CẬU CHỦ EM SAI RỒI



Nguyệt Vy biết Hoàng Phong rất thương cô, nhưng cô thật sự không muốn nhận sự giúp đỡ theo cách mà anh nói.

Bởi vì như thế càng gia tăng thêm sự tự ti trong cô mag thôi.

Nguyệt Vy cũng khéo léo nói bày tỏ suy nghĩ này cho anh nghe.

Anh không tỏ thái độ gì, chỉ cười nhẹ thốt ra hai từ: “Anh hiểu "
Tối đó, trước khi chìm vào giấc ngủ, người nào đó ôm chặt cô vào lòng, ảnh đèn ngủ le lói ở đầu giường chiếu lên mái đầu của anh và cô, trong không gian tĩnh mịch lặng im giọng nói anh càng thêm khẽ khàng trầm ổn: “Anh không cần em phải kiêng chân lên để yêu anh cũng không cần em phải nỗ lực để xứng đáng với anh.

Với anh, Nguyệt Vy hiện tại đã tốt đẹp lắm rồi."
Ngừng một chút thanh âm mượt mà lại vang lên: "Anh hiểu em không muốn dựa vào anh.

Nhưng bảo bối à, em hiểu cho anh không, anh không cam lòng để em vất vả bước từng bước về phía anh.

Nếu em muốn danh chính ngôn thuận ở bên cạnh anh, thì thật ra, chỉ cần một cái gật đầu là đủ rồi."
Hoàng Phong hiếm khi nói những lời ngọt ngào, nhưng một khi anh đã cất lời, dù cứng rắn đến đâu Nguyệt Vy cũng không chịu được sự dịu dàng ồn nhu chết người này.

Thật ra, không phải lần đầu tiên nghe những lời ngọt ngào ấm áp từ miệng của một người đàn ông nhưng chỉ có duy nhất Hoàng Phong khiến cô động lòng.

Bởi vì lời nói của anh hàm xúc sự chân thành thật thà.

Bởi vì trước khi nói, anh đã dùng hành động để chứng minh cho cô thấy rồi.

Tình yêu của anh dành cho cô, một hai câu đường mật sao gói gọn tron vẹn được cả chân tình.


Tình cảm bén rễ từ khi Nguyệt Vy chưa lớn lên cho đến khi cô lớn trưởng thành.

Nó đâu chỉ là yêu, là rung động, mà còn là thương là xót là tha thiết gần bỏ không tách rời.

Có lúc anh xem cô như em gái nhỏ cần yêu thương chiều chuộng, có lúc lại như một cô tình nhân bé bỏng cần dỗ dành, có lúc lại là cô bạn gái đáng yêu cần che chở vỗ về.

Nói yêu cô thật ra vẫn còn chưa đủ.

Thật lòng mà nói, anh cần có thì trọn ven hon.

Năng mai chen chúc qua những hàng cây hai bên phổ, rải xuống mặt đường những tia nắng nhạt màu.

Hôm nay một buổi sáng trong lành ấm áp.

Trời nắng nhẹ còn có gió mơn mam.

Thời tiết mát mẻ thế này nhưng Nguyệt Vy lại chọn cho mình một chiếc áo kín cổ.

Nguyệt Vy đưa mắt sang nhìn người đàn ông bên cạnh, Hoàng Phong vẫn đang cắm mặt vào máy tính, ngón tay thon dài đẹp đẽ nhảy nhót liên hồi trên máy tính.

Ánh nắng ngoài cửa xe chiếu lên sườn mặt anh, mái tóc đen mềm cũng phủ lên một tầng sáng như hòa.

Cả người toát lên vẻ ôn hòa lãnh đạm, lúc xa lúc gần khó đoán,
Thoạt nhìn giống như Hoàng Phong đang ngồi trước mặt cô và Hoàng Phong sáng nay điên cuồng trên giường là hai người hoàn toàn khác nhau.

Sáng nay khi cô còn đang chìm trong mộng mị, chưa tỉnh táo thì đã bị cảm giác ngột ngạt đánh thức.

Vừa mở mắt ra đã thấy ngay khuôn mặt điên đảo chúng sinh của Hoàng Phong.

Hơn nữa áo quần trên người không còn một mảnh.

Đôi mắt Hoàng Phong đây dục vọng nhìn cô tựa như muốn ăn tươi nuốt sống, Nguyệt Vy còn chưa kịp hé miệng thì môi Hoàng Phong đã phủ xuống.

Bên dưới cũng thẳng một đường tiến vào.

Nguyệt Vy trân trối không nói nên lời.

Cô muốn trốn tránh bảo rằng sắp trễ làm anh lại làm như không có chuyện gì, còn nói rằng: "Anh cho phép em nghỉ một ngày.

Nguyệt Vy không còn lí do cự tuyệt, kết quả phải hơn 6h30 mới được phép rời giường.

Cô nghe nói, cơ thể đàn ông buổi sáng rất nhạy cảm, dễ nảy sinh phản ứng nhưng không nghĩ dục vọng lại khủng khiếp như vậy.

Cô bị giày vò đến mức eo lưng bây giờ đều nhức mỏi, ấn kí trên người không chỗ nào là không có.

Nguyệt Vy nhận ra anh rất thích lưu lại dấu vết trên người cô.


Nguyệt Vy nhiều lần nhắc nhở về chuyện này, nhưng người nào đó lại bá đạo đáp trả gọi đó là đánh dấu chủ quyền.

Còn cường thể không cho phép cô che đi.

Sáng nay, nếu không phải Nguyệt Vy tức giận đến chảy nước mắt, Hoàng Phong cũng không cho phép cô mặc cái áo kín cổ này.

Anh bảo: "Em che làm gì.

Để người khác nhìn thấy cũng biết em có bạn trại rồi, không cần mon men đến gần.

Nguyệt Vy cũng không biết dùng từ ngữ gì để diễn tả mức độ độc đoán của Hoàng Phong.

Bất kể là ai, chỉ cần là đàn ông đến gần cô, Hoàng Phong đều khó chịu ra mặt.

Hôm nay, khi đến công ty Nguyệt Vy phát hiện ra, người phụ trách hưởng dẫn cô không phải là trưởng phòng Trương nữa.

Mà là phó phòng Kiều
Nhi.

Trần Kiều Nhi, vâng là phụ nữ.

Còn Văn Hạo thì được cấp trên phân phó đi thực nghiệm kiểm tra ở các nhà máy.

Nghe nói, chuyển thực nghiệm này kéo dài hơn một tháng.

Nguyệt Vy không cần suy đoán cũng biết được đây là ý của ai.

Giữa trưa cô nhận được tin nhắn của
Hoàng Phong.

"Lên phòng anh đi."
Nguyệt Vy còn chưa kịp hỏi để làm gì thi tin nhắn tiếp theo đã đến: "Đừng hỏi để làm gì? Em lên bây giờ hoặc anh xuống
Nguyệt Vy bật cười thầm nghĩ Hoàng Phong chắc chắn có khả năng đọc được suy nghĩ của cô.

Đây không phải là lần đầu tiên anh đoán đúng tâm tư của cô.

Vậy là, Nguyệt Vy đành phải nhắn tin bảo Huệ An đi ăn cơm trước đừng chờ cô.

Cô chẳng dám gọi điện vì chẳng biết phải nói lí do thế nào, đến bây giờ cô vẫn giữ kín mối quan hệ giữa mình và Hoàng Phong.

Không phải cô không muốn nói mà là không biết ngỏ lời thế nào.

Xong xuôi, Nguyệt Vy đi ra cửa, nhìn trước nhìn sau thấy không có ai, mọi người đều đi ăn trưa cả, lúc này Nguyệt Vy mới can đảm đi vào thang máy.

Chuẩn bị đi vào thang máy nhưng còn chưa kịp bước vào thì đã bị người nào đó phía sau gọi giật lại.

“Trần Nguyệt Vy, là cô sao?”
Giọng nói này...!
Nguyệt Vy xoay người lại, đến khi xác nhận rõ giọng nói này là của ai thì không khỏi ngạc nhiên.


Là Dương Thiên Ân.

Cô ta trừng mắt nhìn cô tựa như kinh ngạc cũng giống như đang tức giận.

Thiên Ân mặc bộ váy đen ôm sát đường cong cơ thể, màu đen đối lập hoàn tọa với nước da trắng sáng, lấp ló trước ngực là đôi gò bồng đào đây đà, tưởng tượng rằng chỉ cần cô ta cúi xuống một chút, cảnh xuân liền lộ hết ra ngoài.

Ăn mặc thành dạng này, lại đến tìm Hoàng Phong, trong lòng Nguyệt Vy có chút khó chịu.

Cô cũng đáp trả ánh nhìn như muốn xuyên thấu của Thiên Ân bằng một ánh mắt lãnh đạm.

Thiên Ân vòng tay trước ngực nhịp bước đi về phía cô, cô ta cao hơn
Nguyệt Vy, đứng trước Nguyệt Vy nhỏ bé cành thêm có bộ dáng ăn trên ngồi trước.

Thiên Ân nhếch môi cười nhạt: “Hán là chúng ta nên sòng phẳng một lần, hôm nay, một lần nói rõ mọi chuyện đi."
Nguyệt Vy cảm thấy cũng nên như vậy.

Càng trốn tránh càng mệt mỏi, cũng không nên để mọi chuyện mập mờ nữa.

Bây giờ cô và Hoàng Phong đã chính thức xác lập mối quan hệ điều này có nghĩa Thiên Ân cũng không còn là hôn thê của Hoàng
Phong nữa.

Cuộc nói chuyện này sớm hay muộn gì cũng phải diễn ra.

Nguyệt Vy mặc kệ cảm giác đói cồn vào trong bụng, cô và Thiên Ân cùng đi lên tầng cao nhất của MIT ra thắng sân thượng.

Khi đi qua văn phòng của Hoàng Phong, ánh mắt Thiên Ân dừng lại ở cảnh cửa vài giây sau đó mới dời mắt đến Nguyệt Vy.

Trong mắt anh lên tía ghen tị đố kị.

Ở gần nhau như vậy, họ sẽ không lợi dụng thời gian làm việc để gian díu với nhau chú.

Nghĩ đến đây, Thiên Ân lại không kìm được mà liếc Nguyệt Vy một cái sắc lẹm.

Cô gái này, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu ai mà biết hóa ra lại tâm cơ như thế.

Dựa vào Hoàng Phong để chen chân vào MIT cơ đấy.

Lát sau, khi ra đến sân thượng, Thiên Ân mở lời trước: "Có lẽ cô cũng đoán được là tôi muốn nói chuyện gì rồi, đúng chứ?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi