CẬU ẤY ĐẾN TỪ 1945

Không khí xung quanh lập tức đông lại.

Lúc này đây, Trữ Kiến Hùng lại thật sự có hơi khiếp sợ. Phí cho những thăng trầm hàng chục năm của ông trong thương trường, thế mà lại bị một người đi sau trẻ tuổi doạ sợ, quả thật vô cùng nhục nhã.

Ông lập tức vỗ tay vịn, đen mặt quay đầu nói với vệ sĩ: "Còn không mau bảo nó cút đi!"

Giây tiếp theo, "Đoàng!"

Trong tiếng la hét, Châu Thanh lại chĩa súng vào đầu Trữ Kiến Hùng, "Đừng nhúc nhích."

Trữ Kiến Hùng trợn to mắt, liếc nhìn bình hoa cao nửa người ở bên cạnh đã bị bắn thành những mảnh vỡ, không thể tin được: "Thế mà mày lại thật sự dám nổ súng?!"

Nòng súng nóng hổi chạm vào cái trán nhăn nheo và già nua, trong mắt Châu Thanh làm gì còn chút dáng vẻ khách sáo khi đối đãi với người già nào trong quá khứ, lạnh lùng nói: "Ông có muốn cược với tôi không? Xem tôi rốt cuộc có dám nổ súng với ông không."

Châu Thanh mang theo nhiều người như vậy, lại còn dám ngang nhiên nổ súng ở nơi đông người như vậy. Đây làm gì còn lại một chút ấn tượng nào của Trữ Kiến Hùng đối với cậu trong quá khứ.

Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống dọc sống lưng ông.

Sắc mặt Trữ Kiến Hùng tái nhợt, dùng ánh mắt hoàn toàn xa lạ và mang theo sợ hãi từ tận đáy lòng nhìn Châu Thanh ở trước mặt.

Trong hai giây đối đầu, bầu không khí một lần nữa trở nên căng thẳng hơn.

Lúc này đây, phía sau Châu Thanh có người đến gần, xác nhận với cậu: "Người quả thật bị mang đến đây, ở tầng 8."

Châu Thanh quay đầu lại nhìn một cái, lập tức thu súng lại, vỗ vào ngực người kia, sau đó vòng qua Trữ Kiến Hùng rồi sải bước về phía thang máy, mang theo người vội vàng lên tầng 8.

Vào khoảnh khắc cửa thang máy vừa mở ra, Châu Thanh liền nhìn thấy vệ sĩ mặc đồ đen nằm trước cửa thang máy. Cậu thờ ơ quét mắt qua, trên mặt không có biểu cảm gì nhấc chân bước qua.

Trên hành lang còn có bốn năm người ngã xuống.

Khoảnh khắc Châu Thanh nhìn rõ, tim cậu bắt đầu đập lên kịch liệt.

Lúc đi đến cánh cửa, cửa phòng đang mở toang, có dấu vết hư hỏng nặng.

Cậu đi vào, bên trong quả thật không có người.

Người đi sau Châu Thanh tiến lên trước một bước, nhìn xung quanh rồi cau mày nói: "Tin tức chúng ta nhận được nhất định là không có sai sót, Trữ Kiến Hùng đã phối hợp với những người kia, ông ta cho rằng cậu sẽ bị nhốt chết trong phòng thí nghiệm, nên người đã sắp xếp ở đây không nhiều." Vừa nói vừa bước tới kiểm tra nhiệt độ trên ghế, quay đầu lại nhìn Châu Thanh vẫn đang không nói gì, nói: "Thời gian rời đi rất ngắn, không đủ để rời khỏi khách sạn, kỹ thuật giải quyết những người ngoài kia không giống như xuất phát từ cùng một người, nếu như không phải là có bên thứ ba mà chúng ta không biết xuất hiện, vậy thì bên cạnh ngài Trữ hẳn là có người, khả năng bị thương nặng cũng không cao."

Châu Thanh không hề được an ủi bởi những lời này.

Khả năng Trữ Kiến Hùng muốn con trai mình chết quả thật không cao, mục tiêu của nhóm người kia vẫn luôn là cậu.

Nhưng lỡ như bị người mang đi thì sao?

Vậy thì mức độ nguy hiểm sẽ cao hơn ở đây gấp mấy lần.

Trữ Khâm Bạch không chỉ là quả cân có tác dụng uy hiếp mình mà danh lợi và giá trị trên người anh vẫn luôn là cám dỗ tốt nhất dưới vực sâu, ở Bắc Kinh đã bị người ta chém một nhát dao, có người muốn mạng của anh.

Châu Thanh cắn răng phun ra một chữ: "Tìm."

Lúc này, ở lối ra trên tầng cao nhất của khách sạn.

Vệ sĩ thở hổn hển, nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn từ cầu thang truyền đến thì chửi một tiếng: "Mẹ nó, dai như đỉa!"

"Có người địa phương tham gia vào, họ Diêu và Trữ Kiến Hùng vốn dĩ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, ai cũng không yên tâm về ai cả." Trữ Khâm Bạch lưu loát xé toạc lớp lót bên trong Âu phục, đi vòng qua cánh cửa sắt rỉ sét, mạnh bạo đập bung khoá sắt, trên mặt không có biểu cảm gì, "Mục tiêu của bọn họ là tôi, cậu cứ lẫn vào bên trong đó sẽ dễ dàng thoát thân, đợi lát nữa cứ trực tiếp xuống lầu, sẽ không có người phát hiện đâu."

Vệ sĩ áo đen giúp mở cửa, "Anh Trữ, người bên phía cảnh sát sắp đến rồi, vừa nãy người gây náo loạn dưới lầu không rõ là ai, chúng ta thật sự không đợi thêm nữa sao?"

Trữ Khâm Bạch không biết tại sao lại có một cảm giác nặng nề không thể giải thích được, tiếng còi báo động chói tai của khách sạn ban nãy như thể nện thẳng vào trong tim.


Nhưng băng ghi hình của camera giám sát đã chiếm hết tâm trí anh.

Châu Thanh tuyệt đối không thể ở lại bên trong, cậu hoàn toàn không thể chống đỡ nổi.

Trữ Khâm Bạch đưa tay lên lấy tai nghe của vệ sĩ xuống, nhét vào tai mình, mở miệng: "Lão Lưu, phối hợp thu lưới đi."

Giọng nói của lão Lưu nghe không có vẻ chân thật, thậm chí còn nghiêm khắc cảnh cáo: "Phối hợp với lực lượng địa phương cần thời gian, họ Trữ, cậu đừng có làm bừa cho tôi."

Có một chiếc trực thăng từ xa bay đến.

Trữ Khâm Bạch liếc nhìn một cái, "Không có thời gian làm bừa, tôi chỉ muốn báo với anh một tiếng, tôi phải đi trước. Trữ Kiến Hùng có một cái két sắt trong ngân hàng, bên trong có rất nhiều tài liệu quan trọng, đã gửi mật khẩu cho anh rồi, phần còn lại giao cho phía anh."

Ở đối diện cũng đồng thời vang lên một tiếng động lớn: "Cậu có ý gì?"

Trữ Khâm Bạch trực tiếp tháo tai nghe xuống, ném lại vào trong tay vệ sĩ bên cạnh.

Vệ sĩ luống cuống nhận lấy, thấy những người phía sau sắp lên đến tầng cao nhất rồi lại nhìn chiếc trực thăng sắp đến đỉnh đầu, không thể không to giọng hét lên: "Anh Trữ! Mau đi đi! Không kịp nữa rồi!"

Trữ Khâm Bạch nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, đúng lúc cánh cửa sắt bị người xô mở.

Lớp lót mà vừa rồi Trữ Khâm Bạch dùng để mở khóa trùm lên đầu người đứng ngay phía trước, một chân anh đá mạnh sang, nện vào năm sáu người phía sau.

Nhóm người này không phải do Trữ Kiến Hùng mang đến.

Là người của anh Lại Đầu ở địa phương, chỉ nhận được đúng một chỉ thị duy nhất.

Một khi Trữ Kiến Hùng không giữ lời mà để cho người chạy đi sẽ trực tiếp ra tay, vậy nên hầu như tất cả những người này đều có vũ khí trong tay, từ thanh sắt đến dao dài, mỗi đòn giáng xuống đòn này tàn nhẫn hơn đòn kia.

Trữ Khâm Bạch quan sát được kẽ hở, đẩy người bên cạnh đến lối ra cầu thang, sau đó lại xoay người dùng lực mạnh đá những người phía sau vào tường.

Thang dây của trực thăng đã được thả xuống.

Anh đạp chân lên tường, nhảy vọt lên rồi treo người trên thang bằng tay không, để lại một nhóm người ở bên dưới và chửi rủa khắp nơi.

Khoảng cách dần dần giãn ra, một người thò đầu ra khỏi khoang trực thăng, nhìn người đang treo lơ lửng bên dưới, hét lên: "Tôi nói này anh Trữ! Đang luyện sức mạnh cánh tay à, lên đi!"

Trữ Khâm Bạch ngẩng đầu lên nhìn một cái rồi nói: "Đừng nói nhảm, nhanh lên một chút."

"Mịa cậu, mặc dù lúc chúng ta cùng thi lấy bằng cậu bay tốt hơn tôi! Nhưng bây giờ cậu đang nhờ vả người khác, thái độ có thể tốt hơn một chút được không!" Sau khi nói rất nhiều nhưng không nhận được phản hồi, người bên trên lập tức nói: "Biết rồi, mạng người bị đe dọa. Năm phút! Năm phút nữa sẽ đưa cậu đến đó!"

Người lơ lửng trên không trung, bầu trời phía xa xa tối đen, giống như một tấm lưới khổng lồ không thể đợi đến khi trời sáng.

Mười hai phút đã trôi qua kể từ khi rời khỏi căn phòng.

Trữ Khâm Bạch nhìn về nơi xa xăm, trong lòng không ngừng chùng xuống, càng ngày càng chùng xuống.

Trong lòng anh rất rõ rằng thêm năm phút nữa thôi, con người sẽ thật sự rất khó tồn tại trong môi trường như vậy.

Lúc này đây, như thể có gì đó thúc giục, khiến cho Trữ Khâm Bạch quay đầu nhìn lại một cái.

Bên ngoài khách sạn sáng trưng, ​​nhưng trên sân thượng càng ngày càng xa kia, người đã bắt đầu không còn thấy rõ mặt.

Nhưng tại một thời điểm nào đó, anh cảm thấy mình đã nhìn thấy Châu Thanh.

Đã quen thuộc đến vậy rồi, làm thế nào cũng không có khả năng nhận nhầm.

Quần áo bay phấp phới, tư thế đứng bị cuốn vào đám đông hỗn loạn, mặt mũi nhìn vào khoảng không. Trữ Khâm Bạch không chắc liệu cậu có nhìn thấy mình hay không, chỉ biết rằng ngay lúc mình nhìn thấy cậu, máu trong toàn cơ thể như thể đang chảy ngược.

Người mà anh cho là đang bị mắc kẹt rõ ràng đang ở phía sau.


Và chỉ trong một khắc trước thôi, anh đã rời đi mà không nhìn lại. Còn cậu thì vừa mới vội vã đến và ở lại nơi đó.

Hai mắt Trữ Khâm Bạch đỏ ngầu: "Quay đầu!"

Người phía trên: "Hả? Cái gì?!"

Trữ Khâm Bạch: "Con mẹ nó tôi bảo cậu quay đầu!"

"Đệt!" Người lái trực thăng cạn lời: "Mất nhiều công sức như vậy mới thoát ra được, quay đầu cái gì chứ! Tôi thấy cậu con mẹ nó đừng có làm ảnh đế nữa, sống còn đặc sắc hơn cả phim khoa học viễn tưởng nữa kìa!"

Mặc dù nói kháy vậy nhưng vẫn không chút do dự nghe theo mệnh lệnh, quay đầu ngay phía trước.

Bầu trời rất tối, Châu Thanh không thể nhìn rõ quỹ đạo bay nhưng quả thật cậu đã nhìn thấy chiếc trực thăng, cũng nhìn thấy bên dưới có người, nhấc một người lên chế ngự ghì vào góc tường, Châu Thanh hỏi: "Người vừa rời khỏi là Trữ Khâm Bạch phải không?"

"Liên quan rắm gì đến mày!" Người đang bị đè nhổ ra một câu.

Sự nóng nảy và tức giận do nhiều lần không tìm được người của Châu Thanh đã lên đến đỉnh điểm, cậu nhặt cây gậy rơi dưới chân mình lên nện vào chân người đó, trong tiếng la hét, cây gậy đè lên mu bàn chân người kia, sắc mặt cậu u ám, "Nói."

"Đúng!" Người đàn ông không chịu nổi đau đớn dữ dội, đổ mồ hôi lạnh thừa nhận: "Chính là anh ta!"

"Có bị thương không?"

"Không có."

"Là bị thụ động mang đi hay chủ động?"

"Là người anh ta quen biết!"

Châu Thanh liếc nhìn ánh đèn lập lòe của chiếc trực thăng, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Khung cảnh trước mắt hỗn loạn, người đi theo cậu lên là người đến đón cậu vào buổi tối, mặc dù đã điều lực lượng vũ trang đến nhưng mục tiêu được báo lên trên chỉ là Trữ Kiến Hùng. Châu Thanh không thể thật sự cho tất cả mọi người lao lên tầng cao nhất, vậy nên đều ở lại tầng dưới.

Lúc này, hai nhóm người va chạm và hoà thành một thể trên sân thượng.

Gió vào đêm mùa đông rất lạnh nhưng lúc này đây, Châu Thanh lại cảm thấy đây là lần đầu tiên cậu thật sự thả lòng tâm tình từ sau khi nhận được tin đoàn làm phim xảy ra chuyện.

Những cái chết mà Châu Thanh từng trải qua đã quá nhiều rồi.

Trong xã hội pháp trị ngày nay, vậy mà vẫn còn rất nhiều người đi đến bờ vực của pháp luật, vì danh lợi mà bí quá hoá liều.

Người nghèo thì nảy ra suy nghĩ sai lầm trong phút chốc, còn người giàu lại lòng tham không đáy.

Một Châu Thanh đã dính líu đến lợi ích trong chuyện cơm áo gạo tiền của quá nhiều người, một người cha vô đạo đức và cũng không đủ tiêu chuẩn là nguyên nhân chủ yếu của vụ việc lần này. Nỗi sợ hãi của Châu Thanh đã được thể hiện một cách sống động.

Người bị ghì chặt trước mặt đột nhiên ra sức vùng vẫy muốn thoát ra, lao về phía Châu Thanh.

Châu Thanh nghiêng người tránh đi, sau lưng đập vào phần rìa sân thượng.

Người đàn ông cầm gậy sắt đè lên cổ cậu, Châu Thanh dùng hai tay chặn lại, cả người ngửa ra sau càng lúc càng hướng xuống dưới.

Từ tầng cao hướng xuống, xung quanh lơ lửng.

Tiếng gió rít gào bên tai nhưng trong lòng Châu Thanh lại không dao động nhiều như vậy, chỉ cảm thấy hơi chóng mặt, còn kèm theo ù tai.

Đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng động cơ khổng lồ từ xa lại gần, gió xung quanh đột nhiên trở nên dữ dội hơn gấp mấy lần, Châu Thanh ngẩng đầu lên, trong tầm mắt mơ hồ cảm thấy có một bóng người lóe lên, người nào đó từ giữa không trung nhảy xuống.


Áp lực trên người Châu Thanh giảm đi, nhìn thấy Trữ Khâm Bạch nhấc người lên trực tiếp tung ra hai đấm khiến cho cằm người nọ trở lên biến dạng, cách một lớp áo nhăn nheo cũng có thể nhìn thấy những đường cơ bắp căng ra trên lưng anh.

Sức bật được sử dụng đến mức cực độ.

Dã man đến vậy, trông có vẻ như anh không hề bị thương.

Châu Thanh dựa vào lan can bê tông, vẫn còn suy nghĩ bay bổng không mục đích như vậy.

"Anh Trữ." Châu Thanh nói.

Giọng nói không lớn nhưng Trữ Khâm Bạch lại nghe được.

Ném người đi, xoay người lại sải bước về phía trước, giơ tay ôm lấy người vào lòng.

Áo khoác đang choàng trên người Châu Thanh lập tức trượt xuống, giây tiếp theo đã bị Trữ Khâm Bạch nhặt lên rồi quấn chặt lấy người. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy cũng đủ để Trữ Khâm Bạch nhìn thấy bụi bẩn và vết máu trên áo trong của cậu.

Cảnh tượng vừa rồi đã suýt chút nữa khiến tim anh gần như giật nảy lên.

Lúc này lại càng thêm căng thẳng, lùi lại một chút, nắm lấy cánh tay người nọ, vội vàng hỏi: "Bị thương ở đâu? Làm sao lại tới đây rồi?"

Có may mắn, cũng có sự khiếp sợ khi suýt nữa đã đến không kịp.

Trữ Khâm Bạch dùng sức kéo người vào một lần nữa, nghiến răng oán hận: "Em muốn hù chết anh."

"Không phải của em." Châu Thanh trấn an, "Trước đó dính phải của người khác."

Trữ Khâm Bạch không hề vì như vậy mà cảm thấy nhẹ nhõm.

Lúc này, tình hình trên sân thượng đã rõ ràng, người Châu Thanh mang đến chiếm ưu thế hơn, phần lớn người đều đã bị khống chế.

Châu Thanh dựa vào Trữ Khâm Bạch, người mà cậu quyết định bất kể thế nào cũng phải mang về, lúc này đây đã xuất hiện ngay trước mắt.

Ngay khi suy nghĩ này xuất hiện, thần kinh đã hoàn toàn buông lơi.

Một khi vừa buông lơi, cậu liền cảm thấy trước mắt hơi tối đi.

Cậu có hơi đứng không vững, Trữ Khâm Bạch đỡ lấy người, Châu Thanh vốn dĩ muốn nói không sao nhưng giây tiếp theo, Trữ Khâm Bạch vừa mới buông người ra thì cảm nhận được chất lỏng ấm áp phun ra trước ngực.

Anh sững người trọn vẹn hai giây mới run tay ôm lấy khuôn mặt tái nhợt trong phút chốc của Châu Thanh, không đỡ được máu mà cậu phun ra, thuận theo mu bàn tay nhỏ xuống tí tách, tí tách thành một vũng.

Trữ Khâm Bạch không nói được dù chỉ một lời, anh thậm chí còn không biết ngọn nguồn của vấn đề nằm ở đâu, anh chỉ biết vào khoảnh khắc đó, người trong ngực anh đang yếu đi với một tốc độ nhanh chóng không ngờ, rõ ràng đang ôm lấy người kia nhưng lại có thể cảm thấy như cậu đang rời đi từng chút một. Vào lúc đó, anh cảm thấy như thể mình cũng biến mất theo đó, hoàn toàn cùng cậu chìm sâu vào đêm dài vô tận.

Chiếc trực thăng lơ lửng giữa không trung.

Có không ít người đứng xung quanh sân thượng, xung quanh rải rác những mảnh vụn bị hư hỏng, trông cực kỳ tan hoang và vắng lặng trong đêm đông.

Khoảng đất trống đó.

Không ai dám đến gần trung tâm.

Bệnh viện trung tâm Kỳ Đông ngày hôm đó.

Vốn dĩ đã lan truyền tin tức ảnh đế Trữ Khâm Bạch đang nhập viện ở đây nên bên ngoài có vô số phóng viên vây quanh.

Bệnh viện đã từng giải thích bọn họ hoàn toàn chưa từng tiếp nhận, Trữ Khâm Bạch càng không có khả năng xuất hiện ở nơi này nhưng mà không ai nghe, một đống người vẫn cố thủ tại nơi này.

Mãi cho đến hai giờ đêm.

Rất nhiều xe ô tô gầm rú đến đây vào giữa đêm.

Người mà vô số người đang chờ đợi đột nhiên xuất hiện, bước ra khỏi chiếc xe với cả người bê bết máu.

Trong lòng anh đang ôm một người nhìn không rõ mặt, phóng viên lao đến còn chưa kịp lên tiếng thì hai mắt Trữ Khâm Bạch đã đỏ lên, tức giận quát: "Cút!" Sau đó ôm người nọ nhanh chóng lao vào bệnh viện.

Hiện trường chấn động, ngoại trừ phóng viên vừa rồi bị anh dọa chết khiếp, vô số đèn flash vẫn không ngừng nhấp nháy.

Trữ Khâm Bạch gây áp lực, viện trưởng phải đích thân ra mặt.

Bệnh nhân rơi vào tình trạng sốc nhiễm trùng, kèm theo suy kiệt nhiều cơ quan, tỷ lệ tử vong lên đến 90%, hy vọng vô cùng mong manh.


Trong hành lang của bệnh viện, ánh đèn hiển thị đang trong ca phẫu thuật đã sáng được hai tiếng đồng hồ. Người vốn đi theo Châu Thanh lúc này nhìn người đứng dựa vào tường như bức tượng điêu khắc, tiến lên trước hai bước, nhỏ giọng nói: "Châu tổng nhất định sẽ không sao đâu."

Ánh mắt Trữ Khâm Bạch lặng như tờ, vết máu trên người anh đã khô cạn, thoạt nhìn càng thêm chấn động lòng người.

Trữ Khâm Bạch nhìn sang, đỏ mắt khàn giọng hỏi: "Những người bị em ấy nhốt lại thì sao?"

"Châu tổng đã thả người ra ngoài rồi, bây giờ đã đổi địa điểm khác để nhốt." Đối phương nói: "Trước khi cậu ấy đi vào tòa nhà thí nghiệm, người của chúng tôi thật ra đã xâm nhập và bóp méo hệ thống giám sát trước một bước. Châu tổng không có khả năng thật sự đưa người vào chỗ chết ở trong đó, bảo bọn tôi đến lúc đó thì thả người ra."

Trữ Khâm Bạch: "Em ấy tự mình ở trong đó bao lâu?"

"Chưa đầy ba phút."

Ba phút, đủ để gây chết người rồi.

Bản thân hệ thống miễn dịch của cơ thể cậu đã yếu ớt nhất rồi, giữa đường còn xảy ra va chạm, lòng bàn tay còn bị một nhát dao cứa rách, đó là nguyên nhân trực tiếp nhất khiến cho cậu bị nhiễm trùng máu.

Đêm này ở Kỳ Đông không hề yên ổn.

Tiếng còi báo động liên tục vang lên không ngừng trong thành phố.

Giới giải trí cũng long trời lở đất.

Khi lão Lưu gọi đến, Trữ Khâm Bạch bắt máy.

Lão Lưu: "Người đã bắt lại hết rồi, không một ai chạy thoát, ngày mai tất cả sẽ bị áp giải về Lam Thành xử lý."

"Người của cái tên gọi là anh Lại Đầu kia thì sao?" Trữ Khâm Bạch hỏi.

Lão Lưu: "Hắn là người Kỳ Đông bên này, chúng ta không có cách nào đưa hắn đi xuyên tỉnh mang về Lam Thành, sẽ giao cho hệ thống công an nơi này giải quyết."

"Giữ người ở đó." Trữ Khâm Bạch nói.

Lão Lưu khuyên nhủ: "Tôi biết hắn đã động vào Châu Thanh, nhưng cậu cũng đừng tìm rắc rối cho mình vào lúc này."

"Rắc rối?" Trữ Khâm Bạch dựa vào tường.

Dáng vẻ Châu Thanh nhổ ra máu nằm trong vòng tay anh hiện lên ngay trước mắt.

Anh nói: "Cho dù tư pháp không đòi được mạng những người này, nhưng nếu người của tôi mà chết, những người khác cũng đừng nghĩ đến chuyện sống. Nếu như em ấy có thể may mắn sống sót, Trữ Khâm Bạch tôi còn sống một ngày, bọn chúng cũng sẽ không có ngày nào sống yên ổn."

Lão Lưu nghe đến mức da đầu căng ra: "Trữ Khâm Bạch! Cậu nói lời như vậy với một cảnh sát, cậu có biết phép vua là gì không!"

Trữ Khâm Bạch trực tiếp đặt điện thoại xuống, nhắm mắt lại, mặc cho mình chìm đắm vào nơi tối tăm nhất, người ở bên trong vẫn đang được giải cứu, suy nghĩ này là lý do duy nhất để anh đứng ở đây.

Khi chân trời mơ hồ hiện lên màu xám nhạt, cánh cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra, viện trưởng với mái tóc bạc bước ra.

"Thế nào rồi?" Trữ Khâm Bạch vội vàng đứng dậy, hai mắt toàn là tia máu đỏ.

Vào khoảnh khắc đó, một sự trống trải to lớn chiếm giữ trái tim anh, anh sợ hãi kết quả.

Viện trưởng nhìn người trên người toàn là máu, cười nói: "Cậu có thể yên tâm đi thay quần áo, người bên trong phúc lớn mệnh lớn, đã cứu về được rồi." Viện trưởng vỗ vai anh làm dịu đi bầu không khí, "Bệnh viện của tôi được xem là nổi tiếng rồi, nếu thật sự không cứu được về thì anh Trữ tiếng tăm lừng lẫy cậu e là sẽ phá dỡ bệnh viện của tôi mất."

Trữ Khâm Bạch phản ứng mất hai giây, thả lỏng biểu cảm, lảo đảo một bước khiến cho viện trưởng và các vệ sĩ ở bên cạnh bị doạ một trận, đưa tay ra đỡ anh.

Trữ Khâm Bạch giơ tay ngăn cản, nghiêm túc nói: "Cảm ơn."

Viện trưởng lắc đầu, "Chữa bệnh cứu người là nghĩa vụ của bác sĩ, hơn nữa, tôi nghe nói bản thân cậu ấy đã đầu tư không ít vào các dự án từ thiện và liên quan đến y tế, có thể sống sót sau hoàn cảnh nguy hiểm như vậy cũng là phúc phần của cậu ấy."

Chỉ có bác sĩ mới hiểu rõ nhất rằng, đêm nay, việc qua lại lằn ranh giữa sự sống và cái chết khó khăn đến thế nào.

Ngay cả trong ngành nghề ít mê tín nhất này, viện trưởng già cũng không nhịn được phải nói một câu như vậy.

Trữ Khâm Bạch quay đầu nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật lại đóng lại lần nữa, trong lòng đang quay bánh xe cầu nguyện, mình cũng nên thành kính dâng lên một nén hương.

Để cho Châu Thanh Thanh may mắn được cứu về, không bỏ lại anh mà rời khỏi thế giới này.

Đêm dài không trở lại, bình minh cuối cùng cũng đạp tuyết lên cao.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi