CẬU ẤY KHÔNG PHẢI TÔI


Đào Bách luống cuống đặt bình giữ nhiệt xuống ghế, rồi chạy thật nhanh ra quầy lễ tân bệnh viện.
Diện mạo thu hút của anh vô tình hớp hồn nữ nhân viên trực ca đêm, chút buồn ngủ cũng theo đó mất sạch.
Đào Bách không quan tâm nhiều như vậy: “Chỗ cô có thuốc tha bỏng không? Loại không để lại sẹo ấy?”
Nữ y tá nhiệt tình gật đầu: “Có! Có! Anh đợi một lát.”
Cô ấy lục lọi một lúc cuối cùng đưa cho anh một tuýp trị bỏng: “Cái này tôi dùng rồi, vô cùng hiệu quả.”
Đào Bách vui vẻ cảm ơn: “Cảm ơn cô nhé.

Bao nhiêu tiền để tôi gửi lại?”
Nữ y tá vừa bị nụ cười của anh làm cho đờ đẫn, vội xua tay từ chối: “Không sao đâu.

Cũng không bao nhiêu tiền anh cứ lấy mà dùng.”
Đào Bách nhất quyết không nghe, anh đặt tờ 500 ngàn lên quầy rồi quay trở lại.
Y tá nhìn theo anh chạy tới chỗ một cô gái, lòng thầm tiếc nuối đành lấy tiền cất vào túi.
Đào Bách bên này đứng đưa thuốc cho Tô Ca: “Nghe nói hiệu quả lắm, cô thoa đi.”
Không nghĩ anh sẽ chạy đi lấy thuốc cho mình, từ nhỏ tới lớn chưa có ai quan tâm cô như vậy.

Tô Ca nhất thời ngây người chưa kịp tiếp thu.
Đào Bách thấy cô ngơ ngác không nhận lấy, thở dài ngồi xuống bên cạnh.
Anh mở tuýp thuốc, nặng một ít lên tay mình, tay còn lại đưa ra: “Tay nào bị bỏng đâu?”
Tô Ca như bị thôi miên đưa tay phải ra.


Da cô rất trắng khiến một mảng đỏ trên tay càng thêm nổi bật, vết bỏng còn có dấu hiệu nổi bọng nước.
Đào Bách có chút tức giận trách cứ: “Cô có phải là con gái không đấy? Nếu không nhanh thoa thuốc lỡ bị sẹo thì sao? Nãy giờ đau cũng không rên một tiếng.

Lần sau nếu đau phải nói biết chưa?”
Tô Ca muốn giải thích vừa nãy mình cũng định trở về thoa thuốc ngay, tại anh cứ hỏi chuyện liên tục.
Thế nhưng nhìn đối phương cau mày, cô thức thời im lặng.
Không nghe thấy gì, Đào Bách ngẩng đầu lên nhìn, vừa hay chạm phải đôi mắt to tròn có chút mờ mịt của cô: “Cô sao vậy? Hay tôi làm đau cô?”
Tô Ca lắc đầu: “Tôi đang nghĩ tại sao đau phải nói?”
Đào Bách sửng sốt, rõ ràng lần đầu gặp mặt cô thông minh, kiêu ngạo nhưng lúc này lại cứ như một đứa trẻ ngây thơ, chẳng hiểu gì: “Thì cô phải nói, người khác mới biết để chăm sóc cô được.”
Tô Ca như đã hiểu ra, nhưng vẫn chăm chăm nhìn vào tay mình: “Vậy thì không cần.

Bên cạnh tôi chẳng có ai cả.

Tôi vẫn nên dựa vào chính mình thì hơn.”
Đào Bách chợt nhớ tới chuyện nhà cô, bản thân cũng không vui nổi: “777, Tô Ca này phải chết thật sao?”
Hệ thống khinh bỉ lên tiếng: “Không phải lúc đầu cậu muốn cô ấy chết à?”
Anh cũng không hiểu nổi tại sao mình lại có suy nghĩ và hành động khác thường như vậy: “Cậu trả lời câu hỏi của tôi đi đã.”
777 thở dài bất đắc dĩ: “Tôi cũng không biết, dù sao người này không nên tồn tại, chắc chắn sẽ đoản mệnh.

Cứ thuận theo tự nhiên thôi.

Chúng ta cũng không có quyền quyết định sống chết của bất kỳ ai ở thế giới này.

Nhiệm vụ của chúng ta là mang vận khí của nữ phụ trả lại cho nữ chính.”
Đào Bách anh từ khi bắt đầu làm nhiệm vụ giả cho tới nay chưa từng quan tâm tới sống chết của bất kỳ ai, ngay cả vận mệnh tốt xấu của người khác anh cũng lười đem ra bàn luận.
Nhưng người này…
“Tôi phải đi rồi.

Hôm nay cảm ơn anh.

Hẹn gặp lại, nhưng tốt nhất đừng gặp trong bệnh viện.”
Tô Ca nói lời từ biệt, không đợi đối phương trả lời đã lập tức rời đi.

Trong phòng bệnh, Mạch Nha ngủ không sâu, anh vừa trở về bà cũng đã thức giấc: “Con đi đâu vậy?”
Đào Bách lắc lư bình giữ nhiệt trong tay: “Con đi lấy nước cho bà đây! Bà thấy con hiếu thuận với bà chưa?”
Mạch Nha buồn cười: “Thằng nhóc này, người đã cao lớn rồi, sao vẫn chưa chính chắn lên được.”
Đào Bách kéo ghế ngồi cạnh bà: “Vậy bà phải sống thật lâu để dạy dỗ con chính chắn lên mới đúng.”

Mạch Nha xót xa nhìn anh: “Con đừng mọi chuyện đều nghe bà như vậy.

Nhắc tới, bà đột nhiên nhớ đến con bé Tô Kiều.

Con cũng đừng vì đính ước hai nhà mà chấp nhận kết hôn với con bé.

Nếu con không có tình cảm với nó, bà sẽ làm chủ hủy hôn cho hai đứa.

Bà cũng chỉ mong nhìn thấy con hạnh phúc.”
Đào Bách nắm lấy tay bà: “Đợi bà khỏe lên rồi làm chuyện này vẫn chưa muộn.”
Mạch Nha mỉm cười gật đầu: “Vừa nãy con lấy nước thôi, sao đi lâu vậy?”
Đào Bách thành thật trả lời: “Con vừa gặp người quen, sẵn tiện hỏi thăm vài câu.”
Bà nội ngạc nhiên: “Là nam hay nữ?”
Đào Bách hiểu ý bà liền bật cười: “Bà nội lại nghĩ gì vậy? Tuy là nữ nhưng con chỉ mới gặp cô ấy hai lần.”
Mạch Nha cốc đầu anh: “Tính con thế nào bà già này còn không biết sao? Đã bao giờ con chủ động bắt chuyện với ai ngoài bà già này đâu.

Lại còn là nữ? Con tính lừa bà à?”
Đào Bách thấy bà hiểu lầm, có giải thích cũng chẳng nghe nên cũng lười lên tiếng.
Nhưng Mạch Nha lại không để yên: “Con bé tên gì? Xinh đẹp không? Năm nay bao nhiêu tuổi?”
Anh thấy bà mãi không chịu thôi, đành lên tiếng ngắt ngang: “Khuya rồi bà nội.

Bác sĩ nói bà phải nghỉ ngơi đủ mới tốt cho sức khỏe.

Bà nội ngủ sớm đi.

Con cũng đi ngủ đây.”

Dứt lời, Đào Bách đi lại giường bên cạnh xoay lưng về phía bà, trong đầu nói chuyện phiếm với hệ thống: “Tôi còn lại thời gian bao lâu ở thế giới này?”
777 dường như đã tính toán kỹ lưỡng từ trước: “Một năm.

Vì vậy, cậu mau nghĩ cách cắt đứt mọi đường lui của nữ phụ đi.”
Đào Bách hiếm khi ngập ngừng: “Tôi… Có thể mang người theo không?”
Hệ thống có nằm mơ cũng không ngờ, có một ngày Đào Bách tự luyến thiên hạ vô địch lại đi hỏi chuyện này: “Cậu dẹp ngay cái suy nghĩ này đi.

Cậu đi qua các thế giới đã trái với đạo trời, nếu không phải cậu giúp sửa chữa thế giới, còn lâu cậu mới được ở đây tung hoành ngang dọc.”
Đào Bách thoáng thất vọng: “Ừm.”
Một lát sau, anh chợt nhớ đến một chuyện: “777, có phải tôi có thể xem độ hảo cảm của người khác với mình không?”
Hệ thống ngạc nhiên: “Không phải cậu chê thứ đó vô dụng à? Sao? Ai lại có thể khiến Đào Bách cậu thay đổi suy nghĩ?”
“Bớt cái thái độ mỉa mai đó của cậu đi.

Xem xem hảo cảm của Tô Ca với tôi thế nào?”
777 có chút ấm ức: “Tô Ca, Tô Ca.

Nguyên một ngày cậu cứ treo hai chữ Tô Ca trên miệng không thấy chán hả?”
Tuy vậy, nó vẫn mở ra chức năng xem độ hảo cảm trong đầu Đào Bách.
Nhìn thấy phần trăm hiển thị, anh há hốc mồm kinh ngạc.
“0%?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi