Vào ngày trở về Lam Thành từ Bắc Kinh, Phạm Tuyền đã đích thân đưa người đến đón hai người bọn họ tại sân bay. Mặc dù đã đưa ra tuyên bố trên mạng rằng kẻ tấn công có thần kinh không bình thường và bản thân Trữ Khâm Bạch không có gì nghiêm trọng, chỉ bị thương nhẹ thôi nhưng việc này cũng không ngăn được nhiều phương tiện truyền thông và fan hâm mộ đổ xô đến như ong vỡ tổ.
Còn chưa bước ra khỏi lối đi đã có thể nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài.
Phạm Tuyền bảo người xách hành lý của hai người bọn họ, nói với Trữ Khâm Bạch, "Hay là cậu vẫn nên ra ngoài lộ mặt đi, bây giờ bên ngoài tiếng nói thế nào cũng có, cậu xuất hiện cũng có thể đè xuống một chút."
Châu Thanh thấy Trữ Khâm Bạch không nói gì, cũng không phản bác thì nói: "Vậy em lên xe trước đây."
Trữ Khâm Bạch nhìn cậu một cái, quay sang nói với nhân viên công tác ở bên cạnh: "Đưa Châu tổng đến bãi đậu xe."
"Yên tâm đi, anh Trữ."
Nhân viên công tác dẫn đường: "Châu tổng, đi bên này ạ."
Châu Thanh "Ừm" một tiếng rồi nhấc chân đi mỗi người một ngả với Trữ Khâm Bạch.
Ở bên này, cậu đi cùng với hai ba người trong ekip của Trữ Khâm Bạch, cả đường đi không hề thu hút bất kỳ sự chú ý nào, thuận lợi đi đến bãi đậu xe rồi lên xe.
Châu Thanh ở trên xe nhận điện thoại của Tiền Thịnh.
Tiền Thịnh với tư cách là nhóm trưởng chính của nhóm kế hoạch "Vọng Giang Thành", biết Châu Thanh trì hoãn một đêm mới về Lam Thành nên liên lạc vẫn luôn dời lại cho đến khi cậu xuống máy bay.
"Kết quả điều tra đã có rồi, người phụ trách lần này của Tân Nguyên không chỉ đối mặt với nguy cơ bị bãi nhiệm mà còn phải bồi thường một số tiền lớn." Lần này Tiền Thịnh không đi theo đến Bắc Kinh mà ở Lam Thành vẫn nắm trong tay tư liệu trước tiên, nói với cậu: "Châu tổng, dưới trướng Diêu Trung Hiển còn có hai công ty con, trong quá trình sàng lọc đã phát hiện ra đều có quan hệ làm ăn với Thịnh Vũ."
Châu Thanh cau mày: "Thịnh Vũ?"
"Phải." Tiền Thịnh nói: "Hơn nữa thời gian hợp tác còn khá dài."
Hai giây sau, Châu Thanh mới nói: "Được, tôi biết rồi. Đợi thông báo của tôi vậy."
Không biết vì sao mà cái ngày ở khách sạn tại Bắc Kinh kia, Châu Thanh nhớ mãi không quên những lời đã nói với Diêu Trung Hiển.
Trong lòng cậu vẫn luôn còn nghi vấn.
Sự thật chứng minh, Diêu Trung Hiển không chỉ đơn giản là quen biết Trữ Khâm Bạch.
Việc chạm mặt ở Bắc Kinh có lẽ là trùng hợp nhưng ngay sau đó Trữ Khâm Bạch đã bị tấn công, thật sự sẽ hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện này sao? Dựa vào cách nói của Trữ Khâm Bạch, anh xảy ra chuyện hoàn toàn là chuyện trong giới giải trí nhưng Châu Thanh không phải không hiểu, tư bản ở trong giới vốn không phải là người lăn lộn trong giới. Trong tay kiểm soát tiền tài và tài nguyên, nắm quyền sinh sát trong tay, loại người này mới là không có giới hạn.
Châu Thanh gọi điện thoại cho Trữ Húc Minh.
"Anh cả." Châu Thanh nói.
Có lẽ Trữ Húc Minh không ngờ đến sẽ nhận được điện thoại của cậu, kinh ngạc mất một lúc mới hỏi: "Cậu và Khâm Bạch quay lại rồi à?"
"Vâng, anh ấy đang có việc, bây giờ chỉ có một mình em ở đây thôi."
Cậu cố ý nhấn mạnh chỉ có chính mình, Trữ Húc Minh làm sao có thể không nghe ra được, dừng lại một chút, "Châu Thanh, có phải là cậu có việc cần hỏi không?"
Châu Thanh cũng không vòng vo tam quốc, "Thật ra không phải việc gì lớn. Gần đây các hạng mục đầu bắt đầu khởi động, em phát hiện Diêu Trung Hiển của Tân Nguyên và Thịnh Vũ cũng từng có không ít lần hợp tác. Vậy nên em muốn hỏi anh, những lần hợp tác này rốt cuộc là với Thịnh Vũ hay là với Trữ Khâm Bạch vậy? Năm ngoái anh ấy có bị cuốn vào chuyện không nên bị cuốn vào không?"
Trữ Húc Minh từng nói, kế hoạch muốn lấy lại cổ phần của mẹ Trữ Khâm Bạch đã được mưu tính rất lâu, một năm trước buộc Trữ Kiến Hùng xuống đài, chuyện này ai ai cũng biết. Phải biết rằng khi đó, Thịnh Vũ ở Lam Thành có thể nói là đang ở thời kỳ đỉnh cao.
Châu Thanh không thể không phỏng đoán như vậy, còn về việc vì sao không trực tiếp hỏi Trữ Khâm Bạch thì là vì hiện tại anh đã rút ra khỏi đó từ lâu rồi.
Anh vẫn là ảnh đế Trữ đó của giới giải trí, anh điều hành công ty đầu tư, những gì anh tiếp xúc đều là những dự án điện ảnh và truyền hình lên đến hàng trăm triệu. Anh đã không còn thuộc về vòng tròn mà anh từng dốc hết tâm tư để vạch ra chiến lược trong một thời gian ngắn nữa, anh đã hoàn toàn giao Thịnh Vũ cho Trữ Húc Minh.
Nhưng ngược lại là Châu Thanh của hiện tại.
Cậu nắm trong tay toàn bộ công ty Châu thị, trong quá trình xây dựng khu vực phía Bắc cũng càng nhìn rõ hơn được thế cuộc của toàn bộ thị trường.
Cậu không hy vọng chuyện của mình làm ảnh hưởng đến Trữ Khâm Bạch, càng không hy vọng những việc chính Trữ Khâm Bạch từng làm sẽ để lại tai hoạ ngầm.
Trữ Húc Minh vẫn luôn không nói chuyện.
Trong lòng Châu Thanh liền nhịn không được mà càng chùng xuống.
"Anh cả, anh có thể nói thẳng."
Có lẽ là do giọng điệu của cậu quá nghiêm túc, Trữ Húc Minh khôi phục lại bình thường, lập tức đáp: "Anh biết cậu đang lo lắng điều gì, chuyện này cậu cứ yên tâm, nếu như Khâm Bạch thật sự ra tay từ Tân Nguyên thì lúc đầu hoàn toàn sẽ không tìm đến Châu thị rồi. Vừa nãy anh không nói là vì không muốn giấu cậu, giữa Thịnh Vũ và Diêu Trung Hiển có thoả thuận lợi ích, chuyện lần trước cậu bị theo đuôi anh cũng đã nghe nói rồi, anh cảm thấy rất có lỗi."
Châu Thanh không hiểu sao lại thở phào một hơi, trong lòng nghĩ cũng đúng, có lẽ là cậu cũng bị chuyện Trữ Khâm Bạch bị tấn công lần này làm cho váng đầu rồi.
Anh còn tình nguyện hy sinh cả hôn nhân và hợp tác với Châu thị đã không còn tốt như trước đây, sự lo lắng của chính mình ít nhiều gì cũng có hơi dư thừa.
Nhưng nếu đã chứng thực rồi thì là chuyện tốt.
Châu Thanh nhớ lại những gì Trữ Khâm Bạch nói, Trữ Kiến Hùng quen biết người anh cả bị xử bắn của Diêu Trung Hiển đã rất nhiều năm rồi, đủ để chứng minh rằng thoả thuận lợi ích trong miệng Trữ Húc Minh rất có khả năng là ký vào lúc đó.
Và việc tại sao Thịnh Vũ có hợp tác với công ty con của Diêu Trung Hiển liền không khó giải thích nữa.
Châu Thanh dựa trở lại ghế, thả lỏng người.
"Chuyện xe bị bám đuôi không liên quan gì đến anh, có gì mà phải xin lỗi chứ." Cậu bóp ấn đường, lại nhắc nhở: "Anh cả, anh nên nghĩ biện pháp xử lý càng sớm càng tốt đi, gần đây Tân Nguyên có nhiều rắc rối, cẩn thận bị liên luỵ."
Trữ Húc Minh thở dài, "Anh biết mà, một năm trước Trữ Khâm Bạch đã từng nhắc nhở anh rồi, chỉ là việc xử lý có hơi phiền phức, gần đây cũng vì việc này mà muốn sứt đầu mẻ trán."
Liên quan đến văn kiện thoả thuận nội bộ của công ty người ta nên Châu Thanh cũng không tiện hỏi nhiều, không tiếp tục chủ đề này nữa.
Lúc này, có lẽ Trữ Húc Minh cũng không quá bận nên nói chuyện phiếm với cậu, "Xem ra gần đây hai đứa ở chung cũng không tệ nhỉ?"
Đột nhiên chuyển sang đời sống riêng tư.
Châu Thanh vẫn còn nhớ lúc mình vừa tới Đông Hồ, Trữ Húc Minh khăng khăng muốn tặng mình một căn nhà, cậu cũng không tiện giấu anh hoàn toàn mà đành phải ăn nói úp mở, "Cũng... tạm ổn."
"Tạm ổn thế là cũng không tệ rồi." Trữ Húc Minh cười, "Anh mới nói làm sao mà nó đột nhiên công bố chuyện đã kết hôn lạ lùng như vậy chứ."
Châu Thanh: "Chuyện này quả thật là ngoài ý muốn."
Bởi vì chuyện bám đuôi xe ngoài ý muốn nên Châu Thanh đã nhìn rõ được một chút nội tâm của mình.
Vì để tâm đến một người mới phản ứng có điều kiện thay anh chắn kính thuỷ tinh, mới đột nhiên mềm lòng lúc anh nói rằng sớm muộn gì cũng sẽ bị mình ép đến phát điên.
Trong hai cuộc đời, cậu chưa từng trải qua chuyện tình ái.
Lùi một bước này rồi, chính là từng bước càng lùi về sau.
Bởi vì cái người sẽ đến đón mình vào một đêm mưa kia, cậu mới buột miệng nói ra lời chân thật trong nội tâm rằng hai ngày nay anh không gọi điện cho em, cũng là vì để tâm nên mới không nhịn được tức giận khi anh bị thương, mới không đợi được mà trực tiếp tìm đến Trữ Húc Minh hỏi thăm tình hình khi có hoài nghi.
Cậu nói với Trữ Húc Minh rằng cũng tạm ổn.
Nói ra khỏi miệng rồi mới phát hiện, vào khoảnh khắc nói ra câu "thử đi" đó đã không phải là "thử" nữa rồi.
Đó là trái tim cậu đã bắt đầu không đơn thuần chỉ rạo rực hoài bão, rạo rực về quá khứ và hiện tại, nơi đó cũng bắt đầu có dấu vết của người nào đó. Anh là người chồng trên danh nghĩa của "Châu Thanh", là người mà từ một cuộc hôn nhân giao dịch cho đến hiện tại đã công khai thừa nhận mình đã kết hôn.
Đây có được xem là cướp chồng của người khác không? Châu Thanh không biết nên định nghĩa như thế nào, nhưng trước mắt, cậu không hề muốn lăn tăn về chuyện này.
Thời loạn thế thăng trầm cũng chưa từng gặp được một người khắc ghi trong lòng.
Hương vị đầu tiên nếm thử thế mà lại là cảm giác hoảng hốt lúc Trữ Khâm Bạch bị tấn công, là sự hoài nghi khó lòng lắng xuống sau khi chuyện qua đi.
Sau khi cúp điện thoại, trên điện thoại của nhân viên công tác bên ngoài cửa kính xe truyền đến giọng nói của Trữ Khâm Bạch.
Có lẽ là livestream tại sân bay của phóng viên.
Châu Thanh ấn cửa kính xe xuống, hỏi: "Tình hình bên phía anh ấy thế nào rồi?"
"Châu tổng." Nhân viên công tác quay đầu lại, thấy cậu hỏi thì trực tiếp đưa điện thoại sang, "Mọi thứ vẫn bình thường."
Trong điện thoại, Trữ Khâm Bạch đang bước ra ngoài và bị một nhóm người vây quanh.
Lần này anh không giấu giếm bất kỳ thứ gì, fan biết anh bị thương nên tự giác đứng cách ra giữ khoảng cách, đôi khi vẫn có thể nghe thấy tiếng đặt câu hỏi không biết là của phóng viên hay của fan.
"Anh Trữ, vết thương không sao chứ ạ?"
Trữ Khâm Bạch gật đầu: "Không sao."
"Có ảnh hưởng đến lịch trình làm việc tiếp theo không?"
"Sẽ không, vẫn tiến hành như bình thường."
"Sếp ơi, may mà anh không sao đấy, nhìn thấy xe cứu hộ bọn em đều bị doạ ngu người luôn, kẻ tấn công đó phải nên bắt hắn lại!"
Trữ Khâm Bạch đút tay vào túi quần, bước đi không hề gấp gáp, "Người đã bị khống chế rồi, lần sau đừng đến sân bay, đông người không an toàn đâu."
"Biết anh không thích nhất là đón ở sân bay mà." Fan hâm mộ nói: "Nhưng lần này không phải là mọi người lo lắng đấy ư."
Trữ Khâm Bạch "ừm" một tiếng, "Biết rồi, đều nhìn thấy cả rồi, cũng không sao cả, về sớm đi."
Lúc riêng tư, fan hâm mộ đều là người bình thường, không giống cái kiểu hỗn loạn như trên mạng, không có việc gì mà to mồm nguyền rủa.
Có người nhỏ giọng nói: "Lại đuổi bọn em, anh Trữ, anh sẽ không vội vàng về nhà ở cùng với bà xã đấy chứ?"
Lời này vừa nói ra, xung quanh có một cảm giác im lặng đến kỳ lạ.
Chưa đến hai giây sau lại ồn ào trở lại.
Phương hướng đặt câu hỏi dần trở nên không đứng đắn.
"Sếp ơi, cho bọn em gặp chút đi mò."
"Đúng đấy, mấy tấm ảnh đó trên mạng mờ quá trời, anh đăng một tấm HD đi. Bất kể anh ấy có dáng vẻ thấy nào, fan chân chính bọn em sẽ không ghét bỏ đâu, mấy anh hùng bàn phím trên mạng kia chỉ là thấy cuộc vui nên không ngại lớn chuyện mà thôi, không cần để ý."
Trữ Khâm Bạch thờ ơ nhìn sang, "Mấy người các cô cũng không phải chỉ muốn xem cuộc vui à."
"Không phải nhé, bọn em nghiêm túc mà."
"Đúng đúng đúng, mặc dù bọn em cũng muốn xem cuộc vui, nhưng bọn em làm gì có ác ý đâu."
"Trừ phi anh Trữ, anh... thật sự muốn ly hôn ạ?"
Phạm Tuyền, Trần Đăng Đăng và những người khác đi bên cạnh, từ đầu đến cuối trên mặt vẫn luôn không có biểu cảm gì đầy chuyên nghiệp.
Thế nhưng trên thực tế, trong lúc nhìn nhau thì thông tin trao đổi qua lại có thể xem là phong phú.
Chuyện ly hôn mà còn hỏi thẳng mặt chính chủ luôn rồi.
Không thể không nói, gan của fan hâm mộ đúng là luôn rất lớn.
Nhìn thấy sắp sửa bước vào trong dây cảnh báo, bước chân Trữ Khâm Bạch dừng lại, trả lời: "Sẽ không ly hôn, công việc của em ấy rất bận, cuộc sống riêng tư không tiện công khai ra ngoài. Một ngày bớt hóng hớt lại. Mọi người về nhà nhớ trao đổi tin nhắn với nhau, chú ý an toàn, đi đây."
Trữ Khâm Bạch mang theo ekip rời đi.
Fan hâm mộ bị vệ sĩ chặn lại, mỏi mắt mong chờ cũng không đợi được thêm một chút xíu tin tức nào thêm về đối tượng kết hôn kia.
Nhưng anh Trữ đã nói rồi, rất bận.
Vậy thì lúc thỉnh thoảng có những cuộc chiến mắng chửi trên mạng, fan sự nghiệp lại có thêm một lý do khác để vặn lại.
—— Công việc rất bận, nghe không hiểu hay là gì? Nếu thật sự là một phú nhị đại ăn không ngồi rồi thì làm gì có công việc gì mà rất bận, đã sớm ngày ngày nằm đó chờ được nuôi rồi có được không?
Anti-fan đương nhiên là không tin, nhóm người hô hào đòi ly hôn to mồm nhất cũng không đồng ý.
—— Nghệ thuật nói chuyện trong giới giải trí, không hiểu à? Không ly hôn không có nghĩa là có tình cảm.
—— Rất bận thế này thế nọ chỉ là nói vậy thôi, lại không mất tiền, có chứng cứ không?
—— Đúng đấy, một đống người nhận giấy ly hôn rồi vẫn cùng nhau đi show tạp kỹ kiếm tiền kìa, lời của ảnh đế Trữ lại đáng tin như vậy sao? Tôi không tin đấy, nếu thật sự xem là cục cưng thì có gì mà không thể công khai chứ, cư dân mạng còn có thể ăn thịt anh ta hay sao?
Cư dân mạng đương nhiên không thể ăn thịt được người.
Nhưng nếu Trữ Khâm Bạch thật sự muốn người khác gặp xui xẻo thì ngược lại có thể ăn thịt được người.
Lúc cuộc gọi của Du Thông tìm đến, giọng nói trong điện thoại đầy chân thành: "Khâm Bạch à, anh Trữ, tôi thừa nhận chuyện hôn nhân bí mật này của cậu là do tôi gật đầu cho phép, nhưng đây không phải là do Kỳ Hiên nói quan hệ giữa cậu và cái cậu Châu Thanh đó không tốt hay sao, tôi mới nghĩ chuyện này cũng không được xem là chuyện gì to tát, lần này xem như tôi làm không đủ tốt, hôm nào đó nể mặt ăn cùng bữa cơm được chứ?"
"Đạo diễn Du." Trữ Khâm Bạch uống ly cà phê trong tay, đứng bên cửa sổ, nhìn về khu vực đang thi công ở phía xa xa, nói: "Ngài không cần căng thẳng, việc điều chỉnh của giải thưởng Phi Lan là ý của ban tổ chức, không phải do tôi bày mưu tính kế."
Du Thông thầm mắng anh hiểu rõ mà giả bộ không biết gì, nhưng trong lời nói lại rất khách sáo: "Chuyện này đương nhiên tôi biết chứ, cậu không phải người như vậy."
Chẳng qua là đã dùng đến quan hệ để cắt đứt quan hệ giữa ông ta và Cục Phát thanh, Điện ảnh và Truyền hình mà thôi.
Du Thông không khỏi nghiến răng, không hiểu tại sao lần này anh, Trữ Khâm Bạch, người chưa bao giờ đặt loại chuyện như vậy trong mắt lại làm đến quyết tuyệt như vậy.
Trữ Khâm Bạch cho ông ta đáp án, "Đạo diễn Du, chú muốn nâng đỡ ai tôi không quản được, cướp người từ tay Lục Minh cũng không phải là việc gì lớn. Nhưng đã tính kế lên đến người của tôi, chú cũng không thể trách tôi làm việc không để lại đường lui đúng chứ?"
Du Thông lập tức hiểu ra nguyên nhân trong chuyện này, Châu Thanh.
Trữ Khâm Bạch rõ ràng đã từng giúp Nhâm Kỳ Hiên. Nhâm Kỳ Hiên quay đầu tìm đến mình, Du Thông còn tưởng rằng cậu ta thức thời. Đồng thời cho ông ta một loại ảo giác, cảm thấy cho dù có bại lộ thì Trữ Khâm Bạch chưa hẳn là sẽ để tâm.
Bây giờ Du Thông đã hối hận rồi.
Chỉ vì một minh tinh nhỏ muốn bò lên trên mà làm mích lòng Trữ Khâm Bạch vốn dĩ đã không phải là hành động sáng suốt.
Đặc biệt là minh tinh nhỏ này nhìn không rõ hiện thực.
Nhâm Kỳ Hiên không ngóc đầu dậy nổi rồi. Trong ngành này, nếu Trữ Khâm Bạch thật sự muốn chèn ép một người, đó là một chuyện rất dễ dàng.
Du Thông nhất định sẽ không bảo vệ cậu ta nữa, mỉm cười bù vào, muốn cứ như thế mà bỏ qua chuyện này, nói: "Thật ra tôi cũng không rõ chuyện này rốt cuộc là như thế nào..."
Lúc Trữ Húc Minh đẩy cửa văn phòng đi vào, nhìn thấy anh đang gọi điện thoại thì mấp máy môi hỏi anh là ai.
Trữ Khâm Bạch lười nghe tiếp, ứng phó hai câu rồi cúp máy, cũng không giải thích là ai.
Trữ Húc Minh thấy anh lười nói thì biết cũng không phải chuyện gì quan trọng, đổi chủ đề hỏi: "Vết thương trên cánh tay không sao chứ?"
Trữ Khâm Bạch theo đó liếc nhìn cánh tay một cái, "Vết thương nhỏ thôi." Sau đó hỏi ngược lại Trữ Húc Minh: "Châu Thanh hỏi anh rồi à?"
"Đúng vậy." Trữ Húc Minh xắn gấu quần, ngồi lên ghế sofa, "Cậu ấy lo lắng một năm trước em làm việc không sạch sẽ để lại phiền phức, em biết bây giờ khu vực phía Bắc liên luỵ rất rộng, Tân Nguyên đã từng gây rắc rối cho cậu ấy, loại chuyện này cậu ấy khó tránh khỏi có hơi nhạy cảm một chút."
Trữ Khâm Bạch xoay người, cau mày nhìn Trữ Húc Minh.
"Công ty và Tân Nguyên vẫn chưa cắt đứt sạch sẽ à?"
"Ba không bằng lòng." Trữ Húc Minh lộ ra biểu cảm đau đầu.
Trữ Khâm Bạch cười lạnh, "Ông ta đương nhiên không bằng lòng, chính mình để lọt điểm yếu vào tay người khác, nhất định là muốn mang theo vào quan tài rồi."
"Trữ tam!" Trữ Húc Minh nghiêm túc, "Nói chuyện bớt lại một chút, đó tốt xấu gì cũng là ba em."
Biểu cảm của Trữ Khâm Bạch không có chút thay đổi nào, bước về trước hai bước, ném hai phần tài liệu lên bàn trà, "Tự mà xem đi, chuyện mà những năm nay ông ta làm. Nếu anh không muốn mang theo Thịnh Vũ cùng xảy ra chuyện thì đừng có việc gì cũng nghe ông ta. Chữ "ba" này đối với em chẳng có ý nghĩa gì cả, em nói rồi, em không có cha."
Trữ Húc Minh im lặng, hai giây sau mới cầm tài liệu sang, ngay giây sau lại đóng lại, giống như rõ ràng đã biết từ lâu nhưng lại không dám đối mặt.
Trữ Khâm Bạch không hề bất ngờ, cũng không gò ép.
Anh lấy áo khoác của mình từ trên tay vịn ghế, bước ra ngoài hai bước rồi dừng lại, không quay đầu lại, "Anh rõ ràng hơn em bây giờ Châu Thanh đang làm gì. Ông già vẫn luôn không chịu lùi bước, chưa hẳn là không có suy nghĩ muốn mượn những phiền phức đó của Tân Nguyên để trở mình từ khu vực phía Bắc, nếu anh thật sự không xử lý nổi, đến lúc đó cũng đừng trách em độc ác."
- --
Gin: chương này hành văn khó hiểu quá mình tự đọc còn không hiểu luôn ? mấy cái mình edit có thể sẽ còn hơi tối nghĩa xíu xin lỗi mọi người nhiều nheee =((((