CẬU BẺ CONG TÔI RỒI (PHẦN 2)

Bà đang chăm chú ngó nhìn theo hai đứa thì người phụ nữ đứng bên cạnh khều khều tay bà, ánh mắt hướng về phía phòng chiếu để ra hiệu đi đến đấy. Bà thấy con gái bà và Hạ Nhi cũng tới đó ngồi ở ghế chờ, trong đầu tự hỏi: Con gái bà mà cũng có ngày ra rạp chiếu phim xem phim tình cảm nhẹ nhàng hay sao?

Bà cứ mải tập trung theo dõi hai đứa khiến mấy người bạn đi cùng phải vỗ nhẹ vào vai mấy lần mới hơi giật mình quay đi, người phụ nữ cầm đống vé rồi đưa cho mỗi người trong đám phụ nữ ấy một cái, bà ta ra hiệu:

"Đến giờ chiếu rồi, vào thôi nào."

Bà cười hiền rồi gật gù, bỗng dưng bà đảo mắt nhìn quanh chỗ ngồi ban nãy để tìm hai đứa thì không thấy, mắt lại dáo dác nhìn về đằng trước, kiễng chân lên để xem xem liệu hai đứa đã vào trong chưa. Bỗng, giọng Hạ Nhi vang lên bên phía tai phải của bà khiến bà hơi khựng người lại, bà quay sang nhìn.


"Trong này toàn đôi là đôi thế nhỉ? Đúng là phim tình cảm có khác."

Rồi sau đó, cách con gái bà trả lời khiến bà mới bị hoá đá thật sự. Nhất Lâm nắm chặt tay nó rồi kéo lại gần, cậu nhìn nó bằng ánh mắt tình ơi là tình:

"Bọn mình cũng là một đôi mà, lần này không lo tủi thân nữa nhé."

Hạ Nhi chỉ bĩu môi lẩm bẩm một cách e thẹn, môi khẽ cười, cậu thấy vậy thì bật cười rồi xoa đầu nó thật dịu dàng, trong ánh mắt cậu chứa cả chút điều gì đó gian tà dâʍ đãиɠ mà con bé không thể biết được. Ánh mắt gian ấy vô tình để mẹ cậu thấy được, bà hơi cau mày lại, rốt cuộc con gái bà đang nghĩ cái gì mờ ám trong đầu thế?

Vừa vào trong phòng chiếu, Hạ Nhi đã cảm thấy những cặp đôi trong căn phòng này thật...bạo dạn quá mức, vừa ngồi xuống đã đè nhau ra hôn hít rồi ôm ấp đủ kiểu rồi, làm như đang ở nhà không bằng ấy. Nó hơi đỏ mặt khi nhìn mấy đôi đang hôn nhau mãnh liệt, môi nó mím chặt, mắt chớp chớp rồi thở dài quay mặt đi. Ai dè, mặt vừa quay qua liền chạm trúng mặt cậu, khuôn mặt cậu đang ở cự ly cực gần, cậu nhìn chằm chằm vào mắt nó rồi môi nó, ánh mắt nói lên nhiều điều "biếи ŧɦái" vô cùng. Cậu nhếch môi cười, giọng điệu không mấy bình thường, mùi biếи ŧɦái nồng nặc đâu đây:


"Nhìn gì mà say đắm thế? Cũng muốn được như vậy sao?"

Hạ Nhi ngửa người ra sau né tránh mặt cậu, nó trừng mắt lên rồi xua xua tay chối bỏ bằng được:

"Ai bảo cậu thế?!!! Tôi không muốn làm mấy cái đó!..."

"Ánh mắt và biểu hiện trên khuôn mặt em nói lên tất cả rồi kìa." Cậu chọc nhẹ ngón tay vào má nó rồi cười, nham hiểm quá, sao cứ nhằm vào mấy lúc như này là giở cái nụ cười ấy ra cơ chứ!?

Hạ Nhi đảo mắt nhìn quanh rồi thở phù lấy lại bình tĩnh, môi mím chặt, tuy nhiên mắt vẫn không tránh khỏi việc bị dán vào mấy đôi đang hôn nhau mãnh liệt ở trước mặt kia. Cậu thấy vậy liền vỗ nhẹ vai nó rồi nói với giọng thúc giục, thái độ xem chừng như đang nhanh vội gì đó:

"Này Nhi!!! Nhìn nhìn này!!!"

Hạ Nhi ngay lập tức quay sang nhìn thẳng mặt cậu, ngay lập tức cậu chớp lấy thời cơ, tay ôm lấy mặt nó thật chặt rồi ngậm lấy môi nó. Hạ Nhi chưa chuẩn bị trước nên có phần lúng túng, yêu rồi nhưng vẫn không quen được mấy chuyện này, nó ngại ngùng đẩy cậu ra thì cậu lại càng hôn sâu hơn. Để rồi đến khi đèn bắt đầu tắt để vào phim, Hạ Nhi mới cố gắng dùng lực thật mạnh để đẩy cậu ra khỏi, mặt đỏ ửng lên, tay chỉ về phía màn hình. Con bé vì vẫn còn chưa thoát khỏi cái cảm giác ngại ngùng vừa rồi nên ấp úng, mắt cứ chớp chớp liên tục:


"Ph-phim...phim...bắt đầu...rồi..kìa..."

Cậu từ từ ngoảnh mặt ra nhìn, căn phòng đã tắt đèn để vào phim, có nhiều thứ đáng để trông chờ đây...

Cậu nhếch môi cười một cách nham hiểm khiến Hạ Nhi không biết được chủ ý của cậu, con bé phá tan đi sự tĩnh lặng ngại ngùng lúc này của chính mình mà méo mồm nhìn cậu:

"Chả hiểu cười cái khỉ gì...trông như tên ngớ ngẩn."

Nhưng khi ánh mắt ấy liếc nhìn nó, con bé lại vội vàng nuốt nước bọt quay đi với thái độ sợ rén người. Hạ Nhi nhìn lên màn hình, sao lại là phim Âu Mỹ nhỉ? Rõ ràng hai đứa đã chọn phim mà trên poster là bối cảnh Hàn và diễn viên người Hàn Quốc cơ mà. Hạ Nhi nhìn quanh vẫn thấy nhiều đôi âu yếm, nó thấy có gì đó sai sai liền huých nhẹ vào tay cậu:

"Ê này...bọn mình...hình như..vào nhầm phòng rồi hay sao ấy..."
"Dở hơi, nhầm thì nãy soát vé sao người ta cho em vào đây được?"

"Ừ nhỉ....nhưng mà rõ ràng trên poster nhìn màu phim tươi sáng nhẹ nhàng lắm mà...sao giờ trông cứ có vẻ gì đấy nguy hiểm ấy..." Hạ Nhi ngồi nghĩ ngợi, Trình Nhất Lâm hài lòng với kế hoạch mà mình vạch ra. Hạ Nhi giờ lớn rồi, xem thứ phim này mà không thấy "gì gì" trong người thì mới là lạ đấy, lợi dụng xem phim này sẽ khiến Hạ Nhi có thêm xúc cảm hơn, lát về nhà là cậu có thể dễ dàng "xơi" hơn rồi.

Con bé lôi mảnh vé vừa nhét vào túi ra, cái tựa đề phim cũng khác trên cái poster ấy mà nhỉ?

""50 shades of Grey"??...theo mình nhớ không nhầm thì trên poster ghi là..."Be with you" cơ mà nhỉ?"

"L-Lâm này...hình như cậu chọn nhầm phim rồi..."

Trình Nhất Lâm ra cái vẻ ngây thơ vô số tội, cậu tỉnh queo giả vờ ngẫm nghĩ rồi nói:
"Nhầm là nhầm thế nào!!?"

"Cậu nhìn xem...tên phim khác với trên cái poster mà chúng ta xem mà..."

Hạ Nhi chìa cái mảnh vé ra trước mặt cậu, cậu vờ nhìn chằm chằm một hồi rồi lợi dụng tiếng động trên phim mà đánh trống lảng:

"Ơ kìa kìa! Tập trung xem đi chứ!! Bỏ qua cảnh hay bây giờ..."

Hạ Nhi cũng sợ tốn tiền mua vé mà không tập trung xem cho trọn vẹn bộ phim nên ngay lập tức ngước lên mở to mắt nhìn chăm chú. Cậu khẽ cười tâm đắc với kế hoạch của mình, tay khẽ siết lại như để tự chúc mừng rằng mình đã qua mắt nó trót lọt.

Đến phân cảnh nam chính sờ soạng nữ chính trong thang máy, biểu hiện của nam chính cùng cách mà nam chính vuốt ve những nơi nhạy cảm của cô nàng ấy khiến Hạ Nhi chợt rùng mình, con bé mặt đỏ lên ngay lập tức. Nam chính khiến Hạ Nhi nhớ đến những lần mà cậu giở trò với nó, cái tay hư hỏng biếи ŧɦái của cậu cũng lả lướt trên làn da nó y như vậy. Ánh mắt thích thú của nam chính quả thật rất giống Nhất Lâm những lúc như thế, nó vừa quyến rũ và cuốn hút nhấn chìm đối phương, vừa có gì đó biếи ŧɦái dâm đểu cáng bên trong đó.
Hạ Nhi như nhìn thấy hình ảnh của cậu và nó ngay trước mặt, toàn bộ những trò biếи ŧɦái mà cậu đã từng làm với nó bỗng dưng cùng một lúc dội hết về, buộc nó phải nhớ lại rồi ngại tới nỗi mặt mày nóng ran, tay run run bấu chặt vào váy để giữ bình tĩnh không thể cho cậu thấy được. Hạ Nhi cứ lén lút giấu giếm cảm xúc hiện tại của mình, đang lơ đãng thì bàn tay hư hỏng của cậu mò tới khiến con bé giật mình.

Nó nhìn xuống nơi đùi mình, bàn tay với những ngón tay thon dài ấy đang dần dần thám hiểm vào bên trong, ngón cái của cậu đâm nhẹ vào vùng đùi mướt mềm ấy khiến nó nhột khẽ cựa mình, mặt mày nó đỏ ửng trưng ra cái vẻ hoảng hốt:

"Cậu...đang làm gì đấy!!?"

"Nhất Lâm này chỉ là thấy em có vẻ muốn được như trên phim kia quá nên mới giúp em thôi mà... Sao? Không thích à?"
Giọng cậu trầm xuống, cậu nghiêng đầu để môi kề sát vành tai nhạy cảm của Hạ Nhi, từng lời thủ thỉ rót vào tai con bé khiến tai nó lại tự động đỏ bừng lên và nóng hổi. Hạ Nhi đưa tay ra chắn mặt cậu rồi tay còn lại cố gắng gạt bàn tay hư thân mất nết kia ra khỏi đùi mình, nó tránh không nhìn vào mắt cậu những lúc như thế này. Con bé hướng mắt xuống dưới, ngập ngừng:

"Cậu biếи ŧɦái....tôi..tôi...tất nhiên là không thích rồi...đừng có tuỳ ý động chạm nữa..."

"Không phải là phân cảnh ban nãy khiến em nhớ đến những lần chúng ta đã từng...đó sao?"

Bị cậu bắt thóp, mặt nó lại càng đỏ hơn nữa, chính vì trúng tim đen nên Hạ Nhi càng lúng túng không biết nên đáp trả lại cậu như nào, con bé đang nghĩ gì đó để lấy cớ tách mặt cậu ra xa mình thì thấy vùng cổ tay mình nhột nhột. Nó ngước mắt lên nhìn, Trình Nhất Lâm mắt khẽ nhắm lại, cậu cầm tay nó đưa lên rồi nghiêng đầu đưa lưỡi liếm nhẹ vào cổ tay nó. Hạ Nhi bừng mắt nhìn vào hành động cậu đang làm mà không cả chớp mắt lấy một cái, cậu biết nó đang nhìn mình chằm chằm thì từ từ mở mắt ra, lại là nhìn nó bằng cái ánh nhìn khiến đối phương bị mất hồn và toàn thân như bị điều khiển phải mềm nhũn ra ấy. Hạ Nhi không còn thấy sợ như trước, thay vào đó, con bé cảm thấy trong mình ngay bây giờ thật sự mâu thuẫn đến muốn phát bực, rõ ràng nó muốn đẩy cậu ra khỏi hoặc tức giận gì đó, nhưng phần còn lại, nó lại muốn Trình Nhất Lâm cứ...tiếp tục. Cuối cùng, vì vài tiếng động không mấy trong sáng ở đằng sau mà Hạ Nhi thức tỉnh, nó giật tay lại thật mạnh rồi trốn tránh ánh mắt mê hoặc ấy, con bé lại nhìn về phía màn hình:
"Cậu tiếp tục xem đi...đừng có gián đoạn lúc người ta đang xem phim chứ..."

Nhưng không may cho nó, khi mà nó vừa ngước mắt lên nhìn, cảnh làʍ ŧìиɦ trần trụi đến sững sờ đập ngay vào mắt. Những thứ trần trụi ngay trước mắt nó lúc này...lại vô tình gợi nhắc nó về cái ngày mà nó say xỉn ấy.

Nó dần dần nhớ ra chi tiết từng hình ảnh kể từ lúc nó bắt đầu khơi màn bằng việc với người lên ôm lấy cổ cậu, rồi trong lúc say mèm còn lờ đờ con mắt, trong suy nghĩ nó khi ấy, duy nhất chỉ có muốn chạm đến đôi môi kia, muốn đặt môi mình lên ấy mà không do dự.

Sau đó, Trình Nhất Lâm bắt đầu vì lời tỏ tình của nó mà quên đi mất bản thân mình thời điểm ấy cần phải làm gì, cậu từ ấy cứ thả cảm xúc mình ra để hoà cùng nó. Đôi bên khi ấy toàn thân nóng ran, như thể Hạ Nhi sau nụ hôn ấy đã truyền hơi men cho cậu, khiến lý trí cậu không còn tỉnh tái để mà giữ mình bình tĩnh được nữa. Cậu nhanh chóng cởi phăng áo ra để cơ thể đỡ gò bó, da thịt được tiếp xúc dễ gây kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn, xong xé toạc cái áo mỏng trên người con bé một cách mạnh bạo. Nó nhớ rõ ánh mắt khi ấy của cậu, cậu lúc đó như bị hớp hồn, ánh mắt cậu đờ ra cứ vậy nhìn chằm chằm vào thân thể ngay dưới tướng mình mà buột miệng: "Đẹp quá."
Hạ Nhi nhớ rõ từng hành động sau đấy của cậu, từ việc cánh tay cậu giày vò đến nhẹ nhàng trên ngực nó, vê nhẹ đầu ngực nó đến cả khi cậu cắn nhẹ vào khiến nó kêu đau, khi ấy nó thậm chí còn cảm nhận được như hai đứa đã hoà làm một, chân tay nó mềm oặt ra, nó cảm thấy nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Rồi điều mà nó nhớ nhất là dấu hôn trên cổ mình, trước khi hôn lên ấy cậu còn xin phép, con bé vì say nên cứ gật đầu, chẳng hiểu sao lúc đó trong đầu nó cứ lơ mơ nghĩ rằng mình dù gì sau này cũng là của cậu. Việc cậu đánh dấu chủ quyền lên người nó trước sau gì cũng sẽ xảy ra nên nhanh chóng chấp nhận mà không cần nghĩ ngợi gì nhiều.

Nó vô thức rờ tay đến vùng cổ mình, tìm đến chỗ dấu vết ấy, toàn thân bỗng có gì đó rạo rực nóng bỏng không tả được. Trình Nhất Lâm thấy con bé đang thẫn thờ gì đó, để ý thấy Hạ Nhi vừa mới nuốt nước bọt, cậu nhìn vào đôi mắt ấy, đôi mắt nó rõ ràng là đang dao động, không phải là đang nhớ về chuyện giữa mình và cậu đó sao?
Giọng cậu nhỏ nhẹ rót bên tai nó, nghe trong giọng cậu có gì đó rất hạnh phúc:

"Vậy là em cuối cùng cũng nhớ lại buổi tối hôm ấy rồi nhỉ? Em thật sự có cảm xúc khi "quan hệ" với tôi sao?"

Cậu thấy Hạ Nhi im lặng, lẽ nào đang tự mình ngẫm lại xem liệu đó có phải cái cảm xúc như cậu đang nói đến hay không ư?

Nó ngại chết mất, điều nó chuẩn bị nói ra...liệu cậu có cười chọc nó rồi hiểu lầm nghĩ bậy không nhỉ?

"Cậu...đưa mặt lại gần đây đi..."

"Sao cơ?"

"Tôi..chỉ là...tôi bỗng dưng muốn..hôn cậu..."

"Đồ ngốc, hai lần em làm vậy với tôi rồi mà giờ còn ngại ngùng nữa...."

Cậu thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng nó suy nghĩ cái gì ghê lắm chứ.

Cậu đưa mặt lại gần, giọng nói ấm áp, ánh mắt hiền lành khác hẳn ban nãy, cậu khẽ nhếch môi cười vì cái bản mặt đáng yêu của nó lúc này.
"Đây, cứ làm những gì mà em muốn đi, nó là của em mà."

Hạ Nhi bất thình lình nghe thấy giọng nói của đôi trẻ ngồi bên, nó bị phân tán một lúc, tai vô thức dỏng lên nghe lỏm:

"Em cấm anh léng phéng với cô ta đấy!"

"Rồi rồi anh thề! Anh có mình em thôi mà..."

Hạ Nhi nhìn thẳng vào mắt cậu, nó e dè mãi mới hỏi được câu:

"Môi cậu...cũng là của tôi chứ?..."

Trình Nhất Lâm lại một lần nữa cần thuốc trợ tim...ựa! Cứ đà này khéo chết trẻ quá!!

"Trình Nhất Lâm này thuộc quyền sở hữu của em mà, cái gì trên người Nhất Lâm này cũng đều là của riêng của em hết."

"Nói...nói thật chứ?"

"Thách em tìm ra chứng cứ rằng tôi nói điêu luôn!"

"Giờ thì không biết trước được...nhưng mà lỡ sau này..cậu..."

"Con bé này, tôi sẽ không thể tìm được bạn trai đâu và tôi cũng không hề thích con gái, tôi chỉ có mỗi mình em, em lại ngờ vực linh tinh gì thế hả? Trời ơiiii mới có ngày đầu tiên mà em đã không tin tưởng người yêu em rồi..."
Cậu vờ ôm trán lắc đầu ra vẻ thất vọng, Hạ Nhi không giấu nổi nụ cười của mình, nó cứ tủm tỉm rồi nhân lúc cậu đang nhắm mắt lắc đầu chán nản thì hôn một cái nhanh chóng vào môi cậu. Trình Nhất Lâm mở mắt, mặt cậu đơ ra nhìn nó, con bé thích thú cười híp cả mắt lại:

"Cậu đáng yêu thật đấy!!"

Trình Nhất Lâm lợi dụng lúc tâm trạng nó đang tốt mà đòi hỏi chuyện xưng hô, cậu tựa đầu vào vai nó, tay cậu tìm bàn tay của Hạ Nhi mà nắm lại, giọng than thở:

"Haiz...em vẫn cứ xưng hô như này thì đầy người vẫn nghĩ chúng ta chỉ là bạn thôi quá. Thật chẳng thân mật gì cả! Em đổi cách xưng hô điiii."

"Eo, cậu thôi cái giọng mè nheo đấy đi! Ghê quá!! Chẳng hợp với cậu gì cả!"

Trình Nhất Lâm thấy nhục mặt lắm luôn, biết vậy không làm lố nũng nịu rồi kéo dài cái giọng mình ra như thế vì vốn dĩ, mấy cái đáng yêu cute đâu hợp với mình.
"Aishhh em thật là biết cách làm người ta mất hứng mà!"

"Ai bảo cậu cố tình tỏ vẻ đáng yêu làm chi!?"

Hạ Nhi dù ngoài miệng ra sức chê bai rồi sỉ cậu nhưng bên trong thì cứ cười thầm, chính vì Nhất Lâm đáng yêu nên nó mới chọc cậu vậy đó Nhất Lâm ạ...

"Sao nào? Không hợp hả!!? Hứ!" Trình Nhất Lâm thật biết cách bông đùa, thấy con bé cứ cười tủm tỉm thì lại cố làm trò cho nó buồn cười hơn. Cậu tỏ ra hờn dỗi khoanh tay trước ngực rồi quay phắt mặt đi, Hạ Nhi cũng không phải dạng vừa, nó biết cách nào khiến cậu vừa hết giận lại vừa sướng như điên.

"Ầyyyy em xin lỗi màaa....."

Hạ Nhi vừa nói với tông giọng ngọt ngào dịu dàng lại vừa đưa tay lên xoa đầu cậu dỗ dành. Trình Nhất Lâm bất ngờ nghe thấy nó vừa xưng "em" với mình thì sướng như được mùa, mắt sáng rực lên quay sang cầm vào vai nó, giọng nói rõ lên sự thích thú:
"Em vừa nói gì cơ? Em vừa mới đổi cách xưng hô đấy đúng không?!!!"

"Điên à?! Tai cậu điếc rồi!" Hạ Nhi đỏng đảnh nhếch môi tỏ ý khinh bỉ cậu, Nhất Lâm lại choàng tay mình qua vai nó rồi ôm lấy, cằn nhằn nhưng thực chất là đang vui lắm mà không biết nên làm gì:

"Rồi rồi cứ vậy đi, em cứ ngang bướng thế có ngày bị tôi chán cho xem."

"Cậu chán tôi thì tôi theo người khác, lo gì chứ!" Nó vênh váo trêu ngươi, hại Nhất Lâm chưa gì đã như kiểu ăn phải giấm chua dù biết chỉ là nói đùa:

"Dám theo thằng khác xem."

"Gớm, thách tôi cơ á?!!"

Hai đứa cứ trêu chọc nhau khiến đôi bên cạnh đang tâm tình thổ lộ liền quên béng mất, cô gái ngồi bên quay ra lườm nó rồi nhắc nhở:

"Trật tự chút đê! Để bên này người ta còn tâm tình nữa chứ!!"

Hạ Nhi với cậu nhìn nhau rồi bụm miệng cười, cuối cùng sự ngọt ngào đáng yêu của hai người cũng lọt vào tầm nhìn của đôi khác, để người ta phải cảm thấy khó chịu khi thấy hai đứa tình cảm như này.
Phim hết, trong rạp phim để lại một bãi chiến trường với khá là nhiều...ba con sâu.

Mọi người ùa ùa ra về, Trình Nhất Lâm cũng rời ghế, tay cầm bỏng nước đã hết để mang ra ngoài vứt, Hạ Nhi đứng im một hồi nhìn quanh rồi chẹp miệng: "Lắm người ý thức kém thật đấy! Rác riếc bày bừa hết cả ra sàn như này bao giờ!..."

Cho đến khi con bé thấy là mọi người đã ra ngoài gần hết thì mới tỉnh ngộ đi ra khỏi chỗ mình, lúc này nó mới nhận thức ra được rằng...Nhất Lâm đi đâu mất rồi??!!

Trình Nhất Lâm cứ đi tìm thùng rác mà quên mất rằng bạn gái không theo ngay sau mình, Hạ Nhi ùa theo dòng người đi theo hướng khác, mắt ngó quanh tìm kiếm Nhất Lâm, nó cất giọng lên gọi tên cậu khiến người đàn bà ấy vừa ra khỏi phòng thì nghe thấy.

Bà dừng lại, thấy con gái mình đứng ở gần chỗ thang máy đang quay đầu lại vì nghĩ nó ở ngay sau, nhưng sau do không thấy nên lo lắng nhìn ngó rồi chạy ngược lại vào trong phòng tìm. Bà thấy được nét mặt của hai đứa, Hạ Nhi ngay gần đấy thì đang lơ ngơ đi tìm cậu, điện thoại thì tắt nguồn không thể nào gọi được cho người yêu, còn con gái bà ở xa xa thì lo sốt vó chạy đi tìm, điện thoại gọi mà chỉ nghe thấy thuê bao nên càng sốt ruột. Bà nghĩ gì đó rồi lén lút chào tạm biệt đám bạn rồi chạy về thật nhanh, ra đến xe thì bảo tài xế Văn đưa đến toà nhà ấy...
......

Bà mở cửa, lao thật nhanh vào căn phòng ấy rồi lấy cái gì đó ở trong túi mình ban nãy có đi mua rồi gắn nó trong một cái góc khuất khó có thể thấy được, sau đó bà chạy thật nhanh ra ngoài, không quên đóng cửa căn phòng riêng ấy rồi rời đi. Bà cẩn thận đóng cửa chính lại rồi chắc mẩm sẽ tra ra mọi chuyện đến cùng, chắc chắn chuyện này không hề đơn giản như lời ai đó đã từng nói.

Thấy bà hậm hực bước vào xe, tài xế Văn bèn thắc mắc:

"Có chuyện gì mà sắc mặt phu nhân lại trông không được tốt vậy ạ? Tiểu thư đã làm gì khiến bà không vui sao?"

"Không có gì đâu, chỉ là tôi có mấy chuyện bực mình ngày hôm nay thôi." Bà cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất có thể, ban nãy bà có hỏi một đôi mới bước ra từ phòng chiếu mà Hạ Nhi đứng trước ấy, bà nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi tài xế Văn:
"Tài xế Văn này, cái hôm ông đến toà nhà XX này đón hai đứa về nhà tôi, con gái tôi có biểu hiện gì khác thường không?"

"Biểu hiện khác thường? Í phu nhân là sao ạ?"

"Thường ngày theo ông thấy thì con gái tôi là người như thế nào? Ông cứ nói thật ra cho tôi biết."

"Dạ...thường ngày tôi thấy tiểu thư ngoại trừ khi ở bên cô bé ấy thì khá là cục cằn và thô lỗ ạ, chẳng hiểu sao tiểu thư cứ ở cạnh cô bé đó là dịu dàng vô cùng..."

Ông cười hiền như thể một người bố thấy con mình đang dần thay đổi tích cực lên, chẳng bù với người đàn bà này, tay bà siết chặt, đôi mắt sắc lại làm vẻ hiền hậu trên khuôn mặt ngay lập tức tan biến. Tài xế Văn không nhìn qua gương chiếu hậu nên không thấy được phu nhân lúc này trông đáng sợ như thế nào, ông chỉ cười cười rồi khen:
"Phu nhân quan tâm để ý đến tiểu thư thật đó, phu nhân đúng là một người mẹ tốt đó ạ."

Bà chỉ cười khẩy cho qua, xong trong đầu bà giờ là một đống hỗn độn đầy toan tính. Bà cầm điện thoại lên rồi kết nối tín hiệu với cái chấm xanh gì đó được hiện lên là vị trí phòng cậu, bật màn hình lên xem rồi nhìn chằm chằm một lúc, sau đó vẻ mặt bà để lộ ra sự nguy hiểm mà từ trước tới nay chưa ai có thể thấy được.

Trình Nhất Lâm định chạy vào trong nhưng lại bị nhân viên ngăn lại vì không có vé, những người đến xem suất sau đã vào ngồi nên cậu không vào được. Cậu sốt sắng ngó quanh thì đúng lúc thấy con bé cũng chạy lại đến chỗ phòng này để tìm cậu, vừa thấy nó, cậu bèn lao nhanh đến rồi ôm chặt, trong giọng nói vừa có phần tức giận trách móc lại vừa vui sướng.
"Chạy lung tung đi đâu thế hả?!! Đã bảo là lúc nào cũng phải bám sát vào tôi rồi cơ mà!!"

Hạ Nhi thấy cậu lo sợ hơi quá thì vỗ vỗ vào lưng cậu, nó cười xuề xoà:

"Ôi dào, cậu cứ làm như tôi là trẻ con ấy, chỗ này cũng đâu xa gì, nếu lạc thì tôi tự bắt xe về được mà."

Cậu ôm nó chặt hơn, gằn giọng:

"Còn nói thế được à?!! Sao tôi có thể để lạc em ngay trong buổi hẹn đầu tiên được cơ chứ!!?"

Hạ Nhi áy náy đành đổi chủ đề, nó cựa quậy, tay vỗ nhẹ vào bắp tay của Nhất Lâm:

"Tôi đói quá àaaa, mình đi ăn gì đó điiii..."

"Không, tôi không cho em đi ăn nếu em không thề với tôi rằng từ lần sau sẽ không tách tôi ra nữa!"

"Âyyyy sao cậu tự dưng cứ như trẻ con vậy?!..."

"Em nói gì cơ?"

"À dạ không ạ!!! Hì hì tôi nói nhảm thôi mà..."

"Thề đi, nói là "em thề" đi."

"Em thề!!!" Hạ Nhi gắt lên với giọng miễn cưỡng.
Cậu hôn nhẹ vào trán nó rồi vuốt ve khuôn mặt đáng yêu ấy, nụ cười hiện lên sự an tâm:

"Ngoan, thích ăn gì nào?"

Hạ Nhi thấy cậu lại lợi dụng hôn hít thì càu nhàu:

"Cậu..."

"Sao? Em muốn ăn tôi á? Thế thì về nhà đã chứ ở đây không được đâu."

Cậu nói với cái giọng tỉnh bơ như ruồi, Hạ Nhi đến bất lực vì tên biếи ŧɦái này chỉ còn biết tát nhẹ vào mặt cho cậu tỉnh ngộ ra. Nó lẩm bẩm:

"Người ta thèm đồ ăn, ai thèm cậu chứ...a kia kìa!! Vào trong đó ăn đi!!"

Mắt nó vừa lúc tia trúng cái đĩa sơn hào hải vị gì đó trên tay phục vụ trong cái nhà hàng trước mặt, đúng là nhắc đến đồ ăn có khác, mắt tinh một cách lạ thường.

Trình Nhất Lâm dắt tay nó sang đường vì nhà hàng ở ngay bên kia đường, đi bộ cũng dễ cầm tay nhau tình cảm hơn nữa. Vậy là đúng kiểu buổi hẹn hò đầu tiên rồi nhé, Hạ Nhi cứ suиɠ sướиɠ cười tít mắt vừa nghĩ đến đồ ăn vừa nghĩ về buổi hẹn hò này, hai bàn tay hai người đan vào nhau ấm nóng, nó
đột nhiên cứ muốn hai đứa cứ như này mãi không dừng....

...........

Trình Hưng hôm nay rảnh rỗi ngồi đọc báo dưới phòng khách, điện thoại vứt trên phòng nên có người gọi đến cũng không biết đường nghe. Vợ ông thấy vậy thì chẹp miệng càu nhàu, xong nhân lúc ngồi ngắm vuốt dưỡng da trước gương thì cầm điện thoại chồng mình lên, bật camera trước rồi thử chụp vài tấm.

Bà nhìn đống ảnh mà bật cười, nhanh tay xoá vội không chồng thấy được lại trêu cho. Sau khi xoá hết đống ảnh, có một cái video gì đó hình như được quay trong phòng làm việc của ông khiến bà tò mò, bà bắt đầu bấm vào, chăm chú nhìn vào hai nhân vật được quay lại ấy........

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi