thoả mãn. Anh cả rất lo lắng cho anh, trên phương diện cơ thể vẫn nên tiết chế."

(*) bản gốc là 房劳 (Hán Việt: phòng lao), thuật ngữ y học chỉ căn bệnh thiếu hụt tinh chất của thận do dư thừa tìn.h dục.

Lần này Châu Thanh đến tham ban, cậu tự nhận đã làm những gì mình nên làm.

Tuy nhiên sắc mặt của Trữ Khâm Bạch lại vì những lời này mà tối sầm trong nháy mắt, nghi hoặc hỏi: "Cậu nói cái gì?"

Châu Thanh lại nhắc lại lời này một lần nữa.

Chân trước cậu vừa rời đi thì Lục Minh ở đằng sau đã tê cứng, chậm rãi nói: "Cái này là cậu ta tự hiểu sai rồi."

Trữ Khâm Bạch liếc hắn một cái, "Cậu ấy không phải nghệ sĩ dưới trướng cậu, đừng tùy tiện thăm dò cậu ấy."

Lục Minh nghiêm mặt.

"Nhìn ra rồi à?" Hắn nói: "Anh Trữ, nói thật lòng này, cậu chưa từng nghi ngờ sao? Sự khác biệt này thật sự không chỉ là một chút."

Trữ Khâm Bạch nhìn về phía cửa, thấy người đi vào rồi thu tầm mắt lại.

Lục Minh nhún vai: "Được rồi, là chuyện của hai người các cậu." Sau đó lại nhìn Trữ Khâm Bạch bằng ánh mắt phức tạp, "Mặc dù tôi chưa tiếp xúc nhiều với cậu ta nhưng Châu Thanh này... Cho dù cậu nhìn một vòng trong giới cũng có người như vậy sao? Tôi chân thành khuyên cậu nên nhìn lại một chút đi, đừng sa vào."

Lục Minh nói xong liền vội vàng rời đi.

Vừa mới để người ta hiểu lầm Trữ Khâm Bạch lộn xộn xong, nếu còn không đi nữa thì Trữ Khâm Bạch không bắt được Châu Thanh, hắn sợ anh nghĩ lại rồi quay đầu xé xác mình ra mất.

Hôm đó việc Trữ Khâm Bạch xuất hiện ở sân bay thật sự đã bị người qua đường chụp lại.

Có người nhìn thấy bầu không khí giữa anh và Lục Minh khá tệ.

Tiêu đề trên trang nhất: Anh em cũ cuối cùng cũng trở mặt, oán trách tức giận tại sân bay, chứng thực cuộc sống riêng tư hỗn loạn của ảnh đế!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi