CẬU ẤY KHÔNG PHẢI TÔI


777 trong đầu anh cười ầm ĩ, nếu nó có hình người chắc cười đến nước mắt cũng chảy ra.
Đào Bách giận cá chém thớt: “Cậu còn cười nữa thì đi dọn xác cho nữ chính của cậu đi!”
Thế nhưng, anh chẳng thể hung dữ với Tô Ca được: “Tôi tên Đào Bách, năm nay vừa tròn 30.

Độc thân.”
Cô vậy mà lắc đầu: “Anh lừa tôi.

Đào Bách là vị hôn phu của Tô Kiều.

Anh không độc thân.

Trừ khi anh không phải là Đào Bách.”
Lần này hệ thống có muốn ngưng cười cũng chẳng được, nếu không nó sẽ nghẹn đến nổ tung mất.
Đào Bách hiếm khi kiên nhẫn với ai như vậy: “Đó là hôn ước định sẵn trong bụng mẹ.

Giống như cô và Mạc Duẫn vậy.

Sau này chúng tôi cũng sẽ hủy hôn.”
Tô Ca nhìn chằm chằm anh: “Anh nói năm nay anh 30 tuổi, anh có nhiều thời gian như vậy, sao lúc trước không hủy hôn? Làm hại con gái nhà người ta lỡ dở nhiều năm như vậy.”
Cái nồi này là của nam chính, sao tự nhiên lại gánh trên đầu anh? Đào Bách uất ức mà không thể giải thích.

Một nam y tá đi tới chỗ hai người họ nhắc nhở Tô Ca: “Tới giờ cô tiêm thuốc rồi.

Cô phải phối hợp tiêm thuốc mới khỏe lên được.

Lần này đừng trốn nữa.”
Đào Bách nghi ngờ hỏi đối phương: “Sao lại phải tiêm? Uống thuốc không phải được rồi sao?”
Nam y tá thuận miệng than thở: “Còn không phải mỗi lần cô ấy uống thuốc vô lại nôn ra sao? Chúng cũng không còn cách nào khác.”
“Vậy một ngày phải tiêm mấy lần?”
Hiểu lầm anh là bạn trai bênh nhân nên cậu ta cũng thành thật trả lời: “Ba lần.”
Đào Bách phẫn nộ bất giác lớn giọng: “Ngày tiêm 3 lần.

Vậy một tháng là 90 lần.

Một năm là bao nhiêu nữa?”
Anh cầm lấy tay Tô Ca, tuy cô cố gắng rụt lại nhưng bị anh cưỡng chế lật lên.
Bên dưới ánh nắng mặt trời, trên cổ tay trắng nõn xuất hiện các lỗ kim li ti, nếu một người sợ lỗ nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ ngất xỉu tại chỗ.
Đào Bách cố kiềm nén cỗ bạo động bên trong, dịu giọng hỏi cô: “Tô Ca, tại sao em không muốn tiêm thuốc? Em sợ đau sao?”
Nằm ngoài dự đoán của anh, cô lắc đầu: “Không phải.

Chỉ là lỗ kim thật xấu, tôi không muốn xấu xí.”
Đào Bách vừa đau lòng lại vừa buồn cười: “Vậy tại sao khi uống thuốc em lại nôn ra? Mặc dù thuốc đắng nhưng đỡ hơn phải xấu xí không phải sao?”
Tô Ca không định nói cho anh biết, cô không thích Tô Kiều nên vẫn luôn đề phòng anh: “Chỉ là tôi không thích.

Không có nguyên nhân nào cả.”
Cô trả áo cho anh, đứng dậy đi theo nam y tá, anh cũng không còn cớ đuổi theo.
Đào Bách thất vọng đưa bà nội về phòng.

Suốt dọc đường, mặt anh cứ ũ rũ không vui đến Mạch Nha cũng thấy được.
Bà nằm trên giường nhìn cháu mình hồi lâu, đối phương vẫn không nhận ra: “Cháu có tâm sự gì à?”
Đào Bách lắc đầu rót nước đưa cho bà: “Cháu không có.”
Mạch Nha buồn cười: “Hiện hết lên trên mặt luôn rồi mà còn nói không có? Đã xảy ra chuyện gì? Có phải liên quan tới cô gái tối qua không?”
Anh ngạc nhiên: “Sao bà biết?”
Bà cầm lấy ly nước uống một hớp rồi đưa cho anh: “Cháu nói đi, dù bà có không giải quyết được đi nữa, cháu cũng nhẹ lòng.”
Đào Bách ngoài hệ thống ra cũng không biết phải tâm sự với ai, đành nói hết với bà: “Người bạn của cháu không uống được thuốc, mỗi lần uống vào là nôn hết ra.

Hàng ngày cô ấy phải tiêm thuốc vào cơ thể.


Nhìn cổ tay chi chít vết kim tiêm, cháu rất bực bội.

Nhưng có hỏi thế nào cô ấy cũng không nói cho cháu lý do cô ấy không uống thuốc.”
Mạch Nha đang mở tủ đầu giường định tìm một quyển sách, nghe tới đây cũng kinh ngạc dừng động tác: “Cháu đang nói đến Tô Ca?”
Đào Bách bất ngờ hỏi lại: “Sao bà nội biết Tô Ca?”
Thấy biểu hiện của cháu mình, bà mới vỡ lẽ: “Ra là vậy.

Con quên hai nhà Tô Bách có giao tình à? Cháu từ hôm qua tới nay cứ như người mất hồn là phải rồi.

Con bé xinh đẹp như vậy mà.

Lúc bà nhìn thấy cô bé cũng ngỡ ngàng.

Đáng tiếc con bé mệnh khổ.”
Đào Bách gật đầu đồng ý với bà.
Nhắc tới đây, Mạch Nha đột nhiên thở dài: “Bà có nghe đôi chút.

Nếu ta gặp trường hợp như cô bé chắc cũng không kiên cường sống đến giờ.

Con bé bệnh từ trong bụng mẹ, là bệnh tim bẩm sinh.

Lúc mẹ Tô Ca rời đi, con bé phải sống với chú thím.

Bà không biết gia đình đó có yêu thương con bé không.


Nhưng bà nghe nói, năm con bé ba tuổi vì nhận biết được vị đắng của thuốc, vừa cho vào miệng đã nhả ra.

Vợ Tô Cẩn Bắc vậy mà trong lúc tức giận nhét gần nửa lọ thuốc vào miệng con bé.

Lần đó nếu không phải Mạc Duẫn qua chơi bắt gặp, gọi người lớn đưa vào viện kịp thời, con bé cũng không còn sống tới hôm nay.

Có thể từ lần đó Tô Ca mới bài xích chuyện uống thuốc như vậy.”
Thật quá đáng!
Đào Bách siết chặt tay, đáy lòng nổi bão.
Con người anh sinh ra luôn sống theo ý mình, tự do tự tại.

Nếu nói tốt là người vô tư nhưng nói xấu lại là người vô tâm.
Chính vì vậy Đào Bách anh chưa từng biết hận thù là gì, nhưng hôm nay anh gần như muốn sống chết với nhà họ Tô.
Anh tự hỏi sao ông trời lại bao dung với kẻ ác như vậy, còn người hiền lành, vô tội như Tô Ca lại không được che chở bảo vệ.
Mọi người nói tình cảm của anh đến quá nhanh, anh chỉ hận không gặp được Tô Ca quá sớm.
Nếu Tô gia không chấp nhận cô ấy, anh sẽ khiến Tô gia triệt để biến mất.

Nếu thế giới này không dung cô ấy, anh sẽ tìm mọi cách hủy diệt thế giới này..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi