CẦU CHU TƯỚC

Bóng cây lắc lư hai bên đường, một cơn gió thổi qua, ngước mắt nhìn lên, phủ Quốc Công lớn như vậy, thế nhưng dọc theo đường đi không có khoảng sân nào tắt ánh đèn. Đèn lồng màu đỏ tản ra ánh sáng mù sương dịu nhẹ, từng chiếc đèn được treo trên cành cây dưới mái hiên, đây là chuẩn bị cho hôn sự của Trần Loan và Kỷ Tiêu.

Thứ này thật sự chói mắt, từ trước đến nay Trần Loan đều không thích, hiện tại nhìn vào lại không cảm thấy phiền chán như vậy.

Trong căn phòng tại viện Phúc Thọ, dường như mọi người đều có mặt, khi Trần Loan bước vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người nàng.

Trên gương mặt lão thái thái không giấu được vẻ tiếc thương, sắc mặt Trần Thân cũng phức tạp, mặt ủ mày chau, mà Khang di nương bởi vì có thai, nên ngồi rất gần lão thái thái, sắc mặt tái nhợt vẻ bệnh tật, còn Trần Diên thì lặng lẽ đứng bên người Trần Thân, không nói lời nào.

Trong phòng xông mùi đàn hương nhàn nhạt, cửa sổ hé mở, gió đêm nóng lòng ùa vào, lão thái thái nâng mí mắt, các nếp nhăn trên mặt chồng chất lên nhau, giọng nói khàn khàn đến lạ: “Mắt thấy sắp thành hôn… Thế nhưng lại gặp phải loại chuyện này, khổ cho Loan Nhi của chúng ta.”

Đã gả rồi thì nhất định không thể tái giá.

Hiện giờ Thái Tử đã bị Hoàng Đế chán ghét tột độ, bọn họ vội vàng gả đích nữ qua đó, rõ ràng là gây khó khăn với Hoàng Đế.

Có lẽ bên phía Hoàng Hậu cũng có kiến giải.

Chỉ là cô nương đã từng đính hôn với hoàng gia, tài tuấn khắp kinh thành này, còn ai dám cưới?

Nghĩ đến đây, đôi mắt vẩn đục của lão thái thái đều đỏ hoe, liên tục nói: “Thật là tạo nghiệt mà.”

Trần Loan bị lão thái thái kéo tay, hơi mím môi, dịu dàng an ủi: “Không sao, Loan Nhi lại có thể hầu hạ bên người tổ mẫu nhiều hơn, tổ mẫu nên vui mừng mới phải.”

Lão thái thái nghĩ đến hai thánh chỉ khiến người ta phiền lòng từ trong cung, cũng vô cùng bất lực, thở dài nói: “Đứa trẻ ngoan, tổ mẫu nhớ kỹ điểm tốt của con.”

Tâm trạng lão thái thái không tốt, còn Trần Thân thì sợ hãi từ đáy lòng. Lão Hoàng Đế bệnh nặng, hiện giờ Bát hoàng tử đắc thế, vẻ vang tiến vào Đông Cung, cộng thêm quyền chưởng quản đất nước. Trong lúc mọi người không chú ý, từ lâu hắn đã không còn là vị hoàng tử yếu đuối cần dựa vào người khác để tồn tại nữa, giao long mới xuất hiện, nó có thể ẩn mình trong biển rộng sông sâu, cũng có thể hiện ra đọ sức trên bầu trời.

Phủ Quốc Công bọn họ đã mất đi cơ hội tốt nhất, khoảng thời gian trước đưa nữ nhi vào phủ hoàng tử lại bị từ chối, hiện giờ suy nghĩ của người đó, càng khiến người ta khó nắm bắt hơn.

Tài hoa của ông không bằng cha và tổ phụ, dựa vào sự cẩn thận dè dặt cùng bóng râm của tổ tiên, phủ Trấn Quốc Công mới vẻ vang đến ngày hôm nay. Nhưng ai có thể biết trước được, mười năm, hai mươi năm nữa, phủ Quốc Công lâu ngày không có người tài, sẽ hiu quạnh tới mức nào?

“Chuyện của đại cô nương, còn phải xem ngày mai Hoàng Hậu nương nương nói thế nào.”

Trần Thân trầm tư một lát, có phần bất lực dặn dò, nghĩ đến tâm trạng lúc này của Trần Loan, cuối cùng sắc mặt ông cũng dịu lại, hiếm khi khuyên bảo an ủi, nói: “Đại cô nương cũng đừng bởi vì vậy mà lo lắng, dù sao phủ Quốc Công còn có tổ mẫu con và ta chống đỡ. Nếu không thể gả vào Đông Cung thì sau đó vẫn có thể tìm được bến đỗ tốt đẹp.”

Trần Loan kinh ngạc ngước mắt, sau đó mím môi kéo khóe miệng, nhẹ giọng nói: “Loan Nhi biết, phụ thân không cần lo lắng.”

Lời này của Trần Thân thực sự rất trái lương tâm, chỉ cần nhìn vào sắc mặt xanh mét kia của ông, Trần Loan có thể đoán ra bảy phần suy nghĩ trong lòng ông.

Vì thế nàng lại càng hơi muốn bật cười.

Hôm nay phủ Quốc Công tụ tập lại vì chuyện của nàng, trong mắt Trần Loan ẩn chứa một loại ánh sáng khác lạ, dịch chuyển tầm mắt lên người Khang di nương, có chút áy náy cười: “Thân thể di nương đã khá hơn chưa?”

“Sự việc tối nay, vốn không liên quan gì đến di nương, ngược lại còn vất vả di nương vì ta mà đặc biệt đến đây, ta thực sự có chút áy náy.”

Tựa như sự khiêu khích kiêu ngạo đêm đó căn bản chưa từng xảy ra, nàng vẫn là đích nữ đã từng ỷ lại vào di nương và thứ muội.

Khang di nương cúi đầu, tay trái vô thức xoa bụng dưới, không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt tái nhợt đi vài phần, lạnh nhạt nói: “Cảm ơn đại tiểu thư quan tâm, ta không sao, đại phu kê đơn, sắc thuốc uống hàng ngày, cơ thể đã khoẻ hơn nhiều.”

Trần Diên suýt chút nữa cắn vỡ răng bạc, ánh mắt chỉ hận không thể hóa thành một thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng vào tim Trần Loan – kẻ đạo đức giả đang diễn trò trước mặt.

Tiểu nhân hèn mọn, diễn trò như vậy.

Đêm càng sâu, màu đen đậm tựa như mực nước vương vãi khắp nơi. Khi tất cả âm thanh đều im lặng, dường như ngọn đèn dầu của hàng vạn căn nhà ở kinh thành đã tắt, mọi người đều chìm vào giấc mộng.

Trần Loan dần thất thần, thầm nghĩ không biết hiện tại rốt cuộc có bao nhiêu người giống như bọn họ, khêu đèn cả đêm, bí mật lên kế hoạch, mặt ủ mày chau, chờ đợi hướng đi.

Mà lúc này tại phủ Bát hoàng tử, nên là cảnh tượng hoan hô ăn mừng sao? Nhưng với tính tình lạnh lùng xa cách của người đàn ông đó, chỉ sợ cũng không náo nhiệt bao nhiêu.

Ánh nến nhảy tách một tiếng, cảnh tượng mơ hồ trước mắt Trần Loan chậm rãi trở nên rõ ràng, Trần Thân và Khang di nương sánh vai đi tới cửa, bước qua ngạch cửa, biến mất trong bóng đêm vô tận.

Nụ cười trên môi nàng lập tức chân thật hơn rất nhiều.

Sau một hồi im lặng, lão thái thái chuyển động hạt châu màu đen trong tay, nặng nề thở dài, mở mắt ra hỏi: “Quận chúa đã kể cho con mọi chuyện về mẫu thân của con rồi sao?”

Trần Loan gật đầu, nói thật: “Nói rồi ạ.”

Nhất thời lão thái thái cũng không biết nên nói gì, bà nắm tay cháu gái, mẫu thân nàng lại vì phủ Trấn Quốc Công mà bỏ mạng.

Phụ thân thiên vị thiếp thất, đứa nhỏ này chỉ có thể sinh tồn dưới cánh chim của bà, nhưng thân già sắp cạn, không biết có thể bảo vệ nàng được bao lâu.

Nghĩ như vậy, lão thái thái lại cảm thấy ngày đó gửi thiệp mời đến phủ quận chúa không hoàn toàn sai.

Mặc dù có lỗi với ba người cháu khác, nhưng phủ Quốc Công được Hoàng Thượng đích thân tứ hôn, kết quan hệ thông gia với quận chúa là chuyện tốt, địa vị được nâng cao lên rất nhiều. Trong lòng bà cũng rõ ràng, nếu quận chúa Cẩm Tú gả vào phủ Quốc Công, tự nhiên sẽ không chèn ép bạc đãi Trần Loan.

“Phụ thân con không biết thay đổi, rõ ràng đã phụ bạc mẫu thân con. Ngần ấy năm, tổ mẫu từng nhiều lần khuyên bảo. Khang di nương có thể kéo phụ thân con vào chỗ chết để tìm cho mình đường sống, chưa chắc không có lần thứ hai, lần thứ ba, nhưng…”

Nhưng với chuyện này, một người luôn tham sống sợ chết như Trần Thân lại không nghe lời khuyên bảo, cũng không biết Khang di nương đã sử dụng thủ đoạn gì, thổi gió gì bên gối.

Lông mi Trần Loan khẽ run, ngoan ngoãn dịu dàng, không nói lời nào.

Lão thái thái nói tiếp: “Con cũng đừng trách phụ thân con.”

Trần Loan hiếm khi không trả lời, chỉ cúi đầu, trên khuôn mặt nhỏ lộ ra chút bướng bỉnh, trông trạng thái có vẻ yếu đuối đáng thương.

Bản thân nàng đã tuyệt vọng với Trần Thân từ lâu, tất nhiên chưa nói tới việc có trách hay không, nàng chỉ là cảm thấy không đáng giá thay mẫu thân mà thôi.

Nàng không có tư cách thay mẫu thân tha thứ cho ông.

Ai cũng không có tư cách.

Lão thái thái nhìn ở trong mắt hiểu ở trong tim, thấy vậy không khỏi im lặng một hồi, sau đó hạ giọng nói: “Chuyện này dù đúng hay sai thì con cũng còn nhỏ, lớn lên con sẽ biết.”

“Đàn ông trên đời, hầu hết đều là hạng người có mới nới cũ, cưới chính thê phải cưới người hiền người tôn quý, nạp thiếp sẽ nạp mỹ nhân xinh đẹp yêu kiều. Trong cuộc tranh giành và ghen tuông giữa phụ nữ, đàn ông đều không nhìn rõ sự thật, trong lòng hắn thích ai sẽ thiên vị và giúp đỡ người đó theo bản năng.”

“Dù con có lý đến đâu cũng vô dụng.”

Trần Loan ngước mắt, san hô như máu trên cổ tay trắng như tuyết, trắng đỏ đan xen chấn động lòng người, ngay cả ánh trăng xâm lấn cũng tự biết xấu hổ.

Lão thái thái chưa bao giờ nói với nàng những lời này.

Hôm nay là lần đầu tiên.

Lão thái thái im lặng nở nụ cười, nói vài lời thấm thía: “Có thể giữ lý trí và sự bình tĩnh trong chuyện tình cảm, co được giãn được mới xem như người chiến thắng, quý tộc nhà cao cửa rộng đều như vậy.”

Trên đường trở về Thanh Phong Các, nha hoàn xách đèn rất vững vàng, tiếng bước chân so le không đồng đều quanh quẩn trong đoàn người. Lúc đi ngang qua Ngọc Sắc Các và Lê Hoa Hiên, tất cả đèn trong phòng đều đã tắt, không có chút ánh sáng nào.

Sáng sớm ngày hôm sau, lão thái thái mặc triều phục cáo mệnh vào cung yết kiến Hoàng Hậu nương nương, quý tộc khắp kinh thành đều đang xem chừng, đương nhiên bọn họ cũng biết lão phu nhân phủ Quốc Công vào cung vì chuyện gì.

Tương lai, vị đích nữ phủ Quốc Công nổi tiếng khắp kinh thành, cuối cùng sẽ thuộc về ai?

Tại cung Minh Lan, Hoàng Hậu mặc cung trang phú quý, phong thái ung dung, mọi mặt xuất sắc, bà hiểu rõ tâm tư của lão phu nhân như lòng bàn tay, ngoài mặt vẫn giả bộ không biết, sau khi ban ghế ngồi và trà nước, bà mới cười hỏi: “Sao hôm nay lão phu nhân lại có thời gian rảnh vào cung thưởng trà cùng bổn cung?”

Trên đường tới đây lão thái thái đã thầm nghĩ ra lý do từ chối ở trong lòng, dù sao cũng là người gặp qua sóng to gió lớn, lập tức cười phụ họa nói: “Không dối gạt Hoàng Hậu nương nương, hôm nay lão thân đến đây là có việc muốn hỏi, thật sự không biết nên làm thế nào, xin nương nương hãy giải thích nghi hoặc.”

Hoàng Hậu không con, dưới gối chỉ có một nữ nhi, đó là Tam công chúa Kỷ Thiền, nhưng dù như thế, địa vị của Hoàng Hậu vẫn rất ổn định vững chắc, Hoàng Đế tín nhiệm không chút nghi ngờ, đồng thời cũng được sủng ái sâu sắc.

Mẫu thân của phế Thái Tử Kỷ Tiêu mất sớm, từ nhỏ đã được ôm tới nuôi dưỡng trong cung Hoàng Hậu, nhiều năm như vậy, tất nhiên cũng có tình cảm. Mà xuất thân của Bát hoàng tử Kỷ Hoán lại không bằng Kỷ Tiêu, sau vài năm phô diễn tài năng trên triều đình mới lọt vào mắt xanh Hoàng Đế, ghi tên hắn dưới danh nghĩa của Hoàng Hậu.

Bên nào nặng bên nào nhẹ, trong lòng Hoàng Hậu đã có quyết định từ lâu.

Hoàng Hậu khẽ nhấp một ngụm trà thơm, môi răng ướt át, hương thơm bốn phía, bà nheo mắt có phần thích ý, dịu dàng nói: “Lão phu nhân cứ nói đi đừng ngại.”

Lão thái thái cân nhắc tìm từ, cau mày nói: “Ngày đó nương nương đích thân chỉ hôn, hứa gả cháu gái của lão thân cho Thái Tử điện hạ làm chính phi, nhưng… nhưng…”

Bà không nói rõ lời kế tiếp, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.

Thái Tử đã bị phế truất, cũng không thể bắt cháu gái ta gả qua rồi cùng nhau ngồi xổm trong nhà lao chứ?

Cung Minh Lan đốt loại hương kỳ lạ được các quốc gia biên giới Tây Vực tiến cống, xen lẫn mùi trà mát lạnh càng làm tăng thêm cảm giác uy nghiêm, vẻ mặt Hoàng Hậu sâu xa không rõ, trong lòng lão thái thái bỗng giật thót.

“Bổn cung đích thân tứ hôn, e rằng không thể thay đổi.” Im lặng hồi lâu, Hoàng Hậu nhíu mày, trong giọng nói đã có chút không hài lòng.

Trên đầu lão thái thái chợt toát mồ hôi lạnh, bà chống quải trượng run rẩy đứng dậy, đột nhiên quỳ gối trên đại điện lạnh băng, ngước mắt nhìn người đang ngồi ngay ngắn trên ghế phượng, trong đôi mắt vẩn đục già nua quả thực sắp trào ra nước mắt.

“Nương nương, con nối dõi của phủ Quốc Công khó khăn, chỉ có một đích nữ như thế…” Sao có thể trơ mắt nhìn nàng nhảy vào hố lửa?

Bà dần dần không nói tiếp được nữa, bởi vì Hoàng Hậu che miệng cười, chỉ là ý cười rất nông không chạm tới đáy mắt.

“Lão phu nhân lo lắng quá nhiều, Trần Loan và Thiền Nhi của bổn cung là bạn tốt, đứa nhỏ này cũng coi như hợp mắt bổn cung, tất nhiên bổn cung sẽ không hại nàng.” Giọng Hoàng Hậu nhẹ nhàng êm ái, tựa như làn gió mát lướt nhẹ qua ánh trăng sáng rủ rỉ nói.

Trái tim lão thái thái bỗng chốc vọt lên cổ họng, bà cẩn thận nhìn Hoàng Hậu, mỗi một nếp nhăn trên mặt đều vô cùng căng thẳng.

“Tình huống đặc biệt, đêm qua bổn cung cũng đã thảo luận với Hoàng Thượng về chuyện này.”

Từ khóe mắt đến đuôi lông mày của Hoàng Hậu đều mang theo ý cười mềm mại ấm áp, không nhìn ra chút dấu vết nào của năm tháng, Hoàng Hậu vuốt ve chén trà, nói: “Ngày hôm đó bổn cung hứa gả đại cô nương cho Thái Tử làm chính phi, trong và ngoài cung đều biết việc này.”

“Nhưng hôm nay, Thái Tử là Bát hoàng tử.”

Lão thái thái sửng sốt, bỗng chốc sững sờ tại chỗ, không thể tỉnh táo lại, dường như làm thế nào cũng không hiểu được câu nói cuối cùng của Hoàng Hậu có ý gì.

Mãi cho đến khi khí lạnh trong chậu băng quấn quanh người, lão thái thái mới rùng mình một cái, tảng đá lớn trong lòng đột nhiên rơi xuống đất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi