CẬU ẤY XINH ĐẸP NHƯNG HƠI NGỐC

Dưới chân Thẩm Trình lảo đảo một cái, suýt thì ngã sấp mặt.

Hoàng hôn đẹp vô ngần, tia sáng cũng nhiều vô kể, dưới ráng chiều hòa mây tím lộng lẫy này, trong lòng Thẩm Trình chỉ có một ý nghĩ: Bây giờ có tiễn người đi được không nhỉ?

Vốn nghĩ đã tiến vào địa bàn của tôi, hết thảy đều do tôi làm chủ, định không để cậu sống quá tốt, chưa kịp chính thức vào cửa đã bị “ra oai phủ đầu” rồi, có thể nói là chết trước khi kịp ra tay, sắc mặt Thẩm Trình trở nên khó coi. 

Tri Nhạc là người gây họa thì vẫn hồn nhiên ngơ ngác, Thẩm Trình chợt dừng chân, cậu không kịp phản ứng lại, suýt nữa đã đâm sầm vào lưng Thẩm Trình, may mà tay mắt nhanh lẹ, duỗi tay đỡ Thẩm Trình: “Anh đi đường phải, để ý chút nha.”

Thẩm Trình lạnh lùng nhìn Tri Nhạc.

Tri Nhạc vô tội: “Sao vậy ạ?”

Thẩm Trình như thể muốn nói gì đó, nhưng trong lời Tri Nhạc nói có quá nhiều lỗ hổng, tự nhiên không biết nên trào phúng cái “đắc ý” của cậu khi cưới được người vợ có tiền, hay nên tức giận vì chữ “vợ” của cậu nữa.               

Cuối cùng, Thẩm Trình chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu, tạm tha cho cậu.

Nhà Thẩm Trình không bố trí kiểu cổ xưa như bên Thẩm Thái Viễn, việc bảo trì đều có công ty bất động sản sắp xếp, không thuê quản gia cố định như thời xưa, chỉ thuê mấy người tới xử lý việc vặt trong cuộc sống, bình thường đều sống trong nhà phụ trong sân.

Biết Thẩm Trình không thích bị quấy rầy, trừ phi có việc, còn đâu sẽ không xuất hiện.

Hôm nay, trước khi Thẩm Trình đến đã thông báo trước, biết hắn muốn đưa Tri Nhạc về nên mọi người đều ra sảnh chính đợi.

“Thẩm tiên sinh.” Người đứng đầu hơi lớn tuổi là chị Lưu, cười: “Vị này là Tiểu Giang tiên sinh sao?”

Tri Nhạc nhìn thấy người xa lạ, vẻ mặt lập tức trở nên căng thẳng, trốn ra sau lưng Thẩm Trình.

Thẩm Trình gật gật đầu, không nhiều lời, đã ăn tối ở nhà chính Thẩm gia rồi, không cần chuẩn bị nữa, hắn chỉ nói: “Trong khởi gian này cậu ta sẽ ở đây, chị sắp xếp cho cậu ta căn phòng ở tầng dưới.”

“Vâng.” Chị Lưu đáp, chợt quay sang nói với Tri Nhạc: “Tiểu Giang tiên sinh, mời đi theo tôi.”

Tri Nhạc lại không nhúc nhích, vẫn đứng sau lưng Thẩm Trình.

Thẩm Trình quay đầu, thấy vẻ mặt của Tri Nhạc, dừng một lúc mới nói: “Bọn họ đều là người nhà này, đi theo họ đi.”

Hai tay Tri Nhạc ôm balo, bất động.

Mấy người bên chị Lưu cũng biết chút chút về tiểu sử của Tri Nhạc, cũng biết có chút lạ, thứ nhất, chuyện này là việc riêng của ông chủ, ông chủ không chủ động nói thì không được hỏi, thứ hai, bây giờ không thể tùy tiện mở miệng khuyên bảo, dỗ dành, sợ rằng sẽ có vẻ mạo phạm, nhất thời không biết nên bày thái độ như thế nào, rất khó xử.

“Tiểu Giang tiên sinh?”

Thẩm Trình cởi áo khoác, tiện tay ném lên sofa, cũng tiện thể ngồi xuống. Tri Nhạc cũng đi theo, ngồi xuống cạnh Thẩm Trình. Thẩm Trình đứng lên, đi đến bên bàn cầm nước lên uống, Tri Nhạc nhắm mắt bám đuôi, đi sau hắn, ánh mắt vẫn trốn tránh chị Lưu.

Thẩm Trình lại trở về sảnh chính, Tri Nhạc cũng đuổi theo.

Một tay Thẩm Trình tùy ý đặt lên eo, một tay bóp vùng giữa lông mày, quay đầu nhìn Tri Nhạc.

Tri Nhạo vẫn đeo balo, ánh mắt đầy trông mong nhìn hắn.

Thẩm Trình đành xua tay, ý bảo bọn chị Lưu đi ra ngoài trước.

“Cậu làm sao vậy?” Đợi chị Lưu rời đi, Thẩm Trình hỏi Tri Nhạc: “Sợ họ? Bọn họ cũng giống nhóm quản gia bên nhà cũ thôi, đều là người trong nhà, sợ cái gì.”

Tri Nhạc thấy người đã đi, thở phào một hơi, nói: “Không giống nhau.”

“Không giống chỗ nào.”

“Ở đó, có cả ông nội Thẩm. Ở đây……không muốn, ở một mình, với bọn họ.” Tri Nhạc thấp giọng nói.

Thẩm Trình thoáng cân nhắc, rất nhanh đã hiểu ý trong lời Tri Nhạc. Khi ở nhà cũ Thẩm gia, tuy Tri Nhạc cũng thể hiện sự bất an với người lạ, nhưng đến khi tham quan quanh nhà cùng phòng ngủ, lại thêm có Thẩm Thái Viễn ở cạnh, cậu đã có thể tiếp thu.

“Cho nên, để cậu có thể đối mặt với người lạ thì trước hết phải có người quen đi cùng?” Đây có lẽ là lý do tại sao lúc ấy Tri Nhạc lại có thể dễ dàng tiếp thu sự xuất hiện của Thẩm Thái Viễn và hắn.

Tri Nhạc gật gật đầu.

Điều này khiến Tri Nhạc khác hoàn toàn một người trưởng thành bình thường, cậu giống một đứa trẻ hơn. Khi trẻ con gặp người lạ thì sẽ thấy rất bất an, có người thân hoặc người quen làm bạn thì có thể giảm bớt cảm xúc nôn nóng và khủng hoảng đó một cách hiệu quả.

Tri Nhạc nhìn Thẩm Trình, dường như cậu cũng hiểu bản thân không ổn, trên mặt lộ vẻ áy náy, nói: “Xin lỗi, khiến anh, thêm phiền.”

Thẩm Trình nghe một câu như vậy, nhìn Tri Nhạc một cái thật sâu, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt, một lát sau hắn nói: “Chuyện này là do tôi suy xét chưa thấu đáo, cậu không cần xin lỗi.”

Thẩm Trình xoay người, “Tôi biết rồi. Đi cùng tôi.”

Thẩm Trình tự mình đưa Tri Nhạc đi tham quan chung quanh.

Nếu đã đưa người về thì ít nhất trong lúc Giang Thiện Nguyên đang tiếp nhận trị liệu này, Thẩm gia sẽ gánh vác trách nhiệm chăm sóc Tri Nhạc. Tuy Thẩm Trình không định tiếp nhận Tri Nhạc, muốn chặt đứt cái khúc mắc tình cảm này thì lúc cần thiết dùng chút thủ đoạn là được, khiến cậu ta hết hy vọng, tự biết khó mà lui. Nhưng đúng như những gì Thẩm Thái Viễn nghĩ, trong cuộc sống sinh hoạt cơ bản hắn sẽ không làm khó dễ hay bạc đãi Tri Nhạc. 

Ăn mặc ngủ nghỉ, ít nhất những chuyện này sẽ để Tri Nhạc thoải mái. 

Nội thất bên trong căn nhà như tòa lâu đài này vừa khiêm tốn vừa xa hoa, dù là đồ dùng sinh hoạt hay giải trí đều đầy đủ tiện nghi, đều là hàng cao cấp. Nhưng trên thực tế, Thẩm Trình chưa dọn vào đây ở được bao lâu, thời gian ở nhà cũng rất ít, nhiều món đồ chỉ là bày đấy cho có.

Thẩm Trình dẫn Tri Nhạc đi xem phòng chiếu phim, phòng trò chơi, phòng tập thể thao, sau đó hắn đưa Tri Nhạc lên tầng hai, vào phòng ngủ. 

“Cậu có thể tự do ra vào các phòng ở đây. Muốn chơi gì, dùng gì thì cứ tự nhiên. Không biết dùng thì gọi mấy người vừa nãy, bọn họ sẽ dạy cậu.

Thẩm Trình vừa đi vừa bàn giao với Tri Nhạc, “Mấy cô ấy không phải người xấu. Đừng sợ giao tiếp với người lạ. Dù là bạn bè hay người quen thì đều xuất phát từ người xa lạ.”

Vốn hắn không cần phải nói mấy lời này, không cần phải xen vào, đây rõ ràng là vấn đề mà Giang Thiện Nguyên chưa thể giúp Tri Nhạc khắc phục, người khác nói dăm ba câu là có thể giúp được sao? Huống chi, tư vấn tâm lý không thuộc trách nhiệm của hắn. Chỉ là thời gian tới hắn sẽ không có nhiều thời gian, sức lực để từng bước giúp cậu quen với môi trường xung quanh, hai câu hắn nói thêm này có tác dụng hay không thì chưa biết.

Tri Nhạc đeo balo, trong tay cầm quả bóng bi-a lấy được từ phòng trò chơi, hí hửng đi theo sau Thẩm Trình, nghe hắn nói.

“Mấy căn phòng cho khách đều là phòng mới, chưa có ai từng vào ở, cậu tự chọn một phòng đi.”

“Không thích tầng hai thì còn tầng ba.”

Thẩm Trình nói, đi đến cạnh một phòng, đưa tay ra hiệu, để Tri Nhạc tiến lên trước, tự đi chọn phòng.

Lựa chọn của Tri Nhạc rất đơn giản, đầu tiên cậu hỏi: “Anh ở phòng nào ạ.”

Thẩm Trình nhướng mày.

Tri Nhạc nói: “Giống ở nhà ông nội Thẩm, làm hàng xóm của anh, có được không ạ?”

Thẩm Trình khoanh tay, vẻ mặt vô tình: “Tôi không cần hàng xóm.”

Tri Nhạc có chút không hiểu logic trong đó, chỉ nói ý nghĩa của mình: “Như vậy, khi em muốn tìm anh, thì có thể, tìm ra anh rất nhanh.”

“Tìm tôi làm gì.”

“Thì, khi muốn gặp, rất nhanh, là có thể nhìn thấy anh đó.”

Thẩm Trình hơi trầm ngâm, không dây dưa với chuyện nhỏ này, chỉ về phía phòng ngủ của mình.

Tri Nhạc vui vẻ nói: “Vậy em chọn, căn phòng ở đối diện kia.”

Thẩm Trình vào phòng, lia mắt quan sát một vòng, vì biết sẽ có người tới nên phòng cho khách đều được quét tước dọn dẹp trước, chăn đệm đều mới được thay, sạch sẽ tinh tươm. Thẩm Trình chỉ cho Tri Nhạc vị trí của phòng tắm, cách sử dụng vân vân, tuy không phải chuyện lớn gì nhưng hắn vẫn rất tinh tế, chu đáo.

Tri Nhạc cố gắng ghi nhớ, bám sau hắn đi tới đi lui trong phòng, nhìn chỗ này một cái chỗ kia một tý, giống như cún con đang tuần tra địa bàn mới vậy.

Cuối cùng Thẩm Trình nói: “Cậu cứ tùy ý.”

Đến đây, nhiệm vụ tham quan nhà mới đã hoàn thành, còn lại thì cứ để cậu tự đi thăm dò, Thẩm Trình không quan tâm tới Tri Nhạc nữa, hắn tách ra, trở về phòng mình.

Nhưng chỉ một lát sau, cửa phòng đã bị gõ.

Không cần nghĩ cũng biết là ai.

Thẩm Trình mở cửa, trong nháy mắt hắn mở cửa ra, bỗng có một dự cảm kỳ quái, giống như có cảm giác chỉ sợ rằng cuộc sống sau này sẽ khó có thể khôi phục lại dáng vẻ yên lặng ngày xưa. Ý nghĩ này chợt lóe lên, mang theo cảm giác nguy hiểm kỳ lạ.

“Phòng của em, thật lớn, thật đẹp.” Hai mắt Tri Nhạc lóe sáng, sung sướng chia sẻ niềm vui của mình.

“Thích thì tốt.” Thẩm Trình gật gật đầu.

“Em có thể, xem phòng của anh không ạ?” Tri Nhạc luôn cảm thấy tò mò với những sự vật mới mẻ.

Chưa có ai đưa ra yêu cầu như vậy, Thẩm Trình nhướng mi, tránh đường.

Mấy gian phòng cũng không có sự khác biệt nào, chẳng qua phòng của Thẩm Trình là phòng ngủ chính, to hơn rộng hơn, phong cách trang trí lại thiên về phòng cách sắc lạnh của Bắc Âu, sàn trải thảm màu xám bạc, điểm khác với phòng Tri Nhạc là phong cảnh ngoài cửa sổ. Phòng Thẩm Trình nhìn ra sân tập tennis màu xanh biếc, cửa sổ phòng Tri Nhạc lại nhìn ra vườn hoa nhỏ muôn hồng nghìn tía.

“Phòng của anh trai, cũng rất đẹp.” Tri Nhạc khen từ tận đáy lòng.

Thẩm Trình không cho ý kiến, tùy tiện dựa lên tường, yên lặng nhìn Tri Nhạc chăm chú, có lẽ Tri Nhạc không biết bản thân không biết cách che giấu biểu tình —— rõ ràng cậu có chuyện muốn nói.

Quả nhiên, sau khi cọ tới cọ lui một hồi, Tri Nhạc đưa ra một yêu cầu với Thẩm Trình.

“Anh ơi, buổi tối, có thể ngủ cùng anh không ạ.”

Cậu có biết mình đang nói cái gì không thế, đôi mắt màu nâu của Thẩm Trình híp lại, thầm nghĩ.

Sau đó hắn trả lời dứt khoát: “Không được.”

“Ồ.” Tri Nhạc có chút thất vọng, ngập ngừng nói: “Phòng lớn như vậy, giường lớn như vậy, một người ngủ, rất lãng phí đó. Hai người ngủ cùng nhau, còn có thể nói chuyện phiếm mà. Anh, thực sự, không thể sao?”

Thế mà Tri Nhạc còn tiếp tục thuyết phục, nhưng vẫn chỉ nhận được lời từ chối đầy lạnh lùng: “Không, được.”

Nếu đổi thành người khác, là một anh chàng mà Thẩm Trình tự nguyện đưa về nhà, đưa ra yêu cầu như vậy, có lẽ đêm nay sẽ là một đêm đầy kiều diễm lãng mạn, nhưng với Tri Nhạc, Thẩm Trình không cho phép bản thân sinh ra ý nghĩ như vậy.

Đương nhiên, từ trước đến nay, lâu đài của Thẩm Trình chưa từng có người nào khác đặt chân đến.

Tri Nhạc khá là thất vọng, nhưng vẫn biết phải một vừa hay phải, cọ tới cọ lui, đành lưu luyến trở về phòng mình.

Tri Nhạc về phòng, tự đi tắm, thay đồ ngủ, tối đó muốn nói chuyện với ông nội theo thường lệ, nhưng tối qua ông nội có nói hôm nay ông sẽ khởi hành, xuất phát về phía bắc, ông nội hơi dễ say xe, trên đường không tiện, đợi đến bệnh viện, sắp xếp xong xuôi sẽ liên lạc sau.

“Ông nội ơi, con đến nhà anh trai ở rồi, ông, tới nơi thì, gọi cho con nha.”

Tri Nhạc nhẹ giọng thu âm một tin nhắn thoại gửi đi.

Góc phòng đặt rương hành lý mà Thẩm Trình giúp cậu dọn vào, Tri Nhạc dọn dẹp đơn giản, nhìn thời gian, ồ, không còn sớm nữa, đến giờ viết nhật ký rồi, cậu lấy quyển nhật ký ra, ngồi lên bàn sách.

Quyển nhật ký này cậu mới mua, dùng để ghi chép về cuộc sống sinh hoạt mới.

Viết nhật ký là thói quen Giang Thiện Nguyên bồi dưỡng cho Tri Nhạc sau khi cậu trở nên ngây ngốc, thứ nhất là để rèn luyện khả năng tập trung và suy nghĩ logic, thứ hai là để Tri Nhạc ghi chép lại cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của mình, cũng có thể thông qua nó để hiểu được suy nghĩ hoặc tâm sự của Tri Nhạc. Mấy năm nay, dù có chuyện gì thì Tri Nhạc cũng sẽ viết nhật ký, gần như không bỏ sót ngày nào.

Tri Nhạc mở nhật ký ra, viết tên mình thật nắn nót ở trang lót, sau đó lật sang trang đầu tiên, mở đầu những trang sổ ghi chép lại cuộc sống mới.

“Hôm nay, đã tới nhà vợ! Nơi này cũng thật lớn, có rất nhiều phòng mới, còn có cả khu trò chơi nữa!

Buổi tối, chia phòng ngủ.

Ở phòng đối diện phòng vợ.

Mình muốn ngủ cùng anh ấy.

Bởi vì, trong lòng mình thấy hơi lo lắng…… Nhà mới quá lớn, ông nội không ở đây, nhớ ông……

Nhưng mà, vợ không đồng ý. Anh ấy, lạnh lùng đáp không được.”

Tri Nhạc dừng bút, nghiêm túc suy tư từ “lạnh lùng” này có thỏa đáng hay không, chốt lại là chính xác. Đó chính là cảm xúc chân thật của cậu lúc ấy.

Hẳn cậu nên nói cho Thẩm Trình biết, rằng đến hoàn cảnh xa lạ khiến lòng cậu bất an, nhưng đó có lẽ là chuyện khiến người ta thêm phiền. Ông nội từng nói, bản thân cậu có thể vô ý khiến người ta không tiện, có thể khắc phục được thì tự mình cố gắng khắc phục. Không sao hết, hãy dũng cảm tiến về phía trước.

“Vợ không giống với lúc anh ấy tới nhà mình. Anh khi bắt gà thì đáng thương, đáng yêu, anh hiện tại, rất xa lánh, rất lạnh, không cười chút nào…… 

(hu hu hu, không vui)”

Tri Nhạc vẽ một loạt những khuôn mặt khóc thút thít với khóe miệng rủ xuống.

“Hôm nay vui, mà lại không vui.

Thời gian không còn sớm nữa, đi ngủ sớm chút, phải tự giác.”

Tri Nhạc dừng bút, kiểm tra lại một lần, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, cuối cùng viết thêm một dòng:

“Ngày đầu ở cùng vợ. Kỷ niệm.”

Tri Nhạc hài lòng kết thúc công việc, dọn dẹp gọn gàng, bò lên giường, đắp chăn đàng hoàng, tắt đèn, nhắm mắt lại, tiến vào mộng đẹp.

Dù thế nào thì cuộc sống mới đã bắt đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi